Truyện cổ tích của mèo và sói - Chương 12 - part 1

Chương 12

Gặp lại


Reng.. Reng..

Chiếc điện thoại di động trên bàn vang lên tiếng chuông ngân nga từng hồi từng hồi. Minh lơ đễnh vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn, chẳng buồn nhìn vào màn hình mà nhấc máy kẹp vào tai.

“Chị, có chuyện gì?” Minh chăm chú nhìn vào tờ giấy trên tay vừa nói.

“Em còn hỏi có chuyện gì?” Từ bên kia đầu dây vang lên giọng nói con gái vô cùng tức giận.

“Ai lại chọc giận chị đây?” Minh lơ đễnh nói.

“Em còn vờ vịt chuyện ko liên quan đến mình.” Nguyệt tức giận nói.

“Chị lại có chuyện gì đây?” Minh vô cùng thờ ơ nói.

“Em lại cho người ta leo cây?” Nguyệt tức giận nói.

“Chị, em rất bận!” Minh chán nản nói.

“Bận bận bận. Có lúc nào em ko nói mình bận?” Nguyệt tức giận nói.

“Nhật Minh! Em có biết năm nay em bao nhiêu tuổi rồi ko?” Nguyệt chán nản hỏi.

“27” Minh thản nhiên trả lời.

“Em còn biết năm nay em 27?” Nguyệt tức giận gào lên. “Nhật Minh, em định ở giá cả đời ư?”

“Nhưng chị, em rất rất bận!” Minh chán nản xoa thái dương mệt mỏi với cái chủ đề nguyên thủy này.
“Minh. Khi em 19 tuổi chị nói em đi tìm bạn trai, em nói em còn phải học. Khi em 23 tốt nghiệp chị hỏi em đã có thể kết giao chưa? Em nói em còn phải tìm việc. Khi có công việc em lại nói em cần ổn định lại việc làm đã. Bây giờ đã là 4 năm trôi qua. Em lại bảo em bận. Thật ra đến bao giờ em mới nghĩ đến chuyện có người yêu đây?” Nguyệt tức giận gào lên.

“Chị, em thật sự..”

“Đừng nói thêm lời nào nữa. Mai lập tức đi xem mặt cho chị!” Nguyệt tức giận gào lên.

“Chị!” Minh chán nản nói.

“Chị em gì? Mau mau đi xem mặt cho chị!” Nguyệt lạnh lùng ko cho cô đường lùi.

“Chị em đâu cần!” Minh chán nản nói.

“Ko cần ko cần? Em định làm ni cô chắc?” Nguyệt tức giận nói.

Minh chán nản thả người sâu vào ghế, cô chậm rãi thở ra 1 hơi, vô cùng mệt mỏi. Đối với cô công việc hiện tại cũng đủ làm cô muốn điên lên rồi. Hơn nữa, cô luôn nghĩ tình yêu ko thể nào gượng ép, lại càng ko phải ra chợ mua rau. Có muốn nhanh cũng chẳng nhanh nổi. Hơn nữa cô dự định tìm 1 người làm chỗ dựa, ko phải là đi ra chợ mua 1 con bù nhìn. Đột nhiên trong đầu óc nặng nề của cô hiện ra 1 hình ảnh vô cùng đáng sợ. Đôi mắt đang nhắm nghiền của cô lập tức mở lớn, sự kinh hãi làm cho đồng tử của cô dãn ra. Đáng lý ra cô nên quên rồi mới phải.

“Nhật Minh em có nghe chị nói ko đấy?” Nguyệt tức giận chống nạnh hỏi cô.

“Em có nghe!” Minh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, ấp úng trả lời.

Nghe cái giọng ấp úng của cô em gái, Nguyệt chán nản thở dài. Cô còn lạ gì cái câu trả lời em có nghe của nó nữa. Lần nào cũng vậy. Nó nghe nhưng dường như mọi lời nói của cô đều từ tai này chạy sang tai khác mà biến mất ko có tung tích. Đáng giận nhất là nó lại có thể trả lời vô cùng chắc chắn câu “em có nghe”.

“Nếu đã nghe rồi thì ngày mai ngoan ngoãn đi xem mắt cho chị. Em mà dám trốn lần nữa, chị nhất định sẽ dọn toàn bộ đồ đạc của em ra ngoài bắt em về sống với chị!” Nguyệt dùng giọng vô cùng kiên định nói.
“Chị. Em ko muốn dọn về mà!” Minh chán nản thở dài nói.

“Ko nhưng nhị gì hết! Nếu em ko muốn phải về sống với chị thì ngoan ngoãn đi xem mắt cho chị!” Nguyệt hậm hực nói.

Minh chán nản gục đầu xuống chịu thua. 

“Em biết rồi. Mấy giờ ạ?” Cô thỏa hiệp.

Nguyệt khoái trí mỉm cười đắc thắng.

“Người này là nhân viên của anh rể em. Nghe nói giám đốc kinh doanh. Điển trai có tài ăn nói. Ngày mai chị đã hẹn gặp lúc 8h, em mà đến muộn em chết chắc.” Nguyệt trước khi cúp máy còn ko an tâm phải lập tức đe dọa.

“Đã biết!” Minh chán nản nói. Sau khi cúp máy cô chán nản gục mặt xuống bàn đôi mắt thông minh mọi khi giờ nhắm nghiền lại vô cùng bất đắc dĩ. Cô như con mèo con đang lim dim mệt mỏi gục trên mặt bàn làm việc, hoàn toàn chẳng có tí sinh lực nào trong người.

“Lại sao thế?” một giọng nói thanh thanh mang theo chút trêu chọc vang lên.

Minh chán nản ngẩng đầu nhìn cô bạn đồng nghiệp đang dựa người vào bức vách ở bàn cô nhìn cô vô cùng thích thú. Như 1 con mèo vô cùng cáu kỉnh vì bị phá hoại thời khắc lười biếng, cô liếc xéo cô bạn thân 1 cái đầy hậm hực.

“Còn phải hỏi, vấn đề muôn thủa!” Minh nhún vai, bàn tay với lấy 1 que kẹo cắm trong ống bút trên bàn ném cho Quỳnh, cô bạn đồng nghiệp, rồi lại lấy 1 que cho mình.

“Lần này lại bắt vạ ai đi leo cây thế?” Cô gái nhận lấy que kẹo thản nhiên bóc ra nhét vào miệng, vừa ngậm kẹo vừa dựa người vào bức vách ngăn.

“Cũng ko biết. Nghe nói 1 tay giám đốc kinh doanh nào đó!” Minh nhún vai, gương mặt của con mèo vô cùng lơ đễnh ko hề quan tâm.
“Giám đốc kinh doanh? Chà, đích đến của chị cậu đúng là cao thật!” Cô gái vừa cầm que kẹo vừa há hốc miệng vô cùng ngạc nhiên nói.

Minh chẳng nói câu gì chỉ bình thản ngồi ngậm kẹo, để mặc cho cái người đối diện thả sức mà phát huy sở trường nói liên tục ko ngừng nghỉ.

“Cũng phải. Chị ấy có 1 ông chồng tuyệt như vậy mà. Làm sao có thể cho em mình lấy 1 người kém cỏi được!” cô gái vừa xoay tròn chiếc que trong tay vừa nói.

Minh chỉ có thể vừa ngậm kẹo vừa mỉm cười. Phải. Chị cô có 1 ông chồng rất giàu có. Phải nói chị cô lấy được 1 đại gia. Mặc cho anh rể của cô hơn chị gái cô 12 tuổi, nhưng anh rể cô rất tốt với chị cô. Dù có rất nhiều người nói chị gái cô bởi vì tiền mới cưới anh rể. Nhưng cô lại tin chị gái cô thật sự thích anh rể. Dù anh ấy ko đẹp trai, lại rất già, lại ko có sức hấp dẫn như những người yêu cũ của chị cô. Nhưng bù lại anh rể yêu thương chị gái cô thì ko ai có thê so sánh được. Cho nên, chị cô mới hạnh phúc nhiều như thế. Họ kết hôn cũng đã 2 năm, có với nhau 1 bé trai năm nay đã 1 tuổi, nhưng cô vẫn thấy họ luôn hạnh phúc như ngày đầu tiên. Cô thật sự đôi khi rất ngưỡng mộ. Đôi lúc về nhà 1 mình cô cũng cảm thấy có chút cô đơn. Nhưng cơn ác mộng trong lòng cô vẫn cứ kéo dài ko dứt. Làm cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Còn đang thần người trên ghế suy tư, thì kẻ nào đó bị bỏ rơi từ nãy tới giờ ko nhân nhượng mà vỗ vai kéo cô về hiện tại.

“Chuyện gì?” Minh giật mình ngước nhìn người con gái ở trước mặt.

“Sếp gọi!” cô gái vừa ngậm viên kẹo trong miệng vừa chỉ chỉ tay về hướng 1 người đàn ông trong bộ vest vô cùng chỉnh tề đang đứng ở cửa phòng họp.

“Sao thế?” Minh hơi nhíu mày nghi hoặc. Ko phải giờ này sếp nên đi đánh golf hay sao? Sao lại đột nhiên chăm chỉ ở đây vậy?

“Nghe nói là họp!” Quỳnh nhỏ giọng nói với cô.

Minh ngạc nhiên mở trừng mắt nhìn cô bạn thân ko tin nổi, chỉ thấy đối phương cho cô 1 cái gật đầu vô cùng tán thành.

Mặc dù vô cùng miễn cưỡng nhưng 2 cô cũng ngoan ngoãn đứng dậy theo các nhân viên khác vào phòng họp.

Vị giám đốc lúc này đang ngồi rất nghiêm trang ở chiếc ghế chủ tọa, hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn. Gương mặt mọi khi vẫn thiếu nghiêm túc hôm nay lại có thêm 1 chút tự đắc khó che giấu nổi.
Khi mọi người đã an vị, anh ta mới chậm rãi mở miệng.

“Trong thời gian sắp tới công ty chúng ta sẽ có 1 hợp đồng lớn. Cho nên tôi hy vọng mọi người sẽ nỗ lực nhiều hơn!”

“Hợp đồng lớn? Ko phải lại thiết kế phòng cho trẻ sơ sinh chứ?” Quỳnh nghiêng người nói nhỏ vào tai Minh.

“Cũng có thể là thiết kế wc cho khách sạn!” Minh nghiêm túc trả lời.

Ko biết là bởi vì ngồi quá gần lãnh đạo, hay tại vì thính lực của vị lãnh tụ này quá thính mà toàn bộ đoạn đối thoại của 2 nhân viên này bay vào màng nhĩ của giám đốc ko sót chữ nào.

“E hèm!” Vị giám đốc tức giận liếc mắt nhìn 2 cô gái 1 cái răn đe. Sau đó lại vô cùng kiêu ngạo thẳng thừng tuyên bố.

“Hợp đồng lần này nhất định sẽ nâng công ty chúng ta lên 1 tầm cao mới!” Dường như thấy được tương lai tươi sáng trước mắt, mà vị giám đốc bèn ngửa cổ lên nhìn mấy cái bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà.
Minh và Quỳnh cũng rất hợp tác ngước cổ nhìn lên trần xem xem rốt cuộc là cái tương lai ấy nó tươi sáng đến mức độ nào.

“Chà bây giờ mới để ý đèn phòng họp công ty chúng ta dường như ko đáp ứng đủ nhu cầu chiếu sáng thì phải!” Minh nheo mắt lại nói.

“Thảo nào lại thấy lờ mờ như vậy!” Quỳnh cũng nheo mắt nhìn bóng đèn trả lời.

Rầm!!

Cả phòng họp lập tức cúi đầu quay lại nhìn vị giám đốc vừa bực quá hóa giận mà đập bàn trước mặt.
“Lần này thật sự là 1 hợp đồng rất lớn!” Vị giám đốc vô cùng chắc chắn nói từng chữ.

Minh chớp chớp đôi mắt như con mèo con ngơ ngác nhìn giám đốc, em ko có ý kiến gì. Quỳnh ngồi bên cạnh thản nhiên cậy móng tay ko nói lời nào. Các thành viên khác của công ty vô cùng biết điều nhìn đi nơi khác xem có thể nhìn thấy tương lai mà sếp nói ở 1 góc nào đó hay ko.

Cái này ko thể trách ai được. Cũng chỉ là bởi vì mang tiếng họ là 1 công ty thiết kế, nhưng nên nói là 1 phòng thiết kế thì đúng hơn. Cả công ty bao gồm cả sếp tổng gồm có tất cả 8 thành viên. Trong đó chỉ có 2 cô và 1 bà chị kế toán nữa là giống cái. Văn phòng thiết kế này mới mở chưa tới 5 năm, các đơn đặt hàng đa số là làm cho nhà dân, hoặc đôi khi là 1 vài công ty tư nhân mới mở. Đơn đặt hàng lớn nhất từ trước tới nay của công ty là thiết kế lại WC cho 1 khách sạn tư nhân mới mở. Cho nên muốn nói hợp đồng lớn với 1 công ty nhỏ cũng là điều vô cùng khó khăn.

“Mọi người làm gì đó? Tôi đang nói hết sức nghiêm túc đấy!” Vị giám đốc nhìn nhân viên của mình 1 lượt vô cùng tức giận đập bàn.

“Sếp đừng nóng. Anh em nào dám nghi ngờ sếp!” Thủy vội vàng giơ ra nụ cười nịnh nọt, tiện tay đưa cốc nước cho sếp tổng kèm theo nụ cười quyến rũ.

“Ko nghi ngờ thì tốt!” Vừa cầm cốc nước ko quên liếc xéo 1 cái rồi mới cầm cốc tu 1 hơi.

“Vậy lần này đơn đặt hàng của chúng ta là gì?” Minh chớp chớp đôi mắt nhìn sếp tổng đang tu ừng ực nước mà hỏi.

“Thiết kế văn phòng!” Vị giám đốc đặt cốc xuống trả lời, gương mặt lại hơi có chiều hướng hếch lên theo phương thẳng đứng.

“Thiết kế văn phòng?” Lần này ko chỉ 2 tiểu yêu tinh há hốc miệng mà toàn bộ tập thể nhân viên vô cùng đồng lòng cùng kinh hãi ngạc nhiên.

“Đúng. Phải nói là thiết kế ko gian văn phòng cho 1 công ty.” Vị giám đốc bây giờ vô cùng tự hào ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói.

“Sao?” Minh mở tròn đôi mắt nghi ngờ vô cùng.

“Hy vọng công ty này qui mô lớn hơn công ty chúng ta!” Quỳnh nhún vai bồi thêm 1 câu làm toàn bộ sĩ khí giảm xuống 1 nửa.

Vị giám đốc vô cùng cụt hứng nhưng vẫn cố gắng giữ vững phong độ chỉ dùng ánh mắt giết người nhìn cô nhân viên yêu kiều của mình 1 cái, đủ để cô ấy có thể mua 3 cái quan tài mới đủ cho số lần ngã xuống của mình. Sau khi hằm hè xong, lãnh tụ của công ty vô cùng ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói.

“Mọi người an tâm, công việc lần này thật sự rất lớn. Công ty đó là 1 công ty địa ốc của HongKong muốn đầu tư vào nước ta. Văn phòng đại diện của họ đã thuê mặt bằng gồm 3 tầng lầu của khu building X, diện tích thiết kế lên tới trăm mét vuông. Chỉ sợ mọi người sẽ vất vả thời gian tới thôi!” Vị giám đốc vô cùng thỏa mãn nhìn các gương mặt đang há hốc miệng nhỏ dãi trước mặt mình. Dĩ nhiên là miếng mồi ngon ai có thể từ chối. Nhưng mà.. Đúng là luôn luôn có cái từ nhưng mà này làm cho người ta khó chịu.

“Giám đốc, công ty chúng ta ko lớn. Cũng ko có nhiều nhân viên. Đột nhiên làm 1 vụ lớn như vậy, liệu có kham nổi hay ko? Làm kịp tiến độ ko?” Minh hơi nhướng mày vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt ông sếp của mình. Mồi ngon ai chẳng muốn nhưng tự dưng lại nhận 1 công trình lớn như vậy, liệu có kham nổi hay ko? Hơn nữa, nghe nói những người nước ngoài yêu cầu lại càng cao. Đặc biệt là rất khó tính. Bọn họ thiết kế nhà dân thì được. Chứ làm văn phòng cho cả 1 công ty với diện tích lớn như vậy. Từ phòng họp, phòng làm việc, phòng giám đốc.. Có rất nhiều thứ phải suy tính kĩ lưỡng.

Lời nói của cô vừa thốt ra, y như quả boom nguyên tử hướng thẳng vào cái đám mê tiền mà quên thực tế trước mặt. Mọi người lập tức khép miệng lại, nuốt sạch nước miếng vào trong họng. Đôi mắt lo lắng lại dõi theo vị giám đốc đang ngồi chết chân trên ghế.

“Việc này. Tôi nghĩ là ko khó. Họ cho chúng ta thời gian 2 tháng!” Vị giám đốc vô cùng vui sướng nói.
Cả đám nhân viên lập tức giãn ra, trong mắt lại lóe ra ánh sáng vàng lấp lánh của giấy bạc. Ko ai bảo ai đều vô cùng thèm thuồng nhìn vào vị giám đốc đang ngồi đó, trong mắt hiện ra những con số ko ngừng nhảy ko phải theo hàng đơn vị như mọi tháng, mà là theo hàng triệu.

Minh hơi nhíu mày. Có đơn giản như vậy hay ko? Sao đột nhiên linh cảm cho cô biết đây chắc chắn ko phải là điều tốt đẹp đang tới. Cả người cô đột nhiên cảm thấy run nhẹ. Ko thể nào. Cô y như con mèo con cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy nước. Cái cảm giác này, lâu lắm rồi cô có thấy đâu.

“Được rồi. Mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần. Ngày mai chúng ta đến hiện trường xem xét.” Vị giám đốc vô cùng vui vẻ cười nhìn đám nhân viên đang ngày 1 khí thế. Dĩ nhiên là có tiền ai lại ko muốn. Đặc biệt là người chủ như hắn.

Sau khi nghe được lời cam kết của sếp, công ty thiết kế lập tức rơi vào tình trạng ngùn ngụt khí thế, ý tưởng như bão lũ từ sông Hồng chảy về, giống như chị hận ko thể lập tức bắt tay vào việc để có thể nhìn thấy 1 cái tương lai vô cùng tươi sáng hơn bóng đèn huỳnh quang. Trước cái ko khí sôi trào chỉ hận ko thể kiếm tiền ấy thì lại có 1 con mèo con co ro trong góc bàn, trên tay cầm 1 gói khoai tây lơ đễnh đưa miếng khoai lên miệng nhau rau ráu.

Quỳnh tiến về phía bàn làm việc của cô, rất quen thuộc kéo 1 chiếc ghế ngồi xuống đối diện cô, bàn tay vô cùng tự nhiên thò với túi khoai tây nhón 1 miếng cho lên miệng.

“Lại suy nghĩ về việc cho người ta leo cây thế nào à?” Quỳnh vừa ăn vừa hỏi.

“Cho người ta leo cây cũng cần phải suy nghĩ?” Minh thoát khỏi suy nghĩ triền miên giơ gói khoai tây về phía cô bạn thân cho cô khỏi phải với.

“Vậy đang suy nghĩ chuyện gì?” Quỳnh khó hiểu nhìn con bạn thân. Trong khi mọi người thì đang phấn khởi được kiếm tiền thì có người lại đỏng đảnh ngồi đây suy nghĩ.

“Hợp đồng này, có vẻ ko đơn giản!” Minh nheo mắt lại, đôi con ngươi sáng lấp lánh tựa như hòn sỏi dưới mặt nước, ánh lên 1 tia sáng thông minh khó giấu nổi.

“Có gì mà ko đơn giản?” Quỳnh mở mắt nhìn con bạn, vừa nhét 1 miếng khoai tây vào miệng nhai giòn tan.
“Cậu thử nghĩ mà xem!” Minh hơi nghiêng đầu, đôi mắt vẫn nheo lại càng lộ ra vẻ gian xảo. “Công ty chúng ta có lớn ko?”

Quỳnh hơi nhíu mày, đứng lên nhìn 1 vòng qua chiếc bàn, trong văn phòng chỉ bằng cái lỗ mũi này kê cả thảy 7 cái bàn làm việc, nói là kê thực ra chỉ được coi là sắp xếp 1 cách có bố cục theo những người trong nghề nói, chứ nào có tí thiết kế hay kinh phí để tu sửa đâu. Nếu nói đây là cái lớp học thêm cho học sinh có lẽ cũng chẳng ngoa 1 chút nào. Sau khi khảo sát tình hình thực tế 1 vòng, Quỳnh ngồi lại vào ghế, vô cùng nghiêm nghị nhìn thẳng Minh mà nói.

“Nhà mình có lẽ còn lớn hơn!” Cô vô cùng thành thật trả lời.

“Công ty chúng ta từng có thiết kế được khen ngợi sao?” Minh lại thành thật hỏi tiếp.

“Đứa trẻ khen có được tính ko?” Quỳnh thò tay vào gói khoai tây vô cùng nghiêm túc hỏi.

Minh xem như câu hỏi này cô chưa từng nghe thấy.

“Công ty chúng ta có tiếng trong giới này sao?” Minh lại tiếp tục hỏi.

“Nếu có thì còn phải ngồi cầu mong tiền sẽ tìm đến chắc!” Cô thành thật trả lời.

“Giám đốc chúng ta là người quan hệ rộng sao?” Minh lại tiếp tục hỏi.

Quỳnh hơi nghiêng đầu nhìn qua bức vách kính vào trong văn phòng của giám đốc, thì bắt gặp ngay cảnh vị giám đốc ấy đang ngoáy mũi. Cô ngán ngẩm quay đầu lại, bất lực cúi gằm mặt.

“Làm sao có thể!” Vô vọng. Cô cảm thấy quá vô vọng. Tại sao cô lại có thể vào 1 công ty như thế này chứ? Có nên xin nghỉ việc ko nhỉ?

“Nếu vậy làm sao 1 công ty địa ốc nước ngoài đến đầu tư ở Việt Nam lại có thể biết chúng ta?” Minh chớp chớp đôi mắt rất to nói ra nghi vấn trong lòng cô. Nhưng vừa hỏi ra câu hỏi này, con mèo con lập tức cảm thấy run lạnh. Tại sao cô lại có cảm giác lạnh lẽo này nhỉ? Đã tám năm cô đâu có thấy cảm giác này nữa. Từ sau cái ngày mùa đông đó. 1 hìn ảnh lại thoáng hiện ra trong đầu cô làm cho bao cảm giác giá rét, buốt lạnh, đau đớn ấy lại như lập tức ùa tới làm trái tim cô giống như lại rơi vào làn nước lạnh 1 lần nữa.

Tòa nhà chung cư khu căn hộ cao cấp Y, tại tầng lầu thứ 28, căn hộ số 2801.

Một căn phòng khách sang trọng, một bộ sofa da đen bóng lộn đắt tiền, tấm thảm trải sàn mềm như nhưng làm cho đôi giầy da sáng bóng dù có bước đi mạnh tới đâu cũng ko tạo ra tiếng động. Đôi giầy da bóng loáng dừng lại trước ghế sofa, đôi chân thon dài nhẹ nhàng ngả ngớn ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo nhau, đôi giầy da bóng loáng nhẹ nhàng đung đưa vô cùng nhàn nhã.

Ánh mặt trời cuối ngày chiếu những tia sáng vàng vọt xuống tấm thảm làm những sợi lông tơ mềm mại mảnh mai được bao phủ bởi 1 lớp sáng trong suốt như sợi nắng, từng hạt bụi nhỏ phiêu đãng trong ko khí như những bông tuyết nhỏko tiếng động rơi xuống thảm, chỉ có duy nhất 1 âm thanh nhỏ nhoi trầm thấp từ miệng của chủ nhân đôi giầy đang ngân nga hát 1 bài hát nào đó.

Người ngồi trên chiếc sofa vô cùng vui vẻ, khóe miệng hắn cong cong đầy vui thích, trong miệng lại đang lẩm bẩm ngân nga 1 khúc nhạc nào đó. Lâu lắm rồi hắn mới cảm thấy tâm trạng của mình tốt như vậy, cầm tập tài liệu đang để trên bàn lên, đôi mắt sắc bén của hắn ánh lên 1 tia sáng lấp lánh như vầng dương, nụ cười trên đôi môi mỏng lại càng khắc sâu hơn vài phần. Nhìn vào những bức ảnh chụp 1 người con gái đầy vui thích, hắn nheo mắt lại, rất nhẹ nhàng nói.

“Món hàng của ta, em tưởng em chạy được sao?”

“Hắt xì!!”

“Trời ạ, em lại ốm rồi hả?” Một giọng nữ vô cùng sốt sáng vang lên.

Minh vừa lấy tay day mũi vừa trả lời hết sức bình thản. “Em đâu có ốm, chỉ là hơi ngứa mũi thôi!”

“Em phải giữ gìn sức khỏe chứ! Chị thật ko an tâm, hay em dọn về ở với chị!” Nguyệt lo lắng nói.
Minh lập tức viện cớ chuồn khỏi hiện trường ngay lập tức. Cô giả vờ như lơ đễnh nghĩ ra điều gì đó.
“Chị, em có việc công ty. Có gì nói chuyện sau nhé!” Vừa nói rồi ko để cho bà mẹ trẻ kia nói thêm lời nào cô lập tức dập máy. Minh chán nản vứt điện thoại xuống ghế, đôi mắt trở nên thẫm lại nhìn xa xăm. Trong 1 thoáng vừa rồi, cô như cảm thấy chút ít hơi lạnh kì lạ. Giống như cô trở lại thời gian của vài năm trước đây. Mệt mỏi ngửa hẳn đầu ra sau, cô nhắm chặt đôi mắt lại, hàng lông mi khẽ run nhẹ. Có phải cô đang từ nhạy cảm chuyển thành quá đa cảm rồi ko. Ko thể nào có chuyện cổ tích lại trở thành sự thật lần thứ 2. Chắc chắn là do cô suy nghĩ quá nhiều. Minh lắc đầu đứng dậy khỏi ghế. Những lúc như thế này tốt hơn hết là nên ngâm mình trong nước nóng. Cô thật sự đã căng thẳng quá độ rồi.

Minh đứng dậy rời khỏi ghế, chiếc bóng cô in dài trên tường tạo lên 1 khoảng tối cao lớn, lại đen sẫm cô độc. Cô hoàn toàn ko ngờ rằng, ở phía bên đối diện nhà mình, dưới ngọn đèn đường heo hắt thiếu sức sống, trong con phố vắng bóng người qua, có 1 tàn thuốc lá đỏ rực vừa được thả rơi xuống đất. Một đôi mắt sắc bén sáng như chim ưng nhìn thẳng vào khung cửa sổ nhỏ của căn nhà đối diện, đôi mắt sâu thẳm chợt ánh lên chút tia sáng ấm áp, khóe môi mỏng lạnh lẽo mọi khi chợt giơ lên 1 nụ cười. Hắn hình như đã hiểu được, cảm giác ấm cúng cô từng nói là thế nào. Hắn thật sự rất chờ mong.

Lại 1 buổi sáng ban mai tới thành phố cổ kính Hà Nội, buổi sáng với âm thanh ồn ão của dòng người ngược xuôi lo toan cho cuộc sống làm cho Hà Nội trở nên căng tràn sức sống. Minh hòa mình vào dòng người lũ lượt ngược xuôi tới công ty, ngày hôm nay họ phải tới hiện trường để xem tận mắt cái công việc vĩ đại mà giám đốc họ mới nhận.

Vừa mới bước chân vào công ty, cô đã cảm thấy khí thế ngùn ngụt của công nhân viên nóng đến độ chuông báo khói sẽ phải kêu liên tục. Minh nhẹ nhàng nhón gót chân đi về phía bàn làm việc của mình. Thả người ngồi xuống ghế, cô gọi vọng sang bàn bên cạnh thăm hỏi hàng xóm.

“Này. Sáng nay tình hình sao rồi?” Minh nhỏ giọng hỏi.

Quỳnh thò đầu ra khỏi bàn, đẩy chiếc ghế bánh xe về phía bàn cô.

“Còn thế nào nữa. Ai cũng hừng hực khí thế muốn kiếm thêm tiền thưởng cuối năm. Từ sáng đến giờ cứ ngùn ngụt khí thế vậy đó. Mà cậu biết sao ko?”

“Chuyện gì?” Minh hơi nhíu mày hỏi.

“Ngay cả tên Quang suốt ngày đến muộn hôm nay cũng đột nhiên đi làm đúng giờ!” Quỳnh nhỏ giọng nói.
“Cái gì? Ko thể nào!” Minh trợn tròn mắt khó tin nhìn con bạn thân.

“Tin thật 100%. Chính chị Hoa nói mà!” Quỳnh gật đầu khẳng định rất chắc chắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3