Kế hoạch hủ nữ: Bẻ thẳng thành cong - Chương 27 - 28
Chương 27
“Đây là...” Lã Vọng Thú, năm giờ tan sở lại gặp tắc đường, kết quả đến muộn chỉ giương mắt nhìn “cảnh lạ” trước mặt, buột miệng kêu. “Gần đây ăn cơm Tây cũng thịnh hành uống rượu đoán quyền sao?”
Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Nguyệt lúc này đang vây bên người ông Mặc ra sức hát xướng: “Tiểu công với tiểu thụ... H ở trên giường... Công! Ha ha! A... Bác thua!” Tiểu Bạch ra bao đấu lại ông Mặc ra búa, Lã Vọng Nguyệt lập tức rót rượu.
Lã Vọng Thú mới đi tới đã bị Lã Vọng Nguyệt giữ lấy: “Bác Mặc, đây là anh cháu, thế này đấy!”
Ông Mặc đã quá chén, nheo mắt mỉm cười: “Ừm...không tệ, không tệ, nào nào, uống một chén.”
Tiểu Bạch liền ân cần rót cho Lã Vọng Thú một chén: “Tiểu Thụ...”
Mặc Duy Chính vốn ngồi một bên mặt lạnh như tiền, thấy vậy liền ra tay giật ngay lấy chén, uống cạn một hơi. Tiểu Bạch kêu lên: “Tổng giám đốc... chẳng phải anh vừa nói không uống đó sao?”
“Tôi khát rồi”, Mặc Duy Chính bình tĩnh đáp.
“Để tôi tự rót cũng được...” Lã Vọng Thú cười rồi ngồi xuống, kéo em gái, thấp giọng hỏi: “Không phải anh mời đi ăn với cô Chu sao, thế nào lại thành...”
“Trùng hợp, trùng hợp thôi!” Lã Vọng Nguyệt cười giả lả rót rượu cho ông anh, vừa quay đầu nhìn Hoàng “Sóng thần” sắc mặt xám xịt nói: “Chị dịch sang kia chút, thiếu chỗ rồi!”
Hoàng “Sóng thần” đã hoàn toàn thành người ngoài, thu lu một chỗ ăn một mình.
“Tiểu Thụ... Nào, uống một chén!” Tiểu Bạch xun xoe dâng một chén thì bị Mặc Duy Chính giằng lấy khiến bạn giật mình. Vừa rồi không cạy miệng ép hắn uống được một giọt, không ngờ giờ lại chủ động đòi uống. “Thế thì... anh uống... uống đi thôi.”
Lã Vọng Nguyệt thấy thế đắc ý cười, tiếp tục thù tạc với ông Mặc: “Nào nào... Chúng ta lại một vòng. Tiểu công với tiểu thụ... H ở trên giường, công rồi...”
Tiểu Bạch xích qua, nói với Lã Vọng Nguyệt: “Sao mình không uống mà cũng thấy váng đầu thế này...”
“Nhất định là tại lúc nãy bị đụng rồi.” Vận may của Lã Vọng Nguyệt không được tốt như Tiểu Bạch, chơi đến mức chính mình cũng nuốt vào không ít rượu, mặt đỏ bừng bừng, có vẻ đã say.
“Đầu cậu càng lúc càng sưng kìa...” Cô nàng kéo Tiểu Bạch nói. “Tình huống không tệ, tiếp tục chuốc say tổng công.” Nói xong, cô nàng lại chạy qua lôi kéo anh trai: “Anh... anh cũng chơi đi.”
Tiểu Bạch ôm đầu, ai dè đụng trúng cục u trên trán: “Ui da... đau, giờ sao đây?”
Lã Vọng Nguyệt lảo đảo đứng dậy nhìn một bàn người nằm la liệt: “Thành công rồi!”
Tiểu Bạch kéo kéo: “Còn quản lý Hoàng nữa?” Bạn chỉ vào Hoàng “Sóng thần” mặt đen như hắc ín bị dồn ép vào góc nói.
Lã Vọng Nguyệt khẽ liếc mắt: “Cô ta... chậc, quên béng mất!” Bạn bèn qua nói với Hoàng “Sóng thần”: “Chị về đi thôi.”
Hoàng “Sóng thần” ngây người, chẳng phải là tổng giám đốc Mặc với nàng hẹn nhau sao? Nàng ta mở miệng thốt không thành lời, ánh mắt Lã Vọng Nguyệt đã đảo qua, chỉ vào ông Mặc đang mê man nói: “Chị đưa bác ấy về nhà nhé!”
“Vì... vì sao?” Hoàng “Sóng thần” giật mình hỏi lại.
“Hôm nay chẳng phải chị tới gặp bác ấy à?” Lã Vọng Nguyệt vặn ngược.
“Này...” Tiểu Bạch kéo tay Lã Vọng Nguyệt. “Chẳng phải 3P sao?”
“Thứ đó đâu có chuẩn bị được ba phần...” Lã Vọng Nguyệt nhỏ giọng đáp lời Tiểu Bạch, quay về phía Hoàng “Sóng thần” lớn tiếng nói: “Chị đưa bác Mặc về nhà đấy nhé!”
Hoàng “Sóng thần” chỉ vào Lã Vọng Thú cùng Mặc Duy Chính hỏi: “Bọn họ thì sao?”
“Bọn họ say rồi lái xe thế nào? Ngủ khách sạn một đêm là được. Tôi với bạn Lã đi thuê phòng”, Tiểu Bạch đáp.
“Còn hai người?” Hoàng “Sóng thần” hỏi, cơn giận dồn hết lên mặt.
“Bọn tôi... bọn tôi đi xe buýt về”, Tiểu Bạch lại đáp.
“Tôi có xe, đưa họ về không được ư?” Người mình để ý bị kẻ khác chiếm, Hoàng “Sóng thần” đương nhiên không muốn buông tay.
“Này...” Lã Vọng Nguyệt nói. “Chị phải sắp xếp cho bác Mặc nằm ở ghế sau thoải mái chút đấy nhé! Có định xem mặt thành công hay không đây?”
Hoàng “Sóng thần” thở dài đứng dậy dìu ông Mặc: “Haizz... Nặng quá đi... Dìu không được.”
Tiểu Bạch quay sang nói với Lã Vọng Nguyệt: “Cậu đi thuê phòng trước, mình giúp cô ấy khiêng người.” Tiểu Bạch xắn tay áo chạy qua nhấc bổng ông Mặc, nói với Hoàng “Sóng thần” đang trợn mắt há miệng: “Đi thôi nào...”
Tiểu Bạch tiễn xong ông Mặc rồi trở lại nhà hàng, thấy Mặc Duy Chính cùng Tiểu Thụ vẫn còn mê man, bèn nhanh tay gọi cho Lã Vọng Nguyệt: “Này, xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng Lã Vọng Nguyệt bên kia có chút mơ hồ: “A... Mình đã cho bọn họ uống qua &*^%^& rồi... Cửa cũng mở rồi nhưng rinh không nổi... Thật mệt đến muốn hôn mê luôn, mình đang ở phòng 2301, đưa bọn họ vào phòng 2302 được rồi. Mình... Haizz... Váng cả đầu rồi. Mình không đóng cửa đâu... Cậu tới mau nhé!”
“Ừm...” Tiểu Bạch ngắt điện thoại, sờ sờ trán nói: “Đầu mình cũng muốn xoay mòng mòng kìa.” Nói xong, bạn liền xốc Lã Vọng Thú đang mê man nói với nhân viên phục vụ: “Anh trông hộ tôi một lát, tôi quay lại ngay.”
Tiểu Bạch khiêng Tiểu Thụ lên tầng hai mươi ba, thật không hổ là tiểu thụ, nhẹ đến như vậy, có điều... &*^%^& không biết hiệu quả thế nào. Nữ Vương Nguyệt thật lợi hại quá đi, bồi dưỡng cảm tình cái gì chứ, trực tiếp làm H là cầu nối cảm tình tuyệt đỉnh rồi. Tiểu Bạch ra khỏi thang liền thấy hai phòng còn hé cửa: “2301... 2302, ở đây...” Tiểu Bạch lần lần đi vào, quăng Tiểu Thụ lên giường một cái, xoay người bỏ ra ngoài, đầu càng lúc càng váng vất.
Tiểu Bạch vác Mặc Duy Chính không nhịn được cốc cho hắn vài cái: “Hơi bị nặng đấy... Có điều... Thể lực tốt là hay rồi... Ha ha...”
Bạn không buồn nhìn số phòng, vào đại một phòng, giơ tay mò trúng mớ tóc quăn của Lã Vọng Nguyệt: “Haizz... Là cô ấy à? Vào nhầm phòng rồi.” Tiểu Bạch lại vác Mặc Duy Chính ngược ra, vứt sang phòng kia, nhìn bóng người đen đen cười hiểm: “Từ từ hưởng thụ &*^%^& đi nhé!”
Tiểu Bạch xoay người ra ngoài, di động đột nhiên kêu vang: “A lô...” Tiểu Bạch cảm thấy đầu óc mơ hồ loạn xạ, chỉ nghe loáng thoáng Cố Nhã bên kia nói: “Này... Heo, cuối tuần chẳng phải sinh nhật cậu đó sao? Cùng đi ăn nhé!...”
“Ừm... Được... Để mai nói tiếp nhé!” Tiểu Bạch đứng trên hành lang ậm ừ đáp.
“Cậu ngủ sớm quá đấy...” Cố Nhã càu nhàu một câu rồi ngắt luôn điện thoại.
Tiểu Bạch lúc lắc đầu, tính về lại căn phòng ban đầu, không muốn làm phiền Lã Vọng Nguyệt nên đèn cũng không bật: “Hả? Sao trên giường lại có hai người? A... Vào nhầm phòng rồi!” Tiểu Bạch cốc cho mình một cái. “Ngốc thật... Ui... Đau!”
Tiểu Bạch đầu óc mòng mòng đi ra, đóng cửa xong liền hướng về phía phòng đối diện, vào phòng nhắm thẳng chỗ trống còn lại trên cái giường đôi nằm xuống... Mai phải đi mua cao dán... Nhất định phải mua, đầu đau chết đi được rồi...
Chương 28
Tiểu Bạch ngủ say sưa, hưởng thụ mộng đẹp, trong mộng tổng giám đốc uống qua &*^%^& một tay cởi sạch quần áo, đáy mắt toát lên dục vọng vô cùng cấp thiết, quả nhiên... cho tổng giám đốc uống hẳn hai phần là đúng, dù Tiểu Thụ không uống, cũng coi như thành công. Cường công với tiểu thụ phải một tấn công, một phản kháng xem mới kích động chứ! Tiếp theo đương nhiên là tổng giám đốc lao lên đè ép Tiểu Thụ. “A!...” Tiểu Bạch hưng phấn kêu lên, đạp ngay một cước.
Ánh trăng xuyên qua cửa kính, một bóng đen vẽ ra một đường parabol đầy ưu nhã với tiêu điểm nằm trên trục Y trong phòng, Tiểu Bạch mơ hồ ngồi dậy nhìn nạn nhân xấu số vừa bị bay khỏi giường: “A... Tiểu Nguyệt!”
Bạn đạp Tiểu Nguyệt?!
Tiểu Bạch lắc lắc đầu, thấy người kia vẫn không nhúc nhích, vội xuống giường chạy qua: “Tiểu Nguyệt... Tiểu Nguyệt...” Tiểu Bạch thừa nhận bạn đụng đầu cú đó đúng là quá mạnh, kiểu gì lại thấy mặt Tiểu Nguyệt trưng ra y hệt mặt tổng giám đốc!
Tiểu Bạch còn đang giật mình thì Nữ Vương Nguyệt gắn mặt Mặc Duy Chính nhào qua đè lên người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lắp bắp: “Tiểu Nguyệt... cậu phẫu thuật thẩm mỹ khi nào thế? Sửa thành như vậy nữa?” Nói được phân nửa Tiểu Bạch liền tắt tiếng... Mùi vị giống táo bạn ăn hôm trước ghê, Tiểu Bạch liền cắn ngay một miếng.
Chỉ nghe Tiểu Nguyệt mặt quái kêu lên thất thanh: “A...”
“Cậu còn đổi giọng nữa!” Tiểu Bạch ngơ ngác, nhất định là bạn đụng hỏng đầu rồi, xuất hiện ảo giác nghiêm trọng rồi! Bạn nhất định phải kiểm tra một chút. Tiểu Bạch đặt mông chặn trên người bóng đen kia, xắn tay áo sờ soạng. “Hả? Tiểu Nguyệt còn mang theo gậy?” Tiểu Bạch xuất ra năm phần công lực nắm xuống, dưới thân lập tức truyền đến một tiếng hét thảm: “A!...”
Tiểu Bạch lập tức giật mình, tỉnh giấc nhìn lại, rõ ràng là tổng giám đốc, bạn nắm áo tổng giám đốc hỏi giật: “Sao lại là anh? Sao lại là anh? Anh... anh... chẳng phải ở cùng Tiểu Thụ? Phòng! A... Là phòng nào nhỉ? Mình cũng choáng váng rồi...” Bạn định đẩy Mặc Duy Chính ra ngoài, bỗng nhiên bị hắn vươn tay kẹp cổ đưa lại về giường.
Mặc Duy Chính nồng cháy nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt thăm thẳm.
Tiểu Bạch nhớ đến một câu nói, đêm tối cho ta đôi mắt đen tuyền, ta lại dùng nó để xem H.
Tiểu Bạch bị dọa cho tỉnh đến vài phần, nhất định là nhầm phòng, mà Mặc Duy Chính bây giờ lại đang ham muốn cực độ... Vì sao lại ham muốn cực độ, thì phải hỏi đến công hiệu của &*^%^&. Còn cái gì là &*^%^& thì chính là bình thuốc Tiểu Bạch mua ở một hiệu dược phẩm, nói chung là bên ngoài đều vẽ hình con báo, con cọp gì đó rất khêu gợi.
Một lần uống hai bình... Đây là một chuyện rất đáng mừng, chỉ có điều tiền đề là đối tượng của hắn phải là Nữ Vương Thụ chứ không phải Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nuốt nước miếng, định vươn tay thì phát hiện tay đã bị Mặc Duy Chính đè lên. Tiểu Bạch trừng mắt, quát to: “Đi mà tìm hoa cúc của anh ấy!”, vừa nói vừa giương trán xô mạnh vào đầu Mặc Duy Chính.
“Cốp!”
Đồng chí Tiểu Bạch thủ thân như ngọc, bảo hộ trinh tiết cho giai thẳng, dưa chuột và hoa cúc mới là chính đạo!
Mặc Duy Chính sao có thể sống sót qua đòn như trời giáng ấy, lảo đảo rồi ngã sang một bên. Tiểu Bạch lập tức bò dậy, cố kìm cơn choáng váng tính đi ra mở cửa, nhưng giật kiểu gì cũng không ra, chìa khóa vốn nằm cả trong tay Lã Vọng Nguyệt. Tiểu Bạch giật vài cái, đành quay về lục di động gọi cho Lã Vọng Nguyệt. Vừa quay lại đã thấy Mặc Duy Chính bò dậy, Tiểu Bạch liền nhảy qua đè lên người hắn, nắm luôn cà vạt kéo mạnh. Mặc Duy Chính khốn khổ kêu: “A... Khụ... Đầu tôi...”
Tiểu Bạch vội buông cà vạt. Mặc Duy Chính khàn giọng hô: “Tiểu Bạch...” Bạn Bạch bay tới một quyền, thế giới lại yên tĩnh. Tiểu Bạch bèn tháo cà vạt ra, trói tay tổng giám đốc, thỏa mãn nhìn Mặc Duy Chính ngất xỉu, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân có cảm giác cứng cứng, Tiểu Bạch hoảng hốt đứng dậy nhìn: “Oái... Oa...”
Tiểu Bạch tuy xem qua GV nhưng gặp vật thật vẫn có chút xấu hổ, ở trên GV cũng phải qua cả quá trình, sao chưa gì đã thành như vậy rồi... Tiểu Bạch qua lại trong phòng mấy lượt, trở lại trên người tổng giám đốc trêu ghẹo vài cái, thỏa mãn cầm di động muốn gọi, ai ngờ đứng dậy thấy hoa mắt liền ngã ngược về sau nằm thẳng lên giường, nặng nề ngã lên người Mặc Duy Chính. Mặc Duy Chính vừa tỉnh lại, mới mở mắt đã thấy bóng đen trùm đầu, chân chật vật giật giật vài cái, rồi... bất động...
Tiểu Bạch có H hay không, thái dương vẫn cứ theo lệ thường mà mọc.
Lã Vọng Nguyệt từ trong mê mệt tỉnh lại, cào cào tóc, lay lay người bên cạnh: “Tiểu Bạch... Mình ngủ quên, cậu không có quên chụp hình lại đấy chứ?”
Lay vài cái không thấy phản ứng, Lã Vọng Nguyệt xốc chăn lên liền thấy một cái đầu tóc ngắn: “A!...”
Bạn kêu xong cũng đạp người kia xuống giường, nhìn lại quần áo trên người, nhăn nhúm nhưng vẫn nguyên si. Lã Vọng Thú từ dưới đất bò dậy dụi dụi mắt ngồi trên thảm lẩm bẩm: “Quả nhiên là say rồi... Sao lại ngủ dưới đất cơ chứ?”
“Anh với em... Vậy Tiểu Bạch thì sao?” Lã Vọng Nguyệt kêu lên. Bạn quá may, hôm qua ông anh không có uống &*^%^&, chỉ có điều... Tổng công uống hai phần đấy! Bạn vội lao ra cửa, lấy chìa khóa mở cửa phòng kia, vừa vào liền giật mình: “A!”
“Hả?” Tiểu Bạch mơ mơ hồ hồ tỉnh lại. “Hửm?”
“Sao lại thế được?” Lã Vọng Nguyệt chỉ vào Mặc Duy Chính bị trói tay, phần nào đó dưới eo lại bị chặn gạt tàn, Tiểu Bạch nằm ngủ vắt ngang người hắn.
Tiểu Bạch xoay người bò dậy vỗ vỗ cái đệm dưới thân: “A... Mình ngủ quên?”
“Thế... sao phòng lại thành ra như vậy!” Lã Vọng Nguyệt kêu lên. “Không phải bảo bọn mình ở phòng 2301, bọn họ ở 2302 sao?”
“Đúng mà.” Tiểu Bạch đáp. “Mình thấy phòng 2302 nên mới bỏ vào, không hiểu sao qua lại vài lần, thành ra cậu lại ở bên đó, không biết sao lại có hai người, mình hôn mê...”
“Ngu ngốc!” Lã Vọng Nguyệt nhịn không được mắng. “Thế mà cũng nhầm được...”
Nói xong, Tiểu Nguyệt kéo Tiểu Bạch ra ngoài chỉ biển số phòng: “Đây không thấy sao? Mình vào phòng 2301, sờ tóc mình là biết...”
Tiểu Bạch chỉ vào biển số phòng Lã Vọng Nguyệt: “Hả? Cậu vào phòng 2302 kìa!”
“Á?” Lã Vọng Nguyệt hoảng hốt la một tiếng, lại nhìn Lã Vọng Thú vừa cào tóc vừa đi ra. “Chờ chút... Sao lại vậy nhỉ?” Lã Vọng Nguyệt buông tay Tiểu Bạch, ra hành lang diễn lại tình huống hôm qua. “Mình đứng ở đây, nhìn biển số là 2301, sau đó... sau đó...”
“Sau đó sao?” Tiểu Bạch xoa trán hỏi, quả nhiên lấy đầu xô tổng giám đốc hại thân mà.
“Sau đó...” Lã Vọng Nguyệt, mặt biến sắc, lùi lại vài bước, xấu hổ cười nói: “Mình cứ thế... đi tới, vào 2302...”