Thượng Cung - chương 35 part 3

Ta sợ nhất chính là ngữ khí này của hắn, thẳng toẹt vạch trần tất cả mục
đích của ngươi, vạch trần tất cả hình tượng hoa lệ, nhắm thẳng vào trung tâm,
dù trước đó ngươi có tập luyện thật tốt, cân nhắc lời nói kỹ càng thế nào cũng
không có cách nào mở miệng. Không phải giữa chúng ta đã có thỏa thuận sao? Một
đoạn thời gian trước ngươi diễn kịch, ta cũng diễn kịch, rõ ràng diễn rất tốt,
quan hệ cũng hòa hợp mà?

Tại sao làm tới làm lui, tất cả lại trở lại điểm khởi đầu chứ?

Ta vội cười nói: ” Sao hoàng thượng lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ chỉ khi thần
thiếp có yêu cầu mới đến gặp ngài sao? Thần thiếp thực sự…”

Hắn lạnh lùng khẽ hừ, khiến ta nghẹn nửa câu “… Thực sự nhớ hoàng thượng mới
tới gặp hoàng thượng ” trong miệng nói không nên lời.

Ngẫm lại bản thân mình trang điểm lộng lẫy, mặc màu sắc mình không thích tới
lấy lòng hắn, lại được kết quả này, trong lòng ta không khỏi âm thầm uể oải,
thầm nghĩ chẳng lẽ hắn không cần ta kiềm chế hoàng hậu nữa? Ta sắp biến thành
một quân cờ thí rồi?

Nghĩ như thế, trong đầu ta liền hốt hoảng. Hắn chưa kêu ta đứng dậy, ta lại
không dám đứng lên, quỳ trên mặt đất, chỉ thấy sàn nhà lạnh buốt, cảm giác sâu
sắc làm bạn với vua quả thật như làm bạn với hổ, huống chi là một con hổ hỉ nộ
vô thường?

Hắn lạnh như băng nói: “Đứng lên đi, quỳ ở chỗ này cho ai xem?”

Lúc này ta mới đứng lên, nhìn về phía hắn. Hắn lại cầm tấu chương không biết
quan trọng đến cỡ nào lên xem. Lần này ta cũng không dám hỏi hắn cái gì nữa,
càng không dám cáo từ, chỉ đành ngơ ngác đứng chờ trước bàn sách.

Thật vất vả chờ hắn xem xong tấu chương, khép lại ba một tiếng, ta mới nói:
“Hoàng thượng, lâu rồi ngài không tới Chiêu Tường các của thần thiếp. Mấy ngày
gần đây thần thiếp kêu thợ làm vườn dời mấy cây hoa hàm tiếu(8) vào trong sân,
ngài không cùng thần thiếp đi xem sao?”

Hạ Hầu Thần chậm rãi buông tấu chương xuống, lại cầm lấy một quyển khác,
“Ừm” một tiếng, lại không để ý đến ta.

Ta nghĩ thầm hắn như thế này là đồng ý hay là không đồng ý?

Ta thực sự nhẫn nhịn không được nữa, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng, ngài có
đi hay là không… ạ?”

Hạ Hầu Thần bốp một tiếng đập tấu chương vào đống văn kiện trên bàn, tiếng
động truyền ra thật xa trong đại điện trống trải, ta sợ đến cả người chấn động,
thối lui mấy bước, suýt tý nữa giẫm lên váy té ngã. Thật vất vả mới ổn định
thân hình, lại nghe hắn tức giận nói: “Trẫm đã biết…”

Trong cơn hoảng hốt, lại thấy gương mặt hắn ẩn hiện ý cười, sau đó lại khôi
phục thành diện mạo khối băng, nói: “Trẫm đã có an bài, ngươi trở về chờ đi!”

Đến cuối cùng, ta cũng không hiểu rốt cuộc hắn có định đến hay không.

Trở lại Chiêu Tường các, ta nhanh chóng cởi cái váy dài hồng nhạt này ra,
kêu Tố Linh cất ở trong rương, không bao giờ ngó tới nữa. Sau khi thay y phục,
trong lòng ta lại có chút ưu sầu. Nếu như không nhanh chóng hành động, để cho
hoàng hậu tìm được cơ hội hạ thủ, sẽ không kịp.

Nhưng bây giờ tỷ muội ta đang là kẻ thù, phải làm sao có thể hóa giải khúc
mắc trong lòng nàng đây? Ta thật hối hận lúc trước không nên để đại nương làm
kẻ chết thay, mà khi ấy ta có thể làm gì chứ? Đại nương và mẫu thân vốn là tỷ
muội ruột thịt, tướng mạo vốn tương tự, nếu như không phải bà chết, thì là mẫu
thân của ta chết. Trong lúc oán hận không nghĩ kỹ, liền gây ra tai họa về sau.

Đến chạng vạng, đèn đuốc được thắp lên, Hạ Hậu Thần không tới, sau khi dùng
bữa tối hắn cũng không tới, ta không ôm hi vọng nữa. Thay đổi một chiếc áo
choàng rộng thoải mái, ta ngồi ở trước bàn vô cùng buồn chán vẽ vẽ. Trong lòng
ta nghĩ đến đứa bé trong bụng Ninh Tích Văn, vẽ đi vẽ lại liền vẽ một đôi hài
đồng nho nhỏ. Nhìn ngoài cửa sổ, thấy ánh trăng lên tới chính giữa khoảng
không, thời gian hẳn là sắp đến canh ba, nghĩ rằng chắc hắn không tới rồi, liền
kêu lên: “Tố Linh, nghỉ ngơi thôi.”

Nhưng không nghe được Tố Linh đáp lại. Ta đang muốn kêu lần nữa, lại cảm
giác có một đôi tay từ trên vai ta đưa qua, cầm lấy bức tranh ta vẽ lên nhìn,
nói: “Nàng muốn có con sao?”

Nghe thấy tiếng nói thấp thuần nhu hòa, ta mới giật mình, cuối cùng Hạ Hầu
Thần cũng tới. Trong nháy mắt, ta đột nhiên cảm thấy bản thân giống như từ
ngoài phòng mùa đông rét lạnh đi vào bên trong phòng ấm, cả người nóng lên. Ta
nói: “Hoàng thượng…”

Đôi mắt hắn dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng nhu hòa, lúc nhìn hai
đứa bé trên giấy, ngay cả mặt mũi cũng hiện lên vẻ ôn nhu. Không biết vì cái
gì, mũi ta lại hơi cay cay, cuối cùng hắn cũng tới.

Ánh mắt hắn từ trên giấy dời đi, chỉ nói: “Nhưng bây giờ lại không phải
lúc.”

Ta liên hệ lời hắn nói, đột nhiên hiểu ra ý tứ của hắn, không khỏi mặt đỏ
tai hồng, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng biết là không đúng lúc, chỉ là
không phải hoàng thượng đã có một đứa con sắp sửa sinh ra sao?”

Hắn chăm chú nhìn ta, dường như đang tìm tòi nghiên cứu biểu tình của ta:
“Nhưng không phải là của nàng.”

Ta cúi đầu nói: “Nhưng là của muội muội thần thiếp.”

Khuôn mặt hắn lạnh xuống, “Trẫm sớm biết thỉnh cầu của nàng, chính là việc
này thì trẫm sẽ không đáp ứng nàng, không thể để nàng ta sinh nghi.”

Cả người ta run lên, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn. Đây là
một người nam nhân như thế nào? Có thể dùng tánh mạng một thai nhi trong bụng
để đổi lấy sự tín nhiệm của hoàng hậu? Hắn biết rõ hoàng hậu sẽ không bỏ qua
cho nó!

Giọng ta lạnh dần, “Hoàng thượng, nhưng đó là cốt nhục ngài sinh ra!”

Thân thể hắn chấn động, ánh sáng trong mắt yếu ớt, lạnh lùng, khiến lòng
người phát lạnh, “Trẫm sẽ còn có rất nhiều con.”

Ta mở to hai mắt nhìn hắn, cảm thấy khoảng cách với người nàyvừa mới gần hơn
nhưng sau vài câu nói đó lại càng ngày càng xa. Cuối cùng hắn vẫn là người ta
không thể hiểu rõ. So với ta, hắn hung ác hơn quá nhiều. Ta tính kế bất quá là
vì sinh tồn mà thôi, mà hắn tính kế, lại tính toán hết lòng người trong thiên
hạ.

Ta biết đã không thể cầu xin hắn nữa. Hắn có thể tới, có thể giải thích với
ta như vậy, đối với hắn mà nói đã là cực hạn. Ta nhìn cục chặn giấy đè mấy tờ
giấy Tuyên Thành trên bàn, chỉ cảm thấy mép bàn trong mắt ta đã dần dần mơ hồ.

Nếu như hiện tại ta đang có mang, kết quả sẽ là cái gì? Ta không dám nghĩ
tiếp, vốn nghĩ so với những người khác, mình sẽ đặc biệt hơn một chút, có giá
trị với hắn hơn một chút, hóa ra tất cả chẳng qua chỉ là tham vọng xa vời của
ta mà thôi.

Ta nhắm mắt lại, nuốt nước mắt vào trong lòng, nói: “Hoàng thượng, trời đã
muộn rồi, nghỉ ngơi đi?”

Hắn một phát bắt lấy cổ tay ta, “Nàng phải hiểu, giang sơn này, trẫm phải
bảo vệ nó. Nàng không biết đâu, Thời gia đã trở thành gia tộc Thượng Quan thứ
hai, trẫm không thể khiến bọn họ như nguyện!”

Ta nhàn nhạt mà nói: “Thần thiếp là một phụ nữ. Hoàng thượng quên rồi sao?
Phụ nữ thì không thể tham chính. Thần thiếp không hiểu đại sự triều chính của
hoàng thượng…”Giọng ta dần dần chuyển lạnh, “Thế nhưng Thời gia phát triển an
toàn, không phải do một tay hoàng thượng tạo thành sao?”

Hắn suy sụp lui lại hai bước, nói: “Trẫm còn cách nào khác đây? Nếu như
không có Thời gia giúp đỡ, trẫm đã sớm chết ở trong tay thái hậu. Nàng muốn
trẫm làm sao bây giờ?”

Hắn lấy Thời gia để kềm chế gia tộc Thượng Quan, chắc hẳn đã chấp nhận không
ít thỏa hiệp? Đáp ứng lập Thời Phượng Cần làm hoàng hậu, chỉ là một trong số đó
chăng? Nhưng một khi đã thỏa hiệp, liền khó mà sửa lại, cả cốt nhục của mình
hắn cũng phải thỏa hiệp sao?

Sư Viện Viện sanh non, cuối cùng cũng bị bỏ mặc, hắn nhất định đã biết rõ ai
là người âm thầm hạ thủ, nhưng hắn vẫn thỏa hiệp như cũ, kỳ thật so với ta, hắn
có khá hơn bao nhiêu đâu?

Ta dựa vào cái gì mà chỉ trích hắn? Ta vốn phải phẫn nộ, lại chỉ cảm thấy bi
thương. Dưới sự phồn hoa rực rỡ này, sau khi xé xuống, chẳng qua một đống cặn
bã mà thôi.

Cảm thấy bờ vai mình bị hắn nắm lấy, hắn lay ta: “Vì sao nàng lại có biểu
tình này? Thất vọng về trẫm sao? Đây mới là biểu tình chân chính khi nàng nhìn
trẫm phải không? Hử..?”

Ta dùng sức, tránh khỏi sự kềm giữ của hắn, eo dựa vào bàn dài, nói: “Hoàng
thượng, thần thiếp vốn là người như vậy, ngài không biết sao? Không phải thần
thiếp giỏi về giả mạo, giỏi về tính kế, ngài mới triệu thần thiếp trở về ư? Tất
cả mọi người đều cùng là một loại người, không phải sao?”

Ta muốn cười, nhưng gắng sức một hồi cũng chỉ lạnh lùng thản nhiên nói.

Hắn hung hăng cười : “Không sai, chúng ta là cùng một loại người!”

Hắn vung tay lên, hất toàn bộ vật phẩm trên bàn xuống mặt đất, phát ra tiếng
động kinh thiên động địa. Khang Đại Vi ở bên ngoài hỏi: “Hoàng thượng, xảy ra
chuyện gì?”

Hắn nói: “Canh giữ ở bên ngoài, đừng cho ai tiến vào!”

Khang Đại Vi đáp lời, sau đó không còn tiếng động nào nữa.

Bộ dáng hắn hung tợn khiến ta sợ hãi, không thể tự chủ nâng tay đánh hắn
trước để ngăn không cho hắn tới gần, nhưng cánh tay hắn lại giống như làm bằng
sắt, kìm chặt eo ta, khiến ta không thể động đậy. Ta lại nghe thấy tiếng y phục
bị xé rách. Cảm thấy mình bị đặt lên trên bàn dài lạnh như băng, ngửa mặt nhìn
lên thấy hình cánh hoa sen thiếp vàng trên nóc nhà, bị xâm nhập từng đợt từng
đợt, trái tim rốt cuộc lại như khúc gỗ mục chìm vào trong nước, càng lúc càng
chìm sâu xuống.

Tiếng nói của hắn từ xa xôi nào đó vọng tới, “Ninh Vũ Nhu, đừng quên giữa
chúng ta có thỏa thuận. Ngày mai, trẫm và nàng vẫn là hoàng đế và sủng phi…”

Hắn ta nhẹ giọng mà nói bên lỗ tai ta: “Trẫm khuyên nàng đừng tự hành động,
đừng làm hỏng thỏa thuận của chúng ta. Phải biết rằng hoàng hậu đã giăng sẵn bẫy
để chờ nàng nhảy vào. Nàng ta cũng không phải là một nữ nhân ngu xuẩn, muội
muội nàng cho nàng ta cơ hội tốt như thế, khiến nàng ta có thể khảo nghiệm xem
lòng nàng có phải thực sự hung ác như vậy hay không, sao nàng ta lại không lợi
dụng tốt cơ hội này…? “

Ánh vàng của cánh sen trên nóc nhà lại đâm vào mắt ta khiến nó đau lâm râm.
Tuy rằng trong phòng rất ấm áp, ta lại chỉ cảm thấy phần lưng dán trên bàn dài
lạnh lùng, lạnh thấu xương cốt. Hắn nói không sai, nếu như ta thực sự tiếp cận
Ninh Tích Văn, nhất định nàng ta sẽ mượn cơ hội làm khó dễ.

Ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng, ngài đã biết thần thiếp và ngài là cùng
một loại người, việc này xin ngài cứ yên tâm…”

Ta lắng nghe tiếng bước chân hắn càng lúc càng xa, bên trong khói nhẹ mềm
mại rũ xuống, át đi một buồng hoang đường cùng mê loạn, hắn luôn luôn để ta có
chút hi vọng, sau đó lại cho ta một kích trí mạng, khiến lòng ta vừa mềm mại
lại dần dần trở nên cứng rắn.

Sau đó mấy ngày, tuy hắn thường tới Chiêu Tường các, ở trước mặt cung nữ
cùng ta tình thâm khẩn thiết, rốt cuộc cũng không có bầu không khí thân thiết
lấy giả làm thực vài ngày trước đó nữa, trước mặt người khác hắn đối tốt với
ta, lại khiến ta cảm thấy lạnh buốt trong lòng, mà ở sau lưng đám cung tỳ, cả
hai chúng ta đều trầm mặc không nói gì, ta lại nghĩ, như thế cũng tốt, hắn chưa
hề say mê ta, bóc đi những biểu hiện giả dối trước mặt người khác, lại khiến ta
càng thêm tỉnh táo.

(1)Diều rết ngàn chân:↑

(2)Diều chim én bay trong gió:

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3