Đại Đường Song Long Truyện - Chương 799-P1

Hồi 799

Thống Nhất Thiên Hạ

Lý Thế Dân tiếp được tin mừng lập tức lên thuyền đi ngay trong đêm. Sáng sớm hôm sau tại doanh trại của lưỡng quân bên bờ Vị Thuỷ, Lý Thế Dân và Hiệt Lợi cử hành minh ước Bạch Mã. Từ giờ phút này, minh ước chính thức có hiệu lực, hòa bình đã trở về trên đất biên cương.
Không khí trong doanh trại Đại Đường hết sức cuồng nhiệt, từ tướng tới quân ai cũng rộn rã nói cười, vui mừng nhảy múa như điên như cuồng. Để biểu lộ thành ý với Hiệt Lợi, Lý Thế Dân hạ lệnh cho Tuyên Vĩnh và Ma Thường - nguyên là các tướng lĩnh của Thiếu Soái quân trước đây - chỉ huy công việc rút đại quân ở tiền tuyến lui về thành Vũ Công. Còn tùy tùng là Ôn Ngạn Bác thì đến thẳng tới doanh trại Kim Lang quân, tiếp xúc với đại diện của Hiệt Lợi thu xếp quân lương hậu cần để Kim Lang quân trở về bắc và trao quà tặng của Đại Đường cho Đột Quyết.
Khi mọi việc đã hoàn tất, Lý Thế Dân nói: “Không ngờ việc đàm phán của Thiếu soái và Tử Lăng với Hiệt Lợi lại thành công tốt đẹp đến vậy. Hai khanh đúng là luôn khiến cho trẫm vui mừng đến sửng sốt. Lát nữa Chí Huyền sẽ đến phúc trình tình hình sáng nay ở Trường An cho Thiếu soái và Tử Lăng biết.”
Trên một ngọn núi nhỏ ngoài thành Vũ Công, Lý Thế Dân, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng cùng các tướng ngồi trên lưng ngựa ngắm nhìn từng đoàn, từng đoàn quân nối nhau từ tiền tuyến trở về, cờ xí phần phật tung bay trong gió, mặt người lính nào cũng hớn hở. Từ trong sâu thẳm của tâm hồn của mỗi người, một cảm giác bình yên dâng trào lên không dứt.
Uất Trì Kính Đức, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đoàn Chí Huyền, Lý Thần Thông, Phong Đức Di, Bạt Dã Cương, Tống Pháp Lượng, Hư Hành Chi, Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, Lý Thế Tích và các văn vũ đại thần gần hai mươi người quây quần xung quanh Lý Thế Dân, Từ Tử Lăng và Khấu Trọng. Mặt mày người nào cũng rạng rỡ vui mừng vì Kim Lang quân tung hoành thiên hạ đã bị bức lui, ước vọng hòa bình thống nhất cuối cùng cũng đã thành sự thực.
Đoàn quân giáp đen mũ áo rực rỡ trấn giữ tứ phía, quân kỳ theo gió phấp phới tung bay hiển lộ khí thế hừng hực như mặt trời đứng ngọ của quân đội Đại Đường. Vì ngoài Đại Đường quân, trong thiên hạ hiện nay không còn quân đội nào có thể sánh ngang với quân đội của Hiệt Lợi, bá chủ vùng quan ngoại nữa.
Đoàn Chí Huyền vừa đến thành Vũ Công đã bẩm báo với Khấu Trọng: “Sáng nay tin tức không biết do ai tiết lộ đã lan truyền đi rất nhanh, lập tức toàn thành Trường An hò reo ầm ỹ, pháo nổ vang trời, nhà nhà giăng đèn kết hoa, người người mặc quần áo mới đổ ra đường ăn mừng, dân tình hết sức hưng phấn.”
Lý Thế Dân cười: “Thiếu soái và Tử Lăng hãy cùng trẫm tới Hoành Nghĩa cung để báo tin mừng cho Thái Thượng Hoàng trước, rồi theo cửa Nam vào thành, tuần hành qua Chu Tước đại nhai về cung. Dân chúng trong thành đang sốt ruột đợi chúng ta về để hoan nghênh, hai khanh cũng không nên làm họ thất vọng.”
Từ Tử Lăng đưa mắt cho Khấu Trọng, gã đưa tay khẽ vuốt ve Vô Danh đang đậu trên vai, cười nói: “ Hoàng thượng hình như đã quên mất rồi, vào thời khắc song phương cử hành minh ước Bạch Mã cũng đúng là lúc thần và Tử Lăng cũng chính thức giải giáp về quê thối ẩn hay sao!”
Lý Thế Dân khổ não: “Trẫm biết điều đó, nhưng trẫm muốn hai khanh có mặt trong nghi lễ khải hoàn…”
Từ Tử Lăng cười thân thiện ngắt lời: “Hy vọng đây không phải là thánh chỉ?”
Chư tướng ở phía sau không nhịn được cười. Họ đều cảm nhận rõ ràng tình nghĩa sâu sắc giữa ba người sau khi Lý Thế Dân lên ngôi cửu ngũ chí tôn hoàn toàn không giảm sút.
Lý Thế Dân gượng cười: “Đương nhiên không phải là thánh chỉ rồi, mà là Thế Dân chân tâm mong mỏi, hy vọng hai vị huynh đệ cùng Thế Dân chung vui ở Trường An thành.”
Khấu Trọng cười ha hả: “Nếu không phải là thánh chỉ thì tốt quá! Tử Lăng! Tới lúc nghỉ ngơi thoải mái rồi!”
Hai gã tâm ý tương thông, đồng thanh cáo thoái, rồi cất tiếng cười vang, giục ngựa lao xuống núi dưới ánh mắt lưu luyến của Lý Thế Dân và quần thần. Ngồi trên lưng ngựa đang phóng như bay về Vị Thuỷ, hai gã chứng kiến tiếng hò reo đồng thanh của các chiến sĩ vang vọng trên thành Vũ Công và khắp thảo nguyên xung quanh. Vô Danh từ trên vai Khấu Trọng vụt vỗ cánh bay vút lên trời cao.
Hai gã ra roi cho ngựa phi nước đại dọc theo bờ bắc Vị Thuỷ rồi vượt qua cây cầu bắc qua sông, chạy mười dặm đường mới cho ngựa đi chậm lại, hưởng thụ cảm thoải mái nhẹ nhàng khi trở về cuộc sống bình thường, thoát ra được vòng xoáy tranh giành quyền lực.
Hai gã song song cưỡi ngựa mà đi, mắt nhìn dòng Vị Thuỷ cuồn cuộn tuôn chảy về đông, Khấu Trọng chợt thở dài: “Tử Lăng à, ngươi còn nhớ ngày sống chui sống nhủi ở Dương Châu không. Hai ta khi thì muốn đầu nhập nghĩa quân, khi thì muốn ghi danh khoa cử. Nhưng thực ra bọn ta đều tự biết là mình đang nằm mộng giữa ban ngày, công hầu khanh tướng đâu đến lượt hai tên du côn hèn mạt chúng mình. Ha! Ngờ đâu bao nhiêu mộng ước viễn vông lại nhất nhất thành sự thực, mọi chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua. Cũng không hình dung được sẽ có một ngày có thể rủ bỏ tất cả, an lành về quê, để rồi ngày ngày an nhàn tu tâm dưỡng tính như ngày hôm nay đâu.”
Tử Lăng đang nhớ đến Sư Phi Huyên, thuận miệng hỏi: “Nhưng ngươi có cảm thấy hạnh phúc không?”
Khấu Trọng nói: “Chúng ta mất mát cũng nhiều, mà được cũng không ít.
Nhưng khi nghĩ đến thiên hạ giờ đã hòa bình thống nhất, cha mẹ không phải đau khổ vì mất con, vợ chồng con cái không phải khóc vì sinh ly tử biệt, thì tất cả được, mất của chúng ta không còn quan trọng nữa. Những gì thuộc về quá khứ thì cứ để cho nó qua luôn đi, như nước mãi trôi về đông không bao giờ trở lại. Ta chỉ nghĩ đến lúc gặp lại Trí Trí, Sở Sở và Tiểu Lăng Trọng, không bao giờ rời xa họ nữa thì đã cảm thấy nôn nao, xúc động và mới hiểu hạnh phúc chỉ là những gì đơn sơ và gần gũi nhất.”
Từ Tử Lăng gật đầu: “Những gì chúng ta trải qua đúng là thật ly kỳ, nếu không phải là người trong cuộc thì không cách nào hiểu nổi. Cũng may là huynh đệ chúng ta sống chết có nhau, nếu không thì không có ngày hôm nay đâu.”
Khấu Trọng trầm ngâm: “‘Thành công sẽ không ở lâu, hãy luôn sáng tạo cái mới, đừng có khư khư giữ cái cũ’ câu châm ngôn vàng ngọc của lão Ninh rất thích hợp với hoàn cảnh bọn ta bây giờ. Sau khi vào thành, ngươi ghé Ngọc Hạc am để gặp Thanh Tuyền trước đi, ta đợi ngươi ở Hưng Khánh cung.”
Từ Tử Lăng cười cười: “Thiếu soái có lệnh, kẻ hèn này đâu dám không tuân theo, nhưng chúng ta hãy đeo mặt nạ rồi đi vào thành thì hay hơn.”
Khấu Trọng bật cười ha hả: “Ngươi nói sai rồi, Thiếu soái cái mẹ gì nữa, lão tử ta đã từ bỏ hết rồi mà. Chúng ta sao không thu xếp để lên tận đầu nguồn Trường Giang và Hoàng Hà ngoạn cảnh nhỉ.”
Từ Tử Lăng cười nhẹ: “Ngươi tuy từ bỏ cái chức Thiếu soái, nhưng mà việc là đại lễ để đưa ngươi lên chức rể quý Tống Gia làm sao mà trốn được. Chúng ta tạm thời đường ai nấy đi thôi.”
Khấu Trọng nổi nóng: “Lăng thiếu gia nói chơi hả? Huynh đệ chúng ta chỉ có hai người, mà ngươi tìm cách trốn tránh, không dự hôn lễ của ta hả. Tim ngươi bằng đá chắc, đúng là thứ trọng sắc khinh bạn. Mẹ kiếp, hèn gì người ta nói có vợ rồi thì tình nghĩa huynh đệ gì gì cũng mất. Ngươi không định lập gia đình sao? Sao không để huynh đệ ta có phúc cùng hưởng, cùng động phòng hoa chúc tại Tống gia sơn trang đi. Còn nói nghĩa khí cái gì chứ, con bà nó, ngày hôm nay là đúng là vứt bỏ hết rồi.”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Ngươi mới là người không nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ, ngươi phải biết là Thanh Tuyền thích yên tĩnh…”
Khấu Trọng thô bạo cắt ngang: “Thanh Tuyền để ta lo cho, ta sẽ phân tích cặn kẽ cho nàng hiểu thế nào là đại nghĩa, giúp ngươi giữ vững đạo làm chồng, phu xướng phụ tùy. Ngươi nghe kế hoạch du ngoạn của ta. Đầu tiên ghé khai trương tiệm của lão Lôi, rồi ghé Giang Hoài thăm hỏi cha nuôi, kế là thăm mộ mẹ, cuối cùng về Tống gia sơn thành để động phòng hoa chúc. Sau đó, hai ta cùng người đẹp ngao du khắp thiên hạ, cuộc sống thần tiên như vậy, ngươi còn ý kiến ý cò gì nữa.”
Nói xong gã cười sằng sặc trong khi Tử Lăng chỉ biết cười theo mà mặt mày méo xẹo. Vừa cười hai gã vừa thúc ngựa lao nhanh dọc theo bờ Vị Thủy, đến chiều thì đến Trường An.
Đến Hưng Khánh cung, Khấu Trọng cất bỏ cái mặt nạ xấu xí của Thần y Mạc Nhất Tâm, thúc ngựa vào cung trong tiếng vui mừng hớn hở hoan hô Thiếu soái không ngớt của các vệ binh.
Gã kìm cương xuống ngựa, thị vệ tranh nhau chạy tới hầu hạ. Khấu Trọng ôm cổ ngựa vỗ về, cười nói: “Chăm sóc nó cho tốt giùm, các ngươi hẳn biết đường phố Trường An bây giờ khó đi thế nào rồi.”
Bọn thị vệ biết tính gã tùy tiện không đặt nặng vấn đề thân phận, đều phá lên cười thoải mái.
Khấu Trọng nhìn lên trời, Vô Danh đang chao liệng vòng quanh chỗ cờ hoa rực rỡ, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cục cưng này giỏi thật, lại biết chỗ ta muốn tới.”
Vệ sĩ đáp: “Bẩm Thiếu soái, chắc là vì ở chỗ Hạc nhi tiểu thư cắm đại kỳ của Thiếu soái.”
Khấu Trọng vỗ trán: “Ta quên mất, nàng và Âm huynh đệ cùng tiểu Hầu và lão Bạt cùng về Trường An chung với nhau, ha! Cục cưng của ta nhất định đã nhìn thấy nàng.”
Một vệ sĩ khác nói: “Nhóm Hạc nhi tiểu thư đều tụ tập trên tầng hai Trinh Quán tiền trang ở Chu Tước Đại nhai xem lễ nhập thành của đại quân, họ cho rằng Thiếu soái sẽ đi cùng Hoàng thượng vào thành.
Khấu Trọng ngạc nhiên cười khổ: “Chu Tước đại nhai người đông như nêm cối, đi một bước cũng khó, chắc ta phải theo đường mái nhà mới được.”
Vệ sĩ cung kính thưa: “Tống tam tiểu thư cùng phu nhân của Lý Tích đại tướng quân hiện giờ vẫn còn đàm luận ở trên lầu tiền trang.”
Khấu Trọng lấy làm kỳ: “Không phải là Lý Thế Tích sao?”
Vệ sĩ thấp giọng nói: “Bởi vì chữ ‘Thế’ phạm huý nên bây giờ đổi tên thành Lý Tích, Thiếu soái minh xét.”
Có tiếng bánh xe lăn, ba chục Cấm vệ quân tiền hô hậu ủng một cỗ xe ngựa tiến vào cửa cung.
Khấu Trọng bước lên: “Tiểu dân Khấu Trọng bái kiến Lý phu nhân.”
Rèm xe vén lên lộ ra hai khuôn mặt tươi đẹp như hoa của Tống Ngọc Trí và Trầm Lạc Nhạn.
Tống Ngọc Trí vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Vì sao chàng biết bọn ta qua đây mà đứng chờ?”
Trầm Lạc Nhạn ngồi bên cạnh đẩy nàng một cái, cười duyên dáng: “Đại anh hùng đã ở đây rồi, ngươi cần gì phải tới Chu Tước Đại nhai đứng ngóng nữa.”
Đoạn lại cười với Khấu Trọng: “Đêm nay gặp lại ở Hoàng cung.”
Khấu Trọng đã kéo cửa xe, ân cần đỡ Tống Ngọc Trí bước xuống, đưa tay từ biệt Trầm Lạc Nhạn. Nhìn theo xe ngựa mất dạng ngoài cửa cung, Khấu Trọng nắm tay Tống Ngọc Trí, một cảm giác hạnh phúc êm ái lan tỏa khắp toàn thân, gã dịu dàng: “Sở Sở và tiểu Lăng Trọng đâu rồi, cả hai đi coi nhiệt náo rồi hả?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Trí đỏ hây hây, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng: “Đưa người ta đi mấy bước được không?”
o0o
Từ Tử Lăng khẽ vén tấm rèm ngăn tiểu sảnh và phòng ngủ, rón rén bước tới bên giường, Thạch Thanh Tuyền như đoá hải đường trong giấc mộng xuân, gương mặt vẫn còn vương ngấn lệ. Nàng xinh đẹp đến mức gã phải ngẩn ngơ đứng ngắm. Hai tay vẫn nắm chặt linh bài của Bích Tú Tâm, nàng lẩm bẩm trong cơn mơ, khoé miệng chợt hiện lên nét cười: “Từ Tử Lăng chàng ơi!”
Thân hình khẽ rung động, nhưng nàng vẫn trong giấc ngủ say. Từ Tử Lăng như mê như say, đắm đuối nhìn từng nét biến hoá nhỏ nhất trên gương mặt nàng, cảm xúc mãnh liệt ngày nào ở tiểu cốc, lúc gã cùng nàng trao hết tiếng lòng chợt bồi hồi sống lại, ào ạt dâng lên như sóng triều. Ái tình là gì? Gã cũng không biết diễn giải làm sao, chỉ biết nó giống như núi băng đột ngột đổ ập xuống, không ai kháng cự nổi. Đang suy nghĩ miên man, Từ Tử Lăng chợt phát hiện đã nàng đã ở trong vòng tay gã từ hồi nào.
Thạch Thanh Tuyền giật mình tỉnh dậy. Thấy mình đang nằm trong lòng Tử Lăng lập tức nồng nhiệt ôm cứng lấy gã.
Từ Tử Lăng ghé sát vào tai nàng, thở ra một hơi dài mãn nguyện: “Mọi chuyện đều đã qua, chúng mình về nhà được rồi.”
o0o
Khấu Trọng khoác tay Tống Ngọc Trí chầm chậm thả bước cạnh hồ Long Trì, ngoài cung thỉnh thoảng vọng vào tiếng pháo nổ tựa như nhắc nhở những ngày tháng hạnh phúc của bọn họ đã trở thành sự thật.
Khấu Trọng khẽ cười: “Ta có không biết bao nhiêu lời muốn thổ lộ cùng Trí Trí.”
Tống Ngọc Trí trừng mắt nhìn gã: “Nếu là chuyện có liên quan tới Thượng Tú Phương thì khỏi phải nói, bên cạnh chàng có rất nhiều tai mắt của ta.”
Khấu Trọng kinh hãi, giọng lúng túng: “Nhưng chuyện đó đã thành quá khứ rồi.”
Tống Ngọc Trí mặt mũi hoan hỷ: “Đừng lo, người ta không trách chàng, còn ngưỡng mộ nữa là khác, ta chỉ nhìn thấy đó là ưu điểm của chàng thôi.”
Khấu Trọng ngơ ngẩn: “Ngưỡng mộ?”
Tống Ngọc Trí lộ vẻ nhớ nhung, từ từ nói: “Từ ban đầu người ta đã bội phục chàng, khi đó vũ công chàng còn chưa cao, nhưng vẫn ung dung dùng mưu kế ứng phó địch nhân, vừa cười vừa nói khiến địch nhân đều cúi đầu xưng thần. Tuy nhiên ta càng thống hận chàng lúc nào cũng như thấy lợi tối mắt. Ta không đụng chạm gì tới chàng, chàng lại đòi xông vào đời ta, khi đó hận không thể một kiếm chém chết…”
Khấu Trọng tiếp lời: “Nhưng lại không nỡ, đúng không? Ha, ha!”
Tông Ngọc Trí giận dữ nói: “Vẫn cái tính đó, …nhưng thiếp có một điều kiện đây.”
Khấu Trọng lập tức khuất phục, mặt hiện lên nét hí hửng: “Bất luận là điều kiện gì ta cũng tiếp thụ, tình nguyện tuân theo.”
Tống Ngọc Trí hoan hỷ nói: “Từ nay về sau ta không muốn nghe chàng nói thực, chỉ thích nghe chàng đùa bỡn người ta.”
Khấu Trọng hết sức mừng rỡ: “Trí Trí quả thật rất hiểu ta, bỡn cợt người mới là sở trường của ta, nói năng thực thà ta lại không có bản lĩnh.”
Tống Ngọc Trí lườm gã: “Còn nói cái gì sở trường đùa cợt, chẳng phải đang nói thực đấy sao!”
Khấu Trọng hết sức vui sướng nói: “Hẳn là đến lúc hôn nhau một cái rồi đây!”
Bất chợt từ phía Chu Tước đại nhai truyền tới tiếng hò hét rung trời chuyển đất, Đại Đường thiên tử Lý Thế Dân cuối cùng đã khải hoàn kéo quân vào thành.
Khấu Trọng vội vã lên lầu, gã vừa gặp Từ Tử Lăng ở ngoài cửa biết rằng phương giá Thạch Thanh Tuyền đã tới, vội bảo Từ Tử Lăng bồi tiếp Trí Trí, còn gã thì ba chân bốn cẳng chạy vụt lên lầu.