Đến đây nào, bác sĩ của anh - Chương 34 - 35

Chương 34: Sống trong căn hộ cao cấp thật bất tiện (3)

Tô Nhất Minh lại một lần nữa nóng ruột ném điện thoại xuống đất, suýt phát điên. Không có người nghe máy, Trình Vũ Phi đã biến mất hai tiếng rồi. Hôm qua cô trực đêm, hôm nay nghỉ ở nhà. Tô Nhất Minh đã gọi điện thoại hẹn cô đến nhà hàng gần công ty dùng bữa trưa.

Anh đến nơi trước giờ hẹn, gọi món móng lợn giòn cay, cá nướng cay mà cô thích nhất, nhưng thức ăn đã dọn đầy bàn mà cô vẫn chưa đến. Tô Nhất Minh gọi cho cô không biết bao nhiêu lần mà chẳng ai nhấc máy. Anh gọi đến bệnh viện cũng không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng thu được gì ngoài việc chắc chắn Trình Vũ Phi đã rời khỏi bệnh viện.

Bây giờ cả khoa cấp cứu đều đã biết bác sĩ Trình kính mến của họ đã mất tích hai giờ lẻ tám phút. Nhưng không ai tin đó là thật, bọn họ đều hi hi ha ha đoán mò bác sĩ Trình có thể đi đâu, mua sắm, làm đẹp, thậm chí có người còn nói chắc như đinh đóng cột với Tô Nhất Minh là nhìn thấy Trình Vũ Phi bước lên chiếc BMW của một anh chàng đẹp trai nào đó để Tô Nhất Minh giữ cô chặt hơn, nếu không Trình Vũ Phi sẽ bị một trăm lẻ tám kẻ theo đuổi cô cướp đi mất.

Tô Nhất Minh tức lồng lộn, cảm thấy bọn bác sĩ chỉ là những gã đồ tể mặt mày hung tợn ném đá giấu tay, chẳng có chút nào là hình tượng thiên thần cứu người cả. Anh rầu rĩ cúp điện thoại, lòng như lửa đốt. Anh tin bác sĩ Trình bảo bối của anh chắc chắn đã xảy ra chuyện. Trước đó trong điện thoại rõ ràng còn nói với anh sẽ đến ngay, từ bệnh viện đến đây cũng chỉ khoảng mười mấy phút đi xe, có thế nào cũng chẳng thể lâu đến hai tiếng đồng hồ như thế.

Tô Nhất Minh lục tung điện thoại tìm số của một người bạn làm bên an ninh quốc gia, muối mặt gọi cho anh ta. Người bạn đó không cười nhạo anh, trái lại còn rất nghiêm túc thông báo cho anh biết gần đây tình hình trị an ở khắp nơi rất rối ren, cướp của giết người, bắt cóc, cưỡng hiếp… Tô Nhất Minh đưa tay lên ngực trái giữ trái tim đang đập loạn xạ vì lo sợ, tự trấn an mình rằng giữa thanh thiên bạch nhật thế này, nơi đây trị an tốt, bác sĩ Trình của anh không gây thù chuốc oán với ai, ăn mặc giản dị, trên người cũng chẳng đeo trang sức, chắc chắn không thể nào vướng vào những vụ án li kì đó, đề nghị anh bạn vẫn cứ tìm giúp xem hai giờ đồng hồ trở lại đây có tai nạn giao thông nào không.

Anh bạn lại đùa dai, dọa Tô Nhất Minh một trận nữa, mãi đến khi Tô Nhất Minh nghiêm giọng mới biết Tô Nhất Minh không đùa. Gã này tuy tâm địa độc ác nhưng làm việc lại rất có hiệu quả, chẳng mấy chốc đã báo cáo cho Tô Nhất Minh biết tất cả các tai nạn lớn nhỏ toàn thành phố trong ba tiếng trở lại đây. Chỉ có một vụ ở ngoại thành mà người bị thương tuổi tác và ngoại hình gần giống với Trình Vũ Phi. Tô Nhất Minh nát óc suy nghĩ vẫn không nghĩ ra Trình Vũ Phi ra ngoại thành làm gì, nhưng anh quả thật không đợi được nữa, quyết định đến đó. Đúng lúc này, điện thoại của quản lý chung cư gọi đến.

Trình Vũ Phi đã bị nhốt trong nhà tắm hai tiếng đồng hồ. Ra khỏi bệnh viện cô không muốn đi gặp Tô Nhất Minh với thân thể đầy mùi bệnh viện nên về nhà tắm rửa. Lúc vào nhà tắm cô thận trọng khóa mấy lần cửa để chắc chắn cửa đã được đóng. Cô cảm thấy ổ khóa này có chút vấn đề, mấy lần cô chắc chắn là đã khóa, nhưng đang tắm giữa chừng lại phát hiện Tô Nhất Minh đứng tựa cửa với ánh mắt nham hiểm và nụ cười nhăn nhở. Tuy cô biết rõ là mọi ngóc ngách trên da thịt cô đều đã bị gã háo sắc đó nhìn thấy thậm chí sờ nắn rồi, nhưng nghĩ đến những tư thế kì quặc trong lúc tắm như kì lưng, kì tai bị người khác săm soi, cô thấy không thoải mái chút nào.

Lần này cô tắm rất thoải mái, không bị làm phiền bởi bất kì thứ gì. Chỉ là khi cô ướt nhẹp định mở cửa bước ra ngoài thì phát hiện không mở được cửa. Trình Vũ Phi cố thử đi thử lại mấy lần cho đến khi biết chắc nó đã hỏng rồi. Cô định chịu trận trong đó để đợi Tô Nhất Minh hoặc chị giúp việc vàng đến, nhưng rồi cô nhanh chóng nghe được tiếng điện thoại của mình ở ngoài phòng khách vang lên hết lần này đến lần khác, nghĩ đến buổi hẹn ăn trưa với Tô Nhất Minh, cô biết anh nhất định đang sốt ruột đến phát điên.

Thời tiết tháng tư tuy đã ấm áp hơn nhưng chỉ với chiếc áo ngủ mỏng tang trên người, chốc lát cô thấy toàn thân lạnh cóng.

Trình Vũ Phi bắt đầu sốt ruột, lại thêm mấy lần cố gắng mở cửa thất bại, cô bèn cầu cứu đến sức mạnh. Lục tung cả nhà tắm mới tìm được cây lau nhà và đồ cọ chùi nhà tắm bằng nhựa, cô trợn mắt mím môi tìm cách phá ổ khóa, tiếng động phát ra rất to nhưng cũng chẳng ích gì, chẳng mấy chốc đồ cọ rửa toilet nứt toác. Ổ khóa tuy rất mỏng nhưng lại rất chắc, cô vật lộn toát mồ hôi một lúc lâu mới lung lay được một chút.

Trình Vũ Phi lại cẩn thận mở cửa sổ, nhưng không dám nhìn ra ngoài, nhắm tịt mắt hét lớn. Cô ngại hét “cứu tôi với” bởi cảm thấy tính mạng mình đâu có bị đe dọa, cô chỉ hét một cách yếu ớt vài tiếng “có người không?”. Ở tầng áp mái âm thanh vang vô cùng, vì thế âm thanh yếu ớt của cô nhanh chóng vang xa. Trình Vũ Phi ủ rũ vì chẳng có tác dụng, đành quay đầu vào lủi thủi tiếp tục phá khóa.

Điện thoại của cô ngoài phòng khách lại vang lên hết lần này đến lần khác, tiếng phá ổ khóa nhà tắm chốc chốc lại vang lên đáp lại, mãi đến khi nghe thấy tiếng Tô Nhất Minh hoảng hốt bên ngoài, “Cưng ơi! Cưng không sao chứ?”

Khu chung cư mà Tô Nhất Minh ở có không ít người nước ngoài, tầng dưới có một hộ. Trình Vũ Phi ở tầng trên tạo ra vô số âm thanh bất thường khiến hộ tầng dưới vô cùng cảnh giác, người hàng xóm nhiệt tình này nhanh chóng đi báo cho quản lý tòa nhà biết. Quản lý tòa nhà gọi cảnh sát đồng thời cũng thông báo cho chủ nhà là Tô Nhất Minh. Tô Nhất Minh vội vàng chạy về, mang theo hai cảnh sát lao vào nhà.

Vừa vào đến nhà anh phát hiện ra điện thoại của Trình Vũ Phi để trên sô-pha, nhà tắm vang lên tiếng phá khóa, trong đầu anh lập tức lờ mờ hiểu ra bảo bối Trình Vũ Phi của anh tự khóa nhốt mình trong nhà tắm. Anh thở dài, nở một nụ cười méo xệch nói với cảnh sát là vợ mình bị nhốt trong nhà tắm, không có chuyện gì lớn cả. Để họ tin, anh lập tức đến trước cửa nhà tắm, hỏi Trình Vũ Phi đã xảy ra chuyện gì.

Anh quả nhiên nghe thấy bác sĩ cưng của anh nghẹn ngào nói ổ khóa bị hư, lúc nãy khóa không được, bây giờ thì lại mở không ra. Cho nên… cô xui xẻo bị nhốt lại.

Tô Nhất Minh nhe răng cười với hai vị cảnh sát rồi quay lại bằng giọng nhỏ nhẹ nói với vào nhà tắm, “Vũ Phi em đúng là tồ quá đi, khóa cao cấp mở không ra đâu. Khóa không bị hỏng, nó chỉ là được khóa nhiều lớp thôi, em có nhìn thấy phía dưới có một cái nút nhô ra không? Bên cạnh có viết LOCK/UNLOCK, chỉ cần ấn vào là có thể đóng mở cửa dễ dàng. Em chắc chắn là đã không cẩn thận ấn vào cái nút ấy rồi. Em ấn một lần nữa, sẽ nghe thấy tách một cái, vậy là cửa mở rồi.”

Trong bệnh viện của Trình Vũ Phi có rất nhiều thiết bị đóng mở bằng cách ấn nút, không ngờ ổ khóa chết tiệt ở nhà Tô Nhất Minh cũng dùng cách này. Cô tức giận khi tìm thấy cái nút đóng mở đó, sờ vào quả nhiên nghe tách một cái, nhưng vẫn không mở được cửa. Trình Vũ Phi lập tức cảm thấy lấy lại được chút thể diện, “Nhất Minh, anh xem cái ổ khóa này hỏng thật rồi, không phải em tồ.”

Tô Nhất Minh trong bụng nghĩ ổ khóa lẽ ra không hỏng, nhưng bây giờ bị Vũ Phi phá hỏng rồi. Cái ổ khóa đó anh lắp đặt là vì muốn tiện cho mình giở trò lưu manh. Khá phức tạp, tới mấy lớp khóa, nhưng chỉ khóa một lớp thì bên ngoài có thể mở ra dễ dàng, hoàn toàn là để anh thỏa mãn tính háo sắc của mình. Anh thích len lén quan sát phụ nữ khi tắm. Không biết bao nhiêu lần anh đã vô cùng thỏa mãn khi quan sát Trình Vũ Phi làm vô số tư thế kỳ quặc chỉ vì muốn kỳ cọ những nơi đặc thù trên cơ thể.

Có một lần anh nhìn thấy cô viết tên anh lên tấm kính mờ hơi nước, viết Tô Nhất Minh xong xóa đi, lại viết thêm một lần nữa rồi lại xóa đi… Lần đó anh cầm lòng không đặng, xông vào phòng tắm, cười toe toét, “Anh nhìn thấy em xóa tên anh mấy lần, cho nên… anh cũng muốn xóa em.”

Cô kinh ngạc, nhưng lại không kêu lên thất thanh, thẹn thùng như làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Thật ra trong nhà tắm anh có lắp điện thoại, đặt ở trên kệ bên cạnh bàn soi gương, có chút khuất. Trước đây cũng có lần một cô bồ của anh cũng bị nhốt bên trong, nhưng cô ta thông minh tìm được cơ quan mật này, biết gọi điện thoại kêu cứu. Anh thật không ngờ được là nàng bác sĩ cưng của anh nhìn thông minh lanh lợi như thế mà lại có một lựa chọn vô cùng ngốc nghếch là phá ổ khóa yêu quý của anh.

Anh quay lại phía hai vị cảnh sát nhe răng cười lần nữa, rồi nói vọng vào trong, “Không sao cưng à. Cảnh sát đang ở đây, đợi một lát anh nhờ họ xem xem có cách nào mở khóa không.”

Trình Vũ Phi kinh ngạc, “Chuyện này mà cũng kinh động đến các chú cảnh sát ư? Nhất Minh… em… trên người em… chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng thôi…”

“…” Tô Nhất Minh tưởng tượng cảnh da thịt cô lấp ló sau lần áo mỏng, mỉm cười nham hiểm mời hai viên cảnh sát ra về, rồi hít mấy hơi thật sâu nói thật to vào bên trong, “Vũ Phi, anh sẽ cứu em ra. Em đứng tránh ra, anh phá cửa đây! Cẩn thẩn khéo mảnh kính vỡ văng vào người.”

Tô Nhất Minh xoa xoa bắp tay rồi dộng mạnh vào cửa, vừa chửi thầm trong bụng. Đúng là căn hộ cao cấp, cửa nẻo thiết kế vô cùng chắc chắn. Anh thượng cẳng chân mấy lần, cửa chỉ động đậy một chút rồi vẫn trơ trơ. Tô Nhất Minh nhớ ra lúc trước nhìn thấy trên mạng một đôi giày bốt quân đội, nghe nói đi nó vào có thể đạp tung cửa, anh vô cùng hối hận vì lúc đó không mua một đôi. Cứ thế, Tô Nhất Minh dùng hết tay chân, dùng cả người tông vào đọ sức dẻo dai với cánh cửa.

Khi Trình Vũ Phi đếm đến lần thứ mười bảy, cánh cửa cuối cùng cũng bật tung ra. Tô Nhất Minh thở hồng hộc mặt mày xây xẩm chạy vào, lấy tấm khăn mỏng, quấn quanh thân thể đang run lên cầm cập của Trình Vũ Phi, ôm lấy cô vỗ về rồi bế lên giường, kết thúc vở tuồng anh hùng cứu mỹ nhân, mặc dù cả anh hùng lẫn mỹ nhân đều có chút uất ức.

Tô Nhất Minh đắp chăn cho Trình Vũ Phi, tiện thể cởi luôn quần áo của cả hai, ôm lấy cô. Nàng bác sĩ tội nghiệp vẫn run lập cập, toàn thân nổi da gà. Tô Nhất Minh quay người nằm đè lên người cô, từ từ hôn cô.

“Ngốc ạ, sao lại lạnh đến thế này chứ? Trong nhà tắm có điện thoại, sao không biết mà gọi cho anh chứ?”

“Có ư? Sao em… em không nhìn thấy?”

“Trên cái kệ bên cạnh bàn soi gương đó, có chút khuất. Em không biết ư?”

“Khuất? Không phải chỉ là cái máy điện thoại sao, đáng bao nhiêu tiền chứ, giấu kỹ thế làm gì?”

“…” Tô Nhất Minh nghĩ đó không phải là để bố cục tổng thể cho đẹp sao? Anh thật bó tay với nàng bác sĩ ngốc này, rồi đưa tay sờ khắp người cô.

“Anh… làm gì vậy?” Trình Vũ Phi rõ ràng vẫn chưa quen ban ngày ban mặt có những hành động thân mật thái quá như vậy với người khác, nên khó chịu né tránh.

“Trước lạ sau quen mà. Em lạnh cóng rồi… Anh muốn ủ ấm cho em.” Tô Nhất Minh nói to không biết mắc cỡ.

“Vậy anh đè lên người em làm gì? Em mệt muốn đứt hơi rồi!”

“Thế này gọi là ủ ấm mà. Em có biết từ ủ ấm từ đâu mà có không? Hồi xưa người ta ấy mà rất mê tín, bị cảm lạnh mà cứ nghĩ là ma nhập vào người, nên mới tìm mấy người có dương khí mạnh nằm đè lên ủ cho người bị cảm lạnh, thì có thể ép quỷ ra ngoài. Đó gọi là ủ ấm… Anh lo em vừa nãy bị hù dọa nên ủ ấm cho em, em xem anh này, dương khí sung mãn… ủ ấm có lợi lắm đấy.”

“Có chuyện đó sao? Trong sách nói thế à?”

“Có, có, có! Nhưng không phải sách nói, mà là anh nói…”

“…” Trình Vũ Phi dở khóc đở cười, “Em chỉ là lạnh cóng thôi, không bị chết khiếp, anh xuống được rồi đấy.”

Tô Nhất Minh cười giảo hoạt, lật người lại, để cô nằm trên, anh nằm dưới nhưng vẫn ôm chặt lấy cô không muốn buông ra, thì thào vào tai cô: “Vậy đổi lại em đè anh đấy. Anh vừa nãy bị dọa đến chết khiếp…” rồi thêm mắm dặm muối kể cho Trình Vũ Phi nghe những việc mình gặp phải lúc nãy. Cuối cùng tủi thân nói với cô: “Em xem, đồng nghiệp của em đều là hạng người gì vậy? Toàn hiếp đáp anh… Em phải dỗ dành anh mới được…”

Trình Vũ Phi la lên sợ hãi: “Anh gọi điện đến khoa em hả? Tiêu rồi! Lần này tất cả mọi người đều biết, ngày mai chắc chắn sẽ tra hỏi em cho xem! Em phải nói thế nào đây? Không thể nói em bị nhốt trong nhà tắm được… Như thế chắc phải độn thổ mà trốn thôi…”

Tô Nhất Minh thấy cô bác sĩ này thật là chẳng biết hưởng thụ gì cả, đường đường một đại mỹ nam trên người không mảnh vải che thân ôm cô, thì thầm với cô biết bao lời có cánh, cô lại đi lo lắng chuyện vặt vãnh vớ vẩn đó. Anh hứ một tiếng, ngón tay miết trên da thịt cô đầy thèm muốn, rồi lại thì thào vào tai cô, “Bác sĩ ơi, anh thật sự bị dọa chết khiếp rồi, em có nghe thấy tim anh đang đập thình thịch không…”

Trình Vũ Phi cúi đầu, áp sát tai vào ngực trái Tô Nhất Minh, chăm chú lắng nghe một lát, sau đó bắt mạch cho anh, nói nghiêm túc, “Ừm. Đúng là đập rất nhanh, hình như là sốt rồi thì phải… Sợ quá đúng không? Không sao đâu, lát nữa đến bệnh viện uống thuốc an thần là hết ngay.”

Tô Nhất Minh lại bị cái sự không biết hưởng thụ của Trình Vũ Phi đánh cho một cú nốc ao, hoàn toàn tuyệt vọng nhắm mắt lại, giơ hai tay lên kêu trời.

Một cái gì đó mềm mềm ướt ướt giống con giun bò khắp cơ thể anh, bắt đầu từ vai, từ từ từng chút một xuống đến bụng dưới.

“Em… làm gì vậy?” Tô Nhất Minh không chịu nổi, giọng khàn đục.

“Xới đất… trồng cây.” Trình Vũ Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy bỗng trở nên mê hoặc, giọng nói run run gợi tình.

“Em… không phải… ngốc thật.” Tô Nhất Minh mỉm cười, xem ra nàng bác sĩ của anh không phải là không hiểu phong tình.

Trình Vũ Phi tỉnh rụi, giơ ra một ngón tay dí dí vào người anh, tóm cái gì đó trong tay, giọng chắc nịch, “Đúng là xới đất mà. Tô Nhất Minh, anh không tắm mấy ngày rồi? Người sao toàn ghét thế chứ... hưm… hưm…”

“…” Tô Nhất Minh thề trong cuộc đời anh chưa từng gặp người phụ nữ nào cả gan đến thế, trong thời khắc hồn xiêu phách lạc này mà còn nói được những lời như vậy! Anh tức tối lật người lại đè lên cô, khóa cái miệng ăn mắm ăn muối của cô lại…

Sau cuộc mây mưa.

Trình Vũ Phi luồn tay vào tóc Tô Nhất Minh, nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh, Tô Nhất Minh như một chú heo nhỏ hạnh phúc vì được ăn no nê, lười biếng không nhúc nhích.

“Vũ Phi… Em vừa nãy cố ý… cố ý kích thích anh.”

“Ừ. Em cố ý báo thù. Ai bảo anh phá khóa làm em mất mặt đến vậy, mất mặt trước anh đã rồi, quản lý chung cư biết thì thôi, anh còn gọi cho bao nhiêu đồng nghiệp của em. Nghĩ đến ngày mai phải đối mặt với hàng tá câu hỏi tò mò là em phát rầu.”

“Không sao đâu. Thì em cứ nói có hẹn với một anh chàng đẹp trai lái BMW.” Lời nói của Tô Nhất Minh có chút ghen tuông. Không có lửa sao có khói. Anh nghi ngờ đồng nghiệp của cô không phải vô cớ mà nói ra những lời mờ ám như thế.

“Ý hay. Nhưng… người đó là ai cơ chứ? Ừm, nghĩ ra rồi, em có một bệnh nhân lái BMW…”

“Trình Vũ Phi, em lại cố ý kích thích anh rồi đấy!” Tô Nhất Minh nghiến răng ken két, chồm sang cô, thô bạo khóa miệng cô lại.

Chương 35: Cuộc sống hạnh phúc của Tô Nhất Minh (1)

Tô Nhất Minh vội vội vàng vàng về nhà, anh thấy mình sắp trở thành người đàn ông của gia đình rồi. Trước đây buổi tối cho dù không có việc gì anh cũng ở ngoài đàn đúm với đám bạn chí cốt, chưa nửa đêm chưa về nhà. Bây giờ nếu không phải tiếp khách quan trọng, anh lập tức phẩy tay từ chối, về nhà càng sớm càng tốt. Căn hộ đối với anh không còn là một khách sạn lạnh lẽo mà đã trở thành một mái nhà ấm áp. Anh lăn lộn làm ăn, có lúc cảm thấy vô cùng tủi thân, luôn muốn có ai đó để dốc bầu tâm sự. Trước đây, có những thứ anh chẳng thể nào kể lể với người khác, nếu khoác loác, người ta sẽ cho là anh đang khoe mẽ, có tí tiền đã lên mặt vênh váo. Còn kể khổ, người ta lại nói anh nói phét, tiền kiếm được nhiều thế mà còn than nghèo kể khổ. Bây giờ thì tốt rồi, trong nhà có cô bác sĩ cưng, nhỏ to tâm sự, cười đùa hờn giận, lúc nào anh cũng thấy vui vẻ.

Tô Nhất Minh vừa bước vào nhà chút nữa cho rằng thang máy gặp sự cố gì đó, đưa anh lên nhầm tầng. Ngôi nhà đẹp đẽ của anh như một bãi chiến trường, trên nền lăn lóc vô số bịch lớn bịch nhỏ đựng thức ăn vặt, bàn phòng khách bày la liệt thức ăn nước uống.

Tô Nhất Minh cẩn thẩn đi vòng qua trận địa, trong đám người lố nhố đang tập trung tinh thần vào ván bài anh nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, cuối cùng mới chắc chắn mình không vào nhầm nhà. Chắn hẳn đều là đồng nghiệp của bảo bối Trình Vũ Phi của anh. Sư huynh ưỡn bộ ngực vạm vỡ nhìn thấy Tô Nhất Minh mừng rỡ: “Em rể!” Còn bác sĩ Tiểu Hà đã gặp qua mấy lần vẫy vẫy cánh tay xinh xắn như đã thân quen từ lâu: “Anh rể!”

“…” Tô Nhất Minh chưa từng được ai gọi như thế nên khoái chí toét miệng ra cười, trong lòng nghĩ bác sĩ đúng là rường cột nước nhà, làm việc gì cũng khác người.

Tô Nhất Minh tần ngần bên bàn một lúc, không nhìn thấy Trình Vũ Phi, nói vài câu khách sáo với đám bác sĩ rồi cẩn thận lách người đi vào bếp. Hình bóng thon thả của anh quả nhiên ở đó, trước mặt là một chồng hộp đựng cơm trăng trắng dùng một lần.

Tô Nhất Minh không lên tiếng đi đến sau lưng cô, vòng tay ôm lấy eo cô, cúi xuống vùi mặt vào mái tóc dài óng ả của cô, phiền muộn trong lòng bỗng nhẹ tênh.

Trình Vũ Phi giật nảy người, quay đầu nhìn thấy anh, có chút ngẩn ra: “Hôm nay sao anh về sớm vậy?”

“Em không thích ư?” Tô Nhất Minh hạ giọng nói.

“Có chuyện gì rồi à?” Trình Vũ Phi dừng tay hỏi.

“Cái gì mà xảy ra chuyện?” Tô Nhất Minh hỏi ngược lại.

“Anh không giống như thường ngày. Xảy ra chuyện rồi hả?”

“Sao lại không giống?”

“Giọng nói yếu ớt, ôm lỏng lẻo, mặt mày rầu rĩ. Bị gì rồi phải không?”

Tô Nhất Minh nghĩ cô bác sĩ này tài thật, bèn hứ một tiếng: “Bác sĩ ơi, anh bị người ta hiếp đáp.”

Trình Vũ Phi hình như yên tâm hơn một chút, cúi đầu làm tiếp việc đang dở tay: “Người hiếp đáp anh chắc chắn là đàn ông.”

“Sao lại nghĩ thế?” Tô Nhất Minh ngạc nhiên.

“Anh là gã lưu manh, biết rõ phụ nữ như lòng bàn tay, làm gì có người phụ nữ nào dám hiếp đáp anh?” Trình Vũ Phi nhấn nhá phân tích.

“…”

“Người đó chắc chắn là tên đại lưu manh.” Trình Vũ Phi nói tiếp.

“Ấy?”

“Anh là lưu manh cáo già, ăn hiếp được anh chỉ có thể là đại lưu manh mà thôi.”

Tô Nhất Minh cuối cùng cũng phì cười, cất được cục đá đang đè lên ngực. Lời nói của Trình Vũ Phi nghe có vẻ vô lý, nhưng lại trúng phóc. Hôm nay anh đã nhận được một tin xác thực, khách hàng lớn nhất của anh, cái công ty mà Vu Tuy Văn đang làm, đã bị Mã Dế Nhũi nẫng tay trên. Bọn họ đã ký kết với nhau một hợp đồng lớn.

Thương trường khốc liệt, thủ đoạn ra sao, Tô Nhất Minh hiểu rất rõ, nhưng cái gì cũng có luật của nó, muốn đứng vững trên thương trường thì phải biết luật. Cầm tiền của người ta, thay người ta hành sự dường như đã thành luật. Tất nhiên cũng có bọn tệ hại muốn có lợi mà không muốn làm, trước sau gì cũng bị đào thải.

Nhưng kết quả lần này có chút bất ngờ, Tô Nhất Minh nhớ đến món tiền hai mươi nghìn mua miếng ngọc rởm hôm nọ mà tức trào máu. Mất tiền vô ích chẳng sao nhưng cái cảm giác bị người ta đùa cợt chẳng dễ chịu chút nào, khác gì bỏ tiền ra mua nắm đấm. Nhưng nghe những lời như thế từ Trình Vũ Phi, lòng anh ít nhiều nhẹ nhõm hơn.

Cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, cái chân lý này, bất kể ở lĩnh vực nào cũng có chỉ khác nhau ở mức độ. Trên thương trường mà lợi nhuận là trên hết, cái chân lý này có lẽ trần trụi hơn. Mình cũng chẳng phải là ông này bà nọ, chỉ là một gã lưu manh không biết xấu hổ, bây giờ gặp phải tên đại lưu manh họ Châu mặt dày mày dạn, nhận thua cũng chẳng là chuyện gì mất mặt cho lắm.

Tô Nhất Minh thở dài, người trong giang hồ, không thể tự mình quyết định. Dù lão Châu có tham lam nham hiểm như Vu Tuy Văn nói, thì anh cũng phải ra sức lấy lòng, mất chút tiền như vậy cũng xem như không uổng.

“Mấy món xào này ở đâu ra thế? Nhiều dầu mỡ thế này chắc chắn không phải em làm.” Tô Nhất Minh nhìn Trình Vũ Phi đang trút đống thức ăn đầy mỡ trong hộp ra đĩa.

“Tất nhiên không phải em làm rồi, em mua ở tiệm ăn gần đây đấy. Hôm nay đồng nghiệp đến chơi nhiều, lại đến đột xuất nên em không có thời gian chuẩn bị.”

“Đến đột xuất?” Tô Nhất Minh hôn vào gáy cô.

Trình Vũ Phi thở ra, “Mấy hôm trước em phạm phải một sai lầm. Hôm đó sau khi về nhà em nhớ ra còn có một số việc chưa bàn giao cho bác sĩ trực bèn dùng điện thoại bàn gọi đến bệnh viện.”

“Hừm, đây không thể nói là sai lầm.”

“Kết quả là bị bọn họ phát hiện số điện thoại không giống với số ở nhà mà em thuê, lập tức đoán trúng phóc em đang dựa hơi đại gia.”

“…” Tô Nhất Minh một lần nữa nghĩ bác sĩ đúng là rường cột nước nhà, để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất, nên cho đi làm điệp viên mới đúng.

“Bởi thế hôm nay vừa hết giờ làm, bọn họ bỗng đề nghị đến đây chúc mừng tân gia, nhưng thật ra là muốn vào tận hang hùm miệng sói, xem xét sự tình.”

“Nhà anh là hang hùm miệng sói ư?” Tô Nhất Minh cẩn thận rẽ tóc cô sang hai bên, để lộ chiếc gáy nhỏ xinh.

“Anh là lưu manh mà, nên đối với những người con gái như em là hang hùm miệng sói.” Trình Vũ Phi thở dài.

Tô Nhất Minh hứ một tiếng, ôm chặt lấy cô, đang muốn thừa nước đục thả câu thì cánh cửa bếp nhè nhẹ mở ra, sư huynh Ngô bước vào. Tuy Tô Nhất Minh là tay lão luyện trong tình trường nhưng lại không quen có cử chỉ thân mật trước mặt người khác, nên tay chân bỗng trở nên lóng ngóng. Sư huynh Ngô vờ như chỗ không người bê mấy đĩa thức ăn đi ra ngoài, trước khi đi còn nhướng mắt với hai người đang quấn chặt lấy nhau một cái, “Không sao, hai người tiếp tục đi. Tôi không nhìn thấy gì cả, mà có nhìn thấy thì cũng là chuyện bình thường, quen mắt rồi nên chẳng có cảm giác gì hết – chắc là do xem phim ảnh nhiều quá. Nhưng bếp là nơi nguy hiểm, nhóm lửa tình yêu nhè nhẹ vậy được rồi, nhiều quá không chừng xảy ra hỏa hoạn đấy!”

Tô Nhất Minh lại một lần nữa cảm khái bác sĩ quả là rường cột, cười nhăn nhở hôn Trình vũ Phi một cái, “Em xem, khán giả đều phản ánh không đủ lửa kìa, không bằng trong phim. Có cần anh thổi cho cháy to lên không?” Trình Vũ Phi đỏ mặt, cảm thấy con người này mặt dày hết thuốc chữa, ngượng ngùng vùng thoát ra khỏi vòng tay anh, bê thức ăn đi ra khỏi bếp.

Nhóm bác sĩ đang chơi bài tố, thế trận đang lúc cao trào, mặt mũi ai cũng căng thẳng. Tô Nhất Minh nghe một người kêu lên: “Chính cao! Chặt phó cao của cậu nhé!”

“Chính cao là cái gì?” Tô Nhất Minh nhỏ giọng hỏi Trình Vũ Phi.

“Chính cao là trưởng khoa, phó cao là phó khoa. Đối với bác sĩ bọn em thì trưởng khoa là lớn nhất cho nên… bọn em đặt con K là chính cao, con J là phó cao.” Trình Vũ Phi mỉm cười trả lời.

“…” Rường cột mà! Sáng kiến mà! Tô Nhất Minh chép miệng.

Sau vô số lần cảm khái của Tô Nhất Minh, buổi hội họp hôm nay cũng đến hồi kết thúc. Lúc này các bác sĩ nhà ta mới vào chủ đề chính, mới lộ mặt nham hiểm nhìn Tô Nhất Minh.

“Em rể, anh thấy anh với chú thật có duyên, người đẹp trai giống anh đây chẳng nhiều, chắc chắn khiến người ta ganh ghét đúng không? Đồng thời cũng không tránh khỏi ong vờn bướm lượn. Nhức đầu lắm! Cái này anh rất hiểu… Khổ tâm lắm, khổ tâm lắm. Nhưng chú nhất định không được động lòng trước những mê hoặc đó đấy! Không được có lỗi với em gái, không phụ lòng tin của anh đấy nhé!” Sư huynh Ngô vỗ vỗ vai anh, nói lời gan ruột.

“…” Tô Nhất Minh nghĩ: “Anh chỉ được cái to con thôi, đâu đẹp trai bằng tôi”.

“Anh rể ơi, em kể cho anh nghe một câu chuyện có thật nhé. Trước đây từng có một bác sĩ tòm tem với một bệnh nhân nữ. Người phụ nữ đó như điên dại đòi anh chàng bác sĩ đó phải ly hôn, mấy lần uống thuốc tự tử, nhưng cũng may là cứu được kịp thời. Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ ý định, lại một lần nữa uống thuốc độc, lần này lúc đưa đến bệnh viện thì đúng ngay ca trực của cô vợ bác sĩ đó. Sau đó… cứu không được nên chết rồi… Cho nên, tuyệt đối không thể đắc tội với bác sĩ… Muốn bắt nạt bác sĩ thì phải lường trước hậu quả đó…” Bác sĩ Tiểu Hà kể chuyện khủng bố dọa người không thua kém Trình Vũ Phi chút nào.

“…” Tô Nhất Minh đưa tay quệt mồ hôi.

“Yên tâm đi, tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng, nhiều nhất là bọn tôi nhân lúc anh bệnh sẽ kê thêm mấy loại thuốc dẫn đến ED… hí hí…” Y tá Giang Tiểu Tây tuy nhìn bề ngoài nghịch ngợm đáng yêu nhưng lại nói toàn những lời độc địa, chẳng có chút gì là hình tượng dịu dàng của thiên thần áo trắng cả.

“ED?” Tô Nhất Minh lần này bị dọa chết khiếp.

“ED là viết tắt của Emergency Department, khoa cấp cứu đó. Ý cô ấy là sẽ kê một số loại thuốc cấp cứu. Ừm… Tiểu Tây, em lại ho rồi đấy. Cẩn thận coi chừng bệnh suyễn lại tái phát, lần trước có biết là làm mọi người sợ thế nào không? Gần đây có phải em không uống thuốc theo toa không?” Trình Vũ Phi sắc mặt ôn nhu nhưng giọng nói đầy quyền uy của một nhà chuyên môn.

… Tô Nhất Minh cuối cùng cũng tống tiễn nhóm bác sĩ rường cột như tống tiễn một loại đại dịch ra khỏi nhà, thận trọng quay đầu sang nói, “Vũ Phi, đồng nghiệp của em thật thú vị… cứ y như người nhà của em.”

Trình Vũ Phi cười nhạt, “Bác sĩ đều có chút biến thái, em được xem là bình thường nhất đấy. Yên tâm đi. Bọn họ chỉ nói cho sướng miệng thôi. Đa số bác sĩ đều được giáo dục tốt, sống và làm việc theo pháp luật.”

“Nhưng… câu chuyện đó là thật chứ?”

“Chỉ là tin đồn thôi, tam sao thất bản. Không chừng cái người thứ ba đó chưa đến được bệnh viện thì đã chết rồi.”

“Trên đời này… lại có chuyện độc ác như thế sao… có thể kê… thuốc của khoa cấp cứu?” Tô Nhất Minh vô cùng thận trọng hỏi.

“Làm gì có thuốc làm người ta phải đến ED? Nhiều nhất cũng chỉ là bị tác dụng phụ thôi. Tất cả thuốc đều có tác dụng phụ.”

“Thế không phải là càng khuất tất, càng nguy hiểm sao?” Tô Nhất Minh kinh hãi.

“Chỉ có những bệnh mạn tính mới phải uống loại thuốc này lâu dài. Anh có bị bệnh mạn tính gì đâu?”

“Không có, tuyệt đối không…”

“Vậy anh sợ gì chứ?”

“… Thế… có cách nào mà trong chốc lát khiến cho người ta phải đi cấp cứu không?”

“Có, anh muốn làm gì? Nhất Minh, anh bị người ta ăn hiếp nên muốn báo thù à? Anh đừng có mà làm bậy.”

“Cách gì?” Tô Nhất Minh mắt sáng lên

“Thiến!”

“…” Tô Nhất Minh im bặt.