Đèn Không Hắt Bóng -chương 02.1

- Nghe thế nào thì tôi chỉ nói lại như thế cho ông biết.

- Chuyện vừa rồi cũng do Sêkgiuchi mách lẻo với bà chứ gì?
- Cô ấy chỉ nói là "Hình như thế"... - Bà Ritsukô thấy chồng đột nhiên nổi giận, hơi hoảng.
- Sao cô ta lại dám nói như vậy! Chỉ là một cô y tá quèn mà... Cả bà nữa cũng hay lắm đấy; người ta nói gì cũng tin! Thật đến khổ với bà!
Trong khi Ghyôđa gắt vợ như vậy xe đã vào cổng bệnh viện. Yutarô, Ritsukô, và Mikikô đi lên phòng văn thư. Viên quản lý và các cô làm việc trong phòng đều đứng dậy chào vợ chồng chủ nhân.
- Hôm nay trời đẹp tuyệt. - Dường như đã quên hẳn câu chuyện xảy ra trên xe hơi, bà Ritsukô, bằng một động tác thoải mái, cởi bỏ tấm khăn choàng, nhìn ra cái cửa sổ hướng vào sân trong của bệnh viện. Trên một khoảng đất nhỏ đóng khung giữa mấy bức tường đá, khóm cây dăm bụt nở hoa đỏ chói.
- Bác sĩ Naôê vừa ghé tôi, - viên quản lý kính cẩn báo cáo. Yutarô nhìn ông ta có ý dò hỏi. - Bác sĩ bảo là muốn gặp ngài nói chuyện về một vấn đề gì đấy.
- Anh nói hộ với ông ấy đến gặp tôi ngay bây giờ.
- Vâng ạ.
Viên quản lý nhấc máy điện thoại. Bác sĩ trưởng ngồi xuống đi-văng, vói lấy một điếu thuốc lá trong hộp thuốc bày trên bàn.
- Chào ngài!
Tsuruyô Sêkgiuchi bước nhanh vào phòng. Không biết bà ta đã biết trước rằng bác sĩ trưởng hôm nay sẽ đến bệnh viện, hay chỉ vì bà ta đã canh đúng giờ. Tất cả các nữ y tá trong bệnh viện, kể cả các cô tập sự đều đội mũ vải trắng, và chỉ riêng chiếc mũ vải của Sêkgiuchi có điểm hai cái sọc đen. Chiếc mũ sọc oai vệ ấy rõ ràng là quá lớn đối với bà y tá trưởng Tsuruyô có vóc người nhỏ nhắn, cao chỉ độ thước rưỡi. Khuôn mặt hơi choắc với đôi mắt sâu soi mói, như che dấu cả sự khôn ngoan của bấy nhiêu năm đã sống, toát ra cái vẻ chững chạc rất thích hợp với một bà y tá trưởng.
- Hôm nay trời trở lạnh, - Tsuruyô nói.
- Thật đấy. Một thời tiết rất không bình thường đối với tháng mười một! - Bà Ritsukô đỡ lời.
- Ố - ồ, hôm nay phu nhân làm tóc kiểu mới!
- Vâng, tôi đã quyết định chải tóc ngược lên trên, nhưng quả tình tôi cũng không biết như thế này trông có được không...
- Được quá đi chứ! Phu nhân có một khuôn mặt trái xoan tuyệt vời, chải thế rất hợp. - Bà y tá trưởng mỉm cười ngọt sớt.
- Thật à? Vậy mà tôi cứ lo...
- Mà tóc phu nhân mới tuyệt làm sao, vừa dày vừa dễ chải. Mềm mại không thể tả được.
- Phải. Chính tôi cũng không ngờ nó dễ uốn thế.
Thường thường, những khi khen bà vợ, Tsuruyô cũng hông quên nịnh cả ông chồng.
Viên quản lý đã gọi điện thoại xong đặt ống nghe xuống bàn.
- Bác sĩ Naôê hiện đang đi thăm các phòng bệnh nhân. Hễ xong việc bác sĩ sẽ đến ngay.
- Cám ơn.
Bác sĩ trưởng giở cuốn sổ trực đêm. Ở trang cuối, nét chữ của Nôrikô viết: "Bác sĩ trực: Naôê. Y tá: Nôrikô Simura, Kaôru Unô".
- Tối hôm qua họ chở đến bệnh viện một tên rất khả nghi, một tên cướp thì phải, - Sêkgiuchi thông báo.
- À, cái người này đây hả?- Mắt bác sĩ trưởng đang lướt qua trang giấy, dừng lại ở dòng ghi tên họ nạn nhân.
- Bị đánh vào mặt bằng một cái chai. Mất rất nhiều máu.
- Thế giấy tờ bảo hiểm của hắn ổn cả chứ? - Bác sĩ trưởng quan tâm đến phương diện này của sự việc hơn.
- Dạ không rõ, nhưng người ta có ứng cho hắn ba mươi ngàn yên. - Câu này bà y tá trưởng nói với cái giọng như thể chính bà đã trả món tiền này. - Bệnh nhân đang ở trạng thái say cho nên phá phách rất dữ, phải nhốt vào nhà toa-lét cho đến khi hắn chịu yên...
- Trong toa-lét ư? - Bà Ritsukô kinh ngạc thốt lên.
- Phải, trong toa-lét phụ nữ. Ở phòng cấp cứu ấy.
- Ai trực?
- Bác sĩ Naôê.
- À, ra thế...
(Còn tiếp)
Bà Ritsukô cắn môi, cố giữ lại những lời cạnh khoe đang chực buột ra.
- Thế bệnh nhân bây giờ ở đâu?
- Hắn nằm ở phòng bệnh hạng ba trên tầng ba ấy. Hắn ngủ như chết.
- Hắn nằm đấy không có bạn bè gì chứ?
- Hắn nằm một mình.
- Phẳi dặn mọi người đừng cho bọn họ vào thăm hắn.
- Tôi đã dặn ở phòng ghi danh.
- Phẫu thuật tiến hành ra sao?
- Mặt bị đứt rất nặng nhưng kết quả hoàn toàn khả quan.
Bà y tá trưởng thuật lại những chi tiết mà bà vừa nghe Nôrikô và Kaôru báo cáo sáng nay cứ như thể
chính mắt bà trông thấy.
- À thế thì tốt.
- Thế nhưng dù sao tôi cũng không hiểu nổi, - Tsuruyô chêm thêm, - làm sao người ta lại có thể đem
nhốt một bệnh nhân đang ra máu nhiều như vậy vào toa-lét! Dù cho người ta có say chăng nữa.
- Thế nhà toa-lét đã dọn dẹp lại chưa?
- Rồi ạ, đã rửa sạch máu. Nhưng điều phiền hà nhất không phải là ở đấy. Hôm qua bạn bè hắn đã
đến đây. Bọn họ rất công phẫn khi thấy bạn mình bị nhốt vào nhà xí.
- Rồi sao nữa?
- Bác sĩ Naôê đã nhanh chóng làm cho họ biết điều hơn.
Bác sĩ trưởng vốn không ưa những chuyện rầy rà. Ông muốn sống yên thân, không dính dấp vào
những chuyện lôi thôi và chỉ lo lắng đến một điều; lợi ích của bản thân.