Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Chương 031-032-033

 

031. NÀNG LÀ HOÀNG PHI CỦA TRẪM


Trong chính điện là một màn hút không khí, quần thần người người trừng mắt, người người run rẩy, người thì mặt không chút thay đổi, liền ngay cả hoàng thục phi trên mặt cũng lóe ra sắc thái kinh ngạc, không hiểu hoàng nhi của ả đến tột cùng là có dụng ý gì lại bị thua bởi đứa dân đen này?
Không dự đoán được Mẫn Hách cũng dám công khai cùng mình khiêu khích, Phù Vân Khâu Trạch tay nắm long ỷ căng thẳng, lại nhẹ nhàng buông ra.
“Nếu là hảo ý của Mẫn Hách Vương gia, hoàng phi hãy nhận đi.” Hắn làm như không có chuyện gì đứng lên, hai tay đặt phía sau lưng nhàn nhã bước xuống dưới.
Y Y không thể tin trừng hắn liếc mắt một cái, cái gì mà hảo ý thì nhận lấy, này là chiếm tiện nghi a! Hắn muốn vợ hắn ngoại tình ngay trước mắt bá quan văn võ sao?
Mấy lọn tóc đen trong hai bàn tay đang tính cấp Mẫn Hách Vương gia chút giáo huấn, lại bị một động tác ôn nhu vạn phần làm hoảng sợ tới mức sửng sốt.
Phù Vân Khâu Trạch lấy khăn tay thay nàng nhẹ nhàng chà lau vết máu trên môi, đôi mắt màu tím pha trộn nhiều loại tình cảm, đau lòng, thương xót, cùng với ghen tị?
“Đau không?” Hắn ôn nhu hỏi, nhưng không có nhìn về phía nàng, thùy hạ mi mắt, thu hồi khăn tay, nhìn vết máu trên vũ khí tơ lụa màu trắng, sắc mặt trầm xuống.
“……” Ngươi muốn hay không đến thử một chút? Y Y run rẩy khóe miệng, bất giác lại ấm áp trong lòng, vừa rồi nếu không phải hắn nhắc nhở, chính mình chỉ sợ còn nhiều lời vô nghĩa, nói không chừng đã bị Mẫn Hách Vương gia bắt được thời cơ chuyển bại thành thắng rồi.
“Vẫn chưa cùng Mẫn Hách Vương gia tỷ thí, không nghĩ tới quả thật là nhân tài, về sau phải làm phiền Vương gia vì nước tận tâm hết sức rồi.” Phù Vân Khâu Trạch nghiêng thân, nhìn Mẫn Hách Vương gia chỉ cách hắn có nửa bước, chính mình so với hắn còn thấp nửa cái đầu? Bất quá, công văn một tháng liền cho hắn xử lý cũng tốt.
“Vốn là bổn phận, kính thỉnh Hoàng Thượng không cần quan tâm.” Mẫn Hách thoải mái đáp.
Hoàng thục phi nghe được cũng không khỏi lộ ra đắc ý cười, trí tuệ hoàng nhi hơn hẳn Phù Vân Khâu Trạch, nếu là đem Lạc Tang quốc giao cho hoàng nhi trông coi, khẳng định sẽ cường thịnh hơn nhiều.
Gật gật đầu, hắn một tay vỗ vỗ bả vai Mẫn Hách Vương gia.
“Về sau làm phiền Vương gia, rắc rối ở tám trăm dặm vùng biên cương cùng nạn lụt ở thành Hoàng Hà , nhanh chóng xử lý trong vòng hai ngày đi.” Vẻ mặt còn thật sự nói.
Y Y cúi đầu, lặng yên toét miệng, không ngờ người này còn thủ đoạn như vậy , trắng trợn không kiêng nể làm Mẫn Hách không thể cự tuyệt,không những thế còn thể hiện được mình vạn tôn chi khu, thánh dụ như núi áp.
Mẫn Hách nhíu mắt lại, khóe miệng gian nan vất vả giương lên, dùng ánh mắt ác độc quét về phía thân ảnh đỏ bừng đang cúi đầu,hai bả vai run run kia.
“Thần nhất định hoàn thành việc Hoàng Thượng giao phó.”
“Đúng rồi, còn có……” Phù Vân Khâu Trạch ánh mắt chợt lóe, ngoắc ngón tay, ý bảo Mẫn Hách cúi đầu.
Dù không hiểu ra sao,nhưng lại không thể chối từ, Mẫn Hách chỉ có thể mạc danh kỳ diệu làm theo , nhìn Phù Vân Khâu Trạch thấp hơn mình nửa cái đầu.
Không ngờ, một đôi môi lãnh đạm ,còn lãnh hơn môi hắn đúng lúc hắn cúi xuống liền hướng phía trên đi lên.
“Gay?” Y Y vừa nhấc đầu, nhịn không được quát lớn, rút lui hai bước, nhưng là thân thể đau đớn không khỏi làm cho nàng nhíu mi, yêu nam Mẫn Hách chết tiệt.
“Này……” Quần thần giờ phút này lại bị cảnh tượng trước mắt sợ tới mức nói không ra lời, đả kích liên tiếp khiến cho bọn họ không thể chống đỡ, lại kinh hãi đảm chiến(run mật), đường đường bậc đế vương Lạc Tang quốc, sao có thể mê luyến nam sắc?
Tiểu Thanh đang rót rượu nghe được thanh âm liền chuyển đầu, chén rượu trong tay lập tức đổ tràn ra bàn.
Đôi mắt màu tím vừa chuyển(Mắt màu tím của anh Khâu TRạch), lạnh như băng nhìn chăm chú vào đôi mắt ngay sát đằng trước(Mắt này của anh Mẫn Hách), mãnh kiệt như con chim ưng đi săn mồi.(S : Xin lỗi , chỗ này tớ lại chém , không biết đúng không)
Lát sau, hắn lui một bước, nhìn Mẫn Hách Vương gia cứng ngắc mà ôn hòa cười.
“Đây là lễ vật trẫm cấp Vương gia đã vì quốc sự mà làm lụng vất vả.”
Mộc Hiệp xấu hổ đỏ mặt, xoay người nhìn về phía ngoài điện, một bộ tựa hồ đã sớm biết suy tính của Hoàng Thượng, chính là, ngẫu nhiên run rẩy khiến người khác hoài nghi có phải hay không hắn thường xuyên nhìn thấy?
“Còn có,” Phù Vân Khâu Trạch tao nhã như ngọc mặt vô hại lộ ra ý cười, một tay ôm cái eo nhỏ của Y Y, cúi đầu thâm tình vạn phần nhìn chăm chú vào gương mặt nàng nghi hoặc,“Nàng là hoàng phi của trẫm, về sau không có trẫm cho phép, ai động vào một cọng lông tơ của nàng, liền chết không có chỗ chôn.” Ngữ khí từ nhu biến rắn,rồi biến lãnh, giống như giắt theo hai bên là huyền băng vạn năm, tùy thời có thể khiến người ta lo lắng cho tính mạng chính mình.
Bình tĩnh nâng long ngạc, ôm Y Y, vung long bào, toàn bộ đại điện tràn ngập khí đế vương.
Lần này,không khí nơi chính điện chân chính trở thành một miếng băng mỏng.
Mẫn Hách cúi đầu, nhẹ nhàng chà lau môi, đáy mắt thâm như Biển Đen mờ mịt không thấy đáy.

032. PHÙ VÂN KHÂU TRẠCH KỲ CỤC (Tạm đặt)


“Đau, đau!” Như chịu thiên đao vạn quả tru lên vang vọng trong long quân điện, xoay quanh lương trụ hai lần.
Y Y hai mắt đẫm lệ nhìn cung nữ đắp thuốc lên miệng vết thương mà run run, trong lòng nàng lại đem mười tám đời tổ tông Mẫn Hách Vương gia đại ân cần thăm hỏi mấy lần, không nghĩ tới hắn thế nhưng độc ác , huy quyền đánh lên vết thương cũ trên ngực nàng, hơn nữa còn đánh gãy hai cái xương sườn, quả thật là âm ngoan nham hiểm mà.
May mắn lúc ấy Mẫn Hách Vương gia cảm thấy mất mặt, mà Vương gia La Phu quốc lại muốn ra khỏi thành du ngoạn, nửa tháng sau mới thi thố tiếp vòng 2, nếu không, chính mình lúc ấy thật đúng là không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng,thương thế của hoàng phi đã được băng bó tốt lắm.” Tiểu Thanh đi ra ngoài điện hạ thấp người, đồng tử mắt màu bạc vẫn không thấy tiêu cự.
Trầm mặc không nói, Phù Vân Khâu Trạch chính là thoáng giương mắt nhìn thân ảnh của ả, tầm mắt lạnh như băng chợt lóe sau đó lại ôn hòa gật gật đầu:“Ân.” Vén áo bào bước qua hạm điện đi vào.
“Còn đau không?” Ngồi bên cạnh giường, dùng khăn lụa tinh tế chà lau mồ hôi trên trán nàng, động tác ôn nhu bất tri bất giác run run, thiếu chút nữa,hắn đã mất nàng .
“Cái tên yêu nam Mẫn Hách, ta lần sau nhất định phải lột da hắn, khiến hắn tai họa nhân gian,… đau a!” Vừa nói vài câu, vừa động khí, ngực lại mơ hồ thấy màu hồng, nàng hít một ngụm khí lạnh, cuối cùng đành ngậm miệng.
Tiểu Thanh đứng ở đầu giường im lặng , lông mi khẽ rung hai cái.
“Có khí lực mắng chửi người, còn không bằng hảo hảo nghỉ ngơi,” Hắn than nhẹ, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa hai bên gò má gầy yếu của nàng, nghiêng mặt phân phó,“Tiểu Thanh, đi chọn chút nhân sâm ngàn năm tốt nhất, đun nóng lên cho hoàng phi uống trước khi đi ngủ.”
“Vâng.” Tiểu Thanh hạ thấp người lĩnh mệnh rời khỏi.
“Lại uống nhân sâm?” Y Y đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, từ nhỏ đến lớn, liền vẫn bị chuốc mấy thứ cuồn cuộn thủy thủy, nàng nhìn đến liền ghê tởm.
Ngón tay ôn nhu dọc theo chiếc mũi thanh tú đi xuống, xoa cánh môi hoa tái nhợt, men theo đường cong khuôn mặt nàng, đôi mắt màu tím tràn ngập ưu thương.
Nàng cười khẽ, bắt lấy ngón tay hắn nhướng mày.
“Nghe nói hoàng đế bình thường qua mười tuổi sau sẽ khai vựng(Tuyển phi ), đến lúc đó hậu cung ba ngàn mỹ nhân, Khâu Trạch ngươi còn ở đây sao?” Nói xong, ánh mắt của nàng bất giác buồn bã, chỉ là vẫn miễn cưỡng cười vui với người đối diện.
Cảm giác kỳ lạ, miệng vết thương có phải hay không không được băng bó tốt? Vẫn là một trận đau đớn trong ngực.
“Nàng nghĩ rằng ta là cái loại người này sao?” Ngữ khí đột nhiên lạnh như băng, hắn rút ngón tay về, đứng thẳng trước giường hừ lạnh một tiếng,“Bất quá cũng đúng, với người như nàng, nếu muốn được sủng ái, vẫn là hơi chút khó khăn.” Ánh mắt cao thấp đánh giá dáng người nàng, lộ ra ý cười trào phúng.
Y Y tức giận tái mặt, trực tiếp đem gối đầu trên giường ném hắn.
“Đúng, ta không có dáng người, còn bị tên yêu nam Mẫn Hách Vương gia kia cắn hai cái, ngươi đi tìm mỹ nhân trong hậu cung đi.”
Nghe được lời của nàng, đôi mắt màu tím trợn lên nguy hiểm, ngồi lên giường ,cúi thấp người cắn răng gằn từng tiếng hỏi nàng:“Nàng,nói,hắn, hôn,nàng,hai,lần?”
Bị hơi thở lạnh lẽo bao quanh, nàng xấu hổ quay sang một bên không dám đối mặt.
“Hai lần.” Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Phù Vân Khâu Trạch nâng tay đặt trên môi nàng, mềm nhẹ ve vuốt khiến môi nàng như tan chảy thành nước, một chút, một chút di động, cứ như trong tay hắn không phải là môi cánh hoa, mà là trân châu vạn năm, dị thường trân quý.
“Một lần, là lúc nàng bị đâm đúng không?” Hắn tận lực khống chế âm điệu vững vàng, bất quá tay lại có chút run rẩy .
“Ân.” Nàng từ yết hầu khẽ phát ra tiếng kêu.
Bất quá, coi như là báo thù đi? Ở chính điện , trước mặt nhiều người khiến hắn mất mặt, nếu thắng tiếp lần hai, hắn sẽ mất đi một nửa binh quyền, so với một đao lạnh lùng , như vậy cũng xem như đả thương hắn rồi.
Cúi xuống nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh xinh đẹp.
“Lần sau, không được rời khỏi ta.” Hắn thở dài, ngậm vào hai phiến môi vô lực tái nhợt, mềm nhẹ mút thoả thích, lông mi thật dài che giấu vài giọt nước trong suốt, từng giọt từng giọt mang theo độ ấm đủ biến thành lửa cháy lan khắp đồng cỏ rơi xuống hai gò má trẵng nõn của nàng.
Không dự đoán được hắn sẽ có hành động như vậy, Y Y vốn muốn đẩy hắn ra, đột nhiên cảm giác được nước mắt của hắn liền sửng sốt bàng hoàng, hai má dần dần đỏ bừng, lại buồn bực trong cổ họng.
“Ân.”
Thật sự là một hoàng đế kỳ cục.

033. LỬA GIẬN


“Oành!” Tiếng động va chạm thật lớn của trọng vật vang lên trong vương phủ, thư phòng tro bụi bay tán loạn.
Đám tỳ nữ đi ngang qua không dám dừng chân nhìn ngó, cũng không dám tiến vào một bước, cúi đầu chạy nhanh rời khỏi nơi nguy hiểm, thẳng tắp lao về hướng hoàng thục phi đang nghỉ ngơi – Lạc Hà các.
Bụi đất bay bồng bềnh rơi đầy nền, Mẫn Hách sắc mặt buộc chặt, hai tay nắm lại cố gắng khắc chế dục vọng muốn giết người.
“Vương gia……” Thân ảnh xanh biếc xuất hiện ở cửa vâng dạ mở miệng, hạ tầm mắt nhìn thư phòng hỗn độn, bất an cắn cắn cánh môi, áy náy không dám nhìn thẳng hai mắt hắn.
“Ngươi tới làm gì?” Hắn lạnh lạnh liếc nàng một cái, mặt không chút thay đổi cất bước đi ngang qua nàng.
Thấy hắn không có phát giận với mình, trong lòng liền vui vẻ, nàng cung kính theo đuôi đằng sau, nhìn nàng tựa đóa hoa mai nở rộ, dáng người tao nhã tư thái tuyệt đẹp……
“Vương gia, nô tỳ lúc ấy không thể cứu ngươi, là bởi vì hình như Hoàng Thượng phát hiện nô tỳ sử dụng thuật pháp, cho nên phân phó nô tỳ đi rót rượu, nếu nô tỳ không theo, chỉ sợ, lúc ấy sẽ bị vạch trần.” Nàng bất an xoay vặn nắm tay, không biết Vương gia sẽ đối với mình thế nào, nhớ tới nụ hôn lần trước, hai má lập tức phiếm hồng.
Ngạc nhiên xoay người, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa cằm , Mẫn Hách híp mắt lại cao thấp đánh giá nàng.
“Ngươi là nói, lúc ấy bị sai đi rót rượu ?” Quang mang hoài nghi bắn thẳng đến đôi mắt nai con đập loạn, một tay chế trụ cằm nàng, tà khí nhấc khóe môi,“Nói cách khác, ngươi bại lộ thân phận?”
Trái tim chậm một nhịp,nàng luống cuống định cúi đầu lại bị hắn nắm chặt cằm không buông, đành thấp giọng trả lời:“Vâng”.
Lạc Lôi từng nói qua với nàng, chủ tử sẽ không nương tay với bất luận kẻ nào, nhất là những ai gây cản trở hắn, nhẹ thì phế bỏ tay chân, nặng thì chết không có chỗ chôn. ( S : Đúng là mẹ nào con nấy , ai hết iu )
“Nhưng lại không có chuyển ngươi đi, không có bắt ngươi về tra khảo?” Hắn buông tay, khẽ chùi vào khăn lụa, rũ mi mắt lâm vào trầm tư, Phù Vân Khâu Trạch hiện tại càng ngày càng khó đối phó,chờ hắn lớn thêm chút nữa, cơ hội xuống tay lại càng khó hơn, dược nữ phải chờ tới mười năm sau mới có thể phát huy tác dụng này.
Tiểu Thanh gật gật đầu, đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy hoàng thục phi không biết từ khi nào đã đứng đằng sau cây cột, nàng ta lấy tay ra ý chính mình chớ có lên tiếng,làm nàng cũng không dám hành lễ khom người mở miệng.
Hoa lựu trong đình viện lẳng lặng nở rộ, cánh hoa màu trắng sữa nhỏ bé rụng đầy trên nền đất, có cơn gió nhẹ thổi qua , lập tức cánh hoa ấy mềm mại như lụa bay lướt qua mi tâm của hắn.
“Trừ bỏ những thứ này , còn tin tức gì nữa không?” Vươn bàn tay ngọc bắt được cánh hoa đưa lên mũi hít, nghe mùi hương thản nhiên, trong đầu đột nhiên xuất hiện một thân ảnh đỏ bừng, mắt hạnh quật cường hung tợn trừng mắt với hắn……
Đôi mắt màu bạc chớp động, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn gương mặt Mẫn Hách Vương gia ôn nhu, tổng cảm thấy hắn đang có tâm sự.
“Mộc Hiệp xuất cung , nhưng nô tỳ không dò hỏi được hắn đi làm việc gì.”
Bóng dáng của người nào đó trong đầu trôi đi, bàn tay căng thẳng buông lỏng, cánh hoa tan thành nhiều mảnh theo gió bay đi.
“Đúng lúc,” Hắn nghiêng đầu, nhìn bóng người sau cây cột, mềm mại đáng yêu cười, lại quay đầu nhìn Tiểu Thanh, hai mắt lóe hào quang tà khí,“Nên làm chuyện ngươi được phân phó rồi .”
Tiểu Thanh cắn răng sắc mặt tái nhợt, gật nhẹ cằm:“Nô tỳ đã biết, thỉnh chủ tử chờ tin tức.”
“Tiểu Thanh, về sau ngươi liền đi theo ta , yên tâm, ta sẽ không đối với ngươi tự cao tự đại, cũng sẽ không đánh chửi ngươi.” Khuôn mặt Mẫn Hách tươi cười vui vẻ.
Níu chặt làn váy hạ thấp người:“Nô tỳ cáo lui.” Thân hình lóe lên rồi biến mất.
Hoàng Thục phi trốn sau cột vốn muốn quay lại đi về , bất quá vẫn là lo lắng cho nhi tử .
“Mẫn Hách, con không sao chứ?” Làm mẫu thân sao lại không biết hoàng nhi của mình có bao nhiêu kiêu ngạo? Hôm nay chịu sỉ nhục, chỉ sợ đây là lần đầu tiên từ khi ra đời đến nay.
“Nhi thần không có việc gì,” Hắn lắc đầu, nhìn hoa lựu rụng lả tả trước mặt, đáy mắt chứa đựng chế giễu,“Vốn tưởng rằng lần này sẽ làm Phù Vân Khâu Trạch trở thành người đương triều bị chê cười, không ngờ lại bị con tiện nha đầu Y Y này phá hư, lần này, nhi thần sẽ làm cho ‘phượng phúc’ hoàn toàn biến mất.”
Vừa định hỏi gì đó nhưng lại bị vẻ mặt hắn làm cho kinh sợ, hoàng thục phi gật gật đầu, thủy chung đuổi không ra bóng ma trong lòng , chẳng lẽ nàng đã tính toán sai.