Tuyển Tập Truyện Ngắn Của Jack London - 11 - Part 1
Miếng Bít Tết
Nguyên tác: A Piece Of Steak
Dịch giả: Đắc Lê
Tôm
Kinh dùng miếng bánh mì cuối cùng lau sạch chỗ bột còn lại trong đĩa sốt bột,
rồi anh vừa chậm rãi nhai vừa ngẫm nghĩ. Anh đứng dậy, rời bàn ăn, cái cảm giác
đói vẫn dằn vặt. Tuy thế, chỉ có một mình anh được ăn. Hai đứa con đã được đưa
đi ngủ sớm ở buồng bên để chúng có thể quên việc chưa được ăn tối. Vợ anh không
động đến một tí gì, chị ngồi lặng lẽ, đưa cặp mắt buồn bã nhìn anh. Chị là một
người phụ nữ gầy gò, héo hon, thuộc tầng lớp lao động; tuy vậy, trên khuôn mặt
chị, những nét xinh đẹp xưa kia vẫn còn in lại. Bột để nấu sốt là do chị vay của
bác hàng xóm ở gian bên kia. Hai hào cuối cùng dùng để mua bánh mì.
Tôm Kinh ngồi trên ghế xích đu, bên cửa sổ. Cái ghế oằn xuống dưới sức nặng
thân thể anh; hoàn toàn máy móc, anh đưa cái tẩu lên miệng, rồi nhét vào túi áo
bên. Trong tẩu không có thuốc lá, anh nhận ra được cái động tác máy móc của
mình, anh nhăn nhó vì đãng trí, bèn bỏ cái tẩu đi. Động tác của anh chậm rãi,
hầu như nặng nề tựa như anh phải chịu đựng sức nặng những bắp thịt của chính
bản thân mình. Tôm Kinh là một người chắc nịch, trông vẻ dễ ưa. Bộ quần áo vải
thô cũ kĩ và nặng nề. Cái mu giày không còn đủ độ bền để mang cái đế nặng đã
được đóng lại từ lâu. Chiếc sơ-mi vải, loại rẻ tiền, giá hai đồng bạc, đã sờn
cổ, có nhiều vết bẩn không thể nào tẩy sạch được nữa.
Nhưng chính bộ mặt của Tôm Kinh mới quảng cáo rõ nghề nghiệp của anh, không lầm
vào đâu được. Đó là bộ mặt của một võ sĩ nhà nghề điển hình, bộ mặt của một
người đã lăn lộn những năm trường trên cái võ đài hình vuông, và đã khiến cho
trên bộ mặt ấy in rõ thêm những nét của một con thú dữ chiến đấu. Rõ ràng đó là
một bộ mặt xấu, bất kì một nét nào cũng làm người ta phải chú ý, bộ mặt lại
được cạo nhẵn nhụi. Đôi môi không thành hình thù gì cả, tạo thành một cái miệng
quá xù xì trông như một vết rách hằn trên mặt. Cái hàm nhô ra, dữ tợn, man rợ,
nặng nề. Cặp mắt lừ lừ, mí mắt dày cộp, cặp mắt hầu như lạnh lùng dưới hàng
lông mày rậm, thụt sâu vào. Anh có vẻ đích thực là một con thú, trên con người
anh thì cặp mắt lại có vẻ động vật nhất. Đó là cặp mắt lim dim buồn ngủ, giống
như mắt sư tử, cặp mắt của một con thú dữ chiến đấu. Trán dốc hẳn lên phía
trên; mái tóc cắt ngắn làm lộ rõ từng cái bướu một trên cái đầu trông như đầu
của một tên vô lại. Mũi đã hai lần bị vỡ và đã thay đổi hình dạng nhiều lần
khác nhau do bị đấm không biết bao nhiêu lần. Tai rách như lá bắp cải, thường
xuyên bị sưng và bị vặn gập làm đôi. Cái mũi và cái tai ấy hoàn chỉnh việc tô
điểm khuôn mặt; thêm vào đó là bộ râu mới cạo, đã hơi nhú lên in trên khuôn mặt
một vệt xanh đen.
Nói chung, đó là một bộ mặt làm cho người ta sợ hãi, nếu bắt gặp trong ngõ tối
hoặc ở nơi vắng vẻ. Tuy vậy, Tôm Kinh không phải là một kẻ phạm tội ác, anh
cũng chẳng làm điều gì gây ra tội ác cả. Ngoài những trận đấm nhau ra – việc
bình thường trong đời anh, – anh không hề làm hại ai cả. Người ta cũng chẳng
bao giờ thấy anh gây ra một cuộc cãi cọ nào. Tôm Kinh là một võ sĩ chuyên
nghiệp, tất cả những sự tàn bạo đánh đấm chỉ biểu lộ ở cái bề ngoài nghề nghiệp
của anh. Ngoài võ đài, anh là một người có động tác chậm rãi, bản tính dễ dãi. Những
ngày xưa, khi mà đồng tiền trong tay dồi dào, Tôm Kinh là một người rất hào
phóng. Anh chẳng hề thù hằn ai, và anh cũng có rất ít kẻ thù. Đấm nhau là nghề
nghiệp của anh. Trên võ đài, anh đấm thật đau, đấm cho thành thương tật, đấm để
huỷ diệt đối thủ, nhưng hoàn toàn không mang một chút thù hằn nào cả. Đó là một
yêu cầu đơn giản trong công việc làm ăn. Khán giả tụ tập lại, mất tiền để xem
đấm nhau đến đo ván. Người thắng sẽ được phần chia lớn. Hai mươi năm trước, lúc
Tôm Kinh gặp Gaogiơ Ulumulu, anh biết rằng hàm của Gaogiơ mới chữa khỏi được
bốn tháng, sau khi bị vỡ trong một trận đấu ở Niucaxơn. Thế là, anh nhằm vào
cái hàm đó, đấm nó vỡ một lần nữa ở hiệp chín, chẳng phải vì anh có chút ác ý
nào đối với Gaogiơ, mà chỉ vì đó là một cách chắc chắn nhất để hạ Gaogiơ, chiếm
được phần chia lớn. Về chuyện đó, Gaogiơ cũng chẳng mang chút thù hằn nào đối
với Tôm Kinh. Đó là một ván bài, cả hai người đều hiểu rõ ván bài này, họ cùng
tham gia vào.
Tôm Kinh vốn là một người ít nói, anh ngồi lặng lẽ buồn bã bên cửa sổ, nhìn hai
bàn tay mình. Những mạch máu lộ rõ trên mu bàn tay, chúng đều to xù, nổi hằn
lên, những khớp xương ngón tay bị giập nát, méo mó, chứng minh rõ công dụng mà
chúng đã đảm đương. Tôm Kinh chưa bao giờ nghe nói rằng cuộc đời của một con
người là cuộc đời của các mạch máu trên cơ thể người đó, nhưng anh biết rất rõ
ý nghĩa của những mạch máu to, nổi hẳn lên này. Trái tim anh đã đẩy, với một áp
lực lớn, quá nhiều máu qua những mạch máu đó. Chúng không còn hoạt động tốt
được nữa. Anh đã cố gắng quá sức đến nỗi làm chúng mất tính co giãn, và tình
trạng quá căng của chúng đã làm anh mất cả sức bền bỉ. Hiện nay, anh rất dễ bị
mệt nhọc. Anh không thể nào bền bỉ đấu được hai mươi hiệp nữa, thi nhau giáng
những cú đấm, dồn ép nhau, đấm, đấm, đấm, từ tiếng cồng này đến tiếng cồng
khác, hết đợt cố gắng mãnh liệt này đến đợt cố gắng mãnh liệt tột đỉnh khác,
chịu đánh bật vào dây thừng rồi lại đánh bật đối thủ vào dây thừng, và đợt cố
gắng mãnh liệt nhất, tốc độ nhất trong hiệp thứ hai mươi làm cho toàn bộ khán
giả đứng hẳn lên la hét, còn bản thân anh lao mạnh, giáng mạnh, né tránh, tung
ra tới tấp hết trận mưa đấm này đến trận mưa đấm khác và cũng chịu những trận
mưa đấm đánh trả lại, suốt trong những giây phút đó, trái tim anh vẫn trung
thành đẩy những dòng máu sôi sục chảy qua các mạch máu thích ứng. Các mạch máu
căng phồng lên lúc đó, nhưng rồi lại xẹp xuống, mặc dù không hoàn toàn xẹp
xuống hết, mỗi lần như thế, lúc đầu không nhận ra được, mạch máu lại hơi to hơn
lần trước một chút. Anh nhìn các mạch máu và những khớp ngón tay giập nát, lúc
này Tôm Kinh chợt nhìn thấy sự tuyệt mĩ trẻ trung của hai bàn tay đó trước lúc
khớp xương ngón tay đầu tiên bị giập nát vì đấm vào đầu Bêni Giônơ, được mệnh
danh là Oensơ khủng khiếp.
Cái cảm giác đói lại trở lại.
- Em Blaimi, anh không thể có được một miếng bít-tết! – Tôm Kinh nói khá to,
nắm chặt hai quả đấm to tướng và bật ra một lời nguyền rủa đã âm ỉ mãi trong
lòng.
- Em đã cố hỏi ở cả hiệu Bơcơ lẫn hiệu Xoli, – vợ anh đáp, nửa như có vẻ xin
lỗi.
- Thế họ không bằng lòng?
- Không có lấy một hào nào. Bác Bơcơ bảo…, – chị ngập ngừng.
- Hừ! Hắn bảo sao?
- Vì bác ấy cho là tối nay Xenđơn sẽ thắng anh, và số tiền nợ của anh đã khá
lớn.
Tôm Kinh làu bàu, nhưng không trả lời. Anh đang nghĩ tới con chó săn anh nuôi
vào thời anh còn trẻ, anh đã cho nó ăn biết bao nhiêu là bít-tết. Lúc đó, Bơcơ
đã tin và bán chịu cho anh một nghìn miếng bít-tết. Nhưng thời thế đã thay đổi
rồi. Tôm Kinh đã già đi, những võ sĩ nhiều tuổi, đấu ở câu lạc bộ loại hai,
không thể hi vọng thanh toán được những hoá đơn, dù nhiều tiền, dù ít tiền, cho
những người bán hàng.
Buổi sáng, lúc dậy khỏi giường, anh đã khao khát được ăn một miếng bít-tết,
niềm khao khát đó vẫn còn dằn vặt. Anh không được tập luyện đầy đủ chuẩn bị cho
trận đấu này. Đó là một năm hạn hán ở châu Úc, thời thế khó khăn, ngay cả những
việc làm trái nghề nhất đối với anh cũng khó tìm được. Anh không có người cùng
tập, đồ ăn thức uống của anh không phải là những thứ ngon lành, mà lại luôn
luôn thiếu. Anh đã đi đào đất thuê trong ít ngày, lúc có thể kiếm được việc, và
vào những buổi sớm tinh mơ, anh đã chạy quanh khu Đômênơ để luyện đôi chân.
Nhưng luyện tập mà không có người cùng tập, và lại còn phải nuôi một vợ, hai
con là một việc rất khó khăn. Anh sẽ đấu với Xenđơn, nên anh rất khó mua chịu
được thêm chút ít nữa ở các cửa hàng. Anh thư kí của câu lạc bộ Gâyơti đã ứng
trước cho Tôm Kinh ba bảng – phần chia của người thua – không cho vay thêm nữa.
Đôi khi anh vay mấy người bạn cũ được dăm hào, họ lẽ ra có thể cho vay nhiều
hơn đôi chút, nhưng vì năm nay là năm hạn hán, bản thân họ cũng đã vất vả lắm
rồi. Không, che giấu sự thật thực là vô ích, việc tập luyện của anh chẳng ra
gì. Lẽ ra, anh phải có đồ ăn thức uống khá hơn và không phải lo lắng nghĩ ngợi.
Hơn nữa, khi một người đã bốn mươi tuổi thì cũng khó được sung sức bằng lúc mới
hai mươi.
Tôm Kinh hỏi:
- Mấy giờ rồi, em Lidi?
Vợ anh đi qua hành lang, sang nhà bên cạnh hỏi giờ, rồi quay lại:
- Tám giờ kém mười lăm, anh ạ.
- Trận đấu đầu tiên sẽ bắt đầu trong ít phút nữa. Chỉ là một trận "dọn võ
đài". Rồi đến trận đấu bốn hiệp giữa Đilơ Oen và Gritli, và trận mười hiệp
giữa một tay mới nổi với một gã thuỷ thủ nào đó. Anh không thể đấu được hơn một
giờ.
Đã mười phút lặng lẽ trôi qua, Tôm Kinh đứng dậy:
- Sự thật là, em Lidi ạ, anh không được luyện tập đầy đủ.
Anh với cái mũ, rồi đi ra phía cửa. Anh không định hôn vợ – anh không bao giờ
làm thế vào những lúc ra khỏi nhà, – nhưng tối nay, Lidi lại liều ôm hôn chồng.
Chị quàng hai tay ôm lấy anh, ép anh cúi xuống sát mặt chị. Đứng sát vào cái
thân hình to lớn của người đàn ông này, trông chị lại càng nhỏ bé. Chị
nói:
- Anh Tôm, chúc anh may mắn, anh phải thắng hắn nhé.
- Ờ, anh phải thắng hắn, – anh nhắc lại. – Tất cả những việc phải làm chỉ có
thế thôi. Anh phải thắng hắn.
Anh cố cười chân thật trong lúc Lidi nép chặt vào anh hơn nữa. Tôm Kinh đưa mắt
qua vai vợ, nhìn xung quanh căn phòng trống rỗng. Đó là tất cả những thứ anh có
trên cõi đời này, cùng với tiền nhà chưa trả, người vợ và hai đứa con. Anh phải
rời căn buồng, đi vào trong đêm tối để kiếm miếng thịt cho vợ và hai con nhỏ,
nhưng không giống như người công nhân thời hiện đại đến làm những công việc đều
đều như máy, mà cách kiếm ăn của anh thật như trong thời cổ, rất nguyên thuỷ,
rất ngoạn mục, như thú vật, đó là cách đánh nhau để kiếm được miếng thịt.
- Anh phải thắng hắn, – Tôm Kinh nhắc lại một lần nữa, giọng nói có vẻ tuyệt
vọng. – Nếu thắng, đó là ba mươi bảng… anh có thể trả được nợ và còn lại một ít
tiền. Nếu thua, anh chẳng còn được gì cả, ngay cả năm xu để đi xe điện về nhà
cũng không. Anh thư kí đã đưa cho anh tất cả phần của người thua cuộc rồi. Anh
đi nhé, em yêu. Nếu thắng, anh sẽ về thẳng nhà.
- Em sẽ thức đợi anh, – Lidi nới với theo qua hành lang.
Quãng đường đến câu lạc bộ Gâyơti dài trọn hai dặm, vừa đi, Tôm Kinh vừa nhớ
lại những ngày xưa tươi đẹp (một lần, anh đã đoạt chức vô địch hạng nặng miền
Niu Xao Uên), khi đó anh đi xe ngựa đến dự đấu, và hầu hết các lần đó những tay
hâm mộ thể thao đều trả tiền xe để được ngồi cùng với anh. Còn Tômi Bơn và gã
người Mỹ Giéc Giônxơn, hai tay đó đi ô tô cơ. Giờ thì anh đi bộ! Ai mà chẳng
biết: lê bộ hai dặm đường ngay trước trận đấu chẳng phải là tốt lắm đâu. Anh là
một đấu thủ lớp cũ, cuộc đời chẳng hề vỗ tay tán thưởng những người lớp cũ. Anh
chẳng còn được tích sự gì, ngoài việc đi đào đất, cái mũi bị vỡ và cái tai sưng
vù gây cho anh khó khăn ngay cả trong việc xin đi đào đất thuê. Tôm Kinh ước
mong giá anh đã học lấy một nghề. Như thế rút cục sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng nào có
ai là người bảo cho anh hay, từ thâm tâm, anh hiểu rằng giá họ có bảo thì anh
cũng chẳng nghe. Chả là dễ dàng mà. Những món tiền lớn… những trận đấu vinh
quang, sôi nổi… thời gian nghỉ ngơi, rỗi rãi giữa hai trận đấu… một đoàn những
tay tán dương say mê đi theo, những cái vỗ vào lưng ca ngợi, những cái bắt tay,
các tay giàu có vui vẻ mua rượu mời uống để được hưởng năm phút trò chuyện với
anh… và niềm vinh quang của môn quyền Anh, toàn bộ khán giả la hét vang trời,
đợt tấn công cuối cùng như gió lốc, lời tuyên bố của trọng tài: "Kinh
thắng!". Và tên tuổi anh trong các trang thể thao trên báo ngày hôm
sau.
Huy hoàng thay thời đó! Nhưng bây giờ, Tôm Kinh nhận ra, theo cái kiểu chậm
rãi, nghiền ngẫm của anh, rằng anh đã từng loại biết bao đấu thủ lớp cũ. Anh là
Tuổi trẻ, đang nổi lên, họ là Tuổi già, đang chìm xuống. Thật là dễ dàng, chẳng
đáng ngạc nhiên: họ mang trên người những mạch máu sưng phồng và những khớp
xương ngón tay giập nát, đau đớn từng đốt xương một do những trận đấu kéo dài
mà họ đã trải qua. Anh nhớ lại: lúc anh đã hạ anh bạn già Xtôsơ Bin tại vịnh
Răt Căttơ, trong hiệp thứ mười tám, anh bạn già Bin sau đó đã khóc trong buồng
thay quần áo như một đứa trẻ con. Có lẽ anh bạn già Bin cũng còn nợ tiền thuê
nhà. Có lẽ anh ấy cũng có một người vợ và hai đứa con nhỏ ở nhà. Và có lẽ, anh
Bin, đúng vào ngày lên võ đài, cũng đã đói, đã khao khát được ăn một miếng
bít-tết. Bin, đã xuất trận và đã nhận lấy sự thất bại bất ngờ không thể tin
được. Bây giờ, sau khi bản thân đã trải qua nhiều thử thách, Tôm Kinh đã có thể
nhận ra là vào tối đó cách đây hai mươi năm, Xtôsơ Bin đã chiến đấu vì một mục
đích lớn lao hơn anh chàng trai trẻ Tôm Kinh chiến đấu vì vinh quang và cả vì
đồng tiền dễ dãi. Vậy sau đó, Xtôsơ Bin đã khóc trong buồng thay quần áo cũng
chẳng phải là điều đáng ngạc nhiên.
Phải, một con người đã trải qua nhiều trận đấu trong đời sẽ tất nhiên như thế.
Đó là định luật thép của đấu trường. Người này có thể trải qua được một trăm
trận đấu gay go, người khác chỉ hai mươi trận. Mỗi người tuỳ theo sự cấu tạo và
chất lượng của cơ thể, chỉ trải được một số trận đấu nhất định nào đó, khi anh
ta đã xuất trận đủ số lượng thì tất yếu phải chấm dứt. Đúng thế, so với tất cả
bọn họ, bản thân Tôm Kinh đã trải qua số lượng trận đấu nhiều hơn, anh đã đi
qua cái phần chiến đấu gay go kinh người của mình – những trận căng đến vỡ tim,
vỡ phổi làm các mạch máu phồng quá mức đàn hồi, làm các thớ thịt mềm mại của
tuổi trẻ biến thành những múi rắn đanh, làm thần kinh và sức chịu đựng mòn mỏi
đi, và làm cho não, cho xương mệt mỏi vì phải cố sức quá mức, chịu đựng quá
mức. Phải, anh đã chiến đấu xuất sắc hơn tất cả bọn họ. Những đấu thủ cũ cùng
thời với anh không còn ai nữa. Anh là người đấu sĩ già cuối cùng. Anh đã nhìn
thấy sự kết thúc của tất cả bọn họ và anh cũng đã góp một tay để kết thúc cuộc
đời võ sĩ của một vài đấu thủ.
Người ta đã đưa anh ra thử sức với những đấu thủ lớp cũ; anh đã lần lượt hạ hết
người này đến người khác, và anh đã cười, khi họ, như Xtôsơ Bin chẳng hạn, đã
phải khóc trong buồng thay quần áo. Và bây giờ, anh là một đấu thủ lớp cũ, họ
lại đưa những tay trẻ ra thử sức với anh. Đó là anh chàng Xenđơn. Anh ta từ Niu
Dilân tới, mang theo một kỉ lục đã lập được. Nhưng chẳng có ai ở châu Úc biết
một điều gì về tên tuổi anh ta cả, thế là người ta sắp xếp Xenđơn đấu với anh
bạn già Tôm Kinh. Nếu Xenđơn chơi được, anh ta sẽ được gặp các tay cứng hơn với
những giải thưởng lớn hơn, vậy Xenđơn sẽ đấu một trận quyết liệt. Nếu thắng
trận này, anh chàng sẽ có mọi thứ: tiền tài, danh vọng và sự nghiệp; còn Tôm
Kinh là một tảng đá cũ, mốc xám, đang rạn nứt, đứng lù lù trên con đường dẫn
đến tiền tài và danh vọng. Nếu Tôm Kinh thắng, anh chẳng được gì, ngoài ba mươi
bảng để trả chủ nhà và các người bán hàng. Vậy thì, khi Tôm Kinh ngẫm nghĩ,
những hình ảnh lạnh lùng lại hiện lên, những biểu hiện của tuổi trẻ, tuổi trẻ
vinh quang, sôi nổi, tươi vui, không gì thắng nổi, sự mềm mại của bắp thịt, vẻ
mịn màng của da dẻ, cùng với trái tim, bộ phổi không hề biết mệt mỏi, đau đớn,
trái tim bộ phổi cười khinh thường ý nghĩ giới hạn của sự nỗ lực. Phải rồi,
tuổi trẻ là nữ thần Nêmêdit 1. Tuổi trẻ tàn phá những người thuộc lớp cũ, và
cũng chẳng hề lo ngại gì, nó cứ tiếp tục tàn phá, rồi lại tự tàn phá chính
mình. Nó làm những mạch máu trẻ trung giãn thêm ra, nó làm giập nát những khớp
xương ngón tay, và rồi đến lượt, nó lại bị tuổi trẻ lớp kế tiếp tàn phá. Bời
vì, tuổi trể vĩnh viễn là sức trẻ. Chỉ có tuổi già mới chính là già nua.
Đến phố Caxơnrây, Tôm Kinh rẽ trái, đi qua ba dãy nhà nữa, anh tới câu lạc bộ
Gâyơti. Một đám đông những tay trẻ hâm mộ thể thao đang xúm ở ngoài cửa, kính
trọng đứng dẹp thành một lối cho anh đi; anh nghe thấy một gã bảo với
bạn:
- Anh ấy đấy! Tôm Kinh đấy!
Ở trong câu lạc bộ, trên đường đi đến phòng thay quần áo, Tôm Kinh gặp người
thư kí – một tay thanh niên có bộ mặt láu lỉnh, cặp mắt sắc sảo. Anh ta bắt tay
Tôm Kinh và hỏi:
- Ông thấy trong người thế nào, ông Tôm?
- Sung sức lắm, – Tôm Kinh trả lời, mặc dù biết rằng mình đã nói dối, rằng nếu
có một bảng, anh nhất định đã mua một miếng bít-tết ngon.