Đại Đường Song Long Truyện - Chương 231

Hồi 231: Trò Chơi Chiến Tranh

Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng dẫn theo hai trăm khinh kỵ đi ra từ cửa  Đông thành, đảo một vòng lớn, vừa tiến vào một khu rừng nằm phía  Đông trại tiền tiêu của địch nhân thì Từ Tử Lăng đột nhiên dừng lại. 
Khấu Trọng ngạc nhiên kìm cương ngựa lại, vẫy tay ra hiệu cho chúng  nhân dừng lại theo, rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”. 
Từ Tử Lăng thần sắc nghiêm trọng nói: “Ta cảm thấy rất không thỏa đáng,  từ khi chuyển hướng tiến vào bình nguyên phía Đông Bắc thành, ta đã có cảm  giác bị người khác giám thị, chỉ sợ chúng ta đã trúng phải gian kế của địch nhân,  lần vận lương này thực chất chỉ là một cạm bẫy cũng không chừng”. 
Hai gã thúc ngựa ra ngoài bìa rừng, ngấm ngầm quan sát. 
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bên ngoài là một thảo nguyên dài, phía trái có một  ngọn núi nhô lên, bên phải thì dốc núi kéo dài liên tiếp, chừng nửa dặm phía trước  là một khu rừng thưa, phía sau khu rừng này có lẽ là lộ tuyến mà đoàn vận  chuyển lương thực của địch nhân phải đi qua. Bọn gã sớm đã bố trí thám tử ở hậu  quân của địch nhân, chỉ cần xe lương rời trại, khinh kỵ sẽ lập tức chặn đường tập  kích, cướp lấy lương thảo. 
Khấu Trọng nói: “Cảm giác của ngươi lần nào cũng đúng cả. Chúng ta có  nên lập tức lui quân không?”. 
Từ Tử Lăng ung dung cười cười: “Nếu ngươi mà là Vũ Văn Vô Địch, ngươi sẽ  sắp đặt cạm bẫy thế nào?”. 
Khấu Trọng lấy roi ngựa chỉ về khu rừng thưa phía trước: “Đương nhiên là bố  trí dây thừng cản bước ngựa hay thứ gì đó tương tự như vậy trong rừng, nhưng trừ  phi lão ca của hắn là thần tiên sống, bằng không làm sao biết chúng ta sẽ chặt  đường cướp lương ở đó?”. 
Từ Tử Lăng mỉm cười: “Ngươi nói hay lắm, Vũ Văn Vô Địch có thể là một  viên mãnh tướng, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ giỏi dùng âm mưu thủ đoạn.  Cạm bẫy này có lẽ là do mưu thần thủ hạ của hắn hiến kế. Theo ta đoán, chắc  hắn sẽ mai phục cung tiễn thủ ở chỗ cao, kỵ binh thì ẩn nấp trong rừng. Chi bằng  chúng ta dụ rắn rời hang, mục tiêu đổi thành lấy cái đầu chó của Vũ Văn Vô Địch,  ngươi thấy thế nào?”. 
Khấu Trọng hưng phấn gật đầu: “Chặt cái đầu chó của hắn xuống rồi treo  bên ngoài thành, như vậy sẽ không sợ Vũ Văn Hóa Cốt không lập tức công thành  nữa”. 
Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Hình như ngươi rất mong Vũ Văn Hóa Cập sẽ lập  tức công thành trong đêm nay thì phải, rốt cuộc là có quỷ kế gì vậy?”. 
Khấu Trọng cười lớn: “Sơn nhân tự có diệu kế, đêm nay ngươi sẽ hiểu. Hà  hà... trò chơi này càng lúc càng hứng thú rồi”. 

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng dẫn thủ hạ thúc ngựa phóng vào thảo nguyên,  khoái mã gia tăng tốc lực, nhằm khu rừng thưa ở giữa hai rặng đồi thẳng tiến.  Thoạt nhìn, không ai biết rằng bọn gã vẫn còn để lại hai mươi người trong rừng để  sắp đặt cạm bẫy. Khi đến giữa thảo nguyên, Khấu Trọng liền giơ tay ra hiệu dừng  lại, chúng nhân liền lập tức ghì cương, đứng sững lại. 
Khấu Trọng giả bộ hét lớn ra lệnh: “Ta đi trước dò đường, khi nào có hiệu  lệnh thì mới được tiến lên”. 
Từ Tử Lăng nói: “Ta đi với ngươi!”. 
Hai gã vung roi, tiếp tục phóng lên phía trước, trong nháy mắt đã đến sát  khu rừng thưa trước mặt, đột nhiên Khấu Trọng hét lớn: “Có mai phục!”. 
Lời còn chưa dứt, phía trước đã có người quát: “Phóng tiễn!”. 
Khi trận mưa tên từ hai bên tả hữu rải xuống, thì bọn gã đã quay ngựa chạy  ngược lại. Do hai gã có chuẩn bị từ trước, còn địch nhân thì bất ngờ phát xạ, nên  các mũi tên đều bắn vào khoảng không, chẳng có lấy một mũi trúng đích. Đúng  lúc hai gã chạy về đường cũ, trong rừng liền ồ ạt lao ra mấy trăm kỵ binh, dẫn  đầu chính là lão bằng hữu Vũ Văn Vô Địch. 
Đám thủ hạ của Khấu Trọng giả bộ tay chân luống cuống như một đám  quân ô hợp, trận thế rối loạn, không ngừng chạy ngang chạy dọc, nhưng cuối  cùng toàn bộ cũng đều chạy cả về phía khu rừng nơi đã đặt cạm bẫy. 
Vũ Văn Vô Địch thấy vậy thì càng nôn nóng đuổi theo, tiếng vó ngựa của  năm trăm kỵ binh rầm rập chấn động cả thảo nguyên. 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trước sau phóng vào trong rừng, tung mình bay lên nấp trên những tán cây rậm rạp. 
Chỉ chưa đầy mười cái nháy mắt, kỵ binh của Vũ Văn Vô Địch đã lao vào  rừng như một cơn lốc, lướt qua phía dưới hai gã. 
Kế đó là tiếng chiến mã hí lên thảm thiết, địch nhân không phải đạp trúng  hầm chông thì là vấp phải dây chăng ngang đường, hoặc bị tên nỏ bắn trúng, lần  này thì tới lượt bọn Vũ Văn Vô Địch rối loạn như bầy kiến vỡ tổ, bỏ chạy tứ tán. 
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng từ trên cao nhảy xuống như thiên binh thần tướng,  thấy địch nhân là liền xuống tay hạ sát, tuyệt đối chẳng lưu tình. 
Thủ hạ của hai gã cũng từ bốn phía xông tới, địch nhân lúc đầu khí thế hung  hăng, lập tức tan vỡ toàn quân, tuy nhân số đông hơn, nhưng toàn bộ đều mất hết  đấu chí, chỉ biết bỏ chạy thục mạng. 
Vũ Văn Vô Địch biết chuyện chẳng lành, vội ra lệnh triệt thoái, dẫn mười tên  cận vệ mở đường thoát khỏi khu rừng chết chóc. Đúng lúc này, phía trước đột  nhiên thấy ngựa đổ người ngã, nhưng y cũng ứng biến khá nhanh, lập tức bỏ  ngựa nhảy lên cây, đang định chuyển sang một ngọn cây khác thì Khấu Trọng đã  hiện thân trên chạc ba của cây đó, hoành đao mỉm cười: “Bên ngoài thành Ngõa  Cương, Vũ Văn huynh đã đánh chết ái mã của chúng ta, cảnh tượng đau lòng đó,  giống như vừa mới xảy ra hôm qua vậy, bây giờ dã đến lúc phải kết liễu chuyện  này rồi”. 
Gương mặt như được đúc từ đồng của Vũ Văn Vô Địch lộ ra thần sắc hung  hãn điên cuồng, bướu thịt trên trán rung rung, cười khẩy nói: “Ta bất quá chỉ giết  chết hai con súc sinh, chứ có giết mẹ các ngươi đâu! Không quên được là do các  ngươi ngu xuẩn, còn trách được ai nữa!”. 
Song mục Khấu Trọng ẩn hiện sát cơ, nhớ đến hai con ngựa ngoan ngoãn  mà gã và Từ Tử Lăng lần đầu tiên dùng vàng thật bạc thật mua về, lại nhớ đến  Phó Quân Sước, gằn giọng quát: “Được lắm! Ta vốn chỉ muốn bắt sống ngươi để  đổi chút đồ, giờ thì quyết định không lưu tình nữa, giữ cái đầu thối của ngươi cho  cẩn thận đó”. 
Vũ Văn Vô Địch gầm lên một tiếng, trường mâu trong tay hóa ra vô số bóng  ảnh, phóng vút qua khoảng cách giữa hai thân cây, điên cuồng tấn công Khấu  Trọng. Chỉ cần Khấu Trọng né tránh, y sẽ có cơ hội đào thoát khỏi khu rừng này,  hội hợp với bộ binh tới tiếp viện. 
Khấu Trọng đứng lạnh lùng như một bức tượng đá nhìn thân hình to lớn của  Vũ Văn Vô Địch lao tới, ngấm ngầm vận tụ công lực. 
Cả trời đất đột nhiên như thay đổi, độ linh mẫn của các cảm quan của Khấu  Trọng tăng lên mấy lần, không những có thể tính toán và nắm được mỗi một động  tác nhỏ nhất của Vũ Văn Vô Địch, còn thấy được Từ Tử Lăng bên dưới đang đại  triển thần uy, chặn lại những tên địch đang muốn đào thoát ra bên ngoài rừng, để  đoạt lấy những con chiến mã quý giá. 
Ánh mắt hai người chạm nhau. 
Trong sát na ấy, gã đã nhìn thấy nỗi sợ trong thâm tâm Vũ Văn Vô Địch. 
Đối phương đã bị sự trấn định đến lãnh khốc của gã làm cho sợ hãi. 
“Vù!”. 
Tỉnh Trung Nguyệt vạch ra một đường thần kỳ giữa không trung, xuyên qua  làn mâu ảnh trùng trùng điệp điệp của Vũ Văn Vô Địch. 
Thật khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung sự kinh hãi trong lòng Vũ Văn  Hóa Cập lúc này. 
Vì y đã từng giao thủ với Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, nên tuy rằng có nghe  võ công hai gã không ngừng tinh tiến, nhưng trong lòng cũng không tin tưởng lắm,  mà chỉ cho rằng là thiên hạ thổi phồng lên mà thôi. Nhưng đến khi cho dù y biến  chiêu thế nào, cũng vẫn bị một đao tưởng chừng hết sức đơn giản của Khấu  Trọng phá giải toàn bộ hư chiêu, mới biết thực lực chân chính của gã thế nào. 
Y là người thân chinh bách chiến, nghĩ công lực hỏa hầu của Khấu Trọng  không bằng mình, nên liền vận công dồn Băng Huyền Kình gia truyền vào đầu  mũi mâu, hy vọng có thể mượn lực tung người ra xa, không cầu tấn công, chỉ  mong có thể tránh được một đao của đối phương. 
Chẳng ngờ đao chém vào đầu mũi mâu, nhưng lồng ngực của y như bị trúng  một chùy vạn cân, Băng Huyền Kình đột nhiên tan biến như làn khói, còn Loa  Hoàn Kình hung mãnh đáng sợ của địch nhân thì ào ạt chảy vào tâm mạch như  nước lũ cuộn dâng. 
“A!”. 
Trường mâu của Vũ Văn Vô Địch rời tay, rơi xuống dưới gốc cây. 
Khấu Trọng cũng bị lực phản chấn của y làm cho lắc lư một hồi, thổ ra một  búng máu. Gã không buồn để ý, cho đao vào vỏ, tay kia đưa lên quệt vết máu  trên miệng, cao giọng quát: “Đắc thủ rồi! Chúng ta đi!”. 
o0o 
Khấu Trọng dõi mắt nhìn những ánh đuốc không ngừng di động như những  con đom đóm trên bình nguyên bên ngoài thành, thở hắt ra một hơi nói: “Thống  khoái! Thật thống khoái! Ta chưa từng nghĩ rằng chém ra một đao lại thống khoái  như vậy! Thắng phụ chỉ quyết định trong nháy mắt, không hề có chút gì may mắn!  Ha ha... ta đã báo thù cho Tiểu Khôi và Tiểu Bạch rồi!”. 
Dưới ánh sao nhấp nháy, thành Lương Đô tối đen, không một ánh đèn ánh  lửa, quân dân trong các chòi canh trên tường thành lặng lẽ chờ đợi quân địch tấn  công trong bóng tối mờ mờ. 
Tiếng kẻng báo canh một đã vang lên. 
Xe chặn tên của địch nhân được đẩy đến cách chân thành chừng trăm bộ,  rồi dừng lại để chấn chỉnh trận thế. 
Trống trận đã vang lên không ngừng từ lúc hoàng hôn. 
Từ Tử Lăng nói: “Không phải ngươi nói muốn lấy thủ cấp Vũ Văn Vô Địch  treo lên thị chúng sao? Tại sao cuối cùng cả thi thể hắn cũng bỏ lại không màng  vậy?”. 
Khấu Trọng trầm giọng: “Ta chỉ nói vậy thôi mà”. 
Lúc này Trần Gia Phong chạy đến bên cạnh hai gã báo cáo: “Tiểu nhân đã  y theo lời dặn của Khấu gia, xếp cây khô cỏ khô bên dưới thành. Hắc! Kế này của  Khấu gia thật tinh diệu tuyệt luân, lợi hại nhất chính là liệu địch như thần, đoán  được đối phương sẽ công thành ngay trong đêm”. 
Khấu Trọng nói: “Để thắng trận rồi hãy nói! Hãy bảo tất cả mọi người ở  nguyên vị trí, chờ lệnh của ta mới được phát động”. 
Trần Gia Phong lập tức lĩnh mệnh quay người chạy đi. 
Khấu Trọng cười hắc hắc nói: “Hôm nay chúng ta đã cướp được gần hai  trăm chiến mã của đối phương, làm cho kế đánh trại của ta càng thêm nắm chắc  phần thắng. Vũ Văn Hóa Cốt ơi là Vũ Văn Hóa Cốt, e rằng ngươi có nằm mộng  cũng không ngờ mình sẽ phải nuốt hận ở Lương Đô này phải không?”. 
Trống trận dồn dập. 
Địch nhân hò hét vang trời, gần trăm cỗ xe bắn đá ùn ùn tràn lên, kế đó là  xe chặn tên và xe nỏ. Tiếng bánh xe, tiếng gào hét vang động cả một góc trời,  thanh thế làm người ta phải kinh hồn bạt vía. 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chẳng buồn để ý, chỉ bình tĩnh chăm chú quan  sát quân tiên phong của đối phương đang dần tiến sát chân thành. 
Bộ binh cầm thuẫn bài chia làm ba tổ, mỗi tổ ngàn người, phía sau có hai cỗ  xe thang mây theo sát. 
Kỵ binh của Vũ Văn Hóa Cập bày trận ở phía xa hơn, chuẩn bị sẵn sàng chi  viện cho quân công thành. 
Những tảng đá lớn và hỏa tiễn bay về phía tường thành như châu chấu, ánh  lửa sáng rực cả bầu trời đêm. 
Quân dân thủ thành đều nấp kín trong những chỗ trú ẩn kín đáo. 
Tiếng nổ ầm vang, vài tảng đá rơi trúng tường thành, cát bụi tung bay mù  mịt, cảnh tượng thật kinh tâm động phách. 
Khấu Trọng hét lớn: “Ném củi xuống!”. 
Toàn thể quân dân trên tường thành cùng hò hét vang trời, hơn năm ngàn  người, ngoại trừ gần nghìn người được trang bị cung tên ra, những người khác đều  gấp rút ném những bó củi lớn xuống bên dưới, ngoài ra cũng có một số phụ trách  ném đá, ném gỗ nữa. 
Những bó củi lớn không ngừng tích dồn lại trên khoảng trống gần tường  thành, trong bóng đêm, địch nhân hoàn toàn không rõ đó là chuyện gì, còn tưởng  rằng trong thành thiếu tên, thiếu đá, nên phải dùng củi khô để bổ sung cho đủ số. 
Khấu Trọng khẽ kêu một tiếng: “Thật hiểm quá!”. Nếu không có kế này của  Khấu Trọng, so sánh thực lực hai bên, chỉ e là muốn giữ thành qua khỏi đêm nay  cũng khó khăn vô cùng. 
Địch nhân cuối cùng cũng đã đến được dưới chân thành, từng chiếc từng  chiếc thang mây được vắt lên tường thành cao ngất. 
Khấu Trọng thấy tình hình khẩn bách, liền hô vang: “Phóng hoả!”. 
Giờ đây củi không được ném xuống nữa, mà thay vào đó là những quả hỏa  cầu khổng lồ. 
Khi cuộc chiến khốc liệt nơi tường thành bắt đầu khai diễn, thì những bó củi  và cỏ khô chất bên dưới cũng được hỏa cầu dẫn phát, lần lượt bốc cháy, lửa  nhanh chóng lan khắp bình nguyên. 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tung hoành trên tường thành, đao thương tới đâu  là địch nhân máu chảy đầu rơi tới đó. 
Quân dân thủ thành trông thấy chủ soái quên mình giết địch, lại thấy bên  dưới lửa cháy phừng phừng làm thành một biển lửa nhấn chìm toàn bộ xe bắn đá,  xe bắn nỏ của đối phương, lại càng vạn người đồng lòng, dũng cảm đánh đuổi cường địch. 
Vũ Văn Hóa Cập nhận thấy tình hình không ổn, liền vội vàng cho thổi tù và  thu quân, nhưng cũng đã quá muộn. 
Cả bình nguyên rộng dưới chân thành đã thành một biển lửa khổng lồ, địch  nhân bị thiêu đốt kêu la thảm thiết vang trời, trở thành những bó đuốc sống lăn  lộn dưới đất. 
Trong nháy mắt, trên tường thành đã không còn một bóng địch nhân. Những tên may mắn không bị lửa thiêu cháy, đều đã bỏ chạy tán loạn. 
Khấu Trọng nhảy xuống đứng bên Nhậm Mi Mi nói: “Nơi này giao cho Nhậm  tiểu thư”. 
Nhậm Mi Mi ngạc nhiên thốt: “Hai người định đi đâu nữa?”. 
Khấu Trọng mỉm cười: “Xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị, cô nương đã hiểu  chưa?”. 

o0o 
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng dẫn theo bốn trăm kỵ binh, hội sư với hơn ngàn kỵ  sĩ của Tuyên Vĩnh trên một ngọn đồi ở phía Đông Bắc chiến trường, ai nấy đều  chiến ý bốc cao, tinh thần phấn chấn. 
Tuyên Vĩnh khâm phục nói: “Tại hạ và các huynh đệ ở bên quan sát Khấu  gia và Từ gia dùng diệu kế thiêu hủy quân tiên phong và các công cụ phá thành  của Vũ Văn phiệt, giết cho bọn chúng phải vứt cả khôi giáp mà bỏ chạy, không ai  là không tâm phục khẩu phục, suýt chút nữa là không thể đè nèn được tâm trạng  kích động mà thúc ngựa phóng ra xông vào trận địch”. 
Khấu Trọng không ngờ lại khiêm nhượng nói: “Chỉ là một trận thắng nhỏ mà  thôi! Nhưng dù sao cũng đã đập tan được nhuệ khí của địch nhân, có điều nếu  ngày mai bọn chúng quay lại, tất sẽ vô cùng cẩn thận, không nóng nảy nôn nóng  như đêm nay nữa, lúc ấy thì chúng ta càng khó khăn hơn nhiều”. 
Từ Tử Lăng tiếp lời: “Cho dù có thể giữ được thành thì thương vong cũng rất  trầm trọng, vì vậy chúng ta phải nhân thế đêm nay, đánh bại địch nhân, lấy cái  đầu chó của Vũ Văn Hóa Cốt xuống”. 
Tuyên Vĩnh cũng là mãnh tướng trí dũng song toàn, hơn nữa lại hành sự quyết đoán, gan to hơn trời, nhưng khi nghe gã nói vậy cũng ngây người ra một  lúc, rồi mới ngạc nhiên nói: “Tại hạ còn tưởng rằng lần này chỉ là tập kích trận địa  phía sau của đối phương, chỉ cầu làm nhiễu loạn quân tâm của địch thôi chứ?”. 
Chợt có một kỵ mã từ xa phóng tới, Lạc Kỳ Phi lao vút lên đỉnh đồi, đứng  trước mặt ba người báo cáo: “Quả đúng như Khấu gia đã liệu trước Vũ Văn quân  sau khi đại bại đã bố trận trùng trùng bên ngoài doanh trại vì sợ chúng ta thừa  thắng tấn công phá trại”. 
Khấu Trọng cười lớn: “Người hiểu ta chính là Vũ Văn Hóa Cốt... hà hà... hắn  đã biết được chúng ta là quân thiếu lương thảo”. 
Tuyên Vĩnh chau mày: “Nếu đã là vậy, chúng ta làm sao tấn công được?”. 
Khấu Trọng vỗ ngực nói tự tin: “Không phải có một chiêu gọi là vây Nguỵ  cứu Triệu hay sao? Chúng ta chia làm hai đường, do Tuyên huynh phụ trách tấn  công hậu doanh, thiêu đốt doanh trại, quan trọng nhất là phải làm cho thanh thế  lớn một chút. Hậu doanh là mệnh căn của Vũ Văn Hóa Cốt, hắn không thể không  cứu được. Khi hắn dẫn viện quân tới, thì ta sẽ phục kích giữa đường, đảm bảo có  thể giết cho hắn một trận máu chảy thành sông, lạc hoa lưu thủy”. 
Tuyên Vĩnh thở dài thán phục, không còn dị nghị điều gì nữa. 
Nên biết rằng chỗ lợi hại nhất của Khấu Trọng, chính là có đạo kỳ binh của  Tuyên Vĩnh mà Vũ Văn Hóa Cập hoàn toàn không hay biết. Vì vậy khi thấy hậu  doanh bị tấn công, dù thế nào y cũng quyết không để cho Khấu Trọng cướp được  lương thảo, hơn nữa y vừa mới bại trận, lại biết Khấu Trọng binh lực mỏng yếu,  không đáng lo ngại, tất sẽ mang quân tới cứu, hòng chuyển bại thành thắng, vậy  thì đã tự bước chân vào thòng lọng do Khấu Trọng chăng sẵn. 
Khấu Trọng nói: “Thành công hay thất bại, đều phải dựa vào trận chiến này  đó!”. 
Dứt lời, liền chia nhau dẫn quân phóng đi.