Đại Đường Song Long Truyện - Chương 256 - Part 2

Khấu Trọng mỉm cười đáp: “Không phải hai tên khốn Tào Ứng Long và Chu  Xán thì còn ai vào đây nữa”.
Trạch Nhạc giật mình kính phục: “Thì ra là hai tên ác ma giết người như  ngóe, không tuân quy củ giang hồ đó. Nếu Trạch Nhạc này có thể giúp được  chuyện gì, nhất định sẽ toàn lực ra sức”.
Khấu Trọng nói: “Trạch huynh cứ yên tâm làm chuyện buôn bán của huynh  đi! Có điều là chuyện của Vinh Phụng Tường hai huynh đệ chúng ta không thể  không lo được, bởi vì hắn cũng là một tên khốn kiếp! So với Tào Ứng Long và Chu  Xán thì còn đáng sợ hơn gấp mười lần, vì vậy có khi bọn ta cũng phải đến Hợp  Phì một chuyến, may mà thuận đường đấy!”.
Trạch Nhạc thất thanh thốt lên: “Hả?”.
Khấu Trọng thay tấm mặt nạ đã dùng khi đại chiến với Lý Mật và Trầm Lạc  Nhạn ở Phi Mã Mục Trường, trở thành đại hán trung niên mũi ưng râu ria đầy mặt.  Còn Từ Tử Lăng thì đương nhiên không dám đeo mặt nạ đại hiệp mặt sẹo hoặc  Bá Đao Nhạc Sơn, đành lấy ra một tấm mặt nạ chưa dùng bao giờ, lắc mình biến  thành một hán tử mặt vàng mặt đầy tục khí, niên kỷ còn lớn hơn Khấu Trọng. Hai  gã ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy tức cười.
Ba người đội mưa lên đường, chỉ hai canh giờ sau đã tới Hợp Phì, quả nhiên  người của các thương bang hành xã đều lần lượt tới phó hội, người xe đi trên  đường thành hàng dài.
Ba người vừa mới vào thành, liền có người của Du Long Bang đã tới đó  trước một bước nghênh tiếp, Trạch Nhạc hiển nhiên là có địa vị cực cao trong  bang, nên dù y không giới thiệu hai người, mà đám thủ hạ cũng không ai dám hỏi.
Long Du Bang mở một tiệm trà ở con phố lớn nhất nối liền hai cửa thành  Bắc Nam của Hợp Phì. Ba người nghỉ chân ở hậu viện của tiệm trà này, lúc Trạch  Nhạc nghe thủ hạ báo cáo tình hình, hai gã đều cảm thấy mệt mỏi, nên đã thay y phục rồi vào phòng nghỉ ngơi.
Khấu Trọng đá tung giày ra, nằm duỗi thẳng cẳng trên giường, nhìn Từ Tử  Lăng đang ngồi ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ nói: “Thật không hiểu Lỗ Diệu Tử, tại  sao lão làm tấm mặt nạ nào cũng xấu xí như vậy, làm cho anh tuấn thuận mắt  một chút cũng không được hay sao?”.
Từ Tử Lăng trầm ngâm: “Ngươi nói xem tướng mạo Lỗ tiên sinh thế nào?”.
Khấu Trọng đáp: “Lúc còn trẻ nhất định là vô cùng anh tuấn, ngươi không  thấy đến lúc già sắp chết rồi mà lão vẫn là một lão già đẹp lão hay sao? Chuyện  này thì có quan hệ gì chứ?”.
Từ Tử Lăng nhún vai: “Ta không biết, nhưng chắc là cũng có quan hệ gì đó  chứ! Con người vừa sinh ra thì đã định trước là xấu hay đẹp rồi, không thể thay  đổi, chỉ có thể chấp nhận sự thực mà thôi. Nếu ta là một người có khả năng như  Lỗ tiên sinh, tự nhiên là muốn thay đổi một bộ mặt hoàn toàn khác biệt, để trải  qua kinh nghiệm của một thân phận khác, xem cảm nhận thế nào”.
Khấu Trọng gật đầu nói: “Nói như vậy cũng có lý đấy! Được rồi, vào chuyện  chính thôi, chúng ta có nên liên thủ giết chết Vinh Phụng Tường không?”.
Từ Tử Lăng nói: “Mưa tạnh rồi!”.
Khấu Trọng ngồi bật dậy, nhìn ra cửa sổ nói: “Chuyện này phải quyết định  ngay mới được, chúng ta chỉ có thời gian hai ngày một đêm để phá âm mưu của  Vinh Phụng Tường mà thôi. Hừ, ta thật không hiểu sao Vương Thế Sung không  đối phó tên yêu nhân này, Dương Công Khanh chắc cũng đã nói cho lão ta biết  Vinh Phụng Tường chính là Tỵ Trần, mà Tỵ Trần chính là Bích Trần rồi chứ?”.
Từ Tử Lăng thở dài: “Tự tin quá cũng không phải là chuyện tốt, cho dù Bích  trần ngu xuẩn tới mức ngẫu nhiên đi một mình cho chúng ta động thủ, thì ta với  ngươi vị tất đã giết được lão, huống hồ còn có Tả Du Tiên chống lưng phía sau  nữa. Nơi này là đất của Phụ Công Hựu, đâu tới lượt chúng ta sính cường”.
Khấu Trọng cười khổ: “Không phải ta quá tự tin, mà là vì thời gian không  nhiều”.
Từ Tử Lăng cườ khổ: “Không thể dùng sức, thì phải dùng trí, không phải  ngươi đầy một bụng kỳ mưu diệu kế hay sao? Thử nghĩ ra một kế cho ta xem nào”.
Khấu Trọng cười hì hì nói: “Nghe khẩu khí của ngươi thì dường như đã có  cách rồi, mau nói ra đi!”.
Từ Tử Lăng phì cười: “Làm rõ tình hình rồi mới nói được! Muốn đốt một căn nhà dù sao cũng dễ hơn xây một căn mới rất nhiều!”.
Khấu Trọng động dung nói: “Có đạo lý, tùy tiện vung tay cũng có thể làm ly  chén trên bàn vỡ tung, nhưng muốn làm ra ly chén thì phải trải qua rất nhiều công  đoạn như nặn đất, cho vào lò nung. Chuyện Vinh Phụng Tường lên được vị trí tôn  trưởng của Bách Nghiệp Hành Xã cũng vậy thôi, đầu tiên là phải trở thành đại  thương gia, hội trưởng thương hội, sau đó nhờ chúng ta mà chiếm được tiện nghi,  lên làm long đầu lão đại của hắc bang lớn nhất phương Bắc, cuối cùng là đoạt  quyền tôn trưởng của Bách Nghiệp Hành Xã. Hiện giờ lão đang muốn mở rộng  ảnh hưởng tới Giang Bắc, sau này nhất định sẽ vươn ma trảo về phương Nam. Hừ,  chỉ cần chúng ta vạch trần thân phận ma giáo yêu nhân của lão thì nhất định có  thể lập tức phá nát giấc mộng đẹp đó giống như đập vỡ cái ly vậy”.
Từ Tử Lăng nói: “Vinh Phụng Tường có thể thay thế Thượng Quan Long làm  lão đại của Lạc Dương Bang tuyệt đối không phải đơn giản như bề ngoài chúng ta  thấy, ta dám khẳng định trong bang còn có dư đảng của Âm Qúy Phái, mà Vinh  Phụng Tường thì lại ngầm cấu kết với Âm Qúy Phái...”.
Khấu Trọng giật mình chấn động: “Nói đúng lắm, rất có khả năng vì cái lợi  tranh thiên hạ, tà phái bát đại cao thủ con bà nó rất có thể sẽ đứng cùng một  chiến tuyến, đi khắp nơi làm mưa làm gió để chiếm tiện nghi. Nếu Tả Du Tiên  không gật đầu, Vinh Phụng Tường làm sao có thể tổ chức đại hội ở Hợp Phì này  được chứ”. Tới đây gã ngưng lại một chút rồi nói tiếp: “Hay là ngươi giả làm Nhạc  Sơn, tìm lão bằng hữu Tả Du Tiên thăm dò thử xem”.
Từ Tử Lăng bật cười mắng: “Đảm bảo chưa uống hết chung trà ta đã lộ đuôi  rồi, tên tiểu tử nhà ngươi rõ ràng là muốn hại ta mà!”.
Lúc này Trạch Nhạc thần sắc nghiêm trọng bước vào phòng: “Tại hạ phải đi  gặp một người, nếu như y cũng không tham gia Bách Nghiệp Hành Xã, thì sẽ có  rất nhiều người khác hưởng ứng theo”.
Khấu Trọng ngồi ra mép giường hỏi: “Người này là ai vậy?”.
Trạch Nhạc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Từ Tử Lăng, nói: “Người này  tên An Long, được gọi là Tứ Xuyên Bàn Cổ, là nhà buôn rượu lớn nhất ở vùng  Tây Nam, ngoài ra còn buôn bán thêm nhiều thứ khác nữa, tiếng nói của y có ảnh  hưởng rất lớn”.
Khấu Trọng gật đầu nói: “Thiên hạ ai ai cũng uống rượu, y là chủ tiệm rượu  lớn nhất ở phương Nam, nhất định là phải có chút lai lịch rồi, họ An này có biết võ  công không?”.
Trạch Nhạc gật đầu: “Võ công của y rất tầm thường, có điều bái huynh của  y là Võ Lâm Phán Quan Giải Huy hùng bá cả một dải Tứ Xuyên, nhi tử của Giải  Huy là Giải Văn Long lại lấy nữ nhi Tống Ngọc Hoa của Thiên Đao Tống Khuyết.  Có ngọn núi lớn như vậy làm chỗ dựa, thử hỏi có ai dám đụng tới An Long chứ?”.
Khấu Trọng động dung nói: “Nghe nói Độc Tôn Bảo của Giải Huy là gia tộc  có địa vị nhất ngoài tứ đại môn phiệt, mà võ công của Giải Huy cũng ngang hàng  với Thiên Đao Tống Khuyết nữa. Chà! Ta nhất định phải gặp y mới được”.
Từ Tử Lăng chợt hỏi: “Tình hình Bách Nghiệp Đại Hội ra sao rồi?”.
Trạch Nhạc nói: “Vinh Phụng Tường và nữ nhi xinh đẹp của lão đã tới Hợp  Phì từ ba ngày trước, đang đi khắp nơi để du thuyết các long đầu của thương bang,  Bách Nghiệp Đại Hội sẽ cử hành vào sáng mai ở phủ tổng quản, thời gian của  chúng ta không còn nhiều nữa”.
Khấu Trọng bật dậy nói: “Vậy thì không thể chậm trễ, đi gặp An Long trước  rồi mới nói”.
Trong nhà tắm, nhiệt khí bốc lên mù mịt.
Trong phòng dành cho quý khách ở nhà phía Tây, An Long độc chiếm cả  một hồ tắm rộng chừng hai trượng vuông, xung quanh có hơn mười bảo tiêu đứng  ở mép hồ và các lối ra vào, huyệt Thái Dương người nào cũng gồ cao, đều không  phải hạng tầm thường, chỉ điểm này thôi cũng có thể nhận ra tài lực và thế lực  của An Long lớn tới mức nào.
An Long có thân hình béo tròn ung ủng, hai cánh tay không biết có phải vì  quá nhiều thịt hay không mà nhìn ngắn ngủn, cái đầu bẹp dí trông như dính chặt  vào vai luôn vậy, thêm vào cặp môi dầy, vừa nhìn đã biết là người cầu kỳ trong  chuyện ăn uống hoan lạc. Nước trong hồ tắm tràn lên cả sàn đá trên bờ, khiến  cho người ta phải hoài nghi không biết có phải vì y mà mới như vậy hay không.
Lúc này y đang dựa lưng vào một góc hồ tắm, để cho thủ hạ quỳ bên hồ  nước nhồi thuốc vào ống điếu, rồi dưa tới tận miệng, thoải mái tới mức làm người  ta có cảm giác truỵ lạc.
Lúc Từ Tử Lăng, Khấu Trọng và Trạch Nhạc vào đến nơi, còn chưa có cơ  hội lên tiếng thì An Long đã cười lớn nói: “Thiên Văn huynh không đến, hiền điệt  đến cũng vậy thôi, mau xuống đây tắm với ta nào!”.
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng giật mình đánh thót, nếu bọn gã để lộ ra nước  da không phù hợp với tuổi tác của mặt nạ, như vậy không phải đã bại lộ thân  phận rồi hay sao.
Trạch Nhạc lập tức trổ tài ứng biến của y, cười hì hì nói: “An lão bản đã có  phân phó tiểu điệt nào dám không nghe chứ!”. Kế đó y liền nhanh chân nhanh tay  cởi hết y phục đưa cho hai gã: “Hai người ra ngoài cho ta!”.
Chỉ riêng động tác và thái độ này đã khẳng định thân phận bộc tùng của hai  gã trước mặt bọn An Long, nhưng đương nhiên bọn gã ở bên ngoài cũng vẫn có  thể nghe được người bên trong nói chuyện. Bên ngoài là một gian phòng nhỏ để  cho khách quý nghỉ ngơi, có hai bộ bàn ghế, thủ hạ của An Long đã chiếm mất  một, hai gã lễ mạo chào hỏi người của An Long rồi cũng ngồi xuống bộ bàn ghế  còn lại, hưởng thụ trà thơm và điểm tâm do bộc nhân dâng lên.
Lúc này An Long đang hỏi thăm Trạch Nhạc nhạc về tình hình của phụ thân  y, còn chưa chuyển vào chủ đề chính. Khấu Trọng liền nhổm người lại gần Từ Tử  Lăng thì thầm: “Ngươi thấy tên béo này thế nào?”.
Từ Tử Lăng nhỏ giọng đáp lại: “Là một cao thủ thâm tàng bất lộ, vẻ bề  ngoài chỉ là để gạt người thôi”.
Thần sắc Khấu Trọng trở nên ngưng trọng, gật đầu nói: “Ta cũng có cảm  giác giống ngươi, vừa mới bước vào phòng tắm đó ta đã thấy có một thứ tà khí  không thể nào hình dung, làm cả người ta lạnh toát, giống như là lúc phải đối mặt  với Loan Loan vậy”.
Từ Tử Lăng giật mình chấn động: “Vậy thì không xong rồi! Tên béo chết toi  này có thể ẩn thân không lộ như vậy, khẳng định là cao thủ cỡ như Vinh Phụng  Tường, sợ rằng còn là một trong tà đạo bát đại cao thủ nữa, lần này thì Trạch  Nhạc có nói gì cũng chỉ tốn công rồi”.
Khấu Trọng cũng nhăn mặt nói: “Thử nghe xem hắn nói gì rồi tính sau vậy”.
Giọng nói của Trạch Nhạc vang lên: “Lần này xuất môn, gia phụ đã nhiều  lần dặn dò, bảo tiểu điệt chuyện gì cũng phải thỉnh giáo thế thúc trước, như vậy  thì tuyệt đối không sợ mắc phải sai lầm”.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ở bên ngoài thầm kêu hỏng bét, nếu Trạch  Nhạc thật sự nghe theo sự phân phó của An Long, như vậy không phải là thay đổi  lập trường, lập tức gia nhập Bách Nghiệp Xã hay sao?
An Long phát ra một tràng cười như tiếng lợn rống: “Trạch lão huynh coi  trọng An Long này như vậy, ta nhất định sẽ sai người gửi tặng huynh ấy một vò  Hắc Trân Cam Tửu, loại rượu này là cực phẩm trong nhân gian, màu rượu trong  như thủy tinh, lấp lánh ánh sáng, mùi vị thơm ngọt, uống vào có dễ dưỡng sinh,  bổ thận mát gan, tăng cường sức khoẻ, ngoài ra còn có thể trị các bệnh đổ mồ hôi, ra mồi hôi trộm, mệt mỏi, suy kiệt nữa. Nếu không phải ta có được một ít gạo  Hắc Trân Châu ở Thiên Trúc thì cũng khó mà nấu được loại rượu này, vì vậy chỉ  có tặng chứ không bán, mà cũng chỉ dám tặng cho những vị lão bằng hữu giao  tình thâm trọng như Thiên Văn huynh cha cháu mà thôi”.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều nghe mà tròn mắt há miệng.
Chỉ luận khẩu tài, người này đã có thể được liệt vào hàng cao thủ tuyệt đỉnh  rồi, chuyện nói năng liền mạch không cần phải nhắc, hơn nữa mỗi chữ đều có  trọng lượng, sức thuyết phục cực cao. Hai gã nghe y nói xong, cũng rất muốn  kiếm một vò để uống thử, xem xem có đúng như lời tán tụng hay không.
Trạch Nhạc cười khan mấy tiếng rồi nói: “Trạch Nhạc thay mặt gia phụ đa tạ  hậu ái của An thế thúc! À! Thế thúc đối với chuyện Vinh lão bản mở đại hội mời  đồng đạo Giang Bắc gia nhập Bách Nghiệp Xã lần này có ý kiến gì không?”.
An Long trầm ngâm giây lát rồi nới thấp giọng nói: “Chuyện này quả thực  không phải tầm thường, từ trước tới nay, chúng ta đều ai làm việc nấy, song lại rất  dung hòa với nhau, giống như đem hòa Hương Tuyết Tửu với Phần Tửu vậy, vừa  có mùi hương của Hương Tuyết Tửu, lại vừa có vị thuần và nồng của Phần Tửu,  khiến người ta ngây ngất. Vinh Phụng Tường ỷ thế tiến về phía Bắc như vậy rõ  ràng là muốn mở rộng sức ảnh hưởng của Bách Nghiệp Xã, chuyện này cần phải  cân nhắc thật kỹ mới được”.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giờ mới cảm thấy yên tâm phần nào, thầm nhủ  mình đã quá đa nghi, nhìn lầm An Long, hoặc giả An Long cũng là người trong tà  phái, nhưng lại đang đối đầu với Vinh Phụng Tường, thế nên mới ngầm kéo chân  họ Vinh như vậy.
Trạch Nhạc hân hoan nói: “Vậy theo ý của thế thúc, có phải chúng ta nên  liên kết lại để cự tuyệt gia nhập Bách Nghiệp Hội không?”.
An Long thấp giọng nói: “Nếu làm như vậy, chúng ta chính là một lũ ngốc  lớn đầu”.
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng nghe mà tròn mắt nhìn nhau, nghi hoặc không  hiểu chuyện gì.
Trạch Nhạc ở bên trong hiển nhiên cũng không lãnh ngộ được nhiều hơn hai  gã bao nhiêu, lẩm bẩm nói: “Ý của thế thúc là...”.
“Bốp!”.
Không hiểu là An Long vừa vỗ vào người Trạch Nhạc một cái hay là tự vỗ  lên đám mỡ thừa của mình để trợ hứng nữa. Sau đó chỉ nghe y cười lên một tràng dài rồi nói tiếp: “Nhạc thế điệt vẫn còn non nớt lắm, nếu là lão gia của cháu ở đây,  nhất định sẽ có cùng cách nghĩ với ta. Làm ăn là làm ăn, quan trọng nhất là phải  kiếm được nhiều tiền, gia nhập Bách Nghiệp Xã đối với chuyện làm ăn của chúng  ta trăm lợi mà vô hại, cớ gì mà không làm chứ?”.
Trạch Nhạc liền thay Khấu Trọng và Từ Tử Lăng hỏi câu hỏi mà hai gã  muốn hỏi nhất: “Nhưng vừa rồi không phải thế thúc đã nói Vinh Phụng Tường có  vấn đề hay sao?”.
An Long thở dài nói: “Vinh Phụng Tường có vấn đề hay không không quan  trọng, quan trọng nhất là sau khi chúng ta gia nhập Bách Nghiệp Xã, người nào  làm tôn trưởng, người nào có thể lên tiếng mà thôi”.
Từ Tử Lăng và Khấu Trọng cuối cùng cũng đã thức ngộ, biết rằng mình  không phải đã nhìn lầm hoàn toàn An Long, mà chỉ sai ở điểm coi y là đồng đảng  của Vinh Phụng Tường thôi. Rõ ràng là y muốn đoạt lấy địa vị tôn trưởng của  Bách Nghiệp Xã từ tay Vinh Phụng Tường.
Trạch Nhạc hoang mang không biết nói gì.
An Long lại hùng hồn nói tiếp: “Vinh Phụng Tường tuy là long đầu lão đại  của Lạc Dương Bang, song ta cũng có Độc Tôn Bảo ở Tứ Xuyên và Tống gia ở  Lĩnh Nam ủng hộ, nếu có thêm quý bang trợ lực, thì đâu tới lượt y bày bố tát cả  nữa chứ. Ngày mai, chúng ta cứ dứt khoát bắt y phải chọn ra tôn trưởng mới đi!  Hà! Ta sẽ bắt tên tiểu tử đó trộm gà không được còn lỗ cả gạo!”.
Hai gã ở bên ngoài nghe mà như muốn nổ tung cả đầu ra, có nằm mộng  cũng không thể nào ngờ tình thế lại trở nên phức tạp tới mức này, nhất thời loạn  cả phương hướng, không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.