Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Chương 04 - Phần 2

Lúc tôi tập đàn, nếu không bận việc thì Tôn Gia Ngộ thường ở bên cạnh tôi để đọc một cuốn sách nào đó.

Một lần, tôi không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ nên nhoài người qua xem, kết quả là hai con ngươi của tôi suýt nữa bắn ra ngoài. Không ngờ một người quỷ thần còn tránh xa như anh lại đọc Kinh thánh.

Tôi giơ tay đóng quyển sách lại, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại đọc Kinh thánh?”

“Em nghĩ anh nên đọc thứ gì?” Nghe ra giọng điệu châm biếm của tôi, anh hỏi lại.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Hậu hắc học[26] hay Bí quyết tán gái gì đó.”

[26] Hậu có nghĩa là mặt dày, Hắc nghĩa là lòng dạ đen tối. Ý nói thương nhân và người làm quan thường có hai yếu tố mặt dày và lòng dạ đen tối.

Tôn Gia Ngộ véo mũi tôi, cười cười: “Hai môn đó anh có thể viết sách thu nhận học trò, không cần người khác dạy bảo.”

Tôi ngồi xuống tiếp tục tập đàn, không thèm nói chuyện với anh nữa.

Ánh nắng chiều chiếu vào trong phòng, soi rõ những hạt bụi li ti bay khắp không gian, khiến con người có cảm giác thời gian như dừng lại.

Tôi lưu luyến bầu không khí ấm áp này, tạm thời quên hết mọi thói hư tật xấu của anh, cảm thấy nếu cứ tiếp tục sống như vậy thì cũng không đến nỗi tồi. Bỗng nhiên chuông điện thoại của Tôn Gia Ngộ reo vang, khiến mọi ảo tưởng của tôi lập tức biến mất.

Tôi nghe thấy anh nói chuyện với Nina, hình như hàng của anh ở bến cảng xảy ra chuyện.

Lúc tạm biệt, Nina ôm Tôn Gia Ngộ, gương mặt bà đầy vẻ lo lắng: “Hãy cẩn thận, cậu bé của tôi.”

Tôn Gia Ngộ không kịp đưa tôi quay về thành phố, anh lái xe đi thẳng tới bến cảng cách đó vài chục cây số. Suốt đường đi anh giữ bộ mặt trầm mặc đáng sợ.

Tôn Gia Ngộ đi gặp hải quan, còn tôi vào một quán cà phê bên ngoài bến cảng đợi anh, trong lòng thấp thỏm không yên.

Mãi đến tám giờ tối, Tôn Gia Ngộ mới quay lại, sắc mặt rất khó coi. Tôi gọi canh và sandwich nhưng anh chỉ uống một hớp canh rồi lại đặt xuống.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi nơm nớp hỏi Tôn Gia Ngộ, trong ấn tượng của tôi anh mãi mãi là người không có chuyện gì không thể giải quyết.

“Không có gì, hai lô hàng bị tịch thu.” Anh rút một điếu thuốc, sắc mặt trở lại bình thường.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, uống một hơi cạn cốc nước. Tôi nghĩ sự việc chắc không đến nỗi nghiêm trọng lắm.

Trên đường trở về thành phố, trời tối om, hai bên không có đèn chiếu sáng mà chỉ có đá mắt mèo ở giữa hai làn đường sáng lấp lánh mỗi khi đèn pha ô tô chiếu vào.

Tôi tựa người vào ghế xe chợp mắt một lúc. Trong cơn mơ màng, tôi đột nhiên cảm thấy chiếc xe lạng về một bên. Tôi lập tức tỉnh giấc. Tình huống này không bình thường bởi từ trước đến nay kỹ thuật lái xe của Tôn Gia Ngộ rất tốt, anh lái xe tương đối ổn định.

“Anh buồn ngủ lắm phải không?” Tôi hỏi.

Tôn Gia Ngộ không trả lời. Anh dừng xe ở bên đường, ấn công tắc, khóa chặt tất cả cửa xe. Rồi anh lấy từ ngăn kéo ra một hộp thuốc in hàng chữ “Atropine”[27].

[27] Loại thuốc có tác dụng điều trị bệnh về hệ tiêu hóa, dạ dày...

Tôi ngây người nhìn anh uống thuốc. Không có nước mà anh cứ thế nuốt trôi viên thuốc màu trắng to bằng cái cúc áo. Có lẽ do thuốc kích thích cổ họng, anh cúi người nôn thốc nôn tháo. Nhưng ngoài viên thuốc, anh không nôn ra bất cứ thứ gì khác.

Atropine? Tôi giơ tay sờ trán anh theo phản xạ nhưng bị anh giữ lại: “Đừng chạm vào người anh!”

Tôi lập tức rụt tay lại.

Tôn Gia Ngộ cúi xuống tựa đầu vào tay lái. Trong xe chỉ nghe tiếng thở hổn hển của anh. Tôi bất lực nhìn anh, tim nhói lên đau đớn.

Một phút trôi qua dài như cả thế kỷ, Tôn Gia Ngộ cuối cùng cũng điều hòa được hơi thở, anh nở nụ cười yếu ớt: “Em đừng sợ, chỉ là dạ dày bị co thắt thôi. Em hãy giúp anh gọi điện thoại cho Lão Tiền.”

Tay tôi run run, bấm nhầm vài lần mới gọi thông điện thoại.

Tôi đưa điện thoại đến sát tai anh: “Lão Tiền, anh mau thông báo với chủ hàng, những ngày này đừng cho người dỡ hàng ở kho. Đợi sóng gió qua đi rồi tính sau.”

Lão Tiền còn đang nói điều gì đó, Tôn Gia Ngộ đã buông điện thoại xuống sàn xe. Gương mặt anh vô cùng đau đớn, anh rên một tiếng, tay nắm chặt tay tôi, trán toát đầy mồ hôi.

“A lô! A lô! Tiểu Tôn, cậu làm sao vậy?” Giọng Lão Tiền vọng ra từ loa ngoài điện thoại.

Tôi nhặt điện thoại và nhanh chóng thông báo vị trí của chúng tôi.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ lái xe đến đó. Cô nhớ khóa kỹ cửa xe, đừng ra ngoài đấy.”

Tôi muốn ngả ghế ngồi của Tôn Gia Ngộ ra sau để anh có thể nằm thẳng. Tôn Gia Ngộ giữ tay tôi lại: “Đừng!” Nói xong anh đưa mắt ra ngoài cửa.

Tôi ngẩng đầu, cả người cứng đờ trong giây lát. Bên ngoài có mấy bóng người đáng nghi đi đi lại lại quanh xe chúng tôi. Có kẻ còn nằm bò lên xe nhìn vào bên trong. Đến giờ tôi mới hiểu, tại sao Tôn Gia Ngộ và cả Lão Tiền đều nhấn mạnh đến việc khóa cửa xe. Bởi vì chiếc xe này bắt mắt quá.

Nhớ đến tin tức về một số vụ cướp ô tô xảy ra thời gian gần đây, lòng bàn tay tôi rịn đầy mồ hôi.

Tôn Gia Ngộ trấn an tôi: “Em đừng sợ, cùng lắm nộp hết tiền mặt cho chúng.”

“Nếu chúng muốn cướp “sắc” thì sao?” Tôi hỏi anh.

Tôn Gia Ngộ hình như đã bớt đau, anh lại bắt đầu bỡn cợt: “Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là anh sẽ hai tay dâng em cho chúng, còn anh một mình thoát thân.”

Tôi tức tối nhưng chỉ biết cười cười, anh chẳng bao giờ chịu nói một câu tốt đẹp với tôi.

Nửa tiếng sau, chiếc xe con màu trắng của Lão Tiền xuất hiện trong tầm mắt.

Anh ta nhảy xuống xe, đập mạnh vào cửa xe chúng tôi. Nhìn thấy ba người Ukraine cao to đi cùng anh ta, tôi mới cảm thấy yên tâm đôi chút.

“Tiểu Tôn, cậu không sao đấy chứ? Xảy ra chuyện gì vậy?” Lão Tiền trông có vẻ rất căng thẳng.

“Hải quan đổi lãnh đạo rồi, số tiền chúng ta đầu tư coi như mất trắng.” Lúc này Tôn Gia Ngộ đã chuyển xuống nằm ở băng ghế sau. Giọng anh vẫn rất yếu ớt, khiến tôi không khỏi đau lòng.

Lão Tiền tỉnh ngộ: “Thảo nào hôm nay ở chợ xuất hiện bao nhiêu cảnh sát và nhân viên thuế vụ.”

Tôn Gia Ngộ lập tức ngồi dậy: “Hỏng rồi! Không biết có phải ba cơ quan liên kết diễn Liêm chính phong bão[28] không?”

[28] Tên bộ phim truyền hình về đề tài chống tham ô hối lộ do đài TVB Hồng Kông sản xuất.

“Không đến nỗi như vậy đấy chứ?”

“Chúng ta phải đề phòng mới được, đây cũng không phải lần đầu tiên. Anh hãy nói với bọn họ, tối nay chuyển hết hàng ở kho đi chỗ khác.”

“Tôi biết rồi!” Lão Tiền gật đầu. “Một mình tôi đi là được, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Tôi sẽ đi cùng anh. Ngộ nhỡ lần này họ làm thật thì chắc chắn có một cuộc truy quét lớn.”

Tôi ngồi nghe ở bên cạnh mà cứ mơ mơ hồ hồ, trong lòng thầm nghĩ: Trời ạ, bọn họ nói chuyện chẳng khác nào tập đoàn buôn lậu ma túy.

Sau khi gọi xong điện thoại, Tôn Gia Ngộ dùng tiếng Nga nói với mấy người bản xứ, rồi anh quay sang tôi: “Triệu Mai, em theo họ về đi.”

Nghĩ đến cơn đau của anh, tôi thấy không yên tâm nên tỏ thái độ cương quyết: “Em đi cùng anh.”

Tôn Gia Ngộ gắt lên: “Em đừng gây phiền phức cho anh nữa có được không?”

Cảm thấy ấm ức khi bị mắng, nước mắt tôi cứ thế chảy xuống. Từ lúc quen biết anh, nước mắt tôi nhiều đến mức như vòi nước bị hỏng, muốn ngừng cũng không ngừng nổi.

Lão Tiền phá vỡ không khí ngột ngạt, nhét chìa khóa vào tay tôi: “Đừng khóc nữa, cô hãy về chỗ chúng tôi đợi đi. Tiểu Tôn thương cô nên mới nói vậy thôi, ngoan nào!”

“Lão Tiền...” Tôn Gia Ngộ trừng mắt đầy bất mãn.

“Khâu Vĩ hôm nay không ở nhà, cô ấy tới đó cũng không sao cả.” Nói xong, không đợi Tôn Gia Ngộ đáp lời, Lão Tiền liền kéo anh đi.

Về đến nơi ở của bọn họ, đầu tiên tôi ngồi đợi trong phòng khách. Sau đó tôi gọi điện thoại về nhà, như thường lệ vẫn không thấy tăm hơi Duy Duy đâu cả. Cuối cùng, không thể gắng gượng hơn được nữa, tôi đi lên gác, mặc nguyên quần áo mà nằm phịch xuống giường.

Mãi tới năm giờ sáng bọn họ mới trở về. Tôn Gia Ngộ vào phòng, mang theo không khí lạnh buốt. Anh nằm xuống giường, một lúc lâu vẫn không thấy động đậy.

Tôi kéo chăn đắp lên người anh, sờ mặt anh thấy lạnh toát, tay anh cũng như cục đá. Tôi sợ hãi, lắc mạnh người anh: “Anh cởi áo khoác rồi hãy đi ngủ. Có đói không em hâm nóng lại cháo cho?”

Tôn Gia Ngộ lắc đầu, giơ tay cởi áo khoác ném sang một bên rồi chui vào trong chăn. Anh ôm tôi và nói như mê ngủ: “Ngoan, đừng động đậy, để anh ôm em một lúc.”

Chưa đến năm phút, hơi thở của Tôn Gia Ngộ đã đều đều chứng tỏ anh đã ngủ say. Tôi nhắm mắt nằm một lúc lâu nhưng không tài nào ngủ nổi. Thế là tôi rời khỏi lòng anh và đi ra ngoài. Lão Tiền ngồi một mình ở bàn ăn, ngấu nghiến mẩu bánh mỳ. Tôi múc cho anh ta bát cháo thịt bò mà tôi đã nấu tối qua trong lúc chờ đợi.

Anh ta cười nói: “Được đấy, Mai Mai, không ngờ cô đảm đang như vậy.”

Anh ta nói chuyện rất tự nhiên và thân mật, khiến tôi không thể thích ứng. Tôi vẫn không quên cảnh tượng anh ta đặt tay lên vai Duy Duy trong lần đầu tiên tôi gặp anh ta.

Lão Tiền từng là giảng viên khoa tiếng Nga của một trường đại học nào đó, vậy mà lời nói và cử chỉ của anh ta có vẻ không đứng đắn. Cũng có thể bản chất anh ta không như vậy mà do tôi đa nghi quá.

“Gia Ngộ bị bệnh gì vậy?” Tôi dò hỏi lão Tiền.

“Bệnh nghề nghiệp ấy mà, một khi tinh thần căng thẳng hay tâm trạng không tốt là cậu ấy lại phát bệnh. Nhắc đến mới nói, làm nghề của chúng tôi có người nào dạ dày khỏe mạnh đâu.”

“Tại sao lại như vậy?”

“Ba bữa ăn không đúng giờ.” Lão Tiền cười gượng: “Bữa sáng không kịp ăn, cả ngày ở bến cảng chỉ có thể uống gió lạnh, tám, chín giờ tối mới về nhà. Cơm nước một ngày giải quyết cả vào bữa tối, suốt ngày còn lo lắng nơm nớp, không mắc bệnh mới là lạ.”

Nghe đến đây tôi cảm thấy xót xa trong lòng. Tôn Gia Ngộ chưa bao giờ nói cho tôi biết những chuyện này. Bình thường tôi chỉ thấy anh là người coi tiền như rác, tiêu xài rộng rãi phóng khoáng, không ngờ anh kiếm đồng tiền lại vất vả như vậy.

Mỗi khi tôi quan tâm đến công việc của anh, anh luôn nói với tôi: “Bài tập của em, em còn chưa lo xong, bận tâm đến chuyện của người khác làm gì?”

“Đêm qua các anh đi đâu vậy?”

Lão Tiền nhìn tôi: “Tiểu Tôn không nói với cô à?”

Tôi lắc đầu: “Anh ấy vừa ngủ rồi.”

Ăn hết bát cháo, gương mặt mệt mỏi của Lão Tiền đã có chút sinh khí: “Thật ra cũng không làm gì, chỉ là chuyển hàng đi chỗ khác. Cô biết chúng tôi giấu hàng ở đâu không?”

“Làm sao tôi biết được?”

“Cô chẳng đoán ra đâu, cũng sẽ chẳng có ai đoán nổi. Chúng tôi giấu hàng trong nhà xe của đội cứu hỏa, nhét cho bọn họ ít đô la Mỹ là bọn họ tự nguyện mở cửa nhà xe cho chúng tôi ngay.” Lão Tiền vui đến mức không khép miệng nổi: “Hai lần báo cháy cũng đáng giá lắm, không ngờ Tiểu Tôn lại tạo được mối quan hệ.”

Tôi không nói gì, chú tâm nghe anh ta khoe khoang. Tôi biết Lão Tiền có cảm tình với tôi nên mới muốn lấy lòng tôi.

Đối với người đàn ông mình không yêu, phán đoán của phụ nữ bao giờ cũng chính xác. Nhưng khi gặp người đàn ông khiến phụ nữ động lòng, IQ của cô ta tự động lùi về số 0.

Có một điều tôi không hiểu, công ty thanh quan chỉ giúp chủ hàng làm thủ tục thông quan, nếu hàng hóa bị phạt tiền hay bị tịch thu thì chủ hàng phải chịu tổn thất chứ liên quan gì đến công ty? Tại sao bọn họ lại căng thẳng đến thế?

Khi tôi nói ra nghi vấn này, Lão Tiền phì cười: “Cô nghĩ đơn giản quá, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Một container hàng trị giá bảy, tám mươi ngàn đô la Mỹ, nói tịch thu là tịch thu, chủ hàng sẽ không chịu yên đâu.”

Lão Tiền nhẫn nại giải thích cho tôi biết, do Ukraine đánh thuế các mặt hàng quá cao nên các công ty thanh quan bị ép trở thành công ty buôn lậu trốn thuế. Nếu điều tra kỹ lưỡng lượng hàng hóa Trung Quốc ở chợ Bảy km, có thể tìm ra chứng cứ buôn lậu trốn thuế của hầu hết các mặt hàng.

Để giúp các chủ hàng trốn thuế, công ty thanh quan thường dùng các thủ đoạn như báo thấp số lượng, thay đổi giá cả và tên gọi hàng hóa. Vì vậy sau khi thông quan, chủ hàng không nhận được bất cứ hóa đơn chứng từ chính thức nào.

Trước đây, địa điểm giao hàng thường ở bến cảng. Bởi vì một khi rời khỏi bến cảng, hàng không còn nằm trong phạm vi quản lý của hải quan nữa. Nhưng trong quá trình vận chuyển từ bến cảng đến kho bãi, lô hàng dễ bị cảnh sát kinh tế và cơ quan thuế vụ để ý. Nếu họ sờ đến, họ cũng sẽ tịch thu cả lô hàng.

Chủ hàng bị thiệt hại nặng nề nhiều lần nên bắt đầu yêu cầu giao hàng trong thành phố. Vì vậy, bây giờ công ty thanh quan còn phụ trách cả việc vận chuyển hàng hóa.

“Làm ăn mỗi lúc một khó khăn.” Lão Tiền thở dài. “Những ngày tháng tươi đẹp trước kia không bao giờ quay trở lại nữa.”

Tôi im lặng lắng nghe, cố gắng nắm bắt từng tin tức. Bởi vì tôi muốn tìm hiểu bộ mặt thật không ai biết đến được che giấu đằng sau tấm mặt nạ bất cần đời của Tôn Gia Ngộ.

“Nếu xảy ra chuyện thì sẽ thế nào?” Tôi tiếp tục truy vấn.

Lão Tiền suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Nếu lịch sự thì hai bên cùng thương lượng, đều ra ngoài làm ăn không ai muốn xảy ra chuyện, đúng không? Mỗi bên có thể chịu tổn thất một nửa...”

“Nếu không lịch sự thì sao?”

“Thế thì khó nói lắm. Chúng tôi từng bị chĩa súng vào đầu.” Anh ta chỉ ngón tay lên huyệt Thái dương.

Tôi toát mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, từ từ ngồi xuống.

“Tại sao các anh lại làm nghề này? Vì kiếm tiền dễ dàng à?” Tôi thắc mắc.

Lão Tiền nghênh đầu cười ha hả: “Không làm nghề này thì tôi chẳng biết làm nghề gì khác, câu “Thư sinh bất tài vô dụng” chính là nói về tôi. Còn về Tiểu Tôn nhà cô thì là long long story...”

Lão Tiền đột nhiên giơ tay che miệng, bởi vì Tôn Gia Ngộ đang đứng ở cửa nhà bếp.

“Anh nói linh tinh gì với cô ấy thế hả?” Tôn Gia Ngộ cau mày.

“Hai người cứ ăn đi nhé, tôi ra ngoài làm chút chuyện.” Lão Tiền cười cười, đứng dậy bỏ đi mất.

“Sao anh không ngủ nữa?” Tôi hỏi anh.

Tôn Gia Ngộ ngồi xuống ghế xoa bụng: “Đói quá không ngủ được.”

Tôi hâm nóng cháo, rán hai quả trứng, rót ít xì dầu và giấm rồi đưa cho anh.

Tôn Gia Ngộ khuấy khuấy bát cháo một hồi, húp hai miếng rồi mở miệng nói: “Chuyện tối qua cho anh xin lỗi nhé, anh nặng lời quá.”

Tôi không nói gì, cúi đầu đứng dậy bước đi.

“Thật đấy, anh đã nói xin lỗi rồi, em mở lòng từ bi cười với anh một cái được không?”

“Em không giận anh đâu.” Tôi cất giọng khẽ khàng.

“Vậy sao em còn xịu mặt?”

“Chỉ là hôm qua... nhìn anh như vậy... trong lòng em cực kỳ khó chịu.” Tôi nói không được trôi chảy, hai giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt. Quay lưng lại với anh, tôi giơ tay lau sạch.

Tôn Gia Ngộ tiến lại gần, ôm lấy tôi từ đằng sau, cằm tựa vào đỉnh đầu tôi: “Được rồi, anh biết rồi. Em nhìn anh vẫn mạnh khỏe còn gì. Em đừng khóc nữa...”

Tôi vẫn cúi đầu không đáp lời. Nhớ đến chiếc chìa khóa cửa nhà anh vẫn nằm trong túi quần, tôi lấy ra bỏ vào tay anh.

Tôn Gia Ngộ chìa tay ra trước mặt tôi: “Em giữ lại đi.”

Tôi ngây người trong giây lát: “Nguy hiểm quá, sao anh có thể tùy tiện đưa chìa khóa nhà cho người khác?”

Mối quan hệ giữa các thương nhân Trung Quốc ở Ukraine chỉ là mối quan hệ giao dịch tiền bạc, vì vậy bọn họ coi trọng sự an toàn nhà cửa còn hơn ông trời. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trong lòng tôi không khỏi cảm động.

Tôn Gia Ngộ xoay người tôi lại, chỉ vào người mình: “Nhà này chẳng có gì cả, trừ khi em thấy “sắc” mà nổi tà ý.”

Tôi muốn cười nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác chua xót, liền quay mặt sang một bên.

Anh xoay cằm tôi lại: “Lại khóc rồi à?”

Tôi nấc nghẹn: “Người ta thương anh, không muốn anh chịu khổ, thế mà anh làm người ta bẽ mặt trước bao nhiêu người...”

“Anh biết rồi, ngoan nào, đừng khóc nữa.” Tôn Gia Ngộ vuốt ve má tôi, sau đó không ngừng phàn nàn: “Em đúng là quả bom nước mắt.”

Tôi lấy hết sức đấm thùm thụp vào lưng anh, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Ăn sáng xong, Tôn Gia Ngộ đưa tôi đi học.

Chiếc BMW của anh đỗ ở ngoài sân, cửa xe mở toang. Đêm qua chắc do vội quá nên anh quên không đóng, tôi cằn nhằn: “Trí nhớ anh kiểu gì thế?”

Anh biết mình sai nên im lặng. Khi tiến lại gần, hai chúng tôi hóa đá trong giây lát.

Ghế của tài xế đã không cánh mà bay!

“Mẹ kiếp!” Tôn Gia Ngộ chửi thề, ném túi tài liệu xuống đất.

Tôi không nhịn được cười. Thật là... trên đời này đúng là chuyện ly kỳ nào cũng có.

Lão Tiền đi từ sáng sớm, anh ta có việc gấp cần giải quyết. Tôn Gia Ngộ đành phải lấy một cái ghế đặt vào chỗ trống.

Tôi ngồi ở ghế lái phụ, chăm chú quan sát vẻ mặt đau khổ của anh mỗi khi phanh xe. Cái ghế không được cố định làm anh mất đà chúi cả vào kính xe. Tôi cười chảy cả nước mắt.

“Chết chưa?” Tôi đổ thêm dầu vào lửa: “Ai bảo anh thích ra oai lắm vào, cứ thích chơi BMW cơ? Lái BMW có thể trở thành người tốt sao?”

Tôn Gia Ngộ nghiến răng nghiến lợi trả lời tôi: “Triệu Mai, em cẩn thận đấy, xem tối nay anh giải quyết em thế nào?”

“Em chả bận tâm. Dù sao lần nào người lưng mỏi chân mềm không bò dậy nổi cũng là anh.”

Tôn Gia Ngộ nhoài người định cốc vào đầu tôi, tôi cười hì hì rồi lập tức nhảy xuống xe co giò chạy mất.

Đến giờ học, tôi mới cảm nhận được nỗi khó chịu khi không ngủ đủ giấc. Người tôi vật vờ, mắt đờ đẫn suốt cả buổi học.

Một tháng trôi qua, bên ngoài không có bất cứ động tĩnh nào, trừ việc hải quan thay đổi lãnh đạo nên cơ cấu lại. Những điều Tôn Gia Ngộ lo lắng không hề xảy ra. Tôn Gia Ngộ và những cộng sự của anh lúc nào cũng căng thẳng như gặp kẻ địch. Sau đó thiên hạ vẫn thái bình, bọn họ bắt đầu khôi phục trạng thái bình thường.

Tôi và Tôn Gia Ngộ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, anh bắt đầu dẫn tôi tới những buổi tụ họp bạn bè và nơi vui chơi giải trí. Đến lúc này tôi mới phát hiện, Tôn Gia Ngộ là tay chơi có hạng.

Mỗi ngày anh chỉ ngủ vài tiếng đồng hồ, buổi tối bảy, tám giờ mới từ bến cảng về đến thành phố, cơm nước xong lại đi casino chơi đến tận đêm khuya, sáng ngày hôm sau vẫn đúng sáu giờ thức dậy và lái xe tới bến cảng.

Ở một đất nước xa lạ, do ngôn ngữ và phong tục tập quán bất đồng nên ti vi và báo chí có cũng như không. Trong công việc làm ăn, đám thương nhân Trung Quốc chịu một sức ép rất lớn nên họ chỉ biết lấy việc chơi cờ bạc hoặc tán gái làm trò tiêu khiển để giải tỏa áp lực.

Ở casino lớn nhất Odessa có đến một nửa nhân viên phục vụ biết nói tiếng Trung, chứng tỏ khách hàng người Trung Quốc chiếm tỷ lệ lớn ở đây.

Nhân viên chia bài cũng có nữ giới, đồng phục của họ là áo sơ mi trắng và gi lê khoác ngoài. Họ luôn giữ bộ dạng lạnh lùng nhưng chuyên nghiệp. Họ không xinh đẹp như tôi tưởng, mà sức hút thật sự nằm ở đám khách hàng nữ ăn mặc khêu gợi lượn lờ trong casino. Bọn họ rất xinh đẹp và quyến rũ, bắt chuyện với cánh mày râu một cách tự nhiên, tạo thành cảnh tượng đặc thù của casino.