Buổi ấy chia xa, chương 10

 

Vương Quốc đứng sát vào tôi:
- Chỉ ăn quà thôi mà người cô đầy mùi bia như vậy à?
- Bộ uống bia là có tội à?
Thấy khuôn mặt sắc lạnh của anh, tôi bực mình đến mức muốn hét lên. Bao nhiêu hưng phấn lúc nãy bay đâu mất, tôi hếch mặt nhìn lại Vương Quốc:
- Tôi không hiểu sao anh lại khó chịu như vậy. Bộ anh chưa từng đi chơi khuya sao, thậm chí có lúc đi suốt đêm mà tôi có nói gì đâu. Đến phiên tôi đi thì lại tra hỏi, anh độc đoán quá đi.
- Bộ cô tưởng đi khuya như vậy là hay lắm sao. Tôi tuyệt đối không đồng ý kiểu đi chơi như vậy. Cô dẹp trò đó đi.
- Cái gì? Anh lấy quyền gì mà cấm tôi, có bao giờ anh cho tôi những cuộc vui như vậy chưa mà cấm. Anh Văn thì dễ chịu và vui vẻ chứ không phải lúc nào cũng khó khăn như anh. Và ít nhất ảnh cũng biết yêu tôi.
- Cô nói gì, nói lại xem - Vương Quốc quắc mắt.
Tôi sợ nhưng cũng đáp bừa:
- Thì anh nghe rồi, hỏi làm gì. Nói thật, đi chơi với một người yêu mình, đùa giỡn với mình thú vị gấp mấy lần nếu giam mình với một người khó khăn như anh, chán không chịu được.
Tôi chưa nói hết câu đã bị Vương Quốc xô mạnh xuống giường. Anh giận dữ kéo mặt tôi lại, tôi hoảng hồn hét lên một tiếng. Nhưng không có gì hết, Vương Quốc buông tay xuống, lắc đầu ngán ngẩm:
- Cô đã như vậy rồi, có giết chết cũng không thuyết phục được, tại sao tôi phải ghen cho mất thể diện chứ.
Anh ngồi yên, hai tay ôm đầu như chán nản vô cùng cực. Tôi loay hoay ngoi lên, nhìn anh một cách tò mò. Anh cứ như một người khác, tuyệt vọng, mệt mỏi, chứ không phải một con người lạnh lùng khe khắt vừa hỏi tội tôi mới đây.
Nhưng một điều làm tôi bàng hoàng nhất là sự thú nhận ghen tuông của anh. Lần đầu tiên tôi có cảm giác tự ái được mơn trớn, và tôi không hề hối hận đã nói chuyện Phan Văn. Tôi mà cũng làm cho anh đau khổ được sao?
Vương Quốc chợt ngẩng lên, bình thản:
- Cô ngủ đi, khuya rồi.
Anh đi ra ngoài, và khép nhẹ cửa lại. Tôi ngồi yên ngó theo, tự nhiên tôi thấy một chút hụt hẩng. Không biết có thật sự anh bị tôi chi phối đến mức không chấp nhận tôi yêu người khác. Đó là tự ái hay vì tình yêu vậy.
Thật bồn chồn không ngủ được, tôi lần mò xuống phòng khách định đánh đàn. Nhưng nhớ ra bây giờ đã khuya, tôi lại ngồi xuống salon, im lặng một mình trong bóng tối.
Không biết tôi như vậy bao lâu, đến lúc có tiếng người bên cạnh tôi mới giật mình ngẩng lên. Vương Quốc nghiêng đầu nhìn tôi:
- Không ngủ được hả?
- Không.
- Sao vậy? Có phải vì chuyện lúc nãy không?
- Không phải.
- Hy vọng là em nói dối.
Tôi quay lại nhìn Vương Quốc, nhưng trong bóng tối tôi không thấy gì, không cảm nhận được gì ngoài mùi thuốc lá từ hơi thở của anh. Thật không thể nào tôi bị xao xuyến với sự gần gũi này. Lần đầu tiên tôi và anh gần nhau đến như vậy. Trong không khí này tôi không muốn chống đối anh nữa. Và tôi thể hiện tình cảm của mình bằng sự lặng yên.
- Bỏ qua mấy câu nói của anh lúc nãy đi Thuyền. Đúng là anh không nên hỏi em như vậy. Em thấy anh thô bạo lắm phải không?
- Lúc nào anh cũng vậy, tôi quen rồi.
- Anh xin lỗi, thật ra anh không muốn như vậy đâu. Em biết suốt mấy ngày ở Đức anh đã nghĩ gì không?
- Anh nghĩ gì?
- Anh cứ suy nghĩ mãi về chuyện của mình và tự hỏi anh còn cơ hội để quay về với em không? Đúng là ngày trước anh đã đi xa quá, cứ ngày càng gây cho em ấn tượng bị phản bội. Trong khi tình yêu thì cứ đến trầm lặng trong lòng anh. Tới lúc anh phát hiện em mới thật sự quan trọng đối với anh, thì cũng là lúc em chán nản muốn chấm dứt. Anh có hy vọng giữ em lại không Thuyền?
Tôi nói thận trọng:
- Tôi không hiểu anh muốn nói gì.
Vương Quốc kiên nhẫn:
- Anh biết em muốn chấm dứt cuộc hôn nhân gượng ép này. Nhưng em khoan nghĩ tới sự giải thoát được không? Nếu đổ vỡ gia đình thì cả hai sẽ cùng đau khổ. Sao em không thử đón nhận anh, xem đây mới thật sự là gia đình của mình. Em cứ mơ mộng đi tìm một cuộc sống mà em cho là hạnh phúc, còn hạnh phúc trong tay thì em lại từ chối. Như vậy có lãng phí không?
Tôi chậm chạp lắc đầu:
- Nhưng tôi không muốn thứ hạnh phúc nửa vời như vậy. Nếu trước đây được nghe anh nói yêu tôi, chắc tôi đã sung sướng và chỉ cần vậy là đủ. Nhưng bây giờ tôi lớn rồi, và tôi không muốn đem tuổi trẻ của mình lãng phí trong cuộc hôn nhân kỳ cục thế này.
- Tại sao gọi là lãng phí?
- Thế anh có thấy tình cảm nào tồn tại giữa ba người chưa.
Vương Quốc trầm ngâm im lặng, tôi hiểu tôi đã đẩy anh vào tình thế khó xử. Tự nhiên tôi nản vô cùng, nản đến mức muốn bỏ mặc tất cả. Tôi đứng dậy:
- Nói nhiều cũng vậy thôi, tôi đi ngủ đây.
- Ngồi xuống đi Thuyền.
Vừa nói anh vừa kéo tay tôi. Tôi rơi xuống trong lòng anh, anh giữ tôi ngồi yên:
- Em nghĩ anh vô trách nhiệm đến mức như vậy sao?
- Anh không vô trách nhiệm, mà là tham lam.
- Không phải như vậy, thật tình là càng ngày anh càng thấy không thể sống hết mình cho Thanh Thanh. Ngày trước anh kêu gọi sự hy sinh của cổ. Vì anh nghĩ rằng khi nào em thành đạt, hai đứa sẽ chia tay. Nhưng rồi dần dần anh nhận ra anh với cổ không hợp.
- Sao vậy?
- Em cho phép anh giữ điều bí mật này cho riêng mình, được không? Không phải anh không thành thật với em, mà vì nói ra chẳng hay gì cho cả hai người.
Tôi ngọ nguậy cố thoát khỏi Vương Quốc:
- Tôi không đồng ý, tính tôi cố chấp lắm. Anh buông tôi ra đi.
Vương Quốc càng ghì chặt tôi vào người anh. Tôi cảm thấy những ngón tay anh luồng trong tóc tôi, anh ngửa mặt tôi ra, nhìn sâu vào mắt tôi:
- Đừng như vậy Thuyền, nếu em tự tin như đã từng hiểu mình thì em sẽ không thèm quan tâm đến Thanh Thanh đâu, trong lòng anh cổ không phải là đối thủ của em.
Tôi nằm im, không thể và cũng không đủ sức để phản ứng. Rồi tôi cảm thấy mình được nhấc bổng lên, an toàn và lãng mạn trong vòng tay rắn chắc của anh. Lần đầu tiên tôi hiểu được cảm giác thi vị mà tình yêu mang đến. Đó là nỗi rung động mà có thể đến suốt cuộc đời người ta cũng không thể quên được.

 

Chương 10

 

 

Nhà hàng Lạc Hoa tối nay lại dành cả lầu một để trình chiếu bộ phim ca nhạc mới của Mỹ Thuyền. Lần này không phải Luân Đức đứng ra tài trợ mà là một nhà làm phim ký hợp đồng với cô. Khách mời hầu hết là giới ca sĩ và nhạc sĩ của thành phố. Có cả giới báo chí. Từ sau bộ phim đầu tiên, Mỹ Thuyền thường xuất hiện trên tivi, cô được biết đến như một ngôi sao mới với tính cách độc đáo.
Hầu hết khách đã đến đông đủ, chỉ còn vài nhân vật chưa xuất hiện. Họ đứng từng nhóm với nhau rồi nói về bộ phim. Trong số khách chỉ có một cô ca sĩ đứng yên một góc. Cô không buồn nhìn đến ai, vẻ mặt lẳng lơ không một cảm xúc. Đó là Thanh Thanh, ngôi sao ca nhạc được giới trẻ yêu thích, cũng là đề tài bàn tán về sự tranh chấp tình cảm với ca sĩ Mỹ Thuyền.
Giới ca nhạc hầu như không ai không biết chuyện tình tay ba này. Người ta theo dõi một cách tò mò và thú vị, họ muốn biết kết thúc ra sao giữa ba nhân vật nổi tiếng. Bởi và cả hai nàng ca sĩ đều có những hào quang thu hút sự chú ý của mọi người.
Gần bảy giờ Mỹ Thuyền mới tới, hầu như mọi người đều quay lại nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện bên cạnh Vương Quốc. Trước đây người ta đã quen với hình ảnh cặp Vương Quốc, Thanh Thanh. Sự xuất hiện của anh tối nay bên cạnh Mỹ Thuyền như một sự lựa chọn dứt khoát. Điều đó làm mọi người thấy thú vị.
Thanh Thanh quên cả sự dòm ngó xung quanh. Cô tái mặt nhìn Vương Quốc đi bên cạnh Mỹ Thuyền. Anh điềm tỉnh cười chào bạn bè, bắt tay với các nhà làm phim. Rõ ràng là anh chỉ chú ý đến nghi thức xã giao, chứ không còn bận tâm về sự chạm mặt với cô.
Khi mắt họ giao nhau. Vương Quốc khẽ gật đầu chào cô. Như anh cũng không quen biết với cô nhiều hơn bất cứ ai trong phòng. Thanh Thanh nhìn qua Mỹ Thuyền bên cạnh Vương Quốc nhìn cô có vẻ trẻ con, trong sáng và tin cậy. Tất cả những nét đáng yêu đó như một áp lực đè nặng trong lòng Thanh Thanh. Làm cô phừng lên cơn căm giận điên tiết. Cô cười gằn một mình nụ cười đầy vẻ đe dọa. Rồi chủ động đi đến trước mặt Vương Quốc, không thèm chào Mỹ Thuyền cười cười tươi như vui vẻ:
- Anh Quốc, em có chuyện muốn nói mình lại đằng kia đi anh.
Cô quay qua Mỹ Thuyền, khiêu khích:
- Xin lỗi nghe Mỹ Thuyền, chúng tôi có việc riêng cần bàn, phiền cô ra chỗ khác.
Và không cần đợi phản ứng, cô kéo tay Vương Quốc đi. Mỹ Thuyền mím môi:
- Hai vị cứ tự nhiên.
Rồi cô bỏ đi chỗ khác, Vương Quốc nhìn theo cô rồi quay lại Thanh Thanh nghiêm nghị:
- Em muốn nói gì? Tại sao em lại làm như vậy?
- Vậy tại sao anh làm như vậy, anh có biết tối nay mọi người sẽ cười vào mũi tôi không. Rõ ràng là hai người muốn khiêu khích tôi, hai người biết có tôi mà cứ quấn quýt nhau trước mặt tôi, thật là quá quắt lắm.
Vừa nói cô vừa nhìn quanh, một vài ánh mắt lập tức ngó chỗ khác như không để ý đến họ. Cử chỉ đó làm Thanh Thanh thấy tức:
- Anh xem đi, người ta bảo tôi bị bỏ rồi đấy, thật là mất mặt, anh muốn tối nay tôi làm trò cười cho thiên hạ phải không?
Vương Quốc không nhìn đến ai, anh giữ nét mặt trầm tĩnh như không có chuyện gì. Chỉ có ánh mắt nhìn Thanh Thanh đầy vẻ lạnh lùng:
- Em có biết tối nay ra mắt phim của Mỹ Thuyền, anh không thể không đến. Và cũng không thể có ý tuyên bố cái gì hết. Em đã biết trước và có thể tránh mặt. Anh đã nói mình không thể tiếp tục như trước kia. Sao em tự ràng buộc mình vậy Thanh?
- Anh im đi, anh có biết mọi người đang nhìn tôi không. Anh và nó muốn bôi nhọ tên tuổi tôi phải không?
- Em đừng quan tâm đến dư luận nữa. Và cách hay nhất để giữ thể diện là em hãy bình thường như mọi người. Lôi kéo như thế này không hay đâu Thanh Thanh.
Thanh Thanh nghiến răng:
- Tôi mặc kệ, nhưng tối nay tôi không cho phép anh đi với nó, anh phải đứng bên cạnh tôi. Tôi không đồng ý cho mấy phóng viên chụp hình anh với nó đâu.
Vương Quốc cau mặt:
- Em có ý muốn độc đoán quá, anh không thể chiều ý em được.
Nói rồi anh đi về phía bàn, nhưng Thanh Thanh ghì tay anh lại:
- Anh không được đi, nếu không có tôi ở đây anh làm gì cũng được, nhưng bây giờ thì không. Mọi người sẽ cười tôi anh biết không?
Vương Quốc nghiêm nghị:
- Em đừng quên đây là chỗ đông người, nếu em sợ dư luận và báo chí thì đừng có cử chỉ như vậy. Trên thực tế anh với Mỹ Thuyền là vợ chồng. Anh không thể làm khác được, đừng làm cho anh khó xử.
Mọi người đã ngồi vào bàn, chỉ còn có Thanh Thanh và Vương Quốc đứng riêng với nhau, làm trung tâm cho mọi sự chú ý. Vương Quốc nói một cách cương quyết.
- Em lại đăng ký đi và tốt hơn là đừng làm gì quá đáng nữa.
Anh đến ngồi vào một chỗ còn trống. Thanh Thanh tức đến tím mặt. Nhưng biết mình đang là đầu đề của mọi lời xầm xì, cô đành nén giận đi về phía bàn.
Nãy giờ Mỹ Thuyền ngồi bên cạnh Phan Văn. Xung quanh cô là gia đình Luân Đức cả bà Mỹ Hương cũng đến dự. Bà rất quan tâm đến công việc của Mỹ Thuyền. Cũng như mọi người, bà cũng thấy thái độ lôi kéo của Thanh Thanh là chướng mắt, nhưng không có ý kiến.
Mỹ Thuyền nhìn lên màn hình, nhưng không thể chú ý được gì. Thái độ của Vương Quốc và Thanh Thanh làm cô cảm thấy chán nản kỳ lạ. Rốt cuộc thì đối với mọi người, họ bao giờ cũng có mối quan hệ khắng khích. Những gì Vương Quốc hứa hẹn bỗng trở thành giả dối đối với cô. Vậy mà cô lại dại dột tin vào anh, cô có thể tiếp tục ngu ngốc được sao.
Phan Văn chợt nghiêng đầu qua cô:
- Không hiểu Thanh Thanh nó muốn gì, đáng lẽ tối nay nó đừng nên đến đây. Níu kéo như vậy coi không được chút nào.
Mỹ Thuyền mím môi:
- Anh có biết tại sao không?
Phan Văn nhún vai:
- Nó biết không còn giữ được anh Quốc. Nhưng tối nay có mặt ba người thì nó làm vậy để đối phó với dư luận. Dở quá, không tới thì hay hơn.
Tôi chán quá, tự nhiên tôi thấy mình lố bịch vô cùng. Giá như trước kia, đừng ai biết tôi là vợ ảnh, có lẽ vậy mà hay hơn.
Phan Văn nói như an ủi:
- Nhưng dù sao mọi người cũng ủng hộ cô hơn, vậy là được rồi. Này, Mỹ Thuyền, cô có thấy phim này vượt xa cả phim trước không. Cô đúng là ngôi sao sáng chói đấy nhé.
- Tôi không vui đâu anh Văn. Thật tình là tôi thấy chán mọi thứ.
Phan Văn im lặng một lát, rồi thận trọng:
- Mỹ Thuyền này, chuyện tôi nói với cô hôm đó cô bỏ đi nhé, xem như tôi không hề nói gì cả.
Mỹ Thuyền ngơ ngác:
- Anh nói chuyện gì?
- Mà thôi, cô không nhớ thì hay hơn. Bỏ đi Thuyền.
Cách nói lấp lửng của Phan Văn làm Mỹ Thuyền không hiểu. Nhưng đang khổ sở chuyện Vương Quốc, nên cô không bận tâm lắm. Cô giận Vương Quốc và ghét Thanh Thanh đến hết mức. Thanh Thanh đặt cô vào tình thế lố bịch mà cô không thể phản ứng. Vì nếu phản ứng thì giống hai đứa trẻ giành một món đồ. Ở đây có đủ tai mắt cô không dám làm gì ngoài sự im lặng.
Hết phim, mọi người đứng dậy đi tán thành từng nhóm. Vương Quốc đến bên Mỹ Thuyền, anh nhìn cô với một nụ cười đặc biệt và nói nhỏ vào tai cô:
- Xem cách dàn dựng như vậy em hài lòng không? Nãy giờ em vui không?
- Không!
Mỹ Thuyền nói ngắn ngủn, rồi quay mặt đi. Vương Quốc hiểu cô đang giận, anh định giải thích thì một phóng viên đã đến trước mặt họ, anh cười chào Vương Quốc rồi quay lại Mỹ Thuyền:
- Tôi thấy phim này còn vượt xa cả bộ phim trước. Xin chúc mừng cô.
- Cám ơn anh.
- Rất ít khi được gặp cả anh Quốc và Mỹ Thuyền. Anh Quốc cho phép hỏi vài câu chứ?
Vương Quốc mỉm cười:
- Không sao, tôi không phản đối. Anh cứ hỏi tự nhiên.
- Tôi thấy có tiết mục Mỹ Thuyền biểu diễn piano rất thành công, vậy anh có đóng góp gì trong những tiết mục đó không? Anh là nghệ sĩ piano, chắc hẳn ít nhiều cũng là thầy dạy nhạc cho cô.
Mọi người hướng cặp mắt tò mò nhìn Vương Quốc, vì câu trả lời của anh cũng sẽ là cách công bố tình cảm thật sự đối với Mỹ Thuyền. Vương Quốc hình như hiểu tâm lý đó, anh nói thành thật:
- Tôi rất thích Mỹ Thuyền học nhạc, và hướng dẫn cổ từ những bản nhạc đầu tiên. Tôi ít có cô học trò nào thông minh như vậy. Dĩ nhiên thành công của cổ cũng là thành công của tôi.
Anh nhà báo có vẻ thú vị:
- Nói như vậy là anh rất nâng đỡ Mỹ Thuyền trong nghề nghiệp?
- Một phần nhỏ thôi, vì thành công của cô ở lĩnh vực khác. Tôi chỉ là người đóng góp nhỏ so với khả năng của cô.
- Nhưng nhiệt tình?
- Tất nhiên, vì hạnh phúc của cô cũng là hạnh phúc của tôi mà.
Anh nhà báo nói như nhận xét:
- Có một phu quân như vậy, cô Mỹ Thuyền thật là hạnh phúc nhỉ.
Thấy mọi người nhìn mình, Mỹ Thuyền cười gượng:
- Vâng, tôi cũng thấy vậy.
- Như vậy cô đã đạt được những điều mà không phải ai cũng dung hòa được. Đó là sự toại nguyện trong nghề nghiệp và gia đình. Cô có thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc không?
Mỹ Thuyền nói một cách máy móc:
- Tôi cũng thấy điều đó.
- Một câu hỏi có tính chất nghề nghiệp nữa nhé. Cô vui lòng cho biết cô bắt đầu đến với sân khấu như thế nào?
Nãy giờ không ai để ý Thanh Thanh đã đứng lên cạnh Vương Quốc. Nghe câu hỏi, cô lập tức xen vào với giọng khiêu khích:
- Điệu này chắc anh không ngờ đâu. Ngôi sao ca nhạc Mỹ Thuyền bắt đầu sự nghiệp vĩ đại từ sân diễn của nhà hàng. Nữ ca sĩ đã từng lê micro đến từng bàn để nhận tiền boa của khách và được khách nhậu nhẹt rất ái mộ.
Đúng là thái độ mất dạy. Một phong cách thô thiển thiếu giáo dục.
Hầu như ai cũng nghĩ như vậy và mọi người nhìn cô với vẻ phê phán không đồng tình. Vương Quốc nghiêm nghị quay mặt chỗ khác. Đối với cách cử xử tầm thường của cô, anh chọn sự im lặng để trả lời.
Nhưng Mỹ Thuyền còn quá non nớt với phong cách giao tiếp xã hội. Bị nhục mạ một cách cố ý. Cô giận run lên và quyết định không nhịn nữa. Mặt cô đỏ bừng lên, cô nói một hơi:
- Vâng, tôi đã từng hát ở nhà hàng, nhưng điều đó có gì là xấu, những bản nhạc tôi hát cũng là do sự luyện tập và tôi coi đó là hình thức lao động chân chính. Mà đã là lao động thì sân khấu, là nhà hàng hay nhà hát đối với tôi cũng không khác nhau mấy. Vươn lên như vậy dù sao cũng sạch sẽ hơn là sự quan hệ mờ ám với đạo diễn để được lăng xê.
Phản ứng của Mỹ Thuyền làm mọi người ngạc nhiên và hết sức bất ngờ. Vương Quốc định ra hiệu cho cô im lặng nhưng anh chưa kịp làm gì thì Thanh Thanh đã quắc mắt lên, hoàn toàn mất bình tĩnh:
- Mày nói ai quan hệ mờ ám với đạo diễn, đạo diễn nào nêu tên ra đi. Đồ mất dạy! Nói năng không bằng không chứng là coi chừng ra tòa bồi thường danh dự đó nghe chưa.
Mỹ Thuyền bị xúc phạm đến mức không thể kiềm chế, giọng cô run lên:
- Mối quan hệ giữa chị với đạo diễn Quốc Quân có lẽ tôi là người thứ hai biết được đấy. Chị có cần tôi nói cụ thể hơn không?
Mặt Thanh Thanh xanh mét vì tức giận cuồng nộ. Cô hét lên và xấn tới Mỹ Thuyền. Nhưng Vương Quốc đã giữ tay cô lại:
- Bình tĩnh đi Thanh, cô quá đáng làm rồi đó.
Anh quay lại Mỹ Thuyền:
- Em đừng nói nữa, như vậy không hay đâu.
Mỹ Thuyền đang giận nên không thèm nghe, cô ngẩng đầu ngó nơi khác. Anh nhà báo cũng đâm ra bối rối trước tình huống bất ngờ. Vương Quốc định kéo Mỹ Thuyền ra nơi khác. Nhưng Thanh Thanh đang trong tâm trạng hoàn toàn mất tự chủ. Cô kéo áo Mỹ Thuyền lại, hung hăng:
- Mày muốn bôi nhọ tao phải không đồ hèn, tối nay tao không nhịn mày nữa đâu.
Một góc phòng bỗng chốc trở thành chiến trường ầm ĩ. Vương Quốc đứng chắn ngang Mỹ Thuyền như bảo vệ cho cô. Cử chỉ đó làm Thanh Thanh càng điên tiết, mặc kệ mọi lời can ngăn, cô sấn tới nhất định ăn thua với Mỹ Thuyền. Mỹ Hà và một cô bạn vội kéo cô đi chỗ khác.
- Bình tĩnh lại đi Thanh, làm vậy kỳ lắm.
- Không kỳ gì cả, mày có nghe nó vu khống tao chưa, ở đây khách khứa đông như vậy mà nó sỉ nhục tao. Buông ra đi, tao sẽ cho nó một trận biết thân.
Mỹ Hân vẫn đẩy cô đi:
- Nhưng mày khiêu khích Mỹ Thuyền trước mà phóng viên đang phỏng vấn nó mày phá ngang như vậy ai mà không tức. Với lại mày miệt thị người ta quá đáng, mày có lỗi trước mà. Về đi Thanh. Tối nay mày gây một xì- cang- đăn nổi đình nổi đám rồi đó.
Bị kéo đi, Thanh Thanh tức giận cố vùng vẫy thoát ra, cô la lối um sùm làm khách ở tầng dưới tò mò đi lên. Vương Quốc không còn cách nào khác, anh nắm tay Mỹ Thuyền.
- Mình về đi.
Cả hai rẽ qua cửa hông đi xuống lầu. Khách cũng tản mạn đi về bàn. Chỉ còn Thanh Thanh đứng một góc với nhóm bạn vây quanh khuyên nhủ.
Về nhà, Mỹ Thuyền đi một mạch lên phòng. Cô ngồi xuống ôm chiếc gối vào lòng, mặt hầm hầm vì giận. Cô còn thấy uất ức vì không trả đũa được thái độ nhạo báng xấc xược của Thanh Thanh. Cô tức run cả người khi nhớ cô ta bảo cô từng lê la đến từng bàn xin tiền khách. Như vậy chẳng khác nào một người ăn xin. Thật là quá đáng.
Vương Quốc ngồi xuống cạnh cô. Nhìn khuôn mặt bừng bừng của cô, anh nói điềm đạm:
- Em bình tĩnh lại chưa? Nghe anh nói một chút được không?
Mỹ Thuyền quay lại nhìn anh, mặt vẫn lầm lì vì tức. Vương Quốc điềm tỉnh nhìn cô:
- Thái độ của Thanh Thanh lúc nãy đúng là không chấp nhận được. Nhưng tại sao em phản ứng như vậy. Anh đã khuyên em im lặng, nhưng em vẫn cố chấp làm theo ý của em, em có biết trả đũa như vậy là dở lắm không?
Môi Mỹ Thuyền mím lại, cô đứng bật dậy:
- Đến lúc này anh còn bênh vực cô ta sao? Vợ anh bị mắng nhiếc anh cũng không hề có thái độ phản ứng, đã vậy bây giờ lại trách móc tôi. Thì ra anh vẫn còn nghĩ về cô ta đến như vậy, lúc nào cũng chỉ bảo vệ cô ta. Thật không ngờ tôi ngốc đến mức tin anh. Tôi ghét anh lắm, anh cút đi cho khuất mắt tôi. Anh ra khỏi phòng tôi ngay.
Vừa nói tôi vừa quăng chiếc gối xuống giường, quay ngoắt người bỏ đi. Vương Quốc đi nhanh một bước đến chắn ngang cô:
- Em nói cái gì vậy? Em hiểu anh khuyên em cái gì không?
- Mặc kệ anh, tôi không muốn nghe, tôi ghét anh lắm.
Cô đẩy Vương Quốc qua một bên, nhưng anh cũng ráng giữ vai cô lại:
- Em định đi đâu vậy? Cũng là tật cũ, nói cái gì không vừa ý là bỏ đi phải không? Anh không cho phép em ngông nghênh vậy đâu.
- Tôi ngông nghênh?
Vương Quốc ấn cô ngồi xuống giường, anh nói một cách kiên nhẫn:
- Em làm sao vậy Thuyền? Sao bỗng nhiên em trẻ con và đố kỵ như vậy. Tính vị tha của em đâu rồi? Cho là em xem Thanh Thanh như kẻ thù, nhưng có cần phải trả đũa như vậy không?
- Thế tại sao trước đám đông và báo chí, cô ta lại tìm cách hạ nhục tôi. Tôi không thể không phản ứng để tự bảo vệ mình hay sao?
- Nhưng phản ứng như vậy đâu có hay. Chỉ cần lúc nãy em im lặng và anh có cách bảo vệ uy tín cho em rồi, em nóng nảy quá nên anh không nói được gì hết.
- Anh mà cũng nghĩ đến tôi nữa sao?
Vương Quốc bỏ qua câu nói nghi ngờ của cô, anh nói dịu dàng:
- Em hình dung thử xem, nếu anh ta viết bài báo tường thuật lại cuộc gây gỗ giữa hai người, dư luận sẽ đánh giá em ra sao. Chắc chắn là em ngang với Thanh Thanh rồi. Vậy tại sao em không im lặng với thái độ bỏ qua. Em càng vị tha thì cách cư xử của Thanh Thanh càng trở nên tầm thường. Em hiểu điều đó không?
Mỹ Thuyền ngồi im một lát rồi thở dài:
- Có lẽ anh là người từng trải, anh đã quen với những giao tiếp xã hội nên biết cách ứng xử còn tôi thì không.
- Không phải anh từng trải, mà đó là phản ứng hay nhất nếu bị rơi vào tình huống như vậy.
- Tôi biết mình đã nông nổi khi trả đũa. Nhưng không vì vậy mà tôi tha thứ cho cô ta. Trong đời mình, nếu có người nào làm tôi ghét nhất thì đó là cô ta.
Vương Quốc cúi đầu ngồi im, anh hiểu sự căm hận sâu xa của Mỹ Thuyền. Điều đó làm anh thấy bất lực. Bây giờ dù anh có yêu thương cô đến mấy cũng không thể xóa bỏ được nỗi buồn của quá khứ. Càng yêu cô anh càng chán chường nhận ra mình đã làm khổ cô đến mức tàn nhẫn. Tình cảm của Mỹ Thuyền bây giờ rất mong manh nên anh sợ có bất cứ biến động nào. Nhất là những gì có liên quan đến Thanh Thanh.