Bạch Nhật Quỷ Hồn - Chương 03 - phần 3
Nhưng đêm nay, trong tâm trạng sầu muộn, Hận Thiên uống cạn cả bình rượu và đi nằm với trạng thái lơ mơ.
Chàng suy nghĩ mãi về việc lúc tối, bán tín bán nghi, không sao giải thích được. Phải chăng Tiểu Thuần vẫn chưa về Quỉ Môn Quan, và vẫn theo chàng, nhưng chỉ có thể gặp nhau trong giấc mộng?
Nghĩ vậy Hận Thiên cố dỗ giấc ngủ, mong được gặp lại người xưa. Tiếc rằng, trời sáng bạch mà chẳng thấy bóng dáng của hồn ma.
Hận Thiên rửa mặt xong, bước qua phạn điếm gần lữ quán để dùng điểm tâm, chàng đã từng cùng Tiểu Thuần ăn sáng ở nơi này.
Hận thiên hơi ngạc nhiên khi thấy sáng nay Kỳ Trân phạn điếm vắng tanh, chỉ trơ trụi có một người khách duy nhất. Chàng bước vào thì gã tiểu nhị chạy ra nhăn nhó bảo:
- Mong công tử lượng thứ! Bổn quán hôm nay đã có người bao cả, chẳng thể phục vụ ai được nữa!
Hận Thiên nhìn vào trong mỉm cười:
- Không sao! Ta với quái nhân kia là chỗ quen biết!
Thì ra vị khách quí ngồi giữa quán chính là Nam Nhạc Nhất Tà Hoạt Tử Nhân Phùng Lập Tâm.
Lão đang ngồi quay mặt về hướng Nam, nhâm nhi chén rượu, và chẳng thèm nhìn ra. Khi Hận Thiên ngồi xuống ghế đối diện, lão không khỏi giật mình:
gã tiểu tử này là ai mà dám chung bàn với mình nhỉ?
Chàng mỉm cười hỏi:
- Phùng tiền bối có tâm sự gì mà sáng sớm đã độc ẩm như vậy?
Nhất tà đã nhận ra cậu bé năm xưa, hoan hỉ phi thường, ngửa cổ cười như điên cuồng.Tiếng cười sảng khoái hùng mạnh, làm rung rinh cả mái ngói.
Chưởng quỉ và bốn gã tiểu nhị kinh hoàng, bịt tai chạy ra cả ngoài!
Phùng lão cười xong, hỏi với giọng trách móc:
- Ngươi đi đâu suốt năm năm qua, khiến lão phu đi tìm mãi không thấy?
Hận Thiên nhận rõ vẻ quan hoài, cảm động đáp:
- Vãn bối ra sa mạc Đại Qua Bích học võ, mới trở lại Trung Thổ được ít ngày.
Nhất Tà cười bảo:
- Té ra ngươi là đồ đệ của Bất Biệt Cư Sĩ Cao Hán Ngọc?
Chàng tủm tỉm đáp:
- Thưa phải! Gia sư có nói rằng tiền bối là người tốt nhưng hơi hủ lậu một chút! Người chết với người sống nào có khác nhau, hà tất phải tự lừa dối mình như vậy?
Nhất Tà giật mình, ngơ ngẩn suy nghĩ, lát sau lột chiếc mặt nạ xác chết, để lộ dung mạo đoan chính thuần hậu.
Lão mỉm cười:
- Xem ra Thiên nhi đã thụ giáo được hết sở học của Bất Biệt Cư Sĩ rồi đấy!
Hận Thiên ngắm gương mặt hiền hòa của Nhất Tà, thầm ước ao có được người cha như vậy!
Chàng quay ra gọi chưởng quỉ:
- Lão có thể mời khách vào được rồi đấy!
Chưởng quỉ chạy vào vui mừng vài dài:
- Thì ra công tử đã đuổi được con quỉ ấy đi rồi! Tiểu lão vô cùng biết ơn.
Bỗng lão nhận ra ngoài chàng công tử trẻ tuổi còn có một lão nhân râu dài, y phục trắng. Giống hệt con quỉ lúc nãy. Lão ta cứng họng run rẩy lui dần.
Ra đến cửa quán, thấy lão già kia vẫn không hóa thành quỉ, lão mừng rỡ ra lệnh cho bọn tiểu nhị đón khách vào.
Phùng Lập Tâm rót đầy chung rượu, đưa cho Hận Thiên rồi hỏi:
- Thiên nhi đến tinh Châu làm gì vậy?
Chàng cạn chén rồi đáp:
- Vãn bối đến Hà Gia Trang tìm Nhất bất Thông Chu Minh, để hỏi thăm tung tích Bạch Y Hầu và Hồng Phát Ma Quân. Tiếc rằng họ Chu đã đi đâu mất, hôm nay mới về đến.
Phùng lão quái cười khà khà:
- Thế thì ngươi chẳng cần phải gặp Nhất Bất Thông làm gì nữa! Lão phu đã vì ngươi mà điều tra ra tất cả rồi.
Hận Thiên phấn khởi vòng tay:
- Vãn bối xin đội ơn tiền bối đã nhọc công tra xét! Xin hãy chỉ giáo cho đứa cô nhi này!
Phùng lão vuốt râu, trầm ngâm một lúc mới đáp:
- Lão phu sẽ nói rõ hạ lạc của hai người ấy. Nhưng Thiên nhi phải hứa không được vọng động. Lão phu cho rằng việc Mộ Dung Thiên giết hại lệnh tôn có nhiều bí ẩn. Trong hơn ngàn nhà ở bờ sông Lạc Thủy không hề có ai mang họ Nam Cung cả. Lão phu đã vào từng căn, tuyệt đối không thể sai sót được!
Hận Thiên giật mình phân vân:
- Hay là tiên phụ không dùng tên thật khi cư trú ở đấy?
Phùng lão lắc đầu:
- Lão phu cũng đã nghĩ đến trường hợp ấy nên đã điều tra theo hướng khác và được biết rằng mười hai năm trước, không có hộ nào rời khỏi khu vực đó! Nếu quả thực lệnh tôn bị giết, lệnh mẫu đưa ngươi về Phúc Kiến, nhà cửa bỏ không, thì hàng xóm đã biết rồi!
Hận Thiên hoang mang hỏi:
- Thế tiền bối có gặp Bạch Y Hầu mà hỏi lại hay không?
Phùng Lập Tâm cười thảm:
- Lão phu đã rình rập Hầu phủ ba tháng, lục soát khắp nơi mà chẳng thấy gì. Cuối cùng phải dùng cực hình tra khảo một tỳ nữ mới biết một thảm kịch đau lòng! Số là mười mấy năm trước, ngay đúng ngày đầy tháng Tiểu Hầu Gia Mộ Dung Hãn Thanh thì vợ con Bạch Y Hầu biến mất. Mộ Dung Thiên như người điên dại, cùng các đệ tử rời phủ tìm kiếm. Sau ba năm hoài công, bọn đệ tử trở về Lạc Dương nhưng Bạch Y Hầu thì chẳng thấy đâu!
Hận Thiên run rẩy hỏi lại:
- ® tỳ nữ kia có nói ngày ấy là ngày nào không?
- Có! Đấy là ngày mười tám tháng sáu năm Ất Tỵ!
Hận Thiên lạc giọng:
- Hôm ấy cũng là ngày thôi nôi của vãn bối!
Hai người nhìn nhau bối rối, không hiểu sao lại có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy?
Phùng Lập Tâm tư lự rất lâu mới hỏi:
- Lệnh đường có miêu tả dung mạo lệnh tôn Nam Cung Phi cho Thiên nhi biết hay không?
Hận Thiên nhắm mắt mường tượng lại bức họa treo trong thạch động ở Vũ Di Sơn rồi kể:
- Gia phụ tuy là một thư sinh văn nhược nhưng tướng mạo rất hiên ngang. Mắt ông dài, mày kiếm xếch ngược đến tận thái dương. Mặt chữ điền mũi cao, miệng rộng. Tiên mẫu từng bảo rằng trừ đôi mắt ra thì vãn bối rất giống cha.
Phùng lão quái nhìn trân trối vào mặt Hận Thiên rồi nói:
- Phải chăng lệnh tôn còn có một nốt ruồi son nằm ở chân tóc góc trán phía trái?
Hận Thiên ngạc nhiên:
- Sao tiền bối lại biết?
Nam Nhạc Nhất Tà mỉm cười nhưng mắt nhòa lệ:
- Chân dung ấy chính là của Bạch Y Hầu Mộ Dung Thiên đấy! Thì ra Mộng Diện La Sát lại là phu nhân của Mộ Dung Thiên, không hiểu vì sao lại oán hận phu tướng, bồng con về quê, dạy cho nó phải căm thù chính phụ thân mình!
Hận Thiên choáng váng thét lên:
- Không thể thế được! Vãn bối không tin!
Phùng Lập Tâm cười nhạt:
- Lão Hầu Gia vẫn còn sống, và chắc chắn sẽ biết rõ ẩn tình của nghi án này, ngươi hãy cùng lão phu đến Lạc Dương để chứng thực!
Hận Thiên như người đi trong sương mù, ngơ ngác hỏi:
- Chứng thực bằng cách nào?
Phùng lão đáp:
- Trong thư phòng của Bạch Y Hầu có treo một bức họa chân dung.
Ngươi mà nhìn thấy sẽ biết thôi!
Hận Thiên linh cảm rằng Nhất tà rất thành thực, cả quyết đáp:
- Được! Vãn bối về thu xếp hành lý ngay!
Chàng đứng lên trở lại khách điếm trả phòng, dẫn quái mã ra. Nhất Tà đã chờ sẵn ở cửa Kỳ Trân phạn điếm. Hai người rời thành Tinh Châu, thẳng hướng Lạc Dương.
Hơn khắc sau, Viên Nguyệt Hằng Nga Hà Hồng Hương tất tả chạy đến.
Nghe nói Hận Thiên đã đi cùng một lão nhân lạ mặt, nàng hậm hực quay về Hà gia trang báo tin.
Ra đến ngoại thành, Hận Thiên nóng ruột thúc Đà nhi phi nước đại, ngựa của Nhất Tà là loại tầm thường nên không theo kịp. Phùng lão cười bảo:
- Con ngựa của lão phu đâu thể bì với thần vật của sa mạc. Thiên nhi gấp gáp làm gì, việc đâu còn có đó mà!
Hận Thiên ngượng ngùng giảm tốc độ. Chàng rất hoang mang nên lặng lẽ chẳng nói câu nào. Được vài chục dặm, Hận Thiên nhớ lại một kỷ niệm trong quá khứ, liền kể lại cho Nhất Tà nghe:
- Phùng tiền bối! Vãn bối chợt nhớ năm mười hai tuổi, tình cờ bắt gặp gia mẫu vừa khóc vừa chỉ vào bức họa gia phụ mà mắng rằng:
"Ngươi là kẻ tham dâm hiếu sắc, bạc hạnh, vô lương tâm!" Vãn bối lấy làm lạ, liền hỏi lại, bà bối rối giải thích rằng:
Lúc sinh tiền, gia phụ có lăng nhăng với một biểu muội, bà nhớ lại lên nổi ghen thế thôi!
Nhất Tà chép miệng:
- Lạ thực! Mộ Dung Thiên cũng có một người biểu muội cực kỳ xinh đẹp, tính tình lẳng lơ, được võ lâm đặt cho biệt danh là Lãng Đãng Hồng Nhan. Sau khi Bạch Y Hầu thất tung thì Chúc Tây Sương cũng chẳng thấy đâu.
Lão dừng lời, suy nghĩ một lúc rồi phỏng đoán:
- Lão phu cho rằng ngay trong đêm ấy, lệnh đường đã phát hiện Bạch Y Hầu dan díu với Lãng Đãng Hồng Nhan, nên mới tức giận mà bỏ đi.
Hận Thiên thắc mắc:
- Nhưng nếu đúng vậy thì vì sao Mộ Dung Thiên không đến núi Vũ Di tìm gia mẫu?
Phùng lão quái gật gù:
- Có thể lệnh đường đã giấu diếm lai lịch với Bạch Y Hầu nên ông ta không biết. Lão phu đành phải nói thực rằng năm xưa Mông Diện La Sát nổi tiếng là người tàn ác, giết người như ngoé. Nếu giữ danh phận ấy khó mà về làm Hầu Tước phu nhân được!
Hận Thiên kinh ngạc:
- Chẳng lẽ Bạch Y Hầu lại là mệnh quan của triều đình thật sao?
Phùng lão lắc đầu:
- Tổ phụ Mộ Dung Thiên có công giúp Minh Thái Tổ thu lại ba tỉnh Sơn Tây, Thiểm Tây, Cam Túc từ tay quân Mộng Cổ và tiêu diệt bọn cường phỉ ở Tứ Xuyên, Vân Nam nên được phong tước Hầu, đời đời thế tập. Tuy họ Mộ Dung không làm quan nhưng danh phận rất cao quí.
Hận Thiên nhớ đến thái độ của Hà phu nhân mẹ của Hồng Hương. Hiểu rằng Phùng lão có lý. Chàng bỗng hy vọng rằng, mình chính là nam tử của Mộ Dung Thiên. Đã mồ côi mẹ, Hận Thiên khao khát có được một người cha.
Dường như Phùng Lập Tâm hiểu được tâm ý của chàng, cảm khái nói:
- Mộ Dung Thiên có được nam tử như ngươi thật quả là đại phúc! Lão phu có mong cũng chẳng được!
Hận Thiên xúc động , lặng người một lát rồi hỏi:
- Vãn bối quên chưa hỏi tiền bối về hạ lạc của Hồng Phát Ma Quân!
Phùng lão đắc ý nói:
- Địa điểm của Vạn Hoa Cung là một bí mật giấu kín mấy chục năm nay, cả lão Nhất Bất Thông kia cũng không biết được. Lão phu lặn lội khắp các vùng sơn cùng thủy tận, hỏi thăm hàng trăm người, mất đúng bốn năm mới tìm ra. Vạn Hoa Cung nằm sâu trong vùng núi Mẫu Sơn, ranh giới của Tứ Xuyên và Cam Túc. Để xác minh xong thân phận, lão phu sẽ đưa ngươi đi tìm Hồng Phát Ma Quân.
Hận Thiên nghe lòng dâng lên mối cảm kích ngất trời. Lão già này đã vì chàng mà khổ nhọc suốt năm năm qua, dù chàng đã từ chối làm đồ đệ lão.
Chàng nghiêm nghị nói:
- Vãn bối muốn được lạy người làm nghĩa phụ, liệu có được chăng?
Nhất Tà dừng phắt ngựa lại, nhìn Hận Thiên với ánh mắt hân hoan tột độ:
- Thiên nhi thực tâm muốn thế sao?
Hận Thiên nhảy xuống đất, quì lạy chín lạy:
- Can gia! Hài nhi xin khấu đầu ra mắt!
Phùng Lập Tâm bước xuống, ôm chặt chàng vào lòng, ngửa cổ cười dài.
Tiếng cười biểu lộ niềm hạnh phúc mênh mang. Lão vỗ lưng chàng:
- Hảo hài tử! Hảo hài tử!
Khách lữ hành trên đường nhìn họ, kinh ngạc tự nhủ rằng đấy là hai kẻ điên rồ.
Hai người lên ngựa đi tiếp, trò chuyện rất thân mật và cởi mở. Đường thiên lý như ngắn lại, mặt trời mùa đông nhợt nhạt lên dần đến đỉnh đầu.
Chợt trên không trung vọng xuống tiếng chim ưng sắc nhọn, Nam Nhạc Nhất Tà biến sắc hú vang.
Thần điêu hạ cánh thả vào tay lão một ống trúc. Nhất Tà bóp vỡ lấy ra một tờ hoa tiên. Đọc xong lão cau mày bảo Thần ưng:
- Ưng lão đệ cứ về trước, lão phu sẽ khởi hành đi Trực Cô ngay!
Chim Ưng gật gù, vỗ cánh bay đi mất dạng. Phùng Lập Tâm thiểu não nói:
- Thiên nhi! Can gia nhận được lệnh đòi của một bậc trưởng bối, không thể cùng ngươi đến Lạc Dương được. Hãy tự đến Mộ Dung Hầu Phủ điều tra sự thực. Nhưng Can gia luôn khẳng định ý kiến của mình, con cứ liệu mà hành động.
Hận Thiên trấn an lão:
- Can gia bận việc xin cứ bình tâm lên đường. Dẫu hài nhi không phải là con của Mộ Dung Thiên cũng sẽ đợi Can gia về đến mới ra tay báo phục.
Nhất Tà hài lòng:
- Ngươi đã nói thì phải giữ lời. Khoảng hai tháng sau chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Lạc Dương.
Hận Thiên hiếu kỳ hỏi:
- Trực Cô cách đây chỉ độ mười mấy ngày đường, sao Can gia lại bắt hài nhi chờ lâu như vậy?
Phùng lão nhìn quanh rồi bảo:
- Chúng ta đi vào bìa cánh rừng kia, rồi ta kể cho con gnhe.
Hai người thúc ngựa đến cánh rừng mé hữu, xuống ngựa, ngồi lên tảng đá mà trò chuyện.Nhất Tà nghiêm giọng:
- Từ lâu võ lâm vẫn tôn sùng Ngũ Nhạc Đại Kỳ Nhân, nhưng không biết rằng trừ Bạch Y Hầu ra. Bốn người kia đều bị khống chế bởi một nhân vật cực kỳ lợi hại. Đó là một nữ nhân tuổi đã bát tuần, ẩn cư trên đỉnh Bát Tiên Trác Tử ở phía Bắc Trực Cô. Bốn mươi năm trước, Hải Hà Tiên Tử Mai Thanh Phố là đệ nhất mỹ nhân cũng là đệ nhất ác ma. Mụ lớn hơn Ngũ Nhạc Kỳ Nhân mười tuổi, nhưng nhờ thuật trụ nhan nên lúc nào cũng như chỉ mới đôi mươi.
- Năm ấy, Can gia và ba lão Tây Nhạc, Bắc Nhạc, Đông Nhạc đều chỉ mới hơn ba mươi, lần lượt bị Mai Thanh Phố dụ dỗ, rơi vào lưới tình. Bọn ta u mê đến nỗi lập trọng thệ, thề suốt đời tuân lệnh mụ ta.
Sau đó Hải Hà Tiên Tử lộ rõ dã tâm, thành lập Thần Nữ Bang. Mụ ta định giết bang chủ Cái Bang Đặng Trung Nghi để tế cờ, vì bang hội này không chịu thuần phục. May thay, Bất Biệt Cư Sĩ Cao Hán Ngọc lại có mặt trong lễ khai đàn. én sư ngươi đã chặt đứt một tay của mụ ma nữ, và thiêu hủy tổng đàn.
Nào ngờ, ba mươi năm sau, Hải Hà Tiên Tử lại tái xuất, võ công càng cao siêu hơn trước. Mụ đã gửi thư gọi Tứ Nhạc Kỳ Nhân đến, nhắc lại lời thề xưa.
Bọn lão phu đã tỉnh ngộ, liền vây đánh mụ ta. Nhưng không địch lại nên phải khuất phục.
Hận Thiên kinh hãi ngắt lời:
- Chẳng lẽ Hải Hà Tiên Tử đã gặp kỳ duyên nên võ công còn cao hơn gia sư?
Phùng Lập Tâm rầu rĩ gật đầu:
- Can gia e rằng đúng là như vậy đấy! Lần này mụ yêu bà kia đòi ta đến Trực Cô, chắc là để chuẩn bị cho cuộc xưng bá sắp tới. Sau này Thiên nhi có gặp lại ta trong một tổ chức hung ác, cũng đừng lấy làm lạ.
Hận Thiên suy nghĩ rồi hỏi lại:
- Có cách nào để giải lời thề ấy không?
Nhất Tà cười khổ:
- Lần thứ hai lập trọng thệ, Hải Hà Tiên tử bắt bọn ta phải nói rõ danh tính chứ không như lần trước. Tuy nhiên mụ có ngạo nghễ bảo rằng khi nào mụ bị cao thủ đả bại thì sẽ giải thoát cho Tứ Nhạc Kỳ Nhân.
Hận Thiên mỉm cười:
- Can gia yên tâm. Hài nhi sẽ làm việc ấy. Hải Hà Tiên Tử tăng tiến võ công thì gia sư cũng vậy.
Phùng Lập Tâm cười mát:
- Nhưng đó là Bất Biệt Cư Sĩ chứ đâu phải là một thiếu niên non nớt như ngươi.
Hận Thiên chỉ cười chứ không biện bạch:
- Hai tháng nữa! Nếu Can gia không đến Lạc Dương, hài nhi sẽ đi núi Bát Tiên Trác Tử tìm Hải Hà Tiên Tử. Gia sư từng tiên đoán mụ ta tái xuất nên đã ban cho hài nhi một bửu bối.
Phùng lão quái không tin tưởng lắm nhưng cũng chẳng biết nói sao, lên ngựa quay lại Tinh Châu, rồi từ đấy đi sang Hà Bắc.