Hoa hồng giấy - Chương 13.3

Bạch Nhạn nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng lạch cạch, thím giúp việc đã ra về.
Cô nhếch mép cười với vẻ thấu hiểu, thím giúp việc này đúng là biết tiến biết lui, rất biết điều, tất nhiên là do đã thường xuyên thực hành.
- Cô nhóc, em cảm thấy căn phòng này của anh thế nào? - Lục Địch Phi rót rượu cho Bạch Nhạn, trước tiên múc cho cô một bát canh cá sền sệt để cô ăn cho ấm bụng rồi mới uống rượu.
- Rất hợp với tính cách của anh. - Bạch Nhạn ngước mắt lên, mỉm cười nhìn Lục Địch Phi.
Lục Địch Phi nâng ly, khẽ lắc chất lỏng trong ly, cổ áo sơ mi của anh ta mở một nửa, để lộ ra cơ thịt màu đồng hun bên trong, đôi mắt tràn ý tình, như một đầm nước sâu hút nhấn chìm người khác. Nếu không đủ nghị lực, sẽ không kìm lòng nổi mà nhảy xuống đó.
- Cô nhóc thật là thông minh lanh lợi. - Lục Địch Phi nháy mắt với Bạch Nhạn rồi cụng ly với cô.
Bạch Nhạn nâng ly lên nhấp một ngụm rồi nhìn sang chiếc tivi treo trên tường phòng khách:
- Thị trưởng Lục, cái kia chắc treo để làm cảnh thôi nhỉ! Anh có thời gian xem tivi không?
Lúc thì xã giao, lúc thì cặp kè người đẹp, một ngày của Lục Địch Phi có lẽ chỉ mong có được 48 tiếng đồng hồ.
- Có chứ! Anh rất thích xem tivi. - Lục Địch Phi nhướn mày, gác tay ra sau ghế - Có lúc anh cũng theo dõi phim truyền hình.
Bạch Nhạn há hốc miệng:
-Thật á?
Lục Địch Phi mỉm cười gật đầu:
- Vậy... bộ phim Tam Quốc diễn nghĩa phiên bản mới anh đã xem chưa?
- Bản mà Cao Hy Hy đạo diễn á? Ờ, xem một tập, anh vẫn thích phiên bản cũ có Bảo Quốc An và Đường Quốc Cường diễn hơn, anh thấy bộ đó mới đích thực là theo đúng nguyên tác, đậm chất văn hóa. Lúc chiếu anh xem không sót tập nào.
- Nghe nói người làm quan đều thích xem Tam Quốc?
- Quan trường như chiến trường, xem Tam Quốc có thể học được rất nhiều điều. Tam Quốc diễn nghĩa là một trong vài quyển sách ít ỏi mà anh thích. Sức quyến rũ thật sự của Tam Quốc diễn nghĩa là tình cảm bao dung khoáng đạt giữa những người anh hùng, là sự đối đầu kịch liệt giữa các đối thủ ngang tài ngang sức, là sự khiêu chiến và thách thức giữa những kỳ phùng địch thủ, là những chiêu thức của cao thủ chân chính. Gặp được địch thủ mạnh là một may mắn thật sự. Trước mặt cường địch, em luôn phải giữ tỉnh táo và lý trí, nếu không sẽ thua sạch không còn manh giáp. Mà khi trận chiến này kết thúc, em sẽ phát hiện ra em đã tiến bộ rất nhiều. Nếu gặp phải một đối thủ quá chênh lệch về trình độ thì có thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Rất nhiều lúc, kết quả không quan trọng. Quá trình mới là cái đáng để chúng ta thưởng thức.
- Cũng giống như thi đấu World Cup, các trận đấu sống còn ở vòng bảng nhiều khi còn hấp dẫn hơn trận tranh ngôi nhất nhì. Các trận đấu vòng bảng có thể khiến anh tận hưởng toàn bộ ma lực nghệ thuật của bóng đá, còn trận chung kết lại đá rất dè chừng, đôi khi buộc phải dựa vào đá penalty để phân định thắng thua, khiến người xem thấy rất ức chế, chẳng chút hứng thú.
Lục Địch Phi đặt ly rượu xuống rồi trợn tròn mắt:
- Cô nhóc cũng xem bóng đá à?
Bạch Nhạn cười tinh nghịch:
- Em chỉ so sánh thôi.
Rồi cô bỗng thu nụ cười lại, hai tay tì dưới cằm, ánh mắt rực sáng nhìn chăm chăm vào Lục Địch Phi.
- Cô nhóc, anh có đẹp trai không? - Không lảng tránh ánh mắt của cô, Lục Địch Phi dịu dàng nhắm mắt lại.
- Anh Lục, không có Khang Kiếm, con đường quan lộ của anh có còn thú vị nữa không?
Lục Địch Phi sững lại, nhưng trên mặt không để lộ dấu vết gì, cô nhóc này không nhịn được nên muốn đi thẳng vào vấn đề rồi:
- Sao lại không thú vị chứ? - Anh ta hỏi lại đầy hàm ý.
- Tối ngày ở cùng với một đám quan chức cáo già, hễ mở miệng là ăn to nói lớn toàn điều sáo rỗng theo chỉ thị của cấp trên, giở đủ mánh khóe, cũng có thể anh sẽ thể hiện được tài năng của mình nhờ vào thế mạnh của tuổi trẻ, lại thêm sự che chắn của bố anh, con đường quan lộ của anh sẽ vô cùng thuận lợi, không đánh mà tự thắng. Đừng nói là địch thủ mạnh, đến cả địch thủ anh cũng chẳng có. Sống như vậy, anh có cảm giác thành công không?
Lục Địch Phi ngỡ ngàng:
- Cô nhóc, rốt cuộc em định nói gì với anh?
- Cuộc đua tranh chức thị trưởng xây dựng này anh đã thắng. Nếu Khang Kiếm có thể đứng trên cùng vạch xuất phát với anh, anh còn dám cạnh tranh nữa không? - Ánh mắt sáng rực của Bạch Nhạn nhìn Lục Địch Phi đầy vẻ khiêu khích.
Lục Địch Phi bật cười:
- Đương nhiên là anh dám, nhưng cậu ta không còn cơ hội đứng trên cùng vạch xuất phát với anh nữa rồi.
- Anh ấy còn. - Bạch Nhạn từ tốn nói.
- Cô nhóc, có lẽ em không hiểu pháp luật. Hiện tại cậu ta bị Viện Kiểm sát…
- Anh ấy bị Hoa Hưng vu khống, Hoa Hưng cũng bị người khác giật dây.
- Cô nhóc? - Lục Địch Phi biến sắc.
- Chỉ cần anh giúp thì anh ấy sẽ bình an vô sự.
- Việc này không giống việc của chị họ em lần trước, anh không giúp nổi.
- Anh giúp được. - Bạch Nhạn đột nhiên đứng lên, đi vào phòng khách lấy túi xách, lấy trong đó một tờ giấy ra trải trước mặt Lục Địch Phi.

Lục Địch Phi cúi đầu nhìn đi nhìn lại tờ giấy, nhìn đủ ba lần mới ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ thất kinh chưa từng thấy.
- Em… làm sao em biết được?
- Là do anh năm lần bảy lượt nhắc nhở em, cho nên em mới lưu ý tới.
- Ý anh không phải là… - Lục Địch Phi há hốc mồm, khóc dở mếu dở.
- Anh khiến em biết được gót chân Asin của anh ấy nằm ở chỗ nào, cho nên em mới chuẩn bị từ trước. Chuyện này phải cảm ơn anh.
- Vậy tại sao tới giờ em mới đưa ra?
- Anh ấy thực sự đã làm những chuyện sai trái, đáng phải chịu một chút trừng phạt. Em cũng không biết mọi chuyện lại tiến triển tới mức này, đành phải dĩ bất biến ứng vạn biến.
- Đây không phải là con số nhỏ, em nỡ đành lòng sao? - Lục Địch Phi sửng sốt.
- Nếu con số này có thể đổi lại sự bình an cho anh ấy, em cảm thấy rất rẻ.
- Trời ạ, anh thật sự không thể nào hiểu nổi. Cô nhóc, từ trước tới giờ em tiếp cận anh đều là giả bộ niềm nở, thực ra là để thăm dò tin tức cả thôi.
- Anh Lục, anh đừng nói vậy. Là do anh đã tìm sai đối tác.
- Anh tưởng rằng em không yêu cậu ta.
- Yêu một người không phải là việc đơn giản, mà là một chuyện hết sức khó lí giải.
- Hiện tại em cũng đang tìm sai đối tác rồi.
- Không. Chuyện này, em nhờ người khác họ cũng có thể làm được. Nhưng nếu là thị trưởng Lục làm thì sẽ tạo cho người ta ấn tượng về sự khoan dung đại lượng, biết trân trọng người tài của anh, giúp tăng thêm vài vòng hào quang trên đầu anh. Chuyện này với anh chỉ có lợi chứ không có hại, người ta sẽ cảm thấy anh chiến thắng một cách quang minh chính đại, anh là con ông cháu cha có thực lực chứ không phải là do ô dù che chở. Anh không muốn có một địch thủ mạnh giao đấu với mình sao?
- Cô nhóc, đủ rồi. - Lục Địch Phi xua tay, cắn môi, trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng - Em đừng đề cao anh như thế, anh chẳng hề cao thượng. Anh có thể giúp cậu ta, nhưng với một điều kiện.
- Anh nói đi?
- Anh sẽ họp với báo chí để phóng đại sự việc này lên, truyền khắp Đông Tây Nam Bắc để đạt được mục đích mà em mong muốn. Nhưng các tình tiết quan trọng trong suốt quá trình thì em phải tranh thủ nắm bắt, không được để lộ ra ngoài. Anh cũng sẽ nhờ bố anh tác động phía trên tỉnh.
- Vâng.
- Nhưng cô nhóc ạ, anh là một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ. Đây có lẽ đích thị được gọi là tình tiết củ chuối. Anh cần em.
Khóe môi Bạch Nhạn cong lên, bàn tay đặt trên mặt bàn nhợt đi:
- Thị trưởng Lục, hình như em đâu phải là đại mỹ nhân.
- Anh thành thật thừa nhận, trước đây anh đã từng có ý định không tốt với em, nhưng đó chỉ là để khiêu khích lòng tự trọng của thằng đàn ông trong cậu ta. Giờ thì không phải, anh xin long trọng và trịnh trọng nói với em rằng, anh cần con người em, cũng cần cả trái tim em, tên của em sẽ mang họ của anh, sau này em là bà Lục, thưa Lục phu nhân.
Bạch Nhạn cười:
- Anh Lục, anh lại thế rồi. Em đã từng nói em là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, hoặc là phải có tất cả, hoặc là hoàn toàn từ bỏ. Anh muốn vì một cái cây mà từ bỏ cả một cánh rừng xanh tốt sao?
- Một mình em đủ làm cả một cánh rừng. - Anh thừa nhận. Trước đó, anh chỉ cảm thấy em là một cô gái thông minh, ranh mãnh, nhanh nhẹn. Tối nay, anh mới thực sự cảm nhận được sự mạnh mẽ của em. Chẳng trách người ta vẫn nói, sau lưng người đàn ông thành công nhất định là một người phụ nữ đặc biệt. Không phải anh muốn khiêu khích Khang Kiếm, mà là anh đã thực sự động lòng.
- Miếng dưa chín ép là dưa không ngọt. - Bạch Nhạn giễu Lục Địch Phi một cách kín đáo.
- Anh không ép, anh sẽ đợi đến khi dưa chín hẳn. - Lục Địch Phi đưa tay xiết chặt tay Bạch Nhạn - Nếu cậu ta được thả, anh sẽ làm đơn xin thuyên chuyển, sau đó sẽ đưa em tới tỉnh khác làm việc. Anh đủ tự tin rằng anh có thể làm cho em yêu anh. Anh cũng thề, sau này sẽ vì em mà giữ mình trong sạch.
- Nếu em không đồng ý thì sao?
- Anh có thể làm văn bản về mặt thời gian, khi đó đây sẽ chỉ là một tờ giấy lộn. - Lục Địch Phi gõ lên tờ giấy trên mặt bàn.
Mặt Bạch Nhạn thoắt trắng bệch.
***
Vì cấp trên yêu cầu hồ sơ báo cáo chi tiết, vụ án của kiểm sát viên Lưu bị đình trệ hai ngày, khi tới Tân Giang lấy chứng cứ thì đã là bốn ngày sau, đúng vào ngày cúng ông Táo. Buổi tối, ông ta và ông Cao ở khách sạn, bốn bề rộn ràng tiếng pháo đì đùng, pháo hoa trên trời tưng bừng nở rộ, cả thành phố náo nức không ngủ.
Cùng là thành phố cấp tỉnh, nhưng nhờ nằm ở cửa sông Trường Giang đổ ra biển nên kinh tế của Tân Giang phát triển hơn Dư Châu rất nhiều. Đứng trên ban công hút thuốc, ông Lưu tặc lưỡi nhìn dòng xe toàn Mercedes, BMW, Porsche… nối đuôi nhau thành một hàng dài chạy phía dưới. Ông có một người bạn làm việc tại Viện Kiểm sát Tân Giang, lương cũng tương đương ông, nhưng phụ cấp các loại thì gấp mấy lần ông. Nghĩ tới mà tức, cùng một công việc như nhau mà sao lại cách biệt một trời một vực!
Tối nay họ không làm kinh động tới Viện Kiểm sát Tân Giang, chỉ ăn tạm bên ngoài rồi đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, họ mới mang theo thư giới thiệu tới Viện Kiểm sát Tân Giang để yêu cầu phối hợp điều tra.
Viện Kiểm sát bố trí cho họ một căn phòng, người đầu tiên được gọi tới là Y Đồng Đồng.
Y Đồng Đồng không phải lên lớp, đang ngồi tán gẫu với đồng nghiệp trong văn phòng thì hiệu trưởng đưa người của Viện Kiểm sát tới gặp cô ta. Vừa nghe họ đến là để tìm hiểu chuyện liên quan tới Khang Kiếm, mặt cô ta đã tái nhợt đi, chân run lên cầm cập, may mà vịn được vào bàn, nếu không đã không thể đứng vững.

Mấy vị giáo viên có người nào là không thông minh xuất chúng, chuyện Khang Kiếm nhận hối lộ đã sớm ầm ĩ khắp thành phố, dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được quan hệ giữa Y Đồng Đồng và Khang Kiếm. Ánh mắt họ nhìn Y Đồng Đồng lập tức mang theo vẻ khinh miệt. Có mấy cô giáo hay ghen tị với Y Đồng Đồng còn tỏ vẻ hào hứng ra mặt.
- Đi thôi! - Mặt ông Lưu nghiêm nghị như mặt Bao Công.
Chưa từng gặp tình huống này, Y Đồng Đồng sợ hãi tới mức nước mắt tràn trên mi mà không dám rơi xuống. Vừa ra khỏi cửa văn phòng thì bắt gặp Lý Trạch Hạo đang ôm giáo án bước tới, cô ta thảm thiết gọi:
- Trạch Hạo!
Lý Trạch Hạo lạnh lùng liếc cô ta như nhìn dịch bệnh, ánh mắt lảng tránh.
Nước mắt bỗng như đê vỡ, đầm đìa tuôn rơi.
Y Đồng Đồng không biết làm cách nào mà cô ta lên được xe, cũng không biết làm cách nào mà đi được vào cổng Viện Kiểm sát, khi tỉnh lại, cô ta đã thấy mình đang ngồi trước mặt hai kiểm sát viên họ Lưu và họ Cao.
- Tôi... đã chia tay với anh ta từ lâu rồi. Bây giờ tôi đã có bạn trai, chuyện của anh ta tôi không biết gì hết. - Không đợi ông Lưu lên tiếng, Y Đồng Đồng đã cuống quít thanh minh.
Nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của Y Đồng Đồng, ông Lưu càng thêm tức giận Khang Kiếm. Ông ngứa mắt nhất là mấy tên con ông cháu cha kiểu này, không cần cố gắng cũng thuận lợi mọi bề, mà tình nhân cũng đều là hàng tuyệt sắc.
- Tôi không có hứng thú với chuyện tình cảm ướt át của anh chị, chúng tôi tới tìm chị là vì có mấy chuyện cần chị xác nhận. - Ông Lưu nhướn mày nhìn ông Cao, ông Cao liền giở giấy bút ra.
Hai tay Y Đồng Đồng đặt trên đầu gối, đầu cúi gằm, không ngừng run rẩy.
- Chị và Khang Kiếm có quan hệ gì? - Ông Lưu hỏi.
- Trước khi anh ta kết hôn thì... là người yêu.
- Chiếc xe thể thao và căn hộ đứng tên chị có phải là do chị tự mua không?
- Không… là anh ta... tặng tôi khi chia tay. - Y Đồng Đồng bỗng ngẩng đầu lên - Nhưng mà, tôi và bạn trai tôi đã quyết định sẽ trả lại cho anh ta.
Lúc này, lòng cô ta xiết bao hối hận, khi đó Lý Trạch Hạo đề nghị cô trả lại, sao cô lại không nghe theo anh?
- Là cô đòi, hay anh ta chủ động cho cô?
- Anh ta chủ động tặng cho tôi.
Ông Lưu và ông Cao đưa mắt nhìn nhau.
- Có người tố cáo anh ta không chỉ tặng cô nhà và xe, mà còn có những thứ khác... - Câu này của ông Lưu rất có sức cám dỗ, thực chất là thăm dò, nếu đối phương chột dạ thì trong tình huống này, cô ta sẽ chủ động khai báo.
Y Đồng Đồng bỗng khóc òa lên, đầu lắc như trống bỏi:
- Thật sự là không có, anh ta kết hôn xong liền không thèm nghe điện thoại của tôi, gặp nhau cũng giả vờ như không quen biết, sao còn có thể tặng gì cho tôi được. Tôi thật sự đã cắt đứt mọi quan hệ với anh ta rồi.
Càng khóc, Y Đồng Đồng càng cảm thấy mình thật tội nghiệp, vốn đang chiến tranh lạnh với Lý Trạch Hạo, phen này lại càng thêm căng thẳng, không còn khả năng cứu vãn nữa. Một chút tình ý dành cho Khang Kiếm còn sót lại trong cô ta, giờ phút này đã hoàn toàn biến thành thù hận.
Ông Lưu là người từng trải sự đời, biết ngay Y Đồng Đồng không có vẻ là nói dối, bèn cho cô ta ký tên và điểm chỉ vào biên bản, rồi ông bảo hôm nay chỉ làm việc đến đây thôi, sau này chúng tôi có chuyện gì cần điều tra về cô, đề nghị cô tận tình hợp tác. Sau đó ông cho cô ta về.
- Nếu tôi trả hết lại nhà và xe là không liên quan đến tôi nữa phải không? - Trước khi ra về, Y Đồng Đồng hỏi.
Ông Lưu cười mỉa mai, không trả lời. Ông cảm thấy người phụ nữ này đúng thực là một bình hoa di động.
Ra khỏi Viện Kiểm sát, toàn thân Y Đồng Đồng mềm nhũn ra như bún. Cô ta dựa vào thân cây ven đường gọi điện thoại cho Lý Trạch Hạo.
- Chuyện gì? - Giọng Lý Trạch Hạo lạnh thấu xương như gió bấc.
- Trạch Hạo, em nghe lời anh, không cần nhà và xe nữa, cũng không so đo tình cảm mười bốn năm của anh với cô y tá kia, em đồng ý tới Thâm Quyến cùng anh.
Lý Trạch Hạo im lặng.
- Trạch Hạo, anh nói gì đi chứ! - Y Đồng Đồng hoảng loạn.
- Cô giáo Y, chắc cô nhầm rồi, chúng ta chỉ là đồng nghiệp bình thường, cô quyết định thế nào là tự do của cô, không cần phải nói với tôi. Tôi phải lên lớp đây, lát nữa tôi còn phải đi đón vợ chưa cưới của tôi nữa.
Nói xong, Lý Trạch Hạo ngắt máy.
Y Đồng Đồng gập điện thoại lại như người gỗ, ngồi chết lặng dưới gốc cây.
- Đi gặp vợ cũ của Khang Kiếm vào buổi sáng hay buổi chiều đây? - Trong phòng làm việc, ông Cao hỏi ông Lưu.
Ông Lưu lật quyển biên bản vừa rồi:
- Rèn sắt luôn khi còn nóng, lấy chứng cứ sớm rồi về Dư Châu. Ở Tân Giang mãi ngột ngạt lắm.
- Ngột ngạt thế nào cơ?
- So với người ta thì chúng ta đúng thật như nhà quê lên tỉnh, nhìn phố phường, siêu thị, xe cộ và quần áo của dân tình mà xem, thế mới là thành phố chứ!
Ông Cao đứng dậy lấy một tách trà, cười nói:
- Tâm lý anh vẫn chưa cân bằng à! Anh tới vùng Đại Tây Bắc mà xem cuộc sống nơi đó, anh sẽ biết đủ ngay. Anh Lưu, anh bảo vợ cũ của Khang Kiếm có đẹp hơn cô bạn gái cũ của cậu ta không?
- Đương nhiên rồi, nếu không thì sao lại chọn cô ta! Đàn ông, ai mà qua nổi ái tình.
- Tôi nghĩ chắc cũng phải là một đại mỹ nhân, thằng oắt ấy diễm phúc thật, thế mà lại chẳng chung thủy.
- Không biết hắn còn đang nhòm ngó con gái nhà ai nữa. – Ông Lưu nhún vai khinh thường.
Họ nhờ đồng nghiệp ở Viện Kiểm sát Tân Giang đi triệu tập Bạch Nhạn, không ngờ Bạch Nhạn lại không đi xe của Viện Kiểm sát tới, mà do đích thân thị trưởng mới nhậm chức Lục Địch Phi lái xe đưa tới.
Ông Lưu và ông Cao thầm đoán, có lẽ quan hệ giữa thị trưởng Lục và trợ lý Khang không hề đơn giản, sợ vợ cũ của trợ lý Khang chịu ấm ức nên thị trưởng Lục đích thân tới chào hỏi. Thái độ của họ lập tức trở nên thân thiện.
Lục Địch Phi không nói gì nhiều, chỉ bắt tay với họ rồi bảo Bạch Nhạn nói chuyện xong thì gọi điện cho anh ta đến đón, sau đó anh ta ra về.
Đưa Bạch Nhạn vào văn phòng, ông Lưu và ông Cao giật mình vì sự trẻ trung của cô.
Bạch Nhạn không đẹp bằng Y Đồng Đồng, nhưng trông thanh thoát, thông minh, khi mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền rất ngọt ngào, đáng yêu như một cô nữ sinh không am tường thế sự.
- Mời cô ngồi. - Ông Lưu cố nói thật mềm mỏng, như sợ sẽ làm cô sợ.
Bạch Nhạn khom người cảm ơn, đợi ông Lưu ngồi xuống trước rồi cô mới ngồi, khiến người ta cảm thấy cô được giáo dục rất tốt, rất lễ phép.
- Hôm nay chúng tôi tìm cô chỉ là thủ tục thông thường thôi, cô đừng căng thẳng. - Ông Lưu nói.
- Vâng! Mời ông cứ hỏi! - Bạch Nhạn chăm chú nhìn thẳng ông ta.
Ông Lưu chép miệng liếc ông Cao, dường như không biết phải hỏi thế nào.
- Cô và Khang Kiếm ly hôn từ bao giờ?
- Sau lễ Quốc khánh! - Bạch Nhạn đáp.
- Cô… có biết trước đó anh ta có bạn gái không? - Ông Lưu khó nhọc mở miệng, câu hỏi này nghe sao vớ vẩn vậy nhỉ?
Bạch Nhạn cúi đầu thở dài:
- Tôi biết. Chính vì tôi mà anh ấy mới chia tay với cô ta. Họ bắt đầu yêu nhau khi Khang Kiếm còn ở trên tỉnh, ở bên nhau mấy năm liền.
- Hả? – Ông Lưu trợn tròn mắt, không biết phải nói gì thêm. Cô gái nhỏ này trông đâu giống một kẻ thứ ba?
- Thực ra tôi cũng vô tội. - Bạch Nhạn ngước mắt lên, ánh mắt bị một màng sương bao phủ - Mẹ tôi và bố Khang Kiếm là bạn cũ, hai chúng tôi là do bố mẹ định duyên. Mẹ Khang Kiếm bị bại liệt, anh ấy rất hiếu thảo, vì không muốn làm mẹ đau lòng nên mới đồng ý kết hôn với tôi và chia tay với cô giáo Y.
Mồm ông Lưu và ông Cao há hốc ra thành hình chữ O, ông Lưu chớp mắt, nửa ngày trời mới rặn ra được một câu:
- Vậy… cô có biết anh ta tặng nhà và xe cho cô ta không?
Hỏi câu hỏi này, ông ta thấy mình đầy tội lỗi.
Bạch Nhạn cắn môi, mười ngón tay xoắn vào nhau hồi lâu rồi mới gật đầu:
- Tôi biết. Vì yêu anh ấy nên cô giáo Y mới theo đến tận Tân Giang. Anh ấy cảm thấy có lỗi với cô ấy nên mới mua nhà, mua xe để cuộc sống của cô ấy được thoải mái và ít chịu tổn thương hơn.
- Căn nhà đó không phải là số tiền nhỏ đâu. - Ông Lưu nheo mắt lại, đăm đăm nhìn Bạch Nhạn - Tiền này ai trả, cô có biết không?
Bạch Nhạn cười chua chát, hàng mi dài khẽ chớp, một giọt nước mắt trào ra khỏi bờ mi rợp:
- Sau khi kết hôn tôi mới biết, số tiền đó là dùng ngôi nhà mới của tôi để thế chấp.
- Hả? - Ông Lưu và ông Cao sửng sốt.
- Lúc kết hôn chúng tôi làm mấy chục bàn tiệc, lại mua một căn nhà mới, chỗ tiền đó một phần của bố mẹ anh ấy cho, cũng có phần tích lũy của anh ấy từ sau khi đi làm, nhưng cũng đã tiêu gần hết. Anh ấy lại còn tặng nhà tặng xe, lấy đâu ra tiền? Anh ấy giấu tôi mang giấy tờ nhà đi thế chấp cho ông chủ của tập đoàn Hoa Hưng, nhờ ông ta ứng trước món tiền đó.
- Đem giấy tờ nhà thế chấp cho Hoa Hưng?
Bạch Nhạn lau nước mắt, rút trong túi xách ra một tờ giấy đưa cho ông ta.
- Đây là biên lai Hoa Hưng viết. Khang Kiếm giấu rất giỏi, nhưng có ngày tôi vẫn phát hiện ra, sau đó, tôi... cảm thấy sức chịu đựng của mình có hạn nên đã yêu cầu ly hôn. Tôi có thể chấp nhận quá khứ của anh ấy, nhưng tôi không thể chấp nhận việc trong cuộc sống hôn nhân có quá nhiều dấu vết của một người phụ nữ khác.

Ông Lưu cầm tờ giấy lên, giấy trắng mực đen, chữ ký xiêu vẹo của Hoa Hưng, con dấu đỏ chói của tập đoàn Hoa Hưng, rất thật, không thể giả được, thời gian ký văn bản là ngày 20-9.
- Xe và nhà hình như tháng 5 đã có, tại sao văn bản này lại để ngày 20-9? - Ông Lưu sắc bén phát hiện ra điều bất thường.
- Tôi cũng đã hỏi anh ấy, anh ấy bị ép, bất đắc dĩ phải tiết lộ rằng thực ra ban đầu anh ấy muốn âm thầm kiếm tiền để trả nợ, nhưng không ngờ việc cưới xin tiêu tốn quá nhiều, không nghĩ ra được cách nào khác, lại không dám đùa giỡn với sự nghiệp của mình nên đành đem nhà đi thế chấp.
Ông Lưu và ông Cao đưa mắt nhìn nhau, lời giải thích như vậy rất hợp tình hợp lý! Không hề làm trái nguyên tắc, căn hộ cải tạo lại diện tích hơn 200m2, tính theo giá thị trường cũng hơn hai triệu nhân dân tệ, đủ để thế chấp cho một căn hộ độc thân và một chiếc xe thể thao. Khang Kiếm thật sự bị vu oan ư? Anh ta vô tội? Không thể nào, Hoa Hưng sao dám khai bừa. Nhưng chứng cứ rành rành, không tài nào bới móc được.
Ông Lưu lắc đầu:
- Bạch Nhạn, chuyện này tạm gác sang một bên. Tôi hỏi cô một chuyện nữa, ngày 24-9, có phải cô đã từng mang hai triệu nhân dân tệ tiền mặt ra khỏi văn phòng Hoa Hưng?
Bạch Nhạn chớp đôi mắt to tròn, chậm rãi gật đầu:
- Đúng thế!
- Đó là tiền gì?
- Là tiền Hoa Hưng hối lộ cho Khang Kiếm!
Tóc trên đầu ông Lưu và ông Cao dựng đứng hết cả lên, ông Lưu đứng phắt dậy:
- Cô khẳng định đó là đưa hối lộ?
Bạch Nhạn gật đầu một cách nghiêm túc:
- Hoa Hưng nói cảm ơn Khang Kiếm đã giúp đỡ ông ta suốt mấy năm qua, lại giúp ông ta trúng thầu công trình trung tâm thương mại, ông ta không biết tôi thích cái gì nên tặng tiền để tôi thích mua gì thì mua. Tôi và ông ta không thân thiết, chỉ vì tôi là vợ của Khang Kiếm nên ông ta mới đối xử tốt với tôi như thế, thế chẳng phải hối lộ Khang Kiếm là gì?
- Sau đó cô nhận luôn?
- Đương nhiên là không, khi đó tôi và Khang Kiếm đang chuẩn bị ly hôn, tôi không muốn dây dưa gì với anh ấy hết. Tôi đã từ chối, nhưng không biết Hoa Hưng hỏi ở đâu được số tài khoản của tôi nên nộp hai triệu tệ vào đó.
- Tiền vẫn ở trong tài khoản của cô?
- Hả? - Bạch Nhạn tròn mắt sửng sốt - Các ông không biết tiền đang ở đâu sao?
- Làm sao chúng tôi biết được? - Ông Lưu và ông Cao ngơ ngác.
- Chuyện này người trên trái đất đều biết hết mà, hai ngày nay trên báo và trên mạng đều đăng. Lúc nào rảnh các ông lên mạng hoặc đọc báo mà xem!
- Cô nói cụ thể hơn được không? - Ông Lưu nuốt nước bọt, thấy đầu óc thực sự mụ mẫm.
- Tôi sợ đống tiền đó làm bẩn tài khoản của tôi, cũng chẳng muốn làm lợi cho Khang Kiếm, cho nên tôi quyên góp hết cho Hội chữ thập đỏ Vấn Xuyên rồi.
Đầu óc ông Lưu và ông Cao phút chốc trống rỗng, ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói cô gái này ngốc nghếch hay là bướng bỉnh nữa!