Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Chương 145 - 146

 

CHƯƠNG 145: TRÒ CHƠI

 
Hơi thở ôn nhu phản phất quanh mặt, mang theo hương thơm hoa lê ngọt ngào, đôi mắt màu nâu nhíu lại, nhìn chằm chằm đôi mắt mê ly của nàng, bàn tay to nâng lên, dịu dàng vuốt lên những đường nét tinh tế trên khuôn mặt nhỏ xinh, mỗi một lần ngón tay cảm nhận được sự mềm mại, lòng của hắn lại rung lên một nhịp. 
“Bổn vương cũng thực thích nàng.” Tự động lược bỏ ba chữ cuối cùng trong câu nói của nàng, hắn thấp giọng nói, Ngân Nhi…… 
“Thích cái gì của ta?” 
Nàng tò mò mở to ánh mắt mông lung, lại giống như mèo con, tựa trán vào cằm hắn, mũi hít hít mùi hương thơm ngát, ngọt ngào trên người hắn, nhỏ giọng, 
“Kỳ quái, ánh mắt của ngươi thật đẹp, nhìn vào cứ như bị cuốn vào trong, cả người không tự chủ được, cứ muốn dựa vào.” 
Nghe lời nói hồn nhiên của nàng, hắn không khỏi câu thần, cười thật quyến rũ. 
“Bởi vì nàng là Ngân Nhi, cho nên, cái gì của nàng bổn vương đều thích, chỉ cần, nàng không rời khỏi bổn vương, mãi mãi ở bên cạnh bổn vương, vô luận là cái gì, bổn vương cũng đều thích.” Thanh âm dần dần trầm xuống. 
Đột nhiên nhớ đến một khắc kia, khi nàng gieo mình xuống vực sâu vạn trượng, mà hắn chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn….kì thật, trong lòng hắn, ước mình cũng được như Viêm Hi, cùng nàng lao xuống… 
Có lẽ, cùng nàng nhảy xuống, kết cục sẽ không giống với bây giờ? 
“Ngân Nhi, Ngân Nhi là ai? Ta sao có thể là Ngân Nhi?” Nàng nghi hoặc hỏi, tay nhỏ bé tiếp tục xoa xoa, nựng nựng hai má hắn, thực thích cảm giác non mềm, co dãn từ bàn tay truyền đền. 
“Ngân Nhi là nàng, nàng cũng là Ngân Nhi……” Rõ ràng biết nàng sẽ không hiểu được, hắn vẫn là không tự chủ được thốt ra, bàn tay to tinh tế vuốt lên hàng mi, chóp mũi, sau đó, vuốt nhẹ lên cánh môi hồng. 
Mờ mịt nháy mi mắt, nàng đột nhiên cười “khanh khách” không ngừng, kéo kéo tay hắn: 
“Nhột a, đừng vuốt như vậy, giống sâu lông quá điau, nhột muốn chết.” 
Nhớ, rất nhớ nụ cười như hoa lê nở rộ của nàng, đôi mắt nâu tràn ngập nhu tình. 
“Chúng ta tiếp tục trò chơi đi, như thế này, đối phương đụng chạm lẫn nhau, ai nói hoặc là cười trước liền thua, hơn nữa, người thua phải nghe lời người thắng, vì người đó làm một chuyện.” Một mưu kế lóe lên trong đầu, hắn có chút thâm ý, miết nhẹ lên đóa hải đường rực rỡ trên cẩm y đỏ tươi. 
Tơ lụa mềm mại ôm sát cơ thể, ống tay áo được kết thêm kim sa lấp lánh ánh vàng, đai lưng nạm ngọc, vừa khít, ôm sát vòng eo mảnh khảnh, da thịt tuyết bạch dưới cẩm bào đỏ rực càng thêm nõn nà, toát ra loại khí chất mềm mại, yếu ớt, làm cho người ta muốn hảo hảo thương yêu. 
“Tốt, vậy ngươi làm trước đi.” Nàng hít sâu một hơi, rút về bàn tay đang làm loạn trên mặt hắn, dùng sức căng cứng cả người, rất sợ sẽ bị chọc nhột mà thua cuộc. 
Thiên hạ kiều nhỏ còn có bộ dáng thật đáng yêu, môi mềm khẽ mím lại, hai gò má phòng phòn, vì nín thở gồng người mà má phấn càng thêm ửng hồng. 
Hắn ngạc nhiên không thôi, sau lại mỉm cười, hai tay gãi gãi vào tai nàng. 
Đứng vững! Mi mắt của nàng rung động hai cái, đôi môi thiếu chút nữa phun ra khí đến nơi, bởi vậy, lại dùng sức làm cho toàn thân cứng đờ, không muốn thất bại. 
“Như vậy thì sao?” Tay hắn xoa lên mi mắt của nàng. 
“……” 
Dùng sức ém khí, má phấn đã bạo hồng, nàng liều mạng nói với bản thân: kia không phải sâu lông, kia không phải sâu lông, kia không phải sâu lông… chỉ là một bàn tay, chỉ một bàn tay, một bàn tay mà thôi. 
Tốt lắm, xem ra, nàng là hạ quyết tâm không cười, Mẫn Hách giương mi lên, mị thuật, không chỉ có thể khiến người mê luyến chính mình, cũng có thể khiến người trúng thuật tuân theo lời nói của người vận thuật. 
“Như vậy, như vậy thì sao?” ngón tay xoa xoa chóp mũi của nàng, dọc theo hai cánh mũi, đi qua đi lại. 
Cắn răng, cánh môi hơi hé mở, thở nhẹ một hơi, phát ra như tiếng “thử thử” tựa như thanh âm của tiểu lục, lại hít một hơi, nhanh chóng mím lại. 
Đôi mắt hắn nổi lên ý cười tà tứ, chỉ phúc tiếp tục dao động, tự chóp mũi cchậm rãi đi xuống, chạm vào cánh môi mềm mại của nàng, đồng tử trong mắt co rụt lại, ôn nhu vuốt ve như trân bảo, vẽ theo đường cong tinh tế của khóe môi. 
“Phốc!” 
Khóe miệng kịch liệt co rúm, nàng lại phun ra một hơi, vì tỏ rõ quyết tâm của mình, lần này so với lần trước hút vào càng nhiều không khí, miệng cơ hồ biến thành một con ếch. 
Đôi mắt nâu đạm xuống vài phần, vốn là đang vẽ theo đường cong trên đôi môi nàng, động tác đột nhiên dừng lại một nhịp, ngón cái cùng ngón trỏ khẽ mở ra, rồi kẹp lại hai cánh môi mềm, giữ nguyên tại chỗ. 
Chỉ nghe tiếng “Phốc” lại vang lên, mặt của nàng đỏ đến tận cổ. 
Ngay khi cánh môi được buông ra, cái miệng nhỏ nhắn hờn dỗi lập tức chu lên, nhìn vào khiến người ta không khỏi bật cười, nhưng hắn cũng là mặt không đổi sắc, cúi người xuống, hôn lên đôi môi mềm. 
Nức nở hai tiếng, nàng cắn chặt hàm răng… không thể cười, không thể cười… lỗ mũi dùng sức hấp khí, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, nhanh tay đẩy hắn ra. 
Mẫn Hách biến sắc… không có khả năng, mị thuật còn chưa giải trừ, nàng sao có thể chống cự được mị lực của mình? Chẳng lẽ là thuật pháp của mình xảy ra vấn đề? 
“Ngươi cũng chưa quy định phải nhịn bao lâu, ta đây chẳng phải không được chơi sao?” Nàng nhíu nhíu mày, nhìn tiểu lục nằm trên đùi liếc mắt một cái, đôi mắt bên trong hiện lên một tia tinh quang, 
“bây giờ đến phiên ngươi .” 
Thì ra là thế, sử dụng mị thuật, người trúng thuật đương nhiên sẽ tuân thủ nghiêm ngặt ước định đã đặt ra, nói cách khác, nếu này trò chơi này không kết thúc, nàng sẽ mãi mãi muốn tiếp tục, không chịu ngừng nghỉ. 
Xem ra, chỉ có nhanh chóng chấm dứt trò chơi này, rồi tiếp tục tiến hành bước tiếp theo thôi. Hắn bất đắc dĩ gật đầu: 
“Hảo, chỉ cần nàng thắng bổn vương, chỉ cần không rời khởi, nàng muốn làm cái gì cũng được.” Hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng kiêu ngạo, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Y Y vẫn như vừa rồi, nhìn chăm chú vào đôi mắt nâu của hắn, bên môi lộ ra nụ cười đáng yêu, tay nhỏ bé sờ vào y bào đỏ thẫm thêu bách hoa kim điệp của người nào đó, tìm được chỗ vạt áo, nắm được đai lưng, nhanh chóng cởi bỏ, tú bào nhanh chóng rơi khỏi người… 
Nàng không phải là….? đôi mắt hắn hiện lên một tia kinh hỉ. 
Dùng tay đẩy vạt áo sang hai bên, nhanh chóng cởi bỏ ngoại bào trên người hắn, vất sang một bên. 
“Không cười? Không nói lời nào sao?” 
Đáy mắt của nàng hiện lên một chút thần sắc quái dị, đôi môi đỏ mộng khẽ giương lên một nụ cười quỷ quyệt, 
“Ta đây tiếp tục chơi, ngươi đã nói thì phải nhớ, nếu ngươi thua thì phải đáp ứng ta, làm một chuyện cho ta.” 
Biết nàng là đang thiết hạ cạm bẫy muốn chính mình đáp lời, hắn vẫn im lặng không nói, bạc thần không mím cũng không mở, bộ dáng thong dong, nhưng hai mắt cực nóng thì cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt lên người mình. 
Tốt lắm, nếu như muốn đùa như vậy, chính mình liền bồi hắn một chút! Y Y cắn chặt răng. 
Nhẹ nhàng mà cởi bỏ y phục, tay nhỏ bé thuận đường chọc chọc vào vòm ngực rắn chắc của hắn, giương mắt nhìn hắn cực lực trấn định, bất giác mỉm cười. 
“Không được nói, cũng không được cười.” 
Nàng nâng tiểu lục, đứng lên, để hai chân trần như trước, dĩ nhiên không có lập tức chạy đi, mà cứ thế, lui từng bước, từng bước. 
Nàng muốn làm cái gì? 
Chẳng lẽ là muốn đè gục mình? Không đúng, nhưng sao lại cầm con xà kia hướng về chính mình? 
Mẫn Hách kinh ngạc nhìn tiểu gia hỏa kia bước đi đã không còn khập khiễng, cũng hiểu được, con rắn nhỏ kia tuyệt đối không phải là xà bình thường, không chỉ là ngoại thương, ngay cả nội thương đều có thể chữa khỏi! 
“Người tới a, mau đến xem Vương gia vũ thoát y a!” 
Xốc rèm che lên, chạy ra cửa, nàng rống cổ họng hô to, trong mắt hoàn toàn đã không còn thần sắc mê mang như vừa rồi. 

 

CHƯƠNG 146: YÊU CẦU CỦA NGƯỜI THẮNG CUỘC

Biến sắc, ánh mắt bất chợt lạnh lẽo như băng, liếc nhìn thị vệ đang chạy vào thăm dò sau tiếng hét thất thanh của nàng, cuối cùng phát giác có điểm không thích hợp, nhanh chóng mặc quần áo vào, xốc lên sa rèm, nhìn nữ tử đang nhàn nhã ngồi trên nhuyễn tháp ăn nho. 

“Nàng làm thế nào thoát khỏi sự khống chế của mị thuật?” 

Đôi mắt màu nâu dần dần chuyển thành mặc sắc, hắn vẻ mặt âm vụ, mày nhíu lại, đem tầm mắt “có thể giết người bằng cách đông lạnh” một giây trước khi nhìn đám cung nữ thị vệ thu trở về, quay đầu lại, nhìn nàng cười đến thật ngọt ngào, trong lòng toát ra ba chữ: Bị đùa giỡn ! 

Đường đường nhiếp chính vương, thế nhưng lại một tiểu cô nương đùa giỡn ! 

“Ngươi nói chuyện trước…” 

Phun ra mấy hạt nho trong miệng, nàng cười hì hì nhắc nhở nói, 

“Vương gia sẽ không quỵt nợ đi? Ngươi là nam nhân, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy nha, nói rồi phải giữ lời, nước đổ khó hốt.” 

Còn cố ý dùng lời nói hôm qua của hắn cùng với Hoàng thục phi trực tiếp đáp lễ, nàng không chút kiên dè, không chút do dự, liếc mắt nhìn người nào đó sắc mặt đầy hắc tuyến, đáng tiếc, bộ dáng đó của hắn đối với nàng không hề xi –nhê, người khác sợ hắn, nàng lại không nhát gan như vậy. 

“Bổn vương đã nói qua, trừ bỏ việc yêu cầu rời khỏi bổn vương, cái gì đều có thể.” Hắn bất đắc dĩ thở dài, huy huy y bào diễm lệ, đi đến, ngồi xuống bên cạnh nàng. 

Nhìn cánh môi hồng nhạt, lại ngậm một quả nho làm cho hai gò má hơi phồng lên, không khỏi nghĩ đến vừa rồi mình được hôn lên làn môi mềm mại, ngọt như đường ấy, trong lòng không khỏi một trận nhộn nhạo. 

Nàng tựa hồ xem thấu tâm tư của hắn, Y Y phun hạt nho từ trong miệng ra, cố ý bắn về khuôn mặt tuấn tú của hắn. 

Nhìn người nào đó bộ dáng kinh ngạc, không khỏi nhe răng cười, cảm giác thắng lợi như thế này, tựa hồ chỉ có thể ở trên người hắn mới tìm được, ở Long Quân điện, người chịu thiệt chỉ có thể là nàng, nàng nghĩ mãi cũng không thông, rốt cuộc có phải là vì “một vật khắc một vật” hay không, nếu là như thế, khó trách mình cố gắng nhiều năm như vậy, đều không thể rời khỏi hoàng cung. 

“Ngươi!” 

Mẫn Hách cắn răng, trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, đột nhiên, nghĩ tới cái gì đó, nhẹ nhàng lấy hạt nho đang dán trên trán xuống, đưa lên môi, khẽ liếm. =.=! 

Nhớ tới vừa rồi bị mị thuật khống chế, nàng bị hắn cưỡng hôn, thì lại giận run cả người, trừng mắt nhìn hắn, tiểu nhân! 

“Như thế nào, thua rồi liền muốn đổi ý?” 

Nàng dùng sức xoa xoa cánh môi, cười nhạo một tiếng, cố ý muốn lấy chiêu khích tướng để đối phó với tiểu nhân Mẫn Hách yêu nam này! 

“Bổn vương chưa bao giờ nói hai lời.” 

Tà tứ cười, phun hạt nho ra, nhìn bộ dáng nàng dùng sức chà lau đôi môi, chẳng lẽ, nàng thật sự để ý mình hôn như vậy? Nếu sự thật là như thế, hắn nhất định phải làm cho nàng về sau cả đời khó quên. 

“Tốt lắm, ta cũng không rời đi “ngai vàng” Vương phi này đâu, nếu không, ai cho bản phi ăn, cho bản phi mặc?” 

Nàng gian xảo liếc mắt nhìn về túi tiền bên hông hắn, một tay chống cằm, 

“Nhưng mà, yêu cầu của ta cũng không cao, chính là, ra cung!” Chỉ cần ra khỏi hoàng cung, trời cao biển rộng, chỉ cần chạy trốn xa một chút, mặc dù có là hoàng đế, cũng không làm gì được mình. 

Chính là, lại nghĩ đến sau này sẽ không gặp lại Phù Vân Khâu Trạch, không khỏi có chút khổ sở. 

Ra cung? Mẫn Hách nheo mi mắt, nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của nàng, hắn cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, nàng sống trong thâm cung nhiều năm như vậy, không nghĩ tới, nàng đối với quy củ trong cung vẫn là gà mờ. 

“Nàng chẳng lẽ không biết, vô luận là Hoàng Thượng, hay là gia quyến của nhiếp chính vương, cũng không có thể rời khỏi hoàng cung? Chỉ có thể ngẫu nhiên đi ra ngoài thể nghiệm và quan sát dân tình, hoặc là đi gặp họ hàng thân thuộc bên nhà gái, trong vòng một năm phàm là không thể vượt qua nửa tháng.” Đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng nói, nhìn biểu tình khiếp sợ của nàng, trong lòng rất là vừa lòng. 

Muốn rời đi? Y Y, đời này, nàng đừng mong có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương, sinh bất đồng, tử cũng phải đồng huyệt! (không sinh cùng ngày, chết cũng phải cùng mộ) 

Cung quy? Khóe miệng hơi hơi run rẩy, nàng rốt cục hiểu được vì sao Phù Vân Khâu Trạch mãi không đáp ứng cho nàng ra ngoài, thì ra, mình ngay cả gia quyến ở bên ngoài đều không có, hắn lấy danh nghĩa gì mang mình đi ra ngoài? Nhưng mà, cũng có thể tùy tiện tìm một lý do để chu toàn cho mình đi? Hay vẫn là lo lắng cho mình, thật sự chạy mất? 

“Tốt lắm, một năm mười hai tháng, nửa tháng mười lăm ngày, mỗi lần trăng tròn mười lăm, ngươi mang ta ra ngoài chơi một ngày, là có thể .” Nàng bấm tay, ra vẻ tính toán nói. 

“Một ngày? Muốn đi ra cửa cung cơ hồ đã tốn nửa ngày thời gian, đừng nói là nàng muốn đi đến cửa cung liếc mắt một cái liền quay trở lại?” Mẫn Hách buồn cười nhìn nàng còn đang thật sự đắc ý, liếc mắt một cái. 

Nàng rốt cuộc là ngốc thật hay là giả ngốc? Rõ ràng đến thời điểm mấu chốt liền biến thành tiểu hồ ly, còn đối với việc bình thường, thì chính là “đại vương mơ hồ”, trước không nói đến cung quy, ngay cả khoảng cách lộ trình đều không tính rõ ràng. 

“Vậy cách một tháng đi ra ngoài một lần, một lần đi ra ngoài hai ngày, vậy chắc là được rồi chứ?” Hung hăng nắm chặt nấm tay, chỉ cần hắn phun ra một chữ “Không”, nàng liền cùng hắn liều mạng. 

Xem ra, số lần giảm bớt, cơ hội chạy trốn cũng muốn giảm bớt theo, một nửa cơ hội a! Lòng của nàng ảo não tính toán. 

“Vì sao nàng muốn ra cung như vậy?” 

Mẫn Hách cúi người, nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua tâm tư của nàng, 

“Phù Vân Khâu Trạch từng nói cho bổn vương, nàng cơ hồ hàng đêm đều có tình trạng “mộng du”, nhắc nhở cho bổn vương cần phải “để mắt” đến nàng.” 

Tinh tế nhận ra lời nói đầy ẩn ý của hắn, trong lòng rất là tức giận, nhưng Y Y vẫn là mặt không đổi sắc, đẩy khuôn mặt đang dán sát lại, ngồi dậy. 

“Ta chỉ muốn ra ngoài xem một chút, dân gian so với hoàng cung càng náo nhiệt hơn, rốt cuộc là cái dạng gì, nhưng mà, Mẫn Hách yêu nam, nếu như ngươi không muốn tuân thủ hứa hẹn, vậy ta cũng không tiện miễn cưỡng.” 

Nhìn không ra manh mối gì, hắn nhìn thiên hạ chậm rãi, chầm chậm đi lại ở trong đại sảnh, thật đơn giản như vậy sao? 

“Tốt lắm, ngày mai bổn vương rảnh, có thể mang nàng đi ra ngoài, thương thế của nàng cũng đã tốt , đêm nay, cũng không thể lại đem bổn vương “đày ra biên ải”.” Ái muội cười, liếc mắt nhìn về cái giường sau sa rèm, rồi thẳng tắp nhìn về hướng nàng. 

“Có thể, bất quá ngươi đừng quên tiểu lục, chỉ cần cho nó ngủ ở giữa, ta vấn đề gì cũng không có, ngươi có vấn đề gì sao?” Nàng thùy hạ mi mắt, mắt hạnh mị mị, khóe miệng xuất hiện một tia cười trộm. 

Quả thực, gương mặt trắng nõn của Mẫn Hách nháy mắt biến thành đen thui, oán hận nhìn chằm chằm vào tiểu đầu màu bạc lộ ra từ vạt áo của nàng, thầm nghĩ phải làm thế nào đem nó ra ngoài. 

“Vì sao không hỏi Phù Vân Khâu Trạch lại nói cho bổn vương biết việc này?” Dày tựa vào nhuyễn tháp, khẽ vuốt lên da thịt mềm mại tuyết trắng trên mặt mình, nơi đó còn lưu lại hương thơm ngọt ngào của nàng, quanh quẩn b6n mũi, mê hoặc hắn, làm người ta nhịn không được muốn thật sâu hút vào, 

“Hay là, nàng còn chưa quên được hắn, còn cho rằng hắn thương hại, lo lắng cho thương thế của nàng?” đôi mắt phượng sắc bén nghễ hướng nàng, đôi mắt chứa đựng thần sắc phức tạp. 

“Nếu như ngươi không đề cập tới, ta xém tý nữa đã quên hắn, như thế nào, thế nhưng đã muốn đem ta đưa cho ngươi, nhiếp chính vương đương kim, quyền uy tột nhất, hành động xu nịnh, vuốt mông ngựa như vậy, ta cũng không cảm thấy có cái gì tò mò.” Đưa lưng về phía hắ, thần sắc của nàng có chút trầm xuống, lập tức, lại nhoẻn miệng cười, “trả lời như vậy ngươi vừa lòng không?” 

Nhìn không được biểu tình của nàng, hắn mím môi, trầm mặc, nếu thật sự là như vậy, vì sao đưa lưng về hướng mình? 

“Ngày mai, sau khi lâm triều, nàng hãy thay nam trang, bổn vương mang nàng đi ra ngoài chơi hai ngày.” Hắn mở miệng nhận lời, nghễ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười hề hề, chậm rãi hạp thượng đôi mắt.