Đại Đường Song Long Truyện - Chương 695
Biến Thiên Chi Chiến
Khấu Trọng dừng thuyền trên
bến ngoài thành Lương Đô rồi lên bờ, ngồi trên lưng chiến mã, được hai
viên đại tướng một văn một võ là Hư Hành Chi, Tuyên Vĩnh bồi tiếp lặng
lẽ vào thành.
Hỏi đến tình hình sau khi
chia tay, Tuyên Vĩnh đáp: “Ba ngày nay Trần Lưu tuyết lúc rơi lúc không,
đường thông Trần Lưu và Khai Phong đã bị gió tuyết phong tỏa, chỉ có
thủy lộ là vẫn có thể lưu thông, bọn ta và địch nhân đều bế thành cố
thủ, không có cách gì tấn công đối phương.”
Hư
Hành Chi nói: “Đại quân chủ lực của Phiệt chủ đã được điều tới Đông Hải
và Chung Ly, tập hợp thủy sư ở hai thành, chuẩn bị nam hạ quét sạch Lý
Tử Thông và Trầm Pháp Hưng, chiếu theo tình hình này, bọn ta tất sẽ
thắng.”
Khấu Trọng hỏi: “Đại kế phục cừu của Trường Lâm có tiến triển gì không?”
Tuyên
Vĩnh trả lời: “Nhất thiết theo chỉ thị của Thiếu soái mà tiến hành,
Trường Lâm đã đến Giang Nam, gặp Trầm Pháp Hưng để thi hành kế ly gián
và phân hóa địch nhân, thủy sư quân ta đang tập trung ở Cao Bưu, chỉ đợi
Thiếu soái ra lệnh một tiếng, lập tức khởi sự nam hạ tấn công.”
Khấu Trọng gật đầu nói: “Chúng ta nhất định phải lợi dụng thời gian ba tháng này.”
Hư
Hành Chi muốn nói lại ngập ngừng, cuối cùng cũng thôi, được Phi Vân Kỵ
vây quanh, ba người giục ngựa vào thành trong tiếng reo hò của chiến sĩ.
Khấu
Trọng đương nhiên biết Hư Hành Chi muốn nói gì lại dừng không nói, thở
dài: “Sự tình đã có thay đổi, ta vốn không đi Trường An, đợi ta gặp
Phiệt chủ rồi sẽ giải thích cho ngươi sau.”
Tuyên
Vĩnh đến gần nhỏ giọng: “Sư Phi Huyên của Từ Hàng Tịnh Trai mới đến gặp
Phiệt chủ hôm nay, nàng ta nói gì thì không ai biết, có điều sau khi
nàng ta bỏ đi thì Phiệt chủ lưu lại luôn trong nội đường, chỉ triệu kiến
Tống Lỗ, sự tình tựa hồ có điểm không thoả đáng.”
Khấu Trọng lập tức chấn động, biến sắc nói: “Phi Huyên quả nhiên đến gặp Phiệt chủ.”
Tuyên
Vĩnh và Hư Hành Chi không tưởng được một người thấy Thái Sơn sụp trước
mặt cũng không biến sắc như Khấu Trọng lại có phản ứng như vậy, đồng
thời ngạc nhiên, liếc mắt nhìn nhau.
Trông lòng Khấu Trọng dấy lên ngọn sóng nặng ngàn cân.
Sư
Phi Huyên cuối cùng cũng đã xuất chiêu! Lại còn nhắm vào Tống Khuyết,
chỉ hận dù gã đã biết thế nhưng cũng không thể biết được Sư Phi Huyên
định làm gì. Xét theo đạo lý, dù Sư Phi Huyên lưỡi có nở hoa sen, thậm
chí còn đưa ra cả đại nghĩa dân tộc gì gì đó, vẫn không có cách nào
thuyết phục được con người trí sâu như biển, ngoài thanh đao ra không
thiết đến gì khác như Tống Khuyết.
Còn đang suy nghĩ thì nhân mã đã vào Thiếu Soái phủ, ba người tung mình xuống ngựa, đi về đại môn của sảnh đường.
Khấu Trọng trầm giọng nói: “Ta phải lập tức gặp Phiệt chủ!”
Đang
lúc lên bậc thềm, một nhân ảnh từ trong đại đường vọt ra, ngã qụy trên
bậc cấp, nước mắt chan hòa khóc rống lên: “Thiếu soái xin làm chủ cho
Huyền Thứ.”
Khấu Trọng thấy Vương Huyền
Thứ hoan nghênh mình bằng cách này lập tức cả kinh, vội vàng đỡ y dậy
hỏi: “Khoan khóc đã, đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào tiểu muội….”
Tuyên
Vĩnh ghé sát tai gã, dùng phép tụ âm thành tuyến nói: “Tiểu muội vô sự,
nhưng về đến ngoại thành thì biến mất tiêu. Ôi! Sáng nay mới có tin
tức, cả nhà Vương Thế Sung lớn nhỏ trên trăm mạng giữa đường đến Trường
An đều đã ngộ nạn, hai trăm binh sĩ Đường quân hộ tống thương vong trầm
trọng. Việc này chấn động Trường An, Lý Uyên nổi lôi đình hạ lệnh tra
xét triệt để.”
Khấu Trọng kinh hoàng: “Kẻ nào gây nên chuyện này?”
Hư
Hành Chi bên kia thấp giọng đáp: “Thuộc hạ nghe được một tin rất đáng
tin cậy, ba chiếc thuyền áp tải Vuơng Thế Sung khi nhập quan bị đột
kích, trước tiên là nửa đêm bị địch nhân dùng hoả tiễn đốt thuyền, sau
đó bị đồ sát, sáng hôm sau thi thể nổi đầy mặt sông.”
Khấu
Trọng nổi giận: “Chuyện này nhất định do Dương Hư Ngạn chỉ thị, Dương
Văn Can hạ thủ. Huyền Thứ hãy hóa bi phẫn thành sức mạnh, Khấu Trọng ta
thề sẽ đòi lại công đạo cho đệ.”
Tuyên
Vĩnh sai Phi Vân vệ đỡ Vương Huyền Thứ, Khấu Trọng tiến vào trong đại
đường, đứng lại hỏi: “Việc treo giải thưởng tìm kiếm em gái của Âm Hiển
Hạc tiến triển tới đâu rồi?”
Hư Hành Chi
nói: “Chúng thuộc hạ đã theo lời Thiếu soái phân phó, dán cáo thị tại
tất cả các thành trì của chúng ta, có điều đến giờ này vẫn chưa có tin
tức khả quan nào.”
Tuyên Vĩnh cười khổ: “Tin tức giả thì lại đến không ngừng, ngày nào cũng có người đến lãnh thưởng, đều là không thể kiểm chứng.”
Khấu
Trọng nhíu mày: “Đúng là vô lý, ít nhất bây giờ cũng phải có nữ hài nào
đó cùng trốn khỏi Giang Đô với Âm Tiểu Kỷ xuất hiện mới đúng.”
Hư Hành Chi nói: “Thành địa của chúng ta cũng không nhiều, đợi tin tức truyền bá các nơi, hoặc giả sẽ có đầu mối.”
“Đại ca!”
Tiếng
chim đập cánh vang lên, Vô Danh lướt qua không gian đại đường, hạ xuống
tay Khấu Trọng, một người một ưng quyến luyến không rời.
Tiểu Hạc Nhi thần tình rạng rỡ như một trận gió lướt tới trước mặt
gã, vui mừng nói: “Chẳng phải đại ca sẽ đi vắng một khoảng thời gian
sao? Gặp đại ca Tiểu Hạc Nhi mừng lắm.”
Khấu
Trọng hân hoan: “Gặp Tiểu Hạc Nhi muội,đại ca còn mừng hơn.” Lại tỏ vẻ
kinh ngạc nói: “Tiểu muội không biết chuyện của Huyền Thứ sao?”
Tiểu Hạc Nhi ra vẻ không hiểu: “Có chuyện gì?”
Tuyên Vĩnh cùng Hư Hành Chi ở bên cạnh nháy mắt với Khấu Trọng.
Tiểu
Hạc Nhi biến sắc: “Y có chuyện gì? Úi! Chẳng trách hôm nay y buồn bực
không vui, kêu y đi chơi thì lúc nào cũng nói không rảnh, mau cho ta
biết chuyện gì đã xảy ra!”
Khấu Trọng lập
tức minh bạch, Vương Huyền Thứ nguyên không muốn Tiểu Hạc Nhi lo lắng
cho y nên đã giấu chuyện thảm biến. Gã vội vàng đánh trống lảng: “Đã
treo giải thưởng thật lớn, chuyện này không phải gây chấn động hay sao?”
Tiểu Hạc Nhi lấy làm lạ hỏi: “Treo giải thưởng thật lớn?”
Khấu Trọng ngơ ngác: “Giải thưởng dán đầy hang cùng ngõ hẻm, Tiểu Hạc Nhi muội sao lại không biết?”
Tiểu
Hạc Nhi cười, đỏ mặt nói: “Người ta vốn không biết chữ mà! Làm sao biết
được mấy cái chữ ở trên tường là thứ quỷ quái gì?” Xong quay lại nói:
“Đợi đến lần sau nghe đại ca nói, muội đi hỏi Thứ ca!” Lại như một cơn
gió chạy mất.
Khấu Trọng than thở: “Vấn đề
có khả năng là ở đây, người biết chữ không nhiều, chỉ có cách truyền
tin tức bằng miệng đi thật rộng rãi, bọn ta có được tin tức chính xác về
Âm Tiểu Kỷ thôi.”, gã thở ra một hơi rồi nói: “Đợi ta gặp Phiệt chủ rồi
nói tiếp.”
o0o
Mỹ Diễm Phu Nhân lộ ra nụ cười ngọt
ngào sáng lạn, hai tay chắp ra sau, làm cho gò ngực càng nhô lên cao,
như sương khói đến gần như chạm vào Từ Tử Lăng, ngân nga cười nói: “Ngũ
Sắc thạch không có trên người nô gia, cũng không mang đến Trung nguyên,
Từ công tử nếu không tin có thể triệt để khám xét trên người, nô gia
quyết không kháng cự!”
Từ Tử Lăng chẳng
chút rung động nào trước phong thái mê hoặc của nàng ta, hai mắt thần
quang lấp lánh, mỉm cười: “Phu nhân phải biết Từ Tử Lăng ta xuất thân từ
đâu, nói tới mấy chuyện hạ lưu, ta và Khấu Trọng đều là tổ sư gia.”
Mỹ
Diễm Phu Nhân khẽ cau mày “ái chà” một tiếng rồi nói: “Ai muốn cùng Từ
công tử chơi bời, người ta nói đích thị sự thật, bảo nô gia nói thế nào
để Từ đại hiệp tin đây?
Từ Tử Lăng nhạt
nhẽo thốt: “Ta trước tiên nên phế bỏ đôi mắt toàn nói chuyện giả dối
này!” Gã nhanh nhẹn vung tay, hai ngón tay cùng chĩa ra, nhằm hai mắt
nàng ta đâm tới.
Mỹ Diễm Phu Nhân hoa dung thất sắc, phi thân về phía sau. Bốn tên vệ sĩ vội vã rút kiếm, nhằm Từ Tử Lăng đâm tới.
o0o
Tống Khuyết ngồi trong một góc nội
đường, cây Thiên Đao danh chấn thiên hạ đặt trên ghế, thấy Khấu Trọng
xuất hiện trước mắt cũng không lấy gì làm kinh ngạc.
Đến lúc gã ngồi xuống ghế, Tống Khuyết nhẹ nhàng nói: “Thiếu soái trở về thật đúng lúc, ta có chuyện cần nói với ngươi.”
Khấu Trọng cười khổ nói: “Chắc Phiệt chủ đã biết chuyện ta mất đi Ba Thục chứ?”
Tống
Khuyết vẫn như không có chuyện gì nói: “Thiên hạ làm gì có chuyện không
thể thay đổi, được được mất mất là sự thường, ngươi bất tất phải để
trong lòng, quan trọng nhất vẫn là đạt được chiến thắng cuối cùng.”
Khấu Trọng sửng sốt: “Phiệt chủ không phải đã bị Sư Phi Huyên thuyết phục chứ?”
Tống
Khuyết bật dậy, rảo bước đến giữa sảnh đường, ngẩng đầu cười nói: “Tống
Khuyết ta đã quyết định chuyện gì, ai có thể làm ta đổi ý? Nhất thống
thiên hạ tất phải làm, Khấu Thiếu soái ngươi cần phải có lòng kiên trì,
chớ để ta thất vọng.
Khấu Trọng rợn tóc gáy nói: “Phiệt chủ thần thái khác thường, Sư Phi Huyên rốt cục đã nói gì?”
Tống Khuyết chưa vội trả lời, ngẩng nhìn lên xà nhà rồi lắc đầu nói: “Chưa phải lúc để nói.”
Khấu Trọng nhảy bật dậy, rảo bước đến sau lưng Tống Khuyết hỏi: “Tại sao lại chưa phải lúc?”
Tống
Khuyết nói như cho chính mình nghe: “Nếu chuyện này xảy ra trước khi ta
rời Lĩnh Nam một khắc thì thật là mơ còn chẳng được, nhưng ngay thời
khắc có thể trông thấy sự thống nhất này, thật khiến ta tiến thoái lưỡng
nan. Ninh Đạo Kỳ! Ngươi thật sự biết chọn thời điểm.”
Khấu Trọng thất thanh: “Ninh Đạo Kỳ?”
Tống
Khuyết xoay mình như một cơn gió lốc, hai mắt toát ra khí thế nhiếp
chúng chưa từng thấy, trầm giọng nói: “Sư Phi Huyên tự thân đến, thay
mặt Ninh Đạo Kỳ ước chiến với Tống mỗ, ngươi nói xem Ninh Đạo Kỳ có phải
đã chọn đúng thời điểm không, ngay lúc ta không muốn động thủ với lão
ta nhất, lại định cùng Tống Khuyết ta tiến hành cuộc quyết chiến sanh sử
mà ta đã khổ công đợi suốt bốn mươi năm nay.”
Sắc mặt Khấu Trọng tái mét, đã hiểu ra mọi việc.
Đây chính là cách Sư Phi Huyên đối phó với gã, gã thật không tưởng
nổi nàng ta lại dùng chiêu đó, nên mới lộ ra thần sắc ủ rũ, bởi trận
quyết chiến giữa hai nhân vật tối cao của Trung thổ này, không ai có thể
dự đoán kết quả. Nhưng Sư Phi Huyên vì muốn ngăn chặn gã giành được
thắng lợi cuối cùng, đã giở ra thủ đoạn ác độc này.
Trong lòng gã dâng lên ngọn lửa giận không thể đè nén.
Ánh
mắt Tống Khuyết đang lăng lệ chuyển thành ôn nhu hòa ái, nhếch miệng
cười nói: “Thiếu soái ngàn vạn lần không nên tức giận, chiến tranh thực
sự là như vậy, mưu kế nào cũng phải giở ra, bất kể thủ đoạn đả kích đối
thủ, để đạt thắng lợi cuối cùng thì không thể bỏ qua bất kỳ khả năng dẫn
đến chiến thắng nào. Ta bây giờ lập tức lên đường nghênh chiến Ninh Đạo
Kỳ, xem xem “Tản Thủ Bát Phốc” có thật sự danh bất hư truyền không. Nếu
ta thắng, dĩ nhiên là mọi thứ y kế tiếp tục tiến hành. Nhược bằng ta có
bất trắc gì, Thiếu soái phải kiên trì cho đến khi thống nhất thiên hạ.
Ngoại trừ ngươi ra, Lỗ thúc của ngươi là người duy nhất biết chuyện ta
cùng Ninh Đạo Kỳ quyết chiến.”
Khấu Trọng kích động thốt: “Để tiểu tử đi cùng Phiệt chủ.”
Tống
Khuyết cười ha hả: “Ngươi không có lòng tin rằng ta có năng lực đối đầu
với Ninh Đạo Kỳ sao? Nhưng đã nói thì phải nói luôn, ngươi bình tâm chờ
ta ba ngày ở đây, nếu như không thấy ta trở lại, trọng trách thống nhất
thiên hạ sẽ đặt trên vai ngươi đó, hiểu không?
Tống
Khuyết cười thêm một tràng dài đầy thống khoái lẫn hoan hỷ, đến bên ghế
cầm lấy Thiên Đao, thận trọng cài lên sau lưng, bật cười nói: “Ngoài
thanh đao này, ta không còn vật nào nữa. May mà Thiếu soái kịp trở lại,
khiến ta có thể rũ bỏ mọi lo âu, Ninh Đạo Kỳ có thể khiến ta động tâm
chuyển thần, hy vọng y không làm Tống Khuyết ta thất vọng.
Nói đoạn ung dung đi mất.