Nơi ấy có anh - Chương 06 - Phần 2

Bà Kim Lương nghe cô nói xong thì tái cả mặt, quần áo xếp gọn gàng trên tay bà bỗng rơi xuống đất hết. Bà vội vàng lao đến bên Ngân Hằng khóc lóc cầu xin:

- Dì thề với con là dì không hề lục lọi phòng của con, dì không có lấy bất cứ cái gì của con. Dì biết trước đây dì đã sai, nhưng dì đã sửa rồi, dì thật sự sửa rồi. Xin con… xin con đừng đuổi dì đi! Xin con cho dì thêm một năm nữa thôi, chỉ cần Ngân Quỳnh thi xong đại học, dì sẽ tự động ra đi mà không có bất cứ yêu cầu gì cả.

Ngân Hằng trước sự níu kéo van xin của bà Kim Lương đang chưa biết phản ứng thế nào thì nghe tiếng hét lớn của Ngân Quỳnh.

- Mẹ… mẹ vừa nói gì… ra đi… một năm. Ý mẹ là một năm nữa, sau khi con thi đại học xong, mẹ sẽ bỏ đi… mẹ sẽ đi đâu?

Ngân Quỳnh sà xuống trước mặt mẹ mình tròn mắt kinh hãi hỏi.

- Mẹ… mẹ hứa với Ngân Hằng, một năm sau, chờ đến khi con ổn định tinh thần thi đại học xong thì mẹ sẽ chấp nhận ly hôn với ba của con. Mẹ sẽ ra đi mà không cần điều kiện gì, sẽ không đem theo bất cứ thứ gì. - Bà Kim Lương ôm Ngân Quỳnh vào lòng rồi nức nở khóc đáp.

Ngân Quỳnh sững người, ngồi bệt xuống đất, cô như hóa đá nhìn Ngân Hằng đang ngửa mặt lên trời thở dài.

- Chị… là sự thật sao?

Trước sau gì Ngân Quỳnh cũng biết, mọi chuyện cũng đã vỡ lở ra thế này, không còn gì để giấu giếm nữa. Cuối cùng Ngân Hằng nhìn thẳng Ngân Quỳnh, quyết định nói ra sự thật:

- Đúng vậy, tất cả đều là sự thật.

- Ha ha… thật không ngờ, thật không ngờ. Em cứ nghĩ, chị nghĩ tình chị em chúng ta nên mới tha thứ cho mẹ em, cho bà một cơ hội làm lại từ đầu. Hóa ra tất cả chỉ là một sự lường gạt. Chị à, chị thật nhẫn tâm! Nếu chị thấy Gia Bảo là tất cả đối với chị, em cũng vậy… mẹ cũng là tất cả đối với em. Sao chị lại nhẫn tâm cướp đi như thế chứ? - Ngân Quỳnh đau đớn nhìn cô trách móc.

- Mẹ em vẫn còn sống sờ sờ đó, bà ấy vẫn ở bên cạnh em, khi em muốn, em đều có thể gặp bà ấy. - Ngân Hằng biết Ngân Quỳnh còn đang trong cú sốc nên mềm mỏng nói.

- Không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau chị hiểu hay không? Chẳng có đứa trẻ nào muốn ba mẹ nó xa nhau cả, em cũng thế. Đúng là em có thể gặp mẹ khi em muốn, nhưng chị có biết không con người đều có thói quen của mình, họ thích sống theo thói quen đó. Thói quen của em là khi mở mắt ra đều có thể nhìn thấy ba mẹ, nhìn thấy cả nhà quây quần hạnh phúc bên nhau chị hiểu không? Chị có biết, trước khi được đặt chân vô cái nhà này, em cũng giống như một đứa trẻ mồ côi không cha vậy đó. Ba chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm rồi cho tiền sau đó lại đi. Chị có thể ngang nhiên nắm lấy tay ba bước vào cổng trường, được ba đi họp phụ huynh học sinh, được ba đi chơi. Còn em thì sao? Em chỉ có thể nhìn hai người từ xa mà ước ao, thèm cái cảm giác được ba yêu thương biết bao. Đợi biết bao nhiêu lâu mới được ở bên cạnh ba. Bây giờ chị lại bắt em xa mẹ. Chị có hiểu được nỗi đau trong lòng em hay không?!

Ngân Hằng nhìn Ngân Quỳnh có chút đau buồn, cô hiểu chứ, ai mà không thích cái cảm giác ấm cúng của gia đình chứ. Nhưng cái cảm giác đó không dành cho cô.

- Chẳng phải mẹ em đã sửa đổi rất nhiều rồi hay sao, tại sao chị không chịu tha thứ cơ chứ? Chị thật ích kỷ và độc ác!

Ngân Hằng có phần choáng váng khi nghe Ngân Quỳnh mắng, cô dù biết Ngân Quỳnh chỉ là trong cơn tức giận nên mới buông lời mắng chửi, nhưng mà, chưa bao giờ Ngân Hằng thấy Ngân Quỳnh nặng lời với mình như vậy. Trong lòng đau đớn vô cùng. Cô biết mình đã làm tổn thương rất lớn đến Ngân Quỳnh.

- Được, nếu chị muốn đuổi, vậy thì đuổi em luôn đi. - Ngân Quỳnh mím môi nhìn Ngân Hằng rồi cười nhạt nói. - Em sẽ đi, sẽ đi ra khỏi cái nhà này để cho chị vừa lòng.

Nói xong Ngân Quỳnh chạy như bay ra khỏi nhà, bà Kim Lương không kịp níu giữ cô lại đành nằm vật xuống nền nhà than khóc.

- Là mẹ đã hại con, là mẹ đã hại con…

Ngân Hằng thở dài nhìn thảm cảnh trước mặt, ngửa mặt nhìn lên để nước mắt không rơi xuống. "Mình đã làm gì thế này?" Cô không biết tại sao tâm trạng của mình lại kích động đến như thế.

Ngân Quỳnh bỏ đi đến tối vẫn chưa về nhà. Bà Kim Lương sốt ruột đứng ngồi không yên, liên tục gọi điện thoại tìm con gái khắp nơi.

Ngân Hằng nhìn thấy cảnh bà lăng xăng như vậy cũng lo lắng vô cùng, cô mệt mỏi trở về phòng của mình thu dọn lại mọi thứ, cô tự trách tại sao lại không kiềm chế được bản thân gây nên chuyện ầm ĩ thế này. Nhưng cuối cùng, cô đành gạt bỏ phiền nhiễu thay đồ qua xem Gia Bảo thế nào.

Gây ầm ĩ như thế, sợ thằng bé lại bị ảnh hưởng.

Khi cô bước vào phòng, đã thấy Gia Bảo thu người vào một góc phòng ngồi đó mếu khóc. Ngân Hằng hoảng hốt, tưởng Gia Bảo lại bị sợ hãi mà có thể tự gây tổn thương mình, vội vàng chạy đến bên thằng bé.

- Gia Bảo sao vậy, đừng sợ, chị đây.

- Chị, là Gia Bảo không ngoan… là em đã lục phòng của chị. Em xin lỗi! Chị đừng ghét Gia bảo nha! - Gia Bảo khóc òa lên ôm chặt lấy Ngân Hằng xin lỗi.

Nghe Gia Bảo nói xong, đầu Ngân Hằng choáng váng. Hóa ra là cô hiểu lầm… sự hiểu lầm này đã tạo ra một trận sóng gió nữa trong gia đình cô. Cô tức giận giơ tay lên muốn đánh Gia Bảo để trừng phạt, lại không nỡ xuống tay khi thấy thân hình thằng bé đang run lên ôm chầm lấy cô nức nở khóc.

Cuối cùng bàn tay giơ lên của cô lại áp xuống nhẹ nhàng vỗ về lưng cho Gia Bảo:

- Bé Bảo ngoan, chị không giận! Nói cho chị nghe vì sao em lại lục phòng của chị.

- Em tìm báu vật, chị xem, em tìm được báu vật rồi nè. - Gia Bảo thấy Ngân Hằng không mắng mình như bà Kim Lương thì vui vẻ khoe. Thằng bé đưa ra tấm thẻ vàng mà ba cô cho.

Ngân Hằng nhìn tấm thẻ khẽ thở dài lần nữa. Cô nhìn đứa em trai gần 6 tuổi của mình, Gia Bảo có nét mặt tròn đáng yêu, nhưng lại không có sự thông minh bằng những đứa trẻ cùng tuổi. Thằng bé khờ khạo hơn, ngờ nghệch hơn rất nhiều. Bác sĩ bảo là do tâm lý bị áp lực quá sức, cần có thời gian để phục hồi.

Ngân Hằng ôm Gia Bảo vào lòng, cô không mong em mình là đứa trẻ thông minh, chỉ mong Gia Bảo có thể khỏe mạnh sống bình thường như bao đứa trẻ cùng tuổi mà thôi.

- Bà lại gây ra chuyện gì rồi? - Ba Ngân Hằng vừa về nhà thấy bà Kim Lương khóc nức nở nói không nên lời khi Ngân Quỳnh bỏ đi thì nổi giận.

- Không có, tôi thật sự không có, ông phải tin tôi… - Bà Kim Lương nức nở khóc phân bua.

Ngân Hằng nghe tiếng ba nổi giận đành đi xuống nói:

- Ba, không phải lỗi của dì, là do con hiểu lầm dì…

Ánh mắt ba Ngân Hằng vì lời của cô mà dịu lại, ông thở dài mệt mỏi nói:

- Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về phòng đây. Các người làm ơn để cho tôi yên tâm làm việc có được hay không. Chuyện công ty cũng đủ khiến tôi đau đầu rồi.

Nói xong, ông xách cặp bước thẳng lên lầu, đi ngang qua Ngân Hằng, bên dưới là tiếng khóc của bà Kim Lương. Lòng ông phiền não vô cùng, nhưng tất cả đều là lỗi của ông, ông phải gánh lấy.

Ngân Hằng nhìn bà Kim Lương đang sầu não khóc, cô quay mặt đi nói hai tiếng xin lỗi.

Bà Kim Lương nhìn theo bóng Ngân Hằng lên lầu khẽ cười thầm. Chính bà ta xúi Gia Bảo lục phòng của Ngân Hằng, nói với Gia Bảo cái thẻ vàng chính là báu vật, báu vật có màu vàng, thằng bé ngờ nghệch bị bà giật dây. Lần này bà đã lấy được lời xin lỗi của Ngân Hằng, còn lần sau, lần sau nữa… cho đến lúc, quyền hành lại đến tay bà.

Muốn đấu với bà, cô vẫn chưa đủ bản lãnh.

Ngân Quỳnh bỏ nhà chạy đến nhà cô bạn thân là Hạ Huyền tâm sự. Hạ Huyền liền an ủi Ngân Quỳnh rồi cũng lên tiếng bất bình thay cô.

- Chị của bạn thật quá đáng và ích kỷ, thật uổng công bạn xem chị ta là chị em, chị ta chẳng chút nể tình nào hết. Bạn đừng nhường nhịn nữa, càng nhường nhịn, chị ta càng làm tới. Trước hay sau gì, chị ta cũng tìm cách đuổi mẹ con bạn ra ngoài mà thôi. Chị ta nhẫn nhịn, rồi tỏ vẻ đáng thương trước mặt ba bạn để ông hiểu lầm, sau đó gia tài sẽ thuộc về tay chị ta. Chị ta chỉ là đang cố làm ra vẻ thân thiết với bạn mà thôi. Người như chị ta đúng là rất thâm hiểm… bạn nếu muốn ba mẹ không ly hôn với nhau thì đừng để chị ta lấn tới nữa.

Hạ Huyền không ngừng nói, tác động đến tâm lý không muốn ba mẹ ly hôn của Ngân Quỳnh.

- Bạn nghĩ xem, chị ta tuy bị mẹ bạn ức hiếp, nhưng luôn có được tình cảm của ba bạn. Còn bạn, một khoảng thời gian dài như thế, bị người ta cười là không có ba. Không dám công khai nói ba mình là ai. So với chị ta, bạn còn thê thảm hơn gấp bội. Chị ta muốn giành lại những gì đã bị nợ, bạn cũng phải giành lại những gì họ nợ bạn chứ. - Hạ Huyền thấy Ngân Quỳnh bị những lời nói của mình làm cho lay động, lập tức chêm thêm vào.

Khi Ngân Quỳnh ra về, Hạ Huyền đưa ra cổng với một nụ cười trên môi.

Cô rất ghét Ngân Hằng, bởi vì cô thích Lâm Phong mà Lâm Phong lại thích Ngân Hằng. Nhìn thấy Lâm Phong cứ nhìn trộm về phía Ngân Hằng mà không thèm nhìn đến cô lấy một cái thì trong lòng không thôi tức giận. Cô muốn giành lấy Lâm Phong, cô muốn phá hủy hình ảnh của Ngân Hằng trong mắt Lâm Phong.

Dù bây giờ Lâm Phong nhận lời làm bạn trai của cô, nhưng ánh mắt cậu vẫn không hướng về cô. Tất cả đều là tại Ngân Hằng, nếu như không có Ngân Hằng, cô không tin không có được Lâm Phong.

Cô sẽ lợi dụng Ngân Quỳnh để mà hủy hoại Ngân Hằng.

Cánh cửa cổng trong đêm tối khép lại, một tiếng két vang lên trong đêm đầy ghê rợn, bắt đầu những chuỗi ngày đen tối.

- Hai chị em cùng cắm trại một chỗ nhớ chăm sóc nhau. - Bà Kim Lương nhìn Ngân Quỳnh dặn dò.

Ngân Quỳnh không đáp lời bà, kể từ ngày biết được Ngân Hằng gia hạn cho mẹ mình một năm để rời khỏi nhà, giữa cô và Ngân Hằng xuất hiện khoảng cách mà bấy lâu nay cô cố rút ngắn, mà người tạo ra khoảng cách đó chính là cô.

Cô đeo ba lô bước ra khỏi nhà đến trường trước vì không muốn phải đi cùng Ngân Hằng tránh việc không thể mở miệng.

Ngân Hằng thấy Ngân Quỳnh bỏ đi trước thì thở dài, cô không ngờ tình chị em vừa mới thiết lập đã nhanh chóng phai tàn thế này.

- Bé Bảo ở nhà ngoan nha, phải biết nghe lời ba và dì! - Cô xoa đầu căn dặn Gia Bảo mấy câu trước đôi mắt rưng rưng của thằng bé.

- Cho em đi với chị, em muốn đi chơi cùng với chị! - Gia Bảo lắc đầu, nắm lấy ba lô trên tay cô nằng nặc đòi đi theo.

- Chị đi tham gia cắm trại của trường chứ không hẳn là đi chơi. Bảo ở nhà ngoan, đợi chị về, chị mua quà cho em. - Ngân Hằng cười ngồi xuống đối diện với Gia Bảo khuyên.

- Em muốn đi chơi, em muốn đi chơi! - Gia Bảo giậm chân nằng nặc đòi đi theo.

- Gia Bảo để cho chị Ngân Hằng đi kẻo trễ, con ở nhà, dì sẽ dẫn con đi chơi được không? - Bà Kim Lương cười khuyên nhủ Gia Bảo.

Gia Bảo nghe bà Kim Lương lên tiếng liền lùi lại im lặng không dám đòi đi nữa. Ngân Hằng quay đầu nhìn đồng hồ rồi đeo ba lô lên vai định rời đi. Bà Kim Lương thấy cô định đi vội lại gần e dè nói:

- Con giúp dì chăm sóc Ngân Quỳnh, con cũng biết, con bé bình thường nhìn vậy thôi chứ rất yếu, rất dễ bị bệnh. Dì không có ở bên cạnh chăm sóc nó, nên nhờ con giúp giùm.

Ngân Hằng nhìn bà, lần trước cô vu oan cho bà mà bà vẫn không nói gì, trong lòng cô cũng có chút áy náy, huống hồ yêu cầu của bà ấy rất chính đáng, bèn gật đầu đồng ý.

- Dì yên tâm, dù dì không bảo, tôi cũng sẽ để ý chăm lo cho Ngân Quỳnh, dù sao con bé cũng là em gái của tôi.

- Cám ơn con! - Bà Kim Lương mỉm cười nhẹ nhàng bảo.

Cô cười nhẹ chào bà Kim Lương rồi bước đi, được mấy bước thì quay đầu lại nhìn bà ta nói:

- Giúp tôi chăm sóc cho Gia Bảo!

- Dì sẽ ráng chăm sóc tốt cho thằng bé. - Bà Kim Lương nhẹ nhàng trả lời.

Ngân Hằng yên tâm ra đi.

Hôm nay cả khối 11 của cô được trường tổ chức cho đi cắm trại sinh hoạt lần cuối trước khi bắt đầu vào năm lớp 12 bận rộn. Hội trại lần này gần như là bắt buộc tất cả phải tham gia, vì có tổ chức các cuộc thi và còn chụp hình làm kỷ yếu cho năm học vì vậy Ngân Hằng mới tham gia. Khi cô đến, tất cả mọi người cũng đã tập trung đầy đủ hết.

Thấy Ngân Hằng, Bảo Trâm liền vẫy ta ra hiệu với cô, cô nàng đã giữ cho cô một ghế bên cạnh cửa sổ.

- Các em, chúng ta bắt đầu điểm danh rồi xuất phát! - Cô chủ nhiệm đứng lên cầm loa nói.

- Lâm Phong chưa đến cô ơi! - Sơn Hải lên tiếng báo cáo.

Nhưng cậu vừa dứt lời đã thấy Lâm Phong xuống xe từ một chiếc xe hơi, theo sau còn có cô bạn Hạ Huyền. Nhìn cảnh cô nàng xách ba lô đuổi theo Lâm Phong, mọi người không khỏi bàn tán, nhất là việc hai người cùng đi đến đây bằng một chiếc xe.

- Đến nơi gọi điện cho mình! - Hạ Huyền nhìn Lâm Phong căn dặn.

- Uhm…

- Dựng trại xong thì đến tìm mình! - Hạ Huyền tiếp tục.

- Biết rồi. - Lâm Phong chán nản không nhìn Hạ Huyền đáp.

- Buổi tối sinh hoạt tự do, nhất định tìm mình! - Hạ Huyền nhẫn nại nói tiếp.

- Nếu bạn còn nói nữa thì chia tay đi! - Lâm Phong bực tức gắt lên.

Nói xong cậu lạnh lùng quay lưng đi lên xe, để lại Hạ Huyền tiu nghỉu xoay người đi lên xe của lớp mình.

Lớp Ngân Hằng đã đầy đủ, cô giáo bắt đầu cho xe lên đường. Lớp chỉ có hơn 40 người, chiếc xe 50 chỗ nên những chiếc ghế trống được tận dụng triệt để để chất đồ. Bảo Trâm quan sát xung quanh đã kín hết thì mỉm cười gật đầu, cô bèn ra hiệu cho Bảo Duy.

Bảo Duy lập tức đứng dậy bước đến ghế của họ ngồi nhìn Ngân Hằng nói:

- Ngân Hằng nè, bạn có thể nhường ghế này cho mình được không, mình muốn ngồi gần Bảo Trâm.

Ngân Hằng ngạc nhiên nhìn Bảo Duy, chớp mắt hỏi:

- Tại sao…

- Uhm… mình với Bảo Duy… - Bảo Trâm đỏ mặt thẹn thùng trả lời ấp úng.

- Hả, hai người… hai người… bắt đầu từ bao giờ… - Xuân Phượng ngồi ghế trên nghe vậy liền ngoảnh đầu quay xuống chất vấn.

Cả lớp cũng nghiêng đầu nhìn về hướng mục tiêu chú ý kia. Bảo Duy gãi gãi đầu xác nhận mối quan hệ giữa cậu và Bảo Trâm. Cả lớp liền ồ lên trêu ghẹo, cô giáo cũng cười trêu theo.

- Vậy phải nhường chỗ cho hai người bọn họ thôi… ha ha!

Vậy là Ngân Hằng phải đứng lên nhường chỗ cho hai người bọn họ, trong khi mọi người xúm lại khai thác hai nhân vật chính kia, Ngân Hằng và Lâm Phong chớp mắt nhìn nhau.

Đã lâu rồi hai người không nói chuyện với nhau, giờ nhìn nhau cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng chỗ trống duy nhất là chỗ trống mà Bảo Duy vừa bỏ, chính là ở bên cạnh Lâm Phong. Cô đành phải ngồi xuống bên cạnh, không khí giữa hai người trở nên ngượng ngập. Cô thì quay mặt nhìn khung cảnh xung quanh, Lâm Phong với Sơn Hải nói chuyện với nhau. Cả lớp ai cũng có bạn nói chuyện vui vẻ, chỉ có cô ngồi lặng lẽ một mình bên góc cửa sổ, Ngân Hằng đành tựa người vào thành ghế khẽ nhắm mắt lại. Không biết tự lúc nào cô chìm vào giấc ngủ.

Chiếc xe bỗng nhiên thắng lại khiến thân người Ngân Hằng hơi chao đảo như sắp đổ nhào về phía trước thì một bàn tay cứng rắn và ấm áp ôm lấy cô giữ lại. Trong cơn mơ hồ Ngân Hằng cảm thấy thân người mình hơi nghiêng về một bên, đầu mình tựa lên một vật thể rắn chắc nhưng cũng êm ái.

Cảm giác này rất quen thuộc, nó làm cô nhớ lại cái cảm giác ấm áp khi cô mệt mỏi ngủ quên sau một trận khóc dài trên đường đi đến nghĩa trang thăm mộ mẹ. Cô cũng tựa vào vai một người rồi ngủ, mà người đó không hề khó chịu. Cái cảm giác yên ổn khi được dựa vào bờ vai đó cũng giống như lúc này.

Có nhiều lúc, cô muốn đi tìm cảm giác yên ổn này, nhưng lại không biết người đó là ai, cũng không nhớ rõ gương mặt người đó. Mãi đi tìm, hóa ra thứ mình tìm vẫn hiện diện ngay bên cạnh, hóa ra người đó là Lâm Phong. Dù đã tỉnh nhưng Ngân Hằng vẫn không muốn mở mắt, cô muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp này, hít thở mùi hương bạc hà trên người cậu.

Cắm trại là truyền thống hằng năm của trường họ, nhằm mục đích sinh hoạt vui chơi. Những cuộc thi được tổ chức xôm tụ, mọi người sau khi cắm trại dựng lều thì bắt đầu chuẩn bị cho các cuộc thi.

Không khí ồn ào đến nóng bức, người nào người nấy ra đầy mồ hôi, con trai ai cũng cởi hết áo ra cho mát mẻ khiến đám con gái có chút ngượng ngùng. Con gái vì sợ nắng đen da nên che kín mít đã đành, vậy mà Lâm Phong lại bận áo dài tay.

- Này, nóng quá ông bị chập mạch à, bận thế mà không cảm thấy gì à? - Sơn Hải nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới không tin được hỏi.

- Có phải là mẹ ông xếp toàn áo dài tay hay không? Lấy áo mình mặc đi! - Bảo Duy bèn tốt bụng kêu.

- Không cần đâu, là mình thích mặc áo dài tay thôi. - Lâm Phong lắc đầu từ chối trong khi đang kéo lại cái lều trại.

- Không phải ông sợ đen đó chứ? - Sơn Hải nháy mắt cười trêu chọc.

- Ha ha, nó cởi trần đá banh hoài, làm sao còn sợ đen nữa. Kiểu này chắc là sợ ung thư da. - Bảo Duy liền tiếp lời Sơn Hải.

Lâm Phong nghe Bảo Duy nói thì khựng lại, môi mím chặt, mắt tối sầm lại, cậu tức giận ném sợ dây trên tay xuống đất nói:

- Hai người tự làm đi!

Nói xong cậu hậm hực bỏ đi khiến hai đứa bạn thấy khó hiểu, cả hai nhìn nhau nhún vai thông cảm, “cái thằng thất tình nên thế.”

Đi ngang qua lều bên cạnh, cậu va sầm vào Ngân Hằng đang từ lều chui ra khiến cô ngã nhào xuống đất. Khi quay người lại nhìn, phát hiện người bị mình làm ngã là Ngân Hằng, Lâm Phong vừa muốn chạy đến đỡ cô đứng lên lại vừa bắt bản thân đừng đến gần cô.

Bốn mắt nhìn nhau đầy phức tạp. Cuối cùng Lâm Phong lạnh lùng quay người đi, cậu mím môi, tay siết chặt lại, đôi mắt bỗng trở nên đỏ hoe.

Ngay lúc đó Hạ Huyền chạy đến ôm choàng lấy Lâm Phong kéo cậu đi nơi khác. Ngân Hằng đứng lên nhìn Lâm Phong bỏ đi, trong lòng đột nhiên thấy buồn vô hạn, tim thấy đau như có ai siết chặt.

- Sao vậy? - Nhật Tân bước đến thấy Ngân Hằng đứng ngây người ra thế bèn đưa tay lay cô hỏi.

Giật mình tỉnh lại, Ngân Hằng cười nhạt đáp lời Nhật Tân:

- Không có gì, làm việc thôi.

Đầu tiên là cuộc thi xây dựng lều trại và trang trí sao cho thật đẹp. Con mắt thẩm mỹ của lớp cô không được bằng con mắt của lớp Ngân Quỳnh cho nên lớp họ giành được giải nhất, lớp cô ngậm ngùi nhận giải nhì. Vì thế lại tạo ra một cuộc cạnh tranh ngầm giữa hai lớp, vì cả hai lớp đều có mặt nổi trội hơn lớp khác.

Quyết tâm chiến thắng của mọi người đã được đền bù ở phần thi nấu ăn và thi cắm hoa. Ngân Hằng là người phụ trách nấu ăn, còn cắm hoa do Nhật Tân đảm nhiệm.

Mọi người vui vẻ đến chúc mừng, còn hăm hở ăn cơm nghỉ ngơi lại sức, chuẩn bị cho buổi sinh hoạt tối. Ai cũng khen Ngân Hằng nấu ăn rất ngon. Ngân Hằng cười buồn rồi đi dọn dẹp.

- Thử làm osin cho nhà đó đi thì sẽ nấu ăn ngon thôi. - Bảo Trâm trề môi tức giận mắng.

- Thôi đi, hôm nay phải vui chơi hết mình mới được. - Hà Nhi vui vẻ đề nghị.

- Phải đó. - Tất cả đều đồng loạt hưởng ứng.

Lúc Ngân Hằng và Xuân Phượng đang rửa chén thì Bảo Trâm chạy vào nói:

- Này, hình như Lâm Phong bị bệnh đó.

- Bệnh gì? - Xuân Phượng ngạc nhiên hỏi.

Ngân Hằng cũng chợt dừng tay lại lắng nghe.

- Không biết, nhưng cái con nhỏ Hạ Huyền đó, nó cứ bám theo Lâm Phong, hồi nãy mình còn nghe nó hỏi Lâm Phong đã uống thuốc chưa. Còn nói mẹ Lâm Phong đã nhờ nhỏ theo chăm sóc và nhắc nhở Lâm Phong phải uống thuốc.

- Chẳng phải cậu ấy hôm nay cũng mặc áo dài tay kín mít hay sao? - Nhật Tân cũng bước đến đặt nghi vấn cho đề tài này.

Ngân Hằng cắn khẽ môi, hai tay bỗng siết chặt miếng giẻ lau chén trong tay mình. Lòng đột nhiên như có lửa đốt.

- Có biết là bệnh gì không? - Ngân Hằng hỏi Bảo Trâm, hy vọng với mối quan hệ của Bảo Duy và Bảo Trâm, Bảo Duy sẽ nói, vì Bảo Duy và Lâm Phong thân nhau như vậy mà.

Bảo Trâm lắc đầu. Thật ra cô cùng Bảo Duy đang tìm cách để kéo Ngân Hằng và Lâm Phong lại với nhau thì thấy Hạ Huyền bám lấy Lâm Phong đang định phá đám, nào ngờ nghe được sự việc này.

Chính Bảo Duy cũng kinh ngạc, cậu không biết Lâm Phong bị bệnh gì.

Rửa chén xong, cô muốn đi tìm Lâm Phong để hỏi xem cậu đang mắc bệnh gì. Mặc kệ thái độ lạnh lùng của cậu với cô. Nhưng khi cô vừa ra ngoài đã đụng phải Minh Nhật.

Đôi mắt Minh Nhật thoáng đỏ kéo màn sương, có lẽ cậu đã cố kìm chế nước mắt của mình. Ngân Hằng chưa bao giờ thấy Minh Nhật như vậy thì có chút hoảng hốt.

- Bạn sao vậy, xảy ra chuyện gì?

Hai người họ cùng đi ra hướng bờ sông yên tĩnh nói chuyện, Ngân Hằng chờ đợi Minh Nhật mở lời.

- Bác sĩ bảo, bà mình sống cùng lắm chỉ được thêm một tháng nữa thôi. Bà rất muốn gặp ba mình, nhưng ba mình thì lại…

Ngân Hằng thấy xót xa, hai bà cháu Minh Nhật trước giờ đùm bọc dựa vào nhau mà sống, vậy mà… đến ước nguyện cuối cùng của bà là được gặp mặt con trai cũng khó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3