Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 41 - 42

Chương 41: Hoa nở năm đó

 

Edit: Tam@Nguyen

Beta: Sahara

Lúc Giang Nhân Ly thức dậy thì Mạc Tu Lăng đã rời khỏi. Điều này lại làm cô có cảm giác như quay lại tình cảnh quen thuộc mọi ngày. Cô thừa nhận, bản thân cô có chút ích kỷ, ngày hôm qua cô thực sự sợ sẽ bị anh bỏ mặc một mình. Hoá ra con người khi bị bệnh trở nên thật yếu đuối. Thực ra, cô từ nhỏ đến lớn cũng không có truyền nước biển, cô cảm thấy sinh bệnh cũng không cần phải quá khẩn trương. Có lẽ là do lúc nhỏ cô chưa từng tiêm thuốc nên đã bị miễn dịch với kim tiêm.

Cô rất ít khi bị cảm, đã từng có một thời gian cô thường hay bị đau đầu. Chuyện đó xảy ra sau khi cô học xong đại học, lúc đó mỗi khi trong người cảm thấy không khỏe, cô sẽ áp dụng phương thức là ngủ, khi tỉnh lại cảm giác sẽ tốt lên nhiều. Cho nên, ngày hôm qua bị sốt lên như vậy thực là rất hiếm.

Cô không chỉ ghét bị tiêm, mà còn ghét luôn uống thuốc. Nhưng cô là người hiểu chuyện, nếu lúc đó cô không chịu uống thuốc, biết đâu Mạc Tu Lăng lại giữ cô cho bác sĩ tiêm thẳng vào mạch máu. Suy nghĩ đến trường hợp đó nên cô không chút do dự lựa chọn là uống thuốc.

Phòng ngủ lúc này có chút lạnh lẽo, thực ra lúc nào cũng lạnh lẽo như vậy. Nhưng ngày hôm nay cô đã rất cảm động, có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian gần đây thái độ Mạc Tu Lăng có chút thay đổi. Bọn họ cũng không có cãi nhau, nhưng đôi khi không cãi nhau lại càng làm cho người ta khó chịu hơn. Chí ít khi cãi nhau còn có thể trút hết những khó chịu trong lòng, khi bọn họ nói chuyện thường phải châm chọc lẫn nhau, có lẽ không châm chọc đối phương sẽ rất khó chịu, thật là một sở thích bất thường. (biến thái ấy ^^)

Cô sẽ không quên những lời nói của Diệp Tư Đình, à không, có lẽ nên gọi là Giang Nhân Đình.

Cô đứng dậy, thay một bộ quần áo thật đẹp, chẳng qua cũng chỉ có một mình ngắm thôi. Theo một góc độ nào đó mà nói, cô thích tự cho mình là thanh cao. Cô rất ít khi trang điểm, kỳ thực con gái không cần phải trang điểm, đôi khi như thế chỉ làm tăng thêm sự tầm thường mà thôi. Nhưng dường như rất nhiều phụ nữ lại thích trang điểm và dùng nước hoa, cho rằng như vậy sẽ làm tăng sự quyến rũ. Nhưng thực ra đa số đàn ông đều ghét phụ nữ dùng nước hoa.

Giang Nhân Đình là người như thế nào có lẽ chỉ mình cô biết. Tương tự Giang Nhân Đình cũng là một trong số hiếm hoi những người có thể hiểu được Giang Nhân Ly.

Bọn họ đều hiểu rõ nhau, nhưng lại ôm mục đích theo hai hướng khác nhau.

So về nhan sắc thì Giang Nhân Ly luôn trội hơn, Giang Nhân Đình hiểu rõ điều đó nên lúc nào cũng cố gắng đóng vai là cô em gái ngoan ngoãn. Thành tích học tập của Giang Nhân Ly luôn là xuất sắc, kể cả thể thao hay âm nhạc cũng đều giỏi. Giang Nhân Đình cho dù cố gắng thế nào cũng không bằng, liền biến thành thật kém cỏi, việc học cũng ngày càng tệ hơn.

Mọi người đều chú ý đặc biệt đến những người giỏi nhất và những người kém nhất . Có Giang Nhân Đình làm nền nên Giang Nhân Ly càng trở nên xinh đẹp và nổi bật. Nhưng bởi vì Giang Nhân Ly như vậy càng làm cho Giang Nhân Đình trở nên yếu đuối, cô ta giống như chỉ là cái bóng của chị mình. Nhưng trái lại Giang Nhân Đình lại càng chiếm được sự thương cảm của mọi người hơn.

Đối với thầy cô, Giang Nhân Ly là học sinh có thành tích học tập xuất sắc. Nhưng Giang Nhân Đình lại khôn khéo hơn, mặt dù thành tích học không tốt nhưng trong mắt thầy cô lại là kiểu học sinh ngoan ngoãn và biết vâng lời.

Bọn họ có vẻ giống như là một căp chị em không ganh đua nhau, rất hoà thuận nhau nhưng thực ra trong lòng lại ganh ghét lẫn nhau. (chí lý!!!)

Có điều, họ đều là những người thông minh, sẽ không vạch trần bộ mặt thật của nhau, trái lại đều sống theo mục đích riêng của mình. Mặc dù họ đều hiểu rõ tất cả chỉ là diễn trò, để xem ai diễn đặc sắc nhất mà thôi.

Giang Nhân Ly hiểu được cái gì gọi là ra oai trước để áp chế đối phương, ngay lúc bước chân vào Giang gia liền khiến cho Giang Thánh Minh vì cô mà mở tiệc chiêu đãi mời những nhân vật nổi tiếng nhất đến tham dự. Cô muốn cho mọi người đều biết, cô-Giang Nhân Ly không phải tới đây để ở nhờ, cô cũng là chủ nhân nơi này. Cô luôn luôn biết cách để mình trở thành tiêu điểm trong đám đông, cô lại rất xinh đẹp, tự tin. Có lẽ là cô đã xem nhẹ Giang Nhân Đình.

Hai người họ tuy không cùng mục đích như nhau nhưng thực chất trong lòng vẫn ganh ghét lẫn nhau. Nhưng Giang Nhân Ly luôn luôn khinh thường sự giả tạo của Giang Nhân Đình, cho nên cũng chẳng muốn bận tâm vì điều đó.

Mãi đến sau này, Giang Nhân Ly mới hiểu được Giang Nhân Đình thật ra rất khôn ngoan, không bị ảnh hưởng bởi bất kì điều gì bởi vì Giang Nhân Đình luôn xác định rõ ràng mục đích của mình. Giang Nhân Ly không biết những năm đó mục đích tranh giành của mình là gì, cô chỉ biết một điều là không được để bản thân mình ngốc hơn bất kì kẻ nào khác, khiến cho Giang Nhân Đình tưởng rằng cô không hào hứng với cái vị trí kia, để cho dù cô ta có đạt được mục đích cũng không sẽ không hài lòng. Cho tới bây giờ cô cũng không phải là người tốt, cũng không muốn làm việc tốt nào, tuy rằng cô im lặng, nhưng không có nghĩa là sẽ để cho người khác muốn làm gì mình thì làm.

Cô không biết mục đích của bản thân mình là gì, chỉ có thể tiếp tục cố gắng để sống.

Ngược lại Giang Nhân Đình biết rất rõ thứ mà cô ta muốn, đó chính là Mạc Tu Lăng, từ lúc còn nhỏ cho đến bây giờ đều là như vậy.

Giang Nhân Ly không biết với những người khác thì họ sẽ tỏ thái độ thế nào nếu như bị tuyên chiến thẳng thừng như vậy. Nhưng cô cảm thấy mình thực sự là đã thất bại, cô gần như đã thua trong tay Giang Nhân Đình. Ngay cả việc cô tỏ ra thanh cao cũng chính là một thất bại.

Giang Nhân Ly đứng trên sân thượng, nhìn cảnh vật trong khu nhà mình, lòng của cô giờ phút này lại rất an tĩnh.

Khi Giang Nhân Đình xuất hiện, đã làm cô nhớ lại không ít hồi ức thời niên thiếu.

Khi đó Giang Nhân Đình luôn luôn đi theo phía sau Mạc Tu Lăng, chẳng phân biệt được thời gian hay địa điểm. Mạc Tu Lăng nói cái gì Giang Nhân Đình đều nghe theo tất cả, dường như những gì anh ta nói tất cả đều là chính xác, mà cô ta lại rất biết nghe lời.

 

Nhưng Giang Nhân Ly bản thân biểu hiện cũng không phải là dửng dưng, nếu Giang Nhân Đình đã biến mình trở thành người hiền lành như vậy thì cô tốt hơn nên hưởng thụ một chút tốt bụng đó. Cô cố tình đem nhiều việc giao cho Giang Nhân Đình làm, Bởi vì Giang Nhân Đình muốn là người hiền lành, nên cô chỉ giúp cô ta trở nên tốt bụng hơn một chút thôi.

Nhưng cuối cùng, lại chẳng có nghĩa gì. Cùng lắm đều là hư không mà thôi.

Mục tiêu của Giang Nhân Đình chỉ là Mạc Tu Lăng, nên cô ta một lòng canh chừng bên cạnh Mạc Tu Lăng, vì anh ta mà hi sinh để làm tất cả. Giang Nhân Ly để tay lên ngực mình tự hỏi, cô làm không được như Giang Nhân Đình, nếu là cô cũng sẽ không làm được như vậy đối người mình yêu. Bởi vì trong lòng cô chỉ quan trọng là bản thân mình, không cần phải quan trọng hoá vấn đề,cũng không cần làm nhiều chuyện tốt quá, đơn giản là tốt rồi.

Giang Nhân Ly nhớ đến lúc trước mình luôn nổi trội hơn Giang Nhân Đình. Mà hai người họ lại không có ân oán gì nhưng hết lần này đến lần khác lại luôn coi nhau là kẻ thù của nhau.

Hoá ra cuộc sống của cô từ khi sinh ra đã không được yên bình.

Cô bình tĩnh suy nghĩ đối phương đã xác định mục tiêu rồi, cô nên như thế nào bây giờ?

****

 

Chương 42: Chưa xong (P1)

 

Edit: Tam@Nguyen

Beta: Sahara

Giang Thánh Minh điện thoại cho Giang Nhân Ly về ăn bữa cơm gia đình ở Giang gia, Giang Nhân Mạn cũng đang ở đây nhưng thật ra trong lòng cô chẳng muốn.

Giang Nhân Ly đã hiểu hoá ra Bạch Thanh Hà rất muốn nhận Diệp Tư Đình làm con gái nuôi, còn muốn cho Diệp Tư Đình vào ở Giang gia, không chỉ vậy Bạch Thanh Hà lại còn muốn Giang Thánh Minh mở một buổi tiệc chiêu đãi dành cho Diệp Tư Đình, càng làm cho Giang Nhân Mạn tức giận hơn. Giang Thánh Minh lại cảm thấy có lỗi với Bạch Thanh Hà, bởi vậy cũng không lên tiếng. Cho nên Giang Nhân Mạn và Bạch Thanh Hà vì điều đó mà cãi nhau.

Giang gia kỳ thực đã do Giang Nhân Mạn làm chủ, tiệc gia đình tất nhiên cô phải có mặt.

Vợ chồng Mạc Chí Hạo cũng được mời đến.

Hoàng Tư Liên vừa thấy Diệp Tư Đình lại càng hoảng sợ, Mạc Chí Hạo ra sức giải thích mới khiến bà bình tâm lại một chút.

Giang Thánh Minh nhìn thấy chỗ trống liền hỏi Giang Nhân Ly, “Tu Lăng vẫn chưa đến sao?”

“Anh ấy đang rất bận.” Giang Nhân Ly miễn cưỡng trả lời.

Hoàng Tư Liên cũng thở dài, “Đứa con này, quá coi trọng công việc. Một năm cũng không về nhà được mấy lần, bây giờ con cái vẫn chưa hiểu nỗi lòng của cha mẹ. Lúc còn nhỏ thì lo lắng chúng nó khôn lớn, đến khi trưởng thành lại lo lắng về gia đình của chúng…”

Diệp Tư Đình nhấn mạnh nói: “Cho nên mới nói trong mắt của người mẹ con cái lúc nào cũng còn nhỏ.” Cô lại nói tiếp: “Hơn nữa, Mạc tổng thực sự bề bộn nhiều việc, ngày mai lại chuẩn bị đi công tác ở Hong Kong, bây giờ chắc đang sắp xếp công việc!”

Diệp Tư Đình thấy Hoàng Tư Liên đang quan sát mình liền giải thích, “Cháu hiện tại đang làm việc ở Bắc Lâm, Mạc tổng là ông chủ của cháu.”

Giang Nhân Mạn trừng mắt nhìn Giang Nhân Ly, ánh mắt muốn nói chồng của mình lại để cho người khác giải thích dùm.

Giang Nhân Ly động động chiếc đũa, cô cũng không định điện thoại cho Mạc Tu Lăng. Bởi vì cô nghĩ chuyện này không quan trọng lắm.

Hoàng Tư Liên vì Giang Nhân Ly gắp thức ăn, gương mặt mang theo ý cười, “Nhân Ly dạo này nhìn hơi gầy, Tu Lăng bận nên không có thời gian chăm sóc con, con phải biết chăm sóc cho bản thân mình nhiều hơn!”

Giang Nhân Ly cũng mỉm cười, “Mẹ à là con sai, không có thông báo cho Tu Lăng đến đây.” Trên mặt hơi hổ thẹn, “Đêm qua con đột nhiên bị sốt cao, Tu Lăng đã chăm sóc con cả đêm. Anh ấy thức cả đêm như vậy, lại không nghỉ ngơi đủ, cho nên con không gọi cho anh ấy đến hôm nay.”

Hoàng Tư Liên gật đầu, “Chồng phải chăm sóc cho vợ của mình đó là điều dĩ nhiên.”

“Nói vậy chắc hẳn ba cũng thường chăm sóc cho mẹ như thế.”

“Con lại trêu mẹ rồi.” Hoàng Tư Liên liên tục lắc đầu.

Giang Nhân Ly nhìn thoáng qua Diệp Tư Đình có chút sượng người, cô cũng không phải nói sai. Phát sốt là sự thật, Mạc Tu Lăng chăm sóc cô cũng là sự thực, có điều anh có thức cả đêm vì cô hay không cô cũng không rõ nữa.

Giang Nhân Mạn sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút.

Mạc Chí Hạo cũng có chút cảm thán, “Bây giờ nó đã có gia đình đâu còn nhớ gì đến cha mẹ. Không chỉ không về thăm nhà mà điện thoại cũng không có liên lạc nữa.”

Giang Nhân Ly có chút hổ thẹn, “Ba mẹ, chờ Tu Lăng bớt bận rộn công việc, con nhất định sẽ cùng anh ấy thường xuyên về thăm nhà.”

Hoàng Tư Liên liên tục gật đầu, “Khi nào về thì nhớ gọi điện thoại cho mẹ hay trước, để mẹ mua đồ ăn trước nấu thật nhiều món.”

Giang Nhân Mạn đang gặm một cái đùi gà, chậm rãi mở miệng, “Nói không bằng thực hiện, em gái mau gọi điện thoại cho em rể đi! Nói là mọi người đều đang ở đây tranh thủ quá một chút đi.”

Giang Nhân Ly dưới bàn kéo tay của Giang Nhân Mạn, Giang Nhân Mạn cố tình làm lơ.

Giang Nhân Ly trong lòng lại thở dài, nhưng sắc mặt vẫn cười, “Được.”

Lời nàng vừa dứt, Diệp Tư Đình liền nói, “Mạc tổng tối nay có buổi tiệc rất quan trọng, chắc là không đến được.”

Giang Nhân Ly trong lòng tức giận, liền cầm lấy điện thoại gọi cho Mạc Tu Lăng.

Diệp Tư Đình vẻ mặt đầy chờ mong, cô không tin Mạc Tu Lăng sẽ không phân biệt việc công và việc tư.

“Anh đang bận việc sao ?” Giang Nhân Ly giọng nói chán nản, “Vậy anh cứ từ từ mà làm!”

Mọi người đều biết rõ chuyện gì xảy ra, Bạch Thanh Hà cố tình gắp đồ ăn cho Giang Nhân Ly. Hành động đó giống như để giúp cô nguôi giận.

Giang Nhân Ly cũng hiểu rõ, bản thân mình không nên gọi điện thoại như vậy, cũng do mình bị kích động quá. Nhưng trước mặt Giang Nhân Đình, cô lại hay mắc sai lầm. Cô phải cố gắng tránh những tình huống này mới được.

Mạc Chí Hạo lên tiếng, “Là đàn ông thường coi trọng sự nghiệp.”

Hoàng Tư Liên cũng nói phụ hoạ.

Ngay cả Giang Thánh Minh cũng vì Giang Nhân Ly gắp thức ăn làm cho cô ăn nhiều một chút.

***

 

Chương 42: Vị kỳ chưa xong (P2)

 

Edit: Tam@Nguyen

Beta: Sahara

Diệp Tư Đình cũng chậm rãi ăn, trong mắt cô nhanh chóng có một tia cảm giác mất mát, từ nhỏ cho đến bây giờ luôn luôn là như vậy. Chỉ cần Giang Nhân Ly mất hứng, mọi người đều cố gắng làm cho cô vui vẻ, cho nên cô mới luôn tự cho mình là thanh cao không quan tâm đến mọi người xung quanh như thế nào. Cho dù chính cô làm sai cũng sẽ không bao giờ thừa nhận.

Lúc còn đi học, không ít nam sinh vì thích Giang Nhân Ly mà bỏ vào hộc tủ của cô rất nhiều chocolate. Đó là món yêu thích nhất của Giang Nhân Đình, nhưng cô chỉ có thể đứng nhìn Giang Nhân Ly đem tất cả chocolate bỏ vào thùng rác. Tất cả bọn họ đều bị Giang Nhân Ly chán ghét nhưng vẫn bám theo cô.

Mọi người đều sẽ nói “Giang Nhân Đình rất dễ thương”, nhưng sau đó họ sẽ lại nói “chỉ có điều chị cô ấy còn đẹp hơn”.

Vì cú điện thoại vừa rồi đã làm cho không khí trong bàn ăn giảm xuống rất nhiều, Bạch Thanh Hà thu dọn bàn ăn, còn Diệp Tư Đình đang ngồi ở sô pha xem TV. Hoàng Tư Liên lại lôi kéo Giang Nhân Ly nói chuyện phiếm.Thì bỗng nghe tiếng chuông cửa.

Giang Thánh Minh đi ra mở cửa.

Mạc Tu Lăng cung kính gọi “Ba” sau đó hỏi về sức khoẻ của Giang Thánh Minh, xong rồi mới đi về phía của Giang Nhân Ly.

Giang Nhân Ly cũng rất ngạc nhiên, cô thật không nghĩ là Mạc Tu Lăng sẽ đến đây. Cô quên mất lúc này đang có người lớn ở đây, có chút đùa giỡn hỏi, “Anh không phải nói là đang bận sao?”

Mạc Tu Lăng ngạc nhiên vì lời nói của cô “Em đã gọi điện anh có thể không đến à?”

Nhưng cuộc đối thoại của họ trong mắt của Hoàng Tư Liên lại giống như cặp vợ chồng đang quan tâm nhau, bà liền trêu họ ” Vừa tới trong mắt chỉ thấy vợ mình thôi, mọi người nói đi sinh con trai có được lợi ích gì chứ?”

Mạc Tu Lăng đỡ lời “Mẹ, sao có thể nói vậy. Đương nhiên con từ nhỏ đã rất hiếu kính cha mẹ rồi.”

“Bóng còn chưa thấy chứ đừng nói tới gặp được người.” Hoàng Tư Liên nhìn sang Giang Nhân Ly sau đó kéo cô qua “Xem ra ngày hôm nay nhờ phúc của Nhân Ly mà tôi mới thấy được con trai của mình.”

Giang Nhân Ly ngượng ngùng cười, “Mẹ đừng nghĩ như vậy! Tu Lăng ở nhà luôn lo lắng suy nghĩ của mẹ! Anh ấy nói ba ở nhà rất là chăm sóc cho mẹ, chúng con trở về chắc chắn sẽ quấy rầy hai người, nên mới để cho ba mẹ hưởng thụ một chút thế giới của hai người.”

“Mấy đứa này thật là…sao lại nghĩ như vậy chứ!” Hoàng Tư Liên đỏ mặt thật là hiếm thấy.

Diệp Tư Đình đang xem TV liền mở âm thanh lớn hơn một chút, tay nàng nắm chặt lại. Cô ngồi một hồi, lúc này mới đi vào bếp giúp Bạch Thanh Hà rửa chén, “Mẹ, để con rửa cho.”

Bạch Thanh Hà nhìn ra phía quan sát xung quanh một chút, sau đó liền nhỏ giọng nói “Tình huống vừa rồi con cũng đã thấy, phải làm sao bây giờ?”

“Ai biết được sau này thế nào?”

Bạch Thanh Hà lắc đầu, “Mẹ cũng chỉ có một mình con thôi, con làm gì thì mẹ cũng sẽ giúp con. Nhưng mẹ thật không muốn con lại giẫm lên vết xe cũ. Con xem, cho dù là hiện tại Giang Thánh Minh cũng chưa cho mẹ danh phận chính thức nữa. Ông ấy đem công ty giao cho Giang Nhân Mạn, lại rất yêu thương Giang Nhân Ly. Con nói mẹ phải làm cái gì bây giờ?”

“Mẹ đừng lo lắng, mẹ theo ba nhiều năm như vậy, ba chắc chắn sẽ suy nghĩ cho mẹ mà.”

“Chỉ mong là như vậy!”

Giang Thánh Minh thấy Mạc Tu Lăng đối Giang Nhân Ly như vậy, lo lắng cũng từ từ buông xuống. Đứa con gái này luôn luôn không hiểu được trong lòng nó nghĩ gì, mọi người nói Giang Nhân Mạn tính cách giống Uông Tố Thu, nhưng ông lại cho rằng nhìn Giang Nhân Ly lại thấy hình ảnh của Uông Tố Thu. Hoài niệm đó vẫn giấu kín trong lòng ông nhưng cố chấp lại làm ông quên đi sự không chung thủy của mình. Đã nhiều năm rồi, ai cũng đã già, cũng gần quên hết những quá khứ, bản thân mình đã làm chuyện không đúng, vẫn cảm thấy thật có lỗi nhất vẫn là Uông Tố Thu.

Ông không có mặt mũi nào đi gặp bà, vì vậy ông lại càng thương Giang Nhân Ly hơn.

Buổi trưa đang ăn thì lại bị gián đoạn, nên Hoàng Tư Liên lần này muốn đích thân xuống bếp, hiếm khi Mạc Tu Lăng mới về nhà nên bà rất muốn nấu ăn.Hoàng Tư Liên bận rộn trong nhà bếp, và Mạc Chí Hạo lại là trợ thủ đắc lực của bà.

Giang Nhân Ly nhìn hai người bận rộn như vậy “Trước đây không cảm thấy ba mẹ giống như vậy lại thật là hạnh phúc.”

Mạc Tu Lăng trong tay cầm một điếu thuốc, nhưng không có hút, anh thản nhiên nhìn cô, “Đó là bởi họ không có điều gì giấu diếm nhau, luôn tin tưởng nhau cho tới giờ, cho dù là ba anh có đi tìm…”

“Sao?” Cô chăm chú nhìn anh, “Tìm cái gì?”

“Em không thể đặt quan tâm đến nửa câu đầu được à?”

“Không thể.”

Mạc Tu Lăng cúi đầu im lặng hút thuốc.