Bên Kia Cửa Tử - Chương 07-P2
Khi ông Piquet thốt lên lời cầu nguyện thì cậu Jo lắng
tai nghe một cách chăm chú, không còn ú ớ như trước rồi bỗng nhiên cậu
cất tiếng đọc theo một cách chân thành. Khi vừa đọc đến câu cuối:" Con
quyết tiến lên cõi sáng ..." thì cậu bất ngờ reo lên:
- Ô nhìn
kìa! Ánh sáng ! Ánh sáng đẹp quá....Cha mẹ ơi, ánh sáng đẹp quá....Con
đã ra khỏi đường hầm tối tăm rồi, trước mắt con toàn là ánh sáng...
Mọi người nín thở theo dõi. Bà Kunz cảm động khóc thút thít . Cậu Jo reo lớn mừng rỡ:
- Cha mẹ ơi, ánh sáng ở đây đẹp tuyệt vời!Con thấy nhẹ nhõm làm sao.... Con có thể bay bổng lên được. Thích quá ! Thích
quá !Phải rồi, con không còn ở dưới nữa mà đã bước vào cõi sáng.... Ở
đây ánh sáng đẹp tuyệt vời. Cha mẹ ơi, con sung sướng quá, con đã được
giải thoát rồi...
Ông Kunz mùng rỡ kêu lớn:
- Phải , Jo con
ơi, con đã bước vào cõi sáng rồi. Suốt mấy tháng nay con không thể nói
được nhưng bây giờ con đã nói được rõ ràng rồi.
Ông Piquet ra hiệu cho mọi người cùng quỳ xuống chấp tay cầu nguyện:
- Hỡi đấng Đại Từ Phụ, chúng con cám ơn Ngài đã giúp cho cháu Jo. Chúng
con yếu đuối không thể làm gì hơn là xin quỳ mọp dưới chân Ngài và xin
Ngài chăm nom cho phần hồn của cháu Jo. Chúng con tin tưởng nơi lòng bác
ái cao cả của Ngài....
Cậu Jo nói lớn:
- Cha mẹ ơi, con đã bước vào cõi sáng rồi, tại đây con rất thoải mái an lành, xin cha mẹ đừng lo lắng gì nhiều về con.
Nói xong, Jo cười rồi thăng.
Mặc dù buổi cầu có kết quả tốt đẹp nhưng đa số mọi người vẫn không tin
tưởng cho lắm. Một số bác sĩ đã nghi ngờ rằng đó chỉ là một màn kịch
được đạo diễn bởi ông Piquet mặc dù họ không biết ông này làm thế với
mục đích gì. Cuộc bàn cãi trở nên sôi nổi hơn khi bác sĩ Kunz có ý
nghiêng về phía ông Piquet và tỏ ý chê trách các bạn đồng nghiệp đã quá
khắt khe với những
dữ kiện thu thập được. Sau cùng mọi người đồng ý sẽ tổ chức buổi nói chuyện với Jo thêm một lần nữa.
Hai tuần lễ sau Jo trở lại, lần này cậu tỉnh táo hơn, và đã nói nhu sau:
- Cha mẹ ơi, khi xưa con chỉ biết nghĩ đến đời sống vật chất. Con nghĩ
đến tương lai huy hoàng sau khi tốt nghiệp đại học. Con nghĩ đến những
tiện nghi của đời sống như có một chiếc xe hơi , một căn nhà riêng, và
có một tình yêu thật đẹp. Chính vì thế mà con không muốn rời bỏ trần
gian nên sống trong trạng thái bị ngộp nước suốt mấy tháng. Đó là do lỗi
của con quá thiết tha với cái vỏ vật chất mà con không muốn từ bỏ. Bây
giờ bước qua cõi sáng, con nhìn lại và thấy mình quá ngu dại, lầm lẫn.
Từ chỗ của con ở mà nhìn lại cõi trần, con thấy nó âm u, ảm đạm làm sao,
khác hẳn với sự tươi sáng của cõi này. Đời sống của con bây giờ đẹp
lắm, đẹp không thể tả được. Phải chi con vừa chết con biết được như
vậy...
Bật chợt quay qua một bác sĩ ngồi gần đó :
- Cháu
kính chào bác Morris. Cháu biết bác không tin tưởng gì ở những điều cháu
nói. Cháu biết bác nghĩ cha cháu đã quá dễ dãi với những dữ kiện mơ hồ,
không thể kiểm chứng này, nhưng bác ơi, cha cháu không lầm lẩn đâu. Làm
sao cháu có thể nói cho bác biết được những điều cháu đã thấy hay đã
kinh nghiệm được nơi cõi này cũng như những điều mà cháu thấy nơi cõi
trần. Cháu không biết có nên nói tiếp nữa không.... Thôi cháu cứ trình
bày và để bác tự quyết định.
Cháu biết bác là người rất quý trọng
thời giờ. Bác tin rằng thời giờ là tiền bạc nhưng này bác Morris, ở cõi
bên này tiền bạc không còn quý báu nữa và cũng không có một giá trị gì.
Thay vì lo kiếm tiền, bác dành thời giờ để lo cho Yvonne, con gái của
bác thì hơn. Yvonne rất thương bác nhưng hiện nay cô ta đang đau khổ vì
nghĩ rằng không ai hiểu được sự cô đơn của cô ấy. Này bác Morris, Yvonne
đâu cần những số tiền khổng lồ mà bác cất giữ trong ngân hàng, cô cũng
đâu cần những trương mục đầu tư của bác dành riêng cho cô ấy. Điều cô ấy
cần là sự cảm thông và hiểu biết của bác kìa. Cách đây mấy hôm, Yvonne
đến gặp bác trong phòng làm việc để khoe bức tranh cô ấy vừa vẽ xong,
nhưng bác chẳng những không để ý, còn nghiêm trọng bảo cô ấy đi ra chổ
khác để bác làm việc. Bác còn nhẫn tâm nói rằng: Đừng làm phí phạm thì
giờ quý như vàng của bác. Bác có
biết Yvonne đau khổ như thế nào
không? Cô ấy đã xé nát bức tranh và còn ý nghĩ điên rồ là nhảy từ trên
lầu xuống đất. May thay sau một lúc khóc lóc, cô ấy nguôi ngoai nhiều
nên đã bỏ cái ý định dại dột ấy đi. Cháu thiết nghĩ bác nên suy nghĩ
lại. Điều Yvonne thèm khát nhất trong lúc này chỉ là một câu nói thương
chân thành và dịu dàng của bác, mà điều này đâu có khó phải không bác.
Bác sĩ Morris ngồi chết sững. Mỗi câu nói của Jo là một mũi kim xuyên
vào tim ông. Làm sao Jo biết được điều này? Những sự kiện riêng tư này
làm sao một người ngoài có thể biết được, trừ khi họ quan sát nó từ cõi
giới nào đó? Liệu ông có nên tin
những câu nói mơ hồ phát ra từ
miệng một đồngv tử như vậy không? Là một khoa học gia, ông không thể
chấp nhận những điều " phản khoa học " như thế này được, nhưng ông cũng
không thể phủ nhận những dữ kiện có tính cách cá nhân mà ông không ngờ
nhất. Mặt ông dúm dó lại như đau đớn lắm. Sau cùng ông run rẩy nói:
- Cám ơn.... cám ơn Jo. Bác đâu ngờ sự tình lại xảy ra như vậy...
Cậu Jo quay qua một người khác:
- Còn bác Franz nữa. Có phải bác đang nghĩ rằng cõi giới bên kia cửa tử
là một nơi nào xa lắm, xa như một tinh tú trên bầu rời mà người ta
không thể đến được không?
Bác sĩ Franz giật nảy mình, ấp úng:
- Phải ...phải đấy...nhưng làm sao cậu lại biết ? Jo cười lớn:
- Cháu có thể đọc được tư tưởng của bác. Ở cõi bên này người ta có thể
đọc rõ tư tưởng của những người bên cõi trần một cách dể dàng. Này bác
Franz, điều bác nghĩ không đúng đâu! Cõi giới bên này rất gần với cõi
trần và chỉ trong chớp mắt là người ta có thể qua đến bên này. Để cháu
lấy một thí dụ cho dể hiểu:- Khi bác mặc áo choàng là lúc bác ở cõi
trần, và khi cởi bỏ áo choàng ra là bác đã qua cõi bên kia rồi. Con
người của bác khi khoác chiếc áo choàng và khi cởi bỏ nó nào có khác gì
đâu, vẩn y nguyên như trước đấy chứ. Bác không hề thay đổi gì, cũng như
đi làm Bác mặc áo choàng rồi về nhà cởi bỏ áo ra, bác đâu thình lình bay
bổng lên một hành tinh nào đâu, bác vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ đấy chứ.
Nói một cách khác, khi từ trần, người ta vẫn ở nguyên chỗ cũ, chỉ có
khác là các giác quan thuộc về xác thân đã hư hại không còn xử dụng được
nữa nhưng các giác quan mới lại bắt đầu làm việc. Sau một giây phút
thay đổi như người đang đi ở chỗ tối bước ra chổ sáng, bị lóa mắt một
lúc rồi mới có thể nhìn được mọi vật một cách rõ ràng thì cũng như thế ,
nhờ các giác quan mới hoạt động mà người ta có thể có thể ý thức được
cõi giới bên này một cách rõ rệt hơn. Điều đáng nói ở đây là sự quyến
luyến với cõi vật chất, giống như người từ chỗ tối bước ra chỗ sáng lại
cứ nhắm mắt , không muốn nhìn gì nữa. Tuy họ không còn ở chỗ tối nữa
nhưng họ cũng chưa thể thấy gì ở cõi sáng vì nhắm mắt, không muốn nhìn
gì nữa. Tuy họ không còn ở chỗ tối nữa nhưng họ cũng chưa hề thấy gì ở
cõi sáng vì họ nhắm mắt chặt. Đó là cái áp lực vật chất, cái cảm giác u
mê, đau khổ đè nặng lên tâm thức con người khiến cho họ trở nên tê liệt
không sáng suốt, không ý thức và cũng hiểu biết gì. Ôi, cái tâm trạng
sống không ra sống mà chết không ra chết, cứ vất vưởng trong trạng thái
lúc từ trần, ở giữa hai cõi giới này thật vô cùng ghê gớm, không thể
tưởng tượng được.
Cậu Jo im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Con
muốn nói để cha mẹ và mọi người hiểu thêm về thế giới bên này. Có rất
nhiều vong linh sau khi từ trần vẫn không chịu rời bỏ những ràng buộc
vật chất. Số này rất đông, họ sống vất vưởng, lang thang, đói khổ, không
nơi nuơng tựa, không biết phải làm gì và cũng không chịu nghe ai. Phần
con thì thoải mái, muốn làm gì cũng được. Con có thể chạy lên chạy xuống
nhẹ nhàng, nhưng con thích ở bên cõi sáng này hơn vì mỗi lần đi trở lại
cái đường âm u, tăm tối kia con thấy buồn lắm. Buồn vì thấy còn có
những người cứ u mê, than khóc, buồn vì cứ nghe những câu trách móc,
than vang, những lời nguyền rủa, những sự oán hận, đau đớn không thể kể
xiết. mấy tháng trước con cũng như thế nhưng nhờ cha mẹ và mọi người cầu
nguyện mà con tỉnh thức, thoát khỏi cái tình trạng kinh khủng kia. bây
giờ con đã hiểu rồi nên cố gắng giúp đỡ những người còn đang u mê để họ
có rhể tỉnh thức... Con làm việc ngày đêm không biết mệt và cũng không
cần phải cung ứng nữa...
Bà Kunz giật mình kêu lớn;
- Sao, con không ăn uống gì ư?
Cậu Jo cười lớn:
- Ở bên này đâu ai cần phải ăn uống! Người ta sống bằng tâm thức chứ
đâu bằng thân xác vật chất nữa. Này mẹ, mẹ hay làm nhiều đồaăn quá, mẹ
nên hạn chế bớt việc nấu nướng đi. Hiện nay sức khỏe của cha mẹ không
còn như xưa, mẹ không nên quá cực nhọc trong việc nấu nướng, ăn uống.
Phần con thì không nghĩ gì đến việc ăn uống, thế mà sức khỏe của con lại
hơn xưa nhiều, vì ở bên này thức ăn cần thiết là tình thương chứ không
phải thứ gì khác. Cha mẹ ơi, lạ lùng lắm! Con nghiệm được rằng tình
thương là sự cho ra chứ không phải nhận vào. Càng cho ra bao nhiêu con
càng cảm thấy thoải mái, sung sướng, mạnh khỏe bấy nhiêu. Đó cũng là đặc
điểm của cõi sáng bên này: Càng yêu thương bao nhiêu, người ta càng nhẹ
nhỏm, sung sướng, thoải mái, bình an bấy nhiêu. Hiện nay con đang cố
gắng giúp đỡ những vong linh vừa từ trần đang đau khổ. Con tự nhủ : Thế
nào họ cũng trải qua tâm trạng đau khổ, oằn oại, thao thức như con đã
trải qua, và họ sẽ sống trong đau khổ như thế cho đến lúc tỉnh thức. So
sánh với hoàn cảnh của con thì nhiều người còn khổ hơn nhiều, có người
đã đau khổ như vậy đã mấy trăm năm rồi, không thể nào cảnh tỉnh họ được.
Con có cảm giác rằng tâm thức họ bị đè nặng bởi những áp lực rất lớn,
những áp lực kinh khủng mà sức con không thể giúp họ được. Chắc hẳn họ
đã phạm những lỗi lầm ghê gớm lắm. Theo con biết, họ là những nguười khi
sống không hề biết yêu thương, không hề biết xúc động, trái tim của họ
đã khô kiệt, chì còn những sự thù hận, oán hờn, ích kỷ nên họ phải trong
những nổi đau khổ cùng cực cho đến khi nào những động năng thù oán đó
tiêu tan bớt đi. Phần con rất may mắn là chỉ đau khổ trong vòng mấy
tháng thôi, vì mê muội không chịu chấp nhận sự thật rằng mình đã chết,
cứ u mê thiết tha với những vọng tưởng về vật chất mà không biết đời
sống ở đâu cũng có cái hay, cái đẹp của nó. Nếu biết như vậy con đâu để
mình bị ngộp nước lâu đến thế. Những điều con nói đây là sự thật mà con
đã nghiệm được, cha mẹ nên trình bày cho mọi người biết để họ tránh cái
hoàn cảnh đau khổ mà con đã trải qua.
Bác sĩ Kunz lên tiếng:
- Này Jo, con có thể cho cha mẹ biết tai nạn đó xảy ra như thế nào không?
- Cha muốn con trở lại tình trạng khổ sở đó sao?
- Không phải vậy, nhưng bây giờ con đã siêu thoát rồi. Cha tưởng con có
thể cho cha mẹ biết sự việc một cách rõ ràng và khách quan hơn.
-
Cha mẹ biết rằng con rất thích bơi lội. Hôm đó sau khi thi xong, thấy
làm bài trôi chảy, con bèn tự thưởng cho mình bằng cách ra hồ vùng vẫy
cho thoải mái. Con nhào lộn một hồi mà quên rằng mình đã mệt vì thức
khuya học thi suốt mấy ngày liền. Con
vừa bơi được một lúc thì
đuối sức nên bị chìm xuống đáy hồ, mắc vào những cọng rong rêu. Bình
thường con có thể đạp chân để trồi lên được, nhưng hôm đó mệt quá nên
con hoảng hốt và bị sặc nước. Thật ra dù có trồi lên được thì con cũng
chết thôi vì phần số của con đã đến lúc rồi. Việc ra đi cũng nhẹ nhàng
chỉ như người ta lật một trang giấy thôi, nhưng con nlại không muốn chết
vì con muốn bám víu vào cai thể xác vật chất. Con thấy mình còn quá trẻ
mà cuộc đời lại quá tươi đẹp nên không muốn chết, chỉ muốn trở lại với
thể xác nên cứ mơ màng trong cái trạng bị sặc nước, cho đến khi được ơn
trên phù hộ giup con tỉnh thức và hiểu biết. Trong lúc u mê, con không
biết gì và cũng không hiểu gì cả nhưng con cảm nhận được tư tưởng yêu
thèơng chân thành và nghe được lời cầu nguyện của mọi nguười. Chính sự
cầu nguyện đã giúp con tỉnh táo nhiều.
Bác sĩ Franz lên tiếng:
- Này Jo, cháu có thể cho bác biết thêm về cõi giới bên đó không?
- Được chứ. Cõi bên này không phải là nơi mà người ta đi qua sẽ không
bao giờ trở lại, hoặc là nơi tối tăm, ghê rợn hễ ai rơi vào đó là mất
hút, mà trái lại , đó là một cõi sáng rất linh hoạt. Có lẽ nó còn linh
hoạt hơn cả những đô thị sống động nhất của cõi trần, nhưng sự linh hoạt
ở đây, không phải là sự ồn ào, náo nhiệt mà là một sự linh hoạt rất nhẹ
nhàng, bình an thoải mái để người ta có thể cảm nhận được một tình yêu
thương tuyệt đối, một ân phước dồi dào không bút mực nào có thể tả xiết.
Trong sự bình an này, người ta bắt đầu hồi tưởng nhiều việc đã xảy ra
để rút tỉa kinh nghiệm và học hỏi để chuẩn bị cho một đời sống mai sau.
- Cháu nói sao? Còn có một đời sống nữa hay sao?
- Đúng thế.
Còn có nhiều cõi giới nữa chứ không phải chỉ có một cõi bên này mà
thôi. Hiện nay việc học hỏi của cháu còn giới hạng nên cháu không biết
rõ những cảnh giới khác ra sao, nhưng cháu được biết sẽ có lúc cháu sẽ
trở về trấn, dĩ nhiên dưới một hình thức nào đó. Theo sự biết của cháu
thì việc học hỏi ở bên này có tính cách lý thuyết còn phải mang ra thực
hành, và nhờ kinh nghiệm thực hành mà người ta mới thực sự học hỏi. Vì
người ta có thểkinh nghiệm được qua đời sống ở cõi trần mà thôi nên
trước sau gì các vong linh cũng đều tái sinh trở lại.
Cậu Jo quay qua cha mẹ:
- Thưa cha mẹ, con đã nói tất cã những gì con biết về cõi bên này. Con
xin cha mạ cứ yên chí, đừng quá lo lắng gì nhhiều cho con và cũng đừng
gọi con trở lại nữa....sự liên lạc này không cần thiết, gây quyến luyến
và làm trở ngại việc học hỏi của con. Công việc của con hiện nay rất bận
rộn. Con xin cảm ơb cha mẹ và mọi người đã cầu nguyện cho con, chính
nhờ việc này mà thần trí con sáng suốt và được thức tỉnh. Việc cầu
nguyện chân thành cho người chết có thể giúp đở cho họ rất nhiều, đây là
một điều hết sức quan trọng mà mọi người cần nên biết. Khi từ giã cõi
trần, người ta không thể mang theo tiền tài, sự nghiệp, danh vọng mà chỉ
có thể mang được lòng yêu thương và sự hiểu biết mà thôi. Chính lòng
yêu thương là mãnh lực duy nhất có thể vượt qua không gian, thời gian và
tồn tại với người đó mãi mãi, nó cũng là yếu tố quan trọng nhất giúp
người ta tiến hóa phát triển ở cõi giới bên này. Người ta có thể chuẩn
bị cho cuộc hành trình với hành trang quý báu và độc nhất là sự yêu
thương mà thôi. Những điều con nói ra hôm nay cần được trình bày cho mọi
người biết rõ, đó cũng là lý do ông Piquet viết thư riêng cho cha để
báo trước. Dĩ nhiên tin hay không là vấn đề riêng của mỗi người, điều
này không quan trọng, nhưng sự hiểu biết về cõi sáng và các áp kực vật
chất sẽ là một hạt giống tốt gieo vào tâm thức người đó, và rồi trong
giờ phút khổ sở lúc lìa đời, người ta sẽ nhớ lại. Con xin kính chào tất
cả, chúc cha mẹ và mọi người luôn luôn được bình an, hạnh phúc.
Trường hợp của Jo Kunz là một trong hàng trăm tài liệu đã ghi nhận và
soạn thảo thành hồ sơ một cách chi tiết. Một số khoa học gia cho rằng
đây là tài liệu rất quý giá về cõi giới bên kia cửa tử cần phải được
nghiên cứu rộng rãi hơn. Một số khác chứ chịu chấp nhận các hiện tượng
này vì tính cách" mơ hồ khó có thể phối kiếm qua các định luật khoa học
thực nghiệm". Do đó các nhà khoa học vẫn còn bàn cãi sôi nổi, chứ ai
chịu nhường ai nhưng đó là việc của họ. Còn về phần chúng ta? Phải chăng
chúng ta vẫn chờ đợi cho đến khi những khoa học gia hay giới chức có
thẩm quyền chấp nhận thì mới chịu tin?
hết: Chương 7