ArcAniA-Trận đại chiến giữa 2 thế giới-Chương 02 - phần 2

2b

Phố Đông nằm ở Đông thành là nơi giao lưu thông thương trong toàn thành và giữa thành Contantin với các vương quốc cả Đông Tây thế giới. Dân cư đông đúc, phố xá rộng lớn, người dân đi lại tấp nập là những từ ngữ để miêu tả về phố Đông. Những cửa hiệu san sát, những khu phố chất đầy hàng hoá, nào tơ tằm, gấm vóc,nào sản vật, trân cầm dị thú hiếm có.

Nhắc đến phố Đông là nhắc đến những quán rượu, những tửu lầu sơn son, thếp vàng, những hàng quán nức tiếng với đủ mọi thứ sơn hào hải vị. Nhà nghỉ, nhà khách đầy rẫy, người người ra vào tấp nập. Ăn uống no say rồi hưởng thụ, đó chính là tâm lí cố hữu của con người. Phố Đông chính là khu phố cho những kẻ giàu có, những công tử, thế gia, quý tộc thể hiện bản lĩnh tiêu tiền và chịu chơi.

Con phố Gamble (Đỏ Đen) là nơi như thế, hàng loạt tiệm bạc, sòng bài, tiệm thế chấp được mở ra từ đầu đến cuối con phố. Và nổi đình nổi đám nhất trong các sòng bạc chính là Golden Guild (Kim Phường).

Một toà Kim lâu thực sự, cột trụ được dát vàng, bảng hiệu cũng là một tấm bảng lớn được đúc từ vàng nguyên khối. Đỉnh của Kim lâu án ngữ một con hổ đang vồ mồi, giương nanh múa vuốt bằng vàng to lớn, dài 10 midfen, cao 7 midfen, nặng 5 Maglo (elklo=kg, liklo=tạ, maglo=tấn), khi ánh nắng chiếu rọi nó toả ánh sáng rực rỡ trông thực không không khác gì mặt trời. Một tấm thảm dài trải từ đỉnh cao nhất của Kim lâu xuống tận sảnh chính được đính từ 6666 tấm vàng lá.

Đặc biệt nhất là 2 con xúc xắc nặng 8 maglo đặt ngay trước cửa Kim lâu, bên trong nó là vô số ngọc ngà châu báu, riêng số vàng khối nguyên chất và ngọc lục bảo, thạch kim ở ngoài đã không biết là đáng giá bao nhiêu rồi.

Kim phường có một nguyên tắc bất di bất dịch và được truyền lại qua bao năm tháng là bất kì ai dùng 2 con xúc xắc này mà đánh thắng Big Four(4 ông béo) thì sẽ trở thành đệ nhất Thạch vương và trở thành vị chủ nhân đệ nhất tôn kính của Kim phường. Một vụ cá cược hời nhất thế gian nhưng quả thực không dễ ăn chút nào, bởi lẽ nếu dễ ăn như thế thì Kim Phường chắc đã có vô số vị chủ nhân rồi. Bao nhiêu anh tài, biết bao kì nhân dị sĩ, những lực sĩ thân cao 2 midfen, những tên khổng lồ, đến cả các bậc phù thuỷ, thần thuật đầy người mà cũng phải ngậm đắng mà trở về. Nâng được là một chuyện vô cùng gian nan rồi chưa kể là phải đánh bại Big Four, khó càng thêm khó. Bởi lẽ đó mà 500 năm nay chưa ai làm nổi.

Ngay cạnh con phố Đỏ Đen đó là Whitetown (con phố Trắng). Nhưng đối với nhiều kẻ có máu mặt hay phường du đãng nơi đó vẫn được gọi với cái tên Red Silk(phố Lụa Hồng). Trước đây đó là nơi thích hợp nhất cho những anh chàng chưa nếm mùi đời với các cô nàng xinh tươi, phấn son trang điểm, nước hoa thơm lừng. Là nơi mà các công tử hào hoa đến mỗi khi trong lòng cảm thấy phiền muộn, muốn được ôm ấp các thiếu nữ trong vòng tay.

Mỗi một nhà chứa lại được án ngữ ở một địa điểm riêng, rất bí mật, thường được che giấu dưới hình thức các tiệm kĩ nghệ. Muốn ra vào phải có sự ưng thuận của mấy tên ma cô, với tấm thiệp mời là một cái lụa hồng. Khi có lụa hồng trong tay mới chỉ là bước đầu tiên, lụa hồng còn có nhiều loại, được phân chia thành nhiều cấp bậc khác nhau. Trước hết mỗi một khách làng chơi phải bỏ một khoản không nhỏ để mua một chiếc lụa hồng, nhưng đó chỉ là vé vào cửa. Muốn được các em tiếp đón, các vị khách kia lại phải chọn loại lụa hồng thêu gì, vẽ gì trên đó: kim tuyến, thêu hoa, thêu hình công hay phượng. Trong mỗi hình lại có những thứ bậc riêng lẻ, được thêu bằng màu gì sẽ quyết định thứ bậc đó: Hoàng kim, bạc, đen, xám, trắng đó là thứ tự từ cao xuống thấp. Một chiếc lụa hồng thêu hình Phượng múa Hoàng kim đủ biết giá trị lớn đến nhường nào. Với số tiền đó có lẽ đủ để mua cả một toà thành trì, làm vua làm chúa cũng được.

Thời kì xưa cũ, đúng là thời kì mà nhà chứa lên ngôi. Nhưng dưới lực lượng toà thánh, và nhất là khi Đại giáo chủ Phanxico lên trị vì, đã diễn ra một chiến dịch quy mô lớn mà người ta thường truyền tụng là Tuần lễ Trắng. Khi mà tất cả các nhà chứa, nhà thổ bị phanh phui, bắt giam tất thảy tú bà, tú ông và bè lũ ma cô, những gái làng chơi được thả tự do và chu cấp tiền và một chỗ làm để làm lại cuộc đời. Kể từ đó, phố Lụa Hồng trở thành nơi biểu diễn kịch nghệ và ca kịch lớn nhất thành Contatin. Tuy nhiên sau sự kiện Tuần lễ Trắng điều mà khiến mọi người bất ngờ chính là Đại Hồng lâu vẫn còn tồn tại.

Ngay trong thời kì mà sự nhơ nhớp và vô kỉ cương tràn ngập khắp khu phố ở Đông thành, khi mà người người truyền tụng câu nói "thứ nhất Hồng lâu, thứ nhì Kim phường", thì Đại Hồng lâu đã nổi tiếng là nơi đệ nhất ăn chơi. Nổi tiếng một lẽ bởi Đại hồng lâu có lịch sử lâu đời nhất, bởi một lẽ khác là nơi tụ hội của vô vàn giai nhân tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành, với vẻ đẹp hơn xa các tiên nữ trên Thượng giới. Và bởi nét chính là tú bà Đại Hồng Lâu, tú bà của Đại Hồng lâu không chỉ tài sắc vẹn toàn, trong triệu triệu người hiếm có mà còn rất thế lực, tiếng nói có trọng lượng đến cả bậc quân vương. Mỗi đời tú bà luôn giữ vững nghiêm ngặt quy định bất thành văn "Bán nghệ chứ không bán thân" nên rất có tiếng tăm cả trong lẫn ngoài thành. Đó chính là điểm đặc biệt nhất khi nói về Đại Hồng lâu, đệ nhất kĩ viện, đệ nhất lâu.

Và khi nhắc về phố Đông sẽ thật thiếu sót khi không nhắc đến Quán Sừng Bạc. Quán rượu nức tiếng nhất thành Contantin và các thành đô nối liền Đông Tây thế giới. Nó nổi tiếng không chỉ bởi là nơi có nhiều loại rượu, bia với độ khủng uống bằng vại mà ngay cả hương vị của nó chỉ ngửi thôi cũng khiến nhiều kẻ ngây ngất rồi. Đó là nơi bọn ma men, bợm nhậu tụ tập thâu đêm, suốt sáng. Nó là nơi mà lễ hội Vahala được khai sinh và thường niên được tổ chức, năm nào cũng có người chiến thắng(lẽ dĩ nhiên) và năm nào cũng là nơi hỗn chiến tập thể và thường thì người chiến thắng sẽ dành đa phần tiền thưởng của họ để dành cho việc trị liệu vì thương tích và vì ngộ độc đồ cồn quá mức.

Nhưng thần bí và được truyền tụng lâu dài đến nỗi nó trở thành truyền kì, đó chính là câu chuyện về cái tên của quán-Sừng Bạc. Tại sao lại đặt tên quán là Sừng Bạc, thật lạ kì phải không? Lạ kì đến độ mà ngay cả người kể lại câu chuyện Gimmer Hornder, người chủ đầu tiên của quán Sừng Bạc còn không nhớ nổi, ông ta chỉ kể lại nó tường tận nhất cho con trai ông ta, sau này là chủ quán và đã đưa quán Sừng Bạc trở thành quán rượu nổi tiếng nhất thành. Câu chuyện kể lại rằng:

Ngày nào, tháng nào, năm nào ấy nhỉ, năm tháng có lẽ không ai còn nhớ rõ nữa. Nhưng hãy biết khoảng thời đó là sau thời đại loài Rồng thống trị khắp trung giới và nhân loại đang nổ ra cuộc chiến giữa 2 quốc gia Macedon và Wevyrn. Thành Contatin lúc đó thật may mắn là nơi hoàn toàn tránh được khói lửa chiến tranh.

Vào một đêm nọ, mưa to, gió lớn, sấm chớp đùng đùng, những cây cổ thụ cũng phải run rầy, nhiều cây bật gốc, nhiều ngôi nhà bị gió tốc bay mái. Một người mặc áo trùm đen, đến gõ cửa một quán rượu nhỏ. Quán rượu nọ trông tồi tàn rách nát, mái nhà như sắp bị cuốn bay, cánh cửa thì rung lên bần bật. Nhưng người khách lạ kia gõ cửa liên hồi. Mặc tiếng gió rít gào lẫn vào trong tiếng sấm, người chủ quán nọ vẫn chạy ra mở cửa. Không hề có ý đuổi khách, ông chủ quán tươi cười mời người khách lạ vào trong.

Rót một ly rượu Rum, ông chủ quán bắt chuyện người khách lạ. Vị khách kia không nói gì, uống xong ly rượu rồi đưa ly ra phía trước, sau đó vẽ trên bàn ra hình một cái bát to, một cái hồ lô, và những đường sọc dài như dòng nước, chủ quán đoán chừng vị khách kia muốn uống thêm. Để mặc cái tính tình kì dị của vị khách lạ, ông chủ quán vẫn lấy ra một bình rượu rồi thêm một cái bát to cho vị khách kia uống. Rót rượu ra cái bát, uống liên tu bất tận, uống uống mãi, hết bình rượu nọ rồi đến bình rượu kia, người chủ quán cũng phải cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Vị khách lạ uống không biết bao nhiêu mà kể, từng hũ rượu lớn bị vứt lăn lóc, cả chum rượu cũng được khiêng ra nhưng chẳng mấy chốc cũng cạn trơn. Vị khách kia uống nhiều, nhiều lắm cho đến khi hết nhẵn rượu tích trữ trong kho của quán mới gật gà gật gù có ý định trả tiền rồi dợm bước ra đi thì người chủ quán mang ra một bình rượu cuối cùng, một chiếc binh trông khá lâu đời, không biết đã cất giữ bao lâu nay rồi.

Có lẽ cảm phục tài uống rượu quỷ khốc thần sầu của vị khách lạ thêm nữa cũng bởi chưa bao giờ có vị khách nào đến uống tại quán lâu như vậy. Từ khi mở quán đến giờ có rất ít người đến quán uống rượu, những người đến thường xuyên đã phần là bạn hữu, khách quen, còn khách lạ đến rồi đi, chỉ coi như đây là điểm nghỉ chân, sau không bao giờ quay lại. Không phải là rượu không ngon mà có lẽ quán tồi tàn, trông bề ngoài thật không mấy thiện cảm. Bởi vậy mà người chủ quán rất lấy làm mến phục người khách lạ kia, cảm thấy rất là thân quen, càng thêm phần hào cảm. Nên quyết định mang ra bình rượu lâu năm, tâm huyết bao đời, cũng là báu vật gia truyền được lưu giữ bao đời ra tiếp đãi vị khách.

Vị khách thấy vậy cũng quay trở lại bàn. Hai người như bạn tâm giao, uống rượu vô cùng vui vẻ. Thêm nữa, bình rượu kia lại vô cùng đặc biệt, chén đầu cười như nắc nẻ, chén thứ 2 uống vào nước mắt như mưa, 3 chén uống xong bừng bừng nộ khí, 4 chén vừa hết thương cảm xót xa. Hết 4 chén không ai là không gục. Ấy vậy mà vị khách kia không nói không rằng uống liền 10 chén như không, khuôn mặt ẩn sâu trong mũ trùm không hề có biểu lộ chi khác, chỉ đơn thuần gật gù như tâm đắc lắm.

Thấy lạ kì, vị chủ quán bèn uống thử, nhưng đến chén thứ 4 thì không chịu nổi nữa, lăn quay ra đó. Trong cơn mơ màng chỉ thấy vị khách kia cười sảng khoái rồi đặt vật gì đó lên bàn nói 1 từ khó hiểu "Vahala" rồi mở cửa đi mất. Tận trưa hôm sau, cơn bão cũng tan, người chủ quán mới tỉnh dậy, ngoảnh đi ngoảnh lại tìm vị khách lạ kia thì không thấy đâu nữa, chỉ thấy trên bàn là một bọc tiền và đồ vật gì đó lấp lánh ánh bạc, trông khá giống một chiếc sừng

Câu chuyện chính đến đó là kết thúc, nhưng sau này qua nhiều lời kế lại tái sinh thêm nhiều dị bản. Chỉ biết có một điều từ sau hôm đó, với số tiền trong bọc tiền, quán rượu nhỏ kia được sang sửa lại trông khang trang, sạch sẽ hơn hẳn. Và chính thức được đặt tên thành quán Sừng Bạc. Ông chủ quán đó chính là Gimmer Hornder, người chủ đầu tiên của quán Sừng Bạc, một vài năm sau yên tâm giao lại sự nghiệp cho người con cả là Black Hornder. Với tài năng và sự nhanh nhạy của mình, người con cả ấy đã pha chế một loại rượu riêng mang cả 4 hương vị của bình rượu gia truyền kia hoà quyện làm một, sau đó còn thêm thắt nhiều tình tiết vào câu chuyện khiến nó trở nên li kì và nhanh chóng được đồn thổi khắp thành. Kể từ đó câu chuyện lạ kì lại tiếp tục lưu truyền mang tiếng thơm của quán Sừng Bạc bay khắp 16 Đô thành và 23 vương quốc cả Đông và Tây, để quán trở thành đệ nhất quán rượu như ngày nay. Và lễ hội rượu- lễ Vahala-lễ hội lớn nhất thành Contantin cũng được ra đời tồn tại cho đến ngày nay

Lão Alton dắt chú ngựa già, trước khi rẽ vào phố Đông, lão đi đến lò rèn của ông lão Relmy, thợ rèn giỏi nhất thành Contantin. Lão Relmy giờ già cả rồi, hơn 80 tuổi, râu tóc bạc phơ nhưng da dẻ vẫn hồng hào, dáng đi khoẻ khoắn, cứng cáp lắm, không thấy lưng còng hay kêu than nhức xương, nhức khớp mỗi khi trở trời gì cả, trái ngược hẳn với mấy ông lão đồng niên, cũng bởi lão Relmy có thâm niên hơn 60 năm nghề rèn, rèn hàng tỷ tỷ thứ đồ nên sức dẻo dai hơn nhiều.

Mặc dù tuổi cao là vậy nhưng lão vẫn kiên quyết bám trụ với nghề rèn, vẫn tự mình đứng lò, tự cơi bễ, tự nung, tự rèn bởi theo lão, cả đời lão vẫn chưa đúc nên một thứ gì đó vĩ đại. Lão thầm mơ ước rằng một ngày nào đó lão sẽ đúc nên một thanh kiếm để đời. Một thanh kiếm chỉ cần sánh ngang phân nửa với tài năng của thần Udar, vị thần thợ rèn trong truyền thuyết tạo ra gươm thần ánh sáng-thanh LightSaber là lão vui lòng mà có thể nhắm mắt được rồi. Khổ nỗi lão lại chưa làm được nên lão cứ cố chấp bám trụ lấy lò rèn quyết không chịu về nghỉ hưu.

Lão Alton ghé vào lò rèn, cung kính chào hỏi:

-Lão Relmy, đệ nhất thợ rèn nổi danh toàn thành hôm nay cũng dậy sớm vậy sao?

Ông lão Relmy cáu kỉnh đáp lại:

-Ta mà là đệ nhất? Đệ nhất cái khỉ khô? Nếu là đệ nhất thì ta đã rèn được thanh thần kiếm rồi. Ta đệ nhất cái nỗi gì chứ. hừm hừm

Lão Alton quay sang nhìn Jame-con trai trưởng và cũng là một thợ rèn có tiếng một cách đầy thâm ý. Jame nhún vai, đáp lại:

-Chả là cụ đêm trước lại nằm mơ, mơ thấy thần Udar về báo mộng sẽ đến thời điểm rèn cây kiếm thần, thời khắc ấy sắp đến rồi. Thế nên mấy đêm nay, cụ trằn trọc không chịu ngủ, toàn nửa đêm ra lò rèn rồi chờ xem có vị nào đến nhờ rèn thần kiếm hay không. Cụ hơi cau có tý thôi, ông anh cũng biết rồi đó

Lão Alton gật đầu cười nói:

-Anh hiểu mà, lão Relmy giờ lớn tuổi rồi nên chú cũng cần quan tâm đến nhiều hơn. Chẳng may đang đêm trời trở gió thì sao?

- Cụ thì lúc nào cũng cố chấp, con cháu khuyên bảo có nghe đâu. Đành vậy nên Jame này lại phải thức cả đêm cùng cụ, gần sáng mới được chợp mắt chút.

Lão Jame chân vẫn đặt vào cái bệ đẩy, vươn vai, ngáp một hơi dài, ra chiều mệt mỏi lắm. Rồi sau đó đe búa liên hồi lên một thanh kiếm đang nung đỏ. Vừa đe vừa tủm tỉm cười nói:

-Mà ông anh qua lò có chuyện chi vậy. Định nhờ rèn thần kiếm sao?

Lão Alton cười lớn:

-Ta cần thần kiếm làm chi. Cần thần kiếm để cắt tiết, xẻ thịt, thái thịt lợn rồi mang ra chợ bán hả. Nếu có thần kiếm trong tay ta với chú bán quách luôn đi rồi mua trăm bình rượu về uống dần ấy chứ

Lão Jame cười khà khà đáp lại:

-Ông anh chỉ được cái hiểu tính Jame này. Cần nhờ rèn thêm mấy con dao phay phải không, dao hay kiếm vào tay thằng em thế nào cũng là thứ đồ tuyệt nhất

-ừ, chú giúp anh. Mấy con dao cũ mỏng quá rồi. Chú rèn thêm 2-3 con, rồi trưa anh qua anh gửi tiền

-Có gì đâu mà khách sáo vậy, ông anh mời thằng em một chầu rượu là xong, bày vẽ làm gì, tiền với nong

Lão Alton ra khỏi lò, ra hiệu chào cụ Relmy rồi nói:

-Vậy trưa ta sẽ qua lấy. Phiên chợ sớm cũng bắt đầu rồi, nhanh nhanh còn kiếm chút tiền mà uống rượu. Thế nhé cụ Relmy và Jame, ta đi đây