Điệu Valse giã từ - Chương 5 phần 4

- Ông có nghĩ là Ruzena để thuốc độc vào tuýp thuốc an thần không? – bác sĩ Skreta hỏi.
- Rõ ràng, Ruzena đã có thể lấy thuốc độc mà cô ấy để sẵn trong túi ở một chỗ đặc biệt nào đó, bên ngoài tuýp thuốc. Đó là những gì có thể xảy ra trong trường hợp đây là một vụ tự tử. Nhưng nếu chúng ta nghì đến giả thuyết giết người, thì phải chấp nhận rằng ai đó đã tuồn vào tuýp thuốc một viên thuốc độc giọng hệt với những viên thuốc của Ruzena. Đó là khả năng duy nhất.
- Xin lỗi nếu tôi nói trái ông – Bác sĩ Skreta nói – nhưng không dễ chế tạo được thuốc độc từ alcaloide để tạo được một viên thuốc có hình dạng bình thường đâu. Để làm được điều đó, phải vào được một phòng thí nghiệm dược, điều đó là không thể đối với bất kỳ ai ở thành phố này.
- Ông muốn nói là không ai có thể một mình làm được viên thuốc đó?
- Điều đó không phải là không thể, nhưng rất khó.
- Tôi chỉ cần biết là có thể thôi – thanh tra nói và tiếp tục – bao giờ cần phải hỏi ai có lợi khi giết cô gái đó. Cô ta không giàu, nên có thể loại bỏ động cơ tiền bạc. Cũng có thể loại bỏ luôn động cơ chính trị và gián điệp. Chỉ còn lại các động cơ mang tính cá nhân. Ai là những người tình nghi? Đầu tiên là tình nhân của Ruzena, người đã tranh cãi gay gắt với cô ta trước đó, ngay trước cái chết của cô ta. Các ông có tin là anh ta đã đưa thuốc độc cho cô gái không?
Không ai trả lời được câu hỏi của viên thanh tra và ông ta tiếp tục:
- Tôi không nghĩ vậy. Anh thanh niên đó rất yêu Ruzena. Anh ta muốn cưới cô ta. Cô ta mang thai với anh ta, và thậm chí nếu đứa trẻ là con một người khác, điều quan trọng là anh thanh niên tin là cô ta mang thai với mình. Khi biết cô ta muốn phá thai, anh ta cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng cần phải hiểu, điều này rất quan trọng, rằng Ruzena vừa từ hội đồng xem xét phá thai, chứ hoàn toàn không phải phá thai về! Với anh chàng tuyệt vọng của chúng ta, vẫn chưa có gì bị mất. Cái thai vẫn còn ở đó và anh ta sẵn sàng làm tất cả để giữ nó. Thật phi lý nếu nghĩ là anh ta có thể đưa thuốc độc cho cô gái vào lúc đó, trong khi anh ta không muốn gì hơn là sống với cô ta và có con với cô ta. Mặt khác, bác sĩ đã giải thích với chúng ta là anh thanh niên không đủ khả năng làm được viên thuốc độc có hình dáng một viên thuốc bình thường. Anh chàng đó có thể có ở đâu những quan hệ để làm được nó? Các ông có thể giải thích cho tôi được không?
Bertlef, mà viên thanh tra vẫn hướng về từ nãy đến giờ, nhún vai:
- Chuyển sang những người tình nghi khác. Có nghệ sĩ kèn trompet đến từ thủ đô. Ở đây ông ta làm quen với người quá cố và chúng ta sẽ không bao giờ biết quan hệ của họ đi đến đâu. Dù sao, họ cũng khá thân thiết để cô gái không ngần ngại nhờ ông ta nhận mình là bố bào thai và để ông ta đưa cô gái đến hội đồng chuyên trách phá thai. Tại sao cô lại nhờ ông ta chứ không phải người khác? Không khó để đoán. Tất cả những người đàn ông có vợ sống ở thành phố nhỏ này sẽ e ngại gặp rắc rối với vợ mình nếu chuyện vỡ lở. Chỉ ai đó không sống ở đây mới có thể giúp được việc đó cho Ruzena. Thêm nữa, tin đồn cô ta đang chờ một đứa con của một nghệ sĩ danh tiếng chỉ càng làm cô y tá thấy vinh dự và không thể để thoát nghệ sĩ kèn được. Cho nên chúng ta có thể giả định là ông Klima đã chấp nhận không suy nghĩ gì giúp cô ta việc đó. Đó có phải là lý do để giết cô y tá khốn khổ không? Rất ít khả năng, như bác sĩ đã giải thích, Klima là bố thật sự của đứa bé. Nhưng chúng ta cũng thử đặt giả thuyết đó đi. Cứ cho là Klima là người bố và điều đó ông ta hoàn toàn không thích thú gì. Các ông có thể giải thích cho tôi tại sao ông ta lại giết cô y tá, trong khi cô ta đã chấp nhận phá cái thai và việc phẫu thuật đã được chính thức thông qua? Hay thưa ông Bertlef, chúng ta phải coi Klima là thủ phạm giết người?
- Ông không hiểu tôi rồi – Bertlef nhẹ nhàng nói – tôi không muốn đưa ai lên ghế điện hết. Tôi chỉ muốn thanh minh cho Ruzena. Bởi vì tự tử là tội lỗi lớn nhất. Ngay cả một cuộc sống đầy đau khổ cũng mang một giá trị bí mật. Ngay cả cuộc sống ở ngưỡng cửa cái chết cũng là một điều tuyệt vời. Người chưa bao giờ nhìn thấy cái chết trước mặt thì không biết nó, nhưng tôi, thưa ông thanh tra, tôi biết điều đó và chính vì thế tôi mới nói với ông là tôi sẽ làm tất cả để chứng minh cô gái đó vô tội.
- Nhưng tôi cũng thế, tôi cũng muốn thử - thanh tra nói – quả thật, vẫn còn một nghi can thứ ba. Ông Bertlef, doanh nhân người Mỹ. Ông ta đã thú nhận qua đêm với người quá cố đêm cuối cùng của cô ta. Chúng ta có thể phản đối rằng nếu ông ta là thủ phạm thì hẳn đó không phải là việc mà ông ta sẽ bột phát thú nhận với chúng ta. Nhưng sự phản đối đó không đứng vững được. Trong buổi biểu diễn tối qua, cả phòng đã nhìn thấy ông Bertlef ngồi cạnh Ruzena và ông đã đi cùng cô ta vào cuộc buổi biểu diễn. Ông Bertlef biết rất rõ là trong trường hợp đó tốt hơn hết là phải nhanh chóng thú nhận là đã bị người khác trông thấy. Ông Bertlef khẳng định với chúng ta là cô y tá đã rất thoả mãn đêm đó. Điều đó không phải để làm chúng ta bất ngờ! Ngoài việc ông Bertlef là một người hấp dẫn, ông còn là một thương gia người Mỹ, người có nhiều tiền và hộ chiếu, với nó ông có thể đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Ruzena đã bị nhốt vào cái hố đó và vô vọng tìm cách thoát ra. Cô ta có một anh bạn trai là người chỉ đòi cưới cô ta, nhưng đó chỉ là một thợ máy ở đây. Nếu cưới anh ta, số phận của cô ta sẽ vĩnh viễn an bài, và cô ta sẽ không bao giờ thoát được khỏi đây. Ở đây cô ta không còn ai khác, thế nên cô ta không muốn cắt đứt với anh ta. Nhưng cùng lúc đó cô ta tránh phải dính liền với anh ta cả đời, bởi vì cô ta không muốn giết chết những hy vọng của mình. Và đột nhiên xuất hiện một người đàn ông từ xa đến với những cử chỉ tuyệt vời, và ông chú ý đến cô. Cô đã tin là ông ta sẽ cưới mình và mình sẽ thoát hoàn toàn được cái xó xỉnh heo hút này. Thoạt tiên, cô biết cách cư xử với tư cách là tình nhân bí mật, nhưng sau đó cô ngày càng trở nên khó chịu. Cô cho ông ta hiểu là cô sẽ không bao giờ buông tha ông và cô ta bắt đầu doạ dẫm ông. Nhưng Bertlef đã có vợ và vợ ông, nếu tôi không nhầm, là người đàn bà được yêu, mẹ của một đứa bé trai một tuổi, ngày mai sẽ từ Mỹ đến. Bertlef muốn bằng mọi giá tránh được bê bối. Ông ta biết là Ruzena lúc nào cũng mang trên người một tuýp thuốc an thần và ông ta biết những viên thuốc đó trông như thế nào. Ông ta có rằng nhiều quan hệ ở nước ngoài và cũng có rất nhiều tiền. Việc có một viên thuốc độc trông giống hệt viên thuốc của Ruzena chỉ là chuyện vặt. Trong cái đêm hạnh phúc đó, trong khi cô tình nhân đang ngủ, ông ta luồn thuốc độc vào tuýp thuốc. Tôi nghĩ, thưa ông Bertlef – viên thanh tra trang trọng lên giọng kết luận – ông là người duy nhất có một động cơ để giểt cô y tá và cũng là người duy nhất có đầy đủ phương tiện. Tôi mời ông thú tội đấy.
Trong phòng im lặng. Thanh tra nhìn vào mắt Bertlef thật lâu và Bertlef cũng nhìn lại với một cái nhìn cũng kiên nhẫn và im lặng như thế. Khuôn mặt ông không bỉêu lộ sự hoảng hốt hay bực bội. Cuối cùng ông nói:
- Tôi không ngạc nhiên vì kết luận của ông. Vì ông không có khả năng tìm ra thủ phạm, ông phải tìm ra ai đó để đổ vấy tội. Đó là một trong những bí ẩn kỳ lạ của cuộc đời, rằng những người vô tội phải trả nợ cho những kẻ thủ phạm. Tôi xin ông bắt tôi đi.