Áo vàng qua ngõ - Chương 06 part 2

- Em ở nhà một mình à? - Thường lên tiếng hỏi.
- Một mình. Ba má đi biển mấy ngày nay rồi.
- Sao chú nhìn anh lạ thế?
- Anh sao vậy? - Ngoan dè dặt hỏi.
- Bình thường thôi. Có lẽ đi đường nên mệt.
Ngoan ngơ ngác:
- Anh mà mệt, anh lặn xuống biển cả buổi cũng chả sao, đi xe đò hai tiếng đồng hồ ăn nhằm gì mà kêu mệt. Hình như có chuyện gì đó không vui, đúng không?
Thường đã vào nhà, anh ngồi xuống chiếc băng ghế dài mà hôm nào Trúc đã ngồi. Chiều nay thủy triều lên sớm, tiếng sóng ầm ầm vỗ vào bờ đá, cái âm thanh muôn thuở này sao hôm nay Thường thấy buồn.
Ngoan ngồi xuống cạnh anh, hỏi:
- Anh có gặp chị Trúc thường không?
- Có.
- Chị ấy vui hay buồn?
- Vui.
- Có gởi lời thăm em không?
- Anh đi vội quá nên Trúc không hay.
Thường đi vào vườn nhãn. Mùa này nhãn không còn, những con chim như cũng bay đi nơi khác, không còn nghe chúng đập cánh trong vườn như trước nữa. Cả một khu vườn im vắng lạ lùng.
- Anh ăn cơm chưa? - Ngoan theo Thường ra tận ngoài vườn hỏi.
- Anh không đói.
- Sao lại không đói? Em đã nấu cơm rồi, có mấy con khô nướng...
Thường gắt:
- Ðã bảo anh không đói, chú vào ăn cơm trước đi.
- Tại sao anh buồn thế?
- Chuyện bình thường. Chẳng có gì khiến cho Ngoan phải quan tâm.
Ngoan bỗng cười:
- Thôi, em biết rồi, chắc anh và chị Trúc giận nhau rồi phải không?
- Ðừng có đoán mò.
- Coi chừng đúng đấy ông anh ạ. Nếu như anh chị giận nhau thì đúng là... chuyện bình thường.
- Còn nếu không phải giận nhau?
- Thì em chịu, không hiểu nổi.
- Vậy thì cũng đừng tìm hiểu làm gì. Sáng mai anh sẽ quá giang ghe người quen đi tìm ghe nhà mình.
- Bộ anh.. khùng hả? Biết bao giờ ghe nhà mình về, rồi anh trễ học làm sao?
- Anh chán học rồi.
- Bây giờ đúng là không có chuyện bình thường rồi.
Buổi tối Thường rủ Ngoan ra quán Thùy Vân uống cà phê. Hai anh em ngồi dưới bóng cây thùy dương, khuất trong bóng tối và uống cà phê đen. Nhìn điếu thuốc cháy đỏ trên môi Thường, Ngoan lắc đầu nhè nhẹ và hỏi:
- Hồi chị Trúc còn ở đây, anh thường hẹn chị ấy ra quán này uống cà phê, đúng không?
Thường gật đầu. Ngoan nói:
- thấy chưa, em đoán không sai. Bây giờ không có chị Trúc nên anh rủ em ra đây ngồi để nhớ kỷ niệm, đúng không?
- Ðúng.
- Ðã nói em đoán ít khi sai mà.
- Ðoán hay quá sao Ngoan không đi làm thầy bói?
Ngoan cụt hứng, chú bé uống một ngụm cà phê đen, tay gõ thành nhịp trên cạnh bàn theo một điệu nhạc phát ra từ chiếc máy cassette.
- Ở nhà có gì lạ không?
- Có một tin sốt dẻo là chị điên trong xóm mình nhảy xuống biển tự tử trong một đêm trăng.
- Ủa?
- Tội nghiệp, gặp lúc nước lớn, sóng lại to nên chị điên bị cuốn phăng đi không ai hay.
Thường thở dài, hình dung ra gương mặt cô gái điên đã sống qua những đêm trăng của cuộc đời bất hạnh của mình. Giờ đây trên bãi cát đêm đêm không còn tiếng khóc cừơi của cô gái ấy nữa, tiếng khóc cười đã chìm sâu trong những cơn sóng biển mất rồi.
- Tại sao chị ấy tự tử?
- Ai mà hiểu nổi người điên. Anh hỏi kỳ.
- Chắc là phải có lý do nào đó.
- Có trời mới biết được.
- Vậy mà chị Trúc định có dịp ra Vũng Tàu tìm thăm chị ấy đấy.
- Thế nào em cũng biên thư báo tin cho chị Trúc biết chuyện này.
o0o
Bích Hồng tới nhà Thường vừa lúc cơn mưa đổ ập xuống. Phượng ra mở cửa, cô bé nhận ra ngay người quen.
- Chị là bạn của chị Trúc phải không?
- em nhớ dai ghê, anh Thường có nhà không bé?
- Có, anh ấy đang ở trên gác.
- Em gọi giùm anh Thường, báo là có khách nhé.
- Chị cứ đi thẳng lên gác, chắc anh ấy đang học bài.
Bích Hồng bước lên những bậc thang. Cô dừng lại trước một căn phòng bừa bãi sách vở, sàn gác đầy bụi, chứng tỏ chủ nhân của nó không buồn quét dọn.
- Chào anh Thường, nhận ra người quen chứ? - bích Hồng lên tiếng khi Thường quay ra.
Thường ngạc nhiên đến sững sờ anh lúng túng dọn dẹp vội vã những thứ lỉnh kỉnh chung quanh chỗ ngồi của mình để lấy chiếc ghế trống và nói:
- Làm sao quên đựơc, mời Bích Hồng ngồi xuống đây, đừng chê chỗ ở chật hẹp nhé.
- Không chê sự chật hẹp, nhưng mà chê sự bê bối của chủ nhân.
Thường ngượng ngùng nhìn quanh những đồ vật quen thuộc của mình mà bình thường anh thấy không có gì phải quan tâm. Nhưng khi bị cô gái phê bình Thường mới thấy nó chướng. Thường lúng túng giải thích:
- Biết làm sao đựơc, tôi không có thì giờ.
- Anh mới vừa ở Vũng Tàu trở vào phải không?
Thường gật đầu. Bích Hồng nhìn Thường hỏi:
- Tội của anh lớn lắm đấy nhé, đi mà không báo trước, báo hại tôi và Trúc đi kiếm rồi về không.
- Kiếm làm gì?
- Ngộ chưa, để thăm anh chứ làm gì. Không lẽ anh cũng không muốn Trúc tới thăm sao?
- Chuyện đó Bích Hồng nên hỏi Trúc tiện hơn.
- Thôi, tôi biết hết rồi. Hôm nay tôi có nhiệm vụ mang thư của Trúc tới cho anh đây. chút xíu nữa bị mưa ướt hết rồi.
Bích Hồng trao cho Thường bức thư dầy của Trúc.
- Anh đọc đi, xem Trúc viết gì ở trỏng.
Bích Hồng tế nhị đứng lên tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài mưa cho Thường đựơc tự nhiên đọc thư. Thường ngần ngại một chút rồi xé bức thư trong tâm trạng hoang mang, buồn bã.
"Thường thân mến,
Vì một lý do riêng, em không thể tới thăm anh được, dù trước đó đã mấy lần em tới tìm anh nhưng không gặp. Hôm nay em nhờ Bích Hồng mang thư này tới cho anh đây.
Anh cũng biết rằng em yêu mến anh ra sao, và em cũng buồn bã thế nào khi chiều hôm đó mẹ em có thái độ hơi quá đáng đối với anh. Em biết anh giận, tự ái, và cố tình tránh mặt em. Ðiều ấy cũng đúng thôi, nhưng phải nói là em rất buồn. Trong thời gian qua em học sút đi cũng chính vì buồn nản và sống với nỗi khổ tâm mà không biết giải thích thế nào cho anh hiểu được. Mẹ em thì không khắt khe, nhưng bà lo xa cho mối quan hệ của chúng ta.
Em được biết trong thời gian qua anh cũng buồn chán và thường bỏ đi chơi. Có những hôm đi chơi rất khuya và uống rượu say. Anh đi chơi với bất cứ cô nào cũng đựơc, em chẳng có quyền gì để nói. Nhưng mong rằng anh hãy cố gắng học, ba má anh cực khổ quá nhiều, anh không nên vì một chút tự ái mà làm hư hỏng đời mình, làm buồn khổ hai bác đã hy vọng nơi anh.
Em không biết nói gì hơn, chuyện xảy ra ngoài ý muốn của em, chẳng sung sướng gì khi thấy anh bị dằn vặt, mặc cảm. Mong anh hiểu cho, lúc nào em cũng yêu mến anh.
Chúc anh vui.
Thủy Trúc "
Thường đọc xong bức thư, anh thở ra một hơi dài. Bích Hồng quay lại ghế ngồi, nhìn Thừơng hỏi:
- Sao, thư vui hay thư buồn?
- Không vui cũng không buồn.
- Nhưng nói chung là có "vấn đề" phải không? Thủy Trúc nó khổ tâm lắm đấy, anh không biết được đâu. Nhất là khi trở nên say sưa, quan hệ tùm lum..
Thường đỏ mặt:
- Ai nói?
- Chẳng ai nói hết. Bạn bè nhìn thấy.
- Khi buồn chán, người ta có quyền đi chơi cho đỡ buồn, uống rượu say cho đỡ buồn.
- Xì, anh mà cũng nói cái giọng đó nữa sao. Ðời làm gì mà anh hận?
- bích Hồng chẳng hiểu chuyện gì đâu.
- Nếu không hiểu tôi đã không tới đây gặp anh. Bạn bè mấy đứa chơi thân với nhau còn hơn chị em ruột, cãi nhau chí chóe đấy, nhưng cũng thương nhau vô cùng. Anh mà làm khổ Thủy Trúc là cả nhóm hỏi tội anh ngay.
- Bích Hồng dữ quá.
- Dữ cũng được mà hiền cũng đựơc. Bây giờ anh có nhắn gì Thủy Trúc không, tôi nói lại cho?
- Bây giờ thì chưa.
- mai mốt cũng được, nếu cần thì biên thư, tôi tình nguyện làm người liên lạc không công cho.
- Bích Hồng uống nước nhé?
- Cám ơn, trời lạnh tôi không khát đâu.
- Tôi cũng khổ tâm lắm chứ có sung sướng gì đâu. - Thường than thở.
Bích Hồng cười:
- Gặp Trúc thì nhỏ than khổ, gặp anh thì anh than khổ. Tôi muốn điên cái đầu. Ðến chừng tôi, chẳng biết tôi than với ai đây?
- Tùng và Bích Hồng vui vẻ chứ?
- Vui, nhưng cũng gây lộn hoài. Nhưng anh đừng có đánh trống lảng, chẳng lẽ đọc bức thư Thủy Trúc anh không cảm động chút nào sao?
- Tôi buồn lắm.
- Lại than buồn nữa. Nhưng buồn gì cũng phải nói một tiếng cho Thủy Trúc vui chứ.
- nói cái gì bây giờ?
- Xời ơi, chuyện của anh mà đi hỏi người khác. Làm sao tôi biết đựơc.
- Bích Hồng là người ở ngoài cụôc, sáng suốt hơn tụi này.
- Vậy thì tôi khuyên anh đừng nên uống rượu nữa. Con gái ghét thậm tệ những anh chàng say sưa. Còn chuyện anh đi khiêu vũ với mấy cô bạn gái gì đó, Thủy Trúc nó cũng buồn lắm đấy.
Cơn mưa đã ngớt hột, Bích Hồng từ giã Thường ra về. Thường ngập ngừng định nói với Bích Hồng chuyện gì đó, nhưng không hiểu sao anh im lặng, chỉ buông một tiếng thở dài rồi đưa Bích Hồng xuống thang gác.
- Cám ơn Bích Hồng nhé. - Thường ấp úng.
- Thôi, ơn nghĩa gì, mai mốt có về Vũng Tàu nhớ mang quà xứ biển vào thì đựơc.
- Bích Hồng thích gì?
- Tôi thuộc loại dễ nuôi, cái gì ăn cũng được và cái gì cũng thích cả.
Bích Hồng cười giòn, đạp máy xe và phóng đi trong cơn mưa chỉ còn rắc những hạt nhẹ trên mái tóc. Ðúng là con hẻm vào nhà Thường mùa mưa thì lầy lội, mùa nắng thì bụi mù. Bích Hồng phải phóng xe ào qua những vũng nước đọng. Khi ra khỏi con hẻm sâu Bích Hồng mới mừng thầm và không ngờ trí nhớ của mình cũng thuộc vào loại siêu như Thủy Trúc.
- Sao, có gặp đựơc Thường không? - Thủy Trúc chạy ra đón Bích Hồng từ ngoài cổng và lo lắng hỏi.
- Gặp.
- Thường xem thư rồi nói gì?
- Chẳng chịu nói gì cả. Cừ lầm lầm lì lì, phát ngán.
- Sao lại không nói?
- Ai biết đâu. Không lẽ chàng không nói rồi bắt Bích Hồng phải cạy miệng sao?
- Nhưng nói chung mọi chuyện đều tốt cả chứ?
- Phải thuyết cho ông ấy một hồi, nhưng chả biết có chịu nghe hay không. Coi bộ Thường cũng thuộc vào loại cứng đầu cứng cổ đấy.
Trúc buồn bã nói:
- Thôi vậy đựơc rồi,còn nghe hay không là tùy Thường thôi.
- Nhưng ta tin thế nào ông Thường cũng phải nghe. Nếu không nghe thì cả nhóm đồng lòng tẩy chay ngay.
hai đứa vào nhà. Mấy hôm nay nhà Trúc đang chuẩn bị đám cưới cho chị Huyền. Thấy Bích Hồng tới, chị Huyền mừng rỡ nói:
- Ðang lo thiếu một cô phù dâu đây, Bích Hồng tới thật đúng lúc. Nhận làm phù dâu cho chị nhé?
- Em xấu òm mà làm phù dâu gì? - Bích Hồng cười.
- Thôi đừng có làm bộ nhỏ ơi, Trúc đã nhận lời rồi kìa, đám cưới của chị sẽ có hai cô phù dâu thât xinh đẹp cho nhà trai lác mắt chơi.
- Hồi đó tới giờ em có làm phù dâu bao giờ đâu, lọng ca lọng cọng, người ta cười chết.
-Dễ ợt, chẳng có gì khó đâu, học mười phút là xong.
- Có Thủy Trúc nữa thì em nhận.
- nhất định Thủy Trúc phải là phù dâu cho chị rồi.
Trúc kéo Bích Hồng về phòng mình, hai đứa nằm lăn ra giường cười rúc rích. Bích Hồng nói:
- Bà Huyền sắp sửa lấy chồng ngó xinh ra phết. Bà ấy lấy ai vậy Trúc?
- Ông Nghiêm, kỹ sư xây dựng.
- Chắc là xứng đôi lắm hả?
- Cũng đựơc.
- Sao lại cũng đựơc là thế nào?
Thủy Trúc cười:
- Nghĩa là... cặp ấy cũng được, chớ sao? Nhỏ hỏi kỳ quá, ai còn biết trả lời ra sao nữa.
- Xời ơi, chị Huyền có chồng mà nhỏ làm như người nào khác, không phải ở trong gia đình này vậy.
- Tính ta thế đấy nhỏ ạ.
- Vô tâm.
Thủy Trúc úp mặt xuống gối cười rúc rích, nhưng thật trong lòng cô buồn bã vô hạn. Như vậy là giữa Trúc và Thường dù sao cũng đã có một khoảng cách, một khoảng cách không ai tạo ra và không cần thiết. Tuy nhiên, nó đã hình thành và chi phối hai người. Thường không thể nào hiểu được em đã quay quắt như thế nào trong khoảng thời gian này. Anh bây giờ đang làm gì? Trúc hình dung ra căn gác trọ của Thường ở, căn gác mà một vài lần Trúc đã tới. Ở đó cô đã dần quen với những đồ vật của Thường, những sách vở, cách bài trí, cái bàn, chiếc ghế ngồi lọ hoa ít khi có hoa, cây đàn giá lạnh, và... một lớp bụi mỏng trên sàn gác mà chỉ khi nào Trsuc tới nó mới sạch được. Nhớ một vài lần Trúc chê sự bề bộn của Thường, anh cười con trai độc thân không chú ý tới việc chưng dọn căn phòng mình ở. Chứ anh chú ý tới điều gì? Học và nhớ... cô gái mặc áo vàng. Bây giờ thì khoảng cách giữa Trúc và căn gác trọ ấy đã xa, biết anh có còn nhớ cô gái áo vàng ấy nữa không?
Bích Hồng đập nhẹ lên vai Trúc hỏi:
- Nhỏ đang nghĩ gì thế?
- Nhiều thứ lắm.
- Cụ thể là cái gì?
- Buồn quá nói không nổi.
- Ðể tăng thêm sức mạnh ta mời nhỏ đi ăn kem, được không?
- Cũng chả thích ăn uống gì.
- Nhỏ định tuyệt thực à? - Bích Hồng ghé sát vào tai Trúc hỏi.
- Nếu tuyệt thực được ta cũng sẵn sàng.
- Thường cũng buồn, cũng kêu, cũng than thở. Nhỏ cũng buồn, cũng chán, cũng kêu than. Ta ở giữa biết làm sao đây?
Trúc nằm ngửa, ôm chiếc gối ngang ngực và nhìn vào mắt Bích Hồng hỏi:
- Theo nhỏ, ta phải làm sao bây giờ?
- Tạm thời đừng gặp Thường nữa và hãy cố gắng học đi, mọi việc rồi sẽ trôi qua như mây trên trời vậy.
- nhưng trôi theo hướng nào?
Bích Hồng mím môi có vẻ suy nghĩ. Một lúc Bích Hồng đáp:
- Theo hướng mưa thuận gió hòa.
- Nhỏ làm thầy bói hồi nào vậy?
- Bộ nhỏ không muốn nói chuyện rồi sẽ tốt lành sao?
- Không đơn giản đâu. Ðúng là không đơn giản như hồi đầu Trúc nghĩ.
- Suy cho cùng, chẳng có điều gì đơn giản hết. Hình như sống là một cuộc chống chọi và luôn luôn gặp sự nghiệt ngã.
Trúc bỗng hỏi:
- Tùng "quen" với Bích Hồng có bị rầy rà như Trúc không?
- Giữa Tùng và Bích Hồng đơn giản hơn nhiều. Nói chung thì mọi việc suông sẻ, êm ru.
- Sao mọi người đều suông sẻ, êm ru còn Trúc lại gặp sóng gió hoài.
- Thôi, ráng chịu đựng cho nó xong, đừng than thở hoài nhỏ ơi. Bây giờ ra phố ăn kem đi. Nghe lời ta đi dạo chơi, đi ăn uống thì mọi việc sẽ quên. Nằm nhà nhớ hoài thì sẽ buồn chán lắm. Vậy thôi.
- Ði hết muốn nổi.
- Ðể ta dìu nhỏ đi nhé.
Bích Hồng cười, vòng tay ôm Trúc xốc dậy. Hai đứa ngò nhau phá ra cười và Trúc đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo. Một lúc sau, Trúc trở ra.
Bích Hồng kêu lên:
- Lại mặc áo vàng. Ta tưởng màu vàng đối với Trúc từ đây trở thành kỷ niệm rồi chứ.
- trông có tươi thắm không? - Trúc xoay một vòng trước mặt Bích Hồng và hỏi.
- Tươi như nắng ấy.
- Nắng sáng hay nắng chiều?
- Nắng trưa.
- Nắng trưa chói mắt lắm, ta không thích đâu. - Trúc cười.
Một lúc sau Trúc đèo Bích Hồng bằng xe Honda phóng ra khỏi nhà. Không khí mát rượi trên đường sau cơn mưa làm đầu óc Trúc thanh thản hơn.