Ép cưới - An Nhi - Chương 02

Chương 2: Tình trường của Tiêu Nguyên

(Mong các bạn đọc chuyện tại gác sách để có được bản truyện mới nhất, hay nhất vì có nhiều trang tự đăng truyện của mình, mà mình thì lại không thể đi theo nhắc người ta sửa được. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ - An Nhi )

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ phòng len lỏi vào mắt Tiêu Nguyên. Cô nhìn điện thoại,đã sáu giờ hơn rồi. Hôm nay cô có tiết đầu rất quan trọng không thể đi muộn được. Cố ngóc đầu dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô đó là một chiếc nhẫn tinh xảo vừa vặn đeo trên ngón áp út. Cô kinh hoảng muốn hét lên thì một giọng nam ấm áp cất lên ngay trên đầu giường: “ Em dậy rồi sao.”

Cô sững người sắc mặt nhợt nhạt quay ra tìm kiếm đầu mối của âm thanh kì quái kia.

"À mà này em đừng có ý định giả ngu hỏi anh là anh là ai đấy nhé, đây không phải phim Hàn Quốc đâu. Em gây ra truyện thì phải chịu trách nhiệm. "

Cô ngơ ngác nhìn anh ta đang suy nghĩ xem kẻ này là ai. Anh ta nói cái gì mà gây ra với chịu trách nhiệm. Anh ta chẳng phải là đàn ông hay sao. Không nhẽ cô mới ngủ một giấc mà thế giới này đảo lộn hết lên rồi, nữ làm, nam chịu?Thấy gương mặt cô ngày càng trở nên khó coi, đáy mắt hiện lên toàn những ý tưởng chắc chẳng theo quy chuẩn suy nghĩ loài người,Vĩ Dương bất lực thở hắt ra một tiếng nhéo nhéo má cô:

“ Ôi, vợ yêu, chúng ta mới đính hôn ngày hôm qua mà ngày hôm nay em đã quên anh mất rồi. Anh thấy mình thực bi thảm làm sao.”- hắn còn ôm ngực tỏ vẻ nghiêm trọng.

Chợt mọi việc của ngày hôm qua “xui xẻo” ùa về. Tiêu Nguyên nói lớn“ Bạ…ch Vĩ… Dư…ơng…Ngươ...ii vô liêm sỉ….”

Đồng chí Tiêu Nguyên sợ đến mức nói năng lắp ba lắp bắp liên tục nhìn hắn đến nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.

Vĩ Dương quay lại cười khả ái:“ Em đã nhớ ra rồi sao. Được rồi, vậy thì gọi anh một tiếng chồng yêu đi, nghe cách em gọi tên anh giống nói Bật Mã Ôn quá.”

Tiêu Nguyên nộ khí phừng phừng đã đến mức có thể bắn ra ba tia lửa điện cùng lúc. Chẳng hiểu cô lúc ấy nghĩ gì mà lại chạy ra khỏi phòng trước, mở cửa phòng bên cạnh cầu mong có thể nói chuyện chân tình với mẹ mình, xin mẹ đưa tên âm hồn bất tán này tránh xa cô một chút, nếu không…

Chăn gối gọn gàng, không một bóng người…

“ Là mẹ nói không muốn làm phiền chúng ta, mới sáng sớm đã đi rồi.”

Không để ý kẻ nào đó thản nhiên gọi mẹ mình là mẹ, cô lao vào phòng tắm trước đánh răng, rửa mặt xong xuôi, ổn định lại tâm trạng mới đi ra, mặt vẫn hừng hực khí thế, tay cầm chiếc nhẫn khổ sở lắm mới tháo ra được,vung vẩy liên hồi:

“ Tôi nói chuyện nghiêm túc với anh nhé. Tôi không phải kiểu người thích đùa giỡn, cũng chẳng rảnh rang gì mà ngày ngày đi diễn trò khùng khùng điên điên với anh. Bây giờ mục đích của anh đến đây là gì? Anh ăn nó rửng mỡ rảnh rỗi sinh nông nổi muốn trêu chọc con gái nhà lành hay chán cơm thèm phở mà phải đến tìm kiểu người nam nữ bất phân như tôi chứ.”

Bạch Vĩ Dương nhướng mày nhìn cô khoa chân múa tay một hồi mới nói: “Chiếc nhẫn đắt tiền lắm đó, em không thích đeo cũng nên chú ý một chút, vật nhỏ bé như vậy dù mà để trong phòng em không an toàn đâu, tốt nhất là..."

Tiền...chính là chạm vào đúng tim đen của Tiêu Nguyên, cô thu móng vuốt lại nhìn chiếc nhẫn bằng ánh mắt sáng rực như muốn ăn tươi nuốt sống gật đầu lia lịa: "Anh không nhắc tôi lại quên mất. Đồ tinh xảo, cần cần thẩn." Rồi cúi đầu nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định đeo luôn nó vào ngón trỏ.Đúng là vật nhỏ, giữ ngay trước mắt mình vẫn an toàn hơn, cũng không gây nghi ngờ cho ai, để phòng cô thì chắc tỉ năm nữa cũng chẳng tìm lại được. Giờ cô mới để ý, đây chẳng phải là bạc thật hay sao, sáng loáng bóng này, ôi viên ngọc kia... sao lại giống như khắc hình Bác Hồ thân yêu lên trên vậy?

Bạch Vĩ Dương ho khụ khụ mấy tiếng kéo cô trở về hiện thực nói tiếp vào vấn đề chính:"Cứ coi như là vậy đi. Không phải em thấy cuộc đời mình đang rất nhàm chán sao? Anh đến đây chính là để giúp đỡ em tô thêm tí màu mè cho nó. Cũng tiện thể bồi dưỡng tâm hồn cằn cỗi đang ngày một xuống dốc của anh. Chẳng nhẽ em không xem phim sao? Mấy anh chàng đẹp trai toàn theo đuổi những cô gái xấu xí chỉ vì họ khác người thường đó.”

Cô muốn khóc. Tên này đúng là bị đầu độc bởi xem phim truyền hình lúc sáu giờ rồi, đến một tí chất xám xác nhận sự thật phũ phàng cũng không có. Anh ta đang gián tiếp nói cô xấu xí khác người sao? Hai tay chống hông cô cao giọng nói:

“ Anh nghĩ rằng anh cứ muốn thì tôi sẽ chiều theo anh sao? Tôi đâu phải con ngốc. Dù tôi có sợ mẹ đến mấy nhưng cũng không ngu si đần đến nỗi cưới anh chỉ vì vẽ thêm màu sắc cho cuộc sống. Tôi thấy như thế này là đã đủ kịch tính lắm rồi. Nói thêm nữa là tôi chỉ xem phim ma, đọc đam mỹ không xem phim tình cảm Hàn Quốc, anh thông cảm cho.Tôi là đứa ham ăn, ham ngủ, bừa bộn, nhưng lười dọn, ích kỉ tham tiền, đặc biệt là rất rất bỉ bựa anh có hiểu không?”

“Tốt lắm, rất cởi mở. Vậy anh cũng nói thêm cho em biết là anh là người rất dễ chấp nhận nghịch cảnh. Nếu như anh cứ một mực nói anh có yêu em thì mẹ em cũng sẽ bán thống bán tháo em cho nhà anh, tiện thể mua cuộn băng dính dán miệng em lại, không vấn đề gì đâu. Anh chỉ sợ em sẽ thích anh trước mà thôi. Ôi yêu đơn phương… nguy hiểm lắm đấy. Không biết trong trò chơi này ai sẽ thắng, ai sẽ thua đây?” – Từng câu chữ rất đơn giản nhưng nói ra lại dẫn dụ con người chỉ số EQ thấp như Tiêu Nguyên sớm bị lôi vào cái cuộc tình mang tên “trò chơi” chứ không phải thẳng thắn nói chuyện tình yêu nam nữ nữa.

Cô vỗ vai Bạch Vĩ Dương an ủi:

“ Cố gắng mười năm nữa rồi tôi sẽ chấp nhận yêu anh.” Trong đầu cô thầm hồi tưởng anh nghĩ anh là ai, anh đừng tưởng tôi sống hai mươi năm trên đời này mà chưa từng có người tỏ tình(mặc dù đó chỉ còn là quá khứ).

Công nhận tình trường của Nguyên thật không hề đơn giản, ngay từ năm lớp một đã có một cậu bé cứ nhất quyết nói yêu cô bé nghịch ngợm có cái chỏm tóc ngắn tũn. Cứ như vậy đến hết năm tiểu học cậu ta chuyển vào nam sống thì Nguyên mới thoát kiếp nạn. Nhưng vừa bước vào năm lớp sáu Nguyên lại được một cậu “đại ca” của trường để ý, tìm đủ mọi cách tiếp cận. Cuối cùng cô đành ngậm ngùi cho cậu ta “tạm biệt” một cái răng thì mới sống yên ổn. Nhưng hai năm sau đó, một ngày chẳng mưa chẳng nắng có cậu bé lớp tám đến tặng hoa và nói đã phải lòng cô. Cậu ta là người không ngại về vấn đề tuổi tác và mong Nguyên hiểu cho tấm lòng mình. Nếu như nhớ không nhầm thì giờ cậu bé đó đang gọi Nguyên là sư phụ để học võ “gia truyền”. Con gái theo cậu ta cũng như rơm rạ nếu không theo gió bay đi bớt thì cũng là chồng chất thành đống rồi đè chết cậu. May mắn một món võ thượng thừa cậu đã học được từ sư phụ chính là kế “ chạy là thượng sách” vậy nên mới sống yên ổn cho đến ngày hôm nay.

Vào cấp ba để tập trung học hành Nguyên chuyển sang phong cách tomboy cắt phăng mái tóc dài, ăn mặc hầm hố như con trai. Nhưng cuối cùng thì số phận cô vẫn không hết đào hoa. Chỉ vì cô bạn thân hoa khôi Minh Phương ngày ngày cô đã phải nhận hộ không biết bao nhiêu hoa và quà, đến ngày lễ tình nhân còn có thể có sô cô la mang ra chợ bán kiếm tiền ăn cả tháng. Chưa kể con gái cứ nhìn thấy cô là xúm xít vào nói chuyện, suốt ngày sấn tới hỏi bài, coi cô không khác gì thằng con trai thật sự.

Kết thúc cuộc hồi tưởng, Nguyên khẽ thở dài. Đại học...đại học…cô đã học đại học rồi mà cuộc đời vẫn không để cho cô yên. Bây giờ lại chình ình xuất hiện thêm một tên Dương, tâm tình biến thái thích xem phim tình cảm Hàn Quốc nữa. Những ngày tháng sau này liệu cô có thể yên ổn nổi không?À quên, vấn đề chính cô định nói đến là vì cũng nhờ kinh nghiệm tình trường như vậy nên cô từ chối người khác rất thâm sâu. Thí dụ một lần cô từ chối tên lớp trưởng khóa trên:

“ Ồ, anh nói muốn hẹn hò sao? Anh tầm thường như vậy à? Liệu anh có thể giống như giống chó lông vàng luôn luôn bám theo tôi, chỉ cần tôi nói tôi muốn đi du lịch thì anh sẽ sẵn sàng đi với tôi kể cả khi bố mẹ anh đang hấp hối trong bệnh viện hay không? Liệu anh có thể như loài hồng hạc nhảy múa quanh tôi cho tôi xem đến khi hài lòng không?”

Từ đó anh ta cũng không dám bén mảng tới gần cửa lớp cô nữa, có việc gì cần trao đổi đều thông qua một trong ba cán bộ lớp còn lại. Nếu vô tình chạm mặt thì anh ta sẽ chạy chối chết như gặp quỷ dữ. Vậy nên chắc chắn tên công tử bột này sẽ không thể bám trụ được lâu. Nghĩ đến cảnh đó Nguyên liền bật cười ha ha sảng khoái:

“ Nguyên à, muộn rồi. Em không định đi học sao”

Nghe tiếng nói của Bật Mã Ôn Tiêu Nguyên nhìn lên đồng hồ mới nhớ ra giờ đã là hơn sáu rưỡi, cô hoảng hốt đứng dậy thầm nghĩ mình hồi tưởng lâu đến vậy ư?

“ Được rồi, tôi đi đây. Còn anh…cái trò chơi gì đó chúng ta sẽ bàn bạc sau. Liệu chúng ta có nên cá tiền không nhỉ? Đúng rồi, chúng ta sẽ bàn sau, nhất định phải cá tiền.” Tiêu Nguyên xách túi vội vàng lao ra ngoài.

Điều kì lạ nhất là tên Vĩ Dương kia cũng mang cặp khóa cửa đi theo cô. Thôi được, cô mặc kệ cái tên Mã Ôn ấy, không cần quản. Cô vừa ra khỏi cửa liền vội vã chạy tới chỗ chờ xe buýt. Xe buýt bò mãi mà vẫn chưa đến nơi nên khiến cô nhớ ra sáng nay mải cãi nhau chưa kịp ăn gì cả, bụng sôi lên òng ọc. Bất chợt một chiếc Lexus màu đen tuyền đi tới, cửa kính xe cũng từ từ hạ xuống hiện ra một gương mặt điển trai nức lòng người:

“Em là kẻ không biết giữ lời hứa hay sao?”

Tiêu Nguyên đơ 0,1 giây:“ Tôi có hứa gì với anh sao?”
” Tối qua em đã nói sẽ đi học cùng anh cơ mà?”

“ Dù anh có bị tổn thương dây thần kinh đến mấy cũng không nên hoang tưởng nặng như vậy, anh mau tránh ra cho xe buýt đến nếu không tôi không khách khí."

“ Vậy thì được rồi, anh sẽ báo với mẹ em là em có ý định trốn tránh anh, không muốn nhận sự giúp đỡ của anh. Anh còn muốn nói với cả thế giới này anh và em đã đính hôn nữa đấy. ”- Vĩ Dương vừa nói vừa vung vẩy cái điện thoại như thể mình đang gọi điện cho thái hậu nương nương vậy.

“ Anh…anh…đừng manh động. Được rồi tôi sẽ đi cùng anh, ngày nào cũng đi cùng anh. Miễn là đừng nói với ai việc lằng nhằng giữa chúng ta, cùng đừng nói với mẹ tôi bất kì cái gì. Bà ấy rất kinh khủng, một khi tôi không nghe lời thì sẵn sàng ném tôi vào nồi nước sôi, anh có tình người một chút đi có được không?…Mà chết anh nhớ đi nhanh một chút, tiết này tôi mà muộn thì không xong đâu.”

Thấy Nguyên xuống giọng như vậy Dương cười thầm, cô đúng là cũng có điểm yếu rất lớn. Nhưng việc thông báo chủ quyền của anh với cô gái đào hoa này là anh không thể không làm, chỉ là theo một cách gián tiếp mà thôi.

Sau khi Tiêu Nguyên đã ngồi lên xe, chiếc xe phóng vụt đi trên đường để lại phía sau một làn khói đục- rất mờ ám.

P/s:Viết xong mỗi một chương chỉ đợi phần tái bút ngồi chém gió vài câu với các bạn. Oài, sửa lại thôi mà cũng thật cực nhọc, chỉ là vì mong các nàng có những chương chuyện thật hay, các nàng thương xót ta một chút. ĐAu lưng quá đi thôi! Oáp ta đi học đây tạm biệt.

An Nhi

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3