Trăng Non - Chương 10 (C)
Kẻ đối diện chau mày.
- Dù sao đi nữa, ả sẽ rất phẫn nộ.
- Thế thì tại sao ông không chờ cô ta? - Hỏi xong, cổ tôi muốn nghẹn lại.
Trên môi của Laurent chợt nở một nụ cười ranh mãnh.
-
Chậc chậc, mi gặp ta không đúng lúc, Bella à. Ta đến chỗ này đâu phải
để giúp Victoria đâu, hiện ta đang đi săn đấy. Ta khát lắm, còn mi
thì... mi thơm quá.
Kẻ đối diện nhìn tôi gật gù, cơ hồ như thể đã ca ngợi tôi hết lời.
- Đe doạ hắn đi em - Lời nói trong ảo tưởng kia lại vẽ đường, âm điệu cũng khi mờ khi tỏ trong kinh hãi.
- Anh ấy sẽ biết tác giả là ông – Tôi ngoan ngoãn thều thào – Ông sẽ không thoát được đâu.
-
Tại sao lại không nhỉ? - Nụ cười của Laurent rộng mở. Hắn nhìn chằm
chằm vào một lối nhỏ nằm giữa những lùm cây - Trận mưa tới sẽ tẩy sạch
mọi loại mùi. Sẽ chẳng có ai tìm thấy xác mi đâu, rồi mi cũng sẽ được
báo cáo là mất tích, giống như nhiều, nhiều thật nhiều, những kẻ khác
vậy. Mà dẫu cho tên Edward kia có nổi máu anh hùng rơm lên mà đi điều
tra với đi tìm hiểu thì hắn cũng chẳng có lý do gì mà nghĩ đến ta cả. Ta
khẳng định lại với mi nhé, Bella, chẳng có manh mối nào để lại cả. Ôi,
ta khát quá rồi.
- Cầu xin hắn đi - Ảo giác trong tôi lại khẩn khoản.
- Tôi xin ông.
Laurent lắc đầu, nhưng gương mặt lại tỏ ra... rất tử tế!?!
- Coi nào, Bella. Mi may mắn lắm mới gặp ta đấy.
- Tôi mà may mắn ư? – Tôi nhăn nhó, ngập ngừng lùi thêm một bước nữa.
Laurent bước theo, đôi chân rất nhẹ và dáng vẻ cực kỳ thanh nhã.
-
Ừ - Kẻ đối diện đã khẳng định một cách rành rọt – Ta sẽ làm rất nhanh.
Ngươi sẽ không cảm thấy gì đâu, ta hứa đấy. Ái chà, ta sẽ phải nói dối
Victoria sau vậy, để mà xoa dịu ả. Nhưng giá mà mi mà biết được ả sẽ
dành cho mi cái gì, Bella à... – Laurent chậm rãi lắc đầu, cơ hồ như
điều đó đáng sợ lắm – Ta dám thề rằng mi sẽ phải cảm ơn ta đấy.
Tôi sửng sốt nhìn kẻ đối diện, toàn thân đông cứng lại.
Một làn gió nhẹ thổi lướt qua, tóc tôi khẽ lay động, thoảng bay về phía hắn, Laurent lập tức khụt khịt mũi.
- Ôi, thơm quá - Hắn lặp lại, đoạn hít vào sâu hơn.
Một
luồng khí lạnh ở đâu bỗng ập tới, hoảng hốt, tôi co rúm người lại, ánh
mắt láo liên; ở tận đâu đó xa xôi, tiếng gầm gừ dữ tợn của Edward cũng
bắt đầu vang vọng. Edwarddd..., trong giờ phút sinh tử này, tên anh chợt
nổ bùng trong tâm trí tôi, phá huỷ toàn bộ bức tường bao lâu nay tôi đã
dày công xây dựng nên để rào nhốt nó. Edward, Edward, Edward. Em sẽ
chết. Gìơ thì em cứ nghĩ về anh thế này cũng không còn làm ảnh hưởng đến
bất cứ điều gì nữa. Edward, em yêu anh.
Đôi mắt tôi từ từ
khép lại... nhưng tôi vẫn kịp nhận ra Laurent bỗng dừng phắt mọi cử
động, hắn ngừng thở trong giây lát, rồi quay phắt sang trái. Sợ hãi, tôi
không dám rời mắt khỏi Laurent, ghi nhận đừng động thái của hắn, dẫu
biết rằng hắn chẳng cần phải sử dụng tới thủ đoạn hay mưu mẹo gì ngõ hầu
khống chế được tôi. Nhưng sao... Một cách chậm rãi, Laurent xoay lưng
lại phía tôi... Nỗi ngạc nhiên quá lớn khiến tôi không cảm thấy nhẹ nhõm
chút nào.
- Trời ơi, thật không thể tin được - Hắn ta lầm bầm, giọng nói của hắn nhỏ đến độ phải khó khăn lắm tôi mới nghe được.
Đến
lúc này, tôi mới có dịp kiểm tra. Đảo mắt khắp cánh đồng, tôi cố gắng
tìm kiếm sự vụ chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã kéo dài được mạng sống
của tôi. Ban đầu, tôi không nhận thức được gì cả, tôi vội đưa mắt ngược
trở lại dõi theo Laurent... Ôi trời, hắn đang tháo chạy... chân nọ quàng
vào chân kia, ánh mắt liếc ngang liếc dọc khắp khu rừng.
Chỉ
vào đúng giây phút ấy, tôi mới nhận ra... từ giữa những lùm cây, bỗng
lao ra một hình thú khổng lồ, đen ngòm, bước chạy rất nhẹ, tựa hồ như
một chiếc bóng, đang thoăn thoắt đuổi theo ma-cà-rồng. Con vật rất to –
cao không khác gì một con ngựa chiến, nhưng thon hơn và lực lưỡng hơn
nhiều. Và gì kia, cái mõm dài của nó đã giương nanh, những chiếc răng
nanh nhọn hoắt không thua gì dao găm hiện rõ mồn một, và, giữa hai hàm
răng sắc lẻm ghê rợn ấy là những tiếng gầm gừ, trầm đục đầy đe doạ, ầm ì
như tiếng sấm vọng từ đằng xa.
Con gấu. Không, không hẳn là
gấu... Hay là... Thôi đúng rồi, hẳn đây chính là con vật đen ngòm mà bao
ngày qua hằng khiến cư dân thị trấn Forks hoang mang. Đúng là nhìn từ
xa, bất cứ ai cũng có thể chắc mẩm nó là gấu. Liệu còn con vật nào có
thể to và mạnh đến như thế được chứ?
Xa quá... ước gì tôi có
được may mắn để nhận diện ra nó. Và rồi, nhẹ tựa như bông, con thú lao
đi vun vút giữa đám cỏ, cách tôi chỉ độ khoảng mươi bước chân.
- Em đừng cử động - Giọng nói của Edward lại cất lên, thì thào.
Hai
con mắt tôi đổ dồn cả vào con vật khổng lồ, tâm trí phút chốc trở nên
mù mờ khi tôi cố sức nhận định ra tên của nó. Với cái hình thù kia thì
đích thị là giống chó rồi, cả cái cách di chuyển nữa, không sai một li.
Đúng, không thể khác được, vừa nghĩ đến đây, toàn thân tôi đã co rúm lại
vì kinh hoàng. Cả đời tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi là lại có một
con sói lớn dường ấy.
Grrrừ, grừ... Cổ họng của con vật lại phát ra những âm thanh hung tợn, kinh hoàng, cả thân người tôi lại run lên bần bật.
Laurent
đang cắm đầu cắm cổ chạy ra tới rìa cánh đồng, trong lúc tôi chìm trong
nỗi khiếp sợ và hồ nghi. Tại sao Laurent lại phải rút lui như thế? Cứ
cho là con sói đó quá to đi, nhưng dẫu sao thì nó cũng chỉ là một con
thú mà thôi. Vì cớ gì mà một ma-cà-rồng hung bạo lại có thể sợ một con
vật chứ? Đúng, Laurent đang thất kinh cả hồn vía. Mắt hắn trợn trừng lên
vì khiếp sợ, giống hệt như đôi mắt của tôi.
Và hình như câu
trả lời của tôi đã có sự trả lời, con sói khổng lồ kia không hề đơn độc.
Lảng vảng, rình rập ở hai bên rìa của cánh đồng... là hai con sói to
lớn khác. Một con có màu xám đậm, một con có màu nâu, nhưng không có con
nào cao như con đầu tiên cả. Con sói xám xuất hiện từ giữa những lùm
cây chỉ cách tôi có vài bước chân, đôi mắt nó chưa một lần rời khỏi
Laurent.
Rồi trước khi tôi kịp có bất cứ một cử động nào...
thì... cánh đồng lại đón thêm hai vị khách nữa! Hai con sói khác thình
lình xuất hiện, chúng theo chân của hai con sói kia, di chuyển thành
hình chữ V – cái kiểu sắp xếp đội hình không lẫn vào đâu được của bầy
ngỗng trời khi bay về phương nam trú rét. Điều đó cũng có nghĩa là con
sói có màu nâu đỏ, con vật thứ năm có bộ lông dựng đứng, xù ra, đang... ở
trong tầm với của đôi tay tôi!
Như một bản năng tự nhiên,
tôi bắt đầu thở hổn hển và nhảy lùi lại - một cách ngốc nghếch nhất trần
đời... ấy vậy mà tôi vừa mới thực hiện nó. Cả người tôi lại được dịp
đông cứng thêm lần nữa, tôi chờ đợi bầy sói sẽ chuyển hướng tấn công
sang mình - một con mồi yếu ớt không đủ sức tự vệ.
Trong tâm
trạng bàng hoàng đó, tôi lại mong mỏi Laurent có thể xoay chuyển được
tình thế, ông ta sẽ đánh tan được bầy sói - với sức lực siêu phàm của
một ma-cà-rồng thì chuyện này với ông ta là dễ như bỡn; chứ còn đối với
tôi thì, giữa hai kiểu chết, chắc chắn, làm mồi cho sói là sự lựa chọn
kinh khủng nhất.
Con sói ở gần tôi nhất, con sói có bộ lông màu nâu đỏ, khẽ nghếch đầu lên như đếm nhịp cái hơi thở hổn hển của tôi.
Đôi
mắt con sói màu đen, không, hơi hơi đen thôi. Nó thoáng nhìn tôi, chưa
được một giây, nhưng cũng kịp để tôi nhận thức được rằng đôi mắt ấy thật
sâu thẳm, và có hồn, quả thực khó có thể tin được đó là mắt của loài dã
thú.
Khi con sói nhìn tôi, bất giác tôi nghĩ đến Jacob - một
lần nữa - với một lòng biết ơn vô hạn. Ít ra là tôi đã mò đến nơi này
một mình, một cánh đồng tuyệt đẹp như tranh vẽ lại đầy những loài vật
xấu xa. Ít ra thì Jacob sẽ không phải chết chùm với tôi. Ít ra thì người
bạn nhỏ ấy sẽ không phải chết trong tay tôi.
Grừưư, grrrừ...
con sói đầu đàn lại gầm ghè, con sói màu nâu đỏ tức thì ngẩng cao đầu,
quay phắt lại, lao đi vun vút về phía Laurent.
Thật kinh
khủng, Laurent nhìn chằm chằm vào bầy sói với vẻ mặt sợ hãi xen lẫn với
sửng sốt không hề che giấu. Ngay giây phút đó tôi mới hiểu ra. Đầu óc
của tôi tức thì trở nên váng vất, gã ma-cà-rồng đang chạy bán sống bán
chết, và thoắt một cái, hắn đã biến mất sau một lùm cây.
Hắn chạy trốn.
Nhưng
năm con sói vẫn bám theo sát nút, chúng nhanh nhẹn phóng qua đám cỏ,
chẳng thấy phải tốn một chút sức lực nào... Và rồi... theo phản ứng tự
nhiên, tôi bịt chặt cả hai tai lại, cả khu rừng già rậm rịt như bị xé
toạc giữa những tiếng kêu ghê rợn muốn sởn cả tóc gáy; tiếng gầm ghè,
tiếng cắn xé, rồi cả tiếng ngoạm mồi khiếp đảm nữa. Thời gian như ngừng
trôi... Lần lần, những âm thanh kinh khủng đó lụi dần, lụi dần rồi tắt
hẳn, rất cả đã kết thúc...
Hai đầu gối của tôi nãy giờ đã tê cứng, tôi ngã vật xuống, cổ họng bắt đầu phát ra những tiếng nức nở.
Tôi
cần phải đi, tôi cần phải rời khỏi chốn này thôi. Ai mà biết được lũ
sói chỉ cần mất một khoảng thời gian bao lâu để tầm bắt Laurent rồi trở
lại tìm tôi chứ? Hoặc cũng có thể là Laurent đã giải quyết xong bọn
chúng rồi cũng nên? Và kẻ quay lại tìm tôi lại chính là hắn?
Nhưng
tôi không thể cử động được một mảy may nào; hai tay, hai chân tôi đang
run lẩy bẩy, và bản thân tôi cũng không còn đủ sức để mà đứng dậy trên
hai chân mình nữa.
Thần trí của tôi vẫn chưa vượt qua được
nỗi kinh hoàng, sợ hãi và khó hiểu. Tôi vẫn chưa thể nhận thức được điều
mình vừa chứng kiến.
Ma-cà-rồng sao lại có thể chạy trốn bầy
sói to ngoại cỡ như vậy được nhỉ. Và giả như hàm răng của chúng khi vấp
phải làn da cứng như đá granit của Laurent thì sẽ ra sao?
Vậy
thì lũ sói sẽ tránh xa Laurent chứ sao – cho dẫu thân hình đồ sộ của
chúng đã tạo cho chúng sự không biết sợ là gì – vì chúng có săn đuổi
Laurent tới đâu thì cũng bằng không mà thôi; chúng chỉ có thể bắt được,
chứ có làm hại được gì đối phương đâu. Nhưng tôi bắt đầu nghi hoặc, chắc
hẳn làn da buốt giá như đá cẩm thạch của Laurent rất thơm, và hấp dẫn
hơn rất nhiều so với mùi máu ấm của một sinh vật yếu ớt như tôi. Vì chỉ
có như vậy thì bầy sói mới bị kích thích được chứ?
Ngừng lại... tôi không muốn nghĩ ngợi thêm nữa.
Một
cơn gió nhẹ thổi qua cánh đồng, những ngọn cỏ lại bắt đầu lắc lư, nhưng
lúc này, tôi không còn liên tưởng đến hình ảnh sóng vỗ nữa, mà chỉ có
duy nhất một nỗi ám ảnh, đó là... có một con vật nào đó đang lướt đi
trong cỏ mà thôi!
Lồm cồm bò dậy, tôi quay mặt đi, đó chỉ là
một làn gió vô hại đang thổi qua người tôi... Vậy mà nó cũng khiến tôi
hoảng hốt đến suýt ngã; quay phắt người lại, tôi bắt đầu tháo chạy vào
giữa những lùm cây.
Những giây phút trôi qua sau đó thật đáng
sợ. Không tài nào hiểu nổi, cả ba lần chạy liên tiếp, mọi ngả đường của
tôi đều dẫn về điểm xuất phát... ấy chính là cánh đồng. Khởi sự, tôi
không hề để ý xem là mình đang chạy đi đâu, đầu óc tôi cứ tập trung vào
mỗi một chuyện là mình cần phải chạy trốn. Mãi đến khi hoàn hồn lại được
một chút, vừa đủ để nhớ đến chiếc la bàn thì tôi mới nhận ra là mình
đang ở một chỗ xa lạ, xung quanh toàn cây rừng mù mịt, thăm thẳm và tối
tăm.
Thêm vào đó,đã mắc phải lắm chuyện rắc rối thì chớ, tôi
lại còn gặp phải “cái eo” nữa... Tay tôi đang run lẩy bẩy, chiếc la bàn
vì thế mà xoay loạn xạ. Cuối cùng, tôi đành phải đặt nó xuống đất mới có
thể xem được. Thế là cứ độ dăm ba phút, tôi lại ngồi thụp xuống, đặt
chiếc la bàn xuống đất, để tin chắc rằng mình vẫn đang đi về phía tây
bắc, đồng thời tôi cũng dỏng tai lên hết cỡ mỗi khi bắt được – không
phải là tiếng ì ọp đang dẫm loạn xạ xuống nền đất ẩm – mà là những tiếng
thì thầm nghe khi được khi mất phát ra đằng sau những đám lá um tùm.
Và
chợt... “héc, héc...” - tiếng chim giẻ cùi ở đâu đó cất lên. Giật thót
mình, tôi lùi phắt lại, thế là ngã dúi vào một cây vân sam đang lớn. Vẫn
chưa đủ tệ hại, trong lúc va quệt, tay tôi không có chỗ nào là không bị
xây xát, còn tóc tai thì bị nhựa cây giữ chặt lại. Rồi bồng “thịch” -
một con sóc đang chạy tót lên cây độc cần, vậy mà tiếng động ấy cũng đủ
khiến cho hồn vía của tôi bay lên mây, tôi thét lên thất thanh muốn
thủng cả màng nhĩ... của chính mình.
Cuối cùng thì tôi cũng
đã mà ra được tới bìa rừng, cây cối lần lần thưa thớt hẳn. Song, gì
kia... tôi đang đối diện với một con đường vắng vẻ, chẳng có bóng dáng
một ai, lẫn... cái xe của chính mình. Con đường dài cỡ một dặm, hoá ra
tôi đã đi lệch hướng quá xa chiếc xe tải của mình rồi thì phải. Mệt lử
người, nhưng tôi vẫn cố gắng lê bước lên đến đầu đường, cho đến lúc nhìn
thấy nó... - chiếc xe tải của tôi. Một cách vội vàng, hấp tấp, tôi nhảy
vào cabin, những gì phải chịu đựng từ nãy tới giờ bỗng vỡ oà ra trong
chốc lát. Gần như đã trở nên man dại, tôi khoá cứng cửa xe những hai lớp
khoá trước khi rút chìa khoá trong túi ra. Tiếng gầm rú của động cơ xe
cũng phát huy được sự hữu dụng, lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn và đầu óc đã
phần nào lấy lại được tỉnh táo. Đồng thời, trước tiếng kêu gào khản cổ
của chiếc xe, những giọt nước mắt cũng kềm chế được, không rơi, trong
lúc tôi phóng xe hết tốc lực ra con đường quốc lộ.
Và kia,
căn nhà của bố Charlie hiện ra càng lúc càng rõ, tuy trong lòng vẫn còn
ngổn ngang trăm mối, nhưng nhìn thấy nó là tôi đã thực sự bình tĩnh trở
lại. Chiếc xe tuần tra của bố tôi đang nằm chễm chệ ngay bên lối dẫn vào
nhà - quả tình, tôi không ngờ là đã trễ đến thế. Bầu trời bắt đầu tối
đen.
- Bella phải không? - Bố tôi cất tiếng hỏi khi nghe
tiếng đóng sầm của cửa trước và tiếng “lách cách” của chiếc chìa khoá
tra vào ổ.
- Dạ, con đây ạ - Tôi lên tiếng, giọng nói run run thấy rõ.
- Con la cà ở đâu mà tới tận giờ này mới về? - Bố hét toáng lên, lầm lầm xuất hiện ngay ở cửa nhà bếp.
Tôi ngập ngừng. Có lẽ bố đã gọi điện thoại cho nhà Stanley rồi. Tốt nhất là mình nên kể sự thật, tôi tự nhủ.
- Dạ,con đi bộ - Tôi thật thà thú nhận.
Đôi mắt bố tức thì nheo lại đầy “tà khí”.
- Trên đường đến nhà Jessica đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Hôm nay, con không có hứng với “Tích phân – Vi phân”, bố à.
Nghe thấy thế, bố khoanh tay lại trước ngực, hằm hừ:
- Bố nhớ là đã dặn con không được vào rừng rồi kia mà!
-
Dạaa, con biết lỗi rồi. Bố đừng lo lắng nữa, con sẽ không dám tái phạm
nữa đâu – Nói tới đây, tôi cảm thấy ớn lạnh, cả người run lên bần bật.
Và
dường như chỉ có đến lúc ấy, bố mới thật sự quan tâm đến người ngợm của
tôi. Nguyên cả ngày hôm nay, tôi đã phải chụp ếch nhiều lắm, ếch to,
ếch nhỏ, đủ cả; bây giờ, trông tôi hẳn chẳng khác gì một đứa mới từ dưới
sình, dưới cống chui lên, tôi chắc mẩm như vậy.
- Có chuyện gì vậy? - Bố tôi hỏi gặng.
Một
lần nữa, tôi lại quyết định sẽ kể thật, hoặc là... chỉ một phần sự thật
thôi cũng được, đó là hành động khôn ngoan nhất. Vả lại, tôi cũng đang
chẳng còn tâm trí đâu mà giả vờ làm ra vẻ là đã trải qua một ngày tuyệt
vời bên quả ngọt và trái ngon...
- Con đã trông thấy con gấu –
Tôi cố gắng trả lời một cách điềm tĩnh, nhưng dẫu có cố gắng cách mấy
thì cuối cùng, giọng nói của tôi vẫn cứ ở âm vực cao và run run – Nhưng
thật ra, nó không phải là con gấu, bố à... Nó, nó thuộc giống chó sói.
Có những năm con. Con màu đen, con màu xám, con màu nâu đỏ, con...
con...
Đôi mắt của ngài cảnh sát trưởng trố ra vì kinh hoàng.
Một cách vội vã, bố đi như chạy lại phía tôi, hai bàn tay ghì lấy đôi
vai của tôi.
- Con vẫn ổn chứ?
Mệt nhoài, tôi khẽ gật đầu xác nhận.
- Kể cho bố biết chuyện gì đã xảy ra đi.
-
Bọn chúng không chú ý đến con. Nhưng sau khi chúng vừa đi khỏi, con đã
chạy bán sống bán chết về nhà, bởi vậy nên mới bị té lên té xuống như
vầy.
Đôi tay của bố buông rời khỏi vai tôi để ôm chầm lấy tôi. Thời gian chầm chậm trôi qua, bố im lặng, không nói gì.
- Những con sói... - Rồi đến lúc bố cũng phải lên tiếng, giọng nói chẳng hơn gì là một lời thì thầm.
- Sao hả bố?
- Mấy nhân viên kiểm lâm cũng nói rằng dấu chân không phải của gấu... nhưng nếu là của sói thì lớn quá...
- Những con sói này thuộc hàng khổng lồ đấy, bố ạ.
- Con thấy bao nhiêu con?
- Dạ năm.
Bố tôi lắc đầu, đôi lông mày nhíu hẳn lại, rồi bố buông ra một câu bằng chất giọng đanh gọn để chấm dứt luôn cuộc tranh luận:
- Đừng đi bộ đường trường nữa.
- Vâng, thưa bố! – Tôi hứa một cách chắc nịch.
Sau đó, ngài cảnh sát trưởng điện ngay cho sở cảnh sát, thông báo những gì tôi đã trông thấy.
Tất
nhiên, tôi đã nói dối một chút, chỉ một chút thôi, về chính xác nơi tôi
đã trông thấy lũ sói - ấy là khi tôi đang lang thang trên đường dẫn ra
phía bắc của thị trấn. Thực tình, tôi không muốn bố biết là tôi đã bất
chấp cả lời can ngăn của bố mà dấn bước sâu vào rừng như thế nào; và
quan trọng hơn nữa là tôi không muốn cho bất kỳ ai lảng vảng ở gần nơi
Laurent đã suýt chút nữa thì kết liễu đời tôi. Nội chỉ mỗi ý nghĩ ấy
thôi cũng đủ khiến cho tôi muốn bệnh rồi.
- Con có đói không? - Bố hỏi tôi ngay khi vừa gác máy.
Chắc là tôi đói lắm thật, cả ngày hôm nay, tôi có ăn gì đâu, song tôi vẫn lắc đầu.
- Con chỉ mệt thôi, bố! – Tôi trả lời bố, rồi quay bước về phía cầu thang.
- À này - Bố vội lên tiếng, trong giọng nói có ẩn khuất một sự nghi ngờ - Chẳng phải con nói rằng Jacob đi chơi cả ngày sao?
- À, là bác Billy nói thế ạ - Tôi giải thích, câu hỏi của bố khiến tôi ngạc nhiên.
Bố ngắm nghía gương mặt của tôi trong một phút, thần thái có vẻ nhẹ nhõm hẳn:
- Ờ.
-
Có chuyện gì hả bố? - Lần này thì tới phiên tôi hỏi lại. Có vẻ như bố
đang cho rằng sáng nay tôi chỉ toàn nói dối bố. Ấy là ngoài chuyện học
chung với Jessica, tôi còn leo lẻo dối trá chuyện khác nữa.
-
Ờ, chỉ là khi bố đi đón ông Harry, bố có trông thấy Jacob ở ngoài cái
cửa hàng bách hoá dưới La Push ấy, lúc đó, nó đang đứng với mấy đứa bạn.
Bố có vẫy tay chào nó, nhưng mà nó... ừm, bố không biết là nó có nhìn
thấy bố không nữa. Hình như nó đang cãi nhau ỏm tỏi với mấy đứa bạn thì
phải. Trông nó lạ lắm, giống như nó đang bực bội chuyện gì đó lắm thì
phải. Và... còn một điều nữa rất không bình thường. Giống như con cũng
biết rồi đấy, một đứa trẻ đang sức ăn sức lớn thì thân hình của nó sẽ
phổng phao như thế nào. Nhưng ở đây, thằng Jacob này thì lại đang to ra
một cách hơi không bình thường cho lắm; chỉ mới có mấy ngày thôi mà...
- Ông Billy nói rằng Jake và mấy người bạn sẽ lên Port Angeles xem phim. Chắc là mấy đứa nó đang đợi ai đó.
- Ờ, ờ - Bố tôi gật gật đầu, rồi lại bước vào bếp.
Đang
đứng ở lối đi, tôi đăm chiêu suy nghĩ về điều Jacob có thể tranh cãi
với đám bạn. Người bạn nhỏ đã “om sòm” với Embry về chuyện Sam chăng? Có
lẽ đấy chính là lý do khiến cậu ta không muốn giáp mặt tôi hôm nay -
cậu ta muốn dành thời gian cho Embry... Vậy là tốt quá rồi, tôi như mở
cờ trong bụng.
Và tôi lại tỉ mẩn kiểm tra các khoá cửa một
lần nữa trước khi yên tâm đặt chân vào phòng. Rõ thật ngốc nghếch. Liệu
cái khoá cửa có ăn nhằm gì với bầy quái vật mà tôi đã được trông thấy
hồi chiều nay không? Ừ, đúng là mấy cái tay nắm cửa thì lũ sói chịu thua
rồi, chúng đâu có ngón tay. Nhưng mà... ngộ nhỡ... Laurent đến đây...
Hay... Victoria. Như vậy thì...
Tôi
nằm thừ người ra trên giường, tinh thần của tôi hãy còn bấn loạn quá
nên không dám hy vọng rằng sẽ chợp mắt được. Cuộn mình thật chặt trong
chăn, tôi bị bắt buộc phải đối diện với những sự thật hãi hùng.
Và
còn một sự thật nữa, bụng tôi chợt quặn lại khi nghĩ đến sự thật mười
mươi này: tình trạng hiện thời của tôi chính là điều tệ hại nhất. Bởi
lẽ, tất cả mọi chuyện đều sẽ dẫn đến bố tôi. Ôi bố của tôi, giờ này, có
lẽ bố đã ngủ say rồi, trong căn phòng nằm cách xa căn phòng của tôi...
Bố, bố chẳng có liên quan gì tới những rắc rối mà tôi đang vường vào.
Vậy mà mùi hương trên người tôi sẽ dẫn dụ bọn chúng đến đây, dù tôi có ở
đây hay là không.
Toàn thân tôi lại run lên bần bật, hai hàm răng đánh vào nhau liên hồi.
Cố
làm cho bản thân trấn tĩnh trở lại, đầu óc của tôi lãng đang theo đuổi
những điều viển vông: tôi tưởng tượng ra những con sói khổng lồ đã tóm
gọn được Laurent, chúng hạ sát kẻ bất tử ấy cũng dễ dàng như hạ sát
những con người bình thường khác. Rõ ràng đây là một niềm mong mỏi đầy
huyễn hoặc, nhưng ước muốn đó đã an ủi tôi được rất nhiều. Nếu bầy sói
đã tiêu diệt được hắn ta, vậy thì hắn ta vĩnh viễn sẽ không thể mách lại
với Victoria rằng tôi đang ở đây, trơ trọi có một mình. Mà một khi hắn
đã không thể trở lại, thì hẳn cô ta vẫn sẽ cho rằng tôi hãy còn được gia
đình Cullen bảo vệ. Chỉ cần trong cuộc chiến đấu ấy, bầy sói đã chiến
thắng...
Những ma-cà-rồng tốt bụng của tôi sẽ không bao giờ quay trở lại; dễ chịu làm sao nếu như những kẻ khác cũng biến mất y như thế.
Tôi
khép chặt mắt lại, kiên nhẫn chờ đợi cõi vô thức lại đến với mình – tâm
trạng gần như là nôn nóng, nôn nóng được bước chân vào cơn ác mộng
thường ngày. Thà rằng như thế vẫn còn hơn là phải đối diện với một gương
mặt trắng muốt, điển trai một cách hoàn hảo đang chờ đợi để mỉm cười
với mình đằng sau mi mắt.
Trong cơn mộng mị của toi, cặp mắt
của Victoria đen kịt mở tròn thao láo, với một cổ họng khát khô, một cái
miệng đang nhe ra những chiếc răng sáng lấp loá, và một mái tóc đỏ rực
như lửa, cứ loà xoà trên gương mặt hoang dã, trắng phau.
Hốt nhiên, từng lời, từng lời một của Laurent bắt đầu vang vọng trong đầu tôi: Giá mà mi biết được ả sẽ dành điều gì cho mi...
Tôi ấn thật chặt nắm tay vào miệng, cố ngăn chặn một tiếng thét rất dài..