Kế hoạch hủ nữ: Bẻ thẳng thành cong - Chương 03 - 04

Chương 3

Mặc Duy Chính nghĩ hình như mình bị trúng oán khí không biết từ đâu lại, gần đây toàn xảy ra chuyện không vừa ý. Ngày hôm đó vô duyên vô cớ bị nữ nhân viên có bộ dạng ngu ngốc kia nói nhăng nói cuội làm hắn mất mặt trước đông đảo thành viên hội đồng quản trị cùng các quản lý, hắn đã không chút lưu tình tống cô ta ra khỏi cửa ngay! Có điều người đi rồi mà oán khí còn vương, sáng hôm sau được tin một trợ lý gặp tai nạn, chỉ bị thương nhẹ song vẫn phải nằm viện. Kỳ thực, công việc không nhiều, thiếu một trợ lý cũng không sao, nhưng tới ngày thứ ba, đến cả trợ lý còn lại cũng chơi bài “say goodbye”, cô ta nói muốn kết hôn ở nhà làm nội trợ. Người này không thôi việc ngay nhưng cũng chỉ gắng gượng được vài ngày, chờ người mới tới bàn giao rồi nghỉ luôn.

Với Mặc Duy Chính việc nhỏ như vậy vốn không đáng kể gì, nhưng quả thực là lần này đã gây cho hắn chút phiền não. Trợ lý lúc nào cũng theo sát hắn, dù đi công tác cũng không rời, người như vậy không thể tùy tiện vơ bừa. Như hai trợ lý kia của hắn, một người đã kết hôn, một người đang yêu cuồng nhiệt, đều là những đối tượng tương đối hiếm có khó tìm. Hắn nhớ mang máng một năm trước có tuyển hai nhân viên khác, dù năng lực làm việc không kém nhưng ngày nào cả hai cũng vấp ngã, mà đều là ngã vào người hắn, lúc đi công tác lại càng thêm kinh khủng, kể từ đó hắn chỉ dám dùng người đang yêu hoặc kết hôn rồi.

Mặc Duy Chính không dưng lại bị mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này làm phiền, mải ưu tư, đến lúc liếc mắt trông ra ngoài cửa sổ mới hay trời đã tối đen tự lúc nào, bên ngoài lấp loáng ánh đèn, bèn đứng dậy ra về.

Về phần Chu Tiểu Bạch, tuy mới đến Bloody Mary ngày thứ hai nhưng đã cảm thấy rất thỏa mãn, cuộc sống tương đối thoải mái, dù tiền không phải của bạn nhưng cảm giác nhận tiền cũng rất tuyệt, tối đầu tiên gặp ngay một đôi cường công nhược thụ, Chu Tiểu Bạch nhìn đến mắt lóe ánh hào quang.

“Đã thấy quen chưa?” Ông xã Tiểu Hòa của Cố Nhã vốn tốt tính, cũng biết “sở thích đó” của Chu Tiểu Bạch nên đã giúp bạn chuẩn bị cả máy tính lẫn tai nghe. Đáng khen ngợi nhất là dù Chu Tiểu Bạch luôn dán mắt vào màn hình nhưng tiền thu không hề thiếu, không biết nên khen bạn có khả năng tính toán hay tại sinh ra bạn đã ham “một thứ đặc biệt nào đó” rồi.

“Không tệ... Tốt lắm.” Chu Tiểu Bạch gật đầu.

“Thế là ổn rồi...” Tiểu Hòa cười nói. “Như vậy Tiểu Nhã cũng tương đối yên tâm.” Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn màn hình trước mặt Chu Tiểu Bạch, hình như đang tải GV, thông báo đã tải được tám mươi phần trăm.

“Ừm...” Chu Tiểu Bạch ậm ừ đáp, mắt vẫn hướng về phía màn hình máy tính.

Tiểu Hòa xoay người rời chỗ thu tiền quay về quầy pha rượu trước sân khấu. Ban đầu chỗ thu tiền đặt ở đây, chỉ vì sợ thú tiêu khiển của Chu Tiểu Bạch ảnh hưởng đến khách nên mới để bạn chiếm cứ một góc, khách không thể nhìn thấy màn hình. Đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc đi đến ngồi trước quầy bar, Tiểu Hòa nở nụ cười: “Sao lại rảnh mà tới thế này? Uống gì đây?”

Mặc Duy Chính gật đầu: “Đương nhiên là Bloody Mary.” Quán bar này nổi danh nhờ món cocktail Bloody Mary nên mới đặt tên như vậy.

Tiểu Hòa quay lại nói với bartender: “Một Bloody Mary”, rồi ngồi xuống cạnh Mặc Duy Chính. “Có chuyện phiền não hay sao thế?...”

Một ly Bloody Mary đỏ thắm trong suốt, dưới đáy có một viên đá được mang tới. Mặc Duy Chính và Tiểu Hòa bắt đầu trò chuyện. Hai người họ vốn là bạn thời đại học. Tốt nghiệp, Mặc Duy Chính có lợi thế gia đình trở thành tổng giám đốc công ty KM, Tiểu Hòa gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, mở quán bar này cũng dần nổi danh. Quan hệ giữa hai người rất thân thiết, Mặc Duy Chính thường xuyên tới đây. Lúc này, nghe Mặc Duy Chính kể đầu đuôi câu chuyện, Tiểu Hòa liền mỉm cười: “Thế thì chẳng phải từ giờ cậu lại phải chịu kiếp ngày đêm đón nhận “yêu thương nhung nhớ” từ các em rồi sao?”

Sắc mặt Mặc Duy Chính u ám thấy rõ: “Mình định không tuyển trợ lý nữa.”

“Vậy cũng không tiện, đường đường là tổng giám đốc công ty KM lại không có trợ lý”, Tiểu Hòa cười nói. “Dù đúng là rất ít phụ nữ lãnh đạm với cậu, nhưng cũng không phải không có ngoại lệ.”

“Hả?”

Mặc Duy Chính nhướn mày nhìn Tiểu Hòa, Tiểu Hòa lại tiếp: “Trừ phụ nữ có chồng hoặc yêu đương đang nồng, vẫn còn một loại phụ nữ không có hứng thú với cậu, có khi còn phản cảm cũng nên...”

Mặc Duy Chính đang chờ nghe tiếp thì đột nhiên có người gọi Tiểu Hòa, anh ta chỉ kịp nói: “Chờ một chút” rồi đi vào bếp.

Mặc Duy Chính cầm ly rượu, ngắm viên đá dưới đáy dần tan hết mà Tiểu Hòa vẫn chưa ra, liếc nhìn đồng hồ bèn quyết định về trước, rút thẻ tín dụng tới chỗ thu tiền nói: “Một ly.”

Đang xem đến hồi “gay cấn”, Chu Tiểu Bạch không buồn ngẩng đầu, chỉ vươn tay hỏi: “Uống gì?”

“Bloody Mary”, Mặc Duy Chính thờ ơ đáp.

Chu Tiểu Bạch bỗng thấy cảm giác quen thuộc rất đáng ghét, còn kiểu nói lạnh như băng thực sự rất giống... Bạn bỏ tai nghe, hơi quay đầu... quả nhiên là gã giai thẳng chết tiệt!

Mặc Duy Chính thoáng nhìn Chu Tiểu Bạch vừa quay đầu, mặt lập tức biến sắc, không phải nữ nhân viên động kinh kia thì còn ai vào đây!

“Tổng...” Chu Tiểu Bạch vừa mở miệng, từ tai nghe truyền ra tiếng rên khe khẽ của tiểu thụ, Mặc Duy Chính sửng sốt, nghiêng người ngó vào, đầy màn hình là những cái “chống đẩy” nhiệt tình, vận động piston... Cô ta dám ngang nhiên xem phim sex? Mặc Duy Chính còn tưởng Tiểu Bạch chỉ là đồ ngu đầu óc không tốt, giờ xem ra là đồ ngu tư tưởng không tốt, có điều... Hắn lại nheo mắt nhìn một giây, người muốn hóa đá, hai cơ thể quấn quýt trên màn hình kia... là hai tên đàn ông?!

Từ nhà bếp đi ra, Tiểu Hòa nhìn Mặc Duy Chính đang ngây người như phỗng, cười nói: “Đây là loại thứ ba... hủ nữ!”

Thì ra... Khóe miệng Mặc Duy Chính giật giật, còn có loại phụ nữ như vậy tồn tại. Cứ nghĩ đến hình ảnh Chu Tiểu Bạch mắt sáng rực dán vào màn hình, trở lại phòng làm việc rồi hắn còn không khỏi rùng mình. Chỉ là... chọn người như vậy quả thực không sai.

Cứ nhớ tới hành vi ngu xuẩn của bạn, Mặc Duy Chính lại có chút dao động, nhưng dù sao bạn cũng vốn là nhân viên công ty, chắc không đến nỗi bung bét như vậy, chuyện lần trước có lẽ là ngoài ý muốn. Cơ bản người như bạn thực sự rất khó tìm, hơn nữa chỉ cần kiên trì một tháng chờ trợ lý kia ra viện, một người cũng đủ rồi, khi đó “xử tử” bạn cũng chưa muộn, Mặc Duy Chính tính toán thông suốt bèn gọi điện cho Tiểu Hòa.

“Giai hàng cao cấp đấy...” Cố Nhã đẩy bạn Bạch đang mải xem GV. “Người ta lại muốn cậu đi làm trợ lý, đúng là cơ hội hiếm có...”

Chu Tiểu Bạch không buồn ngẩng đầu, đáp: “Mình ghét giai thẳng mà, làm trợ lý phải bám theo hắn, khổ sở lắm.” Nhất là khí chất giai thẳng của Mặc Duy Chính đặc biệt mạnh mẽ, lại thêm hồi ức đáng thẹn bị đá đít khỏi cửa vẫn còn nguyên đó, ai lại tắm hai lần trên một dòng sông, ngã hai lần ở cùng một chỗ bao giờ!

Cố Nhã tiếp tục dụ dỗ: “Chàng tổng giám đốc đó đẹp trai như vậy, cậu không thích sao?”

“Mình đã nói muốn tìm bi rồi...” Chu Tiểu Bạch kiên quyết nói.

“Làm sao biết hắn không phải bi?”

Chu Tiểu Bạch nheo mắt nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: “Theo trực giác của mình, hắn tuyệt đối là giai thẳng siêu cấp.”

“Thật sao?” Cố Nhã lại tiếp. “Dù là giai thẳng cũng sẽ có lúc cong, mà nếu bỏ công bồi dưỡng có khi còn thành bi nữa, nói gì thì nói bi cũng không dễ tìm...”

Chu Tiểu Bạch rời mắt khỏi màn hình máy tính: “Ý cậu muốn nói... bẻ tổng giám đốc thành cong?”

“Biết đâu được.” Cố Nhã thấy bạn rốt cuộc cũng chịu buông cái máy tính ra bèn nói liền một hơi: “Đem một giai thẳng tuyệt hảo như vậy bẻ thành cong, cậu không cảm thấy rất có tính thách thức sao? Cậu tính xem, không chừng còn thành một bi siêu siêu tuyệt cũng nên!”

Bẻ giai thẳng... thành cong? Chu Tiểu Bạch ngẩn cả người, quả nhiên là mục tiêu rất đáng khiêu chiến một phen: “Khí thế giai thẳng của hắn rất mãnh liệt, chỉ cần bẻ cong là thành bi rồi.”

“Cậu còn chần chừ gì nữa?” Cố Nhã cố tình đổ thêm dầu vào lửa. “Cơ hội hiếm có khó tìm, còn không phải mục tiêu của cuộc đời hủ nữ sao?!”

“Đúng vậy!” Chu Tiểu Bạch sôi sục gật đầu, tắt phụp máy tính. “Mình phải đi thuê lại nhà trọ ngay!” Lúc trước, vốn tưởng mình thất nghiệp, Bạch ta đã thẳng tay trả ngay nhà trọ gần công ty, tiết kiệm chút tiền bằng cách tới nhà Cố Nhã sống nhờ.

Nhìn Chu Tiểu Bạch phấn chấn ra khỏi cửa, Cố Nhã đắc ý ào lên giường lăn một vòng: “Mục tiêu của cuộc đời trạch nữ là ở nhà một mình...”

Chương 4

Chu Tiểu Bạch đã chiếm cứ phòng làm việc của Mặc Duy Chính được ba ngày...

Cả phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím và lật giở tài liệu, nhưng bầu không khí lại quái dị khác thường, Chu Tiểu Bạch vừa gõ bàn phím vừa lườm Mặc Duy Chính, Mặc Duy Chính vừa phê duyệt văn kiện vừa liếc Chu Tiểu Bạch.

Ánh mắt Chu Tiểu Bạch và Mặc Duy Chính cuối cùng chạm nhau trong khoảnh khắc, lập tức tia lửa bừng bừng tóe ra bốn phía như muốn nói: “Tôi chịu hết nổi rồi...” Dù ánh mắt phẫn uất ghê gớm nhưng ai cũng im như thóc, không chịu mở miệng, “cần cù” việc ai nấy lo.

Chu Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ âm thầm lên án, vẻ mặt bất mãn nhìn Mặc Duy Chính...

Từ khi ngồi trong phòng này, cuộc đời rảnh rang xem GV của Tiểu Bạch xem như chấm dứt. Ngày nào Mặc Duy Chính cũng giao cho bạn cả núi việc, chưa nói đến không có thời gian xem, dù là có đi nữa thì ở trong phòng thế này làm sao bạn xem được GV, lại không có tai nghe, lẽ nào là muốn khắp phòng toàn tiếng rên rỉ?

Vì vậy Chu Tiểu Bạch đáng thương đành hy sinh thời gian nghỉ trưa quý báu, mua một suất ăn McDonald, thừa dịp Mặc Duy Chính vắng mặt đi tận hưởng bữa trưa cao cấp mà thưởng thức GV của bạn. Trưa hôm qua, Chu Tiểu Bạch vừa xem GV vừa chọc cái “chén tiểu thụ tuyệt thế” xuất xứ McDonald, Mặc Duy Chính lẽ ra đang an nhàn, phong nhã hưởng thụ cơm Tây lại đột ngột trở về. Hắn vừa mở cửa đã nghe bên trong truyền ra điệu cười kinh dị của Chu Tiểu Bạch: “Oa... ha ha ha...” cùng một tràng âm thanh phát ra từ máy vi tính, giọng nam gợi cảm kêu: “A... a... Đừng mà...” cộng với những tiếng “cách... cách...” do Tiểu Bạch cầm ống hút chọc vào cái chén...

Mặc Duy Chính ngây người...

Lập tức một trời sấm sét cùng lửa bỏng giáng xuống, hai người căm tức lườm đối phương.

Hiệp thứ nhất.

Nguyên cáo Mặc Duy Chính: “Cô dám ngang nhiên xem cái... loại này ở công ty!”

Bị cáo Chu Tiểu Bạch: “Đang là thời gian nghỉ trưa! Anh không có quyền can thiệp!”

Phán quyết: Bị cáo thắng lợi.

Hiệp thứ hai.

Nguyên cáo Mặc Duy Chính: “Cô dám ngang nhiên vừa ăn uống vừa chọc cái chén trong phòng làm việc...”

Bị cáo Chu Tiểu Bạch: “Đây là tôi tiết kiệm thời gian, hơn nữa cái chén này cũng không tầm thường, là chén tiểu thụ có khắc chữ “M”... Chữ M đường cong tròn trịa, như cái mông trơn bóng của tiểu thụ, lúc ống hút cắm vào...”

Phán quyết: Nguyên cáo thắng lợi, lý do: Ăn uống còn nghĩ ngợi nhảm nhí, dung tục!

Bị cáo Chu Tiểu Bạch: “Kháng nghị!”

Phán quyết: Kháng nghị vô hiệu!

Cuối cùng, Chu Tiểu Bạch vẫn có quyền xem GV lúc nghỉ trưa, nhưng bị tước quyền ăn uống linh tinh trong phòng làm việc, vì vậy hôm nay Tiểu Bạch phải chạy tới căng tin ăn rồi chạy về, mà Mặc Duy Chính không hiểu sao cũng đột nhiên ăn rất nhanh, khi Tiểu Bạch trở về hắn đã yên vị trong phòng, cười đắc ý nhìn Chu Tiểu Bạch hệt như đang công khai khiêu chiến: “Xem cô làm sao mà xem tiếp đây...”

Chu Tiểu Bạch trừng mắt hung hãn nhìn hắn, bước tới bật máy tính, không coi ai ra gì, mở GV đã tải xong ra xem, lập tức trong phòng đầy những tiếng rên mờ ám khiến Mặc Duy Chính tái cả mặt hét: “Cô...” Hắn nghiến răng thốt lên, căm giận đứng dậy bỏ ra ngoài, Chu Tiểu Bạch đắc ý cười, đã nói định lực của hủ nữ rất mạnh mà!

Buổi chiều, Chu Tiểu Bạch mở MSN tán gẫu với đám bạn bè lông bông, tất nhiên khó tránh khỏi một màn ba hoa về chiến công trưa nay.

Bạn Bạch: Biết không, mặt tên giai thẳng đó xanh như tàu lá...

Bạn Nhã: Biết cậu lợi hại rồi, chuyện bẻ cong làm tới đâu rồi?

Bạn Bạch: Oái!... Mình quên mất...

Bạn Hề: Em bé Tiểu Bạch ơi, em quả nhiên rất “bạch[7]”, mục tiêu của em là bẻ giai thẳng thành cong chứ không phải khiêu chiến sức chịu đựng của giai thẳng!

[7] Bạch: ở đây ý chỉ ngây thơ, ngu ngốc.

Bạn Bạch: Uầy... Mình biết sai rồi...

Bạn Hề: Mình thấy giai thẳng kia xem ra cong không nổi, đứt luôn cũng nên...

Bạn Bạch: Các đồng chí, xin hãy tin ở tôi! Trước khi hắn đứt, nhất định tôi sẽ bẻ cho cong, dù có đứt cũng phải cong, không thể cong cũng phải cong!

Cả nhà lặng ngắt như tờ...

Bạn Hề: Mình chờ cậu! Cố lên...

Chu Tiểu Bạch từ sau máy tính thò đầu ra ngó thấy Mặc Duy Chính hình như đang nghỉ ngơi, thời cơ đã đến, bạn bèn vỗ vỗ má, luyện luyện cơ mặt, cẩn thận đứng dậy đi qua, bước đầu tiên: Lôi kéo làm thân.

“Tổng giám đốc...” Chu Tiểu Bạch xun xoe cười nói.

Mặc Duy Chính ngẩng đầu nhìn Chu Tiểu Bạch: “Cô muốn gì đây...”

Tuy nói bạn chẳng có ý đồ gì, nhưng ánh mắt thật đáng sợ, hệt như muốn đem hắn đi ăn sống nuốt tươi vậy.

“Tôi thấy anh có vẻ mệt, định hỏi xem anh có muốn giải trí chút không...” Chu Tiểu Bạch tươi cười thật ngây thơ, thuần khiết.

Mặc Duy Chính quả thực có chút mệt mỏi: “Có gì giải trí được...”

“Đọc truyện tranh nhé?...” Chu Tiểu Bạch giơ ra một quyển truyện tranh từ sau lưng. “Lúc mệt đọc truyện tranh là hay nhất...”

“Hả?” Mặc Duy Chính đáp. “Thật vậy sao?”

“Đương nhiên!” Chu Tiểu Bạch vỗ vòng một “đồng bằng” ra chiều đảm bảo, thuận miệng châm chích: “Không phải làm tổng giám đốc như anh, truyện tranh cũng chưa từng đọc đấy chứ?”

Mặc Duy Chính mặt biến sắc, ngó sang chỗ khác: “Sao lại thế được... Đưa đây!” Nói xong, hắn liền giật lấy quyển truyện trên tay Chu Tiểu Bạch.

“Vậy...” Hai mắt Chu Tiểu Bạch lóe sáng. “Anh... cứ từ từ xem đi nhé!...”

Mặc Duy Chính cũng không thấy chỗ nào có vấn đề, bèn mở cuốn truyện. Ừm, một người đang nhớ về mối tình đầu, một thiếu nữ chơi bóng... Tuy tình tiết có hơi tầm thường, nhưng chí ít bạn còn chưa đến mức tha hóa, còn biết đọc truyện tranh ngây thơ, thuần khiết... Mặc Duy Chính bỗng cảm thấy vui mừng vô cớ, mở trang tiếp theo, sau đó... ngây người, trang truyện trước mắt xuất hiện cảnh hai anh chàng đang ôm nhau ngủ.

“Này... này...” Chút ý thức còn sót lại của Mặc Duy Chính chỉ đủ thốt ra mấy từ. “Đây là... cái gì?”

“Tuyệt ái chứ gì...” Đang mải gõ chữ, Chu Tiểu Bạch không ngẩng đầu, đáp. Đây là truyện bạn cực kỳ yêu thích, huống hồ cũng không có cảnh nóng gì ghê gớm, rất thích hợp độc giả mới “vào nghề”.

Mặc Duy Chính quăng cuốn truyện trúng đầu Chu Tiểu Bạch.

“A...” Chu Tiểu Bạch kêu lên thảm thiết, ngã ra ôm đầu, lệ lưng tròng nhìn lên ai oán: “Tổng giám đốc... anh...”

Mặc Duy Chính nhìn dáng vẻ yếu đuối của bạn, thầm nghĩ thì ra cũng còn chút giống con gái...

Chu Tiểu Bạch nhào tới ôm lấy quyển truyện trên mặt đất: “Anh thật quá đáng, ngang nhiên ném Koji-sama[8] của tôi!”

[8] Nhân vật Nanjo Koji trong Zetsuai.

Trên mạng MSN...

Bạn Bạch: Mình bị mắng rồi... Còn quăng mình...

Bạn Nhã: Không nói cũng biết.

Bạn Bạch: Làm sao bây giờ... Lẽ nào đây thực sự là nhiệm vụ bất khả thi?

Bạn Hề: Cậu nên xem hắn là công hay thụ trước đã...

Bạn Bạch: A... Mình quên mất, có điều...

Bạn Nhã: Có điều cái gì...

Bạn Bạch: Mình nghĩ, tính cách của tổng giám đốc nếu là công ắt là đế vương công[9], thụ là nữ vương thụ[10]...

[9] Siêu cấp công khí thế áp đảo.

[10] Siêu cấp thụ khí thế áp đảo.

“Tổng giám đốc...” Chu Tiểu Bạch vô cùng cẩn thận tiến vào lãnh địa của Mặc Duy Chính lần thứ hai. “Anh thích phụ nữ đúng không?...” Đối phó giai thẳng phải bắt đầu từ phụ nữ.

Mặc Duy Chính trừng mắt nhìn bạn: “Cô lại muốn gì đây?”

“Tôi chỉ định hỏi một chút...” Chu Tiểu Bạch cười vẻ nịnh nọt. “Lúc anh cùng phụ nữ XXOO, chắc là tương đối chủ động nhỉ?...”

Mặc Duy Chính mặt đen như than: “Mang công văn xuống tầng ba cho tôi.” Nói xong, hắn không đoái hoài gì đến bạn nữa.

“A...” Chu Tiểu Bạch nhận lấy, trong đầu toàn dấu hỏi. Thế này là sao chứ, hỏi về phụ nữ cũng không được?

Bạn Bạch mới ra cửa, Mặc Duy Chính bỗng gọi giật lại: “Không được đi thang máy!”

Chu Tiểu Bạch máy móc quay đầu lại hỏi: “Tổng giám đốc... đây là tầng bốn mươi...” Phải đi bộ á?

Mặc Duy Chính mỉm cười: “Nghe nói tay chân rảnh rỗi dễ nghĩ bậy bạ, nhàn cư vi bất thiện, cứ mệt là hết ý kiến ý cò...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3