Đại Đường Song Long Truyện - Chương 694
HỒI 694
Hiệp Lộ Tương Phùng
Từ Tử Lăng từ Đông môn vào thành,
Giải Huy đã bỏ lệnh giới nghiêm. Con đường lớn dần hồi phục sinh khí,
các cửa hàng lục tục mở cửa làm ăn dù trên đường xe ngựa qua lại còn
thưa thớt. Cảnh tượng khác hẳn với thành trì vắng ngắt như quỷ thành lúc
trước.
Giải Văn Long đã thay đổi quần áo
võ sĩ, đang chờ gã ở cửa thành, cảm kích nói: “Ba Thục tránh khỏi cơn
khói lửa điêu tàn, là nhờ có Từ huynh giúp đỡ tiểu thư Phi Huyên. Bằng
không Thiếu soái mà chấp nhận khiêu chiến, tình thế thật không thể tưởng
tượng được.”
Hai người sánh vai một quãng
dài. Từ Tử Lăng cười nói: “Giải huynh không tường con người của Khấu
Trọng, do đó bị lầm. Nếu không có tiểu đệ, Khấu Trọng cũng đã thà thối
binh, chứ không động thủ với Phi Huyên. Không biết tình hình ở Ba Thục
như thế nào?”
Giải Văn Long đáp: “Ba Thục
trước nay vẫn giữ thế trung lập, cha tiểu đệ ở thành Nam cùng với tứ đại
tộc trưởng thương nghị để sự tình giải quyết trong hoà bình. Mọi người
đều hiểu chuyện cho nên chỉ cần Thiếu soái gật đầu mối quan hệ lương hảo
này sẽ không xuất hiện vấn đề gì đâu.”
Gã lại nói tiếp: “Từ huynh xin đừng gấp, Ngọc Hoa muốn thể hiện chút tình chủ nhà.”
Từ
Tử Lăng chú ý thấy Lôi Cửu Chỉ xuất hiện ở phía trước, ra dấu cho gã,
bèn xin lỗi: “Tại hạ phải hồi thành hội ngộ với ba vị hảo bằng hữu, sau
đó sẽ đi ngay, xin đa tạ tâm ý của Giải huynh! Xin gửi lời hỏi thăm của
tại hạ đến tẩu phu nhân!”
Giải Văn Long
cũng thấy Lôi Cửu Chỉ, nắm chặt tay Từ Tử Lăng, luyến tiếc không muốn từ
biệt, đoạn nói: “Lần sau Từ huynh đến Thành Đô nhất định phải đến thăm
để tiểu đệ và Ngọc Hoa được làm hết bổn phận gia chủ.”
Từ Tử Lăng nảy ra hảo cảm với với tính tình sảng khoái của y, nắm tay từ biệt.
o0o
Khấu
Trọng men theo dòng sông thật nhanh, bỏ lại sau lưng tất cả những lo âu
phiền não, gã không quan tâm lần này Sư Phi Huyên sẽ dùng thủ đoạn gì
đối phó với mình, chỉ nghĩ đến những phương diện tốt đẹp.
Thật
ra gã và Tống Khuyết đều hiểu rõ, dẫu có Dương Công Bảo Khố mà muốn thu
thập Lý Uyên cũng phải trả giá đắt bằng một trường huyết chiến gian
nan.
Đúng như Tống Khuyết đã chỉ ra, Dương
Kiên làm phản tiền triều để chiếm lấy đế vị, đương nhiên phải đề phòng
thủ hạ. Dương Quảng lại càng tệ hại, luôn luôn chĩa mũi dùi đề phòng vào
những nơi có khả năng mưu phản, đặc biệt gia cố lực lượng ở Hoàng thành
để phản kích khi cần. Kể cả gã lập được cứ điểm vững chắc trong thành,
cũng khó chống đỡ được phản công từ Hoàng thành. Một ngày chưa hạ được
cấm vệ sở ở Huyền Vũ môn, ngày đó Trường An còn trong tay Lý Uyên.
Trận
chiến tối hậu ở Trường An thành hay bại nằm trong tay bọn gã, nhưng
thương vong hiển nhiên sẽ trầm trọng phi thường. Lần này gã đối mặt với
một Lý Thế Dân không chịu khống chế của Lý Uyên. Đối phương cần dùng
gươm giáo phản công, mà khuếch trương thế lực về hai hướng nam bắc, tạo
lập Lạc Dương làm trung tâm của đế quốc mới. Dưới tình thế này, thế chủ
động lại nằm trong tay Lý Thế Dân, chiến loạn sẽ kéo dài liên miên là
điều có thể đoán trước.
Vì vậy, từ góc độ
này mà nhìn thì ý đồ lợi dụng Dương Công Bảo Khố bị Sư Phi Huyên phá
hỏng cũng không hẳn là một việc không may. Chỉ cần công hạ Lạc Dương,
lật đổ Lý Thế Dân, bức Lý Uyên tử thủ Quan Trung, gã có thể dễ dàng thâu
tóm quan ngoại, chờ cơ hội chín muồi mới nhập quan thu thập chủ soái vô
danh của Quan Trung.
Ý nghĩ này khiến gã
nhẹ nhõm trong lòng, không còn cảm giác bức rứt nữa. Hà huống Ba Thục
giữ được hoà bình, hai nhà Tống, Giải không cần ra mặt xung đột, Trí Trí
tất sẽ vui mừng, ít nhiều cũng thay đổi cách nhìn với hắn.
“Khấu Trọng ta tuyệt đối không thua.”
Gã cười vang, đi nhanh hướng về Lô Xuyên.
o0o
Từ Tử Lăng, Hầu Hi Bạch, Lôi Cửu Chỉ, Âm Hiển Hạc từ Bắc môn rời thành. Bỗng phía sau có tiếng gọi lớn: “Từ huynh.”
Bốn người ngạc nhiên dừng lại.
Từ Tử Lăng cười hỏi: “Nguyên lại là có chuyện gì vậy Trịnh huynh?”
Hà
Nam Cuồng Sĩ Trịnh Thạch Như thở hổn hển, dừng lại trước mặt bốn người,
vui vẻ nói: “Nếu không phải tin tức của tiểu đệ linh thông, ắt đã mất
cơ hội gặp Tử Lăng. Các vị định rời thành? Chúng ta vừa đi vừa bàn được
không?”
Từ Tử Lăng giới thiệu Lôi Cửu Chỉ và Âm Hiển Hạc cho Trịnh Thạch Như biết rồi cùng rời thành.
Bọn Lôi Cửu Chỉ ba người tách đi trước, để hai người họ đàm đạo.
Trịnh
Thạch Như nói: “Tại hạ vừa gặp Giải thiếu bảo chủ, được y chỉ cho tìm
Từ Tử Lăng. Hà! Tống Khuyết vừa xuất binh, tình thế thiên hạ lập tức đã
xoay chuyển.”
Từ Tử Lăng gật đầu công nhận: “Nhãn quang của Trịnh huynh thật độc đáo.”
Trịnh
Thạch Như khiêm tốn nói: “Tử Lăng là người trong cuộc, lòng thế nào
cũng rối loạn, tiểu đệ ở bên ngoài quan sát nên tỉnh hơn. Lại nghe thiếu
bảo chủ vừa đạt thành hiệp nghị với huynh, Ba Thục mà giữ vị trí trung
lập, các vị cũng sẽ không chạm tới”.
Từ Tử Lăng xác nhận: “Đúng là có việc như thế.”
Trịnh
Thạch Như hạ thấp giọng: “Tử lăng có biết Bàn Cổ An Long đã bị Giải Huy
trục xuất khỏi Ba Thục, nửa bước cũng không được vào nữa?”
Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “An Long gặp gây ra chuyện gì? Sao Giải Huy lại tuyệt tình với lão như vậy?”
Trịnh
Thạch Như đáp: “Nghe Thục Minh nói, An Long cùng với Tây Đột Quyết ám
muội cấu kết, làm trung gian bí mật đưa tin cho Lý Nguyên Cát. Chuyện
này phạm vào đại kỵ của Giải Huy, vì vậy Võ Lâm Phán Quan đã bí mật
triển khai lực lượng, trong một đêm khống chế hết cả trăm xưởng rượu của
An Long tại Ba Thục. Lại ra thông điệp tối hậu với những kẻ có quan hệ
thân thiết với An Long, buộc họ phải phân chia giới tuyến với hắn. An
Long không còn cách phản kích, đành phải lặng lẽ rời khỏi Ba Thục.”
Từ Tử Lăng nhíu mày: “Bí mật như vậy, làm sao lại bại lộ được thế?”
Trịnh
Thạch Như nói: “Do có liên quan đến Phục Khiên của Thổ Cốc Hồn, hắn vào
thành bái kiến Giải Huy, tức thì đại sự chấn động cả võ lâm Ba Thục
được đồn ra.”
Từ Tử Lăng ngẩn người: “Phục Khiên?”
Trịnh
Thạch Như gật đầu: “Chính là Phục Khiên, con trai của tù trưởng Thổ Cốc
Hồn Phục Doãn, tuỳ tùng đi theo ước hơn năm mươi tên, ngụ tại Ngũ môn
khách sạn trên con đường Ngũ môn giao nhau. Hắn đi đâu cũng cặp kè với
hai man nữ nhan sắc như hoa như nguyệt, phong tư mê người, hết sức hấp
dẫn ánh mắt người khác, trở thành đề bàn tán sôi nổi trong thành mấy
ngày nay. Cũng làm giảm đi bầu không khí kiếm tuốt nỏ giương giữa Ba
Minh và Độc Tôn bảo.
Lúc này bọn họ đã đi
xa khỏi thành, Từ Tử Lăng dừng bước, nói: “Tiểu đệ và Phục Khiên vốn là
chỗ giao tình, biết y ở trong thành cũng nên tới chào hỏi. Nói đùa một
chút, tiểu đệ và Khấu Trọng cũng tin vào những lời đồn đại, coi bọn y là
người của Thống Diệp Hộ. Còn việc Lý Thế Dân và Tây Đột Quyết cấu kết
té ra lại là Lý Nguyên Cát.
Lôi Cửu Chỉ đi phía trước ngừng lại, nhìn Từ Tử Lăng.
Trịnh
Thạch Như cười nói: “Mấy hôm nay, Thành Đô đầy dẫy những chuyện đơm đặt
thị phi, tiểu đệ nghe được cũng chỉ cười xòa. Tử Lăng muốn hàn huyên
với Phục Khiên, cũng không cần hồi thành mà cứ đi tiếp, bọn Phục Khiên
vừa từ Bắc môn rời thành sáng nay, nghe đâu đích đến là Trường An. Nếu
Tử Lăng nhanh chân ắt có thể bắt kịp ở Hán Trung!”
Từ
Tử Lăng vui mừng: “Vậy tiểu đệ cáo từ Trịnh huynh ở đây, ngày sau có
duyên gặp mặt sẽ ngồi uống rượu tâm tình, hy vọng lúc đó thiên hạ thái
bình, lòng người không còn phiền não vì chinh chiến hỗn loạn nữa.”
Trịnh
Thạch Như quay về, gã nói với Hầu Hi Bạch: “Bọn ta đi Trường An chuyến
này chỉ muốn hỏi rõ Kỷ Thiến, không cần biết kết quả thế nào lập tức ly
khai ngay. Hi Bạch quen thuộc tình thế ở Ba Thục, chi bằng đi cùng với
Lôi Cửu Chỉ đến lấy quyển sách mà Hàn Trạch Nam đã nói. Sau đó chúng ta
hẹn gặp ở Hán Trung, được không?”
Hầu Hi
Bạch vui vẻ: “Tiểu đệ cũng có ý này, để tiết kiệm thời gian, bọn ta chia
nhau về Lương Đô rồi mới thương nghị làm sao đối phó với Hương gia.”
Lôi
Cửu Chỉ nói: “Quyết định vậy đi. Tử Lăng và Hiển Hạc phải cẩn thận,
Trường An là nơi hiểm địa, nếu như thấy tình thế không thuận lợi phải
lập tức ly khai ngay”.
Bốn người cùng cười ha hả rồi lên đường.
o0o
Khấu
Trọng đến Lô Xuyên lúc trời vừa hoàng hôn. Lính thủ thành nhận ra gã
bèn tức tốc sai khoái mã truyền tin cho đại tướng Tống Pháp Lượng của
Tống phiệt, đồng thời nghênh đón gã vào thành.
Lô
Xuyên là thành ấp nổi tiếng của Ba Thục, địa thế kề với Đại Giang, giao
thông phát đạt, xe cộ dập dìu, phồn vinh hưng thịnh, bầu không khí khẩn
trương của chiến tranh và thay đổi chủ quyền không mảy may ảnh hưởng,
hiển nhiên thủ đoạn an dân của Tống Pháp Lượng rất cao minh. Mặt khác,
Tống gia quân kỷ nghiêm minh, không sách nhiễu cuộc sống an bình của dân
chúng.
Tống Pháp Lượng nghênh tiếp gã ở
trước cửa phủ, vào đến đại đường, Khấu Trọng chỉ thị cho Tống Pháp Lượng
bảo tả hữu lui hết, chỉ còn lại riêng hai người, mới lên tiếng hỏi:
“Pháp Lượng có thể tức tốc điều động tác chiến bao nhiêu chiến thuyền cả
thảy?”
Tống Pháp Lượng nghĩ gã sẽ lập tức
tấn công Thành Đô, trả lời dứt khoát: “Thủy sư thuyền của thuộc hạ ở Lô
Xuyên khoảng hai trăm, cộng cả quân thủy lục là một vạn rưỡi, chỉ cần
một ngày có thể lập tức hành quân ra chiến trường, nhưng mà…
Khấu Trọng mỉm cười: “Có phải lão nhân gia đã từng chỉ thị chiến lược vây Thành Đô để lấy Hán Trung?”
Tống
Pháp Lượng cung kính: “Thiếu soái minh xét, quả thật như thế, nhưng
Phiệt chủ cũng đã nói, mệnh lệnh của Thiếu soái là tuyệt đối, Thiếu soái
chỉ cần hạ lệnh, Pháp Lượng tuyệt không do dự.”
Khấu
Trọng gượng cười: “Không chỉ ta mất Hán Trung, mà cũng mất luôn Thành
Đô vì vậy phải tìm gì đó bù lại, trong lòng mới thư thả được.”
Pháp Lượng ngạc nhiên nói: “Chúng ta chưa động thủ, sao đã biết là sẽ mất Ba Thục?”
Khấu
Trọng nói: “Một lời không thể nói hết, ta muốn ngươi trong vòng hai
canh giờ rút toàn quân khỏi Lô Xuyên, theo đường sông tiến đến Giang Đô.
Chỉ cần chiếm được Bì Lăng đối diện với Giang Đô, Lý Tử Thông tất không
chiến mà bại. Sau khi có Giang Đô rồi, muốn đánh Trầm Pháp Hưng cùng
Phụ Công Hựu nơi nào trước tùy chúng ta quyết định.
Pháp
Lượng gật đầu: “Thiếu soái muốn rút quân khỏi Ba Thục không thành vấn
đề, tuy nhiên chúng quân sĩ phải được thông báo rõ về tình hình Ba Thục,
ví dụ như quân Đường đang chuẩn bị tiến vào Ba Thục, có thể sẽ chờ để
truy kích quân ta. Như thế quân sĩ sẽ sẵn sàng chuẩn bị kế hoạch lui
binh”
Khấu Trọng nói giọng vui vẻ: “Ta
thật sự tán thưởng thái độ thành thực của Pháp Lượng. Quân Đường sẽ
không nhập Thục, trước khi bọn ta và Lý Thế Dân phân thắng bại, Giải Huy
sẽ giữ trung lập.”
Tống Pháp Lượng như trút được gánh nặng: “Giải Huy cuối cùng cũng tránh được nguy hiễm, mọi người không mất hòa khí.”
Khấu
Trọng nói: “Ta vẫn cho rằng hạ lệnh lui quân khiến ngươi bất mãn, nhưng
xem ra Pháp Lượng đối với sự biến chuyển và phát triển của tình thế này
có vẻ rất vui!”
Tống Pháp Lượng cười mỉm,
lúng túng đáp: “Pháp Lượng nào dám có ý gì bất mãn với Thiếu soái.
Trong lòng chúng thuộc hạ, Thiếu soái dụng binh như thần, là thống soái
tung hoành thiên hạ vô địch, làm theo lệnh của Thiếu soái, tuyệt nhiên
không chịu thiệt bao giờ.”
Khấu Trọng cười
nói: “Đừng khen ta, đều là người nhà, có gì mà không thể nói ra? Tại
sao phải rút khỏi Ba Thục lại khiến ngươi thoải mái như thế?”
Tống
Pháp Lượng cúi đầu than thở: “Đại tiểu thư là người chúng thuộc hạ kính
mộ, chỉ vì Phiệt gia ra lệnh, còn ai dám nói nửa lời?”
Khấu Trọng bật cười lớn: “Phiệt gia, cách gọi rất độc đáo. Hà! Ta hiểu rồi!”
Tống Pháp Lượng cung kính: “Tấn công Bì Lăng là việc nhỏ, Thiếu soái có lệnh, Pháp Lượng tuyệt đối không phụ lòng.”
Khấu Trọng nói: “Pháp Lượng trước đây có kinh nghiệm thực tế hành quân chiến đấu chưa?”
Tống
Pháp Lượng lộ ra thần sắc khâm phục, chỉ có người lão luyện nơi chiến
trường mới biết tỉ mỉ mối liên quan trọng yếu này. Mỉm cười đáp: “Pháp
Lượng được Phiệt gia bồi dưỡng, đã có ba năm kinh nghiệm liên tục lãnh
quân tác chiến ở biên ải phía Tây, hai năm gần đây phụ trách thao luyện
thủy sư và cùng Lâm Sĩ Hồng giao phong, việc trù bị chiến lược ban đầu
tấn công đảo Hải Nam là thuộc hạ giúp Tống Trí Đạo nhị gia nghiên cứu,
sau đó trình lên Phiệt gia duyệt lại, xin Thiếu soái minh giám.”
Hai
mắt Khấu Trọng bắn ra thần quang sắc như dao, nhìn chăm chăm vào Tống
Pháp Lượng, thử lòng can đảm của hắn, trầm giọng nói: “Ngươi nắm vững
tình hình ở Giang Đô không?”
Tống Pháp
Lượng không chút bối rối trước ánh mắt của Khấu Trọng, thần phục nói:
“Thiếu soái an tâm, cũng rõ như hiểu biết của Pháp Lượng đối với thủy sư
thuyền đội của mình, có thể đếm được thừa thiếu bao nhiều thuyền, trên
thuyền bao nhiêu người. Pháp Lượng dám lãnh quân trạng lệnh.”
Khấu
Trọng đưa ngón cái lên, cười nói: “Ta tin ngươi, lập tức thi hành đi.
Ta muốn một chiếc thuyền đưa ta đến Lương Đô gặp Phiệt gia.”
Tống Pháp Lượng đứng dậy hành lễ, tư thế đi ra như long hành hổ bộ.
Khấu Trọng nhìn phía sau của hắn, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Chưa
đến một khắc, gã ta cảm thấy mình đang nắm trong tay lực lượng lớn
mạnh, vài câu nói có thể quyết định vận mệnh của một tòa thành, ngay cả
thành Giang Đô phồn vinh như thế cũng không tránh khỏi. Nghĩ lại ngày
trước chỉ là tên móc túi ở Dương Châu, nào dám nghĩ đến ngày hôm nay?
Tống gia quân quả thật là một lực lượng tinh nhuệ.
o0o
Đi
suốt đêm không nghỉ trong hai ngày liền, Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc cũng
đến được thành Hán Trung. Tòa thành này có vị trí quan trọng, là cánh
cửa thông trực tiếp với Quan Trung, do em trai Giải Huy là Giải Thịnh
trấn thủ. Cũng vì vị trí địa lý thuận tiện, là con đường thương gia và
lữ hành đều phải đi qua nên Hán Trunh hưng vượng không kém Thành Đô.
Đang mùa tuyết rơi, nơi nơi tuyết phủ trắng xóa, không khí trầm lắng.
Sau
khi vào thành, Từ Tử Lăng trước tiên kiếm một lữ quán, lại tìm cách dò
thám tin tức của Phục Khiên, Âm Hiển Hạc nói: “Ta muốn uống hai ly
rượu.”
Từ Tử Lăng nhớ lại kỷ lục bất lương
của y, thất kinh can: “Âm huynh bạo bệnh mới khỏi, uống rượu sẽ hại
thân, tránh được thì nên tránh.”
Âm Hiển
Hạc kiên trì nói: “Ta đáp ứng huynh là chỉ uống hai ly thôi, yên tâm đi
sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Vì Tiểu Kỷ, ta biết tự kèm chế mà.”
Từ Tử Lăng thấy mé bên trái có một tửu quán liền nói: “Quán này được không?”
Âm
Hiển Hạc dừng lại, tỏ vẻ xin lỗi nói: “Từ huynh chớ nên lấy làm lạ, ta
muốn uống rượu một mình. Đã bao lâu nay ta có thói quen độc lai độc
vãng, muốn một mình nhớ lại sự tình.”
Từ
Tử Lăng cũng hết cách với y, tuy trong tâm gã lo lắng không có ai giám
sát thì y sẽ mặc tình uống say sưa, nhưng cũng không có cách cản, chỉ
nói: “Huynh đi uống rượu, tiểu đệ đi tìm khách sạn, chốc nữa quay lại
tìm huynh. Âm huynh xin ở lại quán rượu chờ, nhớ là đừng uống quá hai
ly.”
Âm Hiển Hạc gật đầu đáp ứng rồi tự mình bỏ đi.
Từ
Tử Lăng ngấm ngầm thở dài, minh bạch rằng Âm Hiển Hạc do sắp tới Trường
An, sinh ra lo lắng quá độ chuyến đi này sẽ công cốc. Y vì chuyện lo
tìm em gái đã từng gặp vô số thất bại, tâm tình này có thể lý giải được.
Phía
trước bên tay phải xuất hiện một lữ quán khá lớn, trên tấm chiêu bài
vàng viết “Cao Bằng khách sạn”, phía dưới là bốn ngọn đèn sáng rực. Đổi
lại lúc bình thường, gã chắc sẽ không chọn loại quán ở ngay trên đường
lớn, tập trung đủ loại người như vậy, có điều gã phải vội về tửu quán để
“trông chừng” Âm Hiển Hạc nên không nghĩ ngợi gì, đặt chân ngay vào
tiểu quảng trường hướng về cửa lớn.
Còn chưa kịp đặt chân vào trong, đã có tiếng hỏa kế chạy ra treo tấm bảng “đầy khách” bên cạnh cửa.
Từ Tử Lăng cười khổ nói: “Hán Trung thịnh vượng đến vậy sao?”
Tiểu
nhị thấy gã ngoại hình xuất chúng, nói hai ba câu lấy lòng: “Quan Trung
đang có chiến sự, Ba Thục thì man di làm loạn, sinh ý bấp bênh, hiện
giờ có người đã bao hết khách sạn, khách quan sao lại không đi thêm hai
bước, ở Hán Trung này, Vọng Thái lữ quán nằm bên đường cùng với khách
sạn của bọn tiểu nhân cũng tương đương nhau.”
Từ Tử Lăng động tâm nói: “Bao hết qúy điếm có phải là khách nhân từ Thổ Cốc Hồn tới không?”
Tiểu nhị nhướng mày hỏi: “Thổ Cốc Hồn là cái gì?”
Từ Tử Lăng giải thích: “Thổ Cốc Hồn là dân tộc phía tây Tái ngoại, khách nhân của lão huynh …?”
Tiểu
nhị tiếp lời: “Bọn họ là bằng hữu của công tử sao? Công tử nói đúng đó,
họ tuy nói tiếng Hán để giả làm người Hán nhưng những người chuyên làm
kinh doanh khách sạn như bọn tiểu nhân cặp mắt sắc nhất, mấy kiểu nói
năng đó làm sao lừa được. Lúc đầu còn tưởng bọn chúng đến từ Bắc cương,
ai ngờ lại là người của cái gì Hồn ở phía Tây, tiểu nhân lập tức đi báo
tin hộ công tử, chẳng hay công tử cao tính đại danh là gì?”
Từ
Tử Lăng thầm nhủ, nếu nói thật với gã mình chính là Từ Tử Lăng, đảm bảo
gã ta sợ xanh mặt, thậm chí còn tưởng rằng Thiếu Soái quân nhập thành.
Bèn khẽ mỉm cười: “Ta còn chút chuyện, giải quyết xong sẽ lại làm phiền
lão huynh lần nữa”
Vừa lúc chuẩn bị đi, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân truyền đến.
Gã quay đầu lại, cả hai giáp mặt nhau, cùng kinh ngạc.
Một
mỹ nữ vận loại Hồ phục vẫn lưu hành ở phía bắc Trung thổ, đầu đội một
chiếc mũ sặc sỡ của Thổ Cốc Hồn, mình khoác một tấm trường bào màu xanh
lục, mặc váy dài màu trắng sữa, áo dài tay màu vàng nhạt, chân mang hài
đen, được bốn tên võ sĩ và Đoạn Trử vây quanh, nghi thái xinh đẹp muôn
phần đi tới. Khuôn mặt đang cười thoáng chốc đã bình tĩnh lại, cặp mắt
mỹ miều ánh lên tia xảo quyệt, làn môi thơm nhẹ nhàng cất tiếng: “Không
ngờ được gặp Từ huynh ở đây, đúng là xảo hợp!”
Từ
Tử Lăng có nghĩ cách nào cũng quyết không thể nghĩ rằng lại oan gia lộ
hẹp, ở đây lại gặp phải Mỹ Diễm Phu Nhân thân phận mập mờ thần bí này,
trong đầu chợt nảy ra một chủ ý, cười đáp: “Phu nhân đến Trung nguyên
cũng nên đến chào hỏi tại hạ, bằng không tại hạ sẽ phí biết bao nhiêu
công sức để truy tìm tông tích của phu nhân.”
Vị
phu nhân xinh đẹp chợt biến sắc nhìn Từ Tử Lăng trân trân, không ngờ
lại có cơ hội gặp mặt thế này, phảng phất một mùi hương theo gió truyền
đến, cười lạnh nói: “Hóa ra Từ huynh cũng giống những nam nhân khác đều
thèm khát như mèo thấy mỡ, cứ thấy nữ nhân liền không tha.”
Đoạn
Trử mặt mày sớm đã tái mét, run run rẩy rẩy cùng Mỹ Diễm Phu Nhân đi
qua bên mình Từ Tử Lăng, bốn tên võ sĩ còn lại mặt lộ địch ý, tay đặt
lên cán đao.
Tiểu nhị bây giờ đã hiểu ra
mối quan hệ của Từ Tử Lăng và bọn người kia là như thế nào, gã rùng mình
ớn lạnh, lẹ làng trốn ngay vào trong khách sạn.
Từ Tử Lăng điềm đạm nói: “Đứng lại cho ta.”
Mỹ
Diễm Phu Nhân sắp bước qua cửa liền dừng, thư thả quay người lại, yêu
kiều cười nói: “Người ta chỉ nói đùa với công tử thôi! Từ công tử không
cần quá nghiêm túc, ai lại không biết công tử là bậc chính nhân quân tử
đứng đắn vô cùng.”
Từ Tử Lăng hai mắt sáng quắc, bình tĩnh nói: “Phu nhân nếu không giao Ngũ Sắc thạch ra ngay, ta bảo đảm bà sẽ hối hận.”