Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Chương 088-089
088. YÊU QUÁI CŨNG CÓ MỘT MẶT ÔN NHU
Hắn nhíu nhíu mày, nhìn người
đang xụi lơ dưới chân mình, dạ minh châu chói rọi trên gương mặt tái
nhợt, trắng bạch như giấy trắng, ngày thường lung liếng má phấn hồng
tươi, nay lại nhợt nhạt không còn huyết sắc.
“Như thế nào, ngươi
cũng sợ hãi bổn vương vặn gãy xương cốt của ngươi? Đường đường hoàng
phi đương triều, ngay cả chết còn không sợ, thế nhưng lại sợ bổn
vương?” Hắn cười nhạo, lạp xã y phục, tú dào đỏ tươi ánh lên gương mặt
tái nhợt một chút huyết sắc.
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi hiện tại
cùng vô lại có gì khác nhau?” Vừa nghe thấy lời nói đầy châm chọc của
hắn, thiên hạ bé nhỉ vốn đang suy suyễn không còn khí lực, xụi lơ ngồi
bệt xuống sàn, nhịn không đợc, đô đô miệng nhỏ:
“Nếu không phải
tại ngươi cứ lôi ta kéo bên này lại nhảy ang bên kia, cuối cùng còn rơi
vào cái nơi quỉ quái này, cùng lắm thì ta cùng ngươi lại tái đấu một
lần nữa, ai thắng ai bại còn chưa phân rõ đi?” Không nghĩ tới, ngay từ
đầu hắn đã biết nàng giả trang, còn cố ý làm như không biết, nàng cắn
chặt răng, tiểu nhân bỉ ổi!
“Như vậy, ý của ngươi là…” Hắn ngồi
xổm xuống, đôi mắt nhíu lại, ẩn ẩn lộ ra một cỗ hương vị nguy hiểm,“Tỷ
thí lần trước bại bởi ngươi, về sau, bổn vương liền không thắng được
ngươi?”
Liền Y Y trừng mắt nhìn nam tử trước mặt, mẫn cảm ngửi được hương vị làm người ta bất an.
Dưới ánh huỳnh quang lung linh, lập lòe của dạ minh châu đôi mắt hẹp
dài, yêu mị vi liễm , song mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng cong cong, mái
tóc tùy ý rối tung phía sau, tóc đen như mực, y bào đỏ tươi, càng làm
nổi bật làn da tuyết trắng, không chút tỳ vết, hắn, giờ phút này hai
chữ “yêu nghiệt” đã không còn đủ để hình dung, hắn bây giờ, còn điềm
đạm đáng yêu nha!
“Ngươi là thích ở trong này tranh cao thấp vài lần?” Nàng cười khẽ, đột nhiên cảm thấy hắn cũng không đáng sợ .
“Thích,” khẩu khí của hắn vang lên, trong mắt tràn đầy khinh
thường,“Lung trung chi điểu (???) còn muốn lãng phí thể lực vào việc
cỏn con này, giết ngươi, bất quá cũng dễ như trở bàn tay, nhưng hiện
tại, bổn vương không có hứng thú.”
Y Y biến sắc, nghe ra được sự khinh miệt trong lời nói của hắn, cười lạnh một tiếng.
“Nghe nói Mẫn Hách Vương gia thông minh hơn người, không nghĩ, lại vẫn
là rơi vào trong cạm bẫy, nói cho cùng vẫn là ngu xuẩn, bản phi thật
đúng là nhìn không ra.”
“Ngươi!” bị nói nhưng không thể cãi lai,
đôi mắt vốn là đang bật ra hỏa diễm lại biến mất vô tung, bạc thần lại
khẽ nhéch ra một nụ cười như ánh trăng non.
Người nào đó cố tình
tiến về phía trước một chút, đem hơi thở ấm nóng phả vào mặt nàng, ngón
tay cũng vươn ra, chạm vào cần cổ trắng noãn, tinh tế vuốt lên da thịt
mềm mại mẫn cảm.
Thật ngứa a, giống như có một con sâu lông đang
bò a, cảm giác thật khó chịu, rụt cổ, muốn lui về phía sau, nhưng vừa
lùi đã chạm vào song sắt, cảm giác lạnh lẽo truyền đến làm cho nàng bất
giác run nhè nhẹ.
“Ngươi sợ hãi ?” Hắn vừa lòng nâng lên mi mắt,
tầm mắt vẫn chăm chú nhìn nàng, nhận thấy thân ảnh bé nhỏ run lên nhè
nhẹ, trong lòng không tránh khỏi một chút vui sướng ,“Ngươi cho là, bổn
vương thật sự không dám giết ngươi sao?” Nói xong, bàn tay ấm áp đột
nhiên xoay ngược lại, nắm lấy cần cổ cao gầy của nàng, sắc mặt âm trầm.
“Dám, Mẫn Hách yêu nam như thế nào lại không dám, chẳng qua, là
không muốn giết mà thôi, tựa như linh miêu, chơi trò mèo vườn chuột,
chơi đến khi con mồi không còn sức chống cự mới một ngụm nuốt vào bụng,
loại trò chơi này biến thành ham mê, ta như thế nào không hiểu?” Nàng
ôn nhu cười, bộ dáng thờ ơ, lời này không biết là đang châm chọc chính
mình hay là Mẫn Hách yêu nam đây?
Có ý tứ gì?
Mẫn Hách lãnh
mâu, cúi đầu quan sát nữ nhân trước mặt, trong tận sâu đáy mắt của nàng
không hề có một tia gợn sóng quật khởi, hắn như nhìn thấy được mặt nạ
băng lãnh dối trá của mình đang đeo trên gương mặt bé xinh này, cõi
lòng ẩn ẩn chút cảm giác mơ hồ không rõ.
“Ngươi đem bổn vương so sánh với miêu? Biến thành ham mê?” Ngữ điệu có chút hờn giận.
“Chẳng lẽ không đúng? Lần đầu tiên tỷ thí, ngươi rõ ràng có thể tự mình
thoát khỏi bóng dáng thuật của ta, vì sao, lại không bẻ gãy thuật pháp
chế trụ? Nếu không phải ngày ấy ở bên trong lãnh cung ngươi động thủ,
dễ dàng thoát khỏi trói buộc, ta vẫn còn chưa biết, vẫn còn đắc chí tự
cao, có lẽ, ta mới chính là kẻ không biết trời cao đất rộng, mới dám
đem ngươi trở thành địch nhân.” Nàng nói bằng thanh lượng cực nhẹ,
nhưng mà, làm cho hắn nghe vao tai cũng cực kì không thoải mái.
Khiêu khích thùy hạ mi mắt, nhìn bàn tay to đang đặt trên cổ, bàn tay
này ấm áp, xuyên thấu qua đổ mồ hôi lạnh, sưởi ấm một chút da thịt lạnh
ngắt của nàng, ẩn ẩn truyền đến từng trận cảm giác thoải mái, mặc dù
không giống như cảm giác ấm áp mà Khâu Trạch mang lại, nhưng cũng là
một cảm giác yên ả khác.
Mẫn Hách đôi mắt trung hiện lên một tia kinh ngạc, gợi lên môi đỏ mọng, đạm cười.
“Thì ra là ngươi vẫn có điểm tự mình hiểu lấy, bổn vương còn tưởng
rằng, dân đen đên từ dân gian cũng chỉ là một cái bao cỏ, không hơn
không kém, lại có thể nhìn thấu như vậy, cũng tốt…” (haiz, sao cứ là
“bao cỏ”, mà hok hỉu bao cỏ là gì nhỉ?)
“Ngươi vốn sẽ không giết
ta, ta vì sao còn phải sợ ngươi?” Chuyện vừa chuyển, trên khuôn mặt tái
nhợt của nàng tựa hồ có một chút tinh thần mà đạm cười, tản mát trong
khí lại ẩn ẩn một mùi hoa lê, không nhạt cũng không đậm, ngọt ngào lại
thuần khiết.
Hắn ngẩn ra, bàn tay xiết lấy cổ nàng bỗng cứng đờ,
đột nhiên cười lạnh, trên tay, lực đạo lớn thêm vài phần, đôi mắt lộ ra
tà khí, hơi thở như hoa lan phủ bên tai nàng, thấp giọng nói.
“Dựa vào cái gì, không giết ngươi? Ngươi bất quá là một quân cờ bên
cạnh Phù Vân Khâu Trạch, thiếu đi một quân cờ, ta liền có thể mau một
ngày ngồi lên vương vị, huống chi, ngươi là phượng phúc, giết ngươi,
giang sơn của hắn khó giữ được, thiên hạ lê dân dân tâm không về, bổn
vương, cầu còn không được.”
“Vậy ngươi hiện tại liền giết ta.” Nàng nhẹ giọng nói.
Thở dài, nhẹ nhàng mà hạp thượng mi mắt, trong đầu một mảnh trống vắng, không giãy dụa, mà là đạm mạc chờ đợi.
“Ngươi đã khát vọng muốn tử như thế, bổn vương liền thành toàn cho
ngươi!” Thanh âm trầm thấp vang lên, u oán, lạnh lẽo như vang vọng từ
địa ngục không lối thoát, tàn nhẫn vô tình…
Cảm thụ được trên cổ
lực đạo càng lúc càng buộc chặt, không khí bên trong lồng ngực suy
suyễn, cạn kiệt, nàng hé mở cái miệng nhỏ, bản năng muốn thu lấy dưỡng
khí, nhưng vẫn là quật cường nắm chặt hai tay, không nhúc nhích.
Ngay lúc dưỡng khí gần như cạn sạch, bàn tay xiết lay cổ dường như hơi
lỏng ra, nàng vô thức ôm lấy cổ, cũng vô tình ôm lấy bàn tay ấy, miệng
nhỏ toan mở ra hút lấy chút dưỡng khí….
Đột nhiên, hai cánh hoa
còn vừa mới hé mở đã bị một đôi môi bá đạo ấn xuống, đầu lưỡi trực tiếp
lược tiến, tiến công chiếm đóng thành trì, hấp thụ ngọt hương.
Mở
to hai mắt, Y Y kinh hãi, muốn nhắm lại cái miệng nhỏ nhắn, nhưng mà,
bàn tay xiết trên cần cổ của nàng lại gia tăng lực đạo, chỉ khi hắn
cuồng dã hôn nàng, bàn tay ấy mới hơi buông lỏng, khi đôi môi tả ác đó
bị nàng đẩy ra, lực đạo lúc sau lại tăng hơn lúc trước ba phần, đợi cho
nàng tay chân như nhũn ra, há mồm thở dốc, môi lưỡi lại ức hiếp đi lên.
Lần này, hắn tựa hồ thu liễm chút bạo ngược, lúc nàng suy suyễn,
chân tay mềm nhũn vô lực, động tác lại nhẹ nhàng, như có chút nâng niu,
đầu lưỡi v82n quanh cánh môi sưng mọng, như là đang nhấm nháp trân
phẩm, từng ngụm nuốt vào.
Tứ chi vô lực, lại không thể không dựa
vào hắn trong miệng sở độ khí hô hấp, trong lòng không khỏi vừa tức vừa
hận, đôi mắt trở nên vô hồn, một giọt nước mắt theo khóe mắt lăn dài
trên gò má tái xanh…
Mi mắt đột nhiên vi liễm, ánh mắt trở nên có
tiêu cự, lóe lên một tia hàn quang, ngay lúc đầu lưỡi của hắn luồn tiến
vào trong miệng nàng, hai hàm răng quyết tâm cắn xuống thật chặt.
“Ngươi là như thế đối phó với ân nhân cứu mạng?” Hắn cau mày, vươn đầu
lưỡi, yêu mị liếm vệt máu đỏ tươi của chính mình còn vươn trên khóe
môi, trong miệng, huyết tinh hương vị nồng hậu mà gay mũi, nhưng mà,
cũng tà tứ liệt khai thần, bên môi dật ra một nụ cười tà ác như quỉ
Satan.
089. MÃNH XÀ CHI ĐỘC
“Ân nhân cứu mạng?”
Y Y mở to hai măt
trừng hắn, trong miệng còn lưu huyết tinh chi vị của người nào đó, chỉ
cảm thấy một trận ghê tởm, xoay người sang chỗ khác phun ra một búng
máu, lại xoay người lại, oán hận trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái.
“Khi dễ một nữ nhân yếu đuối làm trò vui, lại tự cho mình là ân nhân cứu mạng?”
Nhưng mà, hắn lại chỉ trầm mặc trong một thoáng giây, bàn tay tà ác
khóa trụ trên cổ nàng chậm rãi buông ra, trên khuôn mặt tà mỹ đột nhiên
toát ra hàn khí lành lạnh nguy hiểm, thân hình cứng ngắc dịch chuyển,
chỉ còn lưu lại một bóng dáng màu đen hòa lẫn vào bóng đen tịch mịch,
mà theo thân hình hắn chuyển động, tia sáng lung linh từ dạ minh châu
hoàn toàn bị hắn che dấu trụ, nàng xem không rõ ràng lắm vẻ mặt của
hắn.
Trong bóng đen cô tịch, trừ bỏ nàng cúi đầu thở dốc, không còn bất kì tiếng động gì.
Trong không khí tĩnh ặng đến quỉ dị phản phất một luồng không khí đang
chuyển động, chung quanh, trong phút chốc, chỉ nghe “Hưu” một tiếng, rõ
ràng là tiếng động của ám khí, nàng còn không kịp nhận là ở phương vị
nào, bắn về phía người nào, thân ảnh phía trước trong tay chấn động,
một đạo lam quang thẳng tắp bắn ra, đập nát ám khí màu đen đang lao
tới.
“Sách, là ta quấy rầy các ngươi hảo diễn sao? Thật đúng là
xin lỗi , các ngươi có thể coi ta không tồn tại, tiếp tục, tiếp tục.”
thanh âm ngả ngớn của một nam tử xa lạ ở trong bóng tối vang lên, cũng
không phải từ phương vị bắn ra ám khí mà vang đến, khiến người ta khó
lòng xác định được vị trí cụ thể mà hắn đang đứng, nhưng không trong
không khí lại tản mát một mùi máu tanh nồng, cực kì gay mũi.
Có người bị thương! Y Y mở to hai mắt, nhưng trước sau vẫn là một mảnh tối mờ mịt.
“Ngươi đừng lộn xộn, hắn đang ở đối diện chúng ta, tuy là ảo thuật nhất
lưu, nhưng võ công tầm thường, cũng chỉ có thể dựa vào một chút quỷ kế
để đùa giỡn mà thôi, làm sao thương tổn được chúng ta.” Mẫn Hách đột
nhiên phát ra tiếng cười lạnh, làm như đang an ủi nàng, lại giống như
đang châm chọc người đang núp mình trong bóng tối.
Nàng không khỏi ngẩn ra, hắn, tại sao lại bảo vệ nàng?
“Xem ra, Vương gia thì ra là một người phong lưu đa tình, thương hoa
tiếc ngọc, vậy phải làm sao bây giờ? Nàng không thể không chết, nhưng
là, ngươi cũng không thể may mắn thoát khỏi, ta liền thuận theo tự
nhiên, thuận nước dóng thuyền, đem hai người một nhóm các ngươi cùng
lúc đi gặp Diêm vương cũng không tệ.”Namtử dường như là đang lầm rầm,
tự lẩm bẩm một mình, thỉnh thoảng cười khẽ hai tiếng, lại thổi vào
trong không gian một trận khẩu tiếu vang dội. (hình như khẩu tiếu là
tiếng huýt sáo a ^^)
“Thử, thử!”
Bốn phía lồng sắt đột nhiên
xuất hiện một bóng ảnh thật dài, quấn quanh song sắt, đôi mắt lục sắc
lạnh lùng quan sát mục tiêu trước mặt.
“Bảo bối, các ngươi hảo
hảo chiêu đãi hai vị khách quí, a mang không muốn nhìn thấy thi cốt,
tâm tình của ta mới có thể tốt mà dùng cơm, bảo bối của ta, cứ tự nhiên
mà thưởng thức.” Theo thanh âm cuối trôi đi, không trung, huyết tinh
chi vị cũng dần dần đạm xuống.
Nhưng mà, hương vị huyết tinh vừa
biến mất, đàn xà ngược lại rục rịch, càng không ngừng hộc xà tín, u
lãnh nhìn chăm chú vào con mồi.
“Hảo, thật là nhiều rắn!” Y Y vốn
rất sợ rắn, ngoại trừ tiểu lục, bây giờ lại bị nhiều đôi mắt lục sắc
nhìn chằm chằm như vậy, nàng cơ hồ muốn hồn phi phách lạc, bên tai, mơ
hồ truyền đến tiếng “Thử thử” cách đó không xa, lông tơ thẳng dựng
đứng.
“Vừa vặn, có thể làm thành giải dược,” Mẫn Hách ngược lại
phát ra một trận cười tà tứ, dạ minh châu cầm trong tay chuyển sang cho
Y Y đứng phía sau,“Cầm, để cho ta đi bắt xà giúp ta bạc ám khí.”
Ám khí? Kinh ngạc tiếp nhận dạ minh châu, khi huỳnh quang chiếu rọi
xuống, nàng mới rõ ràng nhìn thấy bên cánh tay trái của hắn cơ hồ toàn
bộ đều bị một lại ám khí có ba đầu sắc nhọn khảm sâu vào.
“Ngươi là như thế đối phó với ân nhân cứu mạng?”
Nàng đột nhiên nhớ tới lời nói của hắn, còn có khi hắn bạo ngược hôn lên môi nàng, ẩn ẩn còn kèm theo tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Định mở miệng, nhưng một chữ cũng không thoát ra được, chỉ là trơ mắt
nhìn hắn đứng lên, hơi hơi lảo đảo chuyển tới phía sau nàng.
“Thử!”
Xuyên thấu qua huỳnh quang, nàng chỉ thấy con hắc xà, miệng giương
nanh, loang loáng máu tươi, dài hơn cánh tay, đang phóng thẳng tới phía
sau của hắn.
“Bóng dáng thuật, khống!” sau khi đem dạ minh châu
di đặt vào trong mình, nàng hét lớn một tiếng, vừa vặn khiến cho thuật
pháp bắn lên trên người cự mãng (rắn to).
Vốn là đang tiến lên thần tốc, cự mãng thân mình run lên, toàn thân bất động trong không gian, không còn nhúc nhích.
“Mau, đập nát đầu rắn!” Y Y trên trán toát từng đoàn mồ hôi lạnh, dạ
dày lại cuộn lên từng trận, sắc mặt lại trắng bệch, nhưng nàng vẫn cố
gắng kiên trì, pháp lực cuồn cuộn trong cơ thể không ngừng phát ra.
Nếu như ở tình huống bình thường, chỉ sợ chính mình hận không thể tiễn
hắn thêm một đoạn? Chua sót cười, nàng cầm dạ minh châu, tay đã muốn ở
run nhè nhẹ, chỉ cảm thấy một trận trời nghiêng đất ngửa đánh úp lại,
cơ hồ suy yếu té trên mặt đất.
“Thử!” Bỗng nhiên, cự mãng thân
ảnh đang cứng ngắc đột nhiên lay động, đúng là đã thoát khỏi khống chế
của bóng dáng thuật, hộc xà tín, ánh mắt lục sắc u ám thẳng tắp trừng
mắt nhìn nàng, làm như đã nhận thức chuẩn mục tiêu, giương mồm to đổi
hướng nàng đánh tới.
(pan: ak, giải thích một chút nhoa ^^, hộc
xà tín: chung quy là miệng của con rắn luôn luôn rụt vào rụt ra cái
lưỡi cuả nó, nhưng edit lại thành như vậy thì nó vừa dài mà mình thấy
nó cũng kì cục, mọi người cứ tạm chấp nhận nha, cúi cúi, mời tiếp tục
J)
Sao lại có khả năng này, bóng dáng thuật của mình sao lại
không có tác dụng! Nàng nột nột giật dây, ngược lại không chú ý tới
chính mình cách tử vong không xa, chính là cúi đầu nhìn chăm chú vào
hình nhân có vẻ bạc nhược đang nằm trên đất, khó có thể tin.
“Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì!” Một đạo thân ảnh quát lớn, mạnh đánh tới, ôm nàng dật tới một phương hướng khác.
“Bính!” Cự mãng lao đến, hụt vào khoảng không, cả thân hình thẳng tắp
cắm xuống mặt đất, va chạm khá mạnh, nhất thời cuộn lại đau đớn, nhất
thời nửa khắc cũng chưa thể cử động.
Đau! Cắn răng, cảm giác được da thịt dưới lưng bị đá vụn sắc nhọn chà sát, tựa hồ phá một tầng da, cực nóng đau .
“Vì cái gì bóng dáng thuật của ta vô dụng?” Nàng nhe răng nhếch miệng,
bàn tay nhỏ nắm lấy dạ minh châu vì kích động mà xiết chặt đến trắng
xanh, nhìn cự mãng vừa bất động lại tái chuyển động trước mắt, trong
mắt tràn đầy mờ mịt.
“Ngươi đến bây giờ còn chưa hiểu được?” Một
tay vòng trụ eo nhỏ, vết máu chậm rãi chảy dọc theo cánh tay còn lại
đang buông thỏng, hắn nhăn tuấn mi, trong bóng tối, giúp đỡ nàng, chậm
rãi đứng dậy.
Hiểu được? Hiểu được cái gì?
Nàng mê mang mắt chuyển hướng về phía hắn, biểu tình vẫn là mờ mịt mông lung.
“Lúc tỷ thí, ngươi sử xuất thuật pháp, năng lưc đó, căn bản không phải
là thuật pháp của ngươi.” Hắn mở miệng thản nhiên nói, như gió như mây,
không chút gợn sóng.
Hắn, đến tột cùng là đang nói cái gì! Y Y
trong đầu trống rỗng, ẩn ẩn trong sương khói hư ảo, tựa hồ hiểu được
cái gì, lại tựa hồ, cái gì cũng không hiểu được.
“Ngươi là nói, ngày ấy tỷ thí, thuật pháp trên người của ta thực sự cũng không phải là năng lực của ta?”
sắc mặt một hồi thanh một hồi bạch, bên dưới ánh huỳnh quang lập lòe, càng thêm toát ra vẻ lo lắng, sợ hãi.
Hắc động tối đen, đột nhiên trong lúc đó, không biết là cái kia kêu gọi
xà, cũng có thể là ngửi thấy huyết tinh hương vị, xà ở trong động đều
chuyển động, cuốn lên song sắt, chậm rãi, đem hai người vây quanh.
“Hiện tại, không phải là thời điểm hồi tưởng chuyện này.” Cúi người,
hỏa cầu màu lam trong tay bừng cháy, không biết từ khi nào, đôi mắt đã
chuyển thành màu nâu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào chung quanh, gương
mặt tuấn tú tản mác ra hàn khí lạnh băng, đôi môi đỏ tươi lại nhếch lên
một nụ cười quỉ dị.
Chỉ bằng loại độc dược này, cũng tưởng độc chết hắn?
Như vậy thật quá coi thường hắn – Mẫn Hách Vương gia đi?
“Xà!” Y Y quát to một tiếng, nhìn chung quanh cự mãng trong giây lát
toàn bộ giương nanh, miệng mở to như chậu máu, tâm chợt lạnh, ngơ ngác
đứng ở tại chỗ, đầu trống rỗng.