Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường - Chương 187- 188

 

CHƯƠNG 187: ĐỪNG ĐI QUA! 

Qua một ngày, đại bạch hổ lại đi ra cùng Mẫn Hách phục chờ trước cửa hang đại chiến mấy chục hiệp, cuối cùng, nó liếc mắt nhìn con ngựa một cái, lưu luyến chạy vào trong động nghỉ ngơi. 

Y Y nhìn ánh mắt yêu thích của nó khi nhìn xác con ngựa, nàng ngạc nhiên, vì sao bạch hổ không ăn con ngựa, mà chỉ liếc mắt nhìn như vậy? 

“Bởi vì nó có thể xưng Vương, tự cũng có nguyên tắc của nó, đánh không thắng, sẽ không ăn.” Phù Vân Khâu Trạch cũng bắt đầu có chút bội phục lão hổ này, so với một một số tên tiểu nhân bỉ ổi, nó còn quang minh chính đại hơn nhiều. 

Bất quá, lần này hành động lần này, chính hắn coi như cũng đã trở thành tiểu nhân, hắn bất đắc dĩ nghĩ nghĩ. 

“Hoàng Thượng, Mẫn Hách Vương gia đã xuống vách núi nghỉ ngơi rồi!” Mộc Hiệp đột nhiên vui vẻ hẳn lên. 

Y Y cùng Khâu Trạch đồng thời nhìn lại, quả thực, Mẫn Hách, một thân mỏi mệt, đang ngồi ở trong một hang nhỏ trên vách núi, toàn thân phiếm cháy hồng quang, khóe miệng cùng với tay chân đều có vết thương do hổ trảo sắc bén của bạch hổ lưu lại, nhìn tựa hồ có chút chật vật, hắn dùng thuật pháp chạy trốn đến vị trí bạch hổ không đến được, ngồi ở bên trong. 

“Khâu Trạch!” 

Y Y trong giây lát hiểu được, đây là thời điểm mà hắn tiến hành kế hoạch, nhưng mà, nội tâm lại cảm thấy vô cùng bất an, mặc dù lão hổ đã cùng Mẫn Hách đại chiến hai ngày, nhưng là so với bình thường, sức lực vẫn sung mãn, uy vũ khó lường. 

“Không nên nhìn, Y Y, đợi trẫm chiến thắng trở về, nàng hãy mở mắt ra.” 

Phù Vân Khâu Trạch đột nhiên bưng kín hai mắt của nàng, đại chưởng mang theo hơi thở hơi lạnh, nháy mắt ổn định đáy lòng bất an của nàng. 

“Ân, nhưng chàng phải đáp ứng ta, không thể liều lĩnh, bảo toàn tánh mệnh.” 

Nàng điểm nhẹ đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không muốn làm hắn phân tâm, lại càng không muốn bởi vì chính mình mà lỡ mất cơ hội. 

Chậm rãi buông ra bàn tay to, nhìn khuôn mặt nàng có chút tái nhợt, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi môi xinh đẹp cùng cái trán trơn nhẵn. 

“Trẫm đáp ứng nàng.” đôi mắt máu tóm thâm sâu như biển, cuồn cuộn dậy sóng, nhưng hắn lại dùng ngữ khí cực kì ôn nhu đáp ứng nàng, sợ nàng không tin tưởng chính mình. 

“Hoàng Thượng, mau lên, lão hổ muốn trở về động!” Mộc Hiệp đột nhiên kêu lên. 

Đợi cho lão hổ lần sau trở ra, lại là ngày mai, lúc đó, nó khẳng định đã hảo hảo nghỉ ngơi, hơn nữa, một đêm ngắn ngủi, nhưng tốc độ khôi phục sức khỏe của nó so với con người lại nhanh hơn rất nhiều, này cũng là nguyên nhân khiến Mẫn Hách chiến bại, thể lực không cân xứng! 

Không hề do dự, buông lỏng thiên hạ trong lòng ra, hắn lược 
bước nhảy tới, tận lực dùng chân chưa bị thương làm điểm tựa, hai cái xoay người, đã chặn được đường đi của lão hổ. 

Vốn nhìn thấy con người đỏ lòe kia kiệt sức mà lui binh, đại bạch hổ cũng đang định vào động nghỉ ngơi, lại chợt thấy nam tử toàn thẩn tử sam (áo tím) xuất hiện trước mặt, cản trở đường đi của nó, thì vô cùng giận dữ, vươn người, liếm liếm miệng vết thương, thị uy rống giận. 

“Tốc chiến tốc thắng.” Thấp lẩm bẩm, Phù Vân Khâu Trạch lo lắng nhìn liếc mắt nhìn hang động ở lưng chừng núi kia, từ trong ống tay áo lấy ra một thiết phiến, ngón cái đẩy vào chốt nhỏ trên thân quạt, một tay vừa lật, bên trong ám khí “Hưu hưu” bắn ra. 

Lão hổ sớm có cảnh giác, bởi vậy rất nhanh tránh được, không ngờ ám khí lại liên tiếp phát ra, nó nhất thời lui không kịp, chân trước bị thương lần trước lại bị một cây đinh sắt thật dài bắn trúng, đau đến nó ngửa đầu rống giận. 

“Rống!” 

Toàn bộ vách núi… trong lúc đó, nhất thời đều quanh quẩn tiếng tru đau đớn của lão hổ…… 

Đang ở nghỉ ngơi, Mẫn Hách nghe được thanh âm này, giật mình, thấy không đúng, vội vàng nhìn đi ra, vừa vặn nhìn thấy tử y nam tử đang quyết chiến cùng bạch hổ thì sửng sốt. 

Khá lắm, đường lang bộ thiền hoàng tước ở phía sau! (bọ ngựa đuổi ve chim tước ở phía sau: ý nói chỉ lo việc trước mặt mà không chú ý đến việc phía sau ^^) 

Mẫn Hách thoáng nhìn, nhìn thấy hắn dường như có chút mất tự nhiên khi nhảy lên, ánh mắt sắc bén, suy nghĩ miên man. 

Hơn nữa, từ khi nào hắn đã tìm đến nơi này, rõ ràng suốt hai ngày phục tại nơi này, hắn không hề nghe thấy tiếng vó ngựa, nói cách khác, hắn đã sớm mai phục tại nơi này, chỉ chờ thời cơ, lựa chọn thời điểm ra tay thôi sao? 

Giỏi cho một Phù Vân Khâu Trạch! Nghĩ đến đây, Mẫn Hách nhất thời hướng bốn phía nhìn lại, muốn tìm được nơi ẩn núp của hắn. 

“Hắn,… hắn không có việc gì chứ?” 

Nghe được tiếng tru rống của lão hổ, tâm Y Y run lên, rốt cuộc phân không rõ là ai đã bị thương, nhưng thanh âm của lão hổ có vẻ quằn quại như vậy, hình như nó rất đau đớn, lòng của nàng đột nhiên cảm thấy xót xa. 

Kỳ thật, nàng lại như thế nào không rõ lão hổ này vô tội? Hôm qua, Khâu Trạch từng nói qua, nó chưa bao giờ đã thương hay lấy mệnh của người nào, hơn nữa loài bạch hổ là động vật trân quý nhất thiên hạ, là Vương của rừng xanh. Nó chỉ dựa vào động vật mà sống, nhưng cũng không lạm sát, khi cần thiết, nó mới đi săn mồi. 

Vô duyên vô cớ, đang yên lành, nó lại bị công kích, nghĩ như thế nào, nó cũng là một sinh linh vô tội. 

Nhưng mà, nàng lại không hy vọng Khâu Trạch bị thương, trong lòng một trận rối rắm. 

“Không có việc gì, hoàng thượng bắn trúng chân lão hổ.” 

Mộc Hiệp an ủi cười nói, chiêu này của Hoàng Thượng dùng thật chính xác, nếu không phải chân của người bị thương, hẳn là càng thoải mái. 

“Lão hổ rất đau sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi. 

Mộc Hiệp sửng sốt, đột nhiên hiểu được, nhìn về phía xa xa, thấy lão hổ ngửa đầu tê rống, đương nhiên là bị thương không nhẹ, so với vết thương trên người Mẫn Hách Vương gia còn muốn lớn hơn. 

“Hẳn là……” Hắn ngược lại không dám trả lời , sợ hoàng phi ‘nổi hứng’, thiện tâm dang trào, chạy ra cứu lão hổ, như vậy còn nguy hiểm hơn. 

Hẳn là? Y Y nghe ra hắn trả lời có lệ, lén lút mở mắt, đến khi nàng nhìn thấy vết thương trên cái chân lông xù của lão hổ thì trong lòng đột nhiên co rút… huyết theo cái đinh trút xuống, xối xả…sắc mặt nàng một trận tái nhợt. 

“Vì cái gì lại cứ muốn giết nó?” Thấp nam tự nói, nàng có chút mê mang, chỉ vì tư tâm của mình, lại muốn đi thương tổn một động vật vô tội hay sao? 

“Hoàng phi.” 

Bị lời nói của nàng làm hoảng sợ, Mộc Hiệp nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy nàng không biết từ khi nào đã mở mắt ra, đột nhiên trong đầu vang lên 3 chữ ‘không xong rồi’ , vẫn là trước đem hoàng phi đánh bất tỉnh đi, nếu không liền lộn xộn . 

Nhưng còn chưa kịp hành động, chỉ thấy bóng người nhỏ nhắn chợt lóe, nàng đã lao ra ngoài, một đường chạy về phía Khâu Trạch. 

Nhất thời, nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ bôn chạy lại, sắc mặt ba người đồng thời trắng bệch! 

“Y Y!” 

Mẫn Hách kinh hãi, nàng như thế nào cũng đến đây, hơn nữa xem tình huống, vẫn là đi theo Phù Vân Khâu Trạch mà đến, nhưng mà, vì sao hắn lại đem nàng đưa đến nơi này, rõ ràng hắn đã cố ý cho nàng một tiểu hồng mã, để nàng ở bìa rừng tùy ý ngoạn ngoạn là tốt rồi, vì sao lại chạy đến nơi đây? 

“Hoàng phi, mau trở lại!” Mộc Hiệp vội vàng ẩn thân đuổi theo, nhưng làm như thế nào kêu được thiên hạ đang nóng vội kia. 

Thân ảnh bé nhỏ càng chạy càng gần, Khâu Trạch sắc mặt kinh hãi, nhìn ánh mắt của lão hổ mang theo tức giận thật sâu, chỉ sợ nó nghĩ nàng là đối thủ, đến đây giúp đỡ hắn, sẽ càng nổi điên lên, gây tổn hại cho nàng. 

“Trở về, đừng tới đây!” 

Hắn rống to ra tiếng, ngay lúc lão hổ cố gắng rút bàn chân bị đinh cắm chặt vào đất ra, liều lĩnh vọt đi qua, đem nàng bảo hộ trong ngực, rống giận: 

“Nàng không muốn sống nữa sao?!” đôi mắt màu tím nổi lên tầng tầng lửa giận, hận không thể hung hăng đánh vào mông nàng một trận. 

Lúc này, lão hổ đã nhổ được cái đinh ra, nhìn chằm chằm hai người, nhe răng nhếch miệng, bộ dáng giống như không đem hai người nuốt vào trong bụng liền không thể bình ổn lửa giận. 

“Y Y, mau tới đây!” 

Quần áo hồng y từ vách núi trong lúc đó nhẹ nhàng đáp xuống, đôi mắt màu nâu thao túng phi thiên thuật (thuật bay, dạng như phi thân ấy mà ^^), chỉ đợi nàng lại đây liền bay khỏi nơi này. 

 

CHƯƠNG 188: NÀNG LÀ VƯƠNG PHI CỦA BỔN VƯƠNG

Khó xử nhìn Mẫn Hách yêu nam, nàng nhìn về phía lão hổ đứng bên cạnh, mặc dù nàng thật rất muốn đi qua, nhưng đúng là không có khả năng, lực bất đồng tâm. 

Nghiêng mặt, lão hổ phát hiện thân ảnh hồng sắc đã xuất hiện, trong phút chốc, sát khí trên người lại tăng thêm vài phần, lông mao tuyết trắng toàn thân đều dựng thẳng lên, thể hiện ý chí chiến đấu ‘có chết không lùi’. 

“Ta đến không phải muốn nhìn các người giết lão hổ, thật sự nhất định phải giết nó tứ sao? Áo đông cái gì, uy nghiêm hoàng thất cái gì, tất cả những cái đó ta đều không hiểu, ta chỉ biết rằng, lảo hổ này thật ra chưa từng làm sai cái gì hết, vì cái gì nhất định phải giết nó chứ?” Nàng cắn răng, dậm dậm chân, hai nam nhân này căn bản là không hiểu được ý muốn của mình. 

Lão hổ thỉnh thoảng gầm nhẹ đột nhiên liếc mắt nghễ nàng, trái tim Phù Vân Khâu Trạch như mốn ngừng đập. 

“Y Y, nàng mau tránh qua một bên đi, đợi lát nữa giết lão hổ xong rồi nói, được không?” Hắn sốt ruột khuyên bảo, thuận tiện đối với Mộc Hiệp đang ẩn mình hạ lệnh, “Mộc Hiệp, mau dẫn nàng rời đi.” 

Nhưng mà, còn chưa đợi Mộc Hiệp mở miệng đáp ứng, nàng cũng đã đẩy ôm ấp của hắn ra, bước lên phía trước, nhìn chân của lão hổ bị thương, có chút thật có lỗi khom người. 

“Thực xin lỗi, Hổ Vương, bọn họ cũng không cố ý, Y Y thay bọn họ hướng ngươi bồi tội được không?” 

Nàng, rốt cuộc là đang làm cái gì, ngu ngốc sao, sao lại đối với lão hổ nói chuyện chứ? Khâu Trạch mặt nhất thời đen một khối, mà Mộc Hiệp cũng không thể tin nổi, toàn thân mồ hôi lạnh. 

Mẫn Hách cũng trừng lớn mắt, rất sợ lão hổ hội đối với nàng bất lợi, chỉ cần hơi có động tĩnh, nhất định sẽ tiến lên bảo vệ nàng. 

“Rống!” Lão hổ đối với nàng mở to hổ khẩu, nhe răng nanh sắc nhọn, lớn tiếng rống giận! 

Hổ khẩu rống lên, mang theo cuồng phong, làm mấy sợi tóc của Y Y bay tán loạn, mắt hạnh sợ hãi trợn to, vốn tưởng rằng lão hổ sẽ bay thẳng đến mình, nhưng mà, nó lại không hề nhúc nhích, chỉ là đứng đó rống giận, trừng mắt nhìn nàng. 

“Ngươi…ngươi có thể nghe hiểu được lời ta nói, đúng hay không?” Nàng nhất thời gan dạ hẳn lên, đặt câu hỏi. 

“Rống!” Lão hổ lại giận rống lên một tiếng. 

Ba người còn lại đều ngẩn ngơ nhìn một màn này, không hiểu tại sao một nữ nhi yếu đuối lại có thể ‘nói chuyện’ cùng một lão hổ, điều này… làm sao có thể? Hơn nữa, lão hổ này dường như cũng không tính muốn đánh về phía nàng. 

“Hổ Vương, thực xin lỗi, thực xin lỗi, rất đau đúng hay không, ta thay bọn họ nhận lỗi, ta giúp ngươi băng bó vết thương, được không?” Nàng run run, xé rách một mảnh vạt áo, thật cẩn thận đi đến trước mặt nó, cố nén sợ hãi. 

“Y Y!” 

Trái tim Khâu Trạch như muốn chạy đến cổ họng, nhìn nàng có ý đi tới gần lão hổ, lập tức muốn bay đến cản lại, nhưng cước bộ của hắn vừa mới nâng lên, lão hổ đã dùng ánh mắt lợi hại nhìn hắn chằm chằm, bất đắc dĩ chỉ có thể dừng lại cước bộ, hy vọng nó không cần thương tổn Y Y. 

Mẫn Hách đau đầu xoa mi tâm, nàng là người ngu ngốc sao? 

Nhưng mà, nàng vẫn như trước, không hề quan tâm, tiến đến ngồi xỗm xuống trước mặt bạch hổ, nhìn chân trước của nó bị đinh sắt đâm thủng, vết thương vừa sâu vừa lớn, máu không nhừng rỉ ra, nuốt nuốt nước miếng, tận lực không đem lực chú ý tập trung lên màu đỏ chói mắt kia. 

“Ta…. ta giúp ngươi băng bó được không?” Nàng thật cẩn thận nâng đầu, nhìn lão hổ thùy hạ tầm mắt, hoảng sợ cắn môi dưới. 

Dường như đang kiểm tra tính thành thật của nàng, nó nhìn chăm chú một hồi, rồi từ từ nâng chân trước đang bị thương lên. 

“Rống!” 

Nó cho phép ! Y Y trong lòng một trận kinh hỉ, không ngừng dùng mảnh vải xé từ y phục trên tay băng bó vết thương cho nó, tuy là tay chân run run, nhưng là động tác cũng rất là lưu loát, cuối cùng thắt một cái nơ con bướm. 

“Tốt lắm, ngươi đừng sinh khí, trở về hảo hảo nghỉ ngơi tốt không tốcho tốtt?” Nàng ôn nhu khuyên bảo . 

“Rống!” 

Nó cao ngạo vẫy vẫy đuôi, vừa lòng liếc mắt nhìn chỗ băng bó, nhích người, hướng về hang động đi đến. 

“Chậm đã!” 

Hai người đồng thời xuất khẩu, ngăn lại động tác của lão hổ, Mẫn Hách lại nhảy tới, chắn ngang động khẩu, ngăn chặn đường đi của nó, từ thắt lưng xuất ra nhuyễn kiếm. 

Nếu như thả nó trở về, chẳng phải là tốn công vô ích sao, hơn nữa, lời nói hắn đã thốt ra chính là ‘nước đổ khó hốt’! 

“Rống!” Nhìn động tác hắn như thế, bạch hổ tâm sinh cảnh giác, lại nhe răng nhếch miệng rống giận, thân hình hơi cúi xuống, tứ chi thu lại, dĩ nhiên làm tốt công tác chuẩn bị. 

“Các ngươi làm cái gì vậy!” Y Y tức giận trừng mắt nhìn Mẫn Hách yêu nam liếc mắt một cái, nàng thật vất vả mới làm cho lão hổ bớt tức giận, bọn họ còn làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là ‘lửa cháy đổ thêm dầu’! 

Khâu Trạch thừa dịp lão hổ đấu cùng Mẫn Hách, cuống quít tiến lên đem nàng ôm về, cao thấp đánh giá, may mắn, vẫn chưa bị thương, mới nhẹ nhàng thở ra, đem nàng ôm chặt vào trong lòng. 

“Nàng đúng là ngu ngốc, có người bình thường nào tự mang mình đưa tới miệng súc sinh chứ!” May mắn không bị công kích, nếu không, đến lúc đó hắn lại nên làm thế nào cho phải, hắn đã muốn một mảnh mờ mịt . 

“Rống!” Nghe được người nào đó trong miệng mắng mình là ‘súc sinh’, lão hổ quay đầu gầm nhẹ, tỏ vẻ kháng nghị. 

Sợ bọn họ lại xúc phạm tới lão hổ mà triển khai tranh đấu, nàng dùng sức giãy dụa , muốn thoát khỏi ôm ấp của Khâu Trạch, nhưng nhớ đến chuyện vừa rồi, hắn dĩ nhiên đem nàng ôm càng chặt, như thế nào cũng không chịu buông tay. 

“Các người nếu động vào nó, ta liền tuyệt giao với các người!” Nàng tức giận đến dậm chân, đối với Mẫn Hách yêu nam đang cầm kiếm, trừng mắt cảnh cáo. 

“Nó so với ta còn quan trọng hơn?” Mẫn Hách đột nhiên có chút không rõ, vì nó, nàng có thể nói ra lời này, một cái súc sinh so với hắn còn trọng yếu hơn, bằng không, vì sao phải cùng hắn tuyệt giao? 

Phù Vân Khâu Trạch cũng nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, muốn biết đáp án. 

“Nó tuy rằng chỉ là một súc sinh, nhưng nó không có ý xấu, ít nhất khi các người bị thương, nó cũng khoan dung, không đuổi theo, đuổi cùng giết tận. Nhưng còn các người, trừ bỏ vinh hoa phú quý cùng quyền thế, trong lòng các người rốt cuộc còn còn lại cái gì?” Nàng sắc mặt lạnh lùng, cười nhạo nói, “Ngay cả súc sinh còn hiểu chuyện, còn các người tuy là con người, nhưng cái gì cũng không hiểu, như thế, còn không bằng ta cùng nó làm bằng hữu.” 

Không dự đoán được nàng sẽ nói ra những lời này, Khâu Trạch sửng sốt, nhíu mày, đôi mắt màu tím lướt qua bạch hổ, cũng đột nhiên nhuyễn xuống dưới. 

“Hảo, trẫm chiều theo nàng.” 

“Chiều theo nàng? Ngươi dựa vào cái gì chiều theo nàng, nàng là Vương phi của bổn vương, Phù Vân Khâu Trạch, đợi bổn vương thu thập lão hổ xong, sẽ cùng ngươi tính toán sổ sách.” Mẫn Hách lạnh lùng nói, không để ý Y Y kinh hô, nhuyễn kiếm trong tay hung hăng đâm ra, chính là, chỉ mới nghỉ ngơi một chút, hắn quả là lực bất tòng tâm. 

Lần này, lão hổ không hề kiên nhẫn chờ đợi, đối với hắn đột nhiên nhất rống, chạy vút đến, hổ trảo chụp lấy nhuyễn kiếm, dùng chân bị thương giương hổ trảo đập vào vai hắn. 

Máu đỏ tươi lại bay lả tả trong không trung, lão hổ mấy ngày chưa ăn, lại bị huyết tinh chi vị kích thích, hai mắt nhất thời đỏ thẩm, giương hổ khẩu, chân sau chùng xuống, lại đánh tiếp. 

Mạo hiểm nhìn một màn này, Y Y sợ tới mức hai chân mềm nhũn, tựa vào trong ngực Khâu Trạch. 

Mẫn Hách dĩ nhiên cảm giác được vai sau đau đớn bỏng rát, vừa tiếp đất lại cắn răng nhịn xuống đau đớn trên vai, nắm chặt nhuyễn kiếm, tiếp tục chiến đấu. 

“Đừng đánh nữa……” 

Đột nhiên, không biết lấy khí lực từ đâu, nàng vùng thoát khỏi cánh tay của Khâu Trạch, nhằm về phía Mẫn Hách, cũng không để ý đến lão hổ phái sau đang phóng tới. 

“Y Y!” Khâu Trạch sắc mặt trắng bệch!