Tay súng cuối cùng- Chương 13- P02

Web vẫn đứng yên bất động. Anh thậm chí còn không buồn lau hết nước bọt của Julie trên mặt mình. Vết tay của cô ta còn đỏ bầm trên má anh. Web đã bị gọi là đồ quái vật hèn nhát, một kẻ phản bội. Nếu có thể chắc Julie Patterson cũng không ngần ngại gì mà không cắt đầu anh mang đi rồi. Web sẵn sàng giết chết bất kỳ người đàn ông nào dám nói những điều đó trước mặt anh. Nhưng Julie là một người phụ nữ mất chồng, một người mẹ bất hạnh, cơn giận dữ của cô ta là hoàn toàn dễ hiểu. Nếu có giết ai thì lúc này anh chỉ muốn giết chính mình để giải thoát khỏi nỗi nhục nhã này. Tất cả những gì cô ta vừa nói đều không phải là sự thật. Nhưng Web cũng còn biết nói gì để thanh minh cho mình nữa?
“Thưa ông, ông có phải là Web, Web London không ạ?”
Người phóng viên đã đến bên cạnh anh. “Mong ông hiểu cho, tôi biết đây là thời điểm không thích hợp, nhưng tin tức thì không thể chờ đợi được; ông có vui lòng trả lời phỏng vấn của chúng tôi được không?” Web lặng thinh không đáp.
“Thôi nào,” người phóng viên nài nỉ, “Chỉ mất một phút thôi, chúng tôi có vài câu hỏi.”
“Không,” Web lạnh lùng đáp rồi dợm bước bỏ đi. Đến lúc đó anh vẫn không chắc chắn là anh có còn cử động được không nữa.
“Nghe này, chúng tôi cũng sẽ phỏng vấn cả người phụ nữ đó nữa. Và ông không muốn công chúng chỉ nghe câu chuyện từ phía bà ấy thôi đúng không? Tôi đang tạo cho ông cơ hội để giãi bày câu chuyện của mình. Thế mới công bằng.”
Web quay phắt lại và chộp lấy cánh tay người phóng viên. “Sẽ không có 'phía' nào hết. Và anh hãy để cho người phụ nữ đó được yên. Cô ấy đã phải chịu đựng quá đủ rồi. Anh hãy để cho cô ấy yên. Tránh xa cô ấy ra! Anh hiểu tôi chứ?”
“Chỉ làm công việc của mình thôi mà.” Người phóng viên nhẹ nhàng gỡ tay Web ra khỏi người mình. Anh ta quay sang nhìn người quay phim. Tuyệt cú mèo, đó là ý nghĩ hiện lên trong đầu cả hai .
Web bước ra khỏi cửa và nhanh chóng bỏ lại phía sau ngôi nhà thờ của những người nổi tiếng và giàu có. Anh trèo lên chiếc Mach One, nổ máy và bỏ đi. Anh vừa lái xe vừa giật tung chiếc cà vạt trên cổ, kiểm tra trong ví xem còn chút tiền nào không, sau đó anh dừng xe trước một cửa hàng rượu, mua hai chai vang Chianti rẻ tiền và một hộp sáu chai bia Negra Modelo.
Web lái thẳng xe về nhà, khóa chặt tất cả cửa rả, kéo toàn bộ rèm cứa sổ xuống kín mít. Anh vào nhà tắm, bật điện lên và chăm chú nhìn mặt mình trong gương. Da trên phần mặt bên phải của anh hơi rám nắng, khá nhẵn nhụi, một vài sợi râu mà lưỡi dao cạo của anh còn để sót lại sáng nay. Một bên da rất ổn, không tệ chút nào. “Bên da.” Đó là cách gọi của anh cho từng bên mặt của mình. Đã lâu lắm rồi và không ai còn nhớ đến khuôn mặt rất đẹp trai và đàn ông của anh ngày nào. Julie Patterson động đến khuôn mặt nhăn nhúm trong hiện tại của anh thì cũng được thôi. Nhưng Frankenstein ư? So sánh mới mẻ đây, Julie. Bây giờ nghĩ lại. anh không còn cảm thấy thông cảm cho cô ta nữa. Lẽ ra cô đã mất Lou từ lâu rồi nếu cái thằng Frankenstein này không làm cái việc khiến nó mất bay nửa mặt. Cô đã quên rồi sao? Tôi thì không. Julie ạ. Ngày nào tôi cũng nhìn thấy nó.
Anh từ từ quay nghiêng qua một bên để nhìn trọn vẹn phần mặt bên trái của mình. Bên này chẳng có sợi râu nào hết, và phần da cũng không bao giờ thực sự rám nắng. Các bác sĩ đã nói điều có thể sẽ xảy ra. Nhưng cuối cùng vẫn không ăn thua gì cả. Nhiều lúc, mỗi khi anh muốn cười phá lên hoặc mỉm cười thật tự nhiên, nhưng cũng không được vì phần mặt bên này của anh nhất định không chịu hợp tác, cứ như thể nó muốn bảo anh thôi đi, đồ điên ạ, hãy xem anh làm gì với tôi đây này? Và vết thương khủng khiếp đó còn ăn lên cả rìa mắt khiến cả hốc mắt bị kéo lên gần thái dương hơn bình thường. Trước khi phẫu thuật, trông gương mặt anh méo xệch, thảm hại. Bây giờ đã khá hơn nhiều nhưng hai bên khuôn mặt anh không bao giờ còn vẻ cân đối, hài hòa như trước kia nữa.
Bên dưới lớp da ghép là những khung đỡ bằng nhựa và kim loại thay thế cho phần xương đã nát vụn. Lần nào những miếng than trong mặt cũng khiến anh bị ách lại mỗi khi đi qua máy dò kim loại ở sân bay. Đừng lo, chả là khẩu AK-47 tôi nhét dưới mông ấy mà.
Web đã phải trải qua không biết bao nhiêu ca phẫu thuật mới có được khuôn mặt coi tạm tạm như thế này. Các bác sĩ đã làm rất tốt. Mặc dù từ giờ đến hết đời người ta vẫn nhận ra khuôn mặt méo mó của anh. Cuối cùng thì các bác sĩ phẫu thuật cũng phải tuyên bố rằng họ đã dùng hết võ và chúc anh mạnh khỏe. Mọi chuyện hóa ra khó khăn hơn anh tưởng rất nhiều, và đến tận lúc này anh vẫn chưa thể nói rằng mình đã chấp nhận hoàn toàn khuôn mặt mới. Đó không phải là điều con người ta có thể quên được, vì hàng ngày mỗi lần nhìn vào gương anh lại nhận ra sự thật phũ phàng trên khuôn mặt mình. Anh rướn cổ lên một chút, kéo trật cổ áo sơ mi xuống và vết thương cũ trên cổ lộ hẳn ra. Viên đạn đã bắn đúng phía trên mép áo giáp. Cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu phép màu nào đã khiến nó không xuyên trúng các động mạch và xương sống của mình. Vết thương trông như một vết bỏng xì gà, một vết bỏng xì gà to tổ chảng trên da; anh đã nói đùa như vậy khi nằm trên giường bệnh viện, với một bên mặt đã bay mất và hai lỗ thủng toang hoác trên người. Và tất cả những đồng đội đến thăm đã cười cùng anh, nhưng anh có thể cảm thấy sự lo lắng trong những tiếng cườigượng gạo đó. Tất cả đều tin chắc là anh sẽ qua được, chính anh cũng tin như vậy. Nhưng không ai trong số đó hình dung được những cơn ác mộng thể xác và tinh thần nào nằm dưới lớp băng đẫm máu này. Các bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ đã đề nghị xóa đi những vết đạn. Nhưng Web nói không. Anh đã chịu đựng quá đủ việc các bác sĩ lấy phần da chỗ này của anh để đắp điếm cho chỗ khác. Cứ để nguyên như thế này cho đến già cũng chẳng sao.
Anh lần tay xuống ngực, nơi “vết bỏng xì gà” thứ hai vẫn còn nguyên vẹn, như mới vừa liền miệng. Viên đạn đã xuyên từ đằng trước qua đằng sau vai, xuyên qua cả hai lớp áo giáp Kevlar. và vẫn còn đủ sức công phá để làm vỡ sọ một tên đứng sau anh đang vung dao rựa lên bửa xuống đầu anh. Và ai dám bảo là anh không may mắn chứ? Web mỉm cười với mình trong gương. “May mắn đến thế là cùng,” anh giễu cợt bóng mình trong gương.
HRT vẫn luôn tuyên dương Web với những lời lẽ tốt đẹp nhất vì sự anh hùng mà anh đã thể hiện đêm hôm đó. Đó là vụ giải cứu con tin trong trường học ở Richmond, do bọn Hội Tự Do gây nên. Web vừa được chuyển sang lực lượng đột kích từ đội xạ thủ bắn tỉa nên đang rất hăng hái, muốn được chứng tỏ lòng can đảm của mình trên tuyến đầu. Vụ nổ đã xảy ra từ quả bom xăng tự chế mà một trong những tên trong Hội Tự Do đã ném. Chắc chắn Lou Patterson đã lĩnh trọn nếu Web không nhảy lên và xô anh ta ngã lăn qua một bên. Quả bom xăng đã lao thẳng vào bên mặt trái của Web, xô anh ngã ra sàn và làm chảy cả lớp mặt nạ bảo vệ ăn thẳng lên da. Anh đã giật tung lớp mặt nạ bảo vệ cùng với cả một mảng mặt và tiếp tục chiến đấu, sự say máu khi giao tranh là điều duy nhất khiến anh chịu đựng được cơn đau khủng khiếp đến phát ngất.
Bọn Hội Tự Do đã nổ súng và Web lĩnh trọn một viên đạn xuyên qua người, viên thứ hai ghim vào cổ anh. Nhiều người vô tội nữa sẽ chết nếu không nhờ những gì Web làm sau khi dính đạn. Thay vì hạ gục anh, những phát đạn đó lại như tiếp cho Web thêm sức mạnh để anh tiếp tục chiến đấu như một con hổ bị thương, giết gần hết những kẻ tìm cách giết anh và đồng đội! Anh đã kêu những đồng đội bị thương đến nơi an toàn, kể cả anh chàng Lon Patterson bị một phát đạn xuyên qua cánh tay ngay sau khi Web cứu anh ta khỏi chai bom xăng. Những hành động mà Web thể hiện đêm đó đã vượt xa những gì anh làm trong mảnh sân đó; vì lần đó anh đã bị thương nặng, chứ không chỉ là vết xước dùng băng dính như lần này. Cả ma cũ và lính mới ở HRT đều coi Web như một huyền thoại. Và ở một tổ chức gồm toàn những người đàn ông tinh túy và thiện chiến nhất như HRT, không còn cách nào khác để nâng tầm bản thân lên hàng bề trên tốt hơn là thể hiện sự quả cảm và khả năng của mình giữa chốn giao tranh ác liệt nhất. Trong khi tất cả những gì anh phải trả giá chỉ là vài vết sẹo xoàng và phần lớn lượng máu trong người.
Web thậm chí còn không nhớ cảm giác đau đớn lúc đó. Nhưng khi bắn xong viên đạn cuối cùng, và hạ xong đối thủ cuối cùng, anh cũng đổ gục xuống sàn nhà. Anh đã chạm vào vết thương toang hoác trên mặt và cảm nhận được máu đang mang theo sự sống chảy tràn ra khỏi người anh từ hai vết thương khác, và Web biết cuối cùng thì cũng đến lượt anh chết.
Trên xe cấp cứu, Web đã chìm vào tình trạng hôn mê sâu. Đến khi được chuyển đến cho các bác sĩ của Đại học Y Virginia, Web đã bắt đầu chết lâm sàng. Không ai biết tại sao đêm đó anh lại tỉnh lại, tất nhiên Web lại càng không biết. Có điều là mặc dù chưa bao giờ là người ngoan đạo nhưng trước đó Web đã bắt đầu mơ màng nghĩ đến những điều như Chúa trời và phép lạ.
Quá trình hồi phục là điều đau đớn nhất mà Web từng phải trải qua trong đời. Dù có là một anh hùng, cũng chẳng có gì bảo đảm rằng anh còn khả năng để quay lại HRT. Nếu như anh không thể tha nổi bản thân mình chẳng còn ai muốn nhận anh về, dù có là anh hùng hay không cũng thế thôi - đơn giản là thế. Và bản thân Web cũng không muốn có bất kỳ sự châm chước nào. Tóm lại là còn mang được bao nhiêu cân, chạy bao nhiêu dặm, trèo qua bao nhiêu bức tường, nhảy ra khỏi bao nhiêu chiếc trực thăng, và bắn trúng bao nhiêu phát? Thật may mắn là những vết thương trên mặt không hề ảnh hưởng gì đến thị lực của anh. Không có thị lực hoàn hảo thì đừng mơ vào HRT. Tuy nhiên những vật lộn về mặt tâm lý trong quá trình hồi phục còn khổ ải hơn nhiều so với những vất vả về mặt thể xác. Liệu anh còn khả năng nổ súng khi thực hiện nhiệm vụ? Liệu anh có sợ đến đờ người trong một tình huống khủng hoảng và đặt đồng đội của mình vào tình thế nguy hiểm hay không? Ồ không, anh không bao giờ phải đối mặt với những mối lo sợ đó trong thực tế, ít nhất là cho đến khi xảy ra sự việc trong khoảng sân khốn kiếp đó. Anh đã quay lại, quay lại hoàn toàn. Tất cả phải mất gần một năm, nhưng không ai có thể nói rằng anh không xứng đáng được quay lại, hoàn toàn như cũ. Nhưng giờ thì người ta sẽ nói gì đây? Lần này anh còn quay lại được không? Vấn đề lần này không phải là thể xác: tất cả liên quan đến những gì xảy ra trong đầu anh, và như thế có nghĩa là còn khủng khiếp và khó khăn hơn hàng trăm lần.
Web vung nắm đấm giáng thẳng vào chiếc gương, làm rung rinh cà mảng tường phía sau. “Tôi không để mặc họ chết, Julie.” Anh nói với tấm gương vỡ nát. Anh nhìn xuống tay mình. Thậm chí nó còn không chảy máu. Chẳng nhẽ vận may của anh vẫn còn nguyên vẹn?
Anh mở tủ thuốc xộc xệch trong phòng tắm và lấy ra một lọ thuốc hổ tốn, lẫn lộn. Lọ thuốc này được anh tích cóp lâu nay từ nhiều nguồn khác nhau, cả chính thức và không chính thức. Thỉnh thoảng anh cần đến chúng mới có thể chìm vào giấc ngủ. Mặc dù vậy Web vẫn sử dụng chúng rất thận trọng, vì anh đã suýt bị nghiện thuốc giảm đau trong thời gian các bác sĩ tái tạo khuôn mặt cho anh.
Web tắt đèn và con quỷ Frankenstein vụt biến mất. Mẹ kiếp, ai chẳng biết là bọn quái vật bao giờ cũng thích bóng đêm.
Anh đi xuống tầng hầm và cẩn thận bày ra tất cả những chai bia và rượu của mình, rồi ngồi vào giữa, như một vị tướng đang ngồi giữa đội ngũ sĩ quan phụ tá lên kế hoạch tác chiến. Nhưng anh vẫn chưa mở chai nào. Điện thoại kêu inh ỏi hồi lâu, nhưng Web nhất định không nghe máy.
Có tiếng người gõ cửa; anh cũng mặc kệ không ra. Web ngồi bất động lặng lẽ nhìn bức tường trước mặt như người mất hồn đến khi trời tối hẳn.
Tay anh sục qua mớ thuốc hổ lốn và nhặt ra một viên con nhộng. Anh chằm chằm nhìn nó hồi lâu rồi lại vứt vào chỗ cũ. Anh ngồi dựa vào một chiếc ghế và nhắm nghiền mắt. Đến bốn giờ sáng, anh ngủ thiếp đi trên sàn tầng hầm. Web thậm chí còn không thèm rửa mặt.
-------
[35] Thức cột Iona là một trong ba thức cột cổ điển của hệ thống kiến trúc cổ điển. Hai loại còn lại là thức cột Doric và thức cột Corinth.Thức cột Ionia xuất phát từ vùng Iona (Iωvia)từ giữa thế ký thứ sáu trước Công nguyên; Iona là vùng bao gồm bờ biển phía Tây Nam của Hy Lạp và các hòn đảo của vùng Tiểu Á, nơi mà người Hy Lạp định cư và thổ ngữ của người Ionia được sử dụng.