Chương 10: Em là bạn gái của anh.

Chương 10: Em là bạn gái của anh.

Trong thứ ánh sáng chập chờn của ngọn nến duy nhất đang bị xô qua vật lại bởi những cơn gió.

-         Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday Happy birthday Happy birthday dear Du.

 

Phù Phù Phù

-         Ha ha ha phù phù phù

-         Chúc mừng sinh nhật Du Du.

-         Chúng ta bật đèn lên nhé.

Tách

Ánh sáng trắng lan nhanh, bao trùm không gian căn phong. Ngoài trời, đê đã tràn ngập, tiếng gió biển mải miết rì rào rộn rã.

-         Ưm ưm hư pho pho

-         A. Du Du muốn ăn phải không ?

.......

........

-         Ua pho pho pho

-         Đây đây để anh lấy nhé.

-         Ua ưm ưm pho pho.

-         Sao em không muốn như vậy hả?

-         Ưm ưm pho pho

-         Thôi được rồi. Theo em vậy. Nhưng, để anh lau cái tay của em đã.

-         Ăn nhiều vào. Chúng ta phải ăn hết cái bánh này đấy.

-         Ưm ua a a a pho pho ha ha ha

-         Em vui thế ư. Chúc mừng sinh nhật Du Du.

Tiếng cười giòn vang. Gió biển đêm đông rì rào mải miết.

Đặt em nằm nggay ngắn lên giưởng. Mùi oải hương thơm dìu dịu. Đây là món quá anh tặng em. Thật buồn cười. Anh đã làm một cái gối để tặng em. Nó thật thơm. Du Du của anh sẽ ngủ rất ngon. Chắc chắn là như vậy.

-         Đêm nay, các thiên sứ sẽ đến chơi với em. Đừng chơi quá muộn đấy. Chúc em ngủ ngon.

Đêm qua nó không thể nào ngủ được. Bản Sunflower vẫn vang lên đều đều trong không gian.

Hụt hẫng.

Trái tim nó một khoảng trống đột nhiên hình thành.

Mất mát.

Nó đã mất thứ gì chăng?

Thở dài.

Nó lại suy nghĩ.

Thở dài.

Hàng mi đen dài phủ rợp lên đôi mắt đang lặng nhìn vào hư không.

Một điểm nhìn mông lung.

Một điểm nhìn bất tận.

Mân mê mảnh đá không lành lặn trong tay. Đã bao lần nó tự hỏi vì sao lại thân thương đến thế. Vì sao lại dịu dàng đến thế.

Coong

Hai thứ va vào nhau, một âm thanh lạ lẫm.

Phải chăng điều này ……..

-------------------------

Tiếng bước chân nhè, chậm mà không đều len lỏi không gian lọt vào đôi tai tinh nhạy của Vũ. Một màn ảo sương giăng trong tâm trí khiên anh lờ đi những âm thanh đó.Tiếng nồi canh sôi lên lọc bọc. Bàn tay thoăn thoắt hoàn thành những công đoạn cuối cùng. Đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc ngập tràn. Nêm nếm gia vị cho vừa miệng, Vũ mỉm cười. Một nụ cười thật chân thành. Một nụ cười chỉ dành riêng…

Cạch.

Đôi mắt anh sụp xuống. Một nụ cười khác lại hiện lên. Màn sương đang đàn dâng lên trong mắt anh. Ngửa mặt nhìn bầu trời. Một cơn gió đang thổi đưa mây đi nhè nhẹ. Anh cau mày cố ngăn cái thứ đang chực trào ra.

Anh ném mạnh bát canh, tất cả văng tung tóe. Anh cúi xuống, đưa ngón trỏ chạm vào mảnh vỡ gần mình nhất, nhấn nhẹ xuống. Máu lập tức xuất hiện. Thờ ơ nhìn cái thứ dung dịch màu đỏ vừa xuất hiện, Vũ đứng dậy quay người bước khỏi căn phòng.

Rầm.

Đằng sau cánh cửa đã bị đóng lại, trên mảnh bát vỡ trắng ngà, vết máu đỏ tươi dần đông lại, thẫm màu, đen đi như chính trái tim trái tim người tạo ra nó.

---------------------

Đắm mình tận hưởng cái cảm giác buốt người, một khẽ rùng mình xuất hiện, nó vẫn từu từ đưa dòng nước lạnh buốt vào cổ họng . Lắc đầu. Bản Sunflower vẫn vang cọng lại. Khó chịu.  cảm giác này thật khó chịu. “ Du Du à. Du Du. Du Du ơi.” Lại một cốc nữa. Cái đầu cảu nó vẫn chưa thể cân bằng lại được. Nó khẽ co người, nhìn ra ngoài cửa sổ. Một đám mây nhỏ đang nhẹ trôi lừng lờ cùng cơn gió đông.

-         Du. Em làm gì vậy.

Một giọng nói đột ngột vang lên. Nó biết người này.

-         Thầy. Em, chào thầy – Nó lễ phép cúi đàu chào người thanh niên mà nó mới gọi là thầy.

-         Ha ha. Thôi được rồi bé Du. Khi không có người ngoài cứ gọi là anh thôi nhé. Cứ thầy thầy, gìa  lắm  đấy – HảI nở một nụ cười thật ấm áp và xoa đầu nó.

-         Em đang thể hiện sự tôn sự trọn đạo của mình. Mà, anh cũng hơn em 11 tuổi chứ đâu có ít. Đáng tuổi chú em. Anh sợ gì khi gọi là thầy cơ chứ.Anh già rồi mà.

-         Bé Du. Em vẫn như vậy. Cái sinh nhật chỉ đánh dấu sự tồn tại của em đã được bao lâu thôi chứ em vẫn là bé Du mà thôi. – Hải cười rạng rỡ. Bên canh bé Du anh thật sự thoải mái. – Mà em đang đinh trốn việc phải không – Đôi mắt Hải ánh lên sự tinh nghịch.

-         Há. Không làm gì có. – Nó ngơ ngác.

-         Đừng uống nữa – Hải nhanh tay giạt lấy cốc nước lạnh ngắt còn phân nửa trên tay nó – Em định mai không đến làm chứ gì, cái cổ họng của em, đừng hành hạ nó như thế này. Cầm lấy.

Một ly trà gừng ấm nóng được đặt vào tay nó. Thật ấm. Thật thơm.

-         Thứ này tốt hơn đấy.

-         À. Ra là vậy. Cám ơn anh.- bàn tay nắm chặt hơn ki nước trong tay.

Đúng như Hải nói. Nó tốt hơn thật. Nó nhắm mắt đưa cái thứ ấm nóng thơm nồng kia cho vào miệng, hơi ấm lan tỏa trong khoang miệng , đưa tới sự ấm áp, trôi xuống cuống họng, lan tỏa khắp cơ thể. Hít một hơi cho căng đầy lông ngực, nó khoan khoái. Đám mây nhỏ đã được mây đưa đi rất xa. Chúng vẫn nhẹ nhàng lững lờ trên bâu trời.

-         Vân Du – NHật Dương chạy đến bước chân có phần vội vã, một thoáng  lo sợ hiện lên trong đôi mắt cậu. – Em làm anh tìm mãi.

-         A. Em xin lỗi. EM mải nói chuyện với thầy Hải nên không để ý thwoif gian. Em xin lỗi.

-         Chúng ta đi thôi. – Dương nói có phần bực dọc

-         Nhật Dương... – Tiếng của Hải khẽ vang lên thật nhẹ sau khi Dương kéo Du đi mất.

Nó chỉ còn biết quay cười ái ngại vẫy tay tạm biệt Hải. Nó không hiểu chuyện gì xay ra. Một việc kì lạ. Một thái độ kì lạ.

Hải đứng như trời trồng nhìn hai người kia dần khuất bóng. Đôi mắt ấm áp của anh sự u buồn đã giăng phủ trở lại. Anh nắm lấy mặt dây chuyền trong tay. Ở đó, có hai đứa trẻ đang cùng nhau nở nụ cười hạnh phúc. Nụ cười đã quá xa vời.

Một không khí ngột ngạt bao quanh cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Đám mây trắng theo gió trôi đi rất xa, chỉ còn mờ mờ gợn trắng trên nền trời xanh. Hôm nay trời quang nhưng lòng người lại mịt mù mây đen. Từ lúc trở lại bàn, Dương trầm lặng. Mặc dù anh vẫn cười. Một nụ cười cố sáng. Những món cơm canh bốc làn khói ấm. Nó cùng anh chậm rãi ăn. Hụt hẫng. Trái tim nó tìm kiếm hơi ấm, nó cần nụ cười tươi sáng ấy để xoa dịu cái lạnh lẽo trong nó. Nhưng, giờ anh lại trầm mặc. Trầm mặc khác hẳn cái vốn có của anh. Ly trà gừng hơi ấm đã theo Hải đi mất, nó đã nguội lạnh.

-         Anh xin lỗi. Thật mất không khí quá nhỉ - Dương lên tiếng phá cái không khí ngột ngạt này.

-         Không sao – nó đáp.

-         Em không hỏi vì sao ư. – Dương nhìn nó cười gượng gạo.

-         Anh sẽ thoải mái chứ. – Nó hỏi lại.

-         Anh cũng không biết.

Không khí tầm lặng lại một lần nữa bao trùm lên cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Không khí trầm lặng giữa cai căng tin nhốn nháo. Nó cần cái lạnh. Khẽ tháo khăn len màu xám tro mềm mại, nó kéo cửa sổ để lộ ra một khe nhỏ đủ để gió lùa vào.

-         Em sẽ ốm đấy. – Dương nhẹ giọng nhác nhở. Anh thật không hiểu người con gái này.

-         Không sao. Em quen rồi. Nó rất dễ chịu. – Nó lại hướng mặt mình về hướng gió, tận hưởng làn gió đông.

Dương lo lắng. Ánh mắt anh di chuyển xuống cái cổ trắng ngần vừa lộ ra, nơi mà anh đã tò mò từ đêm qua.

-         Cám ơn em.

-         Hả - Nó hơi ngạc nhiên nhưng phát hiện ta ánh mắt của Dương nso đã hiểu. – Nó rất đẹp.

Trên cổ nó bây giờ là sợ dây chuyền bằng bạc mà cậu tặng và mảnh đá đen sứt mẻ. Hai thứ hai hình dạn khác nhau. Nếu cái cậu tặng là hình giọt nước trắng mềm mại, nhẵn nhụi thì mảnh đá kia lại mang đến cai cảm giác thô, có cai gì đó hoang dại. Nó mân mê giọt nước cậu tặng trong tay rồi lại chuyển sang mảnh đá sứt mẻ, nắm thật chặt lấy nó. Thật chặt.

-         Hai cái này ở bên nhau thật đối lập nhỉ.

-         Trơn tru nhẵn nhụi, góc cạnh sứt mẻ - Nó khẽ đáp.

-         Ừ. Mảnh đá cảu em đẹp lắm.

-         Nhìn nó góc cạnh thế thôi nhưng nó chưa bao giờ làm đau. Chưa một lần nào. Có lẽ là suốt 15 năm qua.

-         15 năm. ?

-         Vâng. Có lẽ là vậy. Từ bé em đã đeo nó. Khi em biết ghi nhớ thì nó đã ở trên cổ em, lúc đó em 3 tuổi. Có thể nó đã bên em trước đó nữa.

-         Vậy à.

-         Nhưng bố mẹ không thích nó.

-         Không thích.

-         Họ đã từng quẳng đi.

-         Em bảo em đep nó từ rất lâu. Vậy hẳn đây là món quà bố mẹ em tặng.

-         Nhưng họ đã từng cho nó vào thùng rác. Khi thấy nó bị vứt đi, em chỉ có một suy nghĩ phải bảo vệ được nó, phải giữ được nó. Trước đo nó không bị đối xử như vậy. Nó được nâng niu.

------------

-         Thằng đó đã quay lại. Nó đã trở về. – Giọng một người phụ nữa trung tuổi vang lên thật khẽ trong cái ánh sáng lờ mờ của căn phòng.

-         Bao giờ ? Sao không nói với tôi ? - giọng khàn khàn của một người đàn ông hỏi dồn dập

-         Hừ. Ông suốt ngày mê mê tỉnh tỉnh nói ông nghe chăng – Giọng phụ nữ kéo dài những từ cuối.

-         Vậy bà sẽ làm gì ?

-         Đừng hòng tôi buông nó ra.

-         Đã 15 năm rồi. Giao kèo cũng hết rồi phải không ? Hôm qua đã là sinh nhật của nó đúng không ?

-         Có lẽ vậy. Mà sao ? Ý ông là gì ? – Bà ta gắt lên

-         Chúng ta có nên... – Ông lúng túng

-         Ông ngu thế - Ba ta gầm lên – bao năm qua ông ăn gì, hút gì, nhai gì hả ? Mất nó là mất tất cả. Có hiểu không ? Nó mà đi là cuộc sống này chấm dứt.

-         Tùy bà – Ông ta chán nản không muốn can dự vào nưa. Ông cũng đâu có rảnh rỗi. Đúng vậy. Ông đâu có rảnh để lo cho cái con bé đó.

 

-----------------

3 tuổi. Nó bị lôi đến gian trọ cũ nát, xập xệ.mà ông và người đàn bà bây giờ ông gọi là vợ sống. Nó chỉ biết khóc. Khóc nhiều rồi lả đi. Tỉnh lại khóc. Nó không như những đứa trẻ khác, sẽ khóc váng lên, chỉ đơn giản nó rơi nước mắt.Và, nấc lên thật khẽ. Trong cơn mê, có lẽ là lúc con nhóc 3 tuổi này không kiểm soát được mình. Nó nói mớ. Nói ngắt quãng. Nó thổn thức.

- Anh...Phong...ong...Anh đâu rồi. Anh Phong...ong. Du ..u...u...Du ...u..nhớ ...ớ anh. Anh Phong...ong...ong.

Nó lại khóc.Nước mắt nó thấm ướt cả gối. Nó lại khóc trong giấc mơ. Nhìn đứa trẻ, hơi thở ông có phần dồn đạp, có cai gì đó chèn lên cảm xúc của ông. Ông không dám nhìn nó lâu. Thà rằng nó cứ gào khóc ầm ĩ như thế có phải tốt hơn cho ông không.

Nó cứ lặng lẽ rơi nước mắt, lặng lẽ che đi tiếng nấc.

-         Đêm nay thằng anh nó sẽ đến. – Người phụ nữ với vẻ ngoài xinh đẹp nói, ánh mắt nhìn đứa trẻ đang ngủ say dẽ chừng.

-         Thằng anh? – Người đàn ông hỏi.

-         Đúng. Anh của con bé đó. Em đã nói chuyện với nó. Thật may khi không nghe hết lời bà ta. Con bé này không ngờ lại giác cao đến vậy. Cả hai bên đều trả hào phóng để có được cái mạng bé tẹo này, Kẻ giết. Kẻ cứu. Thế lại càng hay. Mà anh, anh có nghĩ nên tăng gía chút không nhỉ. EM tính sẽ…

Người đàn ông không còn để ý lời nói của người phụ nữ kia nữa. Ánh mắt ông nhìn về phía đứa trẻ đó. Nó đang ngủ với dòng nước mắt chảy dài.

-----------

-         Thiên Phong. Anh nên dừng lại chút đi. Nghỉ và ăn cái gì đó đã. Anh chưa khỏe hẳn đâu. Nhìn kìa mặt anh trắng bệch ra rồi đấy. Uống chút nước đi – Cô thư kí đưa cho anh một cốc nước ấm. – Công việc có mất đâu mà sợ.

Đón cốc nước anh mỉm cười

-         Nhưng nó sẽ dồn đống lại.

-         Rồi. Đúng là như vậy. Tôi thua anh. Nhưng anh làm ốm lại thì lại thì nó sẽ dồn đông cao hơn nưa. Nghe tôi – Cô lấy nhanh cái bút trong tay anh – Tôi đi xuống bảo nhà bếp nấu cái gì đó – Co vừa nói vừa gạt ngay tập tài liệu anh đang xem sang một bên, nhẹ nhàng lấy đi cặp kính đang ngự trên sống mũi cao và thẳng của anh. – Như thế. Anh nghỉ đi.

Anh lại mỉm cười. Anh phải làm thật nhanh thôi. Anh đâu có nhiều thời gian. Du Du của anh sắp tan trường. Anh phải đến, anh nhớ Du Du của anh. Anh nhớ đóa hoa hướng dương đẹp nhất thế gian ấy quá.

-----------------

 

-         Anh đưa em về nhé. – Dương từ tốn nói, kìm nén cái thở dài.

-         Không,anh đi trước đi. Em có việc một chút. – Nó đáp, mắt nhìn cậu mỉm cười.

Dương vươn tay mình ra, chạm vào vai nó, nắm lấy và kéo nhẹ nó lại phía cậu. Tay cậu nhấn nhẹ nó áp sát vào lồng ngược của mình. Cậu cố lưu giữ mùi hoa oải hương thoang thoảng dịu nhẹ trên mái tóc người con gái đang trong vòng tay cậu. Ấm áp. Người con gái này sẽ mang đến cho cậu hạnh phúc?  Sẽ mang đến cho cậu nụ cười?

Trời hôm nay có nắng. Cái nắng giữa ngày đông buốt giá. Những tia nắng vàng khẽ lăn trên mái tóc đen, khẽ sà lên gương mặt có đôi mắt thật trầm. Nắng thật lạnh.

-         Chúng ta giờ là một cặp đúng chứ?

-         Ừm.

-         Em là bạn gái của anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3