Không Thể Không Yêu _ Chương 51 - 52
Chương 51
Khả Hoan cũng không thật sự hôn mê, cô
chỉ vì shock quá nên thần kinh tạm thời bị tê liệt, không thể nhìn hay
nghe thấy bất cứ điều gì, trong đầu chỉ còn tồn tại đúng bốn chữ “Anh ấy
đã chết”.
Kì Lạc ôm chặt lấy cơ thể Khả Hoan lúc
này đây đã lạnh lẽo cứng ngắc, nếu không phải đang run lẩy bẩy thì hắn
những tưởng cô đã hồn lìa khỏi xác rồi. Nhìn khuôn mặt Khả Hoan đang
trắng bệch, ánh mắt trống rỗng thất thần Kì Lạc cảm thấy hơi hối hận vì
đã phát ngôn ra những lời nói chưa đúng sự thật như vậy.
Thực ra hắn có nghe nói là quân phản
chính phủ bị bại trận, tòan quân gần như bị tiêu diệt nhưng đội tưỡng
lĩnh đứng đầu đều trốn thoát, hiện đang mất tích nên không biết sống
chết thế nào. Những ngày gần đây hắn và bác trai vẫn luôn thảo luận về
đề tài này, thậm chí cả hai còn rất thương xót cho số phận của mấy cha
con Đức Lí Tư là đằng khác. Nhưng vừa rồi cơn ghen tị nổi lên làm cho
hắn không khống chế được liền thốt ra những câu nói dối trắng trợn,
trong lòng hắn lần đầu tiên nổi lên hi vọng là cha con Đức Lí Tư sẽ
không bao giờ còn có thể sống để trở về được nữa.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Khả Hoan, cất
giọng tràn ngập ôn nhu dỗ dành: “Khả Khả à, muốn khóc thì cứ khóc ra đi.
Nhìn cô thế này tôi rất đau lòng, cô phải giữ gìn sức khỏe cho cô và
cho cả đứa bé trong bụng nữa. Cô yên tâm, tôi sẽ hết lòng chăm sóc hai
mẹ con cô. Cho dù hiện tại cô chưa thể tiếp nhận tình cảm của tôi cô vẫn
có thể coi tôi như anh trai cũng được. Đây là thời kỳ khó khăn nhất,
chúng ta phải cùng nhau vượt qua. Cô vì đứa bé mà cố lên được không?”
Khả Hoan cuối cùng cũng phản ứng lại một
chút, cô run rẩy nhẹ nhàng đặt tay lên bụng chậm rãi nhắm mắt lại, lúc
này nước mắt mới tuôn rơi như mưa. Kì Lạc vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô,
không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn nước mắt Khả Hoan tuôn rơi, trong
lòng hắn lúc này hỗn loạn bao cảm xúc. Trời dần tối, đám người Kì Lạc
hẹn cũng đã tới, Khả Hoan cố ngồi thẳng dậy áp chế cảm xúc đi xuống,
nước mắt không nhịn được vẫn cứ tuôn trào.
Kì Lạc phân phó người hầu: “Mọi người đi cả ngày chắc cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ tại đây đêm nay, sáng mai tiếp tục đi”.
Hắn lo lắng ánh sáng sẽ thu hút bọn lính
nên chỉ châm hai ngọn đèn dầu thắp sáng, sau đó trải một tấm thảm cho
Khả Hoan ngồi, còn hắn và tất cả những người khác thì ngồi lên chiếu.
Xong xuôi hắn lấy lương khô và đưa cho Khả Hoan một miếng, thấy cô yên
lặng cầm lấy rồi đưa lên miệng ăn hắn mới an tâm.
Khả Hoan vừa cầm lương khô ăn vừa khóc.
Vì đứa bé trong bụng cô buộc phải nuốt xuống từng miếng lương khô đang
được hòa với nước mắt mặt chát. Đêm khuya yên tĩnh Khả Hoan im lặng nằm
xuống thảm, ánh mắt nhìn lên bầu trời thăm thẳm đầy sao, không biết
trong số các vì sao kia vì sao nào là linh hồn của Tạp Trát Nhân hóa
thành?
Tạp Trát Nhân, Anh vẫn đang nhìn mẹ con
em sao? Anh sẽ luôn phù hộ cho mẹ con em chứ? Anh yên tâm, em sẽ cố gắng
sống sót, sẽ cố nuôi con dưỡng của chúng ta đến khi trưởng thành. Một
giọt lệ trong suốt tí tách chảy xuống đất, Tạp Trát Nhân, tên của anh từ
ngày hôm nay vĩnh viễn sẽ chôn chặt trong lòng em…
Kì Lạc đừng từ xa chăm chú nhìn vào
gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt của Khả Hoan và chậm rãi hồi tưởng. Khả
Hoan không chỉ là một cô gái nhân hậu mà còn có y thuật cực kỳ cao minh,
cho dù đốt đuốc đi tìm trong cả cái đất nước này cũng không thể tìm
được người con gái nào xinh đẹp và giỏi giang hơn cô. Chắc chỉ một thời
gian nữa thôi, khi nỗi đau mất đi người tình qua đi cô sẽ nhanh chóng
lao vào vòng tay của hắn. Lúc đó, chẳng những hắn sở hữu được một cô vợ
xinh đẹp mà còn có thể học được bao y thuật cao siêu, chả mấy chốc sẽ
trở thành thầy thuốc số 1 của Z quốc.
Khả Khả đúng là thần hộ mệnh của mình,
chả mấy chốc cô sẽ làm cho hắn trở thành người nổi tiếng nhất nơi này
cho mà xem. Nghĩ đến đó Kì Lạc phấn chấn lên, thậm chí trong mơ còn thấp
thoáng ánh cười.
Mặt trời sắp lên, Khả Hoan cố gắng ngồi
dậy mặc kệ hai mắt sưng vù đỏ sọng, gương mặt vẫn trắng bệch thất sắc.
Cô có thể để mặc bản thân mình nhưng hiện tại cô sắp trở thành một người
mẹ nên cô phải gánh vác trách nhiệm của một người mẹ đó là sinh hạ và
nuôi dưỡng thiên thần nhỏ của mình. Tạp Trát Nhân đã không còn trên thế
gian này nữa, cô phải hết sức bảo vệ giọt máu của anh và cũng là sự ết
tinh của tình yêu giữa cô và anh. Nghĩ vậy Khả Hoan kiên cường đứng dậy.
Kì Lạc cũng mở to mắt đứng dậy,hắn hơi
ngạc nhiên trước dáng vẻ ẩn nhẫn nhưng kiên cường của Khả Hoan, những
tưởng cô phải mất vài ngày mới vượt qua cú shock vừa rồi.
“Ngủ ngon không?” Kì Lạc hỏi
Khả Hoan gật gật đầu.
Sau đó bọn họ tiếp tục chuyến hành
trình. Trên đường đi Kì Lạc quan tâm chăm sóc Khả Hoan rất tận tình, tựa
như một người anh chăm sóc em gái vậy, không hề tỏ ra có hành động gì
phi lễ với cô.
Mấy ngày ở chung, Khả Hoan cũng dần dần
quen với việc bôn ba cũng như quen với sự có mặt của Kì Lạc, tâm tình
của cô cũng không bị buộc chặt như trước nữa mà cởi mở cùng Kì Lạc trao
đổi thêm về y thuật. Chỉ đến khi đêm đến cô mới lẳng lặng nằm khóc.
Bọn họ đi được khoảng hai mươi ngày thì
lương thực cũng cạn dần, mọi người cũng tỏ ra mệt mỏi. Đến chạng vạng
bọn họ đi đến một khu dân cư nằm trên một bình nguyên rộng lớn, cây cỏ
tươi tốt. Kì Lạc âm thầm cảm tạ thánh Ala vì đã phù hộ cho bọn họ tìm
được nơi cứ trú.
Cùng thời điểm này, ở biên giới phía Tây
bắc, một đám đàn ông dáng vẻ phong trần mệt mỏi đang tiến vào một khu
tòan nhà đất toán loạn tìm kiếm, lát sau một tên kêu lên: “Là nhà này”.
Sau đó tên sau tiếp lời: “Thiếu gia, chúng tôi đã trở lại”
Cửa lều mở ra, bên trong bước ra một
người đàn ông râu ria xồm xàm, dáng vẻ hung hiểm. Hắn nhìn về phía bọn
thủ hạ xong sắt mặt trầm xuống: “Người đâu? Vẫn không tìm được?”
Bọn thủ hạ khom người hành lễ nói: “Thưa
thiếu gia, chúng tôi khó khăn lắm mới moi được chút tin tức về cô gái
kia. Cô ấy bị Liên quân bắt được, sau đó bị giao cho quân chính phủ… sau
đó…”
La Y chấn động ngắt lời: “cô ấy đã chết rồi sao? Bị quân chính phủ giết à?”
Tên kia lập tức nói: “Không phải đâu ạ. Cô ta được thầy thuốc Kì Lạc cứu ra rồi mang đi rồi”
“Kì Lạc sao” La Y sợ hãi kêu lên. “Hắn làm thế nào mà cứu cô ấy ra được?”
“Hắn cho quân chính phủ tiền, sau đó họ thả cô ấy ra”
“Ngu ngốc, sao bọn mày không trả tiền trước hắn, chẳng lẽ bọn mày không có tiền à?”
“Thiếu gia à, khi chúng tôi biết tin thì
cô ấy đã bị mang đi rồi. Hơn nữa nghe nói thầy thuốc Kì Lạc phải mất cả
gia sản mới có thể cứu cô ấy ra. Chúng tôi có bán cả mình đi chăng nữa
cũng đâu có đủ ạ?”
La Y cắn răng căm giận nói: “không ngờ
thằng nhãi đó lại có nhiều tiền đến vậy”. Nói xong hắn nghĩ ngợi một
lát, hình như có gì đó không ổn ở đây,hắn hỏi tiếp : “Mà sao hắn lại
tiêu tiền nhiều như thế chỉ vì một người đàn bà?”
Tên thủ hạ lập tức nói: “Nghe nói cô gái kia đang mang thai con của hắn”
La Y thiếu chút nữa phát điên: “Khốn kiếp. Tên thầy thuốc đó nghĩ nó là ai chứ? Nằm mơ. Không thể có chuyện đó”
Tên thủ hạ tiếp lời: “Đúng là thế đấy thưa thiếu gia, lúc ở trong tù chính mồm cô ta thừa nhận điều đó cơ mà”
La Y ngây người một lúc, hắn thật tức quá không nói lên lời, đúng là đồ đàn bà đê tiện, hắn thầm rủa. Sau một lúc hắn chuyển sang tươi cười thâm độc nói: “Ta nghe Ba Lạp nói, mấy cha con bác ta đều còn sống cả, có lẽ một thời gian nữa ta sẽ gặp lại bọn họ. Ta nhất định sẽ đem tin tức tốt này nói cho bọn họ nghe, đặc biệt là thằng em họ quý báu của ta nữa chứ, haha”
Chương 52
Khả Hoan và Kì Lạc cuối cùng cũng lựa
chọn thôn xóm này để an cư. Nơi đây gồm hỗn hợp các bộ tộc, trong đó dân
gốc Ả Rập chiếm hơn phân nửa. Tuy rằng vài chục năm trước cũng liên tục
chinh chiến phân tranh quyền lực giữa các bộ tộc nhưng gần đây các bên
đều mệt mỏi nên lựa chọn việc chung sống hòa bình.
Kì Lạc thì thấy nơi đây quả là sự lựa
chọn đúng đắn bởi nó cách xa trang viên và thủ đô nên hắn có thể che
giấu thân phận của Khả Khả rất tốt. Còn sót lại chút tiền bên người, Kì
Lạc nhanh chóng mua một ngôi nhà để ở và hành nghề y. Dân cư nơi đây
nghe nói có thầy thuốc mới tới vô cùng vui vẻ và nhanh chóng tiếp nhận
sự xuất hiện của đôi “vợ chồng” mới này.
Khả Hoan cũng không có cơ hội thanh minh
việc họ không là vợ chồng bởi vì hình dáng và màu da của cô khác xa so
với nữ nhân nơi đây nên không thể mạo nhận là anh em. Hơn nữa bụng cô
ngày một to ra, dựa theo giáo lí nghiêm khắc nơi này một nữ nhân không
chồng mà chửa sẽ bị tòan cộng đồng nghiêm phạtKì Lạc cũng cố hết sức
thuyết phục Khả Hoan phối hợp diễn kịch nếu không cả hai cùng bị nhận
hình phạt chứ không riêng gì cô.
Cũng may căn nhà Kì Lạc mua được có một
phòng ngủ lớn, bên trong hai người khéo léo dựng lên tấm vách ngăn đôi
nên nhìn ngòai không ai biết bọn họ đang diễn trò cả.
Mỗi ngày Kì Lạc đều thăm khám bệnh nhân
trong vùng. Khả Hoan không đi khám bệnh mà đứng đằng sau Kì Lạc trợ
giúp, cả hai đều rất vui vẻ trao đổi các kiến thức về y thuật. Có một
điều Khả Hoan buồn rầu nhất là ở nơi đây không có dược phẩm tây y nên
nhiều bệnh tuy đơn giản nhưng cô vẫn phải bó tay với người bệnh.
Thời gian đầu việc ăn uống của bọn họ
còn do người hầu làm, về sau Khả Hoan nhàn rỗi quá nên bắt đầu học cách
thức chế biến mấy thứ đồ ăn nơi đây. Hôm nay được ngày mát trời, cô tự
tay mổ gà làm vài món ăn, Kì Lạc vui vẻ ra mặt vừa ăn vừa khen ngon,
không khí ấm áp khiến cho Kì Lạc có cảm giác Khả Hoan đã gần như trở
thành vợ hiền của mình vậy.
Đêm đó, Kì Lạc mất ngủ. Tình yêu nóng
bỏng với Khả Hoan dâng trào cùng với sự ham muốn về nhục dục khiến Kì
Lạc không thể kiềm chế, chỉ cần nghe tiếng xoay người của Khả Hoan ở
cách vách hắn đã tưởng tượng ngay ra việc được ôm ấp và hôn lên tấm thân
trần mượt mà đó. Hắn cố khống chế hô hấp xoay người vào trong tường,
luồn tay vào trong quần tiếp tục nhắm mắt tưởng tượng đang được âu yếm
cô. Chỉ một lát một luồng khoái cảm dâng lên khiến hắn tuôn trào, mồ hôi
vã ra như tắm. Phải một lúc sau hắn mới bình tĩnh trở lại, hắn tự hỏi
không biết đến bao giờ hắn mới có thể có được cô thực sự?
Khả Hoan ngồi trong phòng cặm cụi viết
lách, nhìn thấy Kì Lạc bước vào cô mỉm cười buông bút xuống. Kì Lạc hỏi:
“Em đang viết gì thế?”
Khả Hoan đưa hai tờ giấy cho hắn nói: “Đây là mấy phương pháp cấp cứu thông thường”.
Kì Lạc vui vẻ cầm lấy rồi nói: “Tôi đang
sợ là mình không thể nhớ được hết những gì em truyền thụ đây,may quá em
đều ghi chép lại”
Khả Hoan hơi có chút lo lắng hỏi: “Tôi viết thế anh xem có hiểu không? Ngữ pháp còn sai nhiều có phải không?”
Kì Lạc cười ha ha nói: “Đã tiến bộ hơn trước nhiều rồi, tôi đọc đến đâu là hiểu đến đó”.
Khả Hoan ngượng ngùng cười nói: “Đều là nhờ công anh chịu khó dạy tôi học thêm tiếng bản ngữ cả đấy”
Kì Lạc đang định nói thêm gì đó thì bên ngoài cửa vang lên tiếng người hầu: “Thiếu gia, tôi đã về rồi”
Kì Lạc lập tức nói: “Đã đưa tin cho hai bác ta chưa? Bọn họ có khỏe không?”
Người hầu trả lời: “Hai người họ đều
khỏe cả. Quân chính phủ có đến nhà tìm người nhưng nghe nói chúng ta đã
rời đi họ cũng không truy cứu thêm. Những tin tức ngài sai tôi hỏi thăm
tôi đã hỏi được rồi, tôi còn tận mắt thấy….”
“Đợi đã”. Kì Lạc ngắt lời hắn rồi quay sang Khả Hoan nói: “Em chờ một chút, tôi ra ngoài nói chuyện với hắn đã nhé”
Khả Hoan sớm đoán được tin tức người hầu
mang về là tin tức gì, cô giữ chặt tay Kì Lạc, cố tỏ ra vẻ bình tĩnh
nhưng hai tay vẫn run run: “Có gì anh cứ nói ngay tại đây đi, có phải
tin tức của bọn họ không?”
Kì Lạc nhìn sâu vào mắt cô, do dự một
lát rồi nói: “Vậy em phải hứa với tôi là, nếu là tin tức tốt thì không
sao, nhưng nếu là tin xấu thì em phải kiên cường, không được thương tổn
bản thân, được không?”
Khả Hoan hít một hơi thật sâu rồi gật
gật đầu. Kì Lạc thấy vậy mới cao giọng nói: “Ngươi nói đi, Đức Lí Tư lão
gia hiện tại thế nào rồi?”
Người hầu nói: “Bọn họ rất thảm, mười
mấy đầu người đều bị treo ở cổng thành, bên trên còn có ghi rõ tên tuổi.
Tôi không biết chứ nhưng có thể nhận ra mặt vài người, đó là lão gia và
hai thiếu gia..”
Khả Hoan nghe đến vậy thân mình mềm nhũng ngã xuống đất. Kì Lạc vội vươn tay đỡ lấy cô.
Kì Lạc lớn tiếng hỏi: “Ngươi quả thực nhìn thấy rõ ràng sao?”
“Đúng vậy thưa thiếu gia. Tuy rằng trên
mặt bọn họ phủ toàn máu nhưng những người quen thuộc như vậy tôi chỉ cần
liếc mắt liền nhận ra ngay”
Kì Lạc cho tên người hầu lui rồi ôm lấy
Khả Hoan an ủi. Khả Hoan lúc này rất thảm thương, lục phủ ngũ tạng đau
đớn co rút, lần trước tuy rằng nghe sơ bộ tin xấu nhưng cô vẫn ôm một
tia hi vọng, nhưng mà lần này xem ra cô không thể tiếp tục lừa mình dối
người được nữa.
Kì Lạc vừa xoa xoa tay cô vừa nói: “Khả Khả à, em đã hứa với tôi là sẽ bảo trọng cơ thể cơ mà”
Khả Hoan gian nan mở miệng: “ Tôi mệt
mỏi quá, tôi không thể tiếp tục được nữa rồi”. Mỗi một câu nói tuôn ra
kèm theo đó là sự co rút đau đớn trong lòng, nước mắt lã chã rơi xuống
như mưa.
Kì Lạc chấn động vội ôm lấy cô nói:
“Không được, em không được như thế. Dù em có không muốn sống đi chăng
nữa nhưng đứa trẻ thì làm sao bây giờ? Đứa trẻ vô tội đến ánh sáng mặt
trời còn chưa kịp nhìn, chẳng lẽ em nhẫn tâm buông tha sinh mệnh nhỏ bé
đó? Chẳng lẽ em không muốn vì Tạp Trát Nhân thiếu gia mà giữ lại huyết
mạch duy nhất sao?”
Khả Hoan rốt cuộc khóc to lên, bao nhiêu
ủy khuất, khổ sở, tuyệt vọng dồn nén giờ vỡ òa ra cùng lúc. Cô khoác
như một đứa trẻ, không còn gì là lễ nghĩa, là ngượng ngùng, là ẩn nhẫn,
tất cả cùng phô bày ra cùng nỗi đau đớn tột cùng. Chỉ lúc này đây Kì Lạc
mới có cơ hội được ôm lấy cô, ánh mắt hắn khát khao nhìn gương mặt nhòa
lệ nhưng láng mịn trắng trẻo. Không kiềm chế được hắn cúi xuống liếm
nhẹ dòng nước mắt đang tuôn rơi trên mặt cô.
Khả Hoan mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn,
hai tay cô theo phản xạ đẩy hắn ra. Kì Lạc lúc này mới ý thức việc mình
vừa làm, hắn xấu hổ và lo lắng nhìn Khả Hoan: “Hãy nghe tôi nói đã, Khả
Khả, xin hãy nghe tôi nói hết câu đã. Hãy tha thứ cho hành động thất lễ
vừa rồi của tôi,. Nhìn thấy em khóc lóc thảm thương như vậy tôi rất đau
lòng. Tôi không biết an ủi em thế nào cho phải, thực lòng tôi muốn giúp
đỡ em. Em cũng biết đấy, ở nơi đây phụ nữ không thể sống độc lập, họ
phải dựa vào cha hoặc chồng”
“Tôi biết em khác họ nhưng chỉ bằng mình
em thì rất khó sống sót và sinh tồn ở nơi này, đặc biệt là sinh con và
nuôi con một mình. Cha đứa bé đã không còn, nếu bên cạnh em không có một
người đàn ông để dựa vào em có biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Ở trang
viên chắc em cũng đã biết, phụ nữ không may chồng chết đều bị mọi người
ức hiếp, ngay cả đứa con cũng không thoát khỏi việc bị ngược đãi. Tôi
không thể để em lâm vào hòan cảnh đó được. Nếu hiện tại em chưa thể nhận
tôi, tôi cũng vẫn sẽ giữ em ở bên người”
Khả Hoan không ngừng khóc, lắc lắc đầu: “Tôi không thể làm như anh nói, không thể…”
“Tôi không cần, T
ôi chỉ cần làm cha trên danh nghĩa của
đứa bé là được rồi. Chỉ cần nhìn hai mẹ con bình an là tôi vui rồi. Tôi
cam đoan từ nay về sau sẽ không xảy ra việc tương tự như vừa rồi nữa,
trừ khi em tự nguyện..”
“Như vậy sẽ không công bằng với anh, tôi…”
“Xin em hãy lưu lại, coi như tôi van xin em..”
Khả Hoan cúi đầu, tâm loạn như ma.
Kì Lạc tiếp: “Nếu em không tin tôi sẽ lập huyết thề” Nói xong phi người đi tìm dao.
Khả Hoan vội ngăn hắn lại rồi im lặng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tại căn cứ của quân phản chính phủ.
Nơi này trước kia là căn cứ đóng quân
của quân phản chính phủ, hiện tại đã bị quân chính phủ chiếm giữ. Không
khí xung quanh hôi tanh nồng nặc, binh lính rà soát kỹ càng để chắc chắn
cha con Đức Lí Tư hoàn toàn không còn ở đây.
Bọn chúng không có ngờ kẻ thù chúng truy sát lại nằm ngay dưới chân chúng, sâu trong 3 tấc đất.
Tầng hầm được kết cấu rất tinh xảo và
kín đáo, chứa tối đa được khoảng 40 người. Trong đó có 3 phòng lớn, ba
cha con Đức Lí Tư chiếm riêng một phòng.
Tạp Trát Nhân vẫn cực kỳ suy yếu và tiều
tụy. Theo lời quây y thì hắn sống được đến lúc này đã là một kì tích.
Tất cả mọi người không ngừng tạ ơn thánh Ala vì đã cấp cho hắn một ý chí
sinh tồn mãnh liệt. Chỉ có Trát Phi biết ý chí của Tạp Trát Nhân mạnh
mẽ đến vậy là do hắn đang lo lắng cho mèo con của hắn.
Tạp Trát Nhân hiện vẫn bị liệt cả người, nội tạng khí quan cũng bị thương tổn khá nặng. Cả ngày hắn phải nằm ỳ trên giường nên cáu bẳn liên tục, có khi còn nổi nóng với quân y, có khi lại trầm mặc không nói gì. Đức Lí Tư và Trát Phi đều phải nhường nhịn hắn, chỉ biết nhì hắn mà thở dài bất lực.