Báo Nam - Chương 09 part 1

Chương 9

 Cừu Liệt theo Tước Lợi Nhi trở lại câu lạc bộ linh lực, nhận thí nghiệm của quản lý, quản lý lấy máy dò xét đem cấu tạo bên trong của dây xích đưa vào máy tính, lại qua máy tính phân tích tổ hợp mật mã này.

 Trải qua ba giờ nghiên cứu, máy tính rốt cục cũng đưa ra toàn bộ tiết diện của dây xích, quản lý nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, mới nói: “Phương Tư là thiên tài!”

 “Như thế nào?” Tước Lợi Nhi đi lên trước xem.

 “Bên trong dây xích này có bom chất khí rất tinh vi, bao quanh toàn bộ chu vi hình tròn, chỉ cần dây xích bị chặt đứt, bom chất khí tiếp xúc không khí lập tức sẽ nổ tung.” Quản lý nhìn tư liệu phân tích trên máy tính ra nói.

 “Cái gì?” Tước Lợi Nhi hoảng sợ nhìn màn hình, ước chừng ngây ngốc vài giây.

 “Đây là nguyên nhân anh vẫn không dám tùy tiện phá bỏ.” Cừu Liệt thấp giọng thở dài.

 “Vì sao anh không nói cho em biết?” Tước Lợi Nhi xoay người bắt lấy ống tay áo anh, trong mắt tất cả đều là lo lắng.

 “Chuyện này nói ra cũng vô dụng.”

 “Nhưng mà...... tốt xấu gì em...... em cũng có thể...... chia sẻ với anh!” Đúng vậy, chia sẻ, cô là người của anh, nguy cơ của anh chính là nguy cơ của cô.

 Cừu Liệt động dung kéo cô vào lòng, không để ý quản lý ở đây, nặng nề hôn môi cô.

 “Cám ơn, có em, anh đã rất thỏa mãn.” Anh thâm tình nói.

 “Nhưng mà...... bây giờ phải làm sao đây? Quản lý.” Cô cầu cứu nhìn quản lý thờ ơ đối với hành vi thân mật của bọn họ.

 “Xem ra chỉ có dựa vào mật mã mới có thể cởi bỏ dây xích.”

 “Có thể phân tích ra mật mã không?” Cô lại hỏi.

 “Thử xem xem.”

 Lại qua nửa giờ, quản lý dùng máy quét phân tích bốn chỗ nhô lên phía sau dây xích đen, ông trầm ngâm một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Có, bốn điểm tiếp thu này nhất định là vị trí đưa mật mã vào, Phương Tư lợi dụng cái này để hạ chỉ lệnh, muốn thúc giục tần số của dây xích, dùng sự chấn động mạnh kích thích linh lực trong cơ thể Cừu Liệt chuyển đổi, bắt buộc cậu ta biến thân.”

 “Bốn điểm nổi lên?” Tước Lợi Nhi đi đến sau lưng Cừu Liệt, nhìn bốn điểm nhỏ cơ hồ dùng mắt thường nhìn không ra được.

 “Sao tôi chưa bao giờ biết có cái này?” Cừu Liệt cũng vươn tay sờ soạng sau gáy.

 “Phương Tư cố ý đem những điểm nổi lên thiết lập sau gáy cậu, cho cậu không nhìn thấy, có thể thấy được suy đoán của tôi là chính xác, bốn điểm nổi lên này nhất định là thiết bị nhận mật mã.” Quản lý nói.

 “Như vậy...... mỗi lần khi Phương Tư muốn khống chế Cừu Liệt, dây xích nhất định sẽ chấn động?” Tước Lợi Nhi hơi động não, liền nghĩ ra.

 “Đúng vậy.”

 “Chỉ cần Cừu Liệt ở đây chờ Phương Tư phát ra mệnh lệnh, máy tính có thể từ chấn động đọc ra con số mà mật mã tiếp nhận.”

 “Đúng vậy, cho nên tôi mới muốn Cừu Liệt lưu lại. Chỉ cần cậu ở đây, Phương Tư liền tra không ra vị trí của cậu, khi đó hắn sẽ bắt đầu sốt ruột, lợi dụng dây xích này lệnh cậu trở về, bởi vậy hắn phải càng không ngừng đưa mật mã vào, thẳng đến khi có được hành tung của cậu.” Quản lý phân tích tình huống cho anh biết.

 “Thì ra là thế.” Cừu Liệt lúc này mới biết dụng tâm của Tước Lợi Nhi muốn anh đến câu lạc bộ linh lực.

 “Cậu kiên nhẫn chờ ở đây, hắn nhất định sẽ có động tác.” Quản lý vỗ vỗ bờ vai anh trấn an.

 Cừu Liệt nhìn người thần bí nhất câu lạc bộ linh lực này, đột nhiên tò mò Tước Lợi Nhi vì sao rất ít nói đến chuyện của ông ta, hơn nữa vì sao ông ta biết chuyện báo?

“Xin hỏi...... chuyện ngày hôm qua ông nói với ta...... đều là thật sao?” Anh muốn làm sáng tỏ nghi điểm trong lòng.

 “Tôi không nói dối.” Quản lý mỉm cười.

 “Nhưng làm sao ông có thể biết?” Anh lại hỏi.

“Người có linh lực đối với một số việc thần bí cùng linh giới gì đó đều có cảm ứng đặc biệt, chuyện Báo tộc thật lâu trước kia tôi đã biết, nhưng vẫn không biết tung tích của cậu. Nay, duyên phận đến, thần tự động đưa cậu đến nơi này, từ nay về sau, vận mệnh của cậu cùng người của câu lạc bộ linh lực đan vào nhau, cho đến khi hết duyên.”

“Là như thế này sao?” Anh nhìn Tước Lợi Nhi bên cạnh, cô cùng với vận mệnh của anh quả thực không thoát được quan hệ?

 “Đúng vậy, bình tĩnh một chút, thử bình tĩnh nhìn ra bốn phía, học cách vận dụng linh lực của cậu, tuy rằng cái vòng này đã trói buộc hơn phân nửa sức mạnh của cậu, nhưng cậu vẫn xem nhẹ bản năng của mình. Mở mắt trong lòng cậu ra đi! Cậu là hậu duệ duy nhất của Báo tộc, kế thừa sức mạnh to lớn của Báo tộc, chỉ bằng điểm ấy, đã đủ đối phó với Phương Tư.” Lời nói của quản lý có tác dụng hướng dẫn rất lớn.

“Như vậy, tôi có khả năng hủy diệt khế ước giữa Báo tộc cùng Phương Tư không?” Anh luôn nghĩ đến vấn đề này.

 “Tôi không biết, vậy phải xem cậu xử lý như thế nào.” Quản lý không nói rõ đáp án.

 “Trước đừng nghĩ những việc này, cởi bỏ dây xích quan trọng nhất.” Tước Lợi Nhi an ủi anh.

“Đúng vậy, cởi bỏ dây xích, có rất nhiều chuyện đều rõ ràng, bao gồm cậu đối với cậu chính mình nhận thức cùng hiểu biết.” Quản lý nói xong liền rời khỏi phòng hệ thống máy tính.

Cừu Liệt ngồi trước máy tính, dây xích trên cổ gắn vào một số máy dò xét tinh vi, tùy thời chờ đợi tiếp thu tin tức từ Phương Tư.

 Tước Lợi Nhi ngồi bên người cùng anh, thử lôi anh ra khỏi tâm trạng uể oải.

 “Em cho rằng ông ấy nói đúng, Phương Tư vô cùng sợ anh, cho nên mới phải khóa anh ở bên người hắn, chỉ vậy cũng biết, sức mạnh thật sự của anh nhất định không chỉ như vậy mà thôi. Anh căn bản không cần lo lắng giết không được Phương Tư, nói không chừng lúc tất cả người Báo tộc đều bị giết, cũng đã đem trách nhiệm vì toàn tộc báo thù giao cho anh.” Cô nghiêng mặt nhìn anh, trong đôi mắt nâu phát ra ánh nhìn ấm áp dịu dàng.

“Tước Lợi Nhi, lời em nói anh đều biết, nhưng giao dịch của chúng ta vẫn thành lập, nhớ kỹ ủy thác của anh, cũng đừng quên em là người chấp hành ‘hy vọng’ anh mua.” Anh nhấn mạnh sự kiên trì của mình.

 “Em không làm được......”

“Em có thể, đáp ứng anh.” Anh cầm tay cô hôn, ánh mắt hai người giao nhau, trong khoảng thời gian ngắn lưu luyến ôm ấp tình cảm giao hòa.

 Đột nhiên, dây xích của Cừu Liệt nhảy lên. Tư liệu trên máy tính bắt đầu chạy, tốc độ cực nhanh.

“Đến đây!” Cừu Liệt biến sắc, tay không tự giác muốn sờ dây xích.

 “Đừng chạm vào!” Tước Lợi Nhi ngăn cản anh, vọt tới nhìn một trang lại một trang tư liệu cùng con số chạy qua trước máy tính.

 “A ──” Cừu Liệt gầm nhẹ, “Hắn đang hạ lệnh......”

“Chịu đựng! Máy tính đang tìm con số thứ hai!” Tước Lợi Nhi kêu to, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình.

 Cừu Liệt! Trở về! Lập tức trở về!

Giọng nói rất nhỏ của Phương Tư xuyên qua tần số cao truyền đến làm dây xích chấn động, kích thích mạnh mẽ kia lại nhiễu loạn linh lực trong cơ thể Cừu Liệt, anh cố gắng kháng cự, toàn thân vì đau đớn mà bắt đầu giãy dụa.

 “A! Tôi không muốn biến thân! Đừng gọi tôi!” Anh mở lớn miệng, ngửa mặt lên trời gào rít giận dữ.

 Tước Lợi Nhi mồ hội đầy người nhìn chằm chằm màn hình, động cũng không dám động, rất sợ sẽ bỏ sót bất kì con số nào lóe lên rồi biến mất.

 Quản lý tiến vào, thấy Cừu Liệt lăn lộn trên đất, hơi kinh hãi.

 “Đè anh ấy lại, quản lý, chỉ còn lại một vài số!” Tước Lợi Nhi nhìn thẳng máy tính gọi quản lý.

 “Cừu Liệt!” Quản lý tiến lên bắt lấy anh.

 Anh lập tức hất tay quản lý, trong nháy mắt biến thành báo đen, nổi điên lên, dùng sức kéo mạnh, toàn bộ mạch điện nối với máy tính đều đứt. Hình ảnh trên máy tính dừng lại, còn duy nhất một mật mã chưa đọc ra, chỉ cần đợi ba mươi giây nữa là có thể có được đầy đủ mật mã, nhưng Cừu Liệt đã ngăn không được sự thúc giục của Phương Tư, cuối cùng trí thất bại trong gang tấc.

 “Đáng tiếc!” Tước Lợi Nhi dậm chân, xoay người di động đến trước mặt Cừu Liệt đang chuẩn bị từ cửa thoát ra, cản anh đi. “Cừu Liệt, anh không thể đi!”

 “Grào!” Cừu Liệt mắt vàng lập lòe, tản ra địch ý cùng bất tuân mãnh liệt.

 “Anh lưu lại, chỉ còn một mật mã cuối cùng!” Tước Lợi Nhi sốt ruột không thôi, nếu để anh rời khỏi câu lạc bộ linh lực, tìm anh trở về rất khó khăn.

 Cừu Liệt nằm phục người xuống, qua lại trước mặt cô, hơi thở vẫn hồng hộc phun ra từ mũi, tựa hồ chờ thời cơ mà động.

 Quản lý phụ trách sửa chữa những mạch điện bị cắt đứt, chuẩn bị tùy thời nhận tin từ máy tính, tiếp tục vận hành.

“Cừu Liệt, nhìn em, anh nhớ em, đúng hay không?” Tước Lợi Nhi hạ giọng, vươn tay với anh.

Cừu Liệt đứng cách xa ngửi ngửi, xoay mình đứng lại.

“Nghĩ ra không? Em là Tước Lợi Nhi......” Cô đến gần anh.

“Dây điện sửa xong rồi, giờ phải nghĩ cách khiến cậu ta nằm xuống.” Quản lý nhìn cô.

 Cô lập tức hiểu ý, nháy mắt biến mất bóng dáng, từ phòng chữa bệnh cầm ra một cây súng gây tê, lại trở về phòng hệ thống máy tính. “Thuốc này có thể chứ?” Cô hỏi quản lý.

 “Có thể.”

 “Vì tốt cho anh, nhịn một chút đi!” Cô nhắm chân Cừu Liệt, bắn ra.

 Cừu Liệt đã sớm tránh đi xa, tránh thoát viên đạn tê bắn ra.

“Chỉ còn một viên, Tước Lợi Nhi, mau!” Quản lý hô.

 “Tôi biết.” Ngay sau đó cô lại rút súng ra, nhưng chưa bắn, Cừu Liệt đã đánh tới cô.

 “Cẩn thận!” Quản lý vội vàng cảnh cáo.

 Tước Lợi Nhi dùng niệm động lực chuyển vị trí đến phía sau Cừu Liệt, muốn bắn, nhưng anh sớm biết thói quen của cô, nhanh nhẹn quay đầu, há mồm cắn súng gây tê, sau đó thừa dịp cửa mở rộng, thân như tia chớp chạy vội ra ngoài.

 “Trở về! Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi đuổi theo, nhưng bước chân của anh rất mau, mới vừa lùi lại, đã không thấy tung tích anh.

 Cô vốn định tiếp tục đuổi theo, nhưng quản lý ở trong phòng kêu to: “Đừng đuổi theo, Tước Lợi Nhi, cô mau vào đây.” Cô đành phải trở lại phòng hệ thống máy tính.

Quản lý buồn rầu nghiêm mặt nhìn cô, “Phương Tư đưa chỉ lệnh vào máy tính làm cắt điện, hiện tại tất cả tư liệu đều biến mất, ba mật mã lúc trước xác định đã không thấy.”

“Cái gì?” Cô gục trên bàn phím máy tính, nhìn màn hình tối đen.

 Khá lắm Phương Tư! Cô thật sự bị chọc giận.

 Hắn rõ ràng có ý khiêu khích câu lạc bộ linh lực, nghĩ như vậy có thể ngăn cản bọn họ cởi bỏ dây xích của Cừu Liệt sao?

Hừ! Chờ coi đi!