Hùng Karô - Chương 40 - Part 2

 

Có lần thấy bứt rứt quá, xen cả chút khó chịu nữa, tôi mới nhờ một cô bạn tù thân thiết tìm cách nhắn đến tai anh rằng, phụ nữ họ rất không thích đàn ông mà cứ đi để ý, theo dõi mình từng ly từng tý đâu, kỳ cục lắm! Làm vậy thực ra là hơi bất nhẫn, nhất là đối với một người đã có công cứu mình nhưng chẳng còn cách nào khác. Nghĩ rằng anh sẽ tự ái, sẽ nổi cáu mà thôi đi, ai ngờ ngay ngày hôm sau, cái nhìn như bếp than đó vẫn bám dính vào tôi ở khắp mọi nơi. Cuối cùng tôi để mặc. Việc tôi tôi cứ làm, ai nhìn thì cứ nhìn, miễn là đừng làm ảnh hưởng đến nhau. Và thật kỳ lạ, nếu vài ngày vì một lý do gì đó mà không thấy cái nhìn ấy nữa tôi lại như vắng thiếu đi một cái gì để rồi khi nó xuất hiện trở lại, cái bứt rứt, khó chịu trong tôi lại trở về. Cứ thế, giữa tôi và anh hình thành một sự săn đuổi vô hình mà chắc cả anh lẫn tôi đều không tự biết để đến một ngày...
Vâng, cái ngày đó anh bị một cơn sốt rét gần như ác tính quật ngã phải nằm bê bết trong trạm xá nhà giam cả tuần. Khi cô bạn tù thân thiết cho biết tin, cũng suốt cả tuần ấy tôi không làm được cái gì ra hồn nữa, bụng dạ lúc nào cũng bồn chồn như cái người chỉ uống trà đặc mà không có hạt cơm dằn bụng. Cuối cùng không cầm nỗi lòng nữa, tôi đã chủ động đến trạm xá thăm anh. Chao ôi, mới chỉ một tuần mà cả cái thân hình đô vật của anh đã xẹp xuống như một trái bóng xì hơi. Còn đôi mắt, chính đôi mắt vừa yếu đuối vừa ngang tàng đã thiêu đốt tôi đó, giờ chỉ còn là hai cái màng trắng lờ đờ. Nhận ra tôi, anh cố nở môt nụ cười khô xác. Có lẽ cả đời tôi, tôi chưa nhìn thấy một cái cười đàn ông nào tội tình dường ấy. Cái cười đó đã bất giác kéo tôi lại gần anh, ngồi xuống và nếu lúc đó không có chị y tá ở bên, nếu tôi không chợt nhớ đến thân phận tù tội của mình thì tôi đã cầm lấy tay anh, sẽ nói với anh một câu nào đó để cho cái cười kia đỡ khô héo hơn nhưng tôi vẫn ngồi im, chỉ ngổi im nhìn anh giây lâu rồi lặng lẽ ra về.
Chú bác sĩ trạm xá trưởng vốn có tiếng là một con người đức độ, nhân hậu tiễn tôi ra đến cửa mới khẽ nói một câu khiến tôi không khỏi giật mình:
“Cậu ấy không đơn thuần chỉ là sốt rét đâu. Lá gan của cậu ấy có vấn đề, chúng tôi sẽ theo dõi thêm...”
Nửa tháng sau anh hồi phục.
Và cũng nửa tháng sau nữa chồng tôi vào thăm tôi với một lá đơn xin ly dị. Biết trước điều này, tôi chỉ thấy hơi nhói lên một chút trong ngực rồi bình thản ký ngay. Sự ích kỷ, nhu nhược, sợ liên lụy của anh ta đã biến thành sự độc ác thì tôi còn níu giữ làm gì nữa. Tôi chỉ yêu cầu anh ta để con bé lại cho bà ngoại nó chăm nom rồi đứng dậy đi trở lại trước thời gian được phép.
Vậy là xong, xong cái điều đáng lẽ phải được xong từ lâu.
*
Em còn mấy năm nửa thì xong? Anh hỏi tôi ở bờ sông khi hai đứa đã chính thức yêu nhau, gọi là chính thức nhưng vẫn là thầm vụng chứ đâu dám công khai. Tôi nói tổng án là mười năm nhưng bà giám thị nói rằng nếu em cứ làm tốt như thế này thì có thể sẻ chỉ còn hai phần ba, tức là chừng ba năm nữa em sẽ xong. Anh thở dài, một người như anh mà thở dài nhìn buồn cười lắm, cứ như cái anh thở giả, rồi bảo thời hạn mười lăm năm của anh chưa biết thế nào nhưng nhất định anh sẽ phấn đấu, sẽ làm thật hoàn hảo mọi việc để được ra cùng một ngày với tôi. Chỗ quang, trời còn sáng, tôi chỉ kịp cầm lấy tay anh nắm nắm. Rồi nói một câu vang ra từ tận đáy lòng:
“Anh đừng lo, trường hợp ấy em sẽ chờ anh, sẽ xin ở lại trại làm việc gì đó để chờ anh” đến lượt anh xúc động cũng cầm lấy tay tôi nắm nắm. Thế thôi, mặc dù mỗi lần ở bên anh, cảm nhận được cái thân thể cường tráng cũng như cái mùi khen khét rất đàn ông của anh là trong tôi lại thấy rạo rực khác lạ, cái rạo rực mà tôi chưa tìm thấy trước bất cứ một người đàn ông nào, kể cả chồng, thấy khao khát được ôm anh, ôm thật chặt, được ngả đầu vào cái bộ ngực vâm vam của anh, được dâng hiến... Và anh cũng vậy, tôi biết, có những lúc ánh mắt anh nhìn tôi như muốn tan ra, vò nát, nuốt chửng.
*
Một lần đi qua thấy tôi đang hí hoáy vẽ một bức tranh phong cảnh cổ động cho ngày kỷ niệm thành lập trại, anh trố mắt nhìn như đứa bé lần đầu tiên thấy vật lạ, khen đẹp quá, giống quá rồi kín đáo thọc tay vào túi quần lấy ra một viên đá đỏ rất đẹp đưa tôi: “Cho em đó. Sau này nếu được ra, anh sẽ lên núi kiếm thật nhiều loại này mang về cho em làm tranh đá quý”
Lần khác nhân lúc tối trời, anh cười hì hì rồi vạch áo,kéo ống quần lên cho tôi xem ba cái hình xăm rất buồn cười: bắp tay phải là một tệp tiền đô la giống quá, bắp tay trái là một chiếc xe ô tô con méo xẹo chả biết là loại 21 và ở trên đùi là một toà nhà ba tầng, nhìn nghiêng nghiêng như sắp đổ. Anh bảo, khát vọng sau này của anh, của chúng mình đấy. Nhất định phải như vậy, một mình anh thế nào cũng xong, thêm em là nhất định phải như vậy. Lại cười hì hì nhưng tôi nước mắt lại rịn ra, nước mắt của hạnh phúc và của cả khổ đau. Tiền bạc, nhà lầu, xe hơi... Tất cả những cái này trước đây, ngoài kia tôi đã từng có, thừa sức để có vậy mà chỉ vì một phút tham lam...
*
Thời gian trôi qua. Cuộc sống trong trại cũng êm đềm trôi qua. Ở ngoài làm sao tôi lại có thể mường tượng ra cuộc sống trong tù lại có thể trôi qua êm đềm như thế. Cái gì lặp đi lặp lại mãi cũng thành quen. Tôi đã thực sự quen với cuộc sống nơi đây, đã tìm thấy ở những con người nơi này sự chân tình ấm áp mà ở ngoài kia, không phải bao giờ cũng có.
Nhưng đến lúc quen được thì cũng là lúc chuẩn bị phải chia xa. Vừa vui vừa buồn, tâm trạng chia đôi, lạ thế. Tức là tôi đang đi dần đến những tháng cuối cùng của thời hạn giam giữ. Vậy mà mấy tháng nay anh bỗng dưng biến mất. Trước khi biến anh chỉ kịp nói với tôi một câu rất mập mờ ý nghĩa: “Có thể tới đây anh sẽ không làm gạch nữa, trại giam đang cần một số người khỏe mạnh lên rừng chặt gỗ về dựng lán trại, có thể cũng lâu lâu”
Thỉnh thoảng gặp ông Lâm giám thị xuống lớp học kiểm tra, tôi chỉ nhìn ông ngầm ra ý hỏi nhưng ông chỉ gật gật rồi lại cười cười chả nói lên điều gì.
Thế là sao? Gần đây, bằng những tiếng nói nhỏ to vô tình hay hữu ý, tôi được nghe thêm về con người thật của anh cả cái tốt lẫn cái xấu. Người ta bảo anh có một trái tim đa tình, cái đó tôi đã biết, nhưng cần thiết sẽ là một tính cách dữ tợn, lạnh lùng đến không thể hiểu được. Thiên hạ tin anh, quý anh nhưng cũng rất nể, rất sợ anh. Người ta gọi anh là đại ca, là hung thần, là thần chết không biết sợ một cái gì nếu cần đạt được mục đích. Vậy với tất cả những tính cách trái ngược này anh đi đâu? Đi làm gỗ thật hay chỉ là một phi vụ trốn trại nhằm trả thù tàn độc một ai đó hoặc... Tôi thoáng nôn nao nghĩ đến giả thiết này, anh dám bỏ tất cả để chạy theo một bóng hồng nào? Bóng hồng! Ai đó cũng nói đến tai tôi đã có thời anh là nỗi khiếp sợ kinh hoàng và cả là niềm đam mê cuồng nhiệt đối với cánh đàn bà con gái ở hết thảy những nơi anh đi qua. Và còn cả chi tiết này nữa mà tôi không tin, không muốn tin, thậm chí không muốn cho lọt vào tai: với cái bộ phận thân thể mà họ gọi là lạ lùng, kinh khiếp trời phú cho ấy, anh đã biết khai thác nó tối đa để tạo nên những kiểu làm tình rất man rợ khiến cho ai đó đã một lần dính vào là suốt đời bị ám ảnh, là không bao giờ có thể quên được nửa. Tôi không tin bởi vì suốt những tháng ngày thương nhau, tôi chưa phát hiện ra ở anh một chút dấu vết nào của sư man rợ ấy, thậm chí anh còn tỏ ra quá đỗi rụt rè, vụng về mà chỉ có được ở một cậu trai chưa yêu, chưa biết mùi tình yêu lần nào. Hay là riêng đối với tôi, anh đã giành riêng cho một tình cảm đặc biệt, thứ tình cảm thiên về lãng mạn không nhuốm mùi nhục dục? Tôi không biết, chưa khi nào tôi muốn tìm biết cặn kẽ bởi vì tình yêu của tôi đối với anh cũng nghiêng về phía tâm hồn tinh khiết như thế.
Vậy thì anh đi đâu? Hay là anh đã gặp một cái nạn ghê gớm gì rồi mà với bản tính cố hữu của anh, mọi bất hạnh bao giờ anh cũng chỉ thầm lặng giữ cho riêng mình? Kể cả cái chuyện về lá gan có vấn đề gì đó mà chú trạm xá trưởng đã một lần lo ngại thông báo với tôi... Nếu đúng như thế thì tôi nghĩ oan cho anh quá, khổ cho anh nhiều quá.
Cho đến trước khi tôi được đặc xá một tuần thì anh bất ngờ lù lù xuất hiện, trắng ra nhưng gầy hơn, đặc biệt con mắt to vốn rất lì lợm của anh hình như đang vấn lên một điều gì đăm chiêu, nghĩ ngợi bên trong. Anh cười hì hì bảo công việc tiều phu đẵn gỗ trên ngàn xong rồi, giờ về với em đây, về luôn. Tôi nói, tiều phu mà anh lại trắng nõn ra như đi nghỉ mát thế kia à? Tại... nhớ em quá! Nhớ mà từng ấy ngày không có một cái tin gửi về, ghét, nói dối mà cũng không biết đường, nếu anh muốn đi với cô nào thì sao không đi luôn đi, còn về làm gì, bận mắt. Anh lại hì hì:
“Từ giờ đến chết, anh thề là đời anh chỉ có một mình em thôi.”
Thề, thề cá trê chui ống, anh mà về chậm chút nữa là đã không gặp rồi, em sắp hết hạn. Bao giờ? Ngày hai tháng chín tới, còn anh thì sao, có được ra cùng không? Trán anh nhíu lại, đôi mắt sầm tối: “Chắc không kịp rồi. Thôi em cứ ra trước về với con, nếu còn yêu anh thì chịu khó chờ, nếu hết rồi thì... tuỳ thôi”
Nói thế mà cũng nói được! Tôi véo anh một cái thật đau cho hả những ngày mòn mỏi trông tin rồi trở lại với công việc thường nhật của mình.
*
Sau này khi đã sống trong ánh sáng tự do rồi, nhớ lại chuyện ấy anh mới rủ rỉ kể lại. Thì ra tôi đã trách oan anh thật. Suốt chín mươi ngày đó anh đã phải làm cuộc giằng co, vật lộn ghê gớm với chính mình mà tôi đâu có hay. Số là lúc ấy ở trại giam kế cận có một nhân vật vào loại trùm thế giới ngầm khét tiếng mới nhập trại, tất cả những tội ác mà hắn phạm phải ngoài kia đã được báo chí thông tin rầm rộ gây chấn động xã hội như thành lập băng nhóm đen, khuynh loát thị trường, dùng vũ lực khống chế, bảo kê các khu chợ, nhà hàng, ngang nhiên mở sòng bạc, ngang nhiên thanh toán nhau, tung tiền mua chuộc các quan chức từ địa phương đến trung ương, tổ chức giết người đối địch... hắn đều bình thản nhận hết nhưng riêng đầu mối có liên quan đến một người đàn bà cũng khét tiếng không kém đang sinh sống tại một thành phố duyên hải là hắn không hé một lời, tra hỏi thế nào cũng không biết, không quen, không có dính dáng gì. Mà nếu cái đầu mối này không tìm ra thì toàn bộ vụ án về hắn mới chỉ hoàn thành một nửa, chưa hội đủ yếu tố để kết án.
Trước tình thế ấy, trên bàn với dưới, dưới bàn với dưới nữa, cuối cùng ông giám thị tên Lâm. kín đáo gọi anh lên nói thế này thế này, đối tượng rắn lắm, bây giờ chỉ còn trông vào cậu, cậu sẽ đóng giả một tù nhân can tội ăn cắp ăn trộm vào nằm cùng phòng với hắn rồi từng bước tỉ tê, chuyện trò, kể cả sẵn sàng chơi luật giang hồ làm sao đó để hắn tin, hắn nói ra cái tên và mối quan hệ với mụ đàn bà kia. Đây là một việc quan trọng, các anh ở trên cần một người có đủ những yếu tố như cậu và tôi đã đứng ra bảo đảm, cậu làm được không? Anh hỏi, thế nghĩa là tôi đóng vai đặc tình? Còn đóng vai khỉ gì nữa, cậu là đặc tình thật chứ còn gì. Làm đi, làm tốt đi, nếu thành công tôi hứa sẽ cho cậu được giảm án với thời gian ưu đãi nhất. Anh hỏi sao tổ chức lại sử dụng em thế, nhỡ có điều gì thì sao? Bởi vì tôi, chúng tôi tin cậu, xét đến cùng căn cốt của cậu là người tốt, thế thôi.
Và anh nhận lời rồi tạm biệt tôi “lên rừng đốn gỗ”. Nhưng như anh bảo, không ngờ đó lại là khoảng thời gian nhọc tâm nhất của đời anh, không phải nhọc vì bản chất công việc, vì tay kia là một đối thủ ghê gớm và vì tính mạng anh luôn luôn bị đe doạ mà nhọc vì phải giằng xé nội tâm, vất vã tinh thần nhiều lắm.
Anh kể, ngay từ lúc mới bước chân vào phòng, anh đã bị tay chân của hắn đánh phủ đầu luôn, đánh rất dữ dội, đánh không chỉ để làm luật mà đánh để răn đe bất cứ thằng nào một khi đã bước chân vào đây là phải biết câm biết điếc biết mù, không nghe không nhìn không được nói gì hết. Anh cứ để im cho chúng đánh, không đỡ không đánh lại, chỉ cố gồng người lên. Đánh chán, bọn chúng mới lôi anh dậy, đổ nước vào mặt cho tỉnh rồi chỉ tên trùm xã hội đen:
“Mày quỳ xuống làm lễ thề thuần phục đại ca đi!”
Anh nhìn tên trùm, cười, tất nhiên là cười với cái miệng toàn máu:
“Muốn thiên hạ thuần phục mà phải dùng đến vũ lực thì chưa cao tay”
Vậy thế nào là cao? Hắn trừng mắt hỏi. Cao như khi ông đi chinh phục đàn bà ấy, mà về cái khoản này tôi nghe nói ông được xếp hạng trong giới giang hồ, càng mềm mại, càng chân tình càng hiệu quả. Hắn ngửa cổ cười ha há:
“Thằng này nói nghe được đấy nhỉ? Tức là mày cũng đã có nghe tiếng tao?”
Sao không nghe, muốn có tiếng chỉ cần tụt quần đi giữa phố hoặc dám thọc tay vào l... con gái người ta giữa chợ, vấn đề là tiếng gì, tiếng như thế nào. Hắn lại cười ha há: “Thằng này nói nghe vẫn được. Người như mày mà bị bắt chỉ vì cái tội ăn cắp vặt ngoài đời thì hơi phí.”
Anh cũng cười: "
Chúng ta đều vặt hết. Đã vào đến đây rồi là chả có ai chẵn cả, hết thảy đều được đối xử bình đẳng trên phương diện là cặn bã, là tội phạm của xã hộ"
Đến đây thì hắn trừng mắt:
“Mày láo! Tao khác chứ. Tao sao có thể đánh đồng với tụi mày được, láo!”
Anh từ tốn: Tôi chỉ muốn nói nếu ở ngoài kia có đẳng cấp có giàu nghèo phân hạng thì vào đây đều giống nhau ở con số tù to tướng cho nên chả nhất thiết phải cố tranh hơn kém thắng thua làm gì, có ai thèm để ý đến. Tay trùm cười cay độc:
“Đ. m! Mày nói y xì mấy thằng quản giáo, hay chính mày là quản giáo gài vào đấy?” Thoáng giật mình nhưng anh nói cứng lại ngay: Nếu đúng thế thì sao? Cô lập à, hay thủ tiêu? Thủ tiêu hẳn người nhà nước? Nói đi!... Đó, cũng hèn như nhau cả, ông không dám, đúng không? Hắn khoát tay: “Mẹ kiếp, nói chuyện với thằng này sao mỏi đầu quá! Thôi, đi nghỉ, mấy đứa đâu, dọn một chỗ thoáng đãng cho nó nằm, từ nay nếu không có ý kiến của tao, không ai được đụng đến nó.”
Thế là họ thành bạn của nhau. Nhưng vẫn là một thứ bạn có đắng cấp trên dưới mà trong đối xử với anh, hắn ta luôn giữ một cái giọng trịch thượng, bề trên, thích dạy dỗ rất khó chịu. Phải mãi đến một lần thì mối quan hệ này mới thực sự trở thành bình đắng.
Lần đó, không hiểu u uất chuyện gì với một người quản giáo trẻ tuổi mới ra trường, hình như người này đã gọi hắn là sinh vật thối tha mà còn sĩ thì phải, hắn đã cho đàn em bí mật chắng một cái dây gân ngang chân cửa, cách chừng gần hai thước, ở phía trong hắn đặt một cái chậu nhựa toàn phân người trộn nước giải. Sáng hôm sau, như thường lệ, người này mở cửa bước vào để kiểm tra quân số đã vô tình vấp dây ngã sấp, cả đầu mặt đều vùi ngập vào cái chậu kia. Ngay sau đó cả phòng được tập họp ra ngoài sân, ông phó giám thị trại nổi tiếng là nguyên tắc và lạnh lẽo vốn người miền Trung đi đến trước mặt từng người hỏi ai ai, thằng nào đứa nào đã làm cái việc mất dạy này, không nói sẽ bắt cả phòng đứng nắng đúng ba ngày ba đêm, nói! Im lặng. Ông đi đến trước mặt hắn, nhìn như muốn móc tim:
“Mày phải không, Thanh? Chỉ cái ngữ mày mới dám làm thế, nào, tự xưng anh hùng đảm lược, ngẩng cao đầu mà nhận đi!” Nhưng hắn lại cúi đầu. Trước hình phạt bị cấm cố trong một buồng giam đặc biệt mà nỗi sợ hãi và sự cô đơn có thể làm cho người ta phát điên, chả ai có thể nói mạnh được, nhất là ở hắn, chỉ đảm lược khi có tiền, nhiều tiền. Đúng lúc ấy thì anh đứng ra nhận. Và tất nhiên anh bị đưa đi đâu đó vài ngày để khi trở về, mặt mày hốc hõm, tóc tai nham nhở, toàn thân lở loét, hắn đã đi đến ôm chặt lấy anh, không nói một lời...
Tôi hỏi, thế cái ông gì miền Trung phó trại đó có biết anh đang đóng giả không? Anh cười lắc đầu, nguyên tắc bí mật, chỉ một người được biết là ông Lâm nhưng cũng không được can thiệp vào, lộ ngay. Thế khổ lắm nhỉ? Tôi Lại hỏi. Anh cười nữa: Không khổ thì sao gọi là đặc biệt, mà thôi em đừng hỏi sâu vào chuyện này nữa, kẻo tối nay lại không dám nằm gần anh.
Thân nhau rồi, còn thân hơn cả ruột thịt, chuyện gì họ cũng nói với nhau, đôi lúc lại cãi cọ, trarth luận nhau rất ghê, thậm chí có lần đã định nện vào mặt nhau nhưng rồi sau đó lại thân hơn.
Vào một đêm oi nồng không ngủ được, hắn mới kéo anh đến chỗ cửa sổ có chút gió thổi vào để tâm sự. Hắn hỏi anh đã yêu bao giờ chưa? Đôi lần, anh trả lời. Vậy đã có khi nào vì cái người mình yêu đó cậu sẵn sàng chết? Anh bảo, thế có hoạ là dở người, hảo hán trên đời chết vì đại nghiệp chứ mấy ai chết vì mỹ nhân. Hắn bảo cậu ngu bỏ mẹ, thế cái lão Hạng Vũ đời Hán bên Tàu đã chả chết vì cái bà Ngu Cơ để sử sách còn lưu truyền mãi đến muôn đời là gì? Anh chưa xem tích này và cũng chưa được nghe ai kể tích này nên im lặng. Im lặng nhưng bụng lại khấp khởi mừng thầm vì điều bí mật ghê gớm kia có vẻ đang được hắn hé mở. Anh càng làm ra bộ ngu ngơ: Tao thì không, không bao giờ, cái đám đái không khỏi ngọn cỏ ấy đối với tao chỉ đơn thuần là một thứ thông khí lúc bức bách. Thôi, tanh mẹ nó mồm đi, hắn cáu, nói chuyện này với mày thà nói chuyện với cái l... còn hơn, về, ngủ! Tao không ngủ, anh vênh mặt, thì mày thử kể đi, biết đâu tao lại chả bị thuyết phục rồi cũng sẽ tìm một con đàn bà để chết như mày, tao nói thật đó.
Hắn nhìn rất lâu vào mắt anh như nhìn vào chỗ trống, anh bảo thế, rồi chả biết cái câu “thật ấy” kia hay chính vẻ mặt rất chi là thật của anh, hắn bắt đầu kể nhưng như là kể câu chuyện người khác, quốc gia khác.
Hắn bảo hắn có một thằng bạn nhà nghèo lắm, bộ thương binh hai trên bốn, mẹ công nhân đang sắp nghỉ một cục, nghèo đến nỗi đêm đêm phải mang cái sức vóc sinh viên mảnh khảnh ra ga bốc vác thuê để lấy tiền cho mấy đứa em ăn học. Lần ấy do làm mải quá, kiệt sức nó đã ngất xỉu ngay trên toa tàu, sáng hôm sau nó hoảng hồn thấy mình đang nằm trong một căn phòng sang trọng và ngồi bên là một người đàn bà không còn trẻ, chừng trong ngoài ba mươi gì đó, hơn tuổi nó, không đẹp nhưng có cái gì đó rất hấp dẫn đang chăm sóc nó, nhẹ nhàng bắt nó uống từng thìa sữa, viên thuốc, mẫu bánh ngọt rồi hỏi nó quê đâu, làm gì, gia cảnh thế nào mà trông mặt mày thư sinh vậy lại phải đi làm công việc quá sức này? Cảm động và tin cậy nó kể hết, không giấu cả cái ước vọng được học lên đến hết đại học của mình để rồi kiếm một tấm bằng bắt đầu con đường kinh doanh để giúp gia đình thoát khỏi cảnh nghèo truyền kiếp từ đời ông đời cha đến đời nó bây giờ.
Nghe chuyện người đàn bà ấy chỉ im lặng không nói gì, lúc sau nó cám ơn và xin phép về bà ta mới mở tủ lấy đưa cho nó một tệp tiền không biết bao nhiêu bảo nó cầm tạm về mà đóng tiền học cho mấy đứa em rồi tuần sau lại đây sẽ có công việc đỡ vất vả hơn.
Thì ra đó là một bà chủ nức tiếng giàu có ở một tỉnh duyên hải vùng Đông Bắc thỉnh thoảng có xuống Hà Nội lấy hàng, trả hàng. Cơ sở làm ăn của bà trải rộng cả nước, không chỉ là buôn bán mà còn kinh doanh bất động sản, nhà hàng, khách sạn, nhà máy chế biến gỗ, xí nghiệp đông lạnh... Bà muốn nó làm đại diện cho bà ở Hà Nội và các tỉnh đồng bằng phía Bắc, lương tháng trên chục triệu, có xe cộ, có văn phòng, có cả nhân viên giúp việc. Chục triệu! Mới nghe thế nó đã muốn ngất xỉu. Lương một bác sĩ, một kỹ sư mới ra trường có triệu rưỡi, hai triệu mà đằng này... Nhưng do một chút kẻ sĩ mà ông nội nó truyền lại cho, nó lừng khừng bảo chị cho thư thư đã, tôi muốn đi học nốt, có kiến thức cơ bản rồi thì làm gì cũng được. Bà này cười bảo, thì có ai cấm cậu học đâu, thậm chí có học cao lên nữa cũng được, vừa học vừa làm. Rồi bà cầm lấy tay nó nói, chính vì cái tính khí ấy của cậu mà tôi thêm quý, tôi càng thấy quyết định của mình là không sai.
Thế là nó trở thành cánh tay đắc lực của bà chủ trẻ. Bà ấy cho nó được can dự vào hầu hết những nội dung hoạt động quan trọng của mình. Rồi như một sự tất yếu, cùng với năng lực kinh doanh của nó mỗi ngày mỗi sành sỏi, nó đã dần dần trở thành người tình chính thức của bà. Đời nó cho đến lúc ấy chưa biết thế nào là một nụ hôn với người khác giới nên khi bập vào người đàn bà nồng nàn đã có một đời chồng này nó thấy như lạc vào một mê hồn trận, lúc nào cũng sống trên mây trên gió, say đắm, ngất ngây không thể tưởng tượng nổi.
Cuộc sống của nó đáng lẽ cứ thế trôi chảy như mơ nếu như lần đó nó không phát hiện ra trong đống hồ sơ, chứng từ của người tình có rất nhiều dấu vết phạm pháp, có cả những phạm pháp liên quan đến các đường dây nước ngoài. Nhưng muộn rồi. Nọc độc của tiền bạc và quyền lực đã bắt đầu ngấm vào nó, ngấm mỗi ngày một sâu. Tình yêu và ơn huệ của người đàn bà đã làm cho nó mù quáng, để rồi sau đó, nhân danh tình yêu và sẵn sàng bảo vệ tình yêu bằng máu, nó đã trở thành một phần tử tình nguyện tiếp tay cho tất cả những hành vi phạm pháp đó, thậm chí còn phạm nhiều hơn, độc ác, thâm hậu hơn, đến nỗi chính bà chủ sau một lần ân ái kéo dài đến cả ba tiếng, đã lựa lời khuyên can nó chầm chậm lại, bọn công an kinh tế và cả công an hình sự nó chả mù đâu. Bốc lên, nó bảo, em là vợ là mẹ là ân nhân của tôi, chúng nó phải ba lần bước qua xác tôi thì mới mong chạm được vào em. Người đàn bà chỉ còn biết xiết chặt khuôn mặt nó vào ngực mình, khóc trên vai nó rồi nói một câu là lạ hình như nó đã nghe ở đâu hay đọc được trong sách:
“Cám ơn cuộc đời đã ban anh cho em. Chỉ có cái chết mới tách rời được chúng ta”.
Nó đã trở thành một tay trùm đáng sợ bên cạnh người đàn bà của mình.
Và hai năm sau thì nó bị bắt vì đã quá ngông nghênh tự tin ở cái vỏ bọc và ô che từ trước đến nay vẫn ngông nghênh, nó khai hết, nhận hết, sẵn sàng chịu trách nhiệm hết, kể cả ngay đêm nay phải dẫn ra pháp trường trừ tội trạng cùng danh tính của người đàn bà kia là vẫn kín mít. Nó bảo làm thằng đàn ông sống giữa trời đất chí ít cũng phải tìm cho mình một góc thiêng để thờ và khi đã tìm ra rồi thì phải thờ cho đến chết, huống hồ cái góc thờ ấy lại chính là phần hồn và cả phần xác của mình.