Đại Đường Song Long Truyện - Chương 233
Hồi 233: Khác Biệt Thân Sơ
Từ Tử Lăng rời Lương Đô ngay
trong đêm đó, ngồi thuyền nhẹ một mình dọc theo kênh Thông Tế đi xuống
phía Nam, sau khi tới nơi giao nhau giữa kênh Thông Tế và sông Hoài, từ
đây đi tiếp xuống phía Nam chỉ cần nửa ngày là có thể đến được Giang Đô,
nếu chuyển hướng Tây, vào sông Hoài thì chỉ cần mấy canh giờ là tới Chung
Ly, giao thông vốn rất thuận tiện, chỉ đáng tiếc là lúc này Lý Tử Thông
đã cho chiến thuyền chặn ngang hai bờ, không cho bất cứ thuyền bè nào đi
qua.
Từ Tử Lăng không muốn sinh thêm lắm chuyện, nên đã bỏ thuyền lên bờ tiến
về phía Tây, triển khai cước pháp lao đi như bay, qua Chung Ly nhưng
không vào, chuyển hướng xuống phía Nam, chỉ cần đến được Trường Giang, gã
lại có thể ngồi thuyền lên phía Tây, tiết kiệm được khá nhiều thời gian
và sức lực.
Dọc đường gã khát thì uống nước suối, đói thì hái dã quả trong rừng lót dạ,
lúc nghỉ ngơi thì lấy kinh thư của Lỗ Diệu Tử tặng cho ra nghiên cứu, chẳng những
không cảm thấy cô đơn tịch mịch, mà còn có cảm giác tự do tự tại, thoải mái nhẹ
nhõm, quên hết mọi ưu phiền.
Hiện giờ gã quyết tâm cứu mẫu tử Tố Tố, tự nhiên cảm thấy tâm sự được giải
trừ, không đi vào ngõ cụt đó nữa.
Trên đường thi thoảng gã lại gặp những thôn làng hoang phế, cảnh tượng bi
thương thảm hại làm lòng gã như thắt lại, quyết định nhằm hướng hoang sơn
dã lãnh không người để đi. Với khinh công của gã, dù tuyệt cốc hiểm trở
cũng không khác gì so với đất bằng.
Lúc này là giữa mùa hè, hoa tươi nở rộ khắp nơi, ánh mặt trời rực rỡ chói
chang. Thêm vào đó vùng Hà Nam này khí hậu lại ôn hoà, lượng mưa dồi dào,
nhiều loại cây khác nhau tạo thành những khu rừng rậm rạp, đồng cỏ rộng
mênh mông che phủ sườn đồi, dốc núi, mai hoa lộc, kim ty hầu, các loại
chim rừng sinh sôi nảy nở đông đúc, khắp nơi tràn đầy sức sống mãnh liệt
của tự nhiên, khiến gã hầu như quên hẳn những thê phong bạo vũ của bên
ngoài.
Trưa ngày hôm đó, gã vượt một ngọn núi cao, đến bình nguyên phì nhiêu màu
mỡ bên bờ Bắc Trường Giang, tâm tình đặc biệt thoải mái, bèn trèo lên một
ngọn đồi nhỏ, dõi mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng.
Ở phía Nam cách chỗ gã đang đứng không xa lắm có một ngọn kỳ sơn, màu đá đỏ như
chu sa, hình dáng kỳ lạ, nhưng thập phần u tĩnh, ở lưng chừng núi thấp
thoáng một tòa tự miếu.
Từ Tử Lăng đột nhiên nổi hứng, thầm nhủ dù sao cũng thuận đường, bèn chuyển
hướng đi về phía đó. Chẳng mấy chốc gã đã đi đến chân núi, một dòng sông
nhỏ uốn khúc chảy qua, không ngờ còn có cả cầu nhỏ bắc qua sông, nối liền
với con đường nhỏ dẫn lên núi.
Từ Tử Lăng nổi dạ hiếu kỳ, không ngờ ở một nơi không thấy bóng người này,
lại có thắng cảnh như vậy. Nhưng nghĩ lại cho kỹ, người ta đã đến đây xây
quan, tự nhiên là vì muốn lánh đời ẩn thế, gã đăng sơn du lãm thế này,
nói không chừng lại làm phiền đến sự thanh tu của chủ nhân nơi đây, đang
định bỏ ý định đổi đường đi tiếp thì chợt nghe tiếng tiêu cất lên.
Từ Tử Lăng nghe tiếng tiêu, gương mặt anh tuấn thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
o0o
Khấu Trọng và Tuyên Vĩnh ở trong thư phòng phủ tổng quản, nghiên cứu hơn
mười tấm địa đồ của cả một dải phụ cận Lương Đô.
Tuyên Vĩnh nói: “Với thực lực hiện nay của chúng ta, trực tiếp tấn công
Đông Hải sẽ chỉ có kết cục thảm bại mà thôi. Nhưng nếu biết vận dụng tình thế
có lợi trước mắt, nói không chừng không tốn một binh một tốt, cũng có thể lấy
được Đông Hải về tay. Thiếu Soái không cần phải tốn công bôn ba đường dài đến
tận Phi Mã Mục Trường xin viện binh”.
Khấu Trọng hứng thú nói: “Mau nói thử xem!”.
Tuyên Vĩnh chỉ vào một cái hồ lớn ở phía Đông Bành Thành nằm giữa Lữ
Lương Sơn và Dịch Sơn nói: “Hồ này gọi là Lạc Mã Hồ, là nơi tập trung giao
thông đường sông, chẳng những ngư sản phong phú, mà bên hồ còn có ruộng tốt
vạn mẫu, có thể nói là mệnh mạch của các hương huyện xung quanh. Chỉ cần
công chiếm Hạ Phi, là có thể khống chế được nơi này, lúc ấy không cần Thiếu
Soái phải lên tiếng, tất cả các thành các quận ở xung quanh cũng sẽ ngoan
ngoãn quy thuận”.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói: “Có chuyện dễ dàng vậy sao? Hạ Phi hiện nay
đang do ai khống chế vậy?”.
Tuyên Vĩnh nói: “Hạ Phi hiện nay đang ở trong tay một đám cường đồ gọi là
Lạc Mã Bang, bang chủ tên là Đô Nhậm, thủ hạ khoảng ba ngàn người, những
người đi đánh cá ở Lạc Mã hồ đều phải giao nộp tiền thuế cho hắn, thậm chí cả
khách thuyền đi ngang qua cũng phải nộp tiền mãi lộ, thỉnh thoảng bọn
chúng còn đi khắp nơi cướp bóc, từ lâu đã làm cho thiên oán nhân nộ. Nếu
như chúng ta có thể thay thế Lạc Mã Bang, thực thi nhân chính, với uy vọng
hiện nay của Thiếu Soái, tự nhiên sẽ thu phục được nhân tâm. Đến lúc ấy sẽ
thừa thắng lấy luôn bốn quận Hoài Nhân, Lang Nha, Lan Lăng, Lương Thành ở
phía Tây Bắc và Mục Dương, Liên Thủy, Hoài Dương ở phía Tây Nam, thêm vào
Hạ Phi nữa là có thể hoàn toàn cắt đoạn giao thông thủy lục đến đó, lúc ấy
không phải Đông Hải đã trở thành món đồ trong túi chúng ta hay sao?”.
Khấu Trọng động dung: “Tiểu Vĩnh đúng là kiến giải hơn người, kế này chẳng
những tuyệt diệu vô cùng, mà còn nằm trong tầm với của chúng ta, đối với
việc trùng kiến Bành Thành cũng có rất nhiều trợ giúp”.
Tuyên Vĩnh thấy kế sách được chủ soái tiếp nhận, tinh thần phấn chấn nói:
“Nếu vậy để thuộc hạ lập tức phái Lạc Kỳ Phi đến Hạ Phi thăm dò tình hình của
Đô Nhậm, rồi sẽ bàn cách làm sao mới trừ diệt được kẻ này!”.
Sau khi Tuyên Vĩnh đi ra, Khấu Trọng đang định lấy bí lục của Lỗ Diệu Tử
ra nghiên cứu thì vệ binh chạy vào báo cáo có Quế Tích Lương và Hạnh Dung
ở Dương Châu đến cầu kiến.
Khấu Trọng cả mừng, vội vàng chạy ra nghênh tiếp.
o0o
Tiếng tiêu như hòa vào với tiếng gió, tiếng lá lay động của đại tự nhiên,
lúc trầm lúc bổng, giữa âm với âm tiếp nối không tỳ vết, tuy không có những
biến hóa mãnh liệt hay cao trào bất ngờ, nhưng lại có một thứ gì đó triền
miên cuốn chặt không dời, đến chết cũng không buông.
Từ Tử Lăng không khỏi dừng bước lắng nghe, tiếng tiêu thanh thoát như rủ rỉ
kể cho gã nghe câu chuyện về một không gian mỹ lệ nào đó ở nơi tận cùng của
tâm linh, vô bi vô hỉ, nhưng lại làm người nghe phải xúc động. Tình cảm của người
thổi tiêu cơ hồ như mây quấn đỉnh núi, khi ẩn khi hiện, khó nắm bắt và ước
đoán như một làn sương mờ ảo. Những âm thanh tuyệt diệu mềm mại và trong
suốt, giống như một người trong cuộc dùng ánh mắt lãnh mạc vô tình của người
bàng quan nhìn số mệnh trôi đi, khiến người ta có cảm giác rằng sinh mạng
nặng nề cũng có thể dùng một thái độ lãnh đạm để giải thích và diễn dịch.
Tiếng tiêu đột nhiên ngưng lại.
Từ Tử Lăng tựa như một người không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp, quyết
định lên núi xem thử. Gã biết người thổi tiêu này là thần thánh phương
nào. Chỉ có nàng mới có thể tấu ra được tiếng tiêu thanh lệ tuyệt trần,
không mang chút tục ý này.
o0o
Khấu Trọng dẫn hai người bạn đã từng cùng gã lăn lộn nơi đầu đường từ thuở
hàn vi ở Dương Châu, Quế Tích Lương và Hạnh Dung vào thư trai.
Sau một hồi ôn lại chuyện cũ, Quế Tích Lương hân hoan cười cười nói: “Gặp
được tên tiểu tử ngươi thật tốt, vừa nghe được tin ngươi đánh bại Vũ Văn Hóa Cập,
ta lập tức kiêm trình ngày đêm tới đây, chỉ sợ ngươi lại chạy đi chỗ khác mất rồi”.
Hạnh Dung tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Hiện giờ không có mấy người được như ngươi với
Tiểu Lăng đâu! Hà! Nếu đến sớm hai ngày thì có thể gặp được Tiểu Lăng rồi”.
Khấu Trọng đợi bọn Quế Tích Lương dùng xong trà, rồi cười hì hì nói: “Tin
tức của hai vị đại ca thật linh thông, tiểu đệ chỉ đá đít Vũ Văn Hóa Cốt có mấy
cái mà cũng không giấu được hai người, lần này đến đây có gì chiếu cố tiểu
đệ đây?”.
Quế Tích Lương ngây người ra nhìn gã hồi lâu, sau đó thở dài nói: “Người
ta nói phát tài thì lập phẩm, nhưng tên tiểu tử nhà ngươi giờ đã danh mãn
thiên hạ, vậy mà phần vô lại trong người vẫn hệt như xưa, không hề thay đổi
chút nào”.
Khấu Trọng ôm bụng cười nói: “Bản tính tốt đẹp như vậy có thể nói đổi là
đổi được sao? Cũng giống như tên mất dạy nhà ngươi vậy, lên làm hương chủ
thì đi khắp nơi xưng đại ca, có khác gì ngày xưa thích xuất đầu lộ diện,
thích oai phong đâu? Ta với ngươi chỉ khác nhau ở chỗ, của ngươi là thói
xấu thâm căn cố đế mà thôi”.
Quế Tích Lương không chống đỡ nổi mồm mép gã, đành bực mình nói: “Mọi người
đều là huynh đệ, ngươi không buông tha ta được sao?”.
Hạnh Dung cười bò nghiêng bò ngửa, vui vẻ nói: “Cũng không biết bao lâu rồi mới
được cười thống khoái như vậy rồi!”.
Khấu Trọng cầm chén trà lên: “Nào! Để tiểu đệ kính hai vị đại ca một
chung!”.
Đợi cho dứt cơn cười, Quế Tích Lương mới nghiêm mặt nói: “Lần này chúng
ta tới đây, thực ra là có chuyện vô cùng quan trọng muốn thương lượng với
ngươi”.
Khấu Trọng cười cười: “Với thân phận địa vị của ngươi hiện nay, tất nhiên sẽ
không vì chuyện nhỏ bằng con gà con vịt mà đến đây tìm ta rồi”.
Quế Tích Lương vờ tức giận nói: “Ngươi còn trêu đùa ta nữa, thì bất kể
ngươi lợi hại thế nào, ta cũng sẽ đánh ngươi một trận đấy”.
Khấu Trọng cũng ra vẻ đầu hàng nói: “Quế đại ca bớt giận, không biết hai vị
có gì phân phó cho tiểu đệ đây?”.
Hạnh Dung lên tiếng: “Từ khi bị ngươi và Tiểu Lăng đánh cho Tinh, Vũ, Lộ
tam đường lạc hoa lưu thủy, Thiệu quân sư đã lãnh đạo chúng ta chỉnh đốn
bang hội, do quan hệ của ngươi và Tống gia, nên Lương ca đã được đề bạt
lên làm Lộ Trúc Đường đường chủ. Hắc! Tiểu đệ cũng được làm một chức phó
đường chủ nho nhỏ!”.
Khấu Trọng thở dài: “Ta còn biết Tích Lương đã được Thiệu đại tiểu thư đồng
ý gả cho nữa cơ! Hà, tên tiểu tử này thật diễm phúc!”.
Quế Tích Lương đỏ mặt nói: “Lại trêu ta nữa hả?”.
Hạnh Dung sợ hai người kéo dài mãi không thôi, vội vàng xen miệng vào
nói: “Với sự ủng hộ của Tống gia, mấy năm nay chúng ta đã có rất nhiều
phát triển, xây dựng lại địa bàn mới ở Giang Đô, nếu không cũng không thể
biết được tin ngươi và Tiểu Lăng đánh bại Lý Mật và Vũ Văn Hóa Cập nhanh
như vậy được, các huynh đệ trong bang đều vô cùng vinh hạnh vì hai người
đó!”.
Khấu Trọng cười cười: “Đừng có tâng bốc quá đáng thế, ít nhất là cũng có
tên tiểu tử Mạch Vân Phi kia không vinh hạnh vì chúng ta mà, đúng không?”.
Ngày ấy ở Giang Âm, Mạch Vân Phi không biết có phải vì coi Quế Tích Lương
là tình địch hay không, mà đã rất không khách khí với Khấu Trọng và Từ Tử
Lăng, kết quả là đã bị hai gã cho nếm chút thiệt thòi, mất hết mặt mũi.
Quế Tích Lương hừ lạnh nói: “Tên tiểu tử ấy thì nói làm gì! Có Thiệu quân
sư làm chủ, đâu đến lượt hắn lên tiếng chứ!”.
Nghe y nói vậy, Khấu Trọng biết ngay Quế Tích Lương và Mạch Vân Phi vẫn
là thủy hỏa bất tương dung.
Hạnh Dung cười cười nói: “Thiệu quân sư sai chúng ta đến mời ngươi về làm
bang chủ đó!”.
Khấu Trọng ngạc nhiên thốt: “Cái gì?”.
o0o
Từ Tử Lăng chắp tay sau lưng, triển khai cước pháp chạy trên con đường dẫn
lên núi, không đầy nửa khắc thì đã đến được lưng chừng, dưới bóng những
cây tùng cổ thụ là một tòa Bát Giác Tiểu Đình, bên sát vách núi là một dòng suối
nhỏ, nước chảy tí tách, bên kia là bờ vực, từ đây có thể ngắm được cảnh đẹp biến
ảo vô thường của buổi tà dương.
Khi Từ Tử Lăng dừng bước ngắm cảnh, dưới chân núi chợt vang lên tiếng hú
sắc lạnh, kế đó là một tiếng khác trả lời, so với tiếng hú đầu tiên thì gần gã
hơn nhiều. Trực giác làm gã cảm thấy cả hai tiếng hú này đều tràn đầy sát
ý, trong lòng cảm thấy lấy làm khó chịu.
Từ Tử Lăng thoáng động tâm, tung mình nhảy lên, nấp vào một tán cây rập rạp
gần đó, nằm yên bất động.
o0o
Quế Tích Lương hưng phấn nói: “Sau khi ngươi và Tiểu Lăng giết chết Nhậm
Thiếu Danh, danh vọng củaTrúc Hoa Bang chúng ta cũng được nâng lên rất
nhiều, chẳng những không ngừng có người mới đến nhập bang, mà các bang hội
nhỏ ở địa phương cũng chủ động đến xin đầu nhập chúng ta. Nói ra có lẽ
ngươi cũng không tin, hiện giờ khắp dải Trường Giang này, không ai là
không nể mặt chúng ta vài phần, cả Lý Tử Thông cũng đang lôi kéo chúng ta
đó”.
Khấu Trọng ngây người: “Lý Tử Thông?”.
Hạnh Dung nói: “Thiệu quân sư và Lý Tử Thông rất có giao tình, có điều việc
chúng ta mời ngươi về làm bang chủ hoàn toàn không liên quan đến y, mà là
do các huynh đệ trong bang nhất trí quyết định”.
Khấu Trọng thấp giọng nói: “Từ từ đã”.
Hai người bọn Quế Tích Lương ngạc nhiên đồng thanh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Khấu Trọng song mục sáng rực lên, đảo một vòng trên mặt hai người cho đến
lúc cả hai cảm thấy rởn cả gai ốc, gã mới thu liễm nhãn quang, mỉm cười
trầm giọng nói: “Các ngươi rốt cuộc tin ta hay tin Thiệu Lệnh Châu?”.
Quế Tích Lương làm ra vẻ khó xử nói: “Chuyện này...”.
Hạnh Dung quyết đoán nói: “Đương nhiên là tin Khấu Trọng ngươi, từ nhỏ ta
đã biết ngươi và Tiểu Lăng đều rất có nghĩa khí”.
Ánh mắt Khấu Trọng dừng lại trên mặt Quế Tích Lương, chậm rãi nói: “Ngươi
ở đây nói gì đều không sợ tiết lộ ra ngoài nửa câu, còn sợ cái bà gì nữa?”.
Quế Tích Lương đành nói: “Ông ấy đối với ta có ân đề bạt, lại đồng ý gả nữ
nhi cho ta... à...! Đương nhiên là tin ngươi hơn một chút rồi!”.
Khấu Trọng đắc ý dương dương nói: “Coi như hai tên tiểu tử ngươi hiểu được
khác biệt thân sơ. Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu một trò chơi hỏi đáp thú vị
được rồi, ta hỏi các ngươi đáp, nếu có chỗ nào giấu diếm, người bị hại cuối
cùng sẽ là các ngươi chứ không phải ai khác đâu”.
Hai người giật mình đánh thót, trong lòng bán tín bán nghi, nhưng cũng chỉ
đành ngồi yên đợi gã đặt câu hỏi.
o0o
Tiếng y phục phất gió truyền lại trên con đường nhỏ lên núi, người kia đã
vào trong tiểu đình, hô hấp vẫn nhỏ nhẹ, hơi thở kéo dài, có thể thấy đây là một
cao thủ kiêm tu nội ngoại thuộc hạng nhất lưu trên giang hồ.
Ở vùng hoang sơn dã lãnh này gặp một cao thủ như vậy, bất cứ người nào
cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ, nhưng Từ Tử Lăng sớm bị người thổi tiêu làm cho
kinh ngạc, có thêm nhân vật nào xuất hiện nữa cũng khó mà làm cho gã động
dung được, hơn nữa còn hiểu được người thổi tiêu đang cố ý dùng tiếng
tiêu để thị ý, nói cho người kia biết nàng đang đợi ở đó cung hầu đại giá
của y quang lâm.
Thân pháp của người trong đình tuy nhanh nhẹn tuyệt luân, nhưng vẫn không
qua được ánh mắt sắc bén của gã. Đó là một đại hán kình trang bó sát người,
lưng cắm đại thiết giản, mũi khoằm mắt sâu, có vẻ gì đó rất tà ác, vừa
nhìn đã biết không phải nhân vật tốt lành gì, cổ quái nhất là trên đầu y
đội một chiếc thông thiên quan có chuỗi ngọc mà chỉ có hoàng đế mới sử dụng.
Trong lúc gã đang quan sát người kia thì lại có thêm một bóng người cực nhanh nữa
phóng tới, trong nháy mắt đã đến bên ngoài đình, hừ lạnh một tiếng nói:
“Đinh Cửu Trùng ngươi cuối cùng cũng chịu rời khỏi cái động chó của ngươi
rồi sao? Hi vọng ngoài ba mươi sáu chiêu giản pháp ra thì ngươi còn chiêu
khác mới hơn, bằng không tiểu đệ đưa ngươi xuống cửu trùng địa ngục thì hối
hận không kịp đó!”.
Từ Tử Lăng thầm nhủ thì ra hai kẻ này là tử địch đối đầu, thế nên vừa mới
thấy mặt đã kiếm bạt cung giương, cơ hồ như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng động
thủ đánh nhau vậy.
Đinh Cửu Trùng ở trong đình cười khùng khục, chậm rãi ung dung đáp: “Đã
hai mươi năm không gặp Chu Lão Thán huynh, không ngờ tính tình vẫn nóng nảy
như vậy, chẳng trách mà Xích Thủ Diệm của huynh thủy chung vẫn không đạt
đến cảnh giới đăng phong tạo cực, nghe nói nữ nhi của tặc nhân đó đã được mẫu
thân nó chân truyền, chỉ hi vọng rằng huynh không phải nuốt hận trong Tề
Vân Quan thôi!”.
Tướng mạo bên ngoài của Chu Lão Thán này so với Đinh Cửu Trùng còn xấu xí
hơn gấp bội, mặt như cái chậu, cằm vênh lên như lưỡi cày, hai gò má nhô
lên rõ cao, đôi mắt thì sáng rực như hai đốm lửa ma, thân hình lùn mập, hai tay
thì to như cành cây, tuy mặc tăng bào nhưng hoàn toàn không thấy chút khí
độ của người tu hành, mà chỉ giống một ma vương giết người như ngóe. Trên
đầu y còn treo một chuỗi hạt châu đỏ như máu, càng khiến người ta cảm thấy
không giống loại gì.
Qua câu chuyện hai người này nói với nhau, có thể thấy cả hai đều tràn đầy
địch ý với Thạch Thanh Tuyền.
Đột nhiên Chu Lão Thán thổ khí dương thanh, phát ra tiếng như ếch kêu,
chân trái bước lên phía trước, tay phải thò ra từ ống tay áo thùng tình.
Một chuyện đáng sợ liền xảy ra.
Bàn tay vốn đã thô ráp của y bất ngờ to lên quá nửa, đồng thời đỏ rực
lên, cách không đẩy vào trong đình một chưởng. Không khí xung quanh cơ hồ
như bị bàn tay to lớn đỏ rực như máu của y hút chặt, biến thành những đợt
sóng tanh hôi, cuồn cuộn đổ ập vào trong đình như bài sơn đảo hải.
Từ Tử Lăng vốn đã đánh giá hai người này rất cao, nhưng vẫn không ngờ
Xích Thủ Diệm của y lại tà môn bá đạo như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng
thay cho Thạch Thanh Tuyền, thầm nhủ dù thế nào cũng không thể tọa thị
bàng quan để yên chuyện này được.
“Bùng!”.
Đinh Cửu Trùng trong đình khẽ hự nhẹ một tiếng, còn Chu Lão Thán thì chỉ
hơi lắc lư đôi chút, rõ ràng là so về chưởng lực, Đinh Cửu Trùng đã kém hơi
đôi chút.
Chu Lão Thán thu hồi xích thủ, cười lên ha hả: “Đáng cười, đáng cười thật!
Đường đường là cốc chủ Đế Vương Cốc Đinh Cửu Trùng Đinh đại đế mà lại thảm
hại đến vậy, cả một chưởng nhẹ nhàng của ta cũng không tiếp nổi, suýt chút nữa
thì cả trứng cũng phọt ra rồi! Đáng cười! Đáng cười thật!”.
Kình phong nổi lên.
Từ Tử Lăng chỉ thấy nhân ảnh chuyển động, người trong đình lao vút ra như
một ánh sao băng, cự thiết giản nhằm thẳng đầu Chu Lão Thán bổ xuống, thoạt
nhìn thì chỉ là một chiêu công hết sức đơn giản, nhưng Từ Tử Lăng thì hoàn
toàn không nghĩ vậy. Một chiêu này của họ Đinh chẳng những thủ pháp tinh
diệu, hơn nữa còn biến hóa đa đoan. Thân giản to lớn không ngừng run lên
bần bật, kình lực và tốc độ gia tăng đến mức khủng khiếp, có thể thấy giải
pháp của người này đã đạt tới mức xuất thần nhập hoá.
“Bình!”.
Kình khí chạm nhau, cây cỏ xung quanh bốn phía lập tức ngã rạp, hoa cỏ
bay tứ tán.
Chu Lão Thán còn đang loạng choạng chưa trụ ổn thì Đinh Cửu Trùng đã trở
vào trong đình, cười gằn nói: “Chiêu thứ ba bảy của Ngũ Đế Giản, Tương
Vương Hữu Mộng này có thú vị không?”.
Chu Lão Thán đến giờ mới ổn định được thân hình, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng,
cũng không biết là vì y vận công hay là vì xấu hổ mà thế nữa.
Từ Tử Lăng lại thầm kinh hãi.
Một trong hai người này đi bất cứ đâu trên giang hồ cũng có thể làm được
nhất phương bá chủ, hiện giờ ở đây lại xuất hiện những hai người, làm sao bảo
người ta không kinh dị cho được?
Với thân thủ hiện tại của gã, muốn ứng phó bất kỳ người nào cũng phải tốn
rất nhiều sức lực, đối phó với cả hai cùng lúc thì càng không cần phải nói.
Chu Lão Thán còn chưa kịp lên tiếng phản bác thì đã nghe một tiếng cười
thánh thót của nữ tử vang lên trên sơn đạo: “Đại đế ca ca, Lão Thán tiểu đệ của
ta, hai mươi năm rồi mà hai người vẫn vừa gặp nhau đã cắn nhau như chó với mèo
thế kia, không sợ Kim Hoàn Chân ta nhéo tai hay sao?”.
Từ Tử Lăng suýt chút nữa thì kêu lên thành tiếng! Những ma đầu đã thoái ẩn
hai mươi năm từng tên từng tên một kéo tới nơi này, chỉ sợ tất cả đều vì mối
oán cũ thù xưa với mẫu thân Bích Tú Tâm của Thạch Thanh Tuyền, làm sao
nàng ứng phó nổi? Còn gã, liệu gã có bản lĩnh giúp nàng vượt qua kiếp nạn
này hay không?.
Cũng may là gã xưa nay suy nghĩ thoải mái, không hề lấy đó làm phiền não,
lại càng không tính toán thành bại được mất, chỉ thầm hạ quyết tâm, nhất định
phải giúp giai nhân chưa từng gặp mặt này một phần sức lực.
Chợt thấy nhân ảnh thoáng hiện, một mỹ nữ diễm lệ mặc áo hoa xuất hiện
bên cạnh Chu Lão Thán, còn giả bộ ngả người vào y nữa.
Chu Lão Thán vội nhảy ra xa hai trượng như tránh độc xà, ra đến giữa con
đường nhỏ mới dừng lại, kinh hãi nói: “Ngươi muốn tìm người thân mật thì cứ
tìm Đinh đại đế ấy!”.
Đinh Cửu Trùng cười khan nói: “Lão Thán huynh thật tốt, nhưng ta thấy
huynh thì vẫn tốt hơn đó!”.
Từ Tử Lăng nghe hai người nói chuyện mà cảm thấy hồ đồ, không hiểu tại
sao Chu Lão Thán và Đinh Cửu Trùng lại biến thành lão bằng hữu thân thân thiết
thiết, không còn nửa phần hỏa khí nào nữa.
Kim Hoàn Chân vận cung trang hoa phục, niên kỷ thoạt nhìn như chỉ mới hai
mươi, nhưng nhìn kỹ mới biết tuế nguyệt không buông tha ai, giữa mi tâm y thị
đã ẩn hiện những nếp nhăn mờ mờ. Nhưng với hai hàng lông mày mềm mại như
núi xa, đôi mắt huyền ảo như hồ nước mù thu, có thể nói nữ nhân này cũng
là một giai nhân tuyệt thế, chỉ có điều ngọc diện lại trắng bệch không
chút huyết sắc, trông giống như một u linh mới từ địa phủ âm gian trốn
lên dương thế vậy.
Chỉ thấy y thị dẫm chân tức giận nói: “Các người đúng là chẳng ra gì, Mị
Nương Tử Kim Hoàn Chân này là thứ cho các ngươi đẩy qua đẩy lại đấy hả? Rồi
thế nào cũng có một ngày ta bắt các ngươi phải quỳ xuống liếm gót chân lo
lão nương cho xem!”.
Một tràng cười dài vang động cả trời xanh vang lên, một thanh âm vốn thô
hào hung dữ lại cố làm ra vẻ điềm đạm chậm rãi nói: “Bọn chúng không cần
nàng, thì để Đảo Hành Nghịch Thế Long Ô Quyển này thu nhận cho! Ha
ha...”.
Từ Tử Lăng cuối cùng cũng biến sắc.