Không Thể Không Yêu _ Chương 55 - 56
Chương 55
Tại vùng biên giới giáp ranh S quốc và Z
quốc, trời tối đen như mực, đám lính gác lộ rõ vẻ mệt mỏi đờ đẫn nhìn
con đường sơn đạo uốn lượn như xà. Trát Phi cùng thủ hạ rón rén như mèo
cẩn thận bò sát rìa đường để vượt qua bên kia biên giới. Cố lê lết vài
chục mét bọn họ tiến đến khu dân cư tị nạn ven đường, Trát Phi thở phào
nhẹ nhõm chậm rãi đứng dậy đi thẳng.
Lều trại của dân tị nạn ở đây khá nhiều
nhưng họ cũng quá mệt mỏi vì chạy nạn nên đặt lưng xuống là ngủ, không
để ý gì đến mọi sự xung quanh, kể cả có người bước ngang qua thân thể họ
cũng chẳng buồn để ý.
Trát Phi và thủ hạ đi nhanh qua đám tị
nạn và chuẩn bị rẽ vào một lối rẽ nhỏ phía trước thì đột nhiên vài bóng
người xuất hiện và nhằm hướng bọn họ đi tới. Trát Phi giơ tay làm hiệu
lệnh cho thủ hạ nằm rạp xuống, trái tim Trát Phi không tránh khỏi căng
thẳng đập thình thịch.
Đám người của đối phương gồm khoảng hơn
mười người, họ đều mặc trang phục của dân bản xứ nhưng nhìn qua đều có
vẻ không phải là dân thường vì bộ dạng rất rắn rỏi và phong trần. Chờ
đã, đầu Trát Phi như “oanh” lêm một tiếng, người dẫn đầu kia bộ dáng rất
hùng dũng và rất phần quen thuộc, không phải tiểu đệ Tạp Trát Nhân của
hắn thì là ai đây?
Trong lòng Trát Phi không tránh khỏi
kích động, chân của em trai hắn khỏi hẳn rồi sao? Hắn chậm rãi đứng
thẳng dậy khiến đối phương cũng dừng chân dùng ánh mắt đề phòng nhìn
lại. Nhưng chỉ trong ba giây ngắn ngủi Tạp Trát Nhân lập tức nhận ra anh
trai và chạy ào về phía anh hắn. Trải qua bao phen đồng sinh cộng tử,
Tạp Trát Nhân không ngần ngại ôm chầm lấy anh trai và siết chặt một lúc
rồi mới hỏi: “Cha đã an toàn rồi chứ? Anh đang đi đâu thế này?”
Trát Phi hơi khững lại một lát, sắc mặt
có chút mất tự nhiên sau đó mới nói: “Cha rất tốt. Cha đang chờ chút trở
về, chú nhanh đi đi. Hiện tại đi qua biên giới khá nguy hiểm, bọn chú
phải rất cẩn thận, đi chậm chậm thôi”
Trát Phi quay đầu hướng thủ hạ nói: “Alý, ngươi dẫn đường cho thiếu tá Tạp Trát Nhân an toàn trở về căn cứ ”
“Vâng thưa phó tư lệnh”
Tạp Trát Nhân nhìn vào mặt anh trai, tuy
rằng bóng đêm mờ ảo nhưng hắn vẫn nhìn ra vẻ trốn tránh trong mắt anh
trai. Nhất định anh hắn đang cố tình giấu hắn đi làm một nhiệm vụ nào đó
rất nguy hiểm và cơ mật. Nghĩ vậy hắn nói: “Cứ để cho bác sỹ quân y đi
cùng bọn họ trước, riêng em sẽ đi cùng anh”
“Không được”. Trát Phi lập tức hô to
lên. “Chân của chú vừa mới khôi phục nên không thể đi đường xa. Chú cứ
quay về nghỉ ngơi, anh chỉ đi vài hôm rồi sẽ nhanh chóng trở về”
Tạp Trát Nhân lắc đầu: “Em nghỉ ngơi thế
là đủ rồi, mấy tháng này ngồi một chỗ em cuồng chân lắm rồi. Với lại em
làm sao có thể về nhà nghỉ ngơi khi thấy anh đi đến chỗ nguy hiểm như
thế này?”
Trát Phi ngưng thần suy nghĩ, nếu sau
này Tạp biết mình gạt hắn đi xử lý chuyện của Khả Khả hắn nhất định sẽ
cực kỳ phẫn nộ và có thể không bao giờ tha thứ cho mình vì điều đó. Hơn
nữa, Khả Khả là nữ nhân của hắn, hắn có quyền được biết chân tướng sự
việc và tự ra quyết định cuối cùng. Mới đầu mình còn lo lắng cho thương
thế của hắn nhưng xem ra thân thể hắn đã trở về như ngày xưa rồi, đã như
vậy cứ để hắn tự mình xử lý đi. Trát Phi nghĩ xong liền gật đầu: “Được
rồi. Vậy chú đi cùng anh. Alý, ngươi dẫn bác sỹ và mấy người họ trở về,
nhớ chú ý an toàn. Về gặp Tư lệnh thì báo cáo là ta và thiếu tá Tạp Trát
Nhân đang đi cùng nhau”.
“Vâng thưa phó tư lệnh”.
Tạp Trát Nhân đi theo anh trai lầm lũi
tiến vào màn đêm. Đến khi trời bắt đầu sáng bọn họ mới tìm được căn một
nhà đất bỏ hoang, Trát Phi lệnh cho mọi người dừng lại nghỉ chân và ăn
uống điểm tâm. Bọn thủ hạ ăn xong liền nằm xuống tranh thủ ngủ một lát,
Trát Phi nhìn sang phía em trai lúc này cũng đang nhắm dưỡng thần trong
lòng không khỏi thở dài. Hắn ghé đầu sát vào vai Tạp Trát Nhân rồi mở
miệng nói rất nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Tạp, chú có biết
chúng ta đang đi đâu không?”
Tạp Trát Nhân mở to mắt quay đầu nhìn
anh trai rồi chậm rãi lắc đầu. Hiện tại đang lúc nước sôi lửa bỏng, anh
trai đến thủ đô hẳn là vì nhiệm vụ cơ mật nào đó không thể tiết lộ. Nay
lại thấy anh trai tranh thủ lúc mọi người đang ngủ thủ thỉ với mình
khiến cho hắn giật mình chăm chú lắng nghe.
Trát Phi vẫn dùng âm điệu chậm rãi nói: “Chúng ta đang đến thủ đô để tìm gia đình Tát Lí Phu”
Tạp Trát Nhân nghĩ một tí rồi cất giọng
khó hiểu hỏi: “Không phải là ông ấy đã từ chức rồi sao? Chẳng lẽ trong
tay ông ta vẫn còn binh quyền sao?”
Trát Phi lắc đầu: “Chúng ta không phải đi ám sát ông ấy mà đi tìm hai người…..”
Tạp Trát Nhân không nói gì mà chỉ giương mắt nhìn anh trai.
“Kì Lạc và….Khả Khả” Trát Phi nói tiếp.
Tạp Trát Nhân tưởng tai mình nghe lầm,
hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Trát Phi khiến Trát Phi tiếp tục thở sâu
nói: “Có người nhìn thấy Kì Lạc cứu Khả Khả từ ngục giam ra, còn nghe
nói hắn ta dùng cả gia sản để đổi lấy tự do cho cô ấy”
“Làm sao có thể như vậy được? Không phải
là Khả Khả đã về nước rồi sao? Làm sao cô ấy có thể ở trong ngục được?
Lại còn gặp được Kì Lạc nữa chứ?” Tạp Trát Nhân kêu lên.
Trát Phi nói không ra lời: “Những chuyện
này đến khi gặp người rồi mới trả lời được nhưng mà nghe người ta nói
Khả Khả đang mang thai con của Kì Lạc..”
Tạp Trát Nhân nghe đến đó nắm chặt hai nắm đấm đấm mạnh vào tường: “Ai nói?”
“Là mấy tên binh lính ở trang viên. Bọn
chúng định đi thủ đô tiếp ứng chúng ta nhưng khi bọn chúng đến nơi bắt
gặp được tin tức này?
Tạp Trát Nhân đứng phắt dậy làm cho Trát Phi giật mình nhảy dựng: “Chú định làm gì?”
Tạp Trát Nhân nói: “Chúng ta phải đi
nhanh lên thôi, mặc kệ đó có phải là sự thật hay không chúng ta cũng
không thể trì hoãn một phút nào”
Trát Phi giữ chặt tay em trai: “Chú điên
rồi, trời đã sáng thế này, nếu chúng ta tiếp tục đi nhỡ gặp phải quân
chính phủ thì làm thế nào? Với lại mọi người đều đã mệt mỏi rồi, không
bằng chúng ta ở đây nghỉ ngơi cho lại sức rồi buổi tối tiếp tục đi. Chắc
chỉ trong 5 ngày chúng ta sẽ đến thủ đô thôi. Sớm hay muộn cũng đâu có
khác nhau là mấy, an toàn quan trọng hơn”.
Tạp Trát Nhân nhìn chăm chăm vào đám thủ
hạ đang ngủ say, hắn cau mày cắn răng miễng cưỡng ngồi xuống, trong đầu
quay cuồng các câu hỏi: Vì sao lại thế? Chuyện gì đã xảy ra? Khả Khả
đang mang thai con của mình vì sao lại biến thành con của Kì Lạc?
Trát Phi biết mấy ngày sắp tới Tạp Trát
Nhân sẽ vẫn bị kích động như thế nhưng hắn vẫn cho là mình đã làm đúng
khi thông báo cho Tạp Trát Nhân tin này. Như vậy Tạp Trát Nhân mới có
chút thời gian suy nghĩ và thích ứng dần với sự thật, vạn nhất gặp tình
huống xấu sẽ không bị ảnh hưởng nhiều đến tinh thần.
Với tốc độ nhanh nhất, bốn ngày sau bọn
họ đã có mặt tại thủ đô. Đối với Tạp Trát Nhân mà nói thì bốn ngày đã là
quá lâu. Đến trước nhà ở của Tát Lí Phu, Trát Phi cho thủ hạ giả danh
Ba Lạp tới tìm thầy thuốc Kì Lạc có việc quan trọng cần thông báo. Một
lát sau cửa nhà bật mở, Tạp Trát Nhân hồi hộp thót tim nhìn xem có bóng
dáng của Mèo con xuất hiện không nhưng không hề thấy.
Cửa đóng, tên thủ hạ trở ra báo tin:
“Báo cáo phó tư lệnh, Kì Lạc mang theo một người phụ nữ tên là Khả Khả
đi đến nơi này, đây là địa chỉ mà bọn họ sai người hầu mang về cho Tát
Lí Phu. Tôi chỉ cần nói là Ba Lạp có việc cần tìm thầy thuốc Kì Lạc họ
lập tức đưa cho tôi sơ đồ, cũng không nghi ngờ gì cả”
Trát Phi cầm bản đồ xem xét trong khi
Tạp Trát Nhân toàn thân đã trở lên cứng ngắc, trong lòng phát lạnh từng
cơn, hai bàn tay nắm chặt có chút run run. Trát Phi cắn răng nói: “Chúng
ta lập tức đi đến đó xem”. Cô gái này to gan lớn mật dám giẫm lên danh
dự của gia tộc Cáp lặc, hắn quyết không bỏ qua.
Từ sáng tới giờ Khả Hoan cảm thấy không
khỏe chút nào, bụng có triệu chứng co rút và âm ẩm đau. Khả Hoan hơi lo
lắng vì cô mang thai còn chưa đầy 9 tháng, chẳng lẽ đây là triệu chứng
sinh non sao?
Kì Lạc phát hiện là Khả Hoan đang toát
mồ hôi lạnh, hắn cũng cuống cuồng lo lắng. Tuy hắn là thầy thuốc nhưng
xưa nay việc sinh đẻ là do A Mạn Đạt phụ trách nên với loại tình huống
này hắn không hề có chút kinh nghiệm nào cả. Hắn an ủi Khả Hoan: “Để tôi
chạy ra ngòai hỏi xem ở đây có ai biết đỡ đẻ không nhé”
Khả Hoan mở miệng an ủi Kì Lạc mà cũng
chính là an ủi cô: “Chắc là không phải đâu, cũng phải còn gần tháng nữa
tôi mới sinh cơ, anh đừng lo lắng quá”
Kì Lạc vẫn lo lắng chạy đi tìm bà đỡ, Khả Hoan nằm một mình trong phòng một lúc thì bụng lại quặn đau, cô ôm chặt lấy bụng trong đầu hiện lên hình bóng của Tạp Trát Nhân.
Chương 56
Quá trưa Kì Lạc mới mời được một bà đỡ
về đến nơi, Khả Hoan lúc này mồ hôi đã ướt đẫm chăn, cô không ngừng lăn
lộn rên rỉ, váy cũng ướt sũng máu.
Bà đỡ vội kêu Kì Lạc đi chuẩn bị nước
nóng và vải bông còn mình thì quỳ trước hai chân Khả Hoan. Kì Lạc đã
từng có hai người vợ và cả hai đều đã sinh nở nên hắn cũng biết nữ nhân
khi sinh nở sẽ rất đau đớn, lúc đầu đều kêu la thảm thiết sau đó sẽ khóc
lóc om sòm. Nhưng sao lần này hắn ngồi đợi mãi mà không thấy Khả Hoan
gào khóc như những người vợ trước của hắn, chỉ hơi phát ra tiếng rên nho
nhỏ. Trong phòng chỉ vang lên tiếng bà đỡ: “Cố lên, rặn đi, nhanh nào…”
Khả Hoan lúc này đã gần như không còn
chút khí lực nào, đau đớn quá, cô đã trải qua một lần đau đớn đó là lần
đầu tiên bị sảy thai. Nhưng lúc đó bên cạnh cô có Tạp Trát Nhân luôn túc
trực bên người, an ủi cô, ôm ấp cô, chăm sóc cô. Giờ đây thì sao? Tạp
Trát Nhân anh đang ở đâu, có thể ôm em một cái không, em đau quá, đau
quá, thật sự rất đau…
Bà đỡ thấy cô có vẻ sắp kiệt sức vội kêu lên: “Này này, đừng ngất, cô không thể ngất lúc này. Tỉnh, mau tỉnh lại đi…”
Kì Lạc ngồi ngòai như kiến nằm trên
chảo, cứ đi đi lại lại, mãi đến chiều tối bên trong mới có tiếng trẻ con
khóc nỉ non truyền ra.
Bà đỡ nhúng cây kéo vào nước sôi rồi cắt
cuống rốn, sau đó quay sang Khả Hoan lúc này đang mơ màng nửa tỉnh nửa
mê nói: “Xin chúc mừng phu nhân, là một cậu bé”
Khả Hoan không còn khí lực để mìm cười
nữa, cô được bà đỡ đặt em bé bên cạnh và lau rửa thân thể. Khả Hoan
nghiêng mình nhìn mặt con, đứa trẻ mới sinh ra mặt mũi còn nhăn nhúm
nhưng đôi mắt trông rất to và dài, lớn lên hẳn sẽ rất anh tuấn. Khả Hoan
vô cùng kích động không có lời nào diễn tả được, có lẽ đây là cảm giác
của người phụ nữ lần đầu được làm mẹ. Đây là con trai của Tạp Trát Nhân,
cũng là người bạn đã đồng hành cùng cô những ngày gian khó nhất, cũng
là nguồn hi vọng để cho cô cố sống sót qua những tháng ngày đen tối. Cô
dùng hết sức nghiêng người ôm em bé vào lòng, yêu thương hôn lên đầu đứa
trẻ, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống ướt đẫm cả khăn bông
quấn quanh em bé.
Những ngày bận rộn bắt đầu. Vì chưa quen
với việc làm mẹ nên Khả Hoan hơi luống cuống tay chân, trong mấy ngày
đầu em bé chưa biết cách bú mẹ nên rất hay khóc nỉ non. Mẹ con như có
thần giao cách cảm nên chỉ cần em bé hơi cựa quậy cô đã tỉnh giấc, chỉ
cần em bé hơi khóc cô đã biết em bé đang muốn ăn hay muốn được thay tã.
Kì Lạc mấy hôm nay chăm sóc mẹ con cô
rất tốt, hắn muốn dùng hết sức để bồi dưỡng cho cô mau khang phục, như
vậy hắn vừa tranh thủ được tình cảm của cô, vừa sớm được gần gũi cô về
mặt thể xác.
Hơn nửa tháng trôi qua, em bé bắt đầu
nhỉnh hơn trước, tiếng khóc to hơn, bú mẹ nhiều hơn, có đôi lúc còn
“cắn” ti mẹ hơi quá. Khả Hoan cuối cùng cũng yên lòng, em bé của cô cuối
cùng cũng đã bình an vượt qua giai đoạn nguy hiểm, giờ đây chỉ cần ăn
no ngủ say là sẽ lớn lên từng ngày.
Mọi người trong thôn xóm đều biết hai vợ
chồng thầy thuốc rất “ân ái” hạnh phúc, từ khi chuyển tới đây không có
người lạ nào đến tìm. Tự nhiên chạng vạng hôm nay lại có hơn mười người
đàn ông xa lạ tới lễ phép hỏi thăm gia đình Kì Lạc thầy thuốc. Họ nói họ
là người quen của thầy thuốc, thất lạc lâu ngày nên rất nhớ nhung và
muốn tìm gặp.
Hóa ra đó là người quen của thầy thuốc,
mọi người trong thôn xóm vừa dẫn đường vừa vui vẻ kể lại việc gia đình
thầy thuốc sống rất ôn hòa tốt bụng, hai vợ chồng ân ân ái ái, lại còn
vừa sinh một cậu bé kháu khỉnh. Không ai để ý được vẻ mặt của một người
trong số đó đang đen lại vì tức giận.
Đến gần nhà Kì Lạc, bà con chỉ: “Kia là là của thầy thuốc Kì Lạc”
Trát Phi gật đầu cảm ơn sau đó móc ra
chút bạc đưa cho mấy người trong thôn để cảm tạ. Mọi người nhận tiền
xong liền rời đi. Trát Phi bảo thủ hạ canh giữ bên ngòai còn mình và Tạp
Trát Nhân tiến về phía ngôi nhà.
Kì Lạc lúc này đang mặc bộ đồ thầy
thuốc, ngồi trên ghế dài ôm ấp một đứa trẻ sơ sinh, miệng liên tục cười
đùa dỗ dành: “Bảo bối a, bảo bối, nhìn xem ba có cái gì này….”
Sắc mặt Tạp Trát Nhân xanh lét, hai tay
nắm chặt hùng hổ tiến vào. Kì Lạc mới đầu tưởng là người hầu nên không
ngẩng đầu lên nhưng khi vừa ngước lên hắn lập tức cứng người lại.
Tạp Trát Nhân không cho hắn có phản ứng
gì, một phen đoạt lấy đứa trẻ trong tay hắn rồi dùng một quyền nện thẳng
vào mặt Kì Lạc. Kì Lạc ngã lăn ra đất, máu mũi chảy ròng ròng.
Em bé bị dọa khóc thét lên. Tạp Trát
Nhân mới nhìn xuống đứa trẻ trên tay mình, em bé có màu da mật ong,
miệng mở to khóc mếu, hai bàn tay giãy giụa rất hăng. Kì Lạc đang lồm
cồm đứng lên liền bị Trát Phi đạp mạnh vào hai chân khiến hắn đau đớn
thét lên.
Khả Hoan lúc này đang nằm trên giường mơ
màng chợp mắt một lúc, chợt nghe thấy tiếng em bé khóc thét rồi tiếng
Kì Lạc kêu thảm thiết, lòng cô run lên rồi nhanh chân bước ra ngoài.
Vừa ló mặt ra phòng ngòai cô gần như
chết đứng như tượng đá, không biết nói gì, không biết làm gì .. đến cả
mở miệng hỏi một câu cũng không thể. Em bé vẫn khóc ngặt nghẽo như trước
mặc kệ cha mẹ cậu đang đứng sững nhìn nhau như hai pho tượng.
Trát Phi thì không chết sững như thế,
hắn liên tục táng thêm cho Kì Lạc vài quyền khiến Kì Lạc bị đau thét lên
thảm thương và quay về phía Khả Hoan cầu xin. Có lẽ lúc này chỉ có cô
mới có thể cứu hắn được.
Đầu gối của Khả Hoan bị Kì Lạc đụng
phải, cô mới giật mình khôi phục phản ứng cúi đầu nhìn xuống Kì Lạc lúc
này đã máu me đầy mặt. Trát Phi không đợi Khả Hoan kịp hành động gì đã
tóm chặt hai cổ chân của Kì Lạc lôi mạnh ra, sau đó bắt hai tay Kì Lạc
ra sau lưng.
Khả Hoan hoảng hốt kêu to: “Không, dừng
tay”. Nói xong lao về phía Trát Phi ngăn cản. Thuận tay Trát Phi quay ra
cho cô ăn ngay một phát tát, Khả Hoan lập tức ngã lăn ra đất.
Tạp Trát Nhân vừa giận vừa xót Mèo con,
hắn hận không thể một tay xé nát Kì Lạc ra thành trăm mảnh, lại càng hận
Mèo con dám xông ra che chở cho tên khốn khiếp kia.
Nhìn thấy Trát Phi lăm lăm chuẩn bị
xuống tay đánh chết Kì Lạc tại chỗ, Khả Hoan cuống cuồng đứng dậy bổ
nhào tới trước mặt Tạp Trát Nhân. Tuy rằng từ lúc nhìn thấy Tạp Trát
Nhân cô cực kỳ kích động và vui sướng, nếu bây giờ bảo cô chết cô cũng
lập tức xin chết vì hạnh phúc nhưng lúc này đây không phải lúc. Cô không
thể để Trát Phi giết Kì Lạc được vì hắn là đại ân nhân của mẹ con cô.
Cô có hết sức lay lay tay Tạp Trát Nhân
cầu xin: “Đừng đánh anh ấy, xin anh bảo anh ấy dừng tay lại, đừng đánh
thầy thuốc Kì Lạc nữa”
Sắc mặt Tạp Trát Nhân trở lên xanh mét và dữ tợn, hắn nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ: “Hắn có chết nghìn lần cũng chưa đủ”