Trọng sinh chu chỉ nhược - Chương 14-15

Chương 14: Biệt Vô Kỵ phó Vũ Đang sơn (chia tay Vô Kỵ, đến núi Võ Đang)

Qua hai khắc, cha rốt cuộc cũng xuất hiện trên mặt nước, tay cầm túi da trâu trèo lên thuyền, trở vào phòng thay quần áo. Ta đã sớm biết bên trong túi là gì, nhưng vẫn giả vờ làm một tiểu cô nương tò mò nhìn ngắm cái túi. Trong khoang, đám người Trương Tam Phong thấy túi da không lớn, sẽ không đựng được bao nhiêu thứ nên cũng không chú ý.
Cha thay quần áo xong trở ra, thấy ta đang cầm cái túi xem xét không ngừng, không khỏi cười nói: “Đó là di vật mẹ con để lại, nếu muốn thì cứ lấy ra nhìn cho kỹ, không cần ngượng ngùng, bên trong đều là của con, tương lai cũng sẽ mang theo, mau lấy ra xem đi!” Cha khó có cơ hội buông được gánh nặng, về sau có thể an cư lạc nghiệp không cần lo lắng giặc Nguyên đuổi giết.
Ta dĩ nhiên biết bên trong có những gì, nhưng thấy Trương Vô Kỵ cùng Chu Thừa Chí đều hào hứng nhìn cái túi, bỗng nhiên nghĩ đến trong truyện có một đoạn Trương Vô Kỵ bởi vì trên người không có tiền, trên đường đưa Bất Hối đến đỉnh Quang Minh thiếu chút nữa bị ác nhân ăn thịt, không khỏi trong lòng thương cảm. Trương Vô Kỵ tuy là kẻ mềm lòng, lại đa tình nhưng không thể phủ nhận hắn là người tốt.
Ngẫm ra thì hắn cũng gặp phải không ít đau khổ, tình đầu lại không may yêu phải nữ nhân như Chu Cửu Chân. Không may nối tiếp không may, Trương Vô Kỵ lại một mình lớn lên trong sơn cốc hoang vắng, không có trưởng bối dạy dỗ, tâm tình vẫn khờ dại, có thể thấy tính cách hắn cũng quả là thiên tính nhân hậu. Nếu là người khác, trước bị Chu Cửu Chân[8] lừa gạt tình cảm, sau lại bị Chu Trường Linh đuổi giết, bị đối xử như vậy mà vẫn không nhẫn tâm giết hắn, Chu Trường Linh[9] bị nhốt ngoài vách đá mấy năm cũng là Trương Vô Kỵ cho hắn đồ ăn thức uống mà giữ được tính mạng.

Chu Trường Linh tại vách đá dầm mưa dãi tuyết năm năm, lại không biết hối cải. Thiện ác có báo ứng, kết quả Vô Kỵ vừa rời khỏi sơn cốc, Chu Trường Linh tham lam võ công mù quáng chui vào sơn động, càng liều mạng lại càng chui sâu, rốt cuộc lùi không được tiến không xong, chết kẹt trong thông đạo, ngoài dự đoán của mọi người.
Nghĩ đến Trương Vô Kỵ tuổi còn nhỏ mà gặp nhiều gian nan, cha mẹ bị võ lâm bức tử, thân bị hàn độc tra tấn, đối mặt với bọn ác nhân ăn thịt người cũng không sợ hãi, tâm địa hiệp nghĩa, người như vậy quả thực rất khó mà chán ghét hắn được. Còn Chu Thừa Chí, Thường Ngộ Xuân là kẻ thô lỗ, có lẽ sẽ không cho hắn tiền tài phòng thân, có thể nghĩ rằng một đứa trẻ cũng không cần tiêu tiền đi.
Nghĩ vậy lòng ta đã có quyết định, đem những thứ trong này cho bọn hắn dùng cũng tốt, nhìn vào trong khoang thuyền, không thẹn thùng hào phóng nói: “Cha, ta mở ra xem đồ của mẹ là gì.” Nói xong vào bếp lấy dao đem túi mở ra, thấy bên trong vẫn là cái hộp cũ hai năm trước ta đã thấy.
Ta cười, khẽ liếc xem phản ứng của mọi người, thấy Trương Tam Phong cùng Thường Ngộ Xuân vẫn là không để ý đến, cha nhìn ta cười cổ vũ, hai cậu bé lại nhìn cái hộp vẻ tò mò. Lòng ta cười thầm, nhất định sẽ làm bọn hắn chấn động, tay mở cái hộp ra.
Chỉ cảm thấy trong hộp phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ, cái hộp cũ kỹ nhưng trên mặt tràn đầy một lớp châu báu trang sức cùng vàng lá. Ta làm bộ vui mừng, đem châu báu lấy ra xem, mọi người cũng không khỏi tò mò cũng tiến lên nhìn, chỉ thấy trên tay ta là trân châu lớn nhỏ, một khối dương chi bạch ngọc đã được điêu khắc thành hình bàn tay cùng một viên đông châu to bằng nắm tay đứa trẻ.
Thường Ngộ Xuân cười một tiếng nói: “Thực không nghĩ rằng một thuyền gia nghèo túng lại có từng ấy hi thế trân bảo. chừng này châu báu vàng bạc, thuyền gia còn cần phải chèo thuyền mưu sinh sao?”
“Những thứ này lão tiểu nhân cũng là lần đầu tiên nhìn đến, là tài sản gia nghiệp của mẫu thân nha đầu còn chưa bị Thát tử cướp mất, đáng tiếc Thát tử tham lam, vì gia nghiệp này hại cho nhà tan người chết. Những thứ này là mẫu thân để lại cho Chỉ Nhược, tiểu lão nhân không có bản lãnh gì, nữ nhân vẫn là nuôi lớn lên, sau đó tài sản này đem trả lại hết cho nó.” Cha nhìn đống châu báu, tâm không tham lam, chỉ là trong lúc xúc động suýt chút nữa làm lộ ra thân thế của ta.
Trương Tam Phong vuốt râu, bình thản nói: “Giang sơn này vốn là của người Hán chúng ta, Thát tử càn rỡ rồi cũng phải cút về thảo nguyên đại mạc của bọn chúng, Trung Nguyên rồi sẽ đến lúc thái bình. Tiểu cô nương mau dọn đồ đạc lại đi, hừng đông chúng ta sẽ đi.”
“Vâng, lão đạo trưởng, chừng này có đủ cho cha mua nhà cùng ruộng không ạ? Con không nghĩ mình cần dùng đến, chỉ muốn giúp cha ngày ngày được sống thật tốt không cần vất vả.” Ta trước đề cập một chút, cha trời sinh không có khiếu ăn nói, sau lời này khẳng định sẽ không nói gì, đợi sau này đến núi Võ Đang, ta còn có cớ dùng số của cải này tậu nhà tậu ruộng.
Quả nhiên cha chỉ nghiêm mặt lắc đầu, cũng không nói gì, ta cười ôm chiếc hộp trở về phòng nhỏ của mình. Nằm suy nghĩ một lát, ta lại trở dậy, lấy trong hòm quần áo hai cái túi vải, đem vàng lá chia thành ba phần, chính mình cất đi một phần, hai phần còn lại cho vào hai túi, lại để thêm mấy hạt trân châu, chuẩn bị ngày mai chia tay sẽ âm thầm đưa cho hai người bọn họ.
Trời vừa sáng, Trương Tam Phong, cha và ta chia tay Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ từ khi cha mẹ chết coi Trương Tam Phong như ông nội, thấy bỗng nhiên phải rời đi không khỏi lệ rơi như mưa.
Trương Tam Phong đem Trương Vô Kỵ đặt vào tay Thường Ngộ Xuân, lòng cố không lo lắng, nhẹ nhàng nói: “Vô Kỵ, sau này chữa khỏi bệnh Thường đại ca sẽ đưa cháu về Võ Đang. Cháu ngoan, chỉ mấy tháng thôi, không cần đau lòng.”
Trương Vô Kỵ ở trong lòng Thường Ngộ Xuân nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Thường Ngộ Xuân bình thường hào sảng nhưng ở giờ khắc chia ly này cũng không biết nói gì, đành ôm Trương Vô Kỵ thật chặt, hướng Trương Tam Phong cúi đầu từ biệt rồi bước đi.
Trương Tam Phong, cha, ta cùng Tiểu Thừa Chí nhìn bọn họ rời đi, Thừa Chí bỗng lớn tiếng gọi: “Trương ca ca, huynh phải dưỡng bệnh thật tốt, ta ở trên núi Võ Đang chờ huynh trở về, chúng ta sẽ cùng nhau học võ.”
Trương Vô Kỵ nghe xong lời Thừa Chí, trong lòng Thường Ngộ Xuân quay đầu lại nhìn chúng ta, trong mắt lại ứa lệ. Ta ước lượng đến một khoảng cách không xa lắm nhưng đủ để Trương Tam Phong không nghe được thanh âm, vội vã hướng bọn họ chạy đến. Trương Tam Phong cùng cha nghĩ rằng ta lưu luyến muốn đi cáo biệt cũng không ngăn cản ta chạy đi.
Thường Ngộ Xuân người đang trọng thương nên đi cũng không nhanh, rất nhanh liền bị ta đuổi kịp, ta giả bộ thở gấp nói: “Thường thúc thúc đợi cháu với!”
Thường Ngộ Xuân nghe thấy tiếng ta liền dừng bước, ta nhìn hắn cười, tiến đến cạnh Trương Vô Kỵ, một bên đem túi vải nhét vào ngực hắn, một bên nhỏ giọng nói: “Tiểu tướng công, cha thường nói ra khỏi cửa không có tiền nửa bước khó đi, cũng không biết thần y nơi đó như thế nào, túi này là ta tặng ngươi để phòng thân, ngươi về sau hãy sống thật tốt!” Nói xong không nhìn thái độ của bọn họ liền đã quay trở về.
Thường Ngộ Xuân ha ha cười to hai tiếng, nói với Trương Vô Kỵ: “Tiểu cô nương này đến là cẩn thận, đối với ngươi cũng thật tốt, ngay cả của cải trang sức của mình cũng đem tặng cho ngươi.” Thường Ngộ Xuân không câu nệ gì trêu chọc hắn thẳng thừng, không để ý đến việc hắn vẫn còn nhỏ cười đùa trêu cợt, khiến Trương Vô Kỵ sắc mặt đỏ bừng, không khỏi quay đầu lại nhìn thân ảnh nho nhỏ phía xa, chỉ thấy ta không ngừng quay đầu lại vẫy vẫy tay, mãi cho đến lúc mọi người đã đi khuất sau một rừng dương liễu, lúc này mới không nhìn thấy thân ảnh họ nữa.
Chia tay Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ, ta cùng cha đi theo Trương Tam Phong hướng núi Võ Đang đi tới, trên đường nhiều lần gặp phải Mông Cổ Thát tử gây tội ác, tàn sát Hán nhân, so với bên sông Hán Thủy còn loạn hơn, Thừa Chí, ta và cha đều bị dọa đủ. Kiếp trước ta sống ở thời bình, làm sao gặp phải cảnh máu chảy đầu rơi như vậy? Xem trong phim ảnh, mọi chết chóc tử vong đều là giả không chân thật như vậy, khắp nơi đều là gãy chân cụt tay, xác chết không đầu.. nói rằng xác chết ngổn ngang khắp chốn cũng không sai.
Nghe Trương Tam Phong kể lúc này triều chính hỗn loạn, dân chúng nổi dậy khắp nơi, đại thần Mông Cổ muốn giết người Hán, đương triều ban ra một cái lệnh vô cùng độc ác, khắp thiên hạ giết hết những người họ Trương, Vương, Lưu, Lý, Triệu. Hán nhân có bốn họ Trương, Vương, Lưu, Lý đông người nhất, mà họ Triệu là họ Tống hoàng tộc, năm họ này chết hết, Hán nhân nguyên khí tất đại thương.
Ta nhớ lại trước đây học lịch sử thầy giáo từng nói về thời kỳ lịch sử này, nhưng ta bởi vì không thích triều Nguyên nên không nghe cẩn thận, nhưng cũng biết rằng người trong năm họ này ra đầu hàng nhà Nguyên và làm quan cũng không ít, sau có người xin với hoàng đế mới trừ đi được cái lệnh độc ác tàn ngược này, thế nhưng người chết cũng đã nhiều không kể xiết.
Càng không nghĩ rằng mình lại đến thời Nguyên mạt này, người Mông Cổ vẫn đang không ngừng tàn sát người Hán, trong thiên hạ người năm họ đó rất nhiều, bọn chúng chẳng những đã chiếm hết giang sơn người Hán, ngay cả người Hán cũng giết không tha, lại còn đem người chia thành bốn đẳng cấp, người Hán xếp ở bậc thấp nhất, ngay cả nô lệ cũng không bằng, thật sự đáng chết, ta tới thời đại này lần đầu tiên trong lòng nảy sinh sát khí.
Chỉ ngắn ngủi trong hai mươi ngày, ta trải qua ác mộng chưa từng có trong đời, lần đầu tiên chứng kiến sinh mệnh con người lại yếu ớt rẻ rúng đến như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, nhớ thời hiện đại, ta từng oán hận Nhật Bản phát xít vì bọn chúng đã giết hại mấy chục vạn người Trung Quốc, nhưng ở thời đại này, Mông Cổ Thát tử bọn chúng đã sát hại không chỉ mấy chục vạn người.
Nghĩ lại truyện lúc sau Triệu Mẫn cùng Thành Côn còn bố trí thiết kế cho võ lâm Trung Nguyên sát hại lẫn nhau, sáu đại phái trừ cao thủ ra thì bị nàng giết sạch, ngay cả Trương Tam Phong còn bị nàng phái người ám toán trọng thương suýt chết. Quận chúa Mông Cổ Triệu Mẫn này lại có thể nhìn đến Hán nhân, hai tay dính đầy máu như nàng nếu không phải thích Trương Vô Kỵ Trương giáo chủ uy phong võ công tuyệt thế, nàng nhất định cũng giống như Thát tử khác, tàn ác sát hại năm họ người Hán Trương, Vương, Lưu, Lý, Triệu.
Rốt cuộc cho đến khi tới núi Võ Đang, lòng ta đối với Thát tử đã vô cùng căm ghét. Nơi này không phải ở hiện địa mà hô hào đại đoàn kết, nơi này là xa hội lạc hậu thời Nguyên, cho dù trước kia từng đọc truyện xem phim đến đoạn Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn diễn màn tình ái Romeo và Juliet, nhưng hiện tại, ta không thể tưởng tượng ra được cái dạng cảm tình gì có thể khiến cho Trương Vô Kỵ có thể bỏ qua dân tộc đại nghĩa cùng mối thù hai vị sư bá sư thúc bị hại mà một lòng yêu Triệu Mẫn.
Cùng nàng sống phiêu du tự tại? Thực không dám tưởng tượng a! Ta sau rốt cuộc không ưa nổi mối tình Trương Triệu này. Những người khác, ta cảm thấy Tiểu Chiêu cũng rất tốt, nàng so với Triệu Mẫn hẳn là còn yêu Trương Vô Kỵ hơn, Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác, Thù Nhi hai người yêu Trương Vô Kỵ khi hắn còn đang hoạn nạn, Tiểu Chiêu yêu hắn khi hai người đồng sinh cộng tử, chỉ có Triệu Mẫn là khi Trương Vô Kỵ võ công đại thành, lại là giáo chủ Minh giáo uy phong lẫm liệt mới động tâm.

Chương 15: Võ Đang ngũ hiệp phong thái dương

May mắn là chúng ta đi theo Trương Tam Phong, được ông ta bảo vệ, cuối cùng cũng bình an tới chân núi Võ Đang. Trên núi tùng bách cổ thụ tầng tầng lớp lớp mọc thành rừng che kín những gì bên trong. Tống Viễn Kiều cũng đã sớm mang theo bốn sư đệ chờ Trương Tam Phong dưới chân núi. Ta từ trước vốn rất thích hình tượng Võ Đang thất hiệp trong truyền thuyết, giờ phút này có thể nhìn thấy con người thật bằng xương bằng thịt của họ quả thực cảm thấy rất hứng thú, đáng tiếc là Trương Thúy Sơn đã không còn, Du Đại Nham lại đang mang thương tật không tiện đi lại, bằng không có thể ngắm đầy đủ hết Võ Đang thất hiệp quả thực rất tuyệt.
Mắt ta vốn tinh tường, từ xa đã nhìn thấy sáu người mang theo môn nhân đệ tử đứng đằng kia. Đứng trước nhất là một người thư sinh râu dài tầm tuổi trung niên, dáng người cao gầy khí độ nho nhã, quần áo bay lượt phượt trong gió. Trong sách đánh giá ông ta phật diện từ tâm, phong phạm ôn văn nho nhã, người khác có việc cầu ông ta luôn cố hết sức giúp đỡ.
Tống Viễn Kiều tính tình ổn trọng, khiêm tốn hòa ái, tuân tuân nho nhã, rất có phong phạm quân tử, võ công cao cường, xử sự lại hợp tình hợp lý, trên giang hồ danh tiếng và địa vị cao vô cùng, địa vị ngang với chưởng môn một môn phái. Đáng tiếc, con trai là Tống Thanh Thư lại bị Trần Hữu Lượng dụ dỗ lừa gạt trở thành phản đồ, giết sư thúc, phản bội sư môn.
Nghĩ lại kết cục truyện Trương Vô Kỵ có thể cùng Triệu Mẫn quy ẩn, nhưng còn Tống Viễn Kiều, đối mặt với nghịch tử đau khổ bao nhiêu, chỉ có thể cả đời nghiên cứu Thái Cực công pháp, lấy khổ luyện võ công an ủi chính mình, cả phần đời còn lại yên lặng thống khổ. Mạc Thanh Cốc và Tống Thanh Thư đều chết, ông ta rốt cuộc không thể thoát ra khỏi ám ảnh. Bất quá hiện tại không có Chu Chỉ Nhược lợi dụng, Tống Thanh Thư dù bụng dạ có hẹp hòi hay không nhưng không có Trương Vô Kỵ trở thành tình địch lợi hại, hẳn cũng có thể yên ổn trở thành một đại hiệp của Võ Đang.
Du Liên Châu là nhị đệ tử của Trương Tam Phong, trong truyện xuất hiện khá ít, có thể nói là không để lại ấn tượng gì, sự thật quả là không phải bình phàm. Chỉ thấy thân hình cao lớn, sắc mặt ngăm đen, không để râu, vẻ mặt nghiêm nghị, y phục gọn gàng, lưng đeo lợi kiếm, nhớ trong truyện miêu tả người này bề ngoài nghiêm túc, nội tâm nhiệt tình, tính cách ung dung, lý trí ổn trọng bình tĩnh, võ công so với các sư huynh đệ có thể coi như cao nhất, sau lại kế thừa ngôi vị chưởng môn phái Võ Đang.
Kế bên Du nhị hiệp là Trương tứ hiệp Trương Tùng Khê, dù ở trong Ỷ Thiên Đồ Long ký là một vai không quan trọng, nhưng người hiện đại lại biết đến ông ta nhiều nhất, bởi vì chính ông ta là người đã đem nội gia quyền pháp Võ Đang truyền lại cho đời sau, làm cho nhiều thế hệ có thể được chứng kiến võ học kỳ tích, cao thủ phong phạm.
Trong truyện miêu tả Trương Tùng Khê đứng đắn ung dung như nhà nho, đối người kính cẩn, nói người này ít nói nhưng cũng là người chính trực hữu dũng, trên kính sư tôn huynh trưởng, dưới dạy dỗ các sư đệ, tư chất võ học cũng rất tốt, xếp kế sau Du Liên Châu hai bậc, lấy cơ trí thiện ứng biến mà nổi danh trên giang hồ.
Lại đến người tiếp theo, chính là đại danh đỉnh đỉnh tình lang đa tình n Lê Đình. Võ Đang thất hiệp bảy người, võ công tính cách bất đồng, Tống Viễn Kiều nhân ái, Du Liên Châu nghiêm nghị, Du Đại Nham tinh anh, Trương Tùng Khê cơ trí, Trương Thúy Sơn nho nhã, Mạc Thanh Cốc thẳng thắn, yếu đuối nhu nhược nhất là n Lê Đình xếp thứ sáu. n Lê Đình đối người nhiệt tình, xử sự lại không có chủ ý, thường nghe theo lời sư huynh, vấn đề nào giải quyết không được thường tìm cách trốn tránh.
n Lê Đình đứng đằng kia dung mạo tuấn tú, chỉ là hiển lộ vài phần yếu đuối nhu nhược, khí thế không lại được với mấy vị sư huynh đệ, theo như cách nói của hiện đại thì rất có bộ dáng tiểu thụ, rất ưa nhìn, hấp dẫn ánh mắt người khác. Tuy tính tình yếu đuối, nhưng đối với võ lâm hiệp nghĩa cũng rất kiên trì, đối xử với thân nhân bằng hữu thật tâm thật dạ, chỉ là trong chuyện tình cảm cũng yếu đuối, một lần bị tổn thương liền ủy mị mãi không thoát ra nổi.
Trong truyện, Kỷ Hiểu Phù cùng hắn có hôn ước, nhưng Kỷ Hiểu Phù lại yêu Dương Tiêu, sinh được một con gái, vậy là hiện tại con gái nàng cũng đã sáu bảy tuổi. Tình cảm dĩ nhiên đáng quý, nhưng lại rất ích kỷ, Kỷ Hiểu Phù giấu n lê Đình lâu như vậy cũng không giải trừ hôn ước làm hắn sau này phải khổ sở, cho đến sau này Diệt Tuyệt sư thái giết Kỷ Hiểu Phù, n Lê Đình lúc nào cũng bị oán hận khổ sở giày vò, sau này gặp Dương Bất Hối lại thương tâm.
Đứng cuối cùng là Mạc thất hiệp Mạc Thanh Cốc nổi tiếng chính trực ngay thẳng, chỉ thấy hắn có vẻ như mới hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt như bạch ngọc, mày kiếm mắt sáng, thân như ngọc thụ mặc một bộ y phục màu trắng, lưng đeo trường kiếm, một thân tiêu sái phong độ, là người trẻ tuổi nhất trong thất hiệp, giống như một thiếu niên nhưng tính cách lại sớm trưởng thành. Ta ngắm một lát, thật sự là thưởng tâm duyệt mắt, không khỏi cảm thấy đáng tiếc, một thanh niên ưu tú như vậy nhưng lại chết trong tay tiểu tử Tống Thanh Thư, thật sự đáng tiếc. Chết rất oan uổng, bởi vì hắn muốn giáo huấn tiểu tử đó, khi định đến thăm bệnh Chu Chỉ Nhược lại bắt gặp cảnh Tống Thanh Thư và nữ đệ tử Nga Mi quần áo xộc xệch, dù bị Trần Hữu Lượng đánh lén nhưng cũng là do Tống Thanh Thư gián tiếp giết chết, thật sự là chết rất oan, xem ra làm người cũng không thể quá thẳng.
Ta trong lòng còn đang bình phẩm thì bọn họ đã tiến lên, hành lễ trước Trương Tam Phong, đón chúng ta hướng Tử Tiêu Cung trên núi mà đi. Trương Tam Phong đã thương lượng với cha ổn thỏa, dưới chân núi chiến loạn không yên lắm, cha con ta chỉ sợ cuộc sống không ổn, cũng may trên núi còn có đất hoang, giờ trước tiên chúng ta ở trong phái làm khách mấy ngày, đợi ông ta phân phó đệ tử giúp chúng ta dựng một căn nhà, khai khẩn mấy mẫu ruộng rồi tính, bởi vì ở ngay cạnh phái Võ Đang, an toàn hẳn là không thành vấn đề.
Cha mấy lần từ chối, bất đắc dĩ Trương Tam Phong lấy cớ cha tuổi đã lớn không thể cự tuyệt, cha lại ăn nói không tốt, đành phải y theo. Ta nghĩ cũng không sao, dàn xếp xong mọi thứ có thể tự trồng trọt chăn nuôi, có chút gì đó tặng cho họ cũng gọi là báo đáp ân thu lưu chiếu cố.
Ta cùng cha ở trên đường mua đồ ăn lương thực đầy đủ, trên đường trang sức ta cũng đem bán, đủ để cho ta cùng cha cơm áo tám năm mười năm không cần lo lắng. Bất quá cha vốn chăm chỉ làm lụng là không muốn đụng đến số vàng bạc ấy, cho nên ta bất đắc dĩ phải chậm rãi kiên trì thuyết phục ông. Một đêm khi còn đang trong cuộc hành trình, ta thừa dịp mọi người ngủ say lặng lẽ đem một ít vàng bạc cho Chu Thừa Chí, ngày sau nếu có ai biết cũng chỉ nghĩ rằng đó là của Thường Ngộ Xuân cho nó, không biết sau này cha biết ta đem vàng lá cho Trương Vô Kỵ sẽ nghĩ thế nào.
Vừa đi vừa ngắm phong cảnh Võ Đang sơn, nghe Trương Tam Phong nói mới biết núi Võ Đang lớn như thế nào. Hơn nữa trên núi không chỉ có mình phái Võ Đang, còn có không ít đạo quan, hương khói cường thịnh, xung quanh hàng quán nhàn trọ cũng rất đông đúc, ta nhớ kỹ về sau thiếu thứ gì thì có thể xuống đây mua.
Ở thời hiện đại, hiểu biết của ta về Võ Đang sơn không nhiều lắm, cũng chỉ biết sơ rằng núi Võ Đang thuộc tỉnh Hồ Bắc, thời Bắc Tống cũng đã là thánh địa đạo giáo nổi tiếng thiên hạ. Phạm vi hơn tám trăm dặm, phía đông giáp thành Tương Dương, phía tây dựa vào Xa thành, phía nam là rừng rậm bát ngát, phía bắc sông núi đan xen.
Núi Võ Đang không chỉ có phong cảnh thiên nhiên đẹp, mỗi ngọn núi đều có rừng bao phủ, tổng cộng có bảy mươi hai ngọn, ba mươi sáu nham thạch, hai mươi bốn khe suối.. lấy ngọn Thiên Trụ Phong làm trung tâm, các ngọn núi khác bao bọc xung quanh tạo nên cảnh quan diễm lệ, núi non cung điện đan xen nhau tuyệt đẹp, được xưng là đệ nhất thắng cảnh, thiên hạ đệ nhất tiên sơn.
Trương Tam Phong kể rằng núi Võ Đang non cao hiểm trở, bởi vì trên núi có rất nhiều loại dược vật quý hiếm cho nên thường xuyên có người lên núi hái thuốc. Ở đỉnh Thiên Trụ Phong, phía sau có một mảnh rừng rất cổ quái, có xà trùng rắn rết, mãnh thú dã vật quái dị, ra vào phải cẩn thận.
Dọc đường đi ta nhìn ngắm hoa cả mắt, còn tưởng rằng phái Võ Đang là một đạo quan thanh tĩnh, đến rồi mới biết rằng không phải, cả Võ Đang sơn cổ kiến trúc đàn quy mô bề thế hoành đại, khí thế hùng vĩ, cứ năm dặm lại có một am, mười dặm một cung, kiến trúc điêu khắc tinh tế hoa mĩ. Lầu thai ẩn tôn quý, mỗi nơi đều là kỳ quan, tuy nói là cảnh đạo gia thế nhưng đẹp như tiên sơn quỳnh các.
Quy mô thực lớn, Kim điện, Tử Tiêu cung, Trì Thế huyền nhạc, Thạch Bài phường, Nam Nham cung, Ngọc Hư cung ở sau cùng, mà Tử Tiêu cung chính là nơi ở chính của những người trong phái. Cung điện trong núi, đạo viện, đình thai, lầu các dọc ngang, trải rộng, phong loan u các, tồn tại ngàn năm, đón gió mưa mà không sợ, nghênh giông bão không tổn, như năm tháng không trôi, có thể nói là kỳ tuyệt chốn nhân gian.
Tiên cảnh có tiên ở, đời sau được biết trên núi có tám cung, hai quán, ba mươi sáu am, bảy mươi hai miếu đá, ba mươi chín cầu..
Trải qua dọc đường mỏi mệt, phái Võ Đang tất cả mọi người khinh công cao cường, “Thê Vân Túng”[10] càng nổi tiếng giang hồ, đi trên núi đều không có vấn đề gì, nhưng cha ta vốn cũng đã có tuổi, xương cốt không được tốt như vậy, hoàn toàn nhờ vào Trương Tam Phong giúp đỡ, ta tuy cố gắng cũng có thể cùng đi như bọn họ, nhưng cũng chẳng muốn làm cho mọi người chú ý, đành nhờ Mạc Thanh Cốc cõng mang đi.
Xế chiều cuối cùng mọi người cũng đến được Tử Tiêu cung. Tử Tiêu cung nằm đón gió, phía sau dựa vào vách núi, có phía trước có thể nhìn thấy núi non trùng điệp, rừng già, thác nước.. Bên phải có hang động, bên trái cố hồ nước như một viên ngọc quý. Rừng núi xung quanh quây quần tạo thành cảnh lưỡng long tranh châu.
Phái Võ Đang có thể tọa lạc ở nơi như thế này có thể thấy được kỳ thật thực lực bất phàm. Tiến vào trong điện, chỉ thấy cả tòa chia thành năm gian, đèn nến rực rỡ, quang hoa sáng rọi, phù điêu song long tranh châu, các họa tiết điêu khắc hoa lá động vật hình thái sinh động uyển chuyển. Trong điện ánh sáng rực rỡ khiến cho mọi vật đều như tỏa sáng.
Tử Tiêu điện, Long Hổ điện, Thập Phương đường, Đông cung, Tây cung.. quây quần tạo thành một quần thể kiến trúc tuyệt thế. Tiền điện cao lớn hoành tráng, điêu lan trọng nhiễu, hùng vĩ vô cùng. Trong điện có Ngọc Hoàng, Thực Vũ, Linh Quan, tượng chư thần, hình dáng sinh động, điêu khắc tinh xảo khéo léo. Hậu điện mái ngói vươn cao, tú nhã thanh lệ, sánh cùng Tử Tiêu điện tỏa sáng rực rỡ trong nắng.