Buổi ấy chia xa, chương kết

Thấy Mỹ Thuyền có vẻ chán nản, anh nhấc cô ngồi vào lòng, áp mặt vào mặt cô:
- Đừng buồn nữa Thuyền, cứ coi như lúc nãy không xảy ra chuyện gì, được không em.
Anh cúi xuống môi cô, ngay lúc đó, tiêng chuông vang lên phía bàn. Mỹ Thuyền đứng dậy đến cầm máy. Rồi cô quay lại, hờn giận:
- Của anh.
Cô lẳng lặng đi thay đồ. Vương Quốc đứng bên bàn, anh khẽ cau mày khi nhận ra giọng Thanh Thanh, anh nói thật nhỏ:
- Chuyện gì vậy?
- Nhiều chuyện lắm. Tôi đang muốn chết đi cho rồi, tại sao lúc nãy anh đối xử với tôi như vậy?
Vương Quốc liếc về phía Mỹ Thuyền. Cô đang ngồi vào bàn phấn, có vẻ như không quan tâm đến anh. Vương Quốc nghiêm giọng:
- Đừng nói chuyện đó nữa, anh mệt lắm. Và từ đây về sau chúng ta cũng không có gì để nói, chào em.
Anh bỏ máy xuống, quay lại nhìn Mỹ Thuyền:
- Em đang nghĩ gì vậy?
Mỹ Thuyền buông xuôi tay trong tư thế buồn chán:
- Tôi đang nhớ đêm đầu tiên sau đám cưới, lúc đó tôi vui vẻ và náo nức cho một cái gì đó hứa hẹn. Nhưng rồi cô ta gọi điện tới và anh bỏ đi. Bao giờ cô ta cũng tồn tại xung quanh tôi. Lúc nãy cũng vậy, tôi không biết mình sẽ chịu đựng đến bao giờ.
Vương Quốc không trả lời, anh kéo cô đứng dậy ôm ngang người cô:
- Em vẫn còn tư tưởng muốn giải thoát khỏi anh, có đúng không, đừng như vậy Thuyền. Em còn tư tưởng đó anh thấy căng thẳng quá.
Mỹ Thuyền gỡ tay anh ra, đến ngã người xuống giường nhắm mắt lại như ngủ. Vương Quốc đến tắt đèn. Anh ngồi yên trong bóng tối, lặng lẽ suy nghĩ.
Ở dưới nhà có tiếng chuông vọt lên. Vương Quốc đến cửa sổ nhìn xuống đường. Anh cau mặt khi nhận ra Thanh Thanh đang đứng dưới cổng. Cô nhấn chuông liên tục như quyết tâm phải vào nhà cho bằng được. Vương Quốc nhìn qua Mỹ Thuyền. Có vẻ như cô đã ngủ và không hề bị đánh thức. Anh đi nhanh xuống nhà dưới rồi ra mở cổng.
Khuôn mặt Thanh Thanh như bừng bừng cơn thịnh nộ. Cô mím môi nhìn Vương Quốc chằm chằm. Anh hỏi một cách từ tốn:
- Em đi đâu vậy?
- Tôi đến để nói chuyện lúc nãy, anh đừng mong tránh né tôi. Nếu không cho tôi vào nhà, tôi sẽ la ầm lên cho cả xóm nghe, lúc đó thì đẹp mặt cho anh lắm đấy.
Vừa nói cô vừa xô mạnh Vương Quốc qua một bên, đi băng băng vào nhà. Cô toan phóng lên cầu thang. Nhưng Vương Quốc đã đi nhanh đến giữ tay cô lại.
- Em đi đâu vậy? Có lẽ em tự do quá mức rồi đó Thanh.
Thanh Thanh giằng tay ra:
- Tôi tìm Mỹ Thuyền, anh gọi nó xuống đây đối chất với tôi, tôi không bỏ qua chuyện này đâu.
Vương Quốc nghiêm nghị:
- Bây giờ tối rồi, em về đi. Và anh khuyên em quên chuyện lúc nãy đi. Em làm bậy bao nhiêu đó là đủ rồi.
- Tôi làm bậy chuyện gì? Trước mặt mọi người anh để nó nhục mạ tôi như vậy mà không thấy lương tâm cắn rứt. Tại sao anh cư xử với tôi như vậy chứ?
Vương Quốc hất mặt về phía salon:
- Nếu muốn nói chuyện đàng hoàng thì em ngồi xuống đi. Và nhớ đừng có la hét ầm ĩ. Nếu không anh sẽ không lịch sự với em đâu.
Anh đến ngồi một góc, bình tĩnh nhìn Thanh Thanh hậm hực quăng xắc tay xuống bàn :
- Mỹ Thuyền đang ngủ, em có thể nhẹ nhàng một chút không ?
Thấy cô trừng mắt định nói. Anh giơ tay chận lại :
- Thật ra em muốn gì vậy? Em trách anh điều gì? Em đã hành động ngông nghênh thiếu văn hoá như vậy, anh còn có thể làm gì khác được. Em còn muốn được bênh vực sao ?
- Phải rồi, ngày trước thì anh sẵn sàng che chở tôi mọi thứ. Nhưng bây giờ thì phải chăm chút cô vợ cưng của anh. Anh coi tôi là cái gì vậy, một món đồ thừa phải không ?
- Đủ rồi Thanh
- Không, anh không được tránh né như vậy. Tối nay vì anh mà tôi bị mất mặt. Nếu bài báo đó thuật lại chuyện tay ba giữa chúng ta thì tôi còn gì là danh dự chứ?
- Em thừa biết báo chí bây giờ không đăng những mẩu tin như vậy. Còn đối với dư luận thì tự em phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình. Tại sao anh ta đang phỏng vấn Mỹ Thuyền mà em ngang nhiên xen vào? Đã vậy còn đem chuyện của cổ ra soi mói. Em muốn mọi người cười Mỹ Thuyền, nhưng em có nghĩ như vậy là thiếu tế nhị không?
- Nếu lúc đó tôi thiếu tế nhị, sao anh không tìm cách giữ thể diện cho tôi?
- Xin lỗi em, anh không làm nổi chuyện đó. Nói bao nhiêu đó đủ rồi Thanh, em về đi
Thanh Thanh gào lên:
- Không về, anh không được đuổi tôi. Anh không được cư xử với tôi như vậy, tôi không chịu thua đâu
- Vậy bây giờ em muốn gì?
- Anh thừa biết rồi, còn hỏi nữa sao ?
- Chuyện đó anh đã nói dứt khoát với em rồi, anh không muốn nhắc lại nữa
- Nhưng em không chịu được, em muốn biết có phải Mỹ Thuyền bắt buộc anh chia tay với em không?
Vương Quốc lắc đầu mệt mỏi:
- Khi đã không hợp nhau rồi, có Mỹ Thuyền hay không mình cũng phải chia tay thôi.
- Không phải, anh nói dối, anh bị nó quyến rũ nên chán tôi. Có dám thừa nhận điều đó không?
Vương Quốc chợt ngẩng mặt lên:
- Đúng, em đã hiểu như vậy rồi thì anh cũng không còn gì để giấu em. Thú thật là anh không chịu nổi những lời đay nghiến của em. Em làm anh ngạt thở vì tình yêu ích kỷ và sự dối trá thường xuyên, đến nỗi ở bên em mà anh cứ hoang mang không biết đâu mới là bản chất thật sự của em. Em làm cho anh thèm được những phút vô tư khi ở cạnh Mỹ Thuyền. Cô ấy trong sáng thật sự chứ không phải là vẻ dịu dàng nguỵ tạo như em. Xin lỗi vì anh có hơi tàn nhẫn, nhưng không nói ra ý nghĩ thật của mình thì chẳng khác nào anh lừa dối em. Em tự suy nghĩ sẽ hiểu ra điều đó
Mặt Thanh Thanh cứng đơ như pho tượng. Cô ngồi lặng đi. Cuối cùng thì Vương Quốc cũng nói ra ý nghĩ thật của anh, một điều mà cô đã nghi ngờ từ lâu. Rốt cuộc thì anh không còn chịu đựng cô được nữa. Nghĩa là anh đã hết yêu cô chứ không phải vì trách nhiệm với Mỹ Thuyền. Giọng cô lạc đi:
- Có nghĩa là anh yêu Mỹ Thuyền thật sự đúng không ?
Vương Quốc không trả lời, sự thừa nhận của anh làm Thanh Thanh phẫn nộ hét lên:
- Anh đúng là đồ đểu, đồ gạt gẫm tình yêu. Tôi thù anh lắm!
- Bình tĩnh lại đi Thanh, em có biết bây giờ khuya lắm rồi không?
- Tôi không thèm bình tĩnh. Tôi sẽ nói cho mọi người biết anh là đồ nói láo
- Anh dối em chuyện gì vậy? Tại sao em bắt anh phải nói ra điều anh không muốn nói chứ? Em giấu anh về quan hệ giữa em với anh Quân.Vậy mà anh có trách em đâu. Tại sao em không nhìn lại em đã đối xử với anh như thế nào?
Thanh Thanh ngắc ngứ ngồi im, rồi cô chợt đứng dậy, cặp mắt sáng quắc :
- Rồi anh sẽ hối hận vì chuyện này. Tôi sẽ không để cho hai người yên ổn đâu
Cô bỏ chạy ra ngoài.Vương Quốc ngồi im nhìn theo, anh gục xuống hai tay ôm đầu một cách chán chường
Ở ngoài đường có tiếng hét hãi hùng của Thanh Thanh.Vương Quốc ngẩng lên, rồi đứng dậy đi nhanh ra cổng. Ngay trước nhà anh, một chiếc Dream ngã cồng kềnh trên mặt đường. Gần đó là Thanh Thanh nằm bất động. Người ta bắt đầu đứng lại đông nghịt. Vương Quốc muốn điên lên vì lo anh bồng Thanh Thanh lên, áp mặt vào ngực cô. Giọng anh khàn đi gấp rút khi nói với một người đi đường:
- Làm ơn gọi giúp tôi xe cấp cứu
Một lát sau tiếng còi cấp cứu inh ỏi góc đường. Đám đông dạt ra, người ta giúp Vương Quốc đặt Thanh Thanh vào xe
Mỹ Thuyền đứng yên bên đường nhìn theo. Nãy giờ cô đã đứng ở cầu thang nghe hết câu chuyện của hai người. Cô thấy lòng mình là đủ thứ cảm giác khác nhau nhưng trên hết là sự chán chường
Cô lặng lẽ trở vào nhà. Ngồi thu mình trong phòng khách, cô hình dung nỗi lo của Vương Quốc mà không biết mình buồn hay vui. Thậm chí nếu Thanh Thanh có bị cái gì trầm trọng, chắc người ân hận cũng là cô
Có tiếng chuông reo, Mỹ Thuyền cũng không buồn nhấc máy. Cô biết đó là điện của Vương Quốc bảo là anh sẽ không về đêm nay
Vẽ mặt lo thất thần của Vương Quốc cứ mãi ám ảnh cô. Nếu không còn tình yêu sâu đậm chắc anh sẽ không hốt hoảng đến vậy. Bây giờ Thanh Thanh bị nạn, cô không ích kỷ đến mức ghen với cô ta. Nhưng thái độ của Vương Quốc làm cô có cảm giác mình bị lừa. Anh bảo yêu cô, nhưng thật ra trong lòng anh chỉ tồn tại Thanh Thanh. Cô phải làm gì bây giờ?
Chương Kết
Thanh Thanh ngồi dựa thành giường, im lìm nhìn ra cửa sổ. Từ lúc tỉnh lại đến giờ cô không hề nói chuyện với Vương Quốc. Thậm chí phủ nhận cả sự săn sóc của anh. Chiếc chân băng bột làm cô bực bội.
Suốt ngày cộng với cơn giận của buổi tối ở nhà anh, cô thấy hận anh đến mứa muốn dày xéo đay nghiến cho hết mức. Nhưng đây là bệnh viện, không thể la hét được. Cô hằn học với anh trong từng cử chỉ và hoàn toàn không mềm lòng trước những cố gắng săn sóc của anh.
Chiều nay trong phòng chỉ còn hai người. Bạn bè đến thăm cô với nhiều quà. Vương Quốc kiên nhẫn sắp xếp chiếc bàn thật gọn khi mọi người đã về. Thanh Thanh nhìn những cử chỉ của anh với vẻ lạnh lùng khó khăn, cố gắng phớt lờ vẻ khó chịu của cô, giọng anh dịu dàng:
- Em thấy đói chưa, có muốn ăn gì không?
- Không, cám ơn.
Vương Quốc im lặng xếp lại mấy tờ báo bừa bộn trên giường, nhưng cô giằng lại cáu kỉnh:
- Tôi chưa đọc xong, đừng có đụng vào đồ của tôi
Không dằn được, cô bắt đầu đay nghiến:
- Tối nay tụi nó ra Vũng Tàu diễn, còn tôi thì phải chịu ngồi đây. Tại ai mà tôi khổ sở thế này đây hả? Anh vừa lòng chưa?
- Anh có thể nói xin lỗi không?
- Xin lỗi rồi chân tôi có lành được không? Ai mượn anh vô đây lo cho tôi? Khi tôi còn có thể đi đứng vui vẻ sao anh không lo. Đồ nguỵ quân tử!
Vương Quốc im lặng nhìn cô một cái. Nhưng cô không nhận ra sự vô lý của mình. Ngược lại, thái độ chịu đựng của anh chỉ làm cô thịnh nộ:
- Tôi biết anh chán tôi lắm rồi, bây giờ trong lòng anh chỉ có Mỹ Thuyền là hoàn hảo. Đến nỗi trước mặt bạn bè nó hạ thấp tôi anh cũng xem là chuyện hiển nhiên. Tại hai người mà tôi ra nông nổi thế này. . .
- Mình đừng nhắc lại chuyện cũ được không Thanh, anh không muốn nghe nhắc đến Mỹ Thuyền nữa
- Không muốn thì kệ anh, nhưng tôi muốn nói cho đến chết tôi cũng không quên thái độ của anh buổi tối đó đâu
Vương Quốc thở dài và cố gắng xoa dịu sự phẫn nộ của cô:
- Anh biết em rất giận anh, nhưng chuyện gì đã qua thì nên cho qua. Em ráng chịu đau một chút. Anh biết thế này làm em khó chịu lắm. nhưng mai mốt chân em lành lại rồi, em sẽ không nhớ chuyện đó nữa đâu, nghĩ chuyện khác đi Thanh
- Làm sao mà nghĩ khác được, anh biết tôi hận anh cái gì không, tôi biết trong lòng anh bây giờ chỉ cô Mỹ Thuyền thôi. Anh thay đổi giống hệt một tên sở khanh, nếu còn yêu tôi thì buổi tối đó anh đã không cư xử như vậy
- Nếu không còn nghĩ tới em thì mấy ngày qua anh đã không có mặt ở đây, tại sao em không hiểu sự cố gắng của anh, em chỉ biết. . .
Vương Quốc chợt im bặt khi thấy cô y tá bước vào. Anh nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy:
- Anh về nhà một chút, lát nữa anh trở vào với em
Thanh Thanh nguẩy đầu không thèm nghe. Cô rất bực mỗi khi anh về nhà. Nhưng lúc này cô không nói gì được, đành nhìn theo một cách bực tức.
Vương Quốc về nhà, Mỹ Thuyền đang dọn bàn ăn trong bếp. Thấy anh giọng cô bình thản:
- Anh có ăn bây giờ không, em chờ
- Anh muốn tắm một chút
Nói rồi anh đi lên phòng, nằm ngả người xuống giường một cách mệt mỏi. Hơn một tuần, suốt ngày ở cạnh lo Thanh Thanh, anh thấy mệt mỏi và căng thẳng đến mức không đủ sức để nói chuyện với Mỹ Thuyền. Những lần về nhà ngắn ngủi anh chỉ trao đổi những gì cần thiết. Thanh Thanh đã làm anh kiệt sức vì những cơn phẫn nộ thường xuyên của cô.
Vương Quốc ngồi lên đi qua phòng tắm. Nước lạnh làm anh thấy dễ chịu lại. Những ý nghĩ quanh quẩn và cảm giác chịu đựng lúc ở bệnh viện tạm quên lãng. Ý nghĩ của anh lại quay về Mỹ Thuyền. Anh cảm nhận được sự tĩnh lặng không bình thường của cô. Anh biết cô phải chịu đựng cú sốc như anh. Có điều cô nghĩ gì anh không hiểu cụ thể
Vương Quốc đi xuống phòng ăn, Mỹ Thuyền vẫn còn chờ anh. Cô chống cằm, ngón tay vể những đường vô nghĩa trên mặt bàn. Dáng điệu rầu rĩ của cô làm Vương Quốc nhói tim. Anh cúi xuống, gục mặt trong cổ cô
- Em nghĩ gì vậy Thuyền? Nhìn em sầu thảm quá. Tại anh phải không?
Mỹ Thuyền vẫn ngồi yên. Thật lâu cô mới lên tiếng:
- Anh ăn cơm đi. Tối nay có phải vào đó không?
Vương Quốc đứng thẳng lên, im lặng. Anh khó mà nói được với cô điều hiển nhiên này. Dù rất khổ tâm khi phải làm khổ Mỹ Thuyền, anh vẫn không thể làm khác được. Không thể bỏ mặc Thanh Thanh với thương tích và tâm trạng oán giận. Anh sợ Thanh Thanh sẽ làm điều gì đó kinh khủng để thoả mãn cơn giận của cô
Mỹ Thuyền ngước lên nhìn anh:
- Em hỏi làm anh khó xử quá phải không? Nhưng em chỉ hỏi vậy thôi. Anh ăn đi
Cô đẩy nhẹ chén về phía Vương Quốc nhưng anh vẫn ngồi yên:
- Mấy hôm nay em nghĩ gì vậy Thuyền?
Mỹ Thuyền lặng thinh. Nếu nói về ý nghĩ của mình thì có lẽ cô sẽ nói đến tối. Vương Quốc có thời giờ để nghe không?
Cô mím môi thở nhẹ:
- Em nghĩ nhiều thứ lắm. Và em đã quyết định rồi, nhưng em đợi khi nào chị ấy ra viện và có thể rảnh rỗi nghe em nói
Vương Quốc nhíu mày suy nghĩ:
- Tại sao không thể nói bây giờ, anh muốn biết em đang nghĩ gì, hy vọng không phải là ý nghĩ giải thoát?
"Đến lúc như vậy rồi thì không thể im lặng được nữa". Mỹ Thuyền nghĩ thầm. Cô ngước mắt lên một vẻ vừa dịu dàng vừa cứng rắn trên nét mặt:
- Em có kết quả thi đại học rồi, tháng sau bắt đầu nhập học
Vương Quốc nhướng mắt nhìn cô, anh lắc đầu như ân hận:
- Chuyện quan trọng như vậy mà anh cũng không hay, đáng lẽ anh phải đưa em đi coi điểm. Giận anh không Thuyền?
- Chuyện nhỏ mà anh
Vương Quốc nhìn cô chăm chú. Mỹ Thuyền bắt đầu khách sáo với anh lúc nào vậy? Hơn một tuần nay anh hầu như đã không quan tâm cô sống ra sao. Thật là nghịch lý, anh yêu cô sâu đậm mà trên thực tế lại chẳng làm gì để biểu hiện tình cảm của mình. Tội nghiệp Mỹ Thuyền, cô luôn nhận ở anh những sự phiền muộn. Càng nghĩ càng thấy ân hận. Anh choàng tay qua người Mỹ Thuyền, ôm siết cô vào lòng:
- Em không biết là anh ân hận đến mức nào đâu. Ráng đi Thuyền, khi nào Thanh Thanh khoẻ hẳn, anh sẽ không còn quan hệ với cô nữa
Mỹ Thuyền nhìn đăm đăm xuống mặt bàn, cô nói đều đều:
- Anh không cần hứa hẹn vậy đâu. Với em bây giờ anh yêu hay không yêu em không quan trọng nữa
Vương Quốc nhìn cô sững sờ, anh buông cô ra, im lặng chờ Mỹ Thuyền nói tiếp:
- Những lúc anh vắng nhà, em đã nghĩ đủ thứ. Đến lúc có kết quả đại học, em mới hiểu ra mình cần làm gì, mình chia tay đi anh
Vương Quốc vẫn lặng yên nhỉn cô, vẻ mặt choáng váng. Cái nhìn dữ dội của anh làm Mỹ Thuyền hơi chùng lại nhưng cô ngẩng mặt lên, cương quyết:
- Anh bảo là yêu em nhưng thật ra tình cảm và trách nhiệm của anh đối với chị Thanh đã sâu đậm quá rồi, anh không thể nào quên chị ấy được đâu
Vương Quốc lầm lì:
- Điều gì làm khẳg định như vậy?
- Có thể anh không biết nhưng em thì thấy hết. Em thấy vẻ chết đứng của anh lúc chị ấy nằm bất động ngoài đường và trong suốt tuần qua anh không hề đến nhạc viện dạy. Em biết anh huỷ bỏ chuyến lưu diễn ở Ý mà không cần biết đến tổn thất ra sao. Nếu tâm trí anh không đặt hết vào chị Thanh, liệu anh có sao lãng công việc của anh không?
Cô ngừng lại quan sát Vương Quốc, sự im lặng của anh làm tim cô đau nhói. Và vì vậy nó càng làm cô cứng rắn hơn:
- Tình cảm đối với chị ấy đã chi phối mọi ý nghĩ của anh rồi. Như vậy anh sẽ không bao giờ dứt bỏ được mối quan hệ đó. Còn em thì chỉ là người đến sau, làm sao anh có thể yêu hết mình được. Chỉ còn cách là chúng ta chia tay
- Đó là ý nghĩ thường xuyên trong đầu em chứ không phải mới đây
- Có thể, nhưng bây giờ đến lúc phải quyết định rồi. Em sẽ về nhà má lớn, sẽ lo học và sống yên ổn với tình cảm gia đình. Em nghĩ cảm giác đó sẽ êm dịu hơn là cứ đeo đuổi tình yêu của anh. Chị Hà và anh Đức cũng đã đồng ý như vậy, cho nên em tin là mình không sai lầm
- Em có đủ can đảm huỷ bỏ cuộc hôn nhân của mình sao?
- Vâng, vì em không muốn phải khổ sở suốt đời
- Anh đâu phải là hung thần của em, càng không hề đày đoạ em
- Nhưng trên thực tế anh đã làm như vậy
Vương Quốc cắn chặt răng:
- Trong hoàn cảnh này anh không thể bỏ mặc Thanh Thanh, cũng không thể viện lý do để giải thích với em được. Nhưng anh xin em, cho anh một cơ hội đi Thuyền
- Không, em không tin anh sẽ bỏ được chị ta. Em đã nghĩ kỹ rồi và tự nguyện rút lui. Miễn cho em phải nghe giải thích đi anh Quốc
Mỹ Thuyền đứng dậy bỏ đi lên lầu. Vương Quốc ngồi yên nhìn theo cô. Anh biết có năn nỉ cũng vô ích. Cô đã quyết định rồi, còn anh trong tình thế này thì còn có thể giải thích điều gì bây giờ.
Vương Quốc dằn mạnh tay xuống bàn. Anh cắn chặt răng, cảm giác bất lực làm anh nổi giận mà không biết trút vào đâu. Cuối cùng rồi anh cũng không giữ được Mỹ Thuyền, chưa bao giờ anh thấy mọi thứ vô vị như bây giờ
*****************
Mỹ Thuyền đứng tựa lan can, đôi mắt buồn bã nhìn về phía bờ sông. Nơi đó Phan Văn và Thanh Thanh đang nắm tay đi bên nhau với vẻ hạnh phúc. Cô nhìn thật lâu, rồi cúi đầu âm thầm bỏ đi
- Cắt
Mỹ Thuyền đứng lại, Quốc Quân đi đến bên cô:
- Được rồi đó Mỹ Thuyền. Nhưng nét mặt buồn thêm chút nữa. Diễn lại nghe
Mỹ Thuyền trỏ lại vị trí. Lần nảy cô diễn đạt hơn. Nhưng phải quay thêm vài lần vì ở đàng kia Thanh Thanh phải sửa lại tư thế đứng.
Cuối cùng thì cảnh quay cũng xong.
Mỹ Thuyền rời vị trí diễn. Cô đến băng đá ngồi xuống, thờ ơ nhìn bờ sông. Cảm giác khó chịu lại xâm chiếm lấy cô. Lần này vô tình cô và Thanh Thanh cùng có mặt trong bộ phim ca nhạc của Quốc Quân. Trên suốt chuyến xe từ thành phố đến đây cả hai cùng tránh nhìn nhau như không nhận ra sự có mặt nhau. Với Mỹ Thuyền thì dù cố gắng đến mấy cô cũng không thể dập tắt được sự khổ sở khi thấy mặt cô ta
Có tiếng chân đi lại gần. Mỹ Thuyền quay lại, mắt thoáng vẻ ngạc nhiên khi nhận ra Thanh Thanh. Cô nhích ra đầu bên kia. Thanh Thanh tự nhiên ngồi xuống:
- Trời nắng quá
Mỹ Thuyền không trả lời. Thanh Thanh cũng im lặng một lát, rồi lên tiếng:
- Không ngờ mình gặp nhau ở đây
- Hình như chị không thích lắm
- Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều không thích gặp nhau, đúng không?
Mỹ Thuyền thờ ơ:
- Tuỳ chị nghĩ
Thanh Thanh chợt cười khan ;
- Cảnh lúc nãy cũng giống như chuyện ba chúng ta nhỉ? Có điều thực tế cả tôi lẫn cô đều không giữ được Quốc. Như vậy cũng công bằng thật
Mỹ Thuyền vẫn nhìn thẳng phía trước:
- Chị nói gì tôi không hiểu
Thanh Thanh quay lại, cô chợt đổi giọng:
- Tôi nghĩ bây giờ mình không có lý gì để xem nhau như kẻ thù nữa. Thà cứ nói thẳng một lần rồi hết. Tôi chán cái cảnh mình có nhiều kẻ thù lắm rồi
- Tôi không hiểu chị nói gì - Mỹ Thuyền lặp lại
Thanh Thanh khó chịu nhìn vẻ lạnh lùng của Mỹ Thuyền, rồi cô nhếch miệng:
- Cô có hay liên lạc với anh Quốc không? Đừng lo, tôi không vì vậy mà nổi khùng lên đâu, dù gì ảnh cũng đi rồi, tôi không giữ được ảnh thì ảnh quen với ai là tuỳ. Một năm nay tôi đã quen được ý nghĩ mình sẽ đi tìm tình cảm khác rồi.
Mỹ Thuyền mở lớn mắt:
- Thật tình là tôi không hiểu chị muốn ám chỉ gì. Tôi nghĩ khi tôi rút lui thì hai người đã có hạnh phúc. tại sao chị lại cay cú với tôi
- Tôi nói thật đấy chứ. Anh ấy đã rũ bỏ tôi như vậy, tôi còn hy vọng gì mà chờ đợi, thật ra người khổ nhất là ảnh chứ không phải tôi đâu. Cô có thấy vậy không?
- Tôi không hiểu sao chị lôi tôi vào giữa hai người. Tôi đã rút lui như vậy chị vẫn không vừa ý à, chẳng lẽ chị muốn tôi biến mất trên đời này chị mới bằng lòng sao?
Thanh Thanh có vẻ không quan tâm đến lời nói của Mỹ Thuyền. Nếu là trước đây hẳn cô đã nổi xung lên vì cách châm biếm như vậy. Nhưng bây giờ, có lẽ thời gian đã làm mòn ngọn lửa trong lòng cô. Nhưng không phải vậy mà cô đã bớt đi sự thù hận đối với Mỹ Thuyền:
- Cô đừng giả vờ nữa, cứ nói như thể cô không biết gì hết vậy. Nhưng cô thấy đấy, cô có trong sáng đến đâu thì cũng không giữ được ảnh đâu. Không chừng giờ này ảnh đã cưới một cô vợ ngoại quốc và có một gia đình hạnh phúc, chứ không phải như chúng mình. Phụ nữ mà, bao giờ cũng thiệt thòi hơn phải không?
Mỷ Thuyền nhìn Thanh Thanh không chớp mắt:
- Chị nói như vậy nghĩa là anh ấy…...
Thanh Thanh khó chịu:
- Chẳng lẽ cô không biết anh Quốc qua Đức rồi sao? Người ta mời ảnh dạy. Có lẽ ảnh sẽ không về Việt Nam nữa đâu, có gì để ảnh luyến tiếc chứ
Mỹ Thuyền nghẹn lời ngồi im. Không ngờ Vương Quốc đã bỏ đi như vậy. Dù cố gắng tự bảo điều đó không liên quan đến mình, cô vẫn thấy một sự đau khổ kỳ lạ. Anh bỏ đi mà không đến từ giã cô. Như vậy là trong lòng anh cô đâu có quan trọng
Thấy đôi mắt sưng sưng của Mỹ Thuyền, Thanh Thanh nói một cách đắc thắng:
- Vậy ra cô không biết chuyện gì hết. Khi chia tay ảnh chỉ đến từ giã tôi. Cô thấy đấy, dù sao thì tôi cũng có ảnh hưởng với ảnh hơn cô
- Chúc mừng sự ảnh hưởng của chị
Mỹ Thuyền nói rồi đột ngột đứng dậy bỏ đi. Cô đang chới với trong tâm trạng hụt hẫng bất ngờ, nên không biết cử chỉ của mình làm Thanh Thanh khoan khoái với ý nghĩ bao giờ cô cũng là người thua cuộc.
Trên đường trở về thành phố, cô ngồi im lìm trong góc xe, ý nghĩ Vương Quốc vĩnh viễn ra đi làm cô thấy đau khổ kỳ lạ. Một năm qua cô chưa bao giờ thôi nghĩ đến anh. Còn anh thì vừa chia tay đã lập tức quay lưng với tình cảm. Cuối cùng thì Thanh Thanh mới thật sự là quan trọng với anh. Cô ta rất đúng khi hãnh diện về điều đó
*************.