Áo vàng qua ngõ - Chương 05 part 2

Hồng Ánh bỗng nhướng cặp mắt bồ câu to đen, chớp chớp hỏi Bích Hồng:
- Bộ hàng xóm Bích Hồng hôm nay có đám giỗ hả?
- Nhỏ hỏi gì mà lạ vậy, ngồi ở đây làm sao mà biết chuyện bên hàng xóm đựơc?
- Tại ta nghe có mùi xào nấu bốc lên thơm phức.
Trúc cười:
- Nhỏ nhạy bén với thức ăn quá.
- Ðúng là có đám giỗ rồi, chà, ngồi học bài trong mùi thơm của thức ăn như vầy chịu sao thấu. Ðóng cửa sổ lại Bích Hồng ơi.
- Ðóng cửa sổ lại nóng chết, với lại đâu thể nào ngăn đựơc mùi thơm bay sang?
- Vậy làm sao bây giờ, bao tử ta đang bị kiến bò.
- Ăn mấy dĩa bò bía rồi còn gì?
- Bị mùi thơm kích thích nên bao tử nó kêu gào. Ta vốn xấu tính đói.
- Ăn đại mấy hũ yaourt của Bích Hồng đi.
- Trời...
Trúc cười thầm, cô đi lại chiếc ghế bố Liên xô xếp để góc nhà bật ra nằm. Trúc lăn qua lăn lại cho mấy cái lò xo kêu rít lên như tiếng chuột rút, rồi nói.
- Buồn quá học không vô.
- Con người hạnh phúc nhất trần gian mà than buồn? - Hồng Ánh nháy mắt nói.
- Trong nỗi vui có lẫn nỗi buồn, trong hạnh phúc có xen niềm cay đắng.
- Học nhóm kiểu này chắc tiêu quá - Bích Hồng cũng bỏ sách, đứng lên tới bên cửa sổ nhìn qua một mái nhà khác. Ở dó đang có mấy chú chim bồ câu bay lượn. Chúng giang cánh, đánh thành nhiều vòng cung trong một khoảng trời lấp lánh nắng buổi sáng.
Trúc vươn vai, nói như hát:
- "Hôm nay trời nhẹ lên cao, ta buồn không hiểu vì sao ta buồn".
- Ngưng học, để xả hơi mười phút.
Hồng Ánh cũng buông sách nói và tới đứng sau lưng Bích Hồng, cô ôm vai bạn, và cùng nhìn hướng mấy chú bồ câu bay.
Một lúc Hồng Ánh cười hỏi:
- Ðố nhỏ những con chim bồ câu bay đi đâu?
- Bay về chuồng chứ đi đâu.
- Trật lất.
- Chứ nhỏ nói bay về đâu? - Bích Hồng ngạc nhiên.
- Bay về mấy cái quán... nhậu chứ đâu.
- Xời, đầu óc nhỏ u tối quá, chỉ nghĩ toàn món ăn, món nhậu.
Trúc bỗng ngồi dậy, nói:
- Thôi hôm nay không học nổi đâu, và để cho đầu óc bớt căng thẳng ta đề nghị tuần sau đi Lái Thiêu chơi.
Hồng Ánh tán thành ngay:
- Ý kiến tuyệt quá nhỏ ơi. Phải mau mau đi thăm vườn trái cây Lái Thiêu không thôi sẽ hết mùa trái cây đó.
- Nhưng đi cách sao? - Bích Hồng hỏi.
- Ai có "người yêu" thì đèo nhau, còn ai cu ky một mình thì phải đi một mình, có thế mà cũng hỏi.
- Trúc đi với ai?
Trúc cười không đáp, Hồng Ánh nói:
- Phải rủ nhỏ Khánh Huệ và nhỏ Minh Ánh nữa chứ.
- Tức nhiên, không rủ hai nhỏ ấy chửi tắt bếp sao.
- Nên rủ người khác phái cùng đi, để có chuyện gì mình còn nhờ vả được, hoặc có người "bảo vệ", chứ toàn một đám con gái vô tích sự thì chán thấy mồ.
- Cũng có lý.
- Nhưng ta không có anh trai, không có em trai, cũng không có bạn trai thì làm sao? - Hồng Ánh hỏi.
- Rủ ông hàng xóm.
Hồng Ánh nhảy tới đấm thùm thụp vào vai Thủy Trúc. Hai đứa rượt nhau chạy quanh phòng và cười ngặt nghẽo. Trúc chạy tới chỗ Bích Hồng, ôm vai bạn và ghé vào tai Bích hồng nói khẽ:
- Rủ Tùng đi cho vui, còn Trúc sẽ rủ người mà Bích Hồng gặp ở Grival. Ðồng ý không?
Bích Hồng nhướng mắt:
- Ðể làm gì, cho tụi nó cười chui xuống đất trốn luôn hả?
- Nhỏ quên mình đi thăm vườn trái cây là cần phải có người trèo cây sao? Không có đàn ông con trai chỉ đứng dưới đất mà nhìn thôi.
- Ờ há.
- Vậy ngoéo tay.
Sáng chủ nhật, Thừơng và Trúc ngồi ở quán cà phê ven đường Nguyễn Du chờ mọi người tới. Thường hút thuốc, anh rít khói thở ra thành những vòng tròn và cười:
- Sao đi chơi xa mà không báo sớm, làm suýt nữa anh đã về Vũng Tàu rồi.
- Bất ngờ mới vui, chuẩn bị trước có khi lại không vui chút nào.
- sao giờ này chẳng thấy ai tới hết, em có hẹn đúng giờ không?
- Yên tâm đi, em bảo đảm mà.
- Anh rất ghét những người nào trễ hẹn.
- Vậy mà hẹn với em anh cứ tới trễ hoài. - Trúc nhăn mặt.
- À, đó là những lần bất khả kháng. Em uống cà phê đi, dù sao cũng phải chờ các bạn của em thôi.
Thường đá vào chân Trúc hỏi:
- Nghĩ gì mà thừ người ra thế?
- Anh biết làm nước mắm không? - Trúc cười hỏi.
- Anh chỉ uống đựơc nước mắm chứ không làm đựơc nước mắm.
- Nước mắm tỏi ớt anh uống đựơc không?
Thừơng cười:
- Cay điếc con ráy ai mà uống cho được. Vả lại lặn xuống biển chỉ cần uống nước mắm trong, uống nước mắm tỏi ớt có khi bị chìm luôn.
- Em có chú em làm nước mắm tỏi ớt ngon nhất thế giới. Em đang nghĩ về nó đấy.
- Sao hôm nay em nói toàn chuyện ăn uống với nước chấm không vậy?
- anh không biết đâu, ở nhà em mỗi người chuyên phụ trách một món. Chẳng hạn như em chuyên môn pha cà phê, chị Huyền làm trứng ốp la, mẹ làm bún bò, nhóc Phục làm nước mắm.. kia, Bích Hồng tới rồi.
Bích Hồng ngồi phía sau chiếc xe cúp 50 cho Tùng chở. Tùng tắt xe vào lề và hơi bối rối khi bắt tay Thường. Bích Hồng nhanh nhẩu nói:
- Hai ông làm quen với nhau đi, khỏi giới thiệu chi cho mất công. Mai mốt biết liền.
Trúc kéo ghế cho Bích Hồng, Thường kéo ghế cho Tùng. Trúc nhìn Bích Hồng trách:
- Tới trễ quá vậy?
- Mới có hai mươi phút mà trễ gì? - bích Hồng cười - Tại xe bị xẹp bánh.
- Hồng Ánh và Minh Ánh đâu?
- Ai biết.
- Hẹn hò kiểu này đi chơi mất vui. Chờ mười phút nữa không thấy hai nhỏ đó mình đi nghen.
- Ừa, ta cũng ghét kiểu chờ đợi mỏi mòn và giờ giấc dây thun quá.
Tùng gọi cà phê đá và Bích Hồng gọi cà phê sữa. Nhìn tách cà phê, Bích hồng cười:
- Ta với nhỏ "chung tình".
- Xời, từ bây giờ trở đi cho nhỏ "sang ngang" đó.
Thường mời Tùng hút thuốc. Trúc thoáng nhìn hai người bạn trai và thầm nhận xét. Tùng cao hơn Thường một cái đầu, nước da trắng như con gái, nhưng ở Thường toát ra nét cương nghị cần thiết của một người đàn ông. Thường khỏe mạnh hơn, vô tư, hiền lành, trong khi Tùng có vẻ là một thanh niên sành sỏi. Trúc đá nhẹ vào chân Bích Hồng.
- Nhỏ giấu bạn bè lâu quá rồi nhé, chỉ mới hôm nay mới cho "đối tượng" xuất hiện.
- Phải chờ có "đồng minh" đã chứ. Hôm nay thì ta với nhỏ là đồng minh rồi, không còn sợ gì nữa.
- Ðồ quỷ.
- Chứ không phải sao?
- Tùng học trường nào thế nhỏ? - Trúc hỏi.
- Y dựơc. Còn "chàng" kia của Trúc?
- Bách khoa.
- Dân ở đâu vậy?
- Xứ biển.
- Ngó biết liền, nhưng tại sao lại... trôi dạt vào tới trong này lận?
- Vì bị sóng biển đánh.
- Ðồ quỷ.
Cuối cùng rồi Hồng Ánh cũng đèo được Minh Ánh tới trên một chiếc Honda. Hai nhỏ bữa nay diện mô đen... Việt kiều, quần có tới mấy chiếc túi luộm thuộm. Hồng Ánh có chiếc áo đẹp, màu vàng giống y như áo của Trúc. Nhỏ này cũng gout "nhà chùa" giống như mình đây. Chờ cho hai nhỏ bạn xuống xe, kéo ghế ngồi xong Trúc nguýt một cái dài:
- Gớm, hai nhỏ mà cũng bày đặt tới trễ, làm như người quan trọng.
- Mà quan trọng thiệt đó. - Hồng Ánh cười - không có hai đứa ta cuộc đi chơi xa này sẽ mất nhiều ý nghĩa quan trọng lắm chứ.
Bích Hồng cong môi:
- Xời, làm như không có hai nhỏ thế giới này sẽ không có hòa bình vậy.
- Dám lắm chứ, bởi vì lỡ anh chị gây gỗ nhau thì ai là người hòa giải, đúng không? - Minh Ánh cũng để vô.
- Quá đúng. - Hồng Ánh cười xác nhận.
Và thế là Bích Hồng phải kêu thêm hai ly cà phê sữa. Hôm nay Khánh Huệ bận đi chùa với mẹ nên không có mặt. Như vậy về nguyên tắc coi như nhóm "năm mái nhà ngói" mất một nhân vật.
Hồng Ánh ngậm chiếc muống cà phê trong miệng, giống như con thỏ ngậm nhánh cải. Hồng Ánh nheo mắt nói:
- Khánh Huệ dặn tới dặn lui là phải mang quà về, tuy rằng nhỏ không có mặt.
- Mang về cho nhỏ hai trái sầu riêng, ăn xong bắt nhỏ quỳ lên đó mà chịu tội. - Bích Hồng nói.
- Tội gì?
- Tội bỏ bạn bè theo mẹ đi chùa. Chà, bộ nhỏ ấy tính làm cô tiểu thư đi lễ chùa giống như cái cô bé đi chùa Hương thơ của Nguyễn Nhược Pháp điệu đến phát ghét.
- Người ta dễ thương vậy mà chê là "điệu". - Hồng Ánh cười.
- Có bao nhiêu "điệu" trên cõi đời này, cô tiểu thư ấy địêu hết trơn rồi, cho nên bây giờ con gái chúng mình phải sống thật giản dị, chân thành. Hẹn hò với bạn bè là phải giữ lời.
- Thôi thế cũng được, có Khánh Huệ đi ai chở. - Minh Ánh hỏi.
Trúc cười dòn:
- Cho nhỏ chạy bộ từ đây lên Lái Thiêu.
- Thôi, uống cà phê nhanh lên rồi lên đường quý vị ơi, nắng lên cao rồi kìa. - Thường nhìn đồng hồ và nói lớn.
Hồng Ánh giả vờ hỏi:
- Ông nào vậy ta?
- "Chàng" của Trúc đấy. Còn người bên cạnh là "chàng" của ta. Ðược chưa nhỏ?
- Ít ra cũng phải có "vài lời phi lộ" như vậy mới đựơc chứ, không thôi ra đường lỡ đụng xe gây lộn thì phiền.
- Cái miệng của nhỏ Hồng Ánh này dẻo như cao su Ðồng Nai. Biết vậy hồi đó ta không cho vào gia đình "năm mái nhà ngói" đâu. - Bích Hồng nói.
- Bởi vậy nên trời phạt nhỏ vẫn còn cu ky một mình.
- Tại ta không ưa con trai, thấy đứa nào giở giọng tán tỉnh ta mắc gây lộn hơn là có cảm tình.
- Trời ạ, nhỏ ăn nói như vậy ai mà chịu cho thấu? - Trúc đá mạnh chân Hồng Ánh nói.
Thường và Tùng rít thuốc, cười cười. Nhỏ Hồng Ánh vẫn tỉnh bơ uống từng muỗng cà phê xem như không có chuyện gì.
Minh Ánh ghé vào tai Hồng Ánh nói nhỏ:
- Nhỏ ăn nói dữ quá vậy?
- Vậy mà nhằm nhò gì, cho bọn con trai nó sợ.
- Xí xọn vừa thôi.
- Hiền sẽ bị ăn hiếp. Rồi nhỏ coi, tương lai Trúc và Bích Hồng sẽ bị hai anh chàng bá vơ ở đâu hiện ra ăn hiếp cho coi.
-Tình yêu muôn đời vẫn vậy, con gái phải phục tùng con trai. Ðó là bí quyết để giữ vững tình yêu. - Minh Ánh triết lý.
- Bộ nhỏ thích.. phục tùng con trai lắm hả?
- Xời, ta chưa hề có người yêu bao giờ, đứng nói ẩu.
- Vậy ta với nhỏ ngoéo tay, thề không bao giờ có người yêu. Chịu không?
- Thôi đi nhỏ ơi, đừng có khùng. Tình yêu nó đến lúc nào ai mà biết được, ai mà chống đỡ nổi. Nhỏ nói cứng vậy chứ khi tình yêu tới nhỏ cũng ngã cái rầm.
- Có ngã ta cũng ngồi dậy. Tỉnh bơ.
- Chờ xem, thức khuya mới biết đêm dài, đứng nói vội.
Ðến lượt Tùng sốt ruột hỏi:
- Xong chưa quý vị, mình khởi hành đi, đường còn xa.
- Những người nào cu ky mới thấy đường xa chứ.
Hồng Ánh nheo mắt nói. Trúc đấm vào vai Hồng Ánh:
- Nhỏ cũng có "người yêu" Minh Ánh đó, ra xa lộ tha hồ cho hai người du dương.
Khoảng 9 giờ hơn họ tới Lái Thiêu và kéo vào vườn của một người bà con với Minh Ánh. Ðó là một người đàn bà góa bụa, hiền hậu, có chồng hy sinh trong kháng chiến và một đứa con trai vừưa hoàn thành quân sự trở về. Minh Ánh gọi người đàn bà là Dì Năm.
Dì Năm hoàn toàn bất ngờ với cuộc viếng thăm này, nhưng dì thật là vui vẻ đón tiếp mấy người bạn của cháu mình. Minh Ánh ôm vai Dì Năm hỏi:
- Dì Năm ở nhà có một mình sao?
- Anh Sỹ mày đi làm ngoài thị trấn chiều mới về, không ở nhà một mình chứ với ai?
- Dì Năm muốn có dâu không, con giới thiệu cho nhỏ bạn nó đứng kia kìa.
Minh Ánh đưa tay chỉ Hồng Ánh đang mân mê những trái chôm chôm vừa đổi màu trên cành nặng trĩu. Dì Năm cũng hiểu đó là lời nói đùa của cô cháu lém lỉnh, nhưng dì cũng ngước mắt nhìn cô gái lạ. Hồng Ánh biết Minh Ánh trêu mình vội chạy tới đấm thùm thụp vào vai Minh Ánh:
- Nhỏ giới thiệu ẩu quá, rủi ta.. bằng lòng thì sao?
- Thì coi như bọn mình là chủ của khu vườn trái cây này chứ có sao đâu.
Dì Năm kéo chéo khăn lau mồ hôi trán và tươi cười mời:
- Mấy cháu đi đường xa chắc mệt lắm, vào nhà nghỉ, uống nước rồi hãy thăm vườn.
- Tụi cháu khỏe lắm Dì Năm, chẳng mệt nhọc gì đâu. Mùa này vườn nhà trái cây nhiều không dì Năm?
- Cũng khá. Hôm nay chỉ còn sầu riêng và chôm chôm thôi, măng cụt hết rồi.
Hồng Ánh reo lên:
- Thích quá, mình đi hái sầu riêng đi Minh Ánh.
- Sầu riêng không hái trên cây được đâu - dì Năm cười giải thích - sầu riêng chỉ đợi trời tối nó rụng xuống, mình ra lượm mang vào nhà thôi. Những trái rụng là những trái đã chín cây.
Minh Ánh ôm vai dì Năm.. nhỏng nhẽo:
- Tụi con ở chơi tới chiều lận, chút nữa sẽ vào nhà uống nước. Bây giờ dì Năm cho tụi con ra thăm vườn nghen.
- Ờ, cứ đi thẳng, bờ nào có trái chín cứ việc quẹo vào và ăn bao nhiêu thì ăn.
Và thế là cả bọn ào ra vườn. Hai ông con trai được đẩy đi trước để... dẹp đường, vẹt những cành cây thấp. Bốn cô gái theo sau. Trong vừơn thật mát, những cây sầu riêng cổ thụ cao ngất ngưỡng và sai trái. Những cây chôm chôm thấp hơn, cành nhánh lòa xòa, trái cũng chi chít trên cành, những chùm chôm chôm chín đỏ trông thật ngon mắt. Thường và Tùng vói tay hái chôm chôm và phân cho bốn cô gái, họ vừa ăn vừa cười khúc khích. Minh Ánh vừa đi vừa kể chuyện gia đình dì Năm, giống như một cô thuyết minh chuyện truyền thống. Khu vườn sầu riêng có một quá khứ đầy lịch sử, ở đây trong hai cuộc kháng chiến đều có hầm bí mật của cán bộ cách mạng, dì Năm có chồng đi kháng chiến, vừa là một cơ sở nuôi giấu cán bộ hoạt động bí mật. Dì có một người con trai lớn và một cô con gái kế hy sinh trong chiến tranh trước ngày giải phóng. Hiện nay anh con trai tên Sỹ là con út, người con duy nhất còn lại của gia đình. Khu vườn rộng mênh mông, trước đây nó đã từng bị chất độc hóa học của Mỹ rải, chỉ sau ngày giải phóng mới phục hồi lại. Trong vườn có những cây sầu riêng đã chết và vài khoảng vườn bị tàn phá, tuy cây cỏ lên xanh nhưng dấu tích cũ hãy còn.
Thường và Trúc vô tình rẽ sang một bờ vườn khác, và khi nhận ra thì các bạn đã khuất đâu xa. Thường mạnh dạn nắm tay Trúc, hai người sung sướng nhìn nhau cười trong bóng râm của cây chôm chôm trĩu nặng trái chín. Thường ngắt vội những trái chôm chôm dúi vào tay Trúc, hai người ngồi xuống đám cỏ mịnh, nồng nàn hương đất và hương lá mục, vừa ăn chôm chôm vừa lắng nghe tiếng ve kêu ran ran trên cành cao.
Trúc ngả đầu lên vai Thường nói:
- Ở đây bình yên quá phải không?
- Nó khác với Vũng Tàu đầy sóng biển và gió.
- Không ngờ hai đứa ở xa cách một góc trời một góc biển vậy mà quen nhau, rồi trở thành thân thiết. Cũng lạ.
- Chỉ thân thiết thôi ư?
Trúc mắc cỡ, dụi đầu vào cổ Thường và che mắt cô trong mái tóc rũ xuống. Trúc lắng nghe tiếng trái tim cô đập vang trong lồng ngực và cảm thấy một khoảng không gian đang dừng lại trên đầu, ở đó tiếng ve của mùa hạ đang trôi, tan loãng vào những đám mây.