Tay súng cuối cùng- Chương 34 + Chương 35

Khi Web về đến ngôi nhà ngang, anh không thấy Romano đâu cả; Web thậm chí còn kiểm tra kỹ từng chiếc xe cổ dưới nhà để chắc chắn là cộng sự của anh không mò vào trong chiêm ngưỡng rồi ngủ quên trong đó. Lúc này đã là gần bốn giờ sáng và có lẽ anh chàng đang lượn lờ ngoài kia. Là một xạ thủ bắn tỉa, Romano lúc nào cũng cảm thấy bứt rứt và ngứa ngáy chân tay với nguồn năng lượng quá dồi dào của mình mặc dù họ đã được huấn luyện rất ngặt nghèo để luôn hành động thật bình tĩnh và bài bản, trừ những trường hợp khẩn cấp cần giải quyết trong tích tắc. Nhưng một khi đến thời điểm cần ra tay hành động, hầu như không ai có thể nhanh nhẹn và hoạt bát hơn Romano. Điện thoại di động của Web đã bị đập nát. anh bèn sử dụng điện thoại để bàn trong nhà và gọi cho Romano. Web thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh bạn mình trả lời.
“Cuộc hẹn của cậu thế nào rồi?” Romano hỏi.
“Chán lắm. Tớ sẽ kể cho cậu sau. Cậu đang ở đâu vậy?”
“Mọi việc vẫn bình thường, thế là mình đi thám thính quanh trang trại một chút. Có một tòa tháp canh cũ ở phía tây trang trại. Từ đây có thể quan sát khắp xung quanh với bán kính nhiều dặm liền.”
“Tớ biết, tớ tới đó rồi.”
“Vậy à, tớ đang ở đó đây. Tự nhiên nổi hứng thích vận động một chút.”
“Xa đấy, Paulie.”
“Như đi dạo trong công viên ấy mà. Nếu cậu thích ra đây thì nhớ mang theo một cặp ống nhòm nhìn đêm nhé.”
“Cậu đang theo dõi cái gì vậy?”
“Cứ ra đây thì biết.”
Web rời khỏi ngôi nhà ngang từ cửa sau, chụp bộ khí tài nhìn đêm lên đầu, gắn cặp ống nhòm hồng ngoại lên mặt, bật công tắc nguồn và điều chỉnh tiêu cự ống kính. Trong giây lát thế giới trước mặt bỗng chuyển sang một màu xanh lá cây huyền ảo. Bạn không nên dùng cái ống nhòm này quá lâu vì quả thật là nó nặng đến gãy cả cổ; rồi ngay sau đó là một cơn đau đầu đủ khiến bạn quên phứt ngay cơn đau cổ vừa rồi. Lúc nào Web cũng phải nhắm một mắt khi nhìn qua chiếc kính nhìn đêm này. Mặc dù làm như vậy làm tầm quan sát vốn đã hạn chế lại càng mù mờ hơn nhưng nếu không nhắm một mắt như thế thì khi tháo kính ra. tất cả những gì bạn nhìn thấy là hai quả cam to đùng trong mỗi mắt. Và ở thời điểm gần như mù đó thì một bà già chín mươi tuổi ngồi xe lăn cũng có thê đập bạn tơi bời.
Một xạ thủ bắn tỉa sẽ cần đến cơ man nào là khí tài và thiết bị để phục vụ cho công việc của mình, từ những loại công nghệ tân tiến cho đến thô sơ nhất: đồ ngụy trang. Lúc này Web lại càng thấy nhớ chiếc áo choàng ngụy trang Ghillie của mình. Một sự kết hợp từ vải bao bì và nỉ mà anh đã dày công gia cố thêm bằng phân động vật cùng những chất bẩn thỉu và hôi hám khác, để nó có thể hòa lẫn vào môi trường rừng rú hoặc núi non hiểm trở. Mỗi xạ thủ bắn tỉa đều có cách trang điểm riêng cho bộ áo choàng ngụy trang Ghillie của mình và Web đã mất nhiều năm liền gia cố, tỉa tót cho nó ngày càng hoàn hảo. Cách đây hơn bốn thế kỷ, chiếc áo choàng ngụy trang Ghillie do những người dân Scotland thiết kế ra trong cuộc chiến tranh du kích của họ nhằm chống lại những kẻ muốn chinh phạt mình. Tác dụng của nó trong thời buổi hiện đại cũng chẳng kém gì cách đây hàng trăm năm. Web đã từng nằm an toàn dưới chiếc áo ngụy trang Ghillie giữa rừng già nhiệt đới vùng Trung Mỹ trong khi những tên buôn ma túy tay lăm lăm tiểu liên bán tự động bước qua ngay bên cạnh, ấy thế mà chúng không bao giờ biết Web đang nằm đó cho đến khi anh bật dậy gí nòng súng vào sau gáy rồi đọc cho chúng nghe quyền của mình.
Anh đeo hẳn chiếc kính nhìn đêm lên đầu, chuyển nó qua trạng thái IR (hồng ngoại), bật nguồn sáng bên trong lên và ngay lập tức tầm quan sát của anh đã cải thiện đáng kể. Web chỉ muốn kiểm tra cho thật chắc ăn là thiết bị này vẫn hoạt động tốt, vì pin của những chiếc kính nhìn đêm này vốn nổi tiếng là hay bị trục trặc đúng vào lúc người ta cần chúng nhất. Anh không thích dùng chế độ hồng ngoại trong thời gian quá lâu, vì nó có một điểm yếu chết người. Trong trường hợp có bất kỳ ai đó theo dõi đúng lúc anh đang đeo kính nhìn đêm như thế này, chiếc thấu kính hồng ngoại sẽ phát ra một ánh sáng không lẫn vào đâu được, kiểu như bị một chiếc đèn pin lớn rọi vào giữa mặt. Nếu vậy thì Web chỉ còn là một con vịt chết.
Anh tắt chế độ hồng ngoại và cất bộ thiết bị vào trong ba lô. Từ lúc này trở đi anh sẽ phải trông cậy hoàn toàn vào đôi mắt của mình, điều mà anh vẫn làm với bất kỳ phát bắn nào. Nhiều khi không công nghệ nào có thể sánh với những kiệt tác của tự nhiên.
Không khí về đêm khô lạnh, cả trang trại và những khu rừng xung quanh chìm giữa một màn hợp xướng với đủ loại âm thanh: tiếng gió xào xạc qua ngọn cây, tiếng côn trùng . . . Web bước rất nhanh và anh đi hết quãng đường từ nhà ra ngôi tháp canh trong một khoảng thời gian đáng ghen tị. Kể cũng đáng hài lòng khi nhận thấy mình vẫn còn phong độ chán. Xét cho cùng thì con người ta không dễ dàng đánh mất thành quả của tám năm luyện tập không ngừng như vậy trong một thời gian ngắn. Anh thích khu rừng trong bóng đêm như thế này; tất cả khiến anh có cảm giác thư thái như bất kỳ người đàn ông Mỹ nào đang ngồi thả lòng trong một chiếc ghế mát xa La-Z-Boy trước màn hình TV thật lớn.
Web nhìn thấy tòa tháp canh và dừng lại. Vì không còn điện thoại di động nên anh đưa hai bàn tay lên trước mặt, khum lại tạo thành một chiếc tù và rồi rúc lên một tiếng, vẫn là thứ tín hiệu mà anh và Romano đã sư dụng khi hai người còn là xạ thủ bắn tỉa. Đó có thể là tiếng gió thoảng qua hoặc tiếng một con chim bình thường nào đó. Web biết chắc là Romano còn nhớ và đúng là chỉ vài giây sau anh nghe thấy thông điệp giống hệt đáp lại. Tất cả vẫn ổn.
Web tách khỏi rặng cây và chui tọt vào trong tòa tháp canh. Anh nắm lấy những bậc thang bằng gỗ trước mặt và lặng lẽ leo lên. Romano ra đón anh tại cánh cửa nhỏ có bản lề của tầng trên cùng nơi có không gian dành cho việc canh gác. Web biết là Romano không thể nhìn thấy những vết thương tươi rói mà Toona và Big F vừa tặng anh, và như thế là tốt nhấtvì ngay lúc này anh vẫn còn đang thở hổn hển và không muốn mất công giải thích làm gì. Và tất nhiên là Romano sẽ không đời nào để anh yên. Anh sẽ lại phải nghe những câu nhưMẹ kiếp, cậu để chúng làm thế được à? bật ra từ miệng của anh ta.
Web nhìn Romano đang rút trong túi ra một chiếc ống ngắm Litton vốn được gắn kèm với khẩu súng trường bắn tỉa 0.308.
“Có gì hay ho không?” Web hỏi.
“Cậu xem đi, ngay bên kia rặng cây ở hướng tây bắc ấy.”
Web nhìn qua chiếc kính ngắm. “Tớ đoán là tớ đang nhìn đúng vào trang trại Southern Belle thì phải.”
“Có nhiều chuyện thú vị đang diễn ra bên đó, nhất là đối với một trang trại ngựa giống.”
Web áp chiếc kính ngắm vào mắt và nhòm qua ống kính. Thật tình cờ là ở giữa hàng cây lại có một khoảng trống giúp anh nhìn rõ toàn bộ phía trang trại bên kia. Có hai tòa nhà đồ sộ trông có vẻ như vừa mới xây. Cạnh hai tòa nhà là những chiếc xe tải rất lớn, Web thấy rõ những gã đàn ông tay cầm bộ đàm tỏa đi xung quanh. Cánh cửa bên một tòa nhà để mở toang và Web nhận thấy là dù bên trong đó đang diễn ra chuyện gì chăng nữa thì chắc chắn một điều là nó cần rất nhiều ánh sáng. Một chiếc xe kéo rơ moóc đang lùi lại sát với cánh cửa cuốn lên như nhà kho và khá nhiều người đang chuyền tay những chiếc hộp lớn từ bên trong chuyến ra để chất lên thùng xe.
“Có chuyện không bình thường đang diễn ra,” Web nói. “Buôn bán xe ô tô lậu, ma túy, phụ tùng máy bay, gián điệp, đánh cắp bí mật công nghệ và có thể là đủ thứ âm mưu khác cũng nên. Mẹ kiếp.”
“Vùng này thú vị thật. Vậy mà sáng nay tớ cứ đinh ninh là tớ đang phải chết gí ở đây, giữa cái vùng nông thôn Virginia toàn ngựa là ngựa này, cùng một lũ nhà quê ngu ngốc uống bia say khướt và tranh nhau săn cáo trong lúc những người phụ nữ bé quắt ngồi uống trà buổi chiều. Anh bạn ạ, quả là tớ còn phải học hỏi rất nhiều.” Anh ta quay sang nhìn Web.
“Cậu thấy thế nào?”
“Tớ nghĩ là với những gì đang diễn ra, chúng ta sẽ phải đê vụ Southern Belle này lại sau vậy. Nhưng nếu có chuyện gì bất thường xảy ra thì đằng nào chúng ta cũng ở ngay đây mà.”
Romano cười ngoác miệng, rõ ràng là anh chàng đang sung sướng với ý nghĩ lại sắp được hành động, và thậm chí là giao tranh thật sự chứ chẳng chơi. “Giờ thì cậu và tớ nói cùng một ngôn ngữ rồi đấy.”
***

 
Kevin Westbrook đã vẽ kín những tập giấy của mình. Giờ thì nó chỉ còn biết ngồi trơ ra nhìn bốn bức tường. Thằng bé tự hỏi liệu nó có còn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa không. Dần dần nó đã quen hẳn với tiếng máy móc gì đó chạy ầm ầm suốt ngày đêm và cả tiếng nước chảy róc rách không ngừng. Những âm thanh đó không còn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Kevin, mặc dù trong thâm tâm nó thấy hối hận vì đã quen với cảnh giam cầm này, như thể đó là một điềm gở báo hiệu rằng cảnh tù đày của nó sẽ kéo dài mãi mãi.
Lẫn trong những mớ âm thanh hỗn độn đó nó nghe thấy tiếng bước chân đang bước lại gần, Kevin vội vàng leo lên giường của mình như một con thú sợ hãi chui vào chuồng trốn ánh mắt của khách tham quan.
Cánh cửa bật mở và vẫn là người đàn ông thường đến gặp nó bước vào. Kevin không biết ông ta là ai và ông ta cũng chưa bao giờ có ý định cho nó biết tên.
“Mày thế nào rồi, Kevin?”
“Tôi bị đau đầu.”
Ông ta cho tay vào trong túi và rút ra một lọ thuốc Tylenol. “Với công việc của mình, lúc nào tao cũng phải có sẵn thứ này.”
Ông ta cho thằng bé hai viên và rót cho nó một cốc nước từ chiếc chai đặt trên bàn.
“Có lẽ là do thiếu ánh sáng mặt trời.” Kevin rụt rè nói.
Người đàn ông mỉm cười khi nghe nó nói vậy. “Hừm: bọn tao sẽ sớm cân nhắc xem có thể làm gì không.”
“Có nghĩa là tôi sắp được ra khỏi đây?”
“Cũng có thể. Mọi chuyện đang tiến triển rất tốt.”
“Vậy là các ông sẽ không cần đến tôi nữa.?” Vừa nói xong Kevin đã cảm thấy hối hận. Câu vừa rồi có thể được hiểu theo hai nghĩa.
Người đàn ông chăm chú nhìn nó. “Mày làm tốt lắm, Kevin. Quá tốt là khác, nhất là khi mày mới chỉ là một thằng nhóc. Bọn tao sẽ nhớ điều đó.”
“Tôi có thể sớm được về nhà không?”
“Thực ra thì điều đó tao cũng không quyết định được.”
“Tôi sẽ không nói gì với bất kỳ ai hết.”
“Bất kỳ ai như Francis ấy à?”
“Bất kỳ ai là bất kỳ ai.”
“Hừm, nhưng thật ra điều đó cũng không quan trọng.”
Kevin lập tức tỏ vẻ nghi ngờ. “Các ông sẽ không hại anh trai tôi đây chứ.”
Người đàn ông nhún vai, làm ra vẻ đầu hàng rất kịch. “Tao có nói là bọn tao sẽ làm thế đâu. Thực ra nếu mọi chuyện mà suôn sẻ thì chỉ những ai đáng bị hại mới bị hại thôi, đúng không nào?”
“Các ông đã chẳng hại tất cả mọi người trong khoảnh sân đó còn gì. Các ông đã làm họ chết hết.”
Người kia ngồi hẳn lên bàn và khoanh tay trước ngực. Mặc dù những hành động của ông ta chẳng có vẻ gì là đe dọa. Kevin vẫn lùi lại với vẻ đề phòng.
“Như tao đã nói, chỉ những kẻ đáng bị trừng trị mới bị trừng trị thôi. Nhưng thật ra như mày cũng biết là không phải lúc nào cũng thế. Thiếu quái gì những người vô tội cũng bị vạ lây đấy thôi. Tao đã có quá nhiều bài học về chuyện này rồi, và có vẻ như mày cũng thế.” Ông ta nhìn vết thương trên mặt thằng bé.
Kevin không nói gì. Người đàn ông mở một tập giấy vẽ của thằng bé và ngắm những bức tranh.
“Đây là Bữa tối cuối cùng à?” ông ta hỏi.
“Vâng. Jesus. Trước khi bị đưa lên cây thánh giá. Người ngồi ở giữa.” Kevin nói.
“Tao cũng đến trường học Chủ nhật mà.” Người đàn ông nói và lại mỉm cười. “Tao biết tất cà những gì liên quan đến Chúa. thằng nhóc ạ.”
Kevin đã vẽ lại bức tranh từ trong trí nhớ. Nó làm vậy vì hai lý do: để giết thời gian và để tìm kiếm sự an ủi khi có Chúa bên mình. Có thể chúa sẽ nghe thấu lời cầu nguyện của nó và sẽ cử những thiên thần hộ mệnh xuống giúp Kevin Westbrook, người đang tuyệt vọng chờ đợi bất kỳ sự giúp đỡ nào, của thánh thần hay con người cũng đều được hết.
“Vẽ đẹp đấy Kevin. Mày thực sự có năng khiếu.” Ông ta ngắm một bức tranh khác và giơ nó lên. “Cái gì đây?”
“Anh trai tôi đọc sách cho tôi nghe.”
Với khẩu súng đặt trên bàn đầu giường, bọn đàn em ôm súng đứng canh ngoài cửa, anh Francis của Kevin sẽ choàng cánh tay khổng lồ quanh người thằng bé, ghì sát nó vào bộ ngực khổng lồ của mình và cả hai sẽ cùng ngồi đọc truyện đến tận đêm khuya, cho đến khi Kevin ngủ thiếp đi. Đến sáng nó mở choàng mắt thì tất cả đã đi khỏi, kể cả anh nó nữa. Nhưng trang sách mà hai anh em đọc dở bao giờ cũng được đánh dấu lại cẩn thận: đó là một dấu hiệu chắc chắn rằng anh trai nó sẽ quay lại và đọc nốt truyện cho nó nghe.
Người đàn ông kia tỏ ra ngạc nhiên. “Hắn đọc sách cho mày cơ à?”
Kevin gật đầu. “Vâng, sao lại không? Thế không có ai đọc sách cho ông hồi ông còn bé à?”
“Không,” ông ta trả lời.
Ông ta đặt tập tranh vẽ lên bàn. “Mày bao nhiêu tuổi rồi Kevin?”
“Mười tuổi.”
“Đó là một lứa tuổi rất đẹp, cả cuộc sống chờ đợi mày phía trước. Giá kể như tao cũng trẻ lại được như mày bây giờ.”
“Các ông sẽ thả cho tôi về chứ?” Kevin hỏi.
Cái nhìn lạnh lùng của ông ta khiến bao nhiêu hy vọng mong manh của Kevin bỗng tan thành mây khói.
“Tao rất thích mày, Kevin. Mày làm tao nhớ đến hồi tao bằng tuổi mày bây giờ. Hồi đó tao cũng chẳng còn gia đình thân thích nào nữa cả.”
“Tôi có anh trai đấy thôi!”
“Tao biết là mày có anh. Nhưng tao đang nói về một cuộc sống bình thường, mày biết đấy, có bố, có mẹ, có anh chị em sống chung dưới một mái nhà.”
“Điều bình thường đối với vài người chưa hẳn đã là bình thường với tất cả mọi người.”
Người đàn ông bật cười và lắc đầu. “Mười tuổi mà mày nói chuyện như một ông cụ non khôn ngoan vậy. Theo tao thì xét cho cùng trên đời này chẳng có gì là bình thường cả.”
“Ông biết anh trai tôi. Anh ấy không phải là người để ông chọc giận được đâu.”
“Tao chưa gặp anh mày, nhưng tao và hắn có làm ăn chung đôi chút. Và tao cũng biết chắc là hắn không phải là người để người khác chọc giận, cám ơn mày đã khuyên. Nhưng vấn đề là ở chỗ ngay lúc này bọn tao đang làm việc cùng nhau, đại loại là như thế. Tao đã rất lịch sự đề nghị hắn làm giúp bọn tao một việc có liên quan đến thằng Web London kia. Và anh mày đã làm theo.”
“Tôi cược là anh ấy làm vậy vì anh ấy biết các ông đang giữ tôi. Anh ấy phải làm thế để không có chuyện gì xảy ra với tôi.”
“Tao cũng nghĩ thế, Kevin. Nhưng nói cho mày biết, chúng tao cũng sẽ trả ơn đầy đủ. Đàn em thân tín của anh mày đang định nẫng tay trên công việc làm ăn của hắn. Bọn tao sẽ giúp hắn.”
“Các ông sẽ giúp anh ấy thật à?” Kevin hỏi với vẻ nghi ngờ. “Đổi lại các ông sẽ được gì?”
Ông ta phá lên cười. “Thằng quỷ con, giá kể mày lớn tuổi hơn chút nữa, tao sẽ chọn mày làm cộng sự mới được. Hừm, nói như thế này nhé, đó là một trò chơi mà tất cả mọi người đều chiến thắng.”
“Vậy nhưng ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Ông sẽ thả cho tôi về chứ?”
Người đàn ông đứng dậy và bước về phía cửa. “Mày cứ ở nguyên đây, Kevin. Kẻ biết kiên nhẫn sẽ được trời thương.”