Tiên Luyện Chi Lộ - Quyển 3 - Chương 211

Chương 211: Bảo vật trấn sơn!
Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn
Sưu Tầm by: Kill_Loves --- 4vn

Khi Trương Hằng mở to ánh mắt như thần linh của hắn, trong lòng Cực
Kiếm Chân Nhân không khỏi run lên, sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Trương Hằng mặt không cảm tình, ánh mắt lạnh lùng như băng, khoảng khắc
như tiến vào một loại trạng thái kỳ dị nhìn thấu hết thảy thế gian.

Tuy rằng Thần Linh Nhãn chỉ là một loại thần thông phụ trợ. nhưng uy
năng ẩn chứa trong đó không thể xem thường, thậm chí có khi xoay chuyển
toàn cục. Tiếc nuối duy nhất, đó là Trương Hằng còn không thể chân chính
nắm giữ loại thần thông này. cũng không thể nháy mắt khởi động trong
Thời điểm chiến đấu.
- Không xong, hắn bắt đầu phản kích...
Trong lòng nữ tử áo trắng họ Nhiếp vừa động, sắc mặt hiện vẻ kinh ngạc, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm không rời Trương Hằng.

Trương Hằng ở trước mặt vào lúc này, bất cứ người nào ở đây cũng có cảm giác đáy lòng phát lạnh.

Khi ánh mắt Trương Hằng đảo qua bên này. nữ tử áo trắng họ Nhiếp cùng
nam tử áo gấm đều sinh, ra một loại cảm giác bị nhìn thấu.
"Thần Linh Nhãn cũng không phải vạn năng..."
Khi Trương Hằng nhìn về phía Cực Kiếm Chân Nhân, phát hiện trên người
đối phương có một lực cản rất mạnh khiến cho mình không thể nào hoàn
toàn nhìn thấu đối phương.

Chẳng qua dù là thế, Trương Hằng cũng có thể nhìn khái quát hư thực của Cực Kiếm Chân Nhân.
" Thực lực của mình hiện giờ quả thật là không thể chống lại người này."
Ánh mắt Trương Hằng cũng nhanh chóng lướt qua những người ở đây. nhận rõ ràng thực lực cao thấp của các tu sĩ này.

Không ngờ tới, Trương Hằng phát hiện hai tu sĩ Kết Đan KỲ khác ở trong đó, thực lực đều ngang với lão giả họ Sài trước đó.

Ánh bạc chợt lóe, Trương Hằng hiểu rõ hiện trạng của mình, liền lập tức
quan sát lao tù lóng lánh ánh vàng bao vây hắn. Vừa nhìn, trong lòng
Trương Hằng không khỏi kinh hãi.

Lao tù ánh kim này còn có ẩn
chứa vô số kiếm quang màu vàng nhỏ bé! Những kiếm quang nhỏ bé này căn
bản không thấy được bằng mắt thường, cho dù dùng thần thức, không quan
sát ti mỉ, sẽ rất dễ bỏ sót.

Kiếm quang thể tích nặng nề to
lớn. phạm vi uy hiếp sẽ nhỏ đi, còn vô số những kiếm quang nhỏ bé ân
giấu này mới là uy hiếp lớn nhất.
"Đáng chết, lại không có kẽ hỡ nào?"
Quan sát một lúc. Trương Hằng cho ra kết luận như thế.
Những kiếm quang màu vàng nho nhỏ này phủ kín bổn phương tám hướng lao tù màu vàng, bao bọc không lọt một giọt nước.

"Nhất định là mình bỏ sót chỗ nào, nhìn kỹ lại..."
Trương Hằng vô cùng tỉnh táo. quan sát ti mỉ lao tù màu vàng này lần
nữa. Cực Kiếm Chân Nhân thấy bộ dạng của Trương Hằng, sao còn không biết
đối phương đang đánh chủ ý gì?
- Ngươi đã không biết phối hợp như thế. vậy thì đừng trách bần đạo vô tình.
Trên tay Cực Kiếm Chân Nhân bấm mấy pháp quyết, kim quang lóe ra trên người, không khí xung quanh liên tục dao động.
- Thu!
Cực Kiếm Chân Nhân khẽ hô một tiếng, liền thấy tù lao màu vàng kia bắt đầu từ từ co rút lại.
- Hừ. ngươi đang chột dạ, sợ không nhốt được ta?
Trương Hằng cười lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt lóe ra ánh bạc lại đang tỉ mỉ quét tìm kẽ hở tồn tại trên tù lao màu vàng này.
- Đom đóm đời so ánh trăng, lãng phí Thời gian của bần đạo.
Cực Kiếm Chân Nhân tự nhiên là sợ đêm dài nhiều mộng.

vốn sau khi dự định bắt giữ Trương Hằng. sẽ tiến hành một phen tra
khảo, nhưng thấy đối phương bày ra thần thông Thần Linh Nhãn, trong lòng
mơ hồ bắt đầu lo lắng.

Đối mặt với tù lao màu vàng không ngừng co rút, trong lòng Trương Hằng cũng sinh ra vài phân áp lực.
Hắn tin tưởng, nếu sử dụng Pháp bảo đỉnh cấp có lẽ sẽ đánh phá tầng phòng ngự này.

Nhưng Pháp bảo đỉnh cấp là tồn tại quý hiếm cỡ nào. nếu như lộ ra thứ này. sợ rằng sau này sẽ phái rụt đuổi mà trốn qua ngày.

Một kiện Pháp bảo đỉnh cấp liền có thể dẫn đến đại chiến giữa hai siêu
cấp đại phái ở Triệu quốc, Trương Hằng chỉ là một cái tu sĩ không có tu
vi đứng đầu. nếu có được Pháp bảo như thế. nhất định sẽ dẫn tới các lão
quái Nguyên Anh Kỳ ngấp nghé.

Nếu như sử dụng Hư Không Hỏa
Diễm, cũng có thể phá vỡ phòng ngự xung quanh. Nhưng thể tích Hư Không
Hỏa Diễm chỉ có một mánh nhỏ như thế. mở ra khe hở cũng chỉ đủ cho hắn
vươn ra một cái đâu.
"Lẽ nào cái pháp thuật giam người này không có một chút sơ hở hay sao?"
Hai mắt Trương Hằng chợt lóe ánh bạc. liên tục quan sát.

Đúng lúc này, tù lao màu vàng xoay tròn xung quanh cũng sắp chạm tới thân thể hắn.
"Những kiếm quang màu vàng hơi lớn một chút, dường như có liên hệ gì đó với nhau..."
Cả người Trương Hằng rơi vào một trạng thái kỳ dị.

Tốc độ Thời gian trôi đi dường như chậm lại vô số lần hết thảy mọi thứ,
kể cả không khí đang lưu động, kiếm quang lóe lên. đều hiện ra rõ ràng
trước mặt hắn.
"Những kiếm quang màu vàng nhỏ hơn đều chớp tắt xung quanh kiếm quang màu vàng lớn hơn sẽ không rời khỏi phạm vi của nó...."
"Kiếm quang màu vàng lớn hơn chính là khung xương của lao tù này...."
"Như vậy những điểm giao tiếp của kiếm quang màu vàng.
Ánh mắt lóe ánh bạc của Trương Hằng Bỗng run lên. hai tay chỉ ra. dùng một tốc độ làm người ta hoa mắt liên tiếp chỉ ra.

Đúng lúc này, lao tù màu vàng gần như đã đán sát người hắn.
Phốc Phốc phốc...
Trương Hằng chỉ ra một cái. lao tù màu vàng lập tức bị chọc ra một cái lỗ thủng.
- Cái gì...
Nhìn Trương Hằng liên tục chọc ra mấy lỗ thủng trên lao tù màu vàng như
chọc thủng cửa sổ giấy. mấy người xung quanh trợn mắt há mồm, lọt vào
trạng thái dại ra.
Nếu như Trương Hằng dùng Pháp bảo gì đó làm như
thế. tối đa chỉ làm người ta kinh ngạc một phen, thế nhưng hắn lại tùy
tiện dùng ngón tay chọc phá!

Càng đáng sợ hơn là trong tay của
hắn không có bất kỳ Linh khí nào. Chẳng qua, từ trên tay của hắn truyền
ra một cỗ đao động đặc thù, làm cho linh hồn chúng tu sĩ ở đây không
khỏi run lên.

Cực Kiếm Chân Nhân đầu tiên là bị thủ pháp của
Trương Hằng chấn trụ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại. Tay liên tục bấm
pháp quyết. từng đạo kim quang bắn lên mặt ngoài lao tù màu vàng, muốn
chấp vá những lỗ thủng nhỏ bị chọc phá.

Đáng tiếc, động tác của hắn vẫn chậm một chút.
Rắc!
Ngay khi Trương Hằng chọc ra lỗ thủng thứ chín, chiếc lao tù màu vàng bao bọc trước mặt Trương Hằng vỡ thành mảnh nhỏ.

Trương Hằng cười to. lập tức khôi phục tự do, thân người chợt lóe lên. đã lách ra xa mấy chục thước.
Trong mắt Cực Kiếm Chân Nhân lóe lên một tia dị sắc. quay sang chúng tu sĩ xung quanh nói:
- Các ngươi nhanh ngăn hắn lại!
Đông đảo tu sĩ xung quanh chợt bừng tinh, lập tức chạy tới vây quanh Trương Hằng.
- Nhiếp sư muội, chúng ta cùng tiến lên. thay Đại Trưởng lão tiêu diệt người này!
Nam tử áo gấm Kết Đan trung kỳ nói với nữ tử áo trắng họ Nhiếp.
- Chúng ta ngăn cản hắn một lát. chuyện tiêu diệt hắn giao lại cho Đại Trưởng lão đi.
Nữ tử áo trắng họ Nhiếp nháy mắt quyết định, cùng nam tử áo gấm nhanh chóng bay vụt đi. muốn ngăn cản lối đi của Trương Hằng.
- Cho dù đuổi tới chân Trời góc biển, bần đạo cũng phái tru sát ngươi!
Trên mặt Cực Kiếm Chân Nhân lộ ra vẻ quyết liệt, cả người hóa thành một
Thanh kiếm vâng sắc bén, vù một cái đuổi theo hướng Trương Hằng.

Trương Hằng hiểu rõ mình nhất định phải thoát khỏi các tu sĩ Kết Đan KỲ
truy sát trong Thời gian ngắn nhất, bằng không sẽ rơi vào kết cục bị
bao vây.
Vù vù.
Phía trước có hai tu sĩ Kết Đan Kỳ bay tới, một nam một nữ. ngăn cản phương hướng mà Trương Hằng có thể chạy trốn.
"Xem ra muốn đột phá vòng vây. đã là chuyện không thể."

Trong lòng Trương Hằng âm thầm tính toán.
Đúng lúc này, kim quang trên người Cực Kiếm Chân Nhân đột nhiên cứng
lại. hắn há miệng, phun ra một cái Pháp bảo hình kiếm lóng lánh vâng
rực.

ở trên Pháp bảo hình kiếm này. không chỉ có ánh kim chói lợi. còn mơ hồ lộ ra những tia tơ vâng.
- Đó là bảo vật trấn SƠN Huy Hoàng Kiếm!
Có một số tu sĩ lão thành lập tức kinh hô.