Đại Đường Song Long Truyện - Chương 237 - Part 1

Hồi 237: Cùng Hung Cực Ác

Khấu Trọng mặc bộ dạ hành y, ẩn thân trên một ngọn cây cổ thụ, chăm  chú quan sát mọi động tĩnh trong phủ tổng quản. Từ góc độ này, chỉ  cần có người chạy ra từ trong nội phủ, nhất định sẽ không thoát khỏi  ánh mắt sắc bén của gã. Cây cối trong phủ đều thấp hơn cây cổ thụ mà gã đang  ẩn nấp nên hoàn toàn không làm thị tuyến của gã bị trở ngại. 
Hành động tìm kiếm hừng hực khí thế, ánh đuốc rợp trời chiếu sáng cả phủ  tổng quản như ban ngày. Sau đó tất cả lại trở nên vắng lặng, rõ ràng là đã uổng  một phen lao sư động chúng. 
Khấu Trọng lấy làm thất vọng. 
Gã có lòng tin rằng Dương Hư Ngạn vẫn còn lưu lại trong phủ vì đoán rằng  Dương Hư Ngạn chắc đã biết gã bị nội thương, nhưng đối phương chắc sẽ không  ngờ được gã lại phục nguyên nhanh như vậy, thế nên theo lý thì y sẽ cho rằng  mình không nên bỏ lỡ thời cơ này mà lưu lại hành thích gã lần thứ hai. 
Một nguyên nhân khác nữa là: sau hai lần giao thủ, chắc Dương Hư Ngạn  cũng hiểu được rằng sau một thời gian ngắn, công lực của gã đã lại tiến bộ hơn  rất nhiều, cho dù y dùng binh khí sở trường cũng khó mà dễ dàng đắc thủ. Bởi  vậy, bất kỳ ai cũng phải nhân lúc gã chưa tiến bộ tới độ không thể thu phục, tiêu  diệt gã càng sớm càng tốt. Càng hiếm có hơn là vì bảo vệ những người khác,  Khấu Trọng không thể không ngoan ngoãn lưu lại trong phủ. 
Thế nhưng không ngờ gã đã tính toán sai. 
Ánh đuốc, ánh đèn trong phủ tổng quản từ từ tắt dần, không gian lại trở nên  yên ắng. 
Khấu Trọng thầm thở dài, đang định nhảy xuống thì chợt nghe phía sau có  tiếng gió nổi lên. Gã vội vàng quay người lại, thì thấy một đạo hắc ảnh đao từ một  nóc nhà gần đó đang lao vút về phía cây đại thụ mà gã ẩn nấp như một ánh sao  băng. 

o0o 
Tiếng bước chân rõ ràng, tiếng dơi đập cánh, những thanh âm khác nhau  đập vào vách động làm vang lên những hồi âm khác nhau, khiến cả bầu không  khí như ngưng kết lại. 
Từ Tử Lăng không khỏi cảm thấy kỳ quái vì tiếng bước chân cơ hồ như có  vẻ nặng nề, sau đó lập tức hiểu ra lúc bốn kẻ này tranh đoạt Tà Đế Xá Lợi giả, đã  ác đấu rất kịch liệt, làm cho cả bốn đều thọ thương. Nghĩ tới đây, trong lòng gã  bất giác dâng lên một cảm giác khâm phục, Thạch Thanh Tuyền quả là một nữ tử  trí dũng song toàn, định ra kế sách rồi mới hành động, đầu tiên dùng xá lợi giả  làm tiêu hao thực lực của bốn người bọn Vu Ô Quyển, sau đó dẫn dụ bọn chúng  tới đây để hạ sát thủ, cùng lắm cũng có thể đồng quy ư tận với bọn chúng. 
Chỉ không biết là cơ quan trong động này có phải do Lỗ Diệu Tử thiết kế hay  không? 
Tiếng gió nổi lên, bốn người bọn Vu Ô Quyển hiện thân trong phủ, cách Từ  Tử Lăng chỉ có hai trượng, ai nấy đều lộ ra vẻ hồ nghi, rõ ràng đã biết đây không  phải là nơi đất lành gì. Từ Tử Lăng thấy bọn chùng bước vào vội vàng đeo lại tấm  mặt nạ của Nhạc Sơn. 
Đinh Cửu Trùng hạ thấp giọng nói: “Ta có cảm giác rất bất tường, chi bằng  cứ lùi ra ngoài trước rồi mới nghĩ cách sau”. 
Vu Ô Quyển đang ngưng thần lắng nghe, thấy vậy bèn cười lạnh nói: “Đừng  diễn kịch nữa, ngươi bất quá chỉ muốn lừa ta ra khỏi đây, sau đó lại bí mật trở lại  bắt người chứ gì! Hừ!”. 
Đinh Cửu Trùng tức giận đến nỗi không nói được tiếng nào. 
Kim Hoàn Chân nói: “Tên tiểu tặc nhân đó nhất định đang nấp ở gần đây,  chúng ta hãy chia nhau ra lục soát”. 
Vu Ô Quyển gằn giọng nói: “Đừng hòng ta tin dâm phụ nhà ngươi, ngươi đắc  thủ rồi liệu có lưu lại đợi chúng ta không?”. 
Chu Lão Thán tức giận: “Tin cũng được không tin cũng được, động huyệt  quỷ quái này nguy cơ bốn bề, nếu chúng ta không đồng tâm hiệp lực, có khi chết  rục xương rồi mà cũng không biết là chuyện gì. Thử nhìn lũ dơi quỷ này mà xem,  người ta thường nói bọn chúng ngày ngủ đêm đi kiếm ăn, bây giờ đang là ban  đêm, tại sao vẫn lưu lại đây làm gì? Chỉ nội điểm này thôi đã biết nơi này hết sức  tà môn rồi”. 
Đinh Cửu Trùng nói: “Cũng may là có bọn chúng làm loạn lên, bằng không  có khi tiểu tặc nhân từ một lối ra khoác thoát đi rồi mà chúng ta cũng không hay biết cũng không chừng”. 
Lời còn chưa dứt, từ trong động huyệt lúc nãy Thạch Thanh Tuyền chui vào  chợt truyền ra tiếng rơi đập cánh hỗn loạn. 
Cả bốn người bọn Vu U Quyển cùng lúc phát động, lao thẳng về phía huyệt  động. Đám dơi trên nóc động có quá nửa bị kinh hãi bay tán loạn, đảo tròn trên  đầu bốn người, nhưng kỳ lạ là không có con nào đâm vào con nào, trong ánh  sáng mờ mờ của động phủ, tạo thành một kỳ quan đáng sợ, khiến người ta phải  dựng tóc gáy. 
Từ Tử Lăng lách người ra như điện, lợi dụng tiếng dơi đập cánh yểm hộ, lẻn  tới sau lưng kẻ đi cuối cùng là Đinh Cửu Trùng, đẩy ra một chưởng. Gã đi đến  đâu quả nhiên đám dơi đang bay tán loạn đều tránh dạt ra xa. Gã chỉ vận kình  vào chưởng mà chưa vội phát, đến khi hữu chưởng chỉ còn cách bối tâm của đối  phương chừng ba thốn, mới bất ngờ thổ kình. 
“Bình!”. 
Nhìn bề ngoài thì một chưởng này của gã đã trúng đích, cho dù Đinh Cửu  Trùng có là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng phải ô hô ai tai mà thôi. 
Nhưng Từ Tử Lăng biết rõ sự thật hoàn toàn không phải như vậy. 
Khi hữu chưởng của gã còn cách hậu tâm đối phương chừng một thốn, y đã  có phản ứng, khẽ nghiêng người về bên tả, tránh yếu huyệt nơi hậu tâm, chỉ để  Từ Tử Lăng kích trúng bả vai bên hữu. 
Với công lực hiện giờ của Từ Tử Lăng, đối phương lại từng bị thương từ trước,  nói thế nào cũng có thể khiến bả vai của địch nhân vỡ xương nát cốt, chẳng ngờ  khi bàn tay gã chạm vào y phục họ Đinh, cả bả vai y liền hõm vào trước ngực một  cách khó tin, cùng lúc sinh ra một lực đẩy kỳ lạ, hóa giải đi quá nửa chưởng kình  của gã. 
Kế đó Đinh Cửu Trùng hự lên một tiếng, loạn choạng bổ người về phía trước,  nhưng cùng lúc đó y đã kịp tung chân đá ngược về một cước vào hạ âm của Từ  Tử Lăng. Chiêu thức lăng lệ khinh khoái hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Từ Tử  Lăng. 
Bọn Vu Ô Quyển, Kim Hoàn Chân quay đầu lại nhìn, thấy hai người đang  quần nhau. Kim Hoàn Chân bật cười khanh khách nói: “Người này giao cho Đinh  đại đế ứng phó được rồi!”. 
Ba người cứ thế quay người đi tiếp, thậm chí cả hứng thú quan chiến cũng  chẳng có. 
“Bình!”. 
Từ Tử Lăng lau mồ hôi, khụy gối xuống đỡ lấy một cước đá ngược về phía  sau của Đinh Cửu Trùng. 
Lũ dơi ào ào như lũ rừng lao đến tấn công tên tà nhân bị bỏ rơi này. 
Đến tận lúc này, gã mới hiểu tại sao Thạch Thanh Tuyền lại có ý đồng quy  ư tận với kẻ địch, bởi vì bốn tên tà nhân này quả thực quá lợi hại. Bản thân gã dù  ở trong điều kiện thuận lợi thế này, muốn giết chết Đinh Cửu Trùng cũng là một  chuyện vô cùng khó khăn. 
“A!”. 
Đinh Cửu Trùng bổ về phía trước như ác cẩu tranh phân, miệng oẹ ra một  búng máu. 
Từ Tử Lăng biết công phu quyền cước Đinh Cửu Trùng kém xa giản pháp  xuất thần nhập hóa của y, lẽ nào lại để cho đối phương có cơ hội rút binh khí, liên  tiếp áp sát, nhân lúc y còn đang mất thăng bằng, hóa chưởng thành đao, trảm  vào yếu huyệt hậu chẩm của địch nhân. 
Đinh Cửu Trùng lăn tròn trên mặt đất, đang định bạt giản ra phản kích, thì  chưởng đao của Từ Tử Lăng đã chém tới trước mặt. Tên tà nhân này liền ré lên  một tiếng quái dị, sắc mặt hiện ra sắc đỏ tươi như máu, kế đó há miệng phun ra  một huyết trụ, bắn thẳng vào ngực Từ Tử Lăng, phát sau mà lại đến trước. 
Tà công đáng sợ thế này, đây mời là lần đầu tiên Từ Tử Lăng gặp phải. 
Nếu Từ Tử Lăng không thể tốc chiến tốc thắng, thì sẽ không thể phối hợp  với Thạch Thanh Tuyền ứng phó hai tên hung nhân còn lại và kẻ công lực cao  nhất là Vu Ô Quyển, hơn nữa nếu gã né tránh, để đối phương có cơ hội rút binh  khí, muốn thu thập y sẽ cực kỳ hao phí công sức, nên đành quyết tâm mạo hiểm  một phen. 
Lúc này gã vẫn nghiêng người về phía trước, nhưng bất ngờ nghiêng người  sang bên phải, dùng mũi chân giữ toàn bộ trọng lượng cơ thể, vẫn duy trì tư thế  lao lên phía trước, khi huyết tiễn lướt qua ngực gã, liền lập tức ấn mạnh tay xuống  đất bật người trở lại từ thế cũ, chiêu thức hoàn toàn không thay đổi, chỉ là người  hơi dao động một chút mà thôi. 
Tiếng chít chít vang lên không ngớt, mấy chục con dơi bị huyết tiễn xạ trúng,  xương cánh vỡ nát, rơi bịch xuống đất. 
Đinh Cửu Trùng đâu ngờ địch nhân lại có quái chiêu kinh người đến thế, không những có thể sinh kình lực dưới gót chân, nghiêng người tránh khỏi tuyệt  chiêu tất sát của mình, mà thế công vẫn giữ nguyên không đổi, thế nên cho dù có  trăm ngàn thứ tà công mật kỹ cũng không kịp thi triển ứng phó. 
“Bình bình!”. 
Đao chưởng của Từ Tử Lăng chém mạnh vào trán Đinh Cửu Trùng như một  lưỡi tầm sét. 
Hậu Chẩm của Đinh Cửu Trùng đập mạnh xuống nền đá, lập tức táng mạng,  vương miệng đội trên đầu cũng bắn ra, văng sang một bên. 
Sinh tử đúng là chỉ cách nhau trong gang tấc.