Đại Đường Song Long Truyện - Chương 232

Hồi 232: Kỳ Binh Chế Thắng

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng với bốn trăm kỵ binh mai phục một khu rừng  gần trại địch, đợi địch nhân tự chui đầu vào lưới. Theo tính toán của hai  gã, viện binh của địch nhân toàn bộ đều là kỵ binh, mà quân lực cũng  chỉ có khoảng hơn ngàn người, theo lý thì không khó ứng phó. 
Trên những chỗ cao xung quanh đó đều có chòi canh bí mật, chỉ cần quân  chủ lực của Vũ Văn Hóa Cập ở ngoài ba dặm có bất kỳ dị động nào, bọn gã đều  có thể nắm rõ như lòng bàn tay. 
Bất ngờ hậu trại của địch nhân ở cách đó chừng một dặm vang lên tiếng hò  hét vang trời, lửa cháy phừng phừng, khói đen bốc lên mù mịt, tiếng vó ngựa gấp  gáp không ngừng. 
Khấu Trọng nói: “Tốt nhất là Vũ Văn Hóa Cốt tưởng rằng chúng ta đã dốc  hết binh lực, một mặt phái khoái kỵ đến tiếp viện, một mặt khác phát động thủ hạ  công thành lần thứ hai, vậy thì thật là lý tưởng”. 
“Rầm!”. 
Phía hậu doanh vang lên tiếng vật cứng đụng nhau ầm ầm, xem ra chiến  thuật đâm xe của Tuyên Vĩnh đã đạt được hiệu quả mong muốn. 
Lúc này Lạc Kỳ Phi đã lướt tới như bay, mừng rỡ báo cáo: “Hai vị đại gia lần  này lại liệu địch như thần, Vũ Văn Hóa Cập đã dốc hết kỵ binh đến tiếp viện, sẽ  lập tức tới đây”. 
“Bùng! Bùng! Bùng!”. 
Cùng lúc đó, tiếng trống trận công thành của địch nhân vang lên. 
Từ Tử Lăng mỉm cười nói: “Vũ Văn Hóa Cập cũng định dùng chiêu vây Nguỵ  cứu Triệu, nếu chúng ta nhanh tay một chút, nói không chừng có thể tiền hậu hợp  kích trước khi hắn công thành đấy”. 
Lời còn chưa dứt, tiếng vó ngựa dồn dập đã vang lên. 
Kỵ binh của địch nhân đã xuất hiện trên bình nguyên bên ngoài khu rừng,  tạo thành một con rồng dài, thẳng tiến về phía hậu doanh của địch nhân. 
Khấu Trọng đợi cho tiền quân của địch nhân chạy qua một ngọn đồi, toàn  quân nằm trong phạm vi tấn công, mới hét lên một tiếng, dẫn quân ồ ạt tấn công. 
Chúng nhân sớm đã dương cung đáp tiễn, khi người ngựa địch nhân đi vào  xạ trình, mưa tên lập tức rải xuống, địch nhân lần lượt trúng tên ngã nhào. Trận  thế của quân địch lập tức đại loạn, bị cắt đoạn làm hai đoạn, không thể tiếp cứu  cho nhau. 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng dẫn lãnh thủ hạ, chia thành hai đạo tấn công  tiền quân và hậu quân của địch nhân, kẻ nào cản bước đều bị đánh cho tan tác  ngã nhào. 
Một bên là quân mới vừa đại bại, lại đang trong tình trạng mệt mỏi, một bên  vừa liên tiếp đại thắng, sĩ khí cao vời, tướng sĩ quên mình chiến đấu, so sánh thực  lực thế nào, thiết tưởng không cần phải nói cũng biết, cơ hồ như vừa mới tiếp xúc,  quân Vũ Văn đã lập tức bỏ chạy tứ tán, không dám ứng chiến. 
Sau một trận truy đuổi, một phần địch nhân chạy ngược về phía trận địa của  Vũ Văn Hóa Cập, còn một số khác thì rơi vào trùng trùng vây khốn của Khấu  Trọng và Tuyên Vĩnh, đang dựa vào địa thế hiểm yếu để ngoan cường chống cự,  những quân sĩ bao vây bên ngoài giơ cao đuốc, chiếu sáng rực cả chiến trường. 
Trong đêm tối, Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng sáng rực ánh vàng, thấy  người là chém, dưới tay chưa có kẻ nào qua được một hiệp. 
“Đang!”. 
Tỉnh Trung Nguyệt bị chặn lại. 
Hai người vừa nhìn mặt nhau, Khấu Trọng đã cười lớn: “Thì ra là Thành Đô  huynh, tại sao lại xảo hợp như vậy nhỉ?”. 
Trong lúc hai người còn đang trợn mắt lên nhìn nhau, hơn mười thủ hạ còn  lại của Vũ Văn Thành Đô đã bị đánh cho tan tác, rơi cả xuống ngựa, chỉ còn lại  mình y. Vũ Văn Thành Đô một mình một ngựa đứng giữa vòng vây, sắc mặt lúc  đỏ lúc trắng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. 
Đôi mắt hổ của Khấu Trọng sáng rực tinh quang, cười lạnh nói: “Khi ngươi  dùng thủ đoạn bỉ ổi ám toán Thôi Đông, có nghĩ đến ngày hôm nay hay không?”.
Dứt lời, gã đột nhiên nhảy khỏi mình ngựa, bay lên phía trên Vũ Văn Thành  Đô Tỉnh Trung Nguyệt bổ xuống như cuồng phong bạo vũ, thế công liên tiếp như  sóng biển xô bờ. 
Vũ Văn Thành Đô vội vàng vận lực đưa kiếm lên cả lại, nhưng bị đao pháp  cuồng mãnh ẩn hàm cả niềm phẫn hận của Khấu Trọng đánh cho thất điên bát  đảo, mồ hôi đổ ra như tắm, ướt đẫm cả sau lưng. 
Người ở bốn phía vây lại càng lúc càng nhiều, thấy Khấu Trọng thần dũng  như thiên tướng, đều cao giọng reo hò cổ vũ cho gã. 
Tiếng hò hét trấn động cả bầu trời đầy sao. 
“Đang!”. 
Khi tiếng ong ong vẫn còn vương vẩn bên tai, Khấu Trọng đã cho đao vào  vỏ, rồi dùng một động tác hết sức đẹp mắt lộn ngược trở về lưng ngựa, cho đến  tận lúc này, chân gã vẫn chưa hề chạm đất. 
Gương mặt Vũ Văn Thành Đô lộ ra vẻ kinh dị như không dám tin vào sự tình  trước mắt, kế đó trường kiếm của y rơi xuống, mi tâm xuất hiện một vệt máu dài. 
“Bịch!”. 
Cả người họ Vũ Văn đã ngã khỏi lưng ngựa, làm bụi đất bắn lên. 
Chúng nhân giơ cao binh khí reo mừng, tiếng hò hét vang vang như sấm  động. 
Khấu Trọng liến nhìn về phía Từ Tử Lăng, thấy đôi mắt gã ánh lên cái nhìn  đầy tình cảm, rõ ràng là việc Khấu Trọng giết Vũ Văn Thành Đô, báo thù cho  Thôi Đông đã khơi gợi lại không ít chuyện cũ trong lòng gã. 
Năm xưa khi Vũ Văn Thành Đô cướp cuốn sổ bí mật trên Đông Minh Hiệu,  liệu Từ Tử Lăng và Khấu Trọng có ngờ sau này sẽ có một ngày có thể giết chết y  trên chiến trường như hôm nay? 
Tuyên Vĩnh chạy tới nói: “Trại địch đã bị công phá, lương thảo toàn bộ lọt  vào tay chúng ta, bước tiếp theo có phải là tiến thẳng đến đại bản doanh của  chúng không?”. 
Khấu Trọng mừng rỡ lắc đầu: “Tình thế đã thay đổi, hiện giờ là địch nhân  phải lo lắng lương thảo chứ không phải chúng ta, huống hồ kỵ binh của chúng đã  bị chúng ta đánh cho tan tác tả tơi, chúng ta cứ từ từ, để cho chúng nếm lại quả  đắng lần trước khi bị Lý Mật đánh bại!”. 
Chúng nhân hò reo vang dội, rồi kéo về thành. 
o0o 
“Địch nhân triệt thoái rồi! Lui binh rồi!”. 
Tiếng hoan hô của quân dân thủ thành Lương Đô vang đến tận trời xanh. 
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Tuyên Vĩnh chạy lên tường thành, nhìn về phía  địch trận, chỉ thấy doanh trại vẫn còn nhưng địch nhân đã dịch đến gần kênh Thông Tế, dùng dây thừng nối mấy chục chiếc bè gỗ lại với nhau thành một cầu  nổi đơn giản, mau chóng chạy sang bên kia, hơn vạn người đã có quá nửa sang  được bên bờ kia. 
Chuyện này đích thực nằm ngoài sở liệu của tất cả mọi người, nhưng lại hết  sức đương nhiên. 
Liên tiếp ba ngày bị đả kích, khiến Vũ Văn Hóa Cập tổn hại vô cùng nặng  nề, không những mất đi hai mãnh tướng đồng thời cũng là huynh đệ Vũ Văn Vô  Địch và Vũ Văn Thành Đô, gần nửa số vũ khí công thành cũng đã bị thiêu hủy,  phần lớn kỵ binh bị tiêu diệt, hao binh tổn tướng hơn bảy ngàn người, thêm vào  lương thảo đã bị đoạt mất, nếu còn tiếp tục dằng dai, thật chẳng khác gì tự sát là  mấy. 
Khấu Trọng đã đoán được Vũ Văn Hóa Cập sẽ lui binh, còn định ra cả kế  hoạch dùng khoái kỵ truy kích, chỉ là gã không ngờ đối phương lại chạy ngay  trong đêm, hơn nữa còn qua bên bờ kia, dùng dòng kênh Thông Tế làm bình  phong che chở. 
Khấu Trọng đang cúi đầu tư lự thì Từ Tử Lăng bước tới nắm chặt vai gã, tuy  hơi chán nản nhưng lại rất kiên quyết: “Chúng ta không thể vì tư cừu của mình mà  khiến toàn bộ người trong thành này phải mạo hiểm, mối thù của mẹ cũng không  thể gấp trong ngày một ngày hai. Ngươi cứ yên tâm, thế nào rồi cũng có ngày Vũ  Văn Hóa Cốt nợ máu phải trả bằng máu”. 
Khấu Trọng giống như quả bóng da bị xì hơi, gượng gạo cười, rồi buồn bực  gật đầu. 
Địch nhân thoái lui nhưng không hỗn loạn, lại có kênh Thông Tế che chắn,  quân lực vẫn hơn bên mình đến mấy lần, nếu mạo hiểm truy kích, cho dù là có  thể giành được thắng lợi cuối cùng, cũng phải trả ra một cái giá rất đắt. 
Coi như Vũ Văn Hóa Cập vẫn chưa đến số vậy! 
o0o 
Quá buổi hoàng hôn, trời đổ mưa phùng, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trốn  trong một tửu điếm uống rượu buồn, mọi công chuyện đều giao cả cho Tuyên  Vĩnh và Nhậm Mi Mi lo liệu. 
Xét về tranh thiên hạ, có thể đại nghiệp của Khấu Trọng đã bắt đầu rực rỡ,  nhưng lúc nào mới giết được Vũ Văn Hóa Cập báo thù cho mẹ, thì vẫn còn rất xa  vời. 
Mắt thấy thành công đã ở trong tầm với, đại cừu sắp báo, đột nhiên phát  hiện mình chỉ toi công, đây là chuyện khiến người ta buồn rầu chán nản nhất. 
Đối ẩm được hai tuần rượu, Khấu Trọng nheo mắt nhìn Từ Tử Lăng nói:  “Xưa nay ngươi đều không thích uống rượu cơ mà, tại sao sau khi đến Lạc Dương,  lần nào ta mời rượu cũng đều không cự tuyệt cả vậy?”. 
Từ Tử Lăng ngẩn người, nghĩ đến tâm trạng tồi tệ khi trùng phùng với Lý  Mật ở Lạc Dương, cười khổ nói: “Rượu có một điều tốt là làm cho người ta quên đi  hiện thực lãnh khốc vô tình, chìm trong mộng cảnh, chỉ đáng tiếc bất luận là ta  uống bao nhiêu rượu, cũng không thể quên được chuyện bất hạnh của Tố tỷ. Vừa  rồi ta mới hỏi thăm Nhậm đại tỷ về tình hình của Hương Ngọc Sơn, đáp án của  nàng chắc không cần nhắc đến nữa”. 
Khấu Trọng cầm bình rượu lên, lầm bầm uống một lúc mười mấy ngụm, làm  rượu chảy hết cả ra khoé miệng, sau đó thở hổn hển nói: “Ta quyết định bỏ hết  mọi chuyện sang một bên, lập tức trở về Ba Lăng cứu Tố tỷ, kẻ nào cản ta, ta  chém!”. 
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Đây chỉ là hạ hạ chi sách, không phải ngươi vẫn nói  thượng binh dùng mưu hay sao? Thượng thượng chi sách, phải là để một mình ta  đi cứu Tố tỷ, còn ngươi phải giả bộ hợp tác với Tiêu Tiễn, buộc hắn không dám  không lễ số chu đáo với ta, khiến cho hắn tưởng rằng gian kế của mình đã sắp  thành công”. 
Một trận gió mang theo những hạt mưa nhỏ li ti bay vào quán rượu, làm đèn  lửa lay động bập bùng như muốn tắt, cả tửu điếm với mười mấy chiếc bàn trống  lúc sáng lúc tối, càng tăng thêm cảm giác lạnh lẽo thê lương. 
Trên phố tràn đầy những người dân đang hân hoan hát hò để ăn mừng  thắng lợi, so với quán rượu vắng lạnh mà hai gã đang ngồi, cơ hồ như là hai thế  giới hoàn toàn khác nhau. 
Khấu Trọng ngẩn ra giây lát, rồi lẩm bẩm nói một mình: “Bây giờ ta phải làm  sao?”. 
Từ Tử Lăng thấy gã nhìn chằm chằm vào cảnh tượng nhiệt náo bên ngoài,  nhưng hai mắt thì đờ đờ đẫn đẫn, bèn nghiêng người ra phía trước trầm giọng nói:  “Việc đầu tiên ngươi cần làm bây giờ chính là luận công ban thưởng, an định lòng  dân, lòng quân, đồng thời nhân lúc Lý Tử Thông, Từ Viên Lãng không có thời  gian để ý đến ngươi, Vũ Văn Hóa Cốt lại thảm bại chạy về phía Bắc, xác lập một  căn cơ tốt. Còn về việc làm sao giải nguy cho Phi Mã Mục Trường, Khấu soái  chắc không cần tiểu đệ phải bảo ngươi đúng không?”. 
Khấu Trọng giật mình, song mục khôi phục lại thần quang, đưa tay bóp chặt  lấy bàn tay Từ Tử Lăng, trầm giọng nói: “Ngươi nhất định phải dẫn mẫu tử Tố tỷ  về Phi Mã Mục Trường cho ta, chúng ta đã mất mẹ, không thể mất Tố tỷ được  nữa”. 
Từ Tử Lăng gật đầu khẳng định: “Ta nhất định không phụ lòng ngươi”. 
Khấu Trọng nói: “Lúc nào thì ngươi đi?”. 
Từ Tử Lăng đáp: “Uống hết chén này thì lập tức khởi trình”. 
Khấu Trọng buông tay, dựa lưng vào ghế, ánh mắt lộ ra tình cảm sâu sắc,  hồi lâu sau mới gật đầu nói: “Nếu Tiêu Tiễn và Hương Ngọc Sơn dám làm hại  ngươi và Tố tỷ, ta sẽ san bằng cái gì mà Đại Lương Đế Quốc của hắn thành bình  địa, gà chó không tha, nếu sai lời thề, trời đất sẽ khiến Khấu Trọng này không thể  siêu sinh, trầm luân vào súc sinh đạo”. 
Từ Tử Lăng cười thản nhiên: “Yên tâm đi! Từ Tử Lăng này không phải tên  tiểu tử ngu ngơ ngày trước nữa, muốn giết ta cũng không phải chuyện dễ dàng  đâu!”.
Khấu Trọng nhìn ra ngoài cửa, trầm ngâm nói: “Ta vẫn hơi lo lắng về Loan  Loan yêu nữ, sự thực thì đến giờ ta vẫn không hiểu tại sao ả lại chịu bãi chiến với  chúng ta, lẽ nào thứ đồ trong Dương Công Bảo Khố đó, đối với nàng ta thật sự rất  quan trọng hay sao?”. 
Từ Tử Lăng nói: “Ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này, theo ta đoán thì chuyển  biến này của bọn chúng là vì ngươi đã đại bại một kẻ xưa nay bách chiến bất bại  như Lý Mật, khiến bọn chúng nhận định rằng ngươi là người duy nhất xứng làm  đối thủ của Lý Thế Dân, mà Lý Thế Dân thì lại là chân mệnh thiên tử được Sư Phi  Huyên chọn ra để phò trợ, vì thế Loan Loan yêu nữ mới chuyển qua ủng hộ  ngươi”. 
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Ủng hộ ta? Nếu là như vậy, tại sao Loan Loan yêu  nữ lại liên thủ với Biên Bất Phụ để đối phó ngươi vậy?”. 
Từ Tử Lăng mỉm cười: “Chính vì ả muốn đối phó ta chứ không phải ngươi  nên ta mới có suy đoán này. Thử nghĩ xem, nếu ả có thể bắt sống ta, không phải  là đã chiếm hết thượng phong, không sợ ngươi không đám ứng yêu cầu và điều  kiện của mình hay sao? Đêm đó tuy là ả thừa lúc chúng ta gặp nguy, nhưng điều  kiện đưa ra thì lại tuyệt đối có thể chấp nhận được, thậm chí còn giúp chúng ta  một tay, giết cho bọn mã tặc của Quật Ca tâm kinh đảm khiếp nữa. Vì vậy chuyện  này có thể tóm lược lại trong một câu, đó chính là Âm Qúy Phái đã nhìn trúng ngươi rồi đó”. 
Khấu Trọng hừ lạnh nói: “Đó chỉ là bọn chúng ngu xuẩn mà thôi, sớm muộn  gì cũng có một ngày ta phải khiến bọn chúng phái diệt nhân vong”. Ngưng lại một  chút rồi gã lại thở dài: “Bất luận là người nào làm chuyện gì đi chăng nữa cũng  đều có mục tiêu hoặc lý tưởng rõ ràng. Cho dù là bình dân bách tính cũng theo  đuổi một cuộc sống cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp, hoặc giả theo đuổi tài phú  quyền lực, thậm chí thành đế thành vương, dựng lên sự nghiệp muôn đời bất hủ.  Thế nhưng ta không thể nào hiểu nổi Loan Loan yêu nữ đó theo đuổi cái gì? Ả ta  giống như là sợ thiên hạ không loạn, nên cứ không ngừng xáo trộn, không ngừng  hô mưa gọi gió vậy”. 
Từ Tử Lăng nói: “Có câu một núi không thể có hai hổ, Từ Hàng Tịnh Trai và  Âm Qúy Phái tranh đấu đã diễn ra cả ngàn năm, hiện giờ vì xuất hiện Chúc Ngọc  Nghiên và Loan Loan nên Âm Qúy Phái mới được trung hưng, đồng thời cũng đã  đến lúc hai môn phái này phải phân thắng phụ. Cuộc chiến tranh đoạt bảo tọa  của hoàng đế, kỳ thực chỉ là một trong những cuộc chiến đó mà thôi! Điều này thì  chúng ta có thể cảm nhận được, bởi vì ta với ngươi cũng đã bị cuốn vào vòng  xoáy đó!”. 
Khấu Trọng ngạc nhiên nói: “Không ngờ ngươi nhìn sự việc thấu triệt như  vậy!”. 
Từ Tử Lăng mỉm cười: “Cái này gọi là người ngoài cuộc thì sáng”. 
Khấu Trọng gãi gãi đầu: “Nếu ngươi là người ngoài cuộc thì ai mới là người  trong cuộc đây?”. 
Từ Tử Lăng cười cười: “Trong chuyện của Tố tỷ, mối thù của Vũ Văn Hóa  Cập, thì ta là người trong cuộc, tất cả những chuyện khác, ta đều chỉ là kẻ bàng  quan thôi, Trọng thiếu gia ngươi hiểu không?”. 
Nói dứt lời liền chống tay xuống bàn đứng dậy. 
Khấu Trọng cười ha hả, cầm chén rượu lên nói: “Chúc Lăng thiếu gia thượng  lộ bình an, mã đáo thành công!”. 
Từ Tử Lăng cũng vui vẻ nâng chén, chạm ly với gã kêu “đinh” một tiếng, rồi  ngửa cổ uống cạn, sau đó quay người đi ra ngoài. 
Khấu Trọng nhìn gã khuất dần trong đoàn người bất chấp mưa gió bên  ngoài, rồi mới dốc cả chén rượu nóng vào miệng. 
o0o 
Bên trong Tây sảnh của phủ tổng quản Lương Đô ở trung tâm thành, Khấu  Trọng và các tướng lĩnh trọng yếu đang tiến hành hội nghị quan trọng lần đầu tiên. 
Những người tham dự bao gồm Tuyên Vĩnh, Nhậm Mi Mi, Lạc Kỳ Phi, Trần  Gia Phong, Tạ Giác và hai cựu tướng của quân Ngõa Cương đi theo Tuyên Vĩnh  là Cao Tự Minh và Chiêm Công Hiển, hai người này đều có biểu hiện rất xuất sắc  trên chiến trường, nên khi luận công ban thưởng đã được đề bạt lên làm tả hữu  tiên phong tướng cho tổng quản Lương Đô Tuyên Vĩnh. 
Đầu tiên Khấu Trọng uyển chuyển từ chối đề nghị gã xưng vương mà nhiều  ngày nay mọi người đã không ngừng đưa ra: “Chúng ta có thể xây dựng Lương Đô  thành căn cứ địa, hoàn toàn đều nhờ cơ duyên xảo hợp, vì thế, chúng ta sinh tồn  trong khe hở giữa các thế lực lớn, không nghiêng theo bất cứ phe nào, vì vậy  càng không gây chú ý thì càng lý tưởng. Xưng vương xưng bá... chuyện này trước  mắt thực sự chỉ có hại chứ không có lợi”. 
Nhậm Mi Mi nghiêm mặt nói: “Nhưng bất luận là chúng ta ẩn giấu thế nào  thì trong tình thế hiện nay Lương Đô thủy chung vẫn là yếu hầu khống chế cả  kênh Thông Tế, kẻ nào muốn tranh đoạt thiên hạ đều quyết không bỏ qua nơi  này. Chi bằng hành động dứt khoát, công khai xưng bá, dựa vào uy vọng của  Khấu gia, tự nhiên sẽ có hào kiệt khắp nơi đều xin gia nhập, làm thanh thế của  chúng ta ngày càng lớn mạnh”. 
Khấu Trọng mỉm cười khoan thai nói: “Lời Nhậm đại tỷ vừa nói đương nhiên  rất có lý, có điều phải đợi sau khi thế lực của chúng ta mở rộng thêm một bước  nữa mới có thể thực hiện được. Bây giờ việc cần làm nhất chính là phải nhân lúc  Từ Viên Lãng, Vũ Văn Hóa Cập và Đậu Kiến Đức bị vướng chân ở phương Bắc,  Vương Thế Sung bận tiếp quản địa bàn của Lý Mật, lợi dụng tên Lý Tử Thông lo  cho mình còn không xong kia để củng cố và mở rộng lãnh thổ của chúng ta”. 
Trần Gia Phong hưng phấn nói: “Chúng ta sẽ chọn tòa thành nào của Lý Tử  Thông để khai đao đây?”. 
Khấu Trọng thấy Tuyên Vĩnh từ đầu vẫn mỉm cười không nói gì, liền hỏi:  “Tuyên tổng quản có đề nghị gì không?”. 
Tuyên Vĩnh ung dung đáp: “Thủ thành thì dễ, công thành thì khó, nếu không  phải Lý Tử Thông đã rút hết quân đội về Giang Đô, với thực lực hiện giờ của  chúng ta, muốn công thành phá luỹ căn bản chỉ là si tâm vọng tưởng, nhưng hiện  giờ thì có mấy phần hy vọng thành công rồi”. 
Kế đó y mở bản đồ ra đặt lên trên bàn, tiếp tục nói: “Trước mắt có ba  chuyện quan trọng cần phải tiến hành cùng một lúc. Đầu tiên là củng cố thành trì, xây dựng căn cơ. Kế đó là phải trùng kiến Bành Thành, lấy Lương Đô và Bành  Thành làm trung tâm, thu nạp mười thành trấn và mấy trăm thôn làng trong vòng  trăm dặm. Cuối cùng mới là chọn một trong hai toà thành lớn Đông Hải, Chung Ly  làm mục tiêu dụng quân, xác lập sách lược tấn công”. 
Lạc Kỳ Phi nói: “Đông Hải và Chung Ly đều là thành lớn có tính chiến lược  rất cao. Đông Hải có thể khiến chúng ta khai thông được con đường ra biển lớn,  đồng thời có thể giao dịch với các thành thị ven bờ. Chung Ly thì dựa vào sông  Hoài, là bàn đạp quan trọng để tiến về phía Tây Nam, tầm quan trọng cũng  không thua kém gì Đông Hải. Nhưng xét tình hình hiện nay, chúng ta nên lấy  Đông Hải trước, như vậy sẽ đả kích Lý Tử Thông lớn hơn rất nhiều”. 
Ngưng lại một chút rồi y lại nói: “Nhưng tôi vẫn ủng hộ đề nghị Khấu gia  xưng vương của Nhậm đại tỷ, có câu danh bất chính thì ngôn bất thuận. Hơn mười  tòa thành trì ở vùng phụ cận đa phần đều do các thế lực địa phương nắm giữ, bọn  họ không chịu đầu nhập về dưới trướng Lý Tử Thông hay Từ Viên Lãng, vì đều  cho rằng bọn chúng là hạng không thể thành đại khí. Nhưng với uy vọng của  Khấu gia, chỉ cần vung tay lên hô một tiếng, đảm bảo tất cả sẽ cùng đứng lên đi  theo ngài. Mong Khấu gia thử suy nghĩ lại về đề nghị này”. 
Cao Tự Minh và Chiêm Công Hiển đều tán đồng phụ hoạ, đồng thời còn lấy  chuyện Trác Nhượng năm xưa tụ nghĩa ở Ngoã Cương ra làm tỷ dụ để nói rõ tầm  quan trọng của việc xưng vương. 
Khấu Trọng mỉm cười nói: “Ta có một phương pháp điều hòa cả hai, chi  bằng không xưng vương, mà xưng soái, như vậy vừa có danh phận, lại cho người  khác một ấn tượng mới mẻ trong thời đại người người đều xưng vương xưng đế  này, lại không đến nỗi khiến các phương thế lực đều chĩa mũi dùi về phía chúng  ta, khi hành sự cũng linh hoạt hơn nhiều”. 
Chúng nhân đều gật đầu khen hay. 
Tạ Giác đề nhị: “Chi bằng gọi là Long Đầu Đại Soái đi, cái tên này nghe rất  uy phong đó”. 
Khấu Trọng phì cười: “Cái tên này quá bá đạo mới đúng, nghe lại giống như  là thủ lĩnh tặc phỉ vậy, hay là gọi bằng Thiếu Soái đi! Các người sẽ là Thiếu Soái  quân, như vậy sẽ có cảm giác dễ gần và thân thiết hơn!”. 
Chúng nhân thấy gã thuận miệng nói ra một cái tên thích đáng như vậy thì  biết gã sớm đã có định kiến từ lâu, nên đều gật đầu khen hay. 
Khấu Trọng lại nói: “Ba việc cần làm gấp mà Tuyên tổng quản vừa đề nghị đều rất có kiến giải. Việc củng cố thành trì, Nhậm đại tỷ hãy phụ trách đi! Ở một  dải Bành Lương này, có ai mà không biết nhị đương gia xinh đẹp của Bành Lương  Hội chứ?”. 
Chúng nhân đều cười ồ lên, Nhậm Mi Mi đỏ mặt lườm gã một cái nói: “Đã  vang danh thiên hạ rồi mà vẫn còn bẻm mép như vậy!”
Khấu Trọng cười cười đáp: “Loại người như ta vĩnh viễn cũng không bao giờ  thay đổi, quyền lực danh vị bất quá cũng chỉ là hoa trong kính trăng dưới nước,  phù vân thoáng qua. Trong cuộc chiến tranh giành thiên hạ này, điều ta quan tâm  nhất chỉ là bách tính bình dân có thể an hưởng những ngày tháng thái bình an lạc,  ngoài ra ta cũng hưởng thụ cả quá trình đấu tranh gian khổ ấy nữa, nếu không cứ  ngây ngây dại dại sống đến trọn đời thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?”. 
Mọi người nghe gã nói vậy thì đều thầm kính phục. 
Khấu Trọng quay sang nói với Trần Gia Phong: “Trách nhiệm xây dựng lại  Bành Thành, để Trần Gia Phong làm chính, Tạ Giác làm phó, có chuyện gì sẽ do  Nhậm đại tỷ của chúng ta phụ trách điều phối nhân lực vật lực trợ giúp”. 
Tạ Giác nói: “Chuyện này thì nhị đương gia đúng là nhân tuyển thích hợp  nhất rồi, trước đây người chính là tư khố của Bành Lương Hội đó”. 
Nhậm Mi Mi nhíu mày nói: “Sau này đừng gọi ta là nhị đương gia nữa, sau  này cũng không còn Bành Lương Hội mà chỉ có Thiếu Soái Quân thôi!”. 
Khấu Trọng lại nói: “Trong hai quận Đông Hải, Chung Ly thì chúng ta sẽ lấy  Đông Hải trước. Tuyên Vĩnh làm chủ soái, Lạc Kỳ Phi làm phó, Cao Tự Minh và  Chiêm Công Hiển phụ trách chiêu binh luyện quân, chế tạo các vũ khí công  thành theo đồ hình ta đã giao, trong ba tháng phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.  Tuyên Vĩnh sẽ làm tổng chỉ huy tất cả mọi chuyện ở đây”. 
Tuyên Vĩnh ngạc nhiên ngẩn người: “Vậy còn Thiếu Soái?”. 
Khấu Trọng thản nhiên đáp: “Ta phải đến Phi Mã Mục Trường mượn người  mượn ngựa, xây dựng một đội kỵ binh thiên hạ vô địch, khi ta trở về, cũng chính là  lúc chúng ta khởi binh tấn công Đông Hải”.