Kế hoạch hủ nữ: Bẻ thẳng thành cong - Chương 11 - 12
Chương 11
Dù Chu Tiểu Bạch chỉ muốn bình yên sống trong “xa xỉ, thối nát” cho qua ngày nhưng hiện thực vốn tàn nhẫn. Chu Tiểu Bạch mang theo chỉ thị tối cao của Mặc Duy Chính, kiên trì giải thích tất cả với hội buôn tin vỉa hè chuyên nghiệp trong công ty, liền trở thành nhân vật tiêu điểm trong tuần. Tình huống thực tế so với Chu Tiểu Bạch tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều. May thay, đúng lúc bạn bắt tay vào tính toán xem cuộc sống lao tù bao giờ mới kết thúc mà mục tiêu vĩ đại của bản thân trước sau không có tiến triển gì, thì đột nhiên thấy được ánh rạng đông phía chân trời: Nữ vương thụ!
Chén xong McDonald, vác bụng về phòng làm việc, Chu Tiểu Bạch không ngờ ngay ở cửa thang máy tầng bốn mươi lại gặp được Lã Vọng Thú đang do dự đứng đó. Chu Tiểu Bạch chần chừ một chút, đợi óc heo của bạn chuyển một vòng mới từ trong mớ hỗn độn tràn ngập Sho với Taiki[23] lôi ra tên của Nữ Vương Thụ: “Quản lý Lã?”
[23] Diễn viên GV nổi tiếng của Nhật cùng Sho và Nagi.
Lã Vọng Thú cùng trợ lý bên cạnh quay lại nhìn bạn: “Trợ lý Chu?”
“Anh còn nhớ tôi sao?...” Chu Tiểu Bạch được sủng mà kinh, không dè “mặt phổ thông quần chúng” như mình cũng được người ta ghi nhớ.
“Đó là vì trợ lý Chu có điểm đặc biệt.” Lã Vọng Thú cười ngượng ngùng, chỉ là không nói người động kinh như thế muốn quên cũng khó.
“Anh đến tìm tổng giám đốc à?” Chu Tiểu Bạch nhiệt tình hỏi, dạo này quả là khác thường, tiểu thụ lại chủ động tìm tổng công.
Lã Vọng Thú cũng có chút ấn tượng về hành vi của Chu Tiểu Bạch, nhưng nghĩ bạn dù sao cũng là trợ lý của người ngụp lặn nhiều năm trong thương trường như Mặc Duy Chính, cũng tin vào mắt nhìn người của hắn, nên đối với Chu Tiểu Bạch vẫn có ý tôn trọng: “Đúng vậy, tôi đang định vào trong.” Anh ta mỉm cười, trợ lý bên cạnh đưa tay kéo cửa kính.
Chu Tiểu Bạch liền tốt bụng nhắc nhở: “Cửa này phải đẩy đấy.”
Trợ lý có chút xấu hổ: “Sao trên cửa không có dán gì cả?...”
“Dán rồi...” Chu Tiểu Bạch vội giải thích. “Sau lại bị xé mất đấy chứ...”
Bạn phải công nhận tổng giám đốc quả thật nói là làm, không đến nỗi bắt cả tòa nhà phải xé, nhưng tầng này thì dứt khoát xé cho bằng hết. Thấy Lã Vọng Thú có vẻ thắc mắc, Chu Tiểu Bạch bèn đổi đề tài: “Quản lý Lã tới bàn chuyện hợp tác sao?”
“Đúng vậy”, Lã Vọng Thú đáp. “Sau này còn bàn bạc nhiều, phải thường xuyên tới đây.”
Thường xuyên á? Chu Tiểu Bạch mừng rỡ, đúng là chuyện tốt bạn đang chờ, một gian phòng, đế vương công VS Nữ Vương Thụ, còn gì hưng phấn hơn?
“Quá tuyệt vời...” Tiểu Bạch không chút do dự thốt lên.
“Hợp tác đúng là một chuyện rất tuyệt.” Lã Vọng Thú hiểu lời Chu Tiểu Bạch theo ý mình, anh ta trước giờ chưa từng thấy trợ lý nào lại tích cực với chuyện hợp tác như vậy, lẽ nào đây là lý do Mặc Duy Chính chọn bạn làm trợ lý? Do bạn có lòng yêu nghề kính nghiệp mãnh liệt? Đó quả thực là ưu điểm, phát hiện này khiến anh cảm thấy rất đắc ý, trong làm ăn hiểu được suy nghĩ của đối tác là cực kỳ quan trọng!
Lã Vọng Thú cùng Mặc Duy Chính ân cần chào hỏi, nhân tiện nhắc đến “Sóng thần”: “Quản lý Hoàng cũng muốn tới, tiếc là hôm nay có chút việc, nên chỉ mình tôi qua đây.”
“Quản lý Lã khách sáo rồi!” Mặc Duy Chính nghiêm túc đáp. “Còn phiền anh tự mang tới nữa.”
Hai bên cứ thế nói chuyện khách sáo, Chu Tiểu Bạch bưng trà vào, thấy hai người còn mải “dò mìn”, thực sự thất vọng chết đi được. Bạn đặt trà lên bàn, ân cần nói với người đang đứng: “Mời quản lý Lã ngồi”, rồi quay sang cười với Mặc Duy Chính, không chút ngại ngần cũng chen vào chiếc sofa vốn chỉ có chỗ cho ba người. Mặc Duy Chính bị ép ở giữa, thành ra tự nhiên dựa sát vào Lã Vọng Thú, đó cũng là điều Chu Tiểu Bạch khao khát thấy nhất. Ai ngờ Mặc Duy Chính cũng không ngại ngần nói với Chu Tiểu Bạch: “Cô ngồi làm gì, mau xuống phòng quảng cáo đem dự án tuyên truyền hợp tác lần này lên đây!”
Chu Tiểu Bạch không còn cách nào khác đành rời khỏi sofa, lưu luyến nhìn Mặc Duy Chính kéo dần khoảng cách với Lã Vọng Thú, trong đầu trăm phương ngàn kế nghĩ bước tiếp theo.
Nội dung nói chuyện của bọn họ, Chu Tiểu Bạch hoàn toàn không hiểu, nghe một hồi như đàn gảy tai trâu cuối cùng quyết định rút lui về “tổ”, tìm người hỗ trợ.
Bạn Bạch: Nữ vương thụ ngay trước mắt, nhưng không thấy không khí màu hồng xuất hiện.
Bạn Nhã: Không khí phải do hoàn cảnh làm nền, không có nến hồng rượu đỏ thì màu hồng cái đầu cậu ấy...
Bạn Hề:... Ít nhất cũng phải có bối cảnh tương đối đã.
Bạn Bạch: Mình hiểu rồi, bồi dưỡng tình cảm chút là được.
Thấy sắp tới giờ tan sở, trao đổi dường như rất thành công mà vẫn chưa đi đến đâu, Chu Tiểu Bạch liền tận dụng đề nghị: “Chi bằng tổng giám đốc cùng quản lý Lã ăn một bữa cơm rồi nói chuyện cụ thể hơn là được...”
Trợ lý này thật có đầu óc... Lã Vọng Thú lại càng tán thưởng Chu Tiểu Bạch, liếc nhìn Mặc Duy Chính chờ người kia mở miệng. Nhưng Mặc Duy Chính hoàn toàn không chịu phối hợp với Chu Tiểu Bạch: “Thật ngại quá, tối nay tôi lại có chút việc riêng cần giải quyết rồi.”
“Không vấn đề gì.” Lã Vọng Thú cũng không để ý. “Hôm khác tôi nhất định phải mời tổng giám đốc Mặc một bữa mới được.”
“Quản lý Lã khách sáo rồi...”
Kế hoạch tạo không khí Chu Tiểu Bạch tỉ mỉ bố trí cứ thế bị hai người khách sáo bỏ qua, tổng giám đốc có việc riêng? Hắn thì có việc riêng quái gì! Tiểu Bạch khinh thường bĩu môi, rõ ràng là muốn chống đối! Chờ Lã Vọng Thú đi, Chu Tiểu Bạch lập tức hỏi: “Tổng giám đốc có việc riêng ư, sao lại không nói với tôi một tiếng, ít nhiều gì tôi cũng xếp thời gian biểu cho anh?” Kinh qua bao lần giao chiến, Chu Tiểu Bạch cũng học được một ít tiêu chuẩn giao tiếp khách sáo cơ bản.
“Với trợ lý tan tầm bỏ chạy ngay như cô, dù có đi làm việc công, nói cũng vô ích.” Mặc Duy Chính không buồn nhìn Chu Tiểu Bạch lấy một cái, ung dung “hạ gục” bạn.
“Hừ!” Chu Tiểu Bạch hừ lạnh, chuyện riêng không nói được với bạn không biết là chuyện quái quỷ gì đây, lẽ nào tổng giám đốc muốn cùng ai đó đi làm chuyện thân mật? Đúng là tiếng chuông báo nguy, nhất định là tổng giám đốc đi hẹn hò. Nếu là nam thì coi như xong đời, sự nghiệp vĩ đại bẻ giai thẳng thành cong của Chu Tiểu Bạch đã bị người khác nhanh chân cướp mất. Nếu là nữ lại càng không ổn, bi của mình sao chắp tay dâng cho người khác được... Người chưa từng có cái gọi đời sống cá nhân gì đáng nói như Mặc Duy Chính lại muốn đi làm chuyện tư, Chu Tiểu Bạch quyết định phải theo dõi!
Chu Tiểu Bạch theo Mặc Duy Chính ra thang máy, ra cửa, tới ga ra, lại thở hồng hộc chạy sau con BMW bạc của hắn đến mấy trăm mét mới lên được một chiếc taxi, đuổi theo xe hắn tới một khách sạn xa hoa, bèn dừng lại cách cửa hơn trăm mét. Thấy Mặc Duy Chính đi vào, Chu Tiểu Bạch mới chui khỏi xe, ai dè bị tài xế gọi lại: “Chưa trả tiền cô ơi!”
Chu Tiểu Bạch thanh toán xong, vừa mon men đến cửa đã bị lễ tân cản lại: “Thưa cô, khách sạn chúng tôi chỉ đón chào người có hành vi đúng mực.”
Chu Tiểu Bạch xấu hổ đứng thẳng người, làm bộ điệu tươi cười nhã nhặn, vào khách sạn rồi thì bóng dáng Mặc Duy Chính đã mất tăm mất tích.
“Anh có thấy người mới vào kia đi hướng nào không?” Chu Tiểu Bạch tận lực lịch sự hỏi lễ tân.
“Vị ấy lên nhà hàng xoay[24] rồi thưa cô.”
[24] Nhà hàng thường nằm trên tầng cao nhất của các tòa nhà hoặc tháp cao tầng, sàn có thể xoay 360o để thực khách ngắm trọn cảnh bên ngoài.
Chu Tiểu Bạch liền theo chỉ dẫn hướng phía nhà hàng xoay mà chạy, xa xa đã thấy Mặc Duy Chính ngồi ngay cạnh cửa sổ, bên cạnh còn có một người, nhìn bóng lưng là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi. Chu Tiểu Bạch không rõ hắn định làm gì, đành núp vào một xó len lén rình, nhưng bạn rình cũng không trót lọt vì nhân viên phục vụ rất ân cần, kiên nhẫn hỏi bạn gọi món gì, Chu Tiểu Bạch xua cũng không được, càng không thấy chỗ đối diện Mặc Duy Chính có người tới, bèn thừa dịp quay sang đáp: “Cho tôi suất một người là được.”
Nhưng phục vụ cũng không chịu buông tha, cầm thực đơn hỏi Chu Tiểu Bạch chọn loại nào. Chu Tiểu Bạch đang định liếc sang, bỗng thoáng thấy bóng người rất quen bước vào nhà hàng. Hoàng “Sóng thần” nghênh ngang với bộ ngực cỡ F đi vào, đằng sau là một phụ nữ cũng “sóng thần” tương tự, làm Chu Tiểu Bạch sợ đến tùy tiện chỉ trỏ, cúi đầu, đã nghe phục vụ hỏi: “Là loại C ạ?” Chu Tiểu Bạch còn mải mê rình rập ậm ừ đáp, đã thấy hai “Sóng thần” ngồi xuống đối diện Mặc Duy Chính.
Bi của bạn thế là phải dâng cho người ta rồi, lúc ấy trong đầu Chu Tiểu Bạch hiện lên suy nghĩ này...
Chương 12
Chu Tiểu Bạch xác nhận xong hai vị “Sóng thần” đích thực là ngồi cùng bàn với Mặc Duy Chính thì suất C của bạn cũng được mang đến rồi. Bạn cầm dĩa xiên bừa một miếng rồi bỏ vào miệng: “Ngon thật...” Bạch ta lập tức nhìn qua đồ ăn trước mặt, xem ra giờ cũng đành bám vào thứ này để vỗ về “tâm hồn bị thương tổn” của bạn mà thôi.
Vì rình mò từ xa, Chu Tiểu Bạch chỉ thấy mà nghe không được, suy tính nửa ngày cũng không hiểu sao Mặc Duy Chính lại có quan hệ với “Sóng thần”, cuối cùng đưa ra kết luận, hai người kia ở hội nghị có qua lại với nhau, hơn nữa là qua lại không cạn, còn tiếp tục thông đồng đến tận đây!
Bên kia, vị phu nhân ngồi cạnh Mặc Duy Chính đương cùng “Sóng thần” già hơn đối diện khách sáo mấy câu còn “Sóng thần” trẻ lại hướng về phía giai thẳng họ Mặc ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Thật không ngờ lại khéo như thế, mẹ tôi nói chuyện đi xem mặt cũng không biết là anh...”
Đáng tiếc hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, Mặc Duy Chính bình tĩnh đáp: “Trước khi xem mặt chí ít cũng biết đối tượng là ai chứ?”
Hoàng “Sóng thần” tái mặt, may mà cô nàng có trang điểm, dù có nhất thời mặt xám đen cũng khó nhìn ra: “Ừm... Tôi còn tưởng tổng giám đốc Mặc sẽ không đi xem mặt nữa.” Nói gần nói xa, ý là Mặc Duy Chính anh như vậy đã sớm biết là cùng “Sóng thần” tôi xem mặt nên mới đến, chính là cô nàng đang tự cấp cho mình một viên an thần.
Có điều thuốc an thần mà Hoàng “Sóng thần” uống còn chưa kịp trôi, thứ mắc trong cổ họng chung quy vẫn không chắc ăn bằng đã tiêu hóa tại dạ dày, Mặc Duy Chính đã bình tĩnh đáp: “Mẹ đặt đâu con ngồi đấy, có không muốn cũng phải vâng theo ý của bề trên.” Mặc Duy Chính phát hiện đối tượng xem mặt lại chính là quản lý Hoàng, dù không thích nhưng nghĩ đến chuyện hai công ty hợp tác, đương nhiên chuyện này không thể vì bọn họ căng thẳng mà thủ tiêu, song bầu không khí tốt đẹp thì thuận lợi hơn nhiều, Mặc Duy Chính đời nào thích tự tìm phiền phức, lãng phí thời gian nên mới đồng ý gặp mặt.
Hoàng “Sóng thần” thoáng cái thành thứ chẳng ai thèm, mặt có trang điểm thì vẻ giận dữ cũng rõ như ban ngày. Mặc Duy Chính có chút hối hận, lẽ nào gần đây ở chung với Chu Tiểu Bạch nên thành quen, nhất thời không sửa được nên cũng ăn nói kiểu đó với người khác, vội chỉnh lại: “Ý của tôi là quản lý Hoàng nhất định có rất nhiều người theo đuổi, chuyện xem mặt thực sự là thừa mà thôi.”
Khi nãy Hoàng “Sóng thần” sắp phun thuốc an thần ra rồi, vì lời này của Mặc Duy Chính mà không đầy ba giây đã lại nuốt thuốc vào: “Tổng giám đốc Mặc lại nói đùa rồi.”
Vị phu nhân bên cạnh Mặc Duy Chính xem ra chính là “bề trên” trong miệng hắn, nghe Mặc Duy Chính cùng Hoàng “Sóng thần” trao đổi qua lại thì có vẻ ngạc nhiên: “Hai đứa quen nhau à?”
“Là quản lý của công ty sắp hợp tác, con đã gặp qua.” Mặc Duy Chính lời ít ý nhiều giải thích qua loa.
Vừa nghe đã gặp mặt, “Sóng thần” già có vẻ đặc biệt kích động, bà ta vốn cho rằng xem mặt cũng giống xếp hàng mua đồ trong siêu thị, chiếm chỗ tốt là coi như con gái có lợi thế: “Vậy là được rồi, hai đứa cứ thoải mái giao lưu đi nhé!” Bà vừa nói vừa liếc nhìn Mặc Duy Chính đầy ẩn ý rồi quay sang bắt chuyện với mẹ hắn.
Ai ngờ bên kia lửa nóng bên này băng lạnh, Mặc Duy Chính ngoài công việc cũng không nói chuyện cùng phái nữ bao giờ, trừ mấy câu châm chọc ngoài miệng “đàn áp” Chu Tiểu Bạch. Không hiểu sao đi xem mặt lại nhớ tới bạn Bạch cơ chứ! Xem ra hắn thấy phái yếu chính tông là lại nghĩ đến kẻ “đột biến” rồi. Thấy bầu không khí nhạt phèo như vậy, Hoàng “Sóng thần” bèn mở màn: “Chúng ta bắt đầu chọn món thôi, tôi hơi đói rồi...”
Một câu phá vỡ cục diện tẻ ngắt, Mặc Duy Chính vẫy gọi nhân viên phục vụ, vừa nghiêng người liền thấy trong góc phòng một thân hình quen thuộc đang cắm đầu cắm cổ ăn, chỉ thiếu nước vục mặt xuống bàn. Mặc Duy Chính sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh để chọn món.
Thấy bầu không khí như đông đá cũng không giảm bớt, mẹ Mặc Duy Chính bèn lên tiếng hỏi: “Không biết sở thích của cô Hoàng đây thế nào?”
Hoàng “Sóng thần” nghe câu hỏi của trưởng bối, đương nhiên phải trả lời cho tốt: “Bình thường ngoài thời gian làm việc, thỉnh thoảng cháu cũng chơi violin.”
“Con gái học nhạc khí là tốt...” Bà Mặc dường như rất vui lòng.
Mặc Duy Chính bỗng nhớ đến sở thích của Chu Tiểu Bạch cùng tiếng rên ngập phòng, so sánh Hoàng “Sóng thần” ưu nhã kéo violin với Chu Tiểu Bạch cười thô tục xem GV, hắn bật cười, vừa khéo hóa giải tình thế đang bế tắc của buổi xem mặt.
“Con cười gì thế?” Bà Mặc lấy làm lạ hỏi, bình thường hắn nhất định không ở trong hoàn cảnh này mà lại cười thiếu ý tứ như vậy.
Mặc Duy Chính lập tức điều chỉnh nét mặt, thầm nghĩ đi xem mặt quả nhiên là chuyện ngang với nằm gai nếm mật, như đứng đống lửa như ngồi đống than vậy, thật muốn mau kết thúc quách cho rồi: “Con hơi khó chịu... ho khan thôi.” Mặc Duy Chính không muốn lấp liếm tiếng cười vừa rồi bằng tiếng ho khiên cưỡng như vậy, nhưng mà...
“Vậy ăn xong cháu mau về nhà nghỉ ngơi cho khỏe...” “Sóng thần” già điệu bộ hiền hòa nói.
“Nhất định là tổng giám đốc Mặc làm việc quá vất vả rồi!” Hoàng “Sóng thần” cũng rất đỗi dịu dàng.
Mặc Duy Chính nói trong người khó chịu, tự nhiên lại có thể đường đường chính chính giả vờ trầm mặc không cần đáp lại, không nói lời nào.
Có điều trầm mặc cũng không duy trì được lâu, người phá vỡ sự trầm mặc cũng chẳng phải Mặc Duy Chính mà là Chu Tiểu Bạch râu ria bên ngoài.
“Á... Sao lại đắt như vậy?” Tiểu Bạch nhìn hóa đơn, mặt biến sắc, hạ gục nhanh tiêu diệt gọn suất C như gió cuốn mây tan xong, bạn thấy chả còn gì đáng xem bèn chuẩn bị tính tiền rút lui không kèn không trống. Nhưng trước mắt Tiểu Bạch là con số hàng trăm, cái gì chứ... suất ăn như vậy thường là khoảng năm mươi tệ thôi... Chu Tiểu Bạch ngây người, lẽ nào bạn dự đoán sai rồi?
Chu Tiểu Bạch có vẻ cực kỳ không lý trí, song nhân viên phục vụ vẫn rất lý trí đứng một bên, không nói một lời. Tiểu Bạch không thể làm gì hơn, đành soát trên lục dưới, tài chính thiếu thốn nên bạn mới miễn cưỡng trưa nào cũng xuống căng tin tối húp canh suông, duy trì cái mạng quèn, chỉ còn vài ngày nữa là cuối tháng, gắng gượng lê lết như vậy cộng với thập thò ăn chực nhà Cố Nhã, Chu Tiểu Bạch mới chống chọi được đến cuối tháng. Tiểu Bạch mò mẫm trong ví, cố mò chút tiền còm từ một đống card GV cùng thẻ giảm giá McDonald.
“Năm mươi... mười...” Chu Tiểu Bạch lục lọi tìm tiền, cứ đà này không sớm thì muộn đến cả tiền xu cũng phải lôi ra nốt. Tiểu Bạch vốn cho rằng lấy năm mươi tệ ăn một bữa kết quả là mười ngày còn lại có thể đi nhà khác ăn chực duy trì, giờ xem ra bạn sai rồi, vấn đề tuyệt đối không thể dùng ăn chực mà giải quyết được nữa. Rất có khả năng bạn sẽ trở thành nhân viên nghèo rệp đầu tiên của công ty KM ra ngoài ăn cơm quỵt!
“Hình như thiếu mất rồi...” Chu Tiểu Bạch cầm tiền trong tay, cười ngượng ngập nhìn nhân viên phục vụ, công bằng mà nói, bạn chưa từng nghĩ có ngày mình cười hèn mọn đến như thế.
Ngay lúc Chu Tiểu Bạch chỉ còn nước đào hố chui xuống đất, thì bỗng có tiền mặt từ đâu bay qua: “Cô ta thiếu bao nhiêu? Không cần trả lại.”
Tiền trên trời rơi xuống ư? Tiểu Bạch sửng sốt nhìn theo hướng tiền “bay”, liền thấy vẻ mặt viết: “Cô thật mất mặt” của Mặc Duy Chính...
“Chào tổng giám đốc... anh thật tốt quá đi...” Ngụ ý của Tiểu Bạch là tiền của tổng giám đốc thật tốt quá đi.
Phục vụ chỉ nhận tiền không nhận người, Tiểu Bạch chẳng qua thiếu một ít mà cuối cùng lại để cô ta kiếm được một đống tiền boa, nhanh tay cầm tiền rồi biến mất.
Mặc Duy Chính lôi Chu Tiểu Bạch còn ngây ngô ra ngoài, quăng lại phía bên kia một câu: “Con đi trước đây.”
Hoàng “Sóng thần” sững sờ nhìn Chu Tiểu Bạch. Vừa rồi Mặc Duy Chính đứng dậy nói có việc, thì ra là gặp trợ lý. Đã từng gặp Chu Tiểu Bạch nhưng Hoàng “Sóng thần” có chút hoang mang, giúp cô ta trả tiền cũng đâu cần bỏ đi như vậy?
Tận đến khi bị đẩy vào trong xe Mặc Duy Chính, Chu Tiểu Bạch mới tỉnh lại: “Tổng giám đốc... tiền kia...”
Mặc Duy Chính khởi động xe, rồi mở miệng: “Trừ vào tiền lương của cô.”
“Cái gì!” Chu Tiểu Bạch hét thảm một tiếng. “Trừ vào lương của tôi còn bảo cô ta không cần trả lại!” Tưởng tổng giám đốc phung phí, ai ngờ nói nửa ngày mới lòi ra tổng giám đốc phung phí tiền của bạn!