Lộc Đỉnh Ký - Hồi 174-P1

Hồi 174

VI TIỂU BẢO BÀY MƯU THOÁN ĐẾ

Vi Tiểu Bảo và Song Nhi cũng đều bị đưa đến Liệp cung ở ngoài thành và
bị giam vào trong đó. Đội lính súng phòng vệ bên ngoài rất nghiêm mật
không cho ai rời khỏi.
Tô Phi á Công chúa tức giận như phát điên. Bao nhiêu đồ vật trong tẩm thất
đều bị nàng đập vỡ tan tành.
Bọn nhà bếp ở Liệp cung cứ đến giờ ăn uống lại đem cơm nước vào cho Tô
Phi á.
Tình trạng này đã kéo dài đến mấy ngày, bọn quân canh ngoài Liệp cung vẫn
đề phòng nghiêm mật không giảm đi chút nào.
Tô Phi á liền gọi tên đội trưởng vào hỏi:
- Bọn ngươi định giam cầm ta bao nhiêu lâu?
Tên đội trưởng đáp:
- Hoàng Thái hậu đã chỉ thị xin Công chúa nghỉ lại đây chờ Bỉ Đắc Nhất Thế
bệ hạ làm lễ khánh hạ lên ngôi ngũ thập chu niên sẽ mời Công chúa vào trong
cung dự lễ khánh hạ.
Tô Phi á tức giận hỏi:
- Chờ đến ngày khánh hạ Bỉ Đắc lên ngôi ngũ thập chu niên, thế ra ta bị
giam ở đây năm chục năm ư?
Đội trưởng mỉm cười đáp:
- Năm nay tiểu tướng đã bốn mười tuổi, tin rằng không thể chầu hầu Công
chúa năm chục năm được. Bất quá mười năm hay hai mươi năm lại đổi viên đội
trưởng trẻ tuổi hơn đến thay thế.
Tô Phi á nghĩ đến chuyện mình phải giam đến năm chục năm, trong lòng
không rét mà run. Nàng gượng cười nói:
- Đội trưởng! Ngươi lại đây! Ta coi ngươi cũng là một trang nam tử phong tư
anh tuấn.
Nàng toan dùng mỹ sắc dẫn dụ tên đội trưởng để hắn phải nép mình dưới
bóng quần hồng rồi hắn sẽ buông tha mình một cách hồ đồ.
Tên đội trưởng khom lưng xá dài lùi lại một bước đáp:
- Xin Công chúa lượng thứ cho. Hoàng Thái hậu đã ra lệnh cho bọn quan
binh ở Hỏa thương doanh là nếu tên nào chỉ đụng vào một ngón tay của Công
chúa là lập tức bị tội chém đầu...
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Kẻ phạm tội bị giết là đội trưởng thì phó đội trưởng được lên thay kế vị.
Kẻ bị giết là phó đội trưởng thì tiểu đội trưởng ở tiểu đội thứ nhất được sung
vào. Mọi người đều muốn thăng quan nên cuộc giám thị rất gắt gao...
Hắn vừa nói tới đây quả nhiên có người đẩy cửa tiến vào. Chính là phó đội
trưởng, y đã đứng ngoài dòm ngó từ trước.
Nguyên Hoàng Thái hậu biết Tô Phi á là một cô gái lãng mạn lại cực kỳ xinh
đẹp, nếu không lập ra luật này thì e rằng khó mà giam giữ nàng được.
Tên đội trưởng lui ra rồi, Tô Phi á đành chịu bó tay không còn cách gì nữa.
Nàng nằm phục xuống giường khóc nức nở, miệng không ngớt lớn tiếng thóa mạ
Thái hậu.
Vi Tiểu Bảo bị giam trong Liệp cung đã lâu, thấy Công chúa mỗi ngày một
thêm nóng nẩy mà bọn lính súng lại đầy vẻ hung tàn vô lễ, bất giác gã lẩm bẩm:
- ở chốn yêu ma quỷ quái này chỗ nào cũng đầy quỷ khí.
Gã liền thương lượng với Song Nhi nhiều lần định chốn khỏi Liệp cung đặng
trở về Trung Quốc. Việc trốn khỏi Liệp cung không lấy gì làm khó lắm, nhưng
đường về Trung Quốc thật khó hơn cả lên trời. Nếu không người đưa đường thì
lúc qua khu đồng cỏ lớn hoặc đại sa mạc tất phải lạc nẻo. Đừng nói chuyện cưỡi
ngựa đi xe bốn, năm tháng trời mới về được đến Bắc Kinh, mà e rằng chỉ đi bốn,
năm ngày đã nhức đầu lạc lõng vào nơi trời đất mịt mờ.
Hai người chẳng tìm ra được kế hoạch gì, Vi Tiểu Bảo đành ba hoa cười giỡn
với Song Nhi cho tiêu ngày giờ.
Có lúc gã nói chuyện Đường Tăng đem Tôn Ngộ Không, Sa Hòa Thượng, Trư
Bát Giới sang Tây Thiên lấy kinh. Gã hỏi:
- Ta cùng cô đánh cuộc: Ngày trước Đường Tăng qua Tây Thiên lấy kinh nhất
định không xa bằng ta sang tới Mạc Tư Khoa. Thế thì ta còn lợi hại hơn Đường
Tăng, mà cô lợi hại hơn Trư Bát Giới. Nếu cô không tin thì ta đánh cuộc với cô.
Cô có bằng lòng không?
Bản tính Song Nhi không biết cờ bạc là gì, cô liền đáp:
- Tướng công bảo tướng công lợi hại hơn Đường Tăng, tiểu tỳ cũng chịu thua
rồi, không đánh cuộc với tướng công đâu. Còn tiểu tỳ đành là thua Trư Bát Giới.
Thị nói rồi toét miệng ra cười.
Bỗng nghe Công chúa ở trong phòng bên cạnh lại nổi cơn vật vã. Nàng đập
giường, dậm chân, khóc lóc rầm rĩ.
Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
- Ta phải vào khuyên can nàng mới được, khóc lóc vật vã hoài cũng chẳng ích
gì.
Gã chạy vào phòng Công chúa, cất tiếng ôn nhu:
- Công chúa! Đừng khóc nữa! Tại hạ nói chuyện buồn cười cho Công chúa
nghe.
Tô Phi á nằm phục trên giường, hai chân đập loạn lên, vừa khóc vừa nói:
- Ta không nghe đâu! Ta không nghe đâu! Ta muốn bắt Sa lý trát, nhất là ta
muốn đẩy Sa lý trát Na Đạt Lệ á xuống địa ngục.
Vi Tiểu Bảo không hiểu "Sa lý trát" là nghĩa làm sao. Gã hỏi lại mới biết "Sa
lý trát" là trỏ vào mẹ của Sa hoàng, gã rất làm cao hứng liền nói:
- Tại hạ tưởng "Sa lý trát" là ác nhân nào, té ra là Hoàng Thái hậu. Tại hạ nói
cho Công chúa nghe: "Sa lý trát" ở Trung Quốc kêu bằng mụ điếm già. Mụ cũng là
con người đại ác. Sau tại hạ nghĩ cách đuổi mụ ra khỏi Hoàng cung. Hoàng đế
Trung Quốc cao hứng vô cùng, mới phong tại hạ làm quan lớn.
Tô Phi á cả mừng trở minhg ngồi nhỏm dậy hỏi:
- Ngươi dùng cách gì vậy?
Vi Tiểu Bảo nghe nói nghĩ thầm:
- Sở dĩ ta đuổi được mụ điếm già chỉ vì mụ ta là giả Thái hậu. Còn mụ điếm
già nước La Sát là Thái hậu thật thì dĩ nhiên phương pháp của ta không thể dùng
được.
Gã nghĩ vậy liền đáp:
- Tại hạ đã câu kết với tiểu Hoàng đế để đối phó cùng "Sa lý trát" ở Trung
Quốc.
Tô Phi á cau mày nói:
- Bỉ Đắc rất yêu mến mẫu thân y, khi nào lại chịu nghe lời ta để phản đối Sa
lý trát. Trừ phi... trừ phi...
Nàng đứng dậy, hai chân trần bước lui rồi lại bước tới ở trên giường, cắn chặt
hai hàm răng để suy nghĩ.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ngày trước ở Trung Quốc có một vị nữ Hoàng đế là Võ Tắc Thiên. Vị nữ
Hoàng đế này lấy rất nhiều nam Hoàng hậu và nam Phi tần, hưởng cuộc đời vui
sướng. Công chúa ơi! Tại hạ nhận thấy Công chúa chẳng khác gì Võ Tắc Thiên mấy
tý. Công chúa lên làm nữ Sa hoàng rất xứng đáng.
Tô Phi á động tâm. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này vì cổ kim nước La
Sát chưa có nữ Sa hoàng, nên cho rằng mình là con gái chẳng thể làm Sa hoàng
được.
Bây giờ nàng nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy, bất giác tự hỏi:
- Trung Quốc đã có nữ Hoàng đế thì sao nước La Sát lại không thể có nữ Sa
hoàng...?
Từ ngày Tô Phi á bị cầm tù tại Liệp cung trong lòng vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ cách trốn ra khỏi Liệp cung. Dù nàng có phải đến
Nhã Tát Khắc ở chốn phương trời xa thẳm thuộc đông bộ nước La Sát để sống
chung với Cao Lý Tân Tổng đốc cũng còn hay hơn là ở dưới sự giam cầm của
Hoàng Thái hậu.
Nàng vừa nghe Vi Tiểu Bảo nói tới "nữ Sa hoàng", trước mắt đột nhiên hiện ra
một bầu trời mới mẻ.
Tô Phi á xoay mình lại, hai tay nắm lấy vai Vi Tiểu Bảo, khẽ hôn vào má gã
một cái, mắt chiếu ra những tia sáng đầy hy vọng. Nàng mỉm cười đáp:
- Nếu ta lên làm nữ Sa hoàng, sẽ phong cho ngươi làm Hoàng hậu.
Vi Tiểu Bảo giật nẩy mình lên, miệng lẩm bẩm:
- Vụ này nhất quyết không làm được.
Gã vội đáp:
- Tại hạ là người Trung Quốc chẳng thể làm nam Hoàng hậu ở nước La Sát.
Công chúa chỉ phong cho tại hạ một chức quan lớn là xong.
Tô Phi á hỏi:
- Ngươi vừa làm Hoàng hậu vừa làm quan lớn cũng được chứ sao?
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
- Hiện giờ chúng ta đang lâm vào tình trạng đến tính mạng còn khó nỗi bảo
toàn, chỉ cầu được yên ổn khoái lạc, mong chi đến chuyện làm Hoàng hậu với
quan lớn?
Tô Phi á lại hỏi:
- Ngươi thử nghĩ xem có kế gì cho ta lên làm nữ Sa hoàng được chăng?
Vi Tiểu Bảo chau mày không biết đáp thế nào.
Nguyên gã chỉ lẻo mép, chuyên nghề nịnh hót lấy lòng, còn về quân quốc đại
sự, kiến thức gã rất tầm thường, so với vua Khang Hy thực khác nhau một trời một
vực. Ngay đối với bọn Trần Cận Nam, Sách Ngạch Đồ, Ngô Tam Quế cũng còn kém
xa. Gã đáp:
- Thưa Công chúa! Việc bày tại hạ không làm nổi, phải về Bắc Kinh lập tức
để hỏi tiểu Hoàng đế Trung Quốc. Ngài nghĩ kế hoạch cho rồi, tại hạ sẽ đem
theo một số nhân vật có bản lãnh đến để bắt mụ điếm già Thái hậu nước La Sát
và bắt luôn Bỉ Đắc tiểu Sa hoàng là đại công cáo thành.
Gã nói tới bốn chữ "đại công cáo thành" không nhịn được lại ôm lấy Tô Phi á
mà hôn.
Tô Phi á ồ lên một tiếng rồi nói:
- Không được! Không được! Ngươi trở về Bắc Kinh rồi trở lại Mạc Tư Khoa,
phải mất một năm còn chưa đủ. Không chừng ngươi tới nơi ta đã qua đời và lên
thiên đàng rồi.
Vi Tiểu Bảo thấy lời Tô Phi á rất có lý, liền thở dài nói:
- Nàng Công chúa mỹ lệ ơi! Nàng lên thiên đàng thì tên quan lớn trẻ nít ở
bên Trung Quốc cũng theo lên.
Tô Phi á bụng bảo dạ:
- Thằng nhỏ này chỉ được cái mồm miệng lém lảu, dùng lời lừa gạt để cho
người ta hoan hỷ.
Nàng khẽ đẩy gã ra đáp:
- Thằng trẻ nít Trung Quốc là đồ vô dụng, chỉ biết nâng... nâng đít trâu, thổi
bóng ngựa.
Vi Tiểu Bảo nghe nàng nói câu "nâng đít ngựa, thổi bóng trâu" ngược lại
thành "nâng đít trâu, thổi bóng ngựa", gã không nhịn được bất giác nổi lên tràng
cười ha hả.
Nhưng gã coi bộ mặt khinh khỉnh củ Tô Phi á, tỏ ra miệt thị gã thì trong lòng
lại ngấm ngầm tức giận, tự hỏi:
Có cách gì để thị lên làm nữ Sa hoàng được không? Võ Tắc Thiên đã lên làm
Hoàng đế trong trường hợp nào? Nếu mình có cách giúp thị lên làm nữ Sa hoàng
nước La Sát thì hay biết mấy? Đáng tiếc từ đây đến Bắc Kinh xa quá, ta chẳng
thể chạy về để vấn kế tiểu Hoàng đế được.
Đường học vấn của Vi Tiểu Bảo chỉ ỏ chỗ một là được nghe lỏm thầy đồ nói
chuyện với người ta hai là ở nơi coi tuồng hát. Từ ngày gã làm quan lớn, ít được
nghe giảng sách mà cũng chẳng mấy khi đi coi tuồng hát. Gã chưa được nghe qua
về thiên cố sự của Võ Tắc Thiên lên ngôi Hoàng đế.
Vi Tiểu Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ ngơ ngẩn xuất thần. Gã nghĩ lại những
chuyện cổ tích về công cuộc khai sáng cơ nghiệp đế vương ngày trước, miệng lẩm
bẩm:
Vụ nữ Hoàng đế lên ngôi ta đành là không hiểu rồi. Còn những nam Hoàng
đế đã lên ngôi trong trường hợp nào? Chu Nguyên Chương mà lấy được thiên hạ
là trông vào những đại tướng dưới trướng như bọn Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, Hồ
Đại Hải, Mộc Anh...
Vi Tiểu Bảo tiếp tục nghĩ đến những thiên cố sự trong sách Đại Minh anh liệt
truyện.
Gã lẩm bẩm:
Lý Tự Thành đem quân đến đánh Bắc Kinh. Gia gia của sư phụ ta (Cửu Nạn)
là Sùng Trinh Hoàng đế phải chết treo. Lý Tự Thành tự lập lên làm Hoàng đế.
Quân Thanh đánh Lý Tự Thành, lão phải bỏ chạy, Thuận Trị lão hoàng gia lên
làm Hoàng đế.
Bây giờ Ngô Tam Quế muốn làm Hoàng đế cũng phải dấy binh tạo phản.
Gã nghĩ đến mấy thiên cố sự trên rồi kết luận:
- Xem chừng bất luận là ai muốn làm Hoàng đế cũng phải dẫn quân gây nên
một trường đại chiến, chém giết nhau cát bụi tung trời, máu chảy thành sông, thây
cao như núi.
Nghĩ tới chuyện đánh nhau, Vi Tiểu Bảo sinh lòng khiếp sợ, tự hỏi:
- Hiện chúng ta bị giam cầm ở đây làm gì có quân lính? Gây cuộc đánh nhau
với ai? Nhưng không đánh nhau thì làm Hoàng đế thế nào được?
Gã hiểu biết rất ít về lịch sử Trung Quốc, cho là muốn làm Hoàng đế tất
phải đánh nhau. Chỉ một mình Khang Hy tiểu Hoàng đế là được lão Hoàng gia
nhường ngôi cho để đi tu. Gã nhận định biện pháp này không thể dùng được.
Vi Tiểu Bảo lại nghĩ đến vở tuồng "Trảm Hoàng Bào".
Trong tích hát này Thái Tổ Hoàng đế nhà Tống là Triệu Khuông Dẫn hạ sát
đại tướng Trịnh Ân. Vợ Trịnh Ân dấy quân đánh báo thù cho chồng. Triệu Khuông
Dẫn địch không nổi phải năn nỉ đối phương rồi cởi áo hoàng bào vung dao chặt
đứt làm hai đoạn để thế thân cho Hoàng đế, khiến Trịnh phu nhân hả mối căm hờn.
Hoàng đế như vậy là xấu quá.
Gã tiếp tục nghĩ đến vở "Lộc đài hận". Trụ Vương vô đạo, Khương Thái Công
giúp Chu Vũ Vương dấy binh đến đánh, bức bách Trụ Vương phải chết cháy trên
Lộc Đài rồi Chu Vũ Vương lên làm Hoàng đế (dĩ nhiên Vi Tiểu Bảo không hiểu
thời bấy giờ không có Hoàng đế).
Rồi gã nghĩ tới vở tuông "Tiêu dao...", gã tự hỏi:
Tên đại gian thần mặt trắng là Tào Tháo lên làm Hoàng đế trong trường hợp
nào?
Tuồng tích như sau: Tào Tháo dẫn quân vào cung bức tử Hán cái gì đế (Hán
Hiến Đế mà gã không nhớ) rồi tự lập làm Hoàng đế. Những đại tướng thủ hạ Tào
Tháo có bọn Trương Liêu, Hứa Chử gì gì đều là những nhân vật lợi hại.
Đoạn này Vi Tiểu Bảo nhớ lộn. Tào Tháo không làm Hoàng đế.
Vi Tiểu Bảo lại tự hỏi:
- Lưu Bị lên làm Hoàng đế trong trường hợp nào? Ta không hiểu nhưng nhất
định bọn Quan Công, Trương Phi, Triệu Vân đã chiến đấu cho ông. Rút cục muốn
làm Hoàng đế phi đánh nhau là không được. Dù làm Hoàng đế rồi mà đánh không
lại người ta thì ngôi Hoàng đế cũng bị cướp mất, nếu không bị cướp ngôi cũng
phải nhục nhã ê chề.
Thầy đồ còn kể truyện Thủy Hử trong tích "Lâm giáo đầu hỏa tính Vương
Luân": Tiều Cái muốn làm thủ lãnh bọn cường đạo liền tư thông với Lâm Xung để
giết viên thủ lãnh trước của đám Lương Sơn Bạc là Vương Luân. Truyện này chứng
tỏ muốn làm thủ lãnh bọn cường đạo cũng phải chém giết mới được.
Tô Phi á thấy Vi Tiểu Bảo vừa nghiến răng ken két vừa nắm tay lại thành
quyền đấm vào quãng không liền cười hỏi:
- Ngươi làm trò gì vậy?
Vi Tiểu Bảo sửng sốt, chợt tỉnh táo lại đáp:
- Muốn làm Hoàng đế nhất định phải đánh nhau.
Tô Phi á ngơ ngác hỏi:
- Đánh ư? Đánh với ai?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dĩ nhiên là đánh mụ điếm già nước La Sát.
Tô Phi á nghe gã nói mấy lần "mụ điếm già La Sát" mà không hiểu ba chữ "mụ
điếm già" là nghĩa gì? Nàng toan hỏi lại thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Tên đội trưởng ở Hỏa thương doanh chạy vào phòng túm ngực Vi Tiểu Bảo,
nói lý la lý lố một hồi rồi lôi gã ra ngoài.
Binh một tiếng! Cửa phòng đóng sập lại.
Tên đội trưởng vung chân phải đá vào đít Vi Tiểu Bảo một cước thật mạnh.
Hắn nổi lên tràng cười hô hố, vung chân đá phát thứ hai.
Vi Tiểu Bảo tức quá đột nhiên lộn người đi một vòng, nhẩy xổ lại cưỡi lên cổ
tên đội trưởng.
Chiêu thức này là một trong "Cứu mệnh tam kỳ chiêu" mà gã đã được Hồng
phu nhân truyền thụ cho.
Đòn đánh của Vi Tiểu Bảo chưa luyện được thuần thục mà đem ra đối phó
với những tay cao thủ võ học thì chẳng thấm thía gì, nhưng tên đội trưởng La Sát
mù tịt về võ công của Trung Quốc, nên chân tay Vi Tiểu Bảo hãy còn quờ quạng
vụng về mà vẫn đắc thủ.
Vi Tiểu Bảo chí hai ngón tay vào cặp mắt tên đội trưởng, lớn tiếng quát:
- Đừng cử dộng... Tròng mắt... Chết ngay!
Gã không biết nói câu "Ngươi mà nhúc nhích là ta móc tròng mắt ra đó" bằng
tiếng La Sát nên chỉ nói mấy tiếng "Đừng cử dộng... Tròng mắt... Chết ngay".
Tên đội trưởng bản tính thông minh hiểu được ngay. Hắn kinh hãi không dám
cử động.