Nơi ấy có anh - Chương 06 - Phần 1

6

Nỗi đau còn sót lại

Cuối cùng cũng đến ngày thi cuối học kỳ, tất cả những học sinh đều trở nên căng thẳng và lo lắng. Chỉ còn một môn cuối cùng nữa thôi.

- Thế nào, thế nào rồi? Bà (ông) làm bài được không? - Giọng oang oang của mấy đứa con trai con gái hỏi ầm ĩ.

- Chỉ có thể nói một câu: “Đã cố gắng hết sức, nhưng rất tiếc… bệnh nhân không qua khỏi, à quên bài thi quá khó nên…” - Bảo Duy làm vẻ mặt trầm trọng đáp.

- Thôi đi mày, làm được thì làm, không được thì thôi, đừng có làm cái bộ mặt như đưa đám thế. - Sơn Hải lo lắng cho bạn nhưng vẫn mắng.

- Ha ha… yên tâm đi, dù sao, năm nay tao không đội sổ là được. Chủ yếu là thằng Phong kìa, nằm trong top 30, không biết nó có làm nổi không? - Bảo Duy nhăn răng cười làm như thi cử chẳng có gì đáng ngại với cậu, dù thi rớt vẫn không hề gì.

Lâm Phong cũng vừa ra khỏi phòng thi của mình. Bảo Duy và Sơn Hải lập tức kéo đến bên cậu lo lắng hỏi:

- Sao rồi, thi tốt không? - Bảo Duy nuốt nước bọt cái ực nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lâm Phong lo lắng.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt căng thẳng của hai đứa bạn thì phì cười rồi giơ hai ngón tay làm biểu tượng chiến thắng, hớn hở cười đắc chí. Mấy bài thi cậu đều làm rất tốt, tuy có thể điểm không cao nhưng có thể nói là không tệ chút nào.

- Đi ăn mừng thôi! - Sơn Hải vui vẻ reo lên.

Lâm Phong quay đầu nhìn về phía phòng thi của Ngân Hằng, muốn cùng cô đi ăn mừng kết thúc kỳ thi, đã thấy Ngân Hằng đứng dựa tường trước cửa phòng thi như chờ đợi ai đó. Vừa định bước đến thì thấy Ngân Hằng đã bước đi, Lâm Phong chợt khựng lại. Người Ngân Hằng chờ chính là Minh Nhật, cả hai cùng sóng đôi bước đi, vừa đi vừa trao đổi đáp án. Minh Nhật thỉnh thoảng nghiêng đầu xáp lại gần nhìn tờ giấy ghi đáp án của Ngân Hằng.

Lâm Phong trầm mặt buồn bã, nụ cười đắc ý khi làm bài thi tốt cũng biến mất, không còn hứng thú gì cả. Bảo Duy thấy vậy liền vỗ vai bạn mình bảo:

- Mặc kệ đi, tụi mình đi ăn mừng trước cái đã.

***

- Để mình nấu cho, mấy hôm nay bạn vừa học bài vừa chăm sóc bà, chắc là mệt lắm. Ngủ chút đi! - Ngân Hằng giành việc nấu cơm với Minh Nhật.

Mấy ngày gần đây, bà nội Minh Nhật bỗng trở bệnh nặng, đôi mắt vốn mù lòa càng khiến bà khó khăn di chuyển. Minh Nhật không yên tâm khi bỏ mặc bà nội già yếu bệnh tật ở nhà nên không đi ôn thi, xin nghỉ ở nhà. Vừa chăm sóc bà, vừa ôn thi rất vất vả.

Ngân Hằng cũng vừa mới biết chuyện, quyết định đến giúp Minh Nhật chăm sóc cho bà, dù gì Minh Nhật cũng là con trai, không chu đáo cẩn thận như con gái. Huống hồ thời gian họ tạm trú ở đây, được bà cháu Minh Nhật chăm sóc, cô cũng muốn nhân cơ hội báo đáp tấm lòng của họ.

Sau khi giúp bà Minh Nhật lau người, ăn cháo xong xuôi, Ngân Hằng chào ra về. Ngoảnh đầu lại nhìn Minh Nhật dặn dò cẩn thận:

- Mình nấu cháo để sẵn trên bếp, đến chiều bạn hâm cháo lại cho bà ăn. Mình cũng nấu sẵn cơm cho bạn rồi. Bạn ăn cơm đi, đừng có bỏ đói bản thân nữa, dạo gần đây bạn ốm lắm.

Minh Nhật đột nhiên choàng tay ôm lấy cô khiến Ngân Hằng chết sững:

- Một chút thôi, chỉ một chút thôi…

Giọng Minh Nhật đầy sự mệt mỏi và khẩn cầu khiến Ngân Hằng không thể từ chối, cô đứng im mặc cho Minh Nhật ôm mình. Đầu cậu đặt lên vai cô, mắt nhắm nghiền lại khiến Ngân Hằng có chút thương xót.

Cô hiểu Minh Nhật vất vả như thế nào để vừa chăm sóc bà, vừa làm việc nhà, vừa lo thi cử. Một người con trai phải chịu đựng nhiều thứ đến thế, nếu không có nghị lực thì chắc chắn là đã gục ngã từ lâu rồi. Trong lòng cô tràn ngập sự thương cảm.

Gió lay động nhẹ khiến những lá cây đung đưa, ánh nắng nhàn nhạt màu ảm đạm. Phía xa xa, đôi mắt màu hổ phách nhìn vào cảnh tượng bên trong cửa sổ chầm chậm quay lưng bước đi.

***

Cốc… cốc… cốc…

Ngân Quỳnh ra mở cửa, cô cười yếu ớt gọi:

- Chị!

- Em làm bài thi tốt không? - Ngân Hằng mỉm cười quan tâm hỏi Ngân Quỳnh.

- Cũng không tệ lắm, cũng may chị dạy em làm nếu không chắc là khó qua, năm nay môn Hóa, môn Lý khó hiểu quá. - Ngân Quỳnh cười ngượng đáp, mặt nhăn nhó ra vẻ khổ sở.

- Đậu là được rồi. Năm sau cố gắng hơn nữa là được. - Ngân Hằng cười trước bộ dạng của Ngân Quỳnh. - Năm sau, hai chị em mình cùng học bài chung.

- Thật hả chị? - Ngân Quỳnh hớn hở reo lên. - Có chị dạy em, em hy vọng có thể thi đậu đại học.

Nói xong, Ngân Quỳnh kéo tay Ngân Hằng vào trong phòng vui vẻ nói tiếp:

- Chị! Mẹ nói với em, mẹ sẽ thay đổi. Mẹ rất vui khi chị tha thứ, bỏ qua lỗi cho mẹ. Ba không ly dị với mẹ nữa, em vui lắm! Chị, em cám ơn chị rất nhiều. Gia đình chúng ta từ nay về sau sẽ thật hạnh phúc phải không chị.

Ngân Hằng gượng cười nhìn sự hạnh phúc của Ngân Quỳnh rồi khã gật đầu. Vì muốn Ngân Quỳnh hồi phục tâm trạng mà bà Kim Lương đã nói dối, bà không nói cho Ngân Quỳnh biết Ngân Hằng chỉ cho bà ta thêm thời gian là một năm mà thôi. Ngân Hằng cũng không nói để tránh Ngân Quỳnh đau buồn.

Nhìn thấy Ngân Quỳnh có sức sống trở lại, thi cử cũng có vẻ ổn thỏa, cô thấy quyết định cho bà Kim Lương thêm một năm nữa có lẽ là quyết định đúng.

- Chị… Bạn Minh Nhật lớp chị ấy… chị có thích bạn ấy không? - Ngân Quỳnh đột nhiên nhìn Ngân Hằng ấp úng hỏi. Ngân Hằng đưa mắt nhìn Ngân Quỳnh, mặt Ngân Quỳnh lập tức đỏ bừng vội vàng giải thích:

- Em thấy hai người dường như rất thân nhau. Tò mò muốn hỏi vậy thôi. Chị đừng giận nha!

Ngân Hằng cười khẽ:

- Em làm như chị nhỏ mọn lắm không bằng. Hiện tại chị vẫn chưa nghĩ đến việc yêu đương… chị với bạn ấy chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau thôi.

Ngân Quỳnh khẽ gật đầu, vẻ mặt có chút vui mừng nhẹ nhõm hỏi tiếp:

- Vậy chị biết bạn ấy có bạn gái chưa không? Hay bạn ấy có thích ai không?

Ngân Hằng hơi bất ngờ khi thấy Ngân Quỳnh đột nhiên quan tâm tới Minh Nhật, cô nghiêng mặt nhìn gương mặt đỏ bừng của Ngân Quỳnh, cắn nhẹ môi cuối cùng quyết định trả lời:

- Chị cũng không biết nữa.

Đáp xong, Ngân Hằng đứng dậy định bỏ đi về phòng.

- Chị, hình như em thích bạn ấy mất rồi.

***

Minh Nhật vốn bản tính trầm lặng, không thích thể hiện ra bên ngoài. Tuy đối xử với các bạn rất tốt, nhưng vẫn là lạnh lùng xa cách. Với cô thì lại khác.

Đối với cô, Minh Nhật không ngại trải lòng, bộc lộ điểm yếu, không ngại đem hết tâm sự ra kể với cô. Lúc đầu cô nghĩ bởi vì Minh Nhật cảm nhận được sự giống nhau về nội tâm của hai người nên mới có thể dễ dàng nói ra. Không ngờ Minh Nhật lại tỏ tình với cô.

Sau khi ôm chầm cô một lúc thật lâu, Minh Nhật đột nhiên hôn lên môi cô khiến cô sửng sốt vô cùng. Vội vàng đẩy cậu ra, cô tức giận nhìn Minh Nhật hỏi:

- Bạn làm gì vậy?

- Mình thích bạn… - Minh Nhật trầm giọng đáp, rồi đôi mắt cậu đầy sự bi thương bắt đầu kể. - Mẹ mình đã lỡ tin và yêu một người đàn ông có vợ. Cuối cùng bà có thai, nhưng sau đó bà phát hiện hóa ra người đàn ông đó không yêu bà, ông ta chỉ xem bà như một công cụ đẻ con cho ông ấy mà thôi, vợ của ông ta cũng đã có thai, vậy là đứa con như mình bị vứt bỏ. Ha ha… bạn xem, đứa trẻ như mình được tạo ra như vậy đó.

Ngân Hằng hoàn toàn bất ngờ, cô không ngờ Minh Nhật lại có hoàn cảnh đáng thương đến vậy. Cô cảm thấy đau lòng thay cho cậu, nước mắt thương cảm muốn trào ra. Cô đưa mắt nhìn Minh Nhật và kinh hoàng khi thấy nước mắt Minh Nhật rơi. Minh Nhật vẫn luôn mạnh mẽ, luôn độc lập, vậy mà giờ lại khóc. Giây phút cậu rơi nước mắt, trái tim Ngân Hằng thắt lại.

- Người ba hiện tại của mình là một người rất tốt và cũng rất ngốc. Ông tình nguyện cưu mang mẹ con mình, giấu cả người mẹ khó tính để cưới một người đàn bà mang thai với người khác về làm vợ. Cuối cùng cũng bị người ta hại phải đi tù, mình trở thành con trai tội phạm, chịu sự sỉ nhục và xa lánh của mọi người. - Minh Nhật đau khổ kể.

- Đừng kể nữa… - Ngân Hằng không cầm lòng được chạy đến ôm lấy Minh Nhật an ủi.

- Mình đã nghĩ, khép chặt trái tim lại để không giống như mẹ mình, không bao giờ xem trọng chữ tình. Nhưng mình đã gặp bạn… bạn đã xuất hiện… là bạn… bạn đã mở cửa trái tim mình.

Ngân Hằng nhắm mắt lắc đầu không muốn nhớ cảnh tượng buổi trưa ngày hôm nay nữa. Cô thở dài mệt mỏi.

Tình cảm của Minh Nhật, không phải cô không cảm nhận được, nhưng mà…

Ngân Hằng đưa mắt nhìn chiếc điện thoại màu hồng vẫn nằm yên trên bàn, có chút mong đợi.

Cô đã đem chiếc điện thoại sa lại, gần như nguyên vẹn. Lúc cô đem điện thoại đặt trên bàn học, Lâm Phong tưởng cô trả lại cho cậu nên xịu mắt xuống ảo não nói:

- Mình đã quăng bỏ rồi. Bạn còn đem đến đây làm gì. Bỏ đi!

- Sao lại bỏ, bạn đã nói là tặng cho mình rồi mà. Nó giờ là của mình. Mình rất thích nó, mình không bỏ đâu dù gì mình cũng không có điện thoại, dùng nó xài sẽ tiện hơn. - Ngân Hằng chớp mắt nhìn Lâm Phong, miệng nửa cười nửa không đáp.

- Bạn thích nó! Bạn thích nó!? - Lâm Phong mừng ra mặt, hớn hở gật gật đầu nói. - Bạn nói đúng, xài diện thoại rất tiện, rất tiện lợi.

- Đừng vui mừng, mình dùng nó để quản lý bạn. Sau khi mình về nhất định phải cố gắng học bài, không được đi chơi. - Ngân Hằng vui vẻ trêu.

- Không thành vấn đề, bạn cứ việc quản lý mình. - Lâm Phong cười rạng rỡ đáp.

Ngân Hằng cũng bật cười vui vẻ, bốn ánh mắt nhìn nhau âu yếm, niềm vui nhỏ nhoi bên cạnh nhau hy vọng mãi không tắt.

Ngân Hằng bật chiếc điện thoại lên, vẫn chỉ có màn hình nền, không hề có tin nhắn hay điện thoại nhỡ nào. Ngày nào Lâm Phong cũng gọi điện hay nhắn tin cho cô. Vừa ra khỏi phòng thi, cậu đã gọi điện thoại cho cô ngay lập tức. Hôm nay lại chẳng thấy Lâm Phong gọi; cô nóng lòng muốn biết tin tức nhưng vì ở bên cạnh Minh Nhật không tiện gọi điện, sau đó những lời thổ lộ trong đau khổ của Minh Nhật khiến tâm tư cô rối loạn mà quên mất. Ngân Hằng lo lắng không biết có phải Lâm Phong làm bài không được nên buồn bã hay không.

Cô siết chặt điện thoại quyết định gọi cho cậu, đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho Lâm Phong, bài nhạc chờ “Đợi em trong nhung nhớ” vang lên:

“Thổn thức trong đêm một bóng hình.

Anh đứng đợi em trong đêm vắng.

Sao trời dìu dịu hóa thành gương mặt em.

Ánh trăng sáng trong đêm tối không bằng ánh sáng của mắt em

Sự dịu dàng của đêm tối không bằng giọng nói của em.

Sự lạnh lẽo của gió cũng không thể làm tan hơi ấm của em.

Giờ em đang ở đâu?

Có biết anh đang đợi em.

Đêm tối cô đơn và lạnh lẽo.

Bao trùm lấy anh bằng nỗi nhớ.

Hãy đến bên anh trao vòng tay ấm áp.

Xoa dịu trái tim đang thổn thức nhớ nhung.”

Bài hát nhạc chờ kết thúc, vẫn không thấy Lâm Phong bắt máy, Ngân Hằng thở dài buông máy.

Thi xong, mọi người được nghỉ đến hết tuần, Ngân Hằng vẫn không thấy Lâm Phong gọi điện. Cô gọi đến nhà, chỉ nghe bảo cậu đã đi chơi. Ngân Hằng đành chờ đợi đến khi đi học lại.

Nhưng sáng thứ hai, cả trường xôn xao lên khi Lâm Phong tay trong tay với một cô bạn xinh xắn lớp kế bên vẫn thường bám theo cậu.

- Gì vậy, hôm nay cá tháng tư hay trái đất bị đảo lộn? - Bảo Duy kinh ngạc nhìn Sơn Hải hỏi.

- Ông hỏi tui, tui hỏi ai? Có lẽ trước giờ thằng Phong không phải đàn ông, nó là đàn bà, cho nên thay đổi 180 độ nhanh như vậy đó. - Sơn Hải nhún người cố làm ra vẻ mình vừa chứng kiến phim kinh dị.

Cả hai người đang trao đổi với nhau thì thấy Lâm Phong đi về phía mình. Theo sau còn có cô bạn kia nữa nên họ không ai bảo ai tự động im lặng.

- Chào! - Cô bạn gái ấy tự động lên tiếng trước, cười cười chào với Sơn Hải và Bảo Duy như giữa họ có sự quen biết thân thiết.

Cô bạn này chính là Hạ Huyền của lớp bên cạnh, là bạn thân của Ngân Quỳnh. Cô nàng rất thích Lâm Phong, công khai theo đuổi rồi bám đuôi khiến Lâm Phong nhiều lần nổi cáu. Nhưng vì gia đình của Hạ Huyền với gia đình Lâm Phong có làm ăn qua lại với nhau, có thể xem là thân thiết; thế nên đôi khi Lâm Phong chỉ có thể nổi giận mắng vài câu rồi bỏ đi, chứ chẳng thể làm gì cô bạn này. Hơn nữa cậu tuyệt không thích đánh con gái. Tuy vậy cũng chưa bao giờ để Hạ Huyền trong mắt, thẳng thừng từ chối cô nàng không thương tiếc trước trường.

Vậy mà giờ lại tay trong tay với Hạ Huyền, hỏi sao không khiến mọi người trong trường xôn xao cho được.

- Chào! - Bảo Duy và Sơn Hải cười ngượng chào Hạ Huyền.

Cô nàng không để ý đến thái độ đó của họ mà hớn hở ôm lấy cánh tay của Lâm Phong nhõng nhẽo đưa ra yêu cầu:

- Tối nay chúng ta đi ăn KFC nha!

- Được. Về lớp đi! - Lâm Phong đáp bằng giọng nói lạnh lùng, nhưng vẫn khiến Hạ Huyền vui vẻ, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi ngoe nguẩy đi về lớp.

Bảo Duy và Sơn Hải lập tức quặp cổ Lâm Phong kéo đi nơi khác.

Sân sau của trường, chỉ có vài người qua lại, ba người họ đứng cách xa nhìn nhau nói chuyện.

- Nói đi, định làm trò gì? - Bảo Duy cứ nghĩ Lâm Phong bày trò gì đó để Ngân Hằng phải nhìn về phía cậu.

Bởi vì trước đây cậu từng bày mấy trò cho Lâm Phong, trong đó có chiêu cặp kè với người con gái khác, cho người con gái mình thích biết rằng mình không cần cô ta, để con gái không làm giá và thấy sức hút của mình.

- Không làm trò gì hết, chỉ là mình bỏ cuộc thôi. - Lâm Phong đáp một cách mệt mỏi.

Sơn Hải và Bảo Duy kinh ngạc nhìn nhau, rồi nhìn Lâm Phong. Sau đó lần lượt nói:

- Hai người họ đi chung với nhau, cũng chưa nói lên điều gì mà. Ngân Hằng đâu có nói bạn ấy thích Minh Nhật đâu đúng không? - Bảo Duy ngẫm nghĩ rồi khuyên. - Phong bây giờ bỏ cuộc, sau này nhất định sẽ hối hận cho xem.

- Đúng đó, cạnh tranh mà, ai được ai không còn chưa biết. Chẳng phải người lớn cũng hay nói, chưa đám cưới thì vẫn còn cơ hội hay sao? - Sơn Hải lập tức phụ họa thêm.

- Chỉ sợ là không còn nữa, vậy thà dứt khoát cho xong để không còn đau lòng nữa. - Lâm Phong mỉm cười chua xót đáp.

Thấy thái độ dứt khoát của Lâm Phong, Bảo Duy và Sơn Hải thở dài. Cuối cùng Lâm Phong cũng kể lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong xót xa. Người như Ngân Hằng nếu không thật sự thích thì sẽ không để cho người khác ôm mình như thế. Cậu ước gì mình không đi theo hai người bọn họ, ước gì không ngu ngốc đứng đợi bên ngoài như thằng ngốc để rồi chứng kiến cảnh hai người họ ôm chầm lấy nhau như thế. Giây phút đó, tim cậu như ai bóp nghẹt, cảm giác đau đớn gần như gục ngã, đến nỗi cậu không biết bản thân làm sao về nhà.

Không ngờ Hạ Huyền lại đến nhà cậu chơi vào đúng lúc này, Lâm Phong muốn quên đi Ngân Hằng, cậu liền gật đầu đồng ý.

- Thật sự suy nghĩ kỹ chưa? Quyết định bỏ cuộc à? - Bảo Duy trầm ngâm đứng dựa lưng vào gốc cây thảy thảy đồng tiền trong tay hỏi Lâm Phong.

Lâm Phong ngồi bệt xuống một bên dựa lưng vào gốc cây thở dài, ánh mắt chứa đầy sự u buồn, ẩn lên sự đau đớn trong lòng.

- Đại trượng phu, nâng lên được, bỏ xuống được. - Sơn Hải ngồi bên cạnh Lâm Phong vỗ vai cậu an ủi.

Lâm Phong cùng Sơn Hải và Bảo Duy nói cười đi vào lớp. Ngân Hằng định lên tiếng hỏi cậu làm bài thi thế nào nhưng Lâm Phong đi ngang người cô một cách lạnh lùng, mắt không nhìn cô, khiến cô không mở miệng được, đành im lặng ngồi xuống. Cô quay lưng lại nhìn Lâm Phong, nhưng đầu cậu đã gục xuống mặt bàn không cựa.

Bảo Trâm ngoái nhìn theo ánh mắt của Ngân Hằng, nhìn thấy nét buồn trong mắt bạn thì không khỏi tức giận. Cô ném ánh mắt bực tức vào kẻ ngồi kế bên Lâm Phong.

Bảo Duy đang ngồi nói chuyện rôm rả với Sơn Hải, bỗng cảm thấy có ánh mắt bén nhọn ném về phía mình thì không khỏi rùng mình quay người nhìn lại. Thấy ánh mắt chết người của Bảo Trâm, cậu nuốt nước bọt sợ hãi.

Giờ ra về, cậu vội vã đuổi theo sau xe của Bảo Trâm.

- Tránh ra đi! - Bảo Trâm hét lên với Bảo Duy đầy tức giận khi cậu chặn đầu xe của cô.

- Nghe mình nói đi. - Bảo Duy nhất quyết đứng chặn đầu xe của Bảo Trâm không cho cô đi tới khi nào cậu giải thích xong.

- Không cần, bọn con trai mấy ông toàn là những kẻ xảo trá không hà. Nào là Lâm Phong rất thích Ngân Hằng, cậu ấy nhất định khiến Ngân Hằng luôn vui vẻ… cuối cùng thì sao hả? Nắm tay cô gái khác, đúng là đồ khốn mà. Uổng công tui nói tốt với Ngân Hằng cho hắn ta. Đồ khốn! Ông cũng là đồ khốn! Đồ khốn chơi với đồ khốn. - Bảo Trâm hung hăng mắng.

Cô thật hận bản thân. Vì Bảo Duy tác động nên cô nghĩ Lâm Phong thật lòng với Ngân Hằng, cho nên mặc dù thấy Minh Nhật và Ngân Hằng thích hợp với nhau, cả hai đều là những người sống nội tâm, có thể đồng cảm và hiểu nhau, cô vẫn muốn lôi kéo Ngân Hằng về phía Lâm Phong. Bởi vì cô nghĩ, sự vô tư của Lâm Phong sẽ khiến Ngân Hằng vui vẻ hơn, giúp Ngân Hằng thoát khỏi sự trầm lặng, nhìn cuộc đời với thái độ lạc quan vui vẻ.

- Này, sao lại chửi mình là đồ khốn chứ. Lâm Phong thích Ngân Hằng là sự thật, nhưng Ngân Hằng không thích bạn ấy, chẳng lẽ bắt bạn ấy cả đời như vậy thích Ngân Hằng hay sao? - Bị mắng là đồ khốn khiến Bảo Duy cũng tức giận, cậu cũng lớn tiếng quát lại Bảo Trâm. - Đau lòng đến nỗi phải từ bỏ cũng bị gọi là đố khốn à?

Nghe Bảo Duy quát lớn, Bảo Trâm bỗng giật mình chạnh lòng, có chút sợ, cuối cùng cô lí nhí nói:

- Sao bạn biết Ngân Hằng không thích Lâm Phong chứ. Nếu bạn ấy thích Lâm Phong thì sao?

Bảo Duy thấy Bảo Trâm đôi mắt đã rưng rưng thì thấy áy náy vô cùng, cậu không định lớn tiếng như vậy. Cậu gãi gãi đầu, ngượng ngập nói:

- Xin lỗi nha! Mình… mình không có mắng bạn đâu.

- Thật không? - Bảo Trâm mếu máo hỏi lại.

- Ừ, thật đó… - Bảo Duy trả lời trong tiếng đập mạnh của trái tim.

Bình thường thấy Bảo Trâm hay ăn to nói lớn, không ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt có phần yếu đuối của cô lại vô cùng đáng yêu. Bảo Duy vì Lâm Phong và cũng vì lần trước thấy có lỗi mới tiếp cận Bảo Trâm; không ngờ càng tiếp xúc, càng nhìn thấy những mặt đáng yêu của cô.

Cuối cùng Bảo Duy kể lại lời Lâm Phong nói đã nhìn thấy Ngân Hằng và Minh Nhật ôm nhau, mới buồn mà bỏ cuộc.

Bảo Trâm nghe vậy mới bình tĩnh lại và nói:

- Mình nghĩ Ngân Hằng thích Lâm Phong đó. Có điều bạn ấy chưa nhận ra hoặc đang che giấu tình cảm của bản thân mà thôi. Còn về Minh Nhật, mình thấy Ngân Hằng đối với bạn ấy có cảm kích chứ không có thích.

- Bạn chắc không? - Bảo Duy nhìn Bảo Trâm hỏi lại.

- Trực giác của mình bảo thế. - Bảo Trâm gật đầu khẳng định.

- Trực giác của bạn? - Bảo Duy nhăn mặt kêu lên.

- Bạn không biết trực giác của con gái thường rất nhạy bén hay sao. Tin mình đi, mình khẳng định Ngân Hằng thích Lâm Phong, hay ít nhất trong lòng bạn ấy cũng có Lâm Phong. - Bảo Trâm tự tin đáp. Rất nhiều lần nói chuyện, vô tình hỏi về Lâm Phong, cô bỗng thấy Ngân Hằng cười vui vẻ kể việc học của Lâm Phong tiến bộ thế nào… Chưa bao giờ cô thấy Ngân Hằng hào hứng như thế.

- Vậy bây giờ tụi mình phải làm sao? - Bảo Duy hăm hở hỏi, có chút tin tưởng Bảo Trâm.

- Tìm cách cho họ ở gần nhau hơn để hóa giải hiểu lầm. - Bảo Trâm nói khẽ.

Hai người liền bắt tay vào kế hoạch kéo Lâm Phong và Ngân Hằng lại với nhau.

Khi Ngân Hằng về đến nhà, cô phát hiện phòng của mình bị lục lọi lung tung. Không hiểu sao, cả ngày hôm nay cô thấy trong lòng buồn bực khó chịu, về phòng mình lại thấy bị người ta lục tung thế này thì sự khó chịu của cô được dịp bùng phát lên.

Cô bước đến bên hộc tủ bàn học của mình, chiếc thẻ ba cô đưa đã biến mất. Trước đây bà Kim Lương vì đề phòng ba cô cho cô những vật đắt tiền nên thường lục lọi phòng cô lấy đi. Cô đã nghĩ, có lẽ bà ta có sự sợ hãi rồi, chắc chắn sẽ không tái phạm nữa mới yên tâm cất trong hộc bàn. Không ngờ màn cũ lại tái diễn.

Cô tức giận quăng mạnh cái cặp xách xuống sàn nhà, rồi lao ngay ra khỏi phòng đi xuống phòng bà Kim Lương chất vấn:

- Ai cho phép dì vào phòng của tôi lục lọi như thế. Chiếc thẻ rút tiền ở đâu?

Bà Kim Lương đang xếp quần áo thấy Ngân Hằng nóng giận bước vào mắng thì ngơ ngác không hiểu nhìn cô, rồi lắp bắp nói:

- Dì không có.

- Không phải bà, không phải bà thì còn ai vào đây nữa chứ! Đây không phải là lần đầu bà lục soát phòng tôi, chẳng lẽ bà vẫn nghĩ, tôi chấp nhận cam chịu để bà ức hiếp nữa hay sao? Thời hạn một năm đến đây chấm dứt, bà thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn thấy bà ở lại đây chút nào nữa. Đợi ba về tôi sẽ nói rõ với ba. - Cô hùng hổ tuyên bố, ánh mắt nhìn bà Kim Lương không chút e sợ, lùi bước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3