Quân sinh ta đã lão- Chương 03+ 04
Quân sinh ta đã lão [Chương 3]
Chương 3.
Tuy rằng nhân tình lạnh lùng là bệnh trạng chung của xã hội hiện tại, nhưng hai nhà cửa sát bên như vậy cả ngày ra ra vào vào dù sao vẫn có khả năng đối mặt, thời gian lâu, cũng dần dần quen thuộc hơn.
Nam chủ nhân của gia đình sát vách tôi rất ít nhìn thấy, vài lần ít ỏi có mặt ở nhà, biểu tình giữa hai vợ chồng bọn họ đều hết sức cứng ngắc khách khí, tựa hồ như đều cố hết sức nhẫn nại đối phương. Mà Nhâm Tây Cố, đa số đều nhốt bản thân trong phòng, khi hai nhà cùng nhau liên hoan, từ đầu tới đuôi đều trưng khuôn mặt thối ra, không có một chút tinh thần phấn chấn nào của học sinh tiểu học bồng bột.
Người một nhà làm đến nông nỗi như vậy, cũng thật sự là tuyệt quá.
Mẹ già âm thầm vui mừng vỗ vỗ tay của tôi, thường ngày bà trách tôi âm trầm, hiện tại nhìn con nhà người khác, không khỏi cảm khái âm trầm so với kỳ quái thì tốt hơn nhiều.
Đang ăn tiệc lại nói đến chủ nhiệm lớp Nhâm Tây Cố đêm qua gọi điện thoại tới, nguyên do là phản ánh học sinh mũi nhọn Tây Cố mấy ngày gần đây đi trễ về sớm, còn trốn tiết hôm thứ 2…
Nói đến đây thì mẹ Nhâm đỏ mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lại hung hăn trừng mắt liếc cậu một cái.
Nhâm Tây Cố thờ ơ tiếp tục ăn, lông mi cũng không chớp cái nào.
Mẹ già nhiệt tình chặt đứt, sau khi nghe xong một phen đẩy tôi ra trước: “Không sao, Manh Manh nhà chúng tôi cũng học ở trường F, cùng trường tiểu học của Tây Cố đi chung đường, về sau để hai đứa nhỏ này cùng nhau đi đến trường, Manh Manh tuổi khá lớn, sẽ đốc thúc tốt cho em trai.”
“Ai là em của chị ấy…”
“Ai là chị của em ấy…”
Chúng tôi hai người khó chịu đồng thời mở miệng, phát hiện đối phương cũng giống như mình, không hẹn mà gặp cùng ngậm miệng lại.
“Xem kìa ! Còn rất ăn ý với nhau nha.” Mẹ già sảng khoái vỗ mạnh lên vai chúng tôi.
Mẹ Nhâm rất là xúc động, do do dự dự nói, “Việc này có thể gây phiền phức cho Manh Manh không…”
“Không sao, không sao! Quyết định như vậy đi!” Mẹ già tuyệt bút vung lên, thành thật vô cùng đem tôi đi bán. Bà đương nhiên thành thật, vì người bị khổ sai là tôi chứ không phải là bà.
Nhâm Tây Cố bất mãn trừng tôi, cúi đầu oán hận bới cơm.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đã bị mẹ già đóng gói đưa sang bên nhà sát vách, dẫn tiểu quỷ kia một đường đến trường.
Dọc trên đường đi cậu ấy đối với tôi thực hiện chính sách ba không, không thấy không nghe không nói, nhanh đến cổng trường thì cậu tiếp tục rẽ qua hẻm nhỏ bên trái, dự định trốn học.
Tôi nhịn không được khóe mắt co giật một chút, túm lấy cậu bắt trở về “Em làm cái gì vậy.”
Cậu vẫy thoát khỏi tay tôi “Trốn học, chị không thấy sao.”
“Trốn học cái gì a, đã đến trường rồi, chị có nói không cho em trốn sao, tiểu quỷ giờ đi vào trong dạo một vòng lộ mặt rồi trốn đâu thì trốn.”
“?” Đoán chừng cậu sẽ cho rằng tôi dùng chính nghĩa ngôn từ khuyên bảo cậu tiếp thu giáo dục thương yêu, lại thấy tôi sảng khoái bật đèn xanh như thế nên không khỏi ngây ngẩn cả người.
“Em bây giờ vào lớp học lộ mặt điểm danh xong rồi tính toán xin về sớm sao thì xin, về sớm so với trốn học dù thế nào cũng bị xử phạt ít hơn.” Tôi theo dõi mắt cậu. “Chân mọc trên người em, nếu em muốn chạy, chị ngăn được một lần cũng không ngăn được một đời, cuộc sống của em, em muốn đem bản thân mình thành ra hỏng bét cũng tùy ý, chị cũng không phải mẹ em, em có như thế nào cũng không quan hệ đến chị. Chỉ là… Mẹ của em ít nhiều cũng thương tâm đi.”
Cậu gác mặt qua một bên.
“Chỉ là đến trường học lắc lư một vòng cũng không phải lên núi đao xuống biển lửa gì, em yên tâm, lát nữa em trốn học chị nhất định không ngăn cản, đi thôi. Lằng nhằng cái gì.” Tôi có chút không kiên nhẫn kéo tay cậu “Đi nào!”
Tay của cậu hơi di động.
Tôi gia tăng vài phần khí lực túm lấy, “Lo lắng gì nữa, đi thôi.”
Cậu cũng dần dần không chống cự nữa, đi theo sau tôi chậm rãi vào sân trường.
Sau thời kì học tập khó khăn, trời cũng dần dần chuyển lạnh, sau khi chấm dứt kỳ thi thử, tôi cùng Ngô Việt và lớp trưởng không ngoài dự liệu tiến nhập ban 1.
Nguyên bản lấy ban 2 so sánh với ban 1, bầu không khí học tập của ban 1 không thể nghi ngờ càng khẩn trương, là ban mũi nhọn, mỗi ngày liên tục có các cuộc kiểm tra sát hạch, vì tiền thưởng sau này giáo viên các môn cũng liều mạng tăng ca thêm giờ, tăng tiết không ngừng.
Áp lực từ từ trầm trọng lên, tôi thường thường sau khi giờ tự học kết thúc cùng La Lỵdạo một vòng trong trường rồi mới về nhà, đương nhiên, quán thịt bò lề đường cũng là lựa chọn của chúng tôi trên đường về nhà sau khi kết thúc giờ tự học.
“Hiện tại là thời kì tăm tối trước ánh bình minh.” La Lỵ một hơi cắn hết hai miếng thịt bò. “Chúng ta phải nỗ lực chống đỡ, đợi đến khi cuộc thi đại học kết thúc là có thể giải thoát rồi.”
Tôi gật đầu “Đến lúc đó yêu đương đùa giỡn thế nào cũng được.”
“Đúng.” Cô ấy vô hạn chờ mong. “Tốt lắm, ngẫm lại đại học rất có động lực đúng không? Đến lúc đó tiểu thuyết truyện tranh ăn uống ca hát mọi thứ cũng không ai ngăn cản cậu.”
La Lỵ hai tay bắt chéo trong lồng ngực, vô hạn ước mơ.
Tôi cười lắc đầu, trong lòng cũng âm thầm chờ mong cuộc sống đại học sắp tới.
Giữa lúc học tập thi cử cường độ cao, thời gian trôi qua thực chậm nhưng cũng thật nhanh, trước kỳ nghỉ đông cả lớp đề nghị điên cuồng lần sau cùng, đến KTV hoan lạc một đêm.
Tôi cùng La Lỵ ngồi trên ghế sô pha, tôi không phải là một người hay ồn ào, cô ấy cũng không uống rượu. Vì vây trên sô pha ngoại trừ hai chúng tôi cùng với Ngô Việt ra, những người khác đều ở phía trước liều mạng uống rượu đùa giỡn ầm ĩ.
Có lẽ là bởi vì ghế lô màu da cam ánh đèn quá mức ôn nhu, Ngô Việt trước đó bị rót nhiều rượu, cau mày nhắm mắt tựa ở sô pha, dưới ngọn đèn ngũ quan nhu hòa càng phát ra ánh ôn nhuận như ngọc, thêm vào lông mi thật dài có chút mệt mỏi rã rời, lúc này nhàn nhạt bóng mờ.
Tôi không dấu vết nhìn về phía cậu ấy, nhìn chăm chú cậu ấy ba năm, mắt thấy cuộc thi đại học kết thúc mọi người sẽ chạy đi khắp nơi, trước khi rời đi mong muốn cho bản thân một cái công đạo.
La Lỵ che miệng cười trộm, lặng lẽ nói bên tai tôi “Manh Manh, tớ nhớ lần trước cậu ấy có đề cập qua muốn xem phim mới của Châu Tinh Trì là Thiếu Lâm Túc Cầu, ngày hôm nay cậu có thừa dịp đã là học kỳ cuối cùng mua vé xem phim đưa cho?”
Tôi mặt không đổi sắc nói “Không có.”
La Lỵ “A,” kéo dài một tiếng.
Tôi vẫn bảo trì hình tượng mặt lạnh, liều chết đem hai vé xem phim trong túi che lại, không hé răng.
“Ôi, ai chọn bài ‘Lưu niên’ này?” Phía trước kêu lên nhao nhao ồn ào thật ra làm cho tôi thuận lợi thoát khỏi sự bỡn cợt của La Lỵ, “Là tớ chọn đó…”
Ngô Việt bên cạnh cũng truyền đến thanh âm, “Là tớ…”
Tôi sửng sốt, kinh ngạc quay đầu, thấy cậu ấy đã mở mắt, tay phải đỡ trán, cũng quay đầu nhìn về phía tôi.
“Ồ, hai người các cậu cùng chọn à.” Bạn học Điểm Ca lẩm bẩm. “Bài hát mới của Vương Phi, tớ cũng muốn chọn, hai người hai cái micro mỗi người một cái, cùng nhau hát đi.”
Tôi tiếp nhận micro, hai lỗ tai dựng lên cũng không nghe thấy âm thanh phản đối của Ngô Việt, may là tôi công lực thâm hậu, bảo trì bình tĩnh một đường nhìn lên màn hình, bắt đầu hát.
Cái thời kì “Phong Phi luyến” đang nóng đến rối tinh rối mù, hai người dính nhau như keo sơn, tan vỡ bao trái tim đàn ông trưởng thành cùng thiếu nữ trẻ tuổi. Kém hơn mười tuổi, tuổi tác cách nhau xa như vậy yêu đương sẽ có kết quả sao?
Hay là chính Vương Phi cũng không để trong lòng.
… Ái thượng nhất cá nhận chân đích tiêu khiển, dụng nhất đóa hoa khai đích thì gian.
Nhĩ tại ngã bàng biên chích đả liễu cá chiếu diện, ngũ nguyệt đích tình thiên thiểm liễu điện…
(Dịch nghĩa: Yêu thương nghiêm túc chính là trò tiêu khiển, chỉ trong khoảng khắc đóa hoa nở rộ.
Anh ngồi bên tôi chỉ là mặt đối mặt, một ngày tháng 5 trong xanh chợt nghe tiếng sét ái tình)
Tôi nghiên đầu nhìn vẻ mặt cậu ấy, cậu ấy cầm micro, cúi đầu hát.
Hữu sinh chi niên hiệp lộ tương phùng chung bất năng hạnh miễn, thủ tâm hốt nhiên trường xuất củ triền đích khúc tuyến.
Đổng sự chi tiền tình động dĩ hậu trường bất quá nhất thiên…
Lưu bất trụ, toán bất xuất lưu niên…
(Dịch nghĩa: Sinh thời không thể buông tay cuối cùng cũng không thể thoát khỏi, lòng bàn tay bỗng nhiên vướng víu một đoạn dây tơ hồng
Trước bối rối sau lại động tình không mất quá một ngày…
Giữ không được , tính không ra , thời gian cứ trôi)
U Hồn Cốc chủ :
Đoạn tình sử hao tốn giấy mực Tạ Đình Phong >< Vương Phi, ai không biết thì cứ search google . Tóm lại, anh Phong khi đó cũng là nhỏ hơn chị Phi 10 tuổi.
Nghe bài hát thì đây : http://mp3.zing.vn/bai-hat/Phu-Du-Vuong-Phi/ZWZAU6FI.html
Quân sinh ta đã lão [Chương 4]
Chương 4.
Một đám người náo loạn suốt đêm, sáng hôm sau mới tận hứng mà về, hoạt động quần thể thì do nam sinh mời khách, trong ghế lô ngoại trừ Ngô Việt nghỉ ngơi hơn nửa đêm mới có chút tinh thần, mấy người còn lại toàn xiêu vẹo đến chân nam đá chân chiêu.
Ngô Việt đành phải lắc đầu, phất tay cho bọn họ đi trước, ra quầy lễ tân ứng ra chi phí.
Tôi cùng La Lỵ sớm nói lời từ biệt khi mọi người tinh thần đang ngơ ngác, mãi đến những người khác đã rời đi gần hết. Tôi mới chậm rãi bước ra, cùng Ngô Việt phía trước quầy “Ngẫu ngộ”.
“Hác Manh, cậu còn chưa đi sao.”
Tôi mặt không đổi sắc gật đầu. Kỳ thực là bởi vì rất khẩn trương, chỉ cần hơi căng thẳng, tôi sẽ nhịn không được trưng ra bộ mặt cứng ngắc, vẻ mặt tê liệt đó lại được truyền thành nét âm trầm lãnh đạm.
“Cậu ở đâu? Đợi tớ tiễn cậu về nhà.” Cậu ấy mở ví tiền, nói cũng không ngẩng đầu lên.
Tác phong của cậu ấy không bộp chộp như bạn học cùng lứa tuổi từ trước đến nay ôn hòa thân sĩ, đối với tôi khi đó mà nói, gần như là mê muội ghê gớm. Tôi lạnh mặt ‘Ừ’ một tiếng, tay cầm túi xách gần như run lên. Khóe mắt không cẩn thận ngắm xuống ví da của cậu ấy, tôi sửng sốt một chút, phảng phất như bị hất một chậu nước đá từ đầu tới chân, tâm tình xao động triệt để nguội lạnh từ từ theo dòng nước…
Tuy rằng thời gian cậu ấy mở ra rất nhanh, nhưng vẫn có thể liếc mắt thấy tấm ảnh chụp bắt mắt nhét giữa ví, đó là một cô gái trẻ xinh đẹp hoạt bát, cười đến dường như hết thảy ánh dương quang đều chiếu lên người cô… Cùng với tôi hoàn toàn là loại hình tương phản.
“Không hay rồi.” Tôi lơ đãng giơ ra điện thoại di động, “Vừa mới phát hiện tin nhắn, tớ có việc, đi trước nhé.”
Cậu ấy đang cùng cô nhân viên tính hóa đơn, nghe vậy quay đầu lại “Ơ? Gấp như vậy sao?”
Tôi mập mờ ừ một tiếng “Không sao, tớ về nhà trước.”
Nói xong cũng không đợi cậu ấy phản ứng lại trực tiếp mở rộng của đi ra ngoài.
Tôi ở trên đường lớn, thò tay vào trong túi lấy ra hai vé xem phim, đứng trước thùng rác ngây người một lát lại lần nữa đem vé xem phim cất vào trong túi.
Tùy ý đón một chiếc xe buýt, có lẽ là đả kích quá lớn, cả đêm như vậy tôi cũng không cảm thấy mệt mỏi. Tôi ngồi ở vị trí sát cửa sổ, không yên lòng mà xem phong cảnh lướt qua ven đường, bằng cảm giác của bản thân, tùy ý xuống xe ở một trạm, bắt đầu lang thang vô định.
Ngực buồn phiền hoảng sợ, vừa khó chịu vừa lạnh lẽo, như bị vật nặng đè lên, rơi không thấy đáy.
Tôi không mục tiêu đi trên phố, vậy mà không ngờ, trên góc quảng trường người đến người đi, có một bóng hình quen thuộc ngồi trên bậc thang của của quảng trường, nghiêng mặt, nhìn không rõ biểu tình.
Chậc, thì ra là tiểu hài tử phiền phức nhà hàng xóm.
Tôi hai tay nắm túi xách, chuẩn bị làm như không thấy bỏ đi. Đi dược hai bước, tôi quay đầu lại, cậu ấy vẫn như cũ không nhúc nhích ngồi nguyên tại chỗ, rõ ràng là một đứa bé, lại lộ ra vẻ cô độc quá phận của người trưởng thành.
Tôi buồn bực gãi gãi đầu, một lần nữa sầu não nhấc chân.
“Ê, sao em lại ở đây, không trở về nhà?”
Cậu ngẩng đầu nhìn tôi một cái, không hé răng.
Tôi đặt mông ngồi bên cạnh cậu, không nhìn cậu, chỉ nhìn chằm chằm vào chim bồ câu không ngừng vỗ cánh trên khoảng trời ở quảng trường, “Ba mẹ em cũng không quản em? Lại chạy đến đây như thế này bọn họ sẽ lo lắng đó, về nhà đi.”
Cậu nhăn lông mày, giọng hung ác cả giận nói “Chị phiền quá, tôi như thế nào cũng không liên quan đến chị.”
Tôi suy nghĩ một chút “Điều này cũng đúng.” Nghiêng đầu lại nhìn cậu vài giây. “Chị nói này, tính tình của em thực sự quá kém, như vậy giao tiếp cùng những người khác không có vấn đề gì sao?”
Cậu trừng mắt “Tôi giao tiếp cùng những người khác như thế nào cũng không quan hệ tới chị.”
“Tính cách bản thân cùng con người em như vậy thực sự rất đáng đánh.” Nếu như là trời sinh, cũng chỉ có thể nói hẳn là thiên phú dị bẩm.
Cậu cũng giống như tôi lấy tay chống vào má, nhìn lại tôi, lông mày bướng bỉnh nhướng cao rất sắc bén “Chị không có tư cách nói tôi, chính chị lúc đó cả ngày mặt âm trầm, so với tôi rất giống đó thôi.”
“…”
Tôi trầm mặc, đột nhiên nghĩ ra mình vừa mới thương tâm thất tình, vì sao lại phải khiến cho bản thân chịu khổ?
Cậu ấy thấy tôi trầm mặc xuống, lặng lẽ giả vờ lơ đãng nhìn lướt qua tôi, cũng không mở miệng nữa.
Tôi đứng lên, không nói hai lời trực tiếp nhấc chân đi. Cậu sững ra nhìn tôi đứng dậy, trong nháy mắt biểu tình không biết làm sao. Nhưng sau cùng cậu vẫn nhếch môi, điều chỉnh lại khuôn mặt, không nhìn tôi.
Tôi bĩu môi, lắc đầu cái, tiểu quỷ hỗn đản này.
“Này! Cho em!”
Đi hơn một nửa cái quảng trường rốt cục tìm được một siêu thị, tôi mua hai cái bánh mì cùng bánh kem, thuận tiện lại cầm thêm mấy bịch quà vặt trẻ em thích, cả một bao, lại không ngại cực khổ quay trở về.
Cậu ấy ngạc nhiên ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc còn chưa kịp thu hồi, “…Chị còn chưa đi?”
“Đi cái gì?” Tôi thở dài, tay xoa nhẹ đầu cậu, tóc của cậu cùng cá tính của mình tương phản, thập phần mềm mại đen bóng. “Em chắc là chưa ăn bữa sáng đi, hiện giờ đã trưa rồi, tiện thể ăn trưa luôn.” Cậu phỏng chừng bị khiếp sơ quá độ, còn không có phản ứng nhiều, không như bình thường hung hăng phủi đi.
“Còn lo lắng gì nữa.” Tôi thành thật không khách khí lấy ra một phần bánh mì, đói bụng từ sáng giờ, dạ dày đã hơi đau.
Cậu tiếp nhận lấy, phòng bị nhìn tôi một cái.
“Yên tâm, không có bỏ độc.”
Cậu cẩn thận cắn một miếng, nhíu mày “Thật khó ăn!”
“Có ăn là may rồi, yêu cầu đừng cao quá.”
Cậu vươn tay ra xách theo phần bánh như đồ bỏ đi của cậu ấy, “Tôi với chị đổi.”
Tôi tức giận vỗ lên đầu cậu, “Đổi cái gì mà đổi! Của chị cũng giống của em thôi!”
Cậu oán hận trợn mắt nhìn tôi một cái, “Đừng có chạm lung tung vào tôi!”
Tôi nhún vai, “Em là con trai, tam trinh cửu liệt như thế thân là con gái chị đây rất xấu hổ.
Cậu không hé răng, xả giận cắn xé bánh mì.
“Không nên gắng gượng như thế, thả lỏng chút đi.” Tôi kéo xuống một miếng bánh mì, bóp nát trong bàn tay “Chết nè, cho mày dám cười nè.”
Cậu xem thường thấp giọng cười xùy một tiếng.
Tôi không để ý đến cậu, tự ý đem bánh mì tung ra trước mấy con chim bồ câu, một mặt nói, “ Chị kể chuyện này nè. Từ trước có một người họ Thái, người khác đều gọi hắn Tiểu Thái, kết quả…” Tôi dừng lại.
Cậu lập tức vểnh tai.
“Kết quả… Có một ngày hắn bị đem đi.”
“…”
“Trước đây, có một người câu cá, câu được một con cá mực. Con cá mực xin hắn thả nó đi, người kia nói. ‘Được, nhưng mà ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, trả lời được ta sẽ tha cho ngươi.’ Cá mực lập tức rất hài lòng nói ‘Ngươi hỏi đi!’ sau đó…”
Cậu lần thứ hai vểnh tai.
“Sau đó… Người nọ đem con cá mực đi nướng.”
“…”
Tôi mặt không đổi sắc tiếp tục nói, “Trước đây, có một con gấu Bắc cực cô đơn ngẩn người trên băng, thực sự buồn chán mà bắt đầu tự nhổ lông mình ra chơi, một cọng, hai cong, ba cọng… Sau cùng nhổ đến một cọng lông cũng không còn, sau đó…”
“Đừng nói nữa,” Nhâm Tây Cố u ám quay đầu lại, “…Lạnh đến chết.”
“Đoán đúng rồi, con gấu đó đúng là bị lạnh đến chết.”
Nhâm Tây Cố thể diện đen hơn phân nửa “Chị kể truyện cười kiểu gì vậy.”
“Chuyện cười lạnh a.” Tôi chăm chú nhìn cậu, “Em không cảm thấy mùa đông kể chuyện cười lạnh, rất phù hợp ý cảnh sao.”
“…” Cậu im lặng một lúc lâu, “…Chị thực sự là một người kỳ quái.”
Được rồi, thực sự là lấy vẻ mặt nghiêm túc mà đi kể chuyện cười xác thực có điểm kỳ quái. Hai người sau khi kể chuyện kết thúc, càng phát ra không khí lạnh lẽo, bữa trưa ăn xong cũng không thấy vui vẻ, mỗi người lại phát ra một chút ngây ngốc.
Còn chưa đến năm giờ, sắc trời đã muốn tối lại. Tôi do dự, từ trong túi móc ra hai vé xem phim, “Nhâm Tây Cố…”
Cậu “Ừ” một tiếng.
“Có muốn đi xem phim không?”
Vì vậy trong rạp chiếu phim đầy các cặp yêu đương, mười tám tuổi tôi bi thảm cùng một học sinh tiểu học, ngồi ở hàng thứ nhất.
Trong bóng tối, bốn bề tiếng cười cuộn trào mãnh liệt náo nhiệt, tôi ngậm một cọng khoai tây chiên, từ đầu tới đuôi đều không cười.
Đứa nhóc bên cạnh thì khi phim tới cao triều lại quay đầu đi.
“Nè, có phải chị đang khóc hay không?”
Tôi lắc đầu, hai mắt không rời khỏi màn ảnh.
Bên kia cũng an tĩnh theo, hồi lâu, một tay lạnh lẽo giơ ra đưa cho tôi một cái khăn tay.
Tôi tiếp nhận, xoa xoa lung tung con mắt.
“Cái phim này thực sự rất khôi hài, chị cười đến chảy nước mắt.”