Mê Thần Ký - Chương 19 Part 1

Vương Lộc Xuyên chẳng nói chẳng rằng.
Đi được hai bước, Tô Phong Nghi vụt quay lại, lớn tiếng hỏi: “Huynh thật sự không đi?”.
“Nơi đây là khách điếm, ai cũng có thể ở.”
“Vương Lộc Xuyên, đừng có gợi lòng thương hại của muội”, nàng to tiếng: “Muội nói không đổi ý là không đổi ý! Huynh còn cần muội phải nói bao nhiêu lần nữa?”.
Vương Lộc Xuyên nheo mắt nhìn nàng. Đây mới chân chính là Tô Phong Nghi. Cơn giận của nàng luôn chậm hơn một chút so với người thường nhưng sẽ đột nhiên ập tới, một kích đâm ngược đánh cho người ta tối tăm mặt mũi.
“Ha! Muội có lòng thương hại bao giờ thế? Lúc chúng ta ở cùng nhau, có lần nào không phải là huynh nhường muội đâu?”, hắn khoanh tay, không thèm nhìn nàng, lạnh lùng nói.
“Oa, thế à? Nếu muội đã xấu như thế, huynh còn ở đây làm gì?”
“Huynh chính là thích nữ nhân không có lương tâm”, hắn đứng dậy, thân hình lướt qua mà nàng âm u như một đám mây đen, đôi mắt hàn quang lấp lánh: “Thế nào, có phải rốt cuộc muội đã cảm thấy huynh là con gián đáng yêu rồi không?”.
“Huynh muốn thế nào?”, đôi mắt Tô Phong Nghi đã có phần giận dữ.
Vương Lộc Xuyên nghiến răng ken két hỏi: “Hắn là ai?”.
“Thì ra người huynh tới tìm không phải là muội, mà là chàng”, nàng cười lạnh, nhấn từng chữ: “Chuyện của chúng ta không mảy may liên quan tới chàng. Xin huynh chớ có gặp chàng, nếu không muội sẽ cho huynh thấy rõ lúc muội thật sự không có lòng thương hại sẽ như thế nào!”.
Lửa giận phừng phừng trong mắt. Cơ thịt trên mặt Vương Lộc Xuyên méo xệch đi, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, nắm tay đột nhiên nện mạnh xuống bàn, mặt bàn lập tức thủng một lỗ lớn.
Tô Phong Nghi không nhúc nhích nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng.
Tính tình Lộc Xuyên tuy dễ nổi nóng nhưng trước giờ chưa từng nổi giận trước mặt nàng như thế. Hắn luôn luôn nhún nhường nàng, ăn cơm thì tranh trả tiền, lên xe thì mở cửa cho nàng, cãi nhau thì thường vụng về, trước giờ đều là hắn ra mặt nhận sai trước. Bởi vì hắn cho rằng mình là nam nhân, là đại ca, phàm có chuyện gì thì nên rộng rãi độ lượng mà không được so đo tính toán. Huống chi trên đời này, nữ nhân nói đạo lý vốn rất ít, cãi nhau với họ đơn giản là phí công vô ích. Cho nên mấy trò sở trường của nam nhân như là giả bộ nịnh bợ, cố ý nhún nhường hạ mình cho tới khoan hòa bao dung để tìm yên ổn đều nằm trong phạm vi những thứ hắn tu dưỡng. Nhưng mấy thứ ấy đối với Tô Phong Nghi đều chẳng có tác dụng gì, khó mà khiến nàng cảm phục, càng chẳng có lấy nửa lời cảm ơn. Nàng thuộc vào loại nữ nhân khó đối phó nhất trên đời.
Quả nhiên một quyền này khiến xung quanh giật mình, con mắt mọi người đều đổ xô về phía này, lặng lẽ đợi xem trò vui.
“Muội không thèm cãi nhau với huynh!”, nàng quay đầu định bỏ đi, Vương Lộc Xuyên giữ tay nàng lại, run giọng hỏi: “A Phong, mấy ngày không gặp, muội đã ghét huynh thế sao?”.
Tô Phong Nghi đứng lại, trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Ở Thái Xuân, nhà huynh có một ngôi nhà cổ trăm năm, đã bỏ không rất lâu, luôn có người tới hỏi mua nhưng phụ thân huynh lại không định bán, đúng không?”.
“Chuyện này liên quan gì tới muội?”, hắn sững người.
“Dưới ngôi nhà cổ ấy có một tòa Hán Vương mộ.”
Mặt Vương Lộc Xuyên tức thời tái đi.
“Bây giờ chắc huynh đã hiểu tại sao cha muội lại khổ công nghĩ cách gả muội cho huynh rồi.”
Nói xong câu này, nàng trừng mắt nhìn hắn, đợi hắn mở miệng.
Vương Lộc Xuyên không nói gì, một lúc sau mới cất lời: “Nói như vậy, bao nhiêu năm nay muội luôn lừa huynh?”.
Khuôn mặt hắn suy sụp, đôi mắt u tối.
“Ba tháng trước muội mới biết chuyện này. Trước đó muội vẫn luôn hoài nghi tại sao phụ thân muội lại nhiệt tình đối với chuyện hôn nhân của muội như thế. Ông ấy có cả một đàn con gái, còn gái vợ chính sinh ra còn lười chẳng buồn quản, sao lại nhàn rỗi đi quản đứa con gái do nha hoàn thông phòng sinh ra như muội? Lẽ nào huynh không nhớ, ông vốn định gả tam tỷ của muội cho huynh, cha huynh đã đồng ý rồi, huynh lại sống chết không chịu?”
Vương Lộc Xuyên nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Vì thế mà muội khó chịu? A Phong, theo huynh về đi. Huynh sẽ đi thuyết phục cha đem bán ngôi nhà ấy. Ngôi mộ nọ có gì hay ho chứ? Bên trong chẳng qua chỉ là một bộ xương khô mà thôi”.
“Không, muội đã thay đổi ý định rồi, sẽ không gả cho huynh nữa”, vốn là hy vọng hắn bừng bừng nổi giận sau đó phẫn nộ bỏ đi, ai ngờ hắn lại trả lời như thế, Tô Phong Nghi chỉ còn cách cứng rắn.
Một tia bi thương thoáng hiện lên trong mắt Vương Lộc Xuyên: “Vậy là, muội rời khỏi ta không vì cái gì khác, chỉ vì hắn, đúng chứ?”.
“Đúng vậy.”
Hắn buông mạnh tay nàng, cười bất đắc dĩ, chán nản ngồi xuống, trong mắt chợt có ánh lệ khó nhận ra: “Muộn lắm rồi, muội đi nghỉ đi. Ta ngồi một mình ở đây một lúc”.
Nàng chưa từng thấy nam nhân thương tâm đến thế, vỗ vai hắn, nói: “Muội không đi đâu cả, muội mời huynh uống rượu”.
“Không cần.”
“Muội không muốn thấy huynh buồn.”
Nàng gọi hai bình Hạnh Hoa thôn và vài món nhắm hắn thích: “Bất kể thế nào, chúng ta cũng từng là bằng hữu thân thiết nhất, muội kính huynh một ly trước”.
Hắn không đón lấy chén rượu nàng đưa tới mà cầm cả bình rượu lên ngửa cổ tu ừng ực. Có tới một nửa bắn ra ngoài, tưới ướt đẫm vạt áo trước của hắn. Hắn dùng ống tay áo quệt miệng, cười khổ: “A Phong, muội có biết cái bệnh lớn nhất của muội là gì không?”.
Tô Phong Nghi uống cạn chén rượu trong tay, rượu mạnh cay sè như một thanh đao chém vào cổ họng nàng: “Không biết”.
“Con người muội, đúng là khiến người ta lộn ruột.”
“Thật sao?”
Hắn mở nắp bình rượu thứ hai, đổ rượu vào bát, một hơi uống sạch: “Cạn!”.
“Uống chậm một chút, huynh sắp say tới nơi rồi”, nàng giữ tay hắn.
Hắn xua xua tay, nói: “Lẽ nào muội không rõ tửu lượng của huynh?”.
“Đừng uống nữa.”
“A Phong, kể từ lần cha huynh đưa huynh tới nhà muội, gặp muội ở hậu hoa viên, huynh đã biết muội sẽ là thê tử của mình… Trước giờ ta chưa từng nghĩ muội sẽ không là…”, hắn thổn thức than thở.
“Lúc ấy huynh mới bảy tuổi.”
“Muội còn nhớ không, lúc ấy muội mới chỉ là một cô nhóc, thắt hai bím tóc nhỏ. Lông mày vẫn hơi vàng, nhạt tới mức nhìn không ra, ở xa chỉ thấy đôi mắt to tròn đen láy… Con mèo của muội trèo tót lên cây, muội bèn nhờ huynh leo lên lấy nó xuống. Huynh ôm con mèo xuống, muội mừng tới nhảy rộn lên, còn hôn huynh một cái nữa.”
“… Đấy là việc từ đời thuở nào rồi?”
“Nếu mà nói những chuyện thuở xưa của chúng ta, vậy thì nhiều… nhiều năm như thế, đếm… đếm không xuể, lẽ nào muội… quên cả rồi?”
“Ài, đừng nói nữa”, thấy hắn càng nói càng thương tâm, đôi mắt nàng cũng đỏ theo.
Dần dần, đôi mắt hắn đờ đẫn, hai tay mềm đi, rõ ràng đã say, Tô Phong Nghi nói: “Muội dìu huynh về phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc, ngày mai về nhà đi”.
Nàng đỡ hắn đứng dậy, hắn gạt tay nàng, giận dữ: “Không! Ta không về!”.
Nói rồi xồng xộc đi về phía trước vài bước, thân hình lảo đảo, vừa lúc Đường Hành từ trên lầu đi xuống, giữ lấy hắn, ngửi thấy toàn thân nồng nặc mùi rượu, nhíu mày hỏi: “Huynh uống bao nhiêu rượu thế?”.
Vương Lộc Xuyên tóm lấy cổ áo Đường Hành, gào lên: “Rượu… rượu không phải là muội bảo ta uống sao?”.
“A Phong, theo ta về nhà…”, Vương Lộc Xuyên đã say tới mức chẳng biết trời đất, cứ túm chặt lấy tay Đường Hành, sống chết không buông.
Đường Hành vội dỗ dành: “Được, được, đệ đưa huynh về phòng trước, ngày mai chúng ta về nhà”, vừa dỗ vừa hung hăng nhìn Tô Phong Nghi, hỏi: “Là muội trút rượu huynh ấy à?”.
Tô Phong Nghi đang bám theo sau Vương Lộc Xuyên, nhỏ giọng nói: “Huynh không thấy bàn bị huynh ấy đánh thủng một lỗ to đùng đấy à? Lúc này nếu không uống rượu vào, huynh ấy sẽ tìm người gây sự đánh lộn đấy”.
Nghe thấy nàng nói năng cũng có chút líu ríu, Đường Hành không nhịn được hỏi: “Muội cũng uống nhiều lắm hả?”.
“Muội chỉ đành bồi tiếp huynh ấy, không nhẫn tâm thấy huynh ấy thương tâm như thế.”
“Chuyện này đều do muội gây ra hả? Giờ thì loạn hết cả lên rồi!”
“Thì là do muội gây ra cho nên muội mới phải uống nhiều thế. Cả đời muội chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy đâu!”
Đường Hành thở dài, nói: “Ta đưa huynh ấy về phòng”.
“Muội giúp huynh một tay.”
Hai người hai bên dìu Vương Lộc Xuyên vào phòng, đặt lên giường.
Đường Hành nhăn mặt nói: “Làm thế nào đây? Huynh ấy vẫn cứ giữ chặt không chịu buông tay huynh”.
Tô Phong Nghi đang giúp người nằm trên giường cởi giày: “Ai bảo huynh thơm phức thế làm gì? Huynh để huynh ấy giữ một lát không được sao? Thay muội coi chừng huynh ấy, muội xuống dưới thanh toán”, nói rồi ra ngoài khép cửa đi xuống.
Xuống dưới lầu, trả tiền rượu, ngồi ngây ra đó một lúc rồi nàng lại vội vàng chạy tới gõ cửa phòng Đường Hành.
“Chuyện gì thế?”
Lúc mở cửa, Đường Hành đã thay một bộ đồ ngủ màu xám nhạt, sắc mặt hơi đỏ giống như đang say rượu.
Tô Phong Nghi sững người nhìn hắn, lắp bắp nói: “A Hành, đêm nay huynh không thể ngủ ở đây…”.
“Tại sao?”
“Muội sợ… Lộc Xuyên sẽ cường bạo với huynh…”
“Cường bạo?”, Đường Hành hít sâu một hơi, đỏ mặt hỏi: “Thật à?”.
Tô Phong Nghi nhìn chằm chằm vào đầu Đường Hành, sững sờ hỏi: “A Hành, sao đầu huynh lại trọc lốc vậy? Tóc huynh đâu cả rồi?”.
Nàng sợ ngây người, bởi vì lúc mở cửa một tay Đường Hành vẫn còn đang cầm bộ tóc giả, da đầu Đường Hành bóng loáng, thật chẳng khác gì hòa thượng.
“À, huynh không có tóc, vốn đã trọc đầu”, Đường Hành kiễn nhẫn giải thích.
“Tại sao lại như thế?”
“Hồi nhỏ huynh bị ốm một trận, Đường Phất cho huynh uống bát canh sâm, uống xong trong một đêm đầu tóc rụng hết rồi không mọc lại nữa.”
“Đường Phất là ai?”
“Ca ca của huynh.”
“Huynh ghét hắn không?”
“Không ghét, chỉ là không nói chuyện với hắn nữa.”
“Không thể thế được, hắn là ca ca của huynh.”
“Tin hay không tùy muội, tuy bọn ta cùng sống dưới một mái nhà nhưng mười năm nay chưa từng nói với nhau một câu”, Đường Hành lạnh nhạt nói.
“Là hắn không để ý tới huynh, hay là huynh không thèm nhìn tới hắn?”
“Không thèm để ý nhau.”
Tô Phong Nghi vươn tay sờ sờ đầu hắn, lại sờ bộ tóc giả trên tay hắn, hỏi: “Đây là tóc muội bán cho huynh sao?”.
“Đúng vậy”, hắn thận trọng nói: “Cẩn thận, đừng làm hỏng, bộ tóc này là ta bỏ rất nhiều tiền thuê thợ làm mới được đấy”.
“Tóc muội đưa cho huynh không nhiều lắm, liệu có đủ dùng không?”
“Tạm thời đã đủ.”
“Sau này không đủ, muội sẽ lại cắt một thước cho huynh”, nàng dịu dàng nói: “Bây giờ phiền huynh sang chỗ Tử Hân ngủ một đêm, được không?”.
“Không vấn đề gì.”
Hai người đi tới cửa phòng Tử Hân, gõ cửa rõ lâu mới nghe thấy bên trong có tiếng đáp: “Đợi một chút”.
Lại đợi một lúc cửa mới hé ra một đường, Tử Hân vừa mới tắm xong, đầu tóc rối bù, trên người mặc chiếc áo trắng như tuyết, người còn bốc hơi nước đứng trước mặt hai người.
Mặt Tô Phong Nghi lập tức đỏ bừng, người mềm nhũn.
Cái đẹp của Tử Hân đúng là khiến người ta muốn xỉu.
“Hai người có chuyện gì sao?”
“Chỗ đệ có một vị khách mới tới, có thể ngủ nhờ phòng huynh một đêm không?”, Đường Hành hỏi.
“Đương nhiên là được… Chỉ là ngày mai ta phải dậy sớm hái thuốc, sẽ không phiền tới mộng đẹp của đệ chứ?”, Tử Hân nho nhã hỏi.
“Không đâu.”
Đường Hành đang định đi vào, Tô Phong Nghi bỗng túm lấy hắn cười nói: “Giường của Tử Hân quá bé, hai người đều cao to thế này, chỉ sợ nằm không được thoải mái. A Hành, tới phòng muội ngủ đi”.
“Ta ngủ ở đấy, vậy muội làm thế nào?”
“Muội tới chỗ Khinh Thiền ngủ nhờ.”

Lúc Tô Phong Nghi chuồn vào phòng Thẩm Khinh Thiền, một góc rèm cửa sổ đang được cuộn lên, nàng ngồi ở đầu giường ngắm nhìn bầu trời đen sâu thẳm bên ngoài tới xuất thần.
Mấy vì sao lấp lánh lung linh, màn đêm vô biên, không khí trong lành.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tô Phong Nghi, Thẩm Khinh Thiền cũng không quay đầu lại, chỉ rầu rĩ than: “Tử Hân lấy hết gương đi rồi”. 
Tô Phong Nghi trèo lên giường, cuộn lấy chăn rồi cũng thò mặt tới cửa sổ nhìn ra ngoài, tiện tay rút trong người một cái gương nhỏ đưa cho nàng: “Muội có gương, tỷ muốn soi không?”.
Không biết là dùng linh dược gì, nửa mặt sưng đỏ của nàng phục hồi rất nhanh, nhưng cũng tiều tụy trông thấy. Soi gương một lúc, chẳng nói chẳng rằng, nàng trả lại gương cho Tô Phong Nghi.
“Hồi nhỏ, cứ tới đêm hè, chuyện muội thích làm nhất là trèo lên thành giếng ngồi ngắm sao. Mẹ muội kể cho muội nghe không biết bao nhiêu truyện thần thoại…”, Tô Phong Nghi thủ thỉ.
“Tỷ không thích mẹ tỷ lắm”, Thẩm Khinh Thiền nhạt giọng: “Vị trí của tỷ trong lòng bà ấy còn xa mới bằng mấy vị ca ca tỷ. Từ khi ngũ ca qua đời, ngày nào bà ấy cũng nước mắt rửa mặt, đau buồn tựa sắp phát điên tới nơi. Nếu như người chết đi là tỷ, bà ấy nhất định không buồn đến thế”.
Không biết phải tiếp lời thế nào, Tô Phong Nghi chỉ đành cười khổ.
“Bà ấy muốn tỷ tìm cách tiếp cận Khuynh Quỳ, thừa cơ nghe ngóng tung tích của Quách Khuynh Trúc”, trên mặt Thẩm Khinh Thiền lộ ra nét mỉa mai: “Bà ấy nói ‘Vì mối huyết thù của ca ca, con phải không từ mọi thủ đoạn’, bà ấy thậm chí còn nói, bà ấy biết để đạt được mục đích trước giờ tỷ đều có rất nhiều cách, nếu không tỷ cũng không trở thành một kiếm khách nổi danh”.
Tô Phong Nghi nghe thấy vậy rất ngạc nhiên: “Thì ra tỷ không hề…”
Thẩm Khinh Thiền lắc đầu: “Lần đầu tiên tỷ gặp Khuynh Quỳ, Khuynh Quỳ không hề nhận ra tỷ. Đại ca chàng bảo vệ chàng rất kỹ, luôn ẩn giấu thân phận chàng, trước giờ chưa hề để chàng bị cuốn vào ân oán giữa hai nhà Thẩm Quách… Chàng lấy tên là Lưu Tuấn, đi lại ở một dải tây bắc. Lúc ấy tỷ tự kiêu võ công, liền chạy tới so kiếm với chàng. Điều kiện là nếu tỷ thắng, chàng phải theo tỷ về Tam Hoa tiêu cục. Muội cũng biết, chỉ cần trong tay bọn tỷ có Quách Khuynh Quỳ thì không phải lo không dụ được Quách Khuynh Trúc”.
Tỷ có thắng không?”
“Bọn tỷ không giao thủ.”
“Tại sao?”
“Chàng nóí, chàng với tỷ xưa nay vốn chẳng oán chẳng thù, việc gì phải vì vướng mắc của đời trước mà đấu đến một mất một còn. Tỷ kể ra Thẩm gia bọn tỷ có bao nhiêu người thân thích chết trong tay người Quách gia, chàng nói chàng cũng có thể nêu ra những cái tên tương tự. Nhưng chàng đảm bảo với tỷ, mãi sau này chàng mới biết những chuyện ấy, với lại cũng chưa từng tham gia một lần hành động nào. Chàng chỉ muốn sống cuộc sống chàng thích, thế thôi. Thậm chí chàng còn nói, tỷ đã vượt nghìn dặm xa xôi tới miền tây bắc hoang vu heo hút này, chàng sẵn lòng mời tỷ ăn món lẩu dê nổi tiếng vùng ấy, coi như tận tình chủ nhà”, nói tới đây, trên mặt nàng chợt hiện nét dịu mềm: “Chàng rất nghèo nhưng rất phóng khoáng”.
Tô Phong Nghi than thở: “Huynh ấy nói không sai chút nào, oan oan tương báo bao giờ dứt…”.
“Đáng tiếc đúng sai trên đời lại không phải do chúng ta định đoạt”, Thẩm Khinh Thiền cười khổ: “Chàng vẫn bị lừa tới chỗ này bởi câu nói của tỷ… Trước khi đi, tỷ bảo với chàng, mấy vị ca ca của tỷ đang thuê người dốc toàn lực truy sát Quách Khuynh Trúc, đã khiến hắn không chỉ một lần bị trọng thương. Chàng lo cho an nguy đại ca mình, quả nhiên theo đến đây. Bọn tỷ đồng hành ba tháng trời, yên ổn vô sự, nhưng lúc này tỷ cực kỳ hối hận… nếu không nói với chàng những chuyện đó, để chàng ở lại tây bắc có khi lại an toàn. Bây giờ tỷ khuyên thế nào chàng cũng không chịu đi. Thực ra, chàng đã bị mấy ca ca của tỷ theo dõi chặt chẽ, cho dù muốn đi cũng không đi được nữa”.
“Cho nên tỷ chỉ còn cách ở cùng một chỗ với Tuấn ca, để mấy vị ca ca của tỷ ném chuột sợ vỡ bình?”
“Quách Khuynh Trúc đã giết đại ca và ngũ ca tỷ, thủ đoạn tàn nhẫn, lại còn thề đuổi tận giết tuyệt Thẩm gia. Tỷ không thể tha thứ cho hắn, hắn càng không thể bỏ qua cho nhà tỷ”, nói câu này, tay nàng lạnh như băng, trong mắt lộ ra sự sợ hãi: “Nếu hắn biết chuyện của tỷ và Khuynh Quỳ, hắn cũng sẽ không tha thứ cho Khuynh Quỳ, chắc chắn là sẽ giết tỷ trước. Người nhà tỷ cũng sẽ không bỏ qua cho tỷ”.
Tô Phong Nghi lạnh toát người, hỏi: “Vậy tỷ định làm thế nào?”
“Tỷ không biết… Khuynh Quỳ và tỷ đều tránh nói tới chuyện này, qua ngày nào tốt ngày ấy.”
Tô Phong Nghi sửng sốt, không nói gì chỉ nhìn nàng.
Qua một lúc, Thẩm Khinh Thiền lại nói: “Muội có biết vì sao trong tên của bọn tỷ, người nào cũng có một chữ ‘Thiền’ không?”.
Tô Phong Nghi lắc đầu.
“Bởi vì phụ thân của Khuynh Quỳ tên là ‘Quách Khải Thiền’. Cha tỷ đặt cho bọn tỷ cái tên này chính là để nhắc nhở bọn tỷ, đời sau của hai nhà Thẩm Quách không thể kết hợp với nhau.”
Thấy vẻ mê man trong mắt nàng, Tô Phong Nghi nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Muội quên mất không báo cho tỷ, đêm qua muội đã gặp Quách Khuynh Trúc, giao đấu với hắn, muội đã chọc hỏng một mắt của hắn, coi như là báo thù cho tỷ”.
Nghĩ rằng nàng nghe thấy tin này sẽ vui, không ngờ Thẩm Khinh Thiền toàn thân chấn động, run giọng nói: “Muội… muội làm sao mà chọc hỏng được mắt hắn? Võ công của muội còn xa mới bằng hắn!”.
“Hắn quá kiêu ngạo cho nên mới thất thủ.”
Thẩm Khinh Thiền thở dài phiền muộn: “Tuy tỷ rất cảm ơn muội đã báo thù cho tỷ, nhưng mà, muội có biết hậu quả của chuyện này sẽ thế nào không?”.
“Hậu quả gì?”
“Bởi vì Quách Khuynh Trúc, tình thế giữa hai nhà bọn tỷ mới xem như có chút cân bằng. Tuy nói Thẩm gia người nhiều lực mạnh nhưng gia nghiệp nhà tỷ to lớn, việc làm ăn của tiêu cục cần phải được chăm chút, thực ra không thể phái quá nhiều người đi đối phó với huynh đệ họ Quách. Huống chi Quách Khuynh Trúc võ công cao cường, lại luôn ẩn thân chỗ tối, đa phần bọn tỷ đi ngang qua chỗ hắn. Ngày nào đó hắn bị trọng thương, tình thế lập tức thay đổi, Khuynh Quỳ không còn ai ngầm bảo vệ, sẽ rất nguy hiểm…”
Tô Phong Nghi nghe thế toàn thân toàn mồ hôi lạnh, vội nói: “Tỷ yên tâm, chúng ta chí ít vẫn còn Đường Hành”.
Không biết vì sao, cứ nghĩ tới Đường Hành, hai cô gái lại có cảm giác thân thiết. Thẩm Khinh Thiền biết võ công của Đường Hành thực ra hơn xa vị trí của hắn trong Đao bảng. Hai người nhìn nhau một lúc, không nói năng gì. Qua một hồi, biết nàng càng nghĩ càng sợ, Thẩm Khinh Thiền bẹo má Tô Phong Nghi bắt nàng cười: “Chúng ta nói chuyện khác đi. Đừng lo cho tỷ, nếu quả thật không ổn, bọn tỷ vẫn có thể cùng nhau bỏ trốn”.
Trời đêm mát mẻ.
Hai người cuộn mình trong chăn, mỗi người ôm một tâm sự riêng, đều trằn trọc không ngủ được. Nghe tiếng dế kêu đầu tường, tiếng ếch ộp bên ngoài lâu không dứt, tiếp đến hai tiếng “cắc cắc”, ngoài song đã gõ điểm canh hai. Tô Phong Nghi đột nhiên chọc chọc Thẩm Khinh Thiền, thì thầm hỏi nhỏ:
“Khinh Thiền, hỏi tỷ một chuyện con gái: “Cái… lần đầu tiên ấy, rất đau phải không?”
“Lần đầu tiên? Cái gì lần đầu tiên?”, rõ ràng biết là chuyện gì, Thẩm Khinh Thiền vẫn cố ý giả bộ hồ đồ.
“Lần đầu tiên tỷ với huynh ấy…”
“Lần đầu tiên của tỷ xảy ra ở Đường môn.”
“Kể nghe đi, muội muốn biết…”
“Rất đau. Đau chết đi được. Đau tới mức muội sẽ hận người kia, cả nửa năm không thèm để ý tới hắn nữa.”
“Thật à?”
“Ít ra thì tỷ là như thế, huống chi tỷ không thích kẻ ấy, nếu không phải vì để có được thanh kiếm kia, tỷ cũng sẽ không làm thế.”
Được một lúc, thấy Tô Phong Nghi ngơ ngẩn chẳng nói chẳng rằng, Thẩm Khinh Thiền lại nói: “Không sao đâu, lần thứ hai là ổn thôi. A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi. Sao tỷ lại dạy hư muội thế này…”.
Trong bóng tối, Tô Phong Nghi thở dài một hơi.
Dưới ánh nến, làn da hắn có màu bàng bạc. Hắn nheo mắt ngắm nhìn nàng như lúc thường.
- Mẹ ngươi là nha hoàn, ngươi cũng là nha hoàn. Ngươi có biết thế nào là nha hoàn thông phòng không?
- Ý nghĩa của nha hoàn thông phòng là, mẹ ngươi là của cha ta, ngươi là của ta.
Ánh mắt dâm đãng như đang ăn tươi nuốt sống nàng.
Lấy cho ta một tách trà.
Nàng căng thẳng cầm bình trà.
Hắn đột nhiên túm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng mình. 
Nàng nghe thấy tiếng y phục bị xé toạc.
Bàn tay trắng trẻo của hắn không chỗ nào không sờ mó.
Nàng cắn hắn, cắn hắn thật mạnh.
“Muộn quá rồi”, Tô Phong Nghi thì thầm: “Ngủ thôi”. 

Hắn khoác một cái áo trùm đầu màu đen, đứng khuất trong bóng cây, ánh trăng thê lương lạnh lẽo dải khắp tựa như trùm một lớp băng mỏng lên tấm áo khoác của gã.
Hắn là sát thủ, đang đợi người thuê mình tới.
Mỗi lần bàn chuyện làm ăn, hắn đều chọn một nơi rộng thoáng nhưng lại nhiều bóng râm, hắn thích giấu mặt mình trong chiếc mũ trùm to rộng. Thanh trường kiếm lưỡi hẹp như thân trúc đeo bên hông. Tay của hắn luôn sờ vào chuôi kiếm, kiếm khí lạnh lẽo xuyên qua da thịt, lãng đãng như sóng lan vào mắt hắn.
Người thuê đến đúng giờ, cũng khoác trên mình một áo khoác trùm đầu.
Đó là một nữ nhân dáng hình thanh nhã, tuổi tầm hơn bốn mươi, tuy khóe mắt đã mơ hồ có những nếp nhăn nhưng vẫn rất đẹp. Nữ nhân này đeo một đôi găng tay dài màu xanh đen, cùng một màu với tấm áo trùm đầu của mình. Nàng thẳng bước tới phía hắn rồi dừng lại cách hắn năm thước, nheo mắt phán đoán xem người này có phải người nàng muốn gặp hay không, sau đó, hiển nhiên đã khẳng định được, nàng đi tới trước mặt hắn, ung dung tháo găng tay và mũ trùm, lộ ra khuôn mặt khiến cho bất kỳ nam nhân nào từng gặp nàng đều không sao quên được.
Một đôi mắt sắc sảo chăm chú nhìn người đối diện, hắn cảm nhận được trong sâu thẳm ánh mắt của nàng có ẩn giấu sự cứng cỏi.
Là một sát thủ có uy tín, trong số người thuê hắn có không ít nữ nhân. Khi những nữ nhân này tìm đến hắn thì thường rất căng thẳng, bởi vì xét cho cùng ám sát cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp, lý do thì quá nửa chẳng thể tiết lộ. Bọn họ lắp bắp nói ra yêu cầu của mình, mặc cả giá thành với hắn, dặn đi dặn lại hắn phải giữ bí mật, cứ như hắn không biết rốt cuộc hắn đang làm cái gì. Đối với những nữ nhân nọ, thái độ của hắn luôn rất khoan dung. Mỗi khi họ luống cuống tựa như chim sợ cành cong mà gặp mặt hắn, hắn đều hình thành một loại cảm giác mãnh liệt, cảm thấy bản thân là vệ sỹ của bọn họ, thậm chí là đại ca của họ, là phụ thân, là anh hùng của họ. Hắn rất vui lòng giúp nữ nhân trong cơn tuyệt vọng giải quyết các loại nan đề của họ Nếu như nữ nhân nào tâm tình kích động tới mức nghẹn ngào, thậm chí hắn còn mời nàng tới trà lâu trò chuyện, dịu dàng thủ thỉ an ủi, đảm bảo rằng, hắn nhất định sẽ giải quyết thằng khốn đó cho nàng.
Nhưng nữ nhân trước mặt rõ ràng không thuộc loại đó. Ánh mắt nàng nhìn thẳng, kiên định tựa như một chủ thuê chân chính. Từ khuôn mặt ấy, hắn chỉ có thể đọc được mười hai chữ: “Ta bỏ tiền, người làm việc, không ai lừa gạt ai hết”.
“Bọn họ nói ngươi đã giết rất nhiều người”, nữ nhân nọ nói: “Bất kể là nhiệm vụ khó khăn đến thế nào, ngươi đều có thể đắc thủ”.
“Không sai.”
“Ta họ Ngô, tên Ngô Du”, nữ nhân đưa mắt xuống nhìn kiếm trong tay hắn: “Có lẽ ngươi cảm thấy xa lạ với cái tên này…”.
Hắn ngắt lời nàng: “Tôi rất quen thuộc với cái tên Đường Tiềm”, giống như những người làm ăn cẩn thận, trước khi nhận bất kỳ vụ làm ăn nào, hắn đều điều tra qua một lượt người thuê mình.
“Việc lần này chính là có liên quan tới chàng.”
Hắn khịt mũi hừ nhẹ một tiếng.
Hắn đương nhiên biết rõ địa vị của Đường Tiềm trên giang hồ. Nhưng mà, biết nói sao đây, nữ nhân muốn mưu sát chồng mình trên đời quả là không ít, có điều dám thực sự hành động thì lại không nhiều, mà chịu bỏ tiền thuê người làm gần như chẳng có mấy ai.
Hắn cười nhạt, nói: “Tôi hy vọng, nhiệm vụ của tôi không phải là đi giết Đường Tiềm”.
“Đương nhiên là không!”, rõ ràng nàng rất ngạc nhiên với phán đoán này của hắn: “Sáng mai chàng sẽ xuất môn đi xa một chuyến, nói là có việc cấp bách cần giải quyết, chắc phải hai tháng nữa mới quay về”.

Hắn chăm chú lắng nghe, đợi nàng nói hết.
Ngô Du tiếp tục nói: “Ta hy vọng chàng có thể trở về bình an”.
Hắn hơi nhíu mày, cười lạnh: “Đường Tiềm đại danh cực đỉnh mà cũng cần người bảo vệ?”.


“Ngấm ngầm bảo vệ”, Ngô Du sửa lại: “Nếu như dọc đường bình an vô sự, ngươi không cần lộ diện, càng chớ để chàng biết về sự tồn tại của mình.