Tiên Luyện Chi Lộ - Quyển 5 - Chương 467

Chương 467: Chủ nhân động phủ.

-Nàng này tên là Tú Ninh, chính là đệ tử duy nhất còn may mắn
sống sót của môn phái Tinh Nguyệt Môn, môn phái từng xuống dốc ở Phàm Vân Đảo.
Từ mười năm trước, cũng là khi chủ nhân tới nơi này, Huyết Ma Đạo Nhị động chủ
Thao Vĩnh Bằng dẫn dắt chúng ma tu gần như diệt sát một lượt cao thấp Tinh Nguyệt
Môn, mục đích cũng là vì ao ước nữ tu thiên sinh lệ chất thanh nhã Tú Ninh này.
Nhưng vận mệnh trêu ngươi, Nhị động chủ Thao Vinh Bằng tiêu phí nhiều khí lực
như vậy, thậm chí chưa được sự đồng ý của Đại động chủ Huyết Ma Quân, tiêu diệt
Tinh Nguyệt Môn, đùa bỡn hết thảy những nữ tu có tư sắc của Tinh Nguyệt Môn
nhưng lại để cho mục tiêu lớn nhất là Tú Ninh chạy thoát...

Nhan Hồng Ngọc vội vàng giải thích tiền căn hậu quả, sợ hắn
nổi giận.

Vẻ mặt Trương Hằng bình tĩnh, cắt đứt lời nàng, thản nhiên
nói:

-Cho nên cô gái gọi là Tú Ninh này nghe nói nơi đây có tu sĩ
lánh đời ẩn cư, tới đây cầu xin giúp đỡ, muốn ta ra tay trợ giúp nàng ta báo
thù?!

Nhan Hồng Ngọc chần chữ chút rồi nói tiếp:

-Cụ thể nàng ta tìm chủ nhân để làm gì ta cũng không rõ ràng
lắm... Tuy nhiên, nàng dứt khoát kiên trì chờ được gặp chủ nhân một lần, cũng
cho biết có chuyện đặc biệt quan trọng, lời nói rất khẩn thiết, cũng thường
xuyên quỳ gối bên ngoài động phủ, nhưng cũng không giống người tới gây sự...
Lúc ấy, vừa lúc ta mất đi liên hệ với chủ nhân, không dám tùy tiện quyết định...
Vì thế cho phép nàng ta dựng một căn nhà gỗ bên ngoài động phủ, cũng có trận
pháp do chính nô tì bố trí xung quanh, ngoại trừ để bảo hộ an toàn cho nàng ta,
cũng phòng ngừa nàng ta quấy nhiễu sự tĩnh tu của chủ nhân! Nhưng nô tỳ cũng
không ngờ nàng ta lại chịu đựng được như vậy, chờ ở nơi này tám năm, mặc kệ gió
mưa. mỗi tháng đều quỳ lạy một lần...

Nói xong lời cuối, trong giọng nói của Nhan Hồng Ngọc có vài
tia thương cảm.

Trương Hằng trầm ngâm một lúc rồi nói:

-Chỉ bằng sự chân thành và nghị lực này ta cũng nên ra khỏi
động phủ gặp nàng một chuyến. Nhưng thật ra ngươi từ khi nào lại có ý tưởng như
vậy, còn đồng tình với người khác...

Từ khi bị Trương Hằng hạ Ký Hồn Thuật tới nay, linh hồn của
Nhan Hồng Ngọc đã không thuộc về nàng ta, càng đừng nói là thân thể. Có thể nói
bất cứ mệnh lệnh nào của Trương Hằng, nàng ta cũng không thể kháng cự cũng
không biết kháng cự bằng cách gì.

Tuy nhiên, khi Trương Hằng thi triển Ký Hồn Thuật với nàng
ta, hắn thoáng giảm đi một chút lực ước thúc để gia tăng năng lực tự chủ ứng biến
của nàng ta.

Đối với sự chất vấn của Trương Hằng, Nhan Hồng Ngọc ở ngoài
mấy ngàn dặm đột nhiên khẽ run rẩy, vội vàng giải thích:

-Hết thảy những điều nô tỳ làm đều là suy nghĩ vì chủ nhân,
tuyệt đối không dám có dị tâm!

Trương Hằng khẽ gật đầu:

-Điều này ta tin tưởng!

Hiệu lực của Ký Hồn Thuật cường đại như thế nào, bản thân
Trương Hằng là rõ ràng nhất. Khi thi triển pháp thuật này, hắn dùng Hư Không Hỏa
Diễm, con bài bảo mệnh của hắn, làm cơ sở.

-Mặt khác, nô tỳ còn có chút chuyện muốn nói đó là Tinh Nguyệt
Môn này dường như là một môn phái cường đại thời thượng cổ, nô tỳ từng vô tình
đọc qua trong một quyển cổ tịch trước đây!

Nhan Hồng Ngọc tiếp tục giải thích.

-Một môn phái cường đại thời thượng cổ?!

Trương Hằng khẽ cười một tiếng, trong lòng sinh ra vài tia
tò mò.

Thời khăc này, hắn đột nhiên nổi lên một chút hứng thú với một
hòn đảo nhìn bình thường như Phàm Vân Đảo này.

Nó thật sự đơn giản chỉ là một hòn đảo nhỏ với linh khí hơi
loãng sao?!

-Đúng thế, chủ nhân! Nàng này có thể nói là đệ tử may mắn
duy nhất còn sống sót của môn phái Tinh Nguyệt Môn cường đại thời thượng cổ.
Đây cũng là một nguyên nhân khiến nô tỳ để nàng ở lại chỗ này. Hết thảy chờ chủ
nhân định đoạt.

Nhan Hồng Ngọc cung kính nói.

Trương Hằng vừa lòng gật đầu:

-Ngươi hiện tại đã chân chính là nhân vật nữ phó rồi đó!

Thời điểm trước đó, Nhan Hồng Ngọc tuy rằng khoác bộ áo nô tỳ
nhưng nội tâm cũng không giác ngộ điều này.

Giờ phút này, với tự xưng nô tỳ, khi nàng xử lý sự tình đều
lấy lợi ích của Trương Hằng làm gốc, thông minh trung thành nhưng không mất
tính linh hoạt.

Có được một nữ phó hiểu chuyện như vậy, Trương Hằng hiển
nhiên rất vừa lòng.

-Hết thảy đều lấy chủ nhân làm trung tâm!

Từ nơi xa xôi vang lên thanh âm với ý cười của Nhan Hồng Ngọc,
lộ ra vẻ quyến rũ nhàn nhạt.

-Được rồi, ngươi đi lo chuyện của mình đi, nếu có gì phiền
toái có thể liên hệ với phân thân của ta. Chuyện nữ tu bên ngoài hãy để ta đi
ra xem như thế nào.

Trương Hằng thản nhiên nói, ngừng liên hệ với Nhan Hồng Ngọc.

Đúng lúc này, Tú Ninh đang quỳ gối bên ngoài vang lên thanh
âm nhẹ nhàng:

-Nếu tiền bối không chịu hiện thân, Tú Ninh sẽ chờ cả trăm
năm.

Trong lòng Trương Hằng vừa động, khoanh tay chậm rãi đi tới
nhập khẩu động phủ. Bởi vì chung quanh có cấm chế ảo trận cho nên cô gái bên
ngoài không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong.

Lẳng lặng nhìn cô gái nho nhà xinh đẹp bên ngoài, Trương Hằng
đột nhiên nhớ tới Đường Nhã Thi, nữ nhi của Đường gia Ở Tam Tinh Vực,

Lúc trước, Đường Nhã Thi hy vọng có thể bái hắn làm sư phụ,
bước lên con đường tu tiên, cũng cầu khẩn Trương Hằng mãi.

Nhưng cuối cùng, Trương Hằng vẫn không đáp ứng thỉnh cầu của
nàng.

Mà hiện tại, từ tin tức do phân thân thứ hai ở nơi đó truyền
tới, Đường Nhã Thi đã sớm bước vào con đường tu tiên, mấy chục năm trước đã tiến
nhập Trúc Cơ Kỳ, tiềm lực dường như cũng không nhỏ.

Đáng tiếc, Đường Viễn Kiều của Đường gia, dù Trương Hằng cho
hắn ba viên Duyên Thọ Đan, Chung quy vẫn Chỉ là phàm nhân, không thể đột phá cực
hạn thọ mệnh, Chỉ sống lâu thêm mấy chục năm mà thôi.

Thu hồi suy tưởng, Trương Hằng lại nhìn về phía cô gái thanh
nhã bên ngoài động phủ.

Một dung nhan khuynh quốc khuynh thành không kém gì Nhan Hồng
Ngọc đang có một vẻ điềm tĩnh và U buồn thanh lệ thoát tục.

Một đôi chân trắng nốn như ngọc, tinh tế thon thả đang quỳ
dưới dất, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại hơi hơi rung đọng trong tiếng gió. Cùng với
đó là mai tóc phiêu động, thi thoảng vương lên khuôn mặt nho nhã xinh đẹp như
thơ...

Khí chất đoan trang như vậy ở trên một cô gái Trúc Cơ Kỳ khiến
Trương Hằng tán thưởng nhưng cũng không có tâm tình mê luyến.

Là tu sĩ đỉnh cao, từ Tam Tinh Vực tơi Chu Vương Triều, hắn
gặp mỹ nữ còn ít sao?! Lúc bắt đầu có thể kinh ngạc tán thưởng nhưng về sau
cũng Chỉ còn lại sự ung dung, đạm mạc.

Tu chân giới chưa từng thiếu mỹ nữ, cũng có không ít nữ tu cả
mỹ mạo, tư chất và phẩm tính đều cực tốt. Nhưng những thứ này cũng không chân
chính khiến Trương Hằng động tâm, trừ khi cộng thêm hai chữ “duyên phận”. Nếu
không, nhất định sẽ là như khách qua đường đối với Trương Hằng mà thôi.

-Hôm nay, Ninh nhi có dự cảm tiền bối có thể đi ra gặp ta!

Ngay khi Trương Hằng chuẩn bị thuấn di đi ra thì chợt nghe
được câu nói chờ mong của cô gái.

-Ô?

Trương Hằng không khỏi lộ ra vẻ mặt cổ quái, thầm nghĩ chẳng
lẽ cô gái này có dự cảm trước!?

Nhớ lại mấy chục năm trước, khi tiến vào Huyết Sát Động Phủ,
Trương Hằng từng gặp một kỳ nữ, là Mộ Tuyền, cũng là nữ đệ tử của Bích Tuyết
Tương Vân Tông mà Trương Hằng đã diệt môn.

Thiên phú linh căn của Mộ Tuyền cực kỳ kỳ lạ, được xưng là
“biết trước tương lai”. Trong phạm vi nhất định, nàng có thể đoán biết được
chuyện sắp xảy ra.

Lúc ấy, khi Mộ Tuyền còn chưa tiến vào Huyết Sát Thần Điện,
từng nói với Nam Minh rằng: “Ta đoán được mình đứng trong một mảnh thế giới tối
đen, ở trong tuyệt vọng và không cam lòng, biến mất khỏi Huyết Sát Thần Điện..

Nhưng vì Mộ Tuyền chấp nhất khiêu chiến với vận mệnh, nàng
cũng không lựa chọn từ bỏ. Sự thật đã chứng minh, sau khi tiến vào Huyết Sát Thần
Điện, những tu sĩ lựa chọn quay đầu đều bị phân thân Huyết Sát Thần Đế diệt sát
một cách vô tình!

Cuối cùng, Mộ Tuyền chết ở cửa Sinh Tử Môn, khi lựa chọn “chẵn”
hay “lẻ”, hương tiêu ngọc vẫn!

Đây là đoạn ký ức Trương Hằng biết được từ trong trí nhớ của
Nam Minh.

-Chẳng lẽ nàng cũng có thiên phú linh căn là biết trước
tương lai?!

Trong lòng Trương Hằng thất kinh.

Sau khi đi vào Chu Vương Triều, Trương Hằng phát hiện dù
mình là một người có linh căn bình thường nhưng cũng thu được thành tựu không tồi,
chưa nói tới những người có thiên phú linh căn tốt hay cực phẩm.

Ví dụ như Nhan Hồng Ngọc, nàng là người có thiên phú linh
căn, vẻn vẹn chỉ tiêu phí không tới một ngàn năm trăm năm đã đạt tới Hóa Thần đại
viên mãn, mà về mặt thiên phú linh căn, Mộ Tuyền và Nam Minh đều là cực phẩm,
cao hơn nàng nhiều.

Trương Hằng từng đoán người có thiên phú linh căn cực phẩm
như Nam Minh nếu đặt ở Chu Vương Triều thì không phải sẽ có hy vọng rất lớn đạt
tới Hợp Thể Kỳ trở lên sao?!

-Dự cảm của Ninh nhi cũng chưa bao giờ sai...

Tú Ninh hiện ra nụ cười hiếm có tươi như hoa nở, đôi mắt thậm
chí long lanh hai giọt nước mắt vui sướng.

Vừa nghe lời này, Trương Hằng không khỏi buồn bực, thầm nghĩ
trong lòng:

“Ngươi chưa từng dự cảm sai vậy lão tử hôm nay khiến ngươi
sai một lần đi..

Tuy nhiên, ngẫm lúc Trương Hằng lại tự cười mình. Đối phương
Chỉ là một cô gái Trúc Cơ Kỳ, xứng đáng để mình ganh đua sao?!

Nếu luận về bối phận tu vi, đối phương có thể gọi Trương Hằng
là Tổ sư được rồi!

-Năng lực dự cảm của cô quả không tồi.. cũng rất giống một vị
cố nhân của ta!

Trương Hằng đứng ở trước cửa động phủ, chưa đi ra ngoài
nhưng cũng cười nói với Tú Ninh, thanh âm mơ hồ khiến người ta cảm giác thần bí
khó lường.

-Tiền bối!

Vừa nghe được thanh âm truyền ra từ trong động phủ, Tú Ninh
kinh hỷ vô cùng, cung kính nhìn về nơi phát ra thanh âm, đôi mắt cũng hiện lên
vẻ chờ mong.

-Cô đứng lên đi!

Trương Hằng thản nhiên nói, cũng không đành lòng nhìn một cô
gái yếu đuối như vậy quỳ mãi trên mặt đất.

Đối với một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, quỳ mãi ba ngày đêm không
phải là chuyện đơn giản, Huống Chi đối phương lại là một cô gái yếu đuối.

-Nếu tiền bối không hiện thân, Tú Ninh nguyện quỳ mài không
đứng lên...

Tú Ninh hơi mỉm cười, hiện lên má lúm đồng tiền thanh lệ
thoát tục, nhưng cũng rất kiên định nói.

Trương Hằng không khỏi cười khổ, lắc đầu nói:

-Dựa vào sự chân thành và chấp nhất của ngươi, Trương mỗ đi
ra một chuyến cũng không khó. Nhưng nếu thật muốn ta làm gì cho ngươi thì cũng
không dễ dàng như vậy được!

Nói xong câu này, Trương Hằng khẽ thở dài một hơi, khoanh
tay đi ra.

Tú Ninh lẳng lặng quỳ dưới mặt đất. khuôn mặt liền nhìn chăm
chú vào phía trước, chờ đợi cao nhân lánh đời xuất hiện.

Từ tám năm trước, nàng đã biết được một tin tức xác thực:
Nơi này có một cao nhân tiềm ẩn, thần uy thông thiên, tu sĩ bình thường không
thể kháng cự. Ngay cả Nhị động chủ Huyết Ma Động của Phàm Vân Đảo cực kỳ gian
ác là Thao Vĩnh Bằng cũng dễ dàng bị đối phương đuổi đi, một chút lực phản
kháng cũng không có, sau đó thậm chí không dám phi hành ở khu vực này.

Theo tiếng bước chân rất khẽ vang lên, một thanh niên khoanh
tay bước ra khỏi ảo trận, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Nhìn thấy người này, khuôn mặt Tú Ninh thoáng hiện lên vẻ
kinh ngạc, dường như bộ dáng không mấy tin tưởng.

-Uhm... Xin hỏi chủ nhân động phủ sao không hiện thân?

Tú Ninh có chút ngượng ngùng nói.

Nàng nghĩ rằng người này có lẽ chỉ là đồ đệ hoặc người hầu của
chủ nhân động phủ mà thôi!