Kế hoạch hủ nữ: Bẻ thẳng thành cong - Chương 29 - 30

Chương 29

“Tổng giám đốc!” Trợ lý Vương đẩy cửa vào phòng, ánh mắt đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Mặc Duy Chính ngồi sau bàn xem văn kiện, Chu Tiểu Bạch đang rót nước cho hắn, do dự một lát mới thốt lên: “Này, đúng là trùng hợp, cùng bị cụng đầu sao?”

Mặc Duy Chính và Chu Tiểu Bạch cùng ngẩng đầu, lộ ra hai cái trán dán nguyên cao. Tiểu Bạch cười cười, bạn quả thực bị đụng đầu, chỉ là đầu của tổng giám đốc ra nông nỗi này cũng là kiệt tác của bạn.

Mặc Duy Chính xấu hổ ho một tiếng: “Có chuyện gì thế?”

Trợ lý Vương đặt lên bàn một xấp văn kiện. Tiểu Bạch đặt tách xuống rồi quay về bàn ngồi tâm tình với cái phích nước, liên tục liếc về phía Mặc Duy Chính đầy thâm ý sâu xa, cực kỳ thảm thiết và kéo rất dài.

Mặc Duy Chính đương nhiên cảm nhận được, cũng nhìn lại Tiểu Bạch, hai mắt lóe như sao. Tiểu Bạch không những không né đường nhìn của hắn mà càng ngó lại mãnh liệt hơn. Mặc Duy Chính có chút kích động trong lòng, đợi trợ lý Vương vừa đi, lập tức hỏi Tiểu Bạch: “Cô nhìn tôi làm gì?”

Tiểu Bạch quét hắn một lượt từ đầu đến chân, bật ra một câu: “Tổng giám đốc, anh thật mạnh... Uống hai bình “Uy mãnh nam nhân” mà còn giữ vững được ý chí, thản nhiên không động được nữa chứ!”

Mặt Mặc Duy Chính bỗng đỏ ửng, cổ nổi gân xanh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô còn không biết xấu hổ mà nói thế à?”

“Haizz...” Tiểu Bạch nuốt nước miếng, may là bạn thông minh có thừa, trước khi hắn tỉnh lại đã giải quyết xong cà vạt với gạt tàn, bằng không tổng giám đốc tỉnh lại nhất định sẽ phát điên, sau đó bạn còn dịu dàng đắp chăn cho hắn rồi mới cùng Lã Vọng Nguyệt đi ra, xóa sạch dấu vết của một đêm “khó quên”. Có điều, tuy Mặc Duy Chính không nhớ rõ nhưng ký ức về một loạt hành vi xung động bất thường của bản thân hãy còn vô cùng tươi mới, đặc biệt nhớ kỹ đang hôn Tiểu Bạch lại bị cắn một cái, hôm sau tỉnh lại thì xương sống, xương sườn, thắt lưng lẫn đầu đều đau đến rút gân. Tiểu Bạch không còn biết làm thế nào đành bịa chuyện chủ tiệm thuốc lừa bạn nói “Uy mãnh nam nhân” là thuốc giải rượu: “Uy mãnh một chút mới tỉnh lại được...” Cái thứ này ngay cả Tiểu Bạch cũng thấy không tin, huống chi Mặc Duy Chính, tại chỗ ra sức bóp chết Tiểu Bạch... nhưng bất thành, lý do chính là nhờ sự xuất hiện của Nữ Vương Thụ khiến Mặc Duy Chính phải vãn hồi hình tượng tổng giám đốc, đình chỉ hành vi giết heo.

Cứ theo thống kê, vì Mặc giai thẳng không xuống tay được, khiến thịt heo càng thêm đắt hàng, tăng giá 0,01 phần trăm, bà con kháng nghị biểu tình. Để bổ khuyết, thương lái chợ đen nhập thịt heo phi pháp từ nơi khác về bán, làm hơn mười người ngộ độc, may mà tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng. Do y tá, bác sĩ phụ trách rửa ruột hôm đó gặp tình huống đặc biệt mà tăng ca, người mệt mỏi yêu cầu cấp tốc ăn thịt, lại làm gia tăng nhu cầu thịt heo trên thị trường. Phản ứng dây chuyền này lập tức gây xôn xao dư luận, ngay trên hội nghị XX cử hành gần nhất, đại biểu nhân dân đứng dậy hô vang khẩu hiệu: “Giết heo! Ăn thịt!”

Mặc Duy Chính đã hết muốn tra cứu mục đích hành vi của Tiểu Bạch, lòng thầm chắc không biết là tốt nhất, chỉ là lời muốn nói lại nghẹn trong cổ thì thực khó chịu: “Cô thích nam cặp với nam đến thế kia à?”

Tiểu Bạch nhìn Mặc Duy Chính vẻ mặt kinh ngạc: “Hả? Nam không cặp với nam thì cùng cái gì? A... Chẳng lẽ là nhân thú[44]? OMG! Sét đánh nha... Tuy tôi thừa nhận “chỗ kia” của động vật khá lớn, nhưng ngàn vạn lần không thể đâu...”

[44] Nhân thú: ý nói người quan hệ với thú.

Mặc Duy Chính quá sức hối hận vì đã mở miệng, chán nản liếc nhìn Tiểu Bạch đã YY đến vô cực, xoay người đi làm việc.

Đợi đến buổi chiều, hai nữ vương lại lên sân khấu. Lã Vọng Nguyệt vừa thấy Mặc Duy Chính đã nhớ tới bộ dạng hắn lúc sáng ngày, “xì” một tiếng bật cười. Mặc Duy Chính nhướn mày, Tiểu Bạch vội giải thích: “Cô Lã... Là... là thấy tổng giám đốc nên vui quá thôi mà.”

Mặc Duy Chính bực tức trừng trừng nhìn Tiểu Bạch. Kỳ thực việc khiến hắn phẫn nộ hơn là chuyện hôm qua lại có mặt người ngoài! Có điều suy nghĩ này của Mặc Duy Chính rất đáng cân nhắc. Từ bao giờ Tiểu Bạch lại thành người nhà rồi?

Tiểu Bạch bị Mặc Duy Chính nhìn trừng trừng, liền xoay người đi pha trà rót nước. Nữ vương thụ cùng Mặc Duy Chính nói chuyện. Lã Vọng Nguyệt kéo Tiểu Bạch ra ngoài cửa tán gẫu: “Nghe nói cuối tuần này cha của Mặc tổng công mừng sinh nhật năm mươi lăm tuổi”.

“Sao cậu biết vậy?” Tiểu Bạch lấy làm lạ hỏi.

“Hừ...” Lã Vọng Nguyệt căm giận nói. “Toàn là Hoàng “Sóng thần” nói năng vung vít cả, bảo đêm qua bác Mặc chủ động gọi điện mời cô ta tham dự yến tiệc.”

“Hả?” Tiểu Bạch giật mình nói. “Hoàng “Sóng thần” ra tay nhanh quá đi, thoáng cái đã được mời rồi.”

Lã Vọng Nguyệt cốc cho Tiểu Bạch một cái: “Cậu còn không thấy, coi chừng giai thẳng vẫn cứ thẳng thì kế hoạch của bọn mình coi như bế mạc, nhỡ nhàng hết cả.”

“Lẽ nào lại phá cả yến tiệc?” Tiểu Bạch kinh ngạc hỏi.

“Cái này... chưa phá vội, chỉ cần cản trở cô ta tiến thêm bước nữa là được”, Lã Vọng Nguyệt đáp. “Lẽ nào tổng giám đốc không mời cậu?”

Tiểu Bạch dẩu môi: “Mời mình á? Sao thế được... Tổng giám đốc còn chưa nói gì nữa là!”

“Nói chung anh trai mình có thiệp mời rồi, mình bám càng được, cậu phải nghĩ cách để làm tổng giám đốc mời bằng được thì thôi.” Lã Vọng Nguyệt căn dặn. “Dù bảo người có máu mặt như Mặc Duy Chính dẫu thành gay cũng phải tìm vợ làm bình phong, nhưng vị trí này tuyệt đối không thể nhường “Sóng thần”! Bằng không bi của mình phải làm sao bây giờ!”

Tiểu Bạch nhận lệnh từ nữ vương, đương nhiên tìm đủ cơ hội để Mặc Duy Chính mời mình, mà cơ hội xưa nay đều do người tự sáng tạo ra. Tỷ như Tiểu Bạch rót nước xong không vội đặt tách xuống, mà kiên trì đứng bên Tổng giám đốc cos[45] cái giá đặt tách, đến khi Mặc Duy Chính lên tiếng: “Cô xích ra chút, tôi cần mở tủ.”

Lượn lờ bơi qua bơi lại trước mặt Mặc Duy Chính nhiều đến nước cũng đục ngầu lên thế mà hắn vẫn trơ như đá vững như đồng, không có động tĩnh, Tiểu Bạch đành bắt đầu dùng “từ khóa” nhắc nhở hắn.

Ví dụ như, Mặc Duy Chính đang uống nước, Tiểu Bạch hét lớn một tiếng: “Yến tiệc!” làm Mặc Duy Chính sợ đến nỗi bị sặc, ho sặc sụa, cuối cùng tức giận quát Tiểu Bạch: “Cô hét cái gì thế?”

Tiểu Bạch không còn cách nào khác đành xấu hổ chỉ vào bàn mình: “Tôi nói... trên bàn tôi sao lại có tàn thuốc[46]?...”

[45] Cos: viết tắt của cosplay, nghĩa là sắm vai.

[46] Trong tiếng Trung, từ “yến hội” (yến tiệc) và “yên hôi” (tàn thuốc) phát âm rất giống nhau.

Dùng từ khóa không xong, Tiểu Bạch xoay sang kích thích hứng thú của Mặc Duy Chính khiến hắn chú ý đến mình, ví dụ như lúc nghỉ trưa, Tiểu Bạch ân cần kể chuyện cười cho Mặc Duy Chính nghe: “Một thái giám mừng sinh nhật thứ năm mươi lăm, nhìn tay mình nói, tay ơi tay, ngươi năm mươi lăm tuổi rồi. Lại nhìn chân nói, chân ơi chân, ngươi năm mươi lăm tuổi rồi, sau đó cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân nói, huynh đệ ơi... nếu ngươi vẫn còn, chắc ngươi cũng năm mươi lăm tuổi rồi...” Nói xong, Tiểu Bạch tự cười, liền bị Mặc Duy Chính, sắc mặt đen thui, đá cho một cú văng xa tuốt.

“Sao lại là sinh nhật năm mươi lăm tuổi!”

“Đó là kích thích anh liên tưởng mà...” Tiểu Bạch ôm đầu ai oán.

“Liên tưởng cái đầu cô!” Mặc Duy Chính không chút lưu tình quát thẳng vào mặt bạn.

Tình hình giằng co đến tận trước đêm tiệc một ngày. Tan tầm, Mặc Duy Chính lái xe tới Bloody Mary, đưa thiệp mời cho Tiểu Hòa nói: “Cho Tiểu Bạch nhé!”

Tiểu Hòa sửng sốt: “Hả? Đây chẳng phải thiệp mời mà Tiểu Bạch đòi loạn lên à?”

Mặc Duy Chính có chút ngượng ngập đáp: “Ừm... Cô ta ầm ĩ suốt mấy ngày hôm nay không phải là muốn nó sao?”

Tiểu Hòa mỉm cười châm chọc: “Vậy sao cậu không tự đưa?”

Mặc Duy Chính lắp bắp: “A... Cái đó... Lúc mình định đưa thì cô ta lại không có mặt...”

Tiểu Hòa buông thiệp hỏi thẳng Mặc Duy Chính: “Mình tò mò thật đấy! Sao cậu lại thích Tiểu Bạch nhỉ?”

Một lời thốt ra, mặt Mặc Duy Chính lập tức biến sắc: “Cậu... Đầu cậu cũng giống đầu Tiểu Bạch rồi sao?”

Tiểu Hòa nhún vai: “Được được... Vậy cậu còn giữ Tiểu Bạch làm gì chứ? Chẳng phải cậu rất phản cảm với sở thích của cô ấy còn gì?”

Mặc Duy Chính ngẫm nghĩ một lát, vấn đề này cũng khiến hắn trằn trọc bao lâu. Vì sao Tiểu Bạch lại đặc biệt nhỉ? Hắn nghĩ hồi lâu mới mở miệng: “Đại khái là... cô ta là người đầu tiên muốn tống mình cho đàn ông, phải nói là suy nghĩ này rất mới lạ. Mình là tổng giám đốc, doanh nghiệp muốn tồn tại, cần nhất là những thứ mới lạ như thế!”

Chương 30

Lúc Chu Tiểu Bạch nhận được thiệp mời từ tay Cố Nhã, Tiểu Bạch chả thấy vui vẻ chút nào, chỉ ngây ra nhìn, nghe Cố Nhã cười vô cùng ác ý: “Ha ha... Đúng là duyên phận!”

Sáng hôm sau, Tiểu Bạch do dự hồi lâu, cuối cùng tiến đến trước mặt Mặc Duy Chính: “Tổng giám đốc...”

Mặc Duy Chính không buồn ngẩng đầu nói: “Cà phê.”

Tiểu Bạch, miệng vừa mở ra lại khép vào, quay đi pha cà phê, lúc đưa cà phê lại gọi: “Tổng giám đốc...”

“Đưa cái này xuống tầng dưới.” Mặc Duy Chính đưa văn kiện phê duyệt xong cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lại đành thu lại lời muốn nói: “Haizz...”

Chờ Tiểu Bạch thở hổn hển quay lại, tổng giám đốc đã mất tăm mất dạng từ lúc nào rồi: “Ôi...”

Tiểu Bạch than thở, rút thiệp mời trong túi, không biết có phải tại tối có tiệc nên sáng nay tổng giám đốc mới xử lý công việc gấp gáp như thế không nữa? Mà hình như hôm nay tổng giám đốc còn thay hẳn một bộ âu phục mới tinh. Tiểu Bạch dẩu môi, thì thầm: “Mặc đẹp cỡ nào, cởi hết cũng chỉ thế mà thôi...”

“Ai cởi hết?”

Tiểu Bạch sợ đến nỗi tim nhảy cóc một nhịp, nhìn Mặc Duy Chính đẩy cửa vào, vội đưa thiệp mời ra: “Tổng giám đốc... Cái này...”

Mặc Duy Chính khẽ liếc mắt: “Hừm... Chẳng phải cô muốn có còn gì?” Hắn vừa nói vừa quét mắt nhìn một cái, ai dè Tiểu Bạch không chỉ không mặc đồ công sở bình thường còn chơi nguyên một bộ đồ thể thao. “Quần áo của cô thế kia là sao?”

“Ha ha...” Tiểu Bạch cười ngần ngại, chỉ chỉ thiệp mời. “Tối nay tôi không đi được rồi...”

“Vì sao?” Mặc Duy Chính thật lấy làm kỳ, mấy hôm trước rõ ràng bạn sống chết đòi đi cơ mà?

Tiểu Bạch mở thiệp mời chỉ vào ngày nói: “Hôm nay cũng là sinh nhật tôi...” Một đám bạn bè đã hẹn tới công viên đồng tính gần đó ngắm YY, vậy nên Tiểu Bạch mới đổi sang vận đồ thể thao.

“Hả?” Mặc Duy Chính nhíu mày, sinh nhật Tiểu Bạch? Sao chưa nghe bạn nhắc đến bao giờ?

“Ha...” Tiểu Bạch đáp lại bằng đúng tông giọng của tổng giám đốc: “Đúng là duyên phận mà... Hôm nay tôi bước sang tuổi hai mươi lăm... Cha anh sang tuổi năm mươi lăm.”

Mặc Duy Chính thấy Tiểu Bạch có lý do chính đáng, đương nhiên cũng không miễn cưỡng, chỉ thuận miệng hỏi: “Dù là sinh nhật cô thì cũng không nên ăn mặc như vậy chứ...”

“Vậy mới tiện!” Tiểu Bạch kéo kéo quần. “Hết giờ làm tôi định đi chung với bạn đến công viên đồng tính chơi... Mặc thế này cho thoải mái.”

Vừa nghe lời này, Mặc Duy Chính lập tức thay đổi quan điểm! Tuy không biết Tiểu Bạch vì sao nhất định phải dự tiệc sinh nhật của ông cụ nhà mình, nhưng xét từ một góc độ nào đó, hắn thực sự cảm thấy rất vui sướng với ý định này của Tiểu Bạch, nhất là lúc bạn cầu xin hắn, hắn còn nghĩ bạn có chút bình thường rồi, thật không ngờ bạn lại thình lình vứt ra lý do như vậy. Đi công viên đồng tính mừng sinh nhật! Vậy chẳng phải mai về lại càng thêm...

“Không được!” Mặc Duy Chính đập bàn quát. “Cô có thiệp mời thì phải đi!”

Tiểu Bạch ngây người: “Tổng giám đốc... anh thấy anh nói có lý không vậy?” Đâu ra chuyện nhận được thiếp mời dứt khoát phải đi chứ? Tiểu Bạch lòng vô cùng không phục.

Mặc Duy Chính tự biết vô lý, nhưng vô lý cũng không thể để bạn tiếp tục cái đà này “thoái hóa” được.

“Vậy cô tối nay tăng ca!”

“Hả?” Tiểu Bạch mím môi, trừng mắt nói. “Vậy... tôi xin nghỉ!”

“Không duyệt!” Mặc Duy Chính mặc kệ bạn.

“Tôi... tôi đi làm tháng thứ hai rồi! Theo luật tôi có quyền nghỉ!” Tiểu Bạch không chịu kém cạnh đáp.

“Ha?” Mặc Duy Chính quét mắt liếc bạn. “Cô đi xem... lịch nghỉ của nhân viên trà nước chuyên trách sắp xếp thế nào?”

Tiểu Bạch ngây người, vẫn còn cố chống cự: “Vậy... Tổng giám đốc, anh xem tôi ăn mặc thế này, tiệc nhà anh chắc là rất trang trọng, tôi mà đi không phải sẽ rất mất mặt sao...”

Mặc Duy Chính liếc mắt, dứt khoát nói với Tiểu Bạch: “Về nhà thay!”

“Ở nhà tôi cũng không có y phục trang trọng thế đâu...” Tiểu Bạch liến láu đáp. “Anh thấy tôi thế nào rồi đấy, đi dự nhất định sẽ làm tổng giám đốc anh mất mặt, không khéo... là hủy luôn hình tượng của anh! Mất sạch danh dự!”

Mặc Duy Chính nghe xong gật đầu: “Ừm... Cũng đúng, có điều cô dám chắc cô có sức ảnh hưởng ghê thế à?”

“Nói chung như tôi thì không thể đi được”, Tiểu Bạch vừa nói vừa làm bộ nghẹn ngào. “Bộ dạng tôi thực chẳng ra sao.”

Mặc Duy Chính mím môi, lấy một tấm card vàng óng đưa cho Tiểu Bạch: “Trưa nay đi mua một bộ”, miệng nói tay chỉ sang trung tâm thương mại đối diện.

“Nhưng...” Tiểu Bạch giãy giụa đến cùng.

“Hay là tăng ca đây?” Mặc Duy Chính thản nhiên nói. “Hai chọn một?”

Tiểu Bạch nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành cầm lấy card vàng. Bạn còn chưa đủ thực lực chống lại tổng công! Kiềm chế, kiềm chế, hết sức kiềm chế...

Đến giờ làm việc buổi chiều, Mặc Duy Chính vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Bạch đâu cả, liền hỏi trợ lý Vương xem Tiểu Bạch đi đằng nào.

“Nghe cô ấy nói là đi mua quần áo rồi”, trợ lý Vương trả lời.

Mặc Duy Chính rất hài lòng vì Tiểu Bạch nghe lời nhưng vẫn oán giận buông một câu: “Đi lâu vậy!”

Trợ lý Vương cười nói: “Con gái mà... Mua quần áo nhấc lên đặt xuống, thử tới thử lui, rất bình thường.”

Mặc Duy Chính rất thỏa mãn với câu trả lời này. Nếu bạn có thể đi mua sắm quần áo như con gái bình thường thì cũng không tệ, coi như quà sinh nhật cho bạn được rồi.

Trợ lý Vương mới đi được một lúc, Tiểu Bạch đã đẩy cửa bước vào, tay xách ba túi lớn, vẻ mặt hưng phấn, rạng rỡ vô cùng: “A... Thật thích ghê!”

Mặc Duy Chính không thèm để ý xem bạn mua nhiều hay ít, chỉ quan tâm tới việc bạn đi mua sắm mà sung sướng đến vậy: “Rất hài lòng đấy nhỉ?...” Không tệ, không tệ, còn bình thường một chút.

Tiểu Bạch đặt ba cái túi xuống đất, “xoẹt” cái lấy từ một túi ra thứ làm Mặc Duy Chính muốn phun máu.

“Trung tâm thương mại đối diện không ngờ lại có cửa hàng SM độc quyền! Tôi vốn không biết, tổng giám đốc xem, cái quần lót chữ T khêu gợi thế này... Rất thích hợp với Nữ Vương Thụ, mặc vào mà xem... Còn cái roi này nữa... Mấy cái gai bên trên gợi cảm quá đi!” Tiểu Bạch nói xong, còn như dâng vật quý lên trước mặt Mặc Duy Chính đã xanh như tàu lá. “Tổng giám đốc... Đây là nến không nóng này...”

Mặc Duy Chính một cước đá bay Tiểu Bạch, dùng hết khí thế đế vương công quát: “Đây là cái gì chứ!”

Tiểu Bạch từ góc tường bò lên, điệu bộ e thẹn: “Tại người ta thấy SM trong BL là tuyệt nhất mà... Tiểu thụ đáng thương...”

“A... Đừng mà!”

Mặc Duy Chính không thèm để ý Tiểu Bạch khóc than, không chút do dự cầm ba cái túi “bảo bối” của bạn vứt vào thùng rác trong công ty, lôi xềnh xệch Tiểu Bạch ra ngoài.

“Anh làm gì vậy...” Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ nhìn bảo bối của bạn. “Đắt tiền lắm đấy... Cái xích chân kia đắt tiền lắm đấy...”

“Đi mua quần áo!” Mặc Duy Chính rít gào, tống Tiểu Bạch vào xe, hắn bắt đầu hối hận vì những lời đã nói rồi, đôi khi đổi mới cũng cần căn cứ vào tình hình thực tế thì mới xong!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3