Nơi ấy có anh - Chương 14 - Phần 3
Ngân Quỳnh vừa bắt máy thì Ngân Hằng đã nghe tiếng nức nở:
“Chị, em xin lỗi chị!”
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” - Ngân Hằng bất giác lo lắng không yên hỏi.
“Chị, là em quá ngu ngốc, em quá tin tưởng vào bạn ấy. Không ngờ bạn ấy lại lừa em như thế.” - Ngân Quỳnh mếu máo tự trách mình rồi khóc.
“Là ai đã lừa em?”
- Là Hạ Huyền, cô ấy…“ - Ngân Quỳnh nói không nên lời. “Em cứ tưởng cô ấy ghét chị giành Lâm Phong nên mới như thế thôi, chứ không ngờ ngay cả em mà cô ấy cũng hại như thế.”
Ngân Hằng khẽ nhắm mắt thở dài, tay siết chặt chiếc điện thoại kiềm chế cơn tức giận. Dù Ngân Quỳnh không kể rõ ràng, cô cũng đã hiểu rồi. Hóa ra bên bán vật liệu cho bên cô lại là nhà của Hạ Huyền.
“Vẫn chưa ký hợp đồng sao?” - Ngân Hằng cuối cùng hỏi rõ.
“Cô ấy bảo, là chỗ bạn bè thân cho nên chưa làm hợp đồng ngay, vì ít hôm nữa vật liệu xây dựng sẽ giảm, khi đó hãy làm hợp đồng luôn. Em ngu ngốc quá, thấy lợi trước mắt nên bị người ta lừa gạt mà không hay.”
“Được rồi, em mau chóng tìm nơi cung cấp khác đi!” - Ngân Hằng cảm thấy đau đầu nói.
“Chị ơi, em vừa phát hiện, số vật liệu cô ấy cung cấp cho chúng ta trước đây đều có vấn đề.” - Ngân Quỳnh có chút sợ hãi nói tiếp.
“Cái gì?” - Ngân Hằng kinh hoảng đến độ đứng bật dậy khiến Ngọc Liên cũng giật mình theo. “Tại sao em không chịu kiểm tra kỹ trước khi nhập chứ?”
“Em... trước nay đều là mẹ em cho người kiểm tra, em chỉ là mới thay mẹ làm chuyện này cho nên…”
Ngân Hằng thả phịch người xuống ghế, bây giờ cô phải làm sao đây? Sai lầm lần này cô cũng chịu một phần trách nhiệm, là cô quá bất cẩn không chịu kiểm tra kỹ. Bây giờ đã xây dựng một thời gian rồi, nền móng đã xong, nếu phải làm lại sẽ rất mất thời gian; mà trên hợp đồng không cho phép kéo dài.
Mà nếu như không hoàn thành đúng thì chắc chắn sẽ phải bồi thường. Ngân Hằng hít thở thật sâu rồi nói với Ngân Quỳnh:
“Vậy em có làm hợp đồng mua bán số vật tư ban đầu hay không?”
- Em có làm, nhưng không ngờ nó lại là vật tư có vấn đề.
Ngân Hằng thật sự buông xuôi, đến giờ phút này, coi như mất tất cả rồi. Số vật tư đã dùng gần hết, bây giờ không thể phát đơn kiện với lý do phát hiện có vấn đề được. Cô không còn lời nào nữa đành mệt mỏi gác máy.
“Chị, giờ phải làm sao đây chị?” - Ngọc Liên lo lắng hỏi.
“Bên giám đốc đã biết chưa?”
“Em chưa thông báo, nhưng e là sẽ có người khác báo lại.” - Ngọc Liên cắn môi trả lời.
Sự việc lần này, bên cô có quyền khởi kiện bên cung cấp vật tư cho họ, nhưng không phải bên công ty của Hạ Huyền mà là bên công ty của Ngân Quỳnh. Nếu như không đền nỗi, việc ngồi tù là hiển nhiên, giống như sự cố của ba cô năm xưa.
- Được rồi, em cứ lo làm việc của mình đi, mau tìm cho chị nhà cung cấp vật tư mới, gấp rút làm hợp đồng và đốc thúc họ chuyển hàng đến. Chúng ta cần phải làm lại từ đầu.
- Em biết rồi, em đi làm ngay. - Ngọc Liên lập tức khẩn trương đáp.
Ngọc Liên đi rồi, Ngân Hằng ngồi cắn răng suy nghĩ, cô đang tìm cách để ngăn chặn thiệt hại gây ra.
Bọn họ tìm cách liên lạc với các chủ đầu tư vật liệu khác nhưng số lượng quá lớn, thời gian lại gấp như thế thì hầu như các công ty đều từ chối. Ngân Hằng còn đang chưa biết phải giải quyết bằng cách nào, bởi áp lực từ cấp trên sau khi nghe tin vô cùng lớn thì Hạ Huyền đã chủ động gọi điện thoại cho cô.
Ngân Hằng vừa bắt máy thì Hạ Huyền đã lên tiếng chào hỏi trước, giọng cô ta có chút đắc ý. Dù không giáp mặt, nhưng Ngân Hằng có thể hình dung ra vẻ mặt của cô ta lúc này.
“Lâu quá không gặp!”
“Chỉ e là lâu với tôi thôi chứ không phải với cô.” - Ngân Hằng cười nhạt tạo thành tiếng để cho Hạ Huyền nghe. “Đừng nên tỏ vẻ đạo đức giả như thế.”
“Cô…” - Hạ Huyền có chút tức giận nhưng sau đó cô ta nhẫn xuống, cao giọng nói: “Chắc là cô hiểu lý do tôi gọi điện cho cô chứ?”
“Tôi hiểu, và tôi biết cô đang làm chuyện thừa thãi rồi. Cô theo dõi tôi lâu như vậy, chẳng lẽ không biết tôi đã có chồng chưa cưới à?”
“Lời cô nói là thực?” - Hạ Huyền nghi ngờ hỏi lại.
“Không tin cô có thể điều tra.” - Ngân Hằng lạnh lùng bảo.
“Được, tôi tin cô.”
“Vậy khi nào cô giao hàng cho bên tôi? Còn nữa, tổn thất của chúng tôi vừa rồi, cô định thế nào?” - Ngân Hằng nghiêm giọng hỏi.
“Yên tâm đi! Chỉ có phần bề mặt là có vấn đề thôi, phần nền móng đều là vật tư chất lượng cả. Chỉ cần phá bỏ lớp mặt đi là có thể tiếp tục rồi.”
“Xem ra cô tính toán kỹ để đối phó với tôi rồi.” - Ngân Hằng hừ mũi nói.
“Đúng vậy, đây chỉ là đòn cảnh cáo thôi. Lần sau, tôi sẽ không cho cô thêm cơ hội đâu.”
“Vậy thì tốt nhất cô đừng nên giở trò mèo này nữa, nếu không tôi nhất quyết giữ cho được thứ cô muốn. Và tốt nhất đừng lợi dụng Ngân Quỳnh nữa, cô không xứng làm bạn với con bé.”
“Cô…” - Hạ Huyền tức giận, nhưng chẳng thể nói gì đành cúp máy.
Ngân Hằng ngồi xuống ghế thở dài, cô lúc này mới phát giác Quang Khải đã đứng trước cửa phòng làm việc của mình từ bao giờ. Quang Khải thấy cô nói xong thì tiến lại, giọng anh quan tâm hỏi:
- Giải quyết xong rồi à?
Ngân Hằng gật đầu. Quang Khải nhìn cô cười cười, rồi tiến lại sau lưng cô hỏi:
- Theo như em nói, anh đoán chồng chưa cưới của em là anh có phải không?
- Chỉ là đẩy sớm hơn một chút mà thôi.
- Vậy bây giờ anh có thể công bố ra bên ngoài chưa? - Quang Khải nghi hoặc nhìn cô hỏi.
- Được. - Ngân Hằng không chần chừ đáp, dù sao cô cũng không muốn làm Quang Khải buồn nữa.
- Em có biết điều này có nghĩa là gì không? Là từ nay em sẽ là người của anh, anh tuyệt đối sẽ không để em rời xa anh đâu.
- Em biết. - Ngân Hằng cụp mắt gật đầu, cô không muốn Quang Khải nhìn thấy ánh mắt đau buồn của cô.
Mấy ngày sau, tin tức đính hôn của Ngân Hằng và Quang Khải đã được mấy tờ báo đăng tải.
Bảo Trâm hay tin chạy đến gặp Ngân Hằng, vừa thương vừa giận hỏi:
- Chẳng lẽ Hằng thật sự muốn lấy Quang Khải hay sao?
- Chẳng phải trước đây Trâm vẫn bảo, mình tốt nhất nên lấy anh ấy hay sao? - Ngân Hằng cười cười nói.
- Trước đây là trước đây, bây giờ đã khác rồi, bây giờ Lâm Phong đã trở về rồi.
- Về rồi thì sao? Chẳng có gì thay đổi được hết. Mình và anh ấy đã là chuyện dĩ vãng rồi. - Ngân Hằng dù đau lòng vẫn cương quyết nói.
- Nếu là dĩ vãng thì hãy quăng bỏ sợi dây chuyền này đi, giữ lại làm gì? - Bảo Trâm tức giận nắm lấy sợi dây chuyền vẫn luôn được cô giấu kín vào trong cổ áo. Bảo Trâm định giật mạnh sợi dây chuyền ra, sợi dây vốn mỏng nên chỉ cần dùng lực sẽ dễ dàng bứt tung.
- Đừng mà! - Ngân Hằng vội vã hét lên chụp lấy tay Bảo Trâm giữ chặt.
Bảo Trâm thấy buồn cho cô vô cùng, vòng tay ôm lấy Ngân Hằng. Ngân Hằng bật khóc trong lòng Bảo Trâm.
- Mình có thể làm gì hơn đây. Mình không biết, mình không biết phải làm sao. Mình mắc nợ quá nhiều, nợ tình cảm của hai người đàn ông này. Nhưng mình chỉ có thể trả một người mà thôi. Dù bây giờ mình rời xa Quang Khải thì sao chứ. Mình và Lâm Phong vẫn sẽ như lúc trước bị người ta ra sức ngăn cách mà thôi. Trâm bảo mình phải làm sao đây, chẳng lẽ lại cứ phải khổ thêm lần nữa hay sao?
Bảo Trâm nghẹn lời không thể nói được. Những ngày tháng khổ sở đó, chỉ nghĩ đến thôi đã kinh hoàng. Bán tóc, bán máu, bán thân thể. Những gì có thể, những gì thuộc về cô, cô đều đem bán để đổi lấy cuộc sống cho hai chị em. Sự khổ sở đó, có mấy người hiểu và đồng cảm được. Cũng may khi ấy gặp được Quang Khải.
Nếu bây giờ từ bỏ Quang Khải, nếu lại gặp phải nỗi khổ như thế, Ngân Hằng liệu có còn đủ sức vượt qua nữa hay không. Tim tan nát một lần rồi, trái tim vẫn chưa lành lặn, làm sao chịu thêm nổi một nhát dao.
Bao Trâm chua xót cho số phận của Ngân Hằng, cô bật khóc theo. Thầm oán trách ông trời vì sao lại độc ác với Ngân Hằng như thế, vì sao lại tạo ra oan nghiệt này rồi trút lên đôi vai gầy nhỏ bé của Ngân Hằng như thế.
Nhìn thấy Ngân Hằng buông xuôi chấp nhận đầu hàng số phận Bảo Trâm cảm thấy đau giùm cho cô, rõ ràng trái tim vẫn chỉ hướng đến một người nhưng lại không dám bước đi cùng người đó. Chẳng thà là ông trời cứ để cho họ hiểu lầm nhau, mang nỗi oán hận nhau để tìm quên, đằng này lại phơi bày sự thật ra, chẳng khác nào lần nữa khuấy đảo trái tim Ngân Hằng lần nữa, tiếp tục để cô mang thêm một nỗi đau khổ tột cùng.
Tại một quán nước, tất cả bạn bè đều tập trung lại, gương mặt ai cũng bàng hoàng khi biết được sự thật năm xưa.
- Con nhỏ đáng ghét kia, biết vậy hồi trước mình đã cào rách mặt nhỏ cho rồi. Mặt đẹp tâm ác, cào rách mặt đi cho mặt xấu tâm tốt. - Hà Nhi phẫn nộ nói.
- Trước đây mình đã trách oan Lâm Phong rồi. - Xuân Phượng thở dài, lau nước mắt.
- Thật sự nếu như lúc đó Lâm Phong không đến tìm Bảo Duy, không gặp mình và Ngân Hằng, mình cũng không tức giận đến nỗi mắng cậu ấy, ép Ngân Hằng phải nói ra sự thật này. - Bảo Trâm cũng thở dài.
- Lỗi là ở mình và Bảo Duy. Nếu lúc đó Lâm Phong gọi điện, tụi mình lập tức chất vấn cậu ấy ngay thì nọi chuyện cũng không ra nông nỗi này. - Sơn Hải thở dài bảo.
- Chúng ta chỉ vì không muốn mất một người bạn tốt mà im lặng để bây giờ phát hiện sự thật đau lòng như vậy.
Nhật Tân bỗng nghĩ ra điều gì bèn quay đầu hỏi Gia Huy:
- Có phải anh đã biết điều gì hay không? Nếu không vì sao lại mời Lâm Phong đến dự lễ cưới của chúng ta.
- Thật ra anh cũng như mọi người, hoàn toàn không hay biết điều gì. Chỉ là… nhìn thấy Lâm Phong đứng trước cửa nhà cũ của Ngân Hằng, ánh mắt cậu ấy lúc đó quả thật khiến người ta đau lòng. Cậu ấy vừa xuống sân bay đã đến ngay nơi đó, vậy thì chỉ có thể hiểu rằng cậu ấy chưa hề quên Ngân Hằng.
- Không được. Chúng ta không thể cứ thế mà sống hạnh phúc trong khi hai người họ lại đau khổ như thế! - Bảo Trâm đứng bật dậy hô lớn.
Ngân Quỳnh hồi hộp khi đứng trước cửa một quán nước, tim cô đập không ngừng. Không ngờ Minh Nhật lại gọi điện thoại tìm cô. Thời gian đã qua lâu như vậy, cứ nghĩ đó là một cơn cảm nắng, nào ngờ khi gặp lại, cô vẫn thấy tim mình đập mạnh vì cậu.
Cố gắng chọn lựa quần áo thật kỹ, thậm chí cô còn trang điểm nữa. Trước khi bước vào cô vẫn lấy kính ra soi lần nữa mới hài lòng đẩy cửa bước vào, mặc dù cô biết làm như vậy cũng chẳng được gì.
- Anh Minh Nhật! - Ngân Quỳnh gọi khẽ tên cậu khi thấy cậu đang ngồi trầm ngâm bên ly cà phê, dường như ly cà phê đã tan chảy hết rồi mà cậu vẫn không hề đụng vào. Cũng không hề phát hiện cô đã đến đứng trước mặt.
Nghe gọi Minh Nhật quay đầu lại, đôi mắt có chút thẫn thờ, cố cười nhìn Ngân Quỳnh.
- Em đến rồi sao?
Ngân Quỳnh có chút bồi hồi khi ngồi xuống, cô thích nhìn nét mặt hiền lành của Minh Nhật như thế này.
- Em uống gì?
- Cho em một ly cà phê!
Minh Nhật liền gọi giúp cô một ly cà phê rồi khuấy ly cà phê của mình lên, nhưng có vẻ cậu không muốn uống. Ngân Quỳnh thấy vậy hỏi:
- Sao hôm nay lại gọi em ra đây?
- Không có gì? Chỉ là anh nghe tin công trình vừa xảy ra chuyện nên có chút lo lắng, muốn hỏi em thế nào thôi.
- Yên tâm đi, mọi việc đã giải quyết xong rồi. Ngân Hằng sẽ không sao đâu, chị ấy luôn có cách giải quyết mọi vấn đề. - Ngân Quỳnh biết người Minh Nhật lo lắng chính là Ngân Hằng nên cô nói thẳng.
Minh Nhật hơi bối rối vì bị bóc trần nên cười ngượng nói:
- Anh biết cô ấy rất giỏi, muốn lo lắng cũng chưa tới phiên anh. Chỉ là anh không biết mọi chuyện giải quyết ra sao rồi thôi.
- Sao anh lại không biết, chẳng phải công ty đầu tư là công ty nhà anh hay sao? - Ngân Quỳnh ngạc nhiên nhìn Minh Nhật hỏi.
- Haiz… anh chẳng là gì ở nơi đó cả. - Minh Nhật thở dài một cách buồn bã, ánh mắt trở nên tối lại như mang trĩu nỗi đau khiến Ngân Quỳnh không khỏi xót xa. - Không nói chuyện này nữa. Lần trước gặp vẫn chưa có dịp hỏi thăm cuộc sống của em mấy năm nay.
Ngân Quỳnh thấy Minh Nhật không muốn đả động đến công việc của mình thì cũng không gặng hỏi nữa, cô cũng học theo cậu xoay đề tài quanh cuộc sống của hai người. Hai người đang trò chuyện thì bỗng nhiên gặp hai người bước tới.
Minh Nhật nhìn thấy người đàn ông đó thì gọi khẽ:
- Ba…
Sau đó cậu đưa mắt quay sang người đàn bà kia với ánh mắt đôi chút khó chịu. Bà ta cũng ngượng ngùng gật đầu chào cậu. Ngân Quỳnh quay đầu nhìn lại cũng thảng thốt kêu theo:
- Mẹ!
- Hóa ra mọi người đều biết nhau à? - Ba nuôi Minh Nhật nhìn ba người họ cười cười kêu lên.
- Mẹ, mẹ quen với chú ấy à? - Ngân Quỳnh đưa mắt nhìn ba nuôi của Minh Nhật e dè hỏi. Cô ra vào công trường cũng thường nên có gặp ông ta.
- Đây là chú Nhật Tuyên, bạn cũ của mẹ. Lâu rồi không gặp, hôm nay mẹ và chú hẹn gặp nhau uống nước trò chuyện xưa.
- Hóa ra đây là con gái em à? Cô bé càng lớn càng xinh, không ngờ lại quen biết với con trai của anh, chúng ta xem như thật có duyên. Nếu sau này mà chúng nó cưới nhau thì chúng ta thân càng thêm thân, không phải sao? - Ba nuôi Minh Nhật hào sảng cười lớn nói.
Ngân Quỳnh thấy ba Minh Nhật hiểu lầm, cô ngượng ngùng định phân bua thì bà Kim Lương đã cười phụ họa nói:
- Đứa con gái này của em xưa nay rất hiền lành, khờ khạo nhưng được cái rất siêng năng chăm chỉ. Mấy năm nay nhờ nó gánh vác phụ công ty em mới có thể sống thanh nhàn như bây giờ. Nhưng xem ra cũng đến tuổi lấy chồng rồi.
- Mẹ… - Ngân Quỳnh xấu hổ kêu lên, cô ái ngại nhìn Minh Nhật, rồi nói lớn. - Con với Minh Nhật đâu có gì, tụi con chỉ là bạn thôi.
- Ha ha, con gái lớn thật là hay mắc cỡ. Thôi được rồi, chú và mẹ cháu sang bàn khác, hai đứa cứ tự nhiên trò chuyện đi. Chú cháu mình còn nhiều dịp trò chuyện mà. - Ông Nhật Tuyên thấy sự bối rối của cô thì không muốn trêu cô nữa.
Bà Kim Lương cũng gật đầu đồng ý. Hai người cùng đi vào bên trong quán, tìm một bàn trống khuất xa tầm mắt của Ngần Quỳnh và Minh Nhật.
- Xin lỗi anh, mẹ em thật là… - Ngân Quỳnh đỏ mặt vì ái ngại, nhìn Minh Nhật nhỏ nhẹ nói.
Từ nãy đến giờ Minh Nhật vẫn im lặng không lên tiếng, bây giờ cậu nhìn Ngân Quỳnh cười hiền.
- Không có gì đâu. Đâu phải lỗi của em.
Khi Minh Nhật đưa Ngân Quỳnh về đến nhà, cô có chút lưu luyến không muốn vào. Minh Nhật nhìn cô ân cần nói:
- Công việc dù có bận rộn, em cũng phải biết chăm sóc bản thân, nếu không sẽ ngã bệnh mất.
Ngân Quỳnh cảm thấy rất vui khi thấy Minh Nhật quan tâm đến mình như thế.
- Cám ơn anh, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Em vào đây.
Ngân Quỳnh lưu luyến lùi bước chân nhìn Minh Nhật tạm biệt lần nữa. Khi cô định quay người lại bước đi thì Minh Nhật đột nhiên lao đến ôm chầm lấy cô, kéo dịch cô sang một bên trước khi tiếng thắng xe đạp kêu lên ken két…
- Xin lỗi, tại con vấp cục đá nên lạc tay lái! - Một cậu nhóc đang đạp xe suýt đụng trúng Ngân Quỳnh bảo.
- Không sao, lần sau cẩn thận là được.
Ngân Quỳnh sau cơn hoàn hồn thì bất giác đỏ mặt, cả người khẽ run lên vì hiện giờ cô đang nằm trong vòng tay Minh Nhật, ngửi được hương thơm nam tính của cậu cùng thân nhiệt ấm áp khiến đầu óc cô quay cuồng.
- Em không sao chứ? - Minh Nhật lên tiếng hỏi khi cậu nhóc kia đã đạp xe chạy đi.
Ngân Quỳnh lúc này mới ý thức, vội vàng cách xa khỏi vòng tay Minh Nhật, lắc đầu cúi mặt che giấu sự xấu hổ của mình. Động tác cúi đầu của cô khiến vài sợi tóc tơ của mình rơi xuống trán, Minh Nhật bèn dùng tay vén chúng lên giúp cô. Những ngón tay nóng ấm chạm vào da khiến cô không thôi run rẩy; Ngân Quỳnh ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt trìu mến của Minh Nhật nhìn mình, cả người cô dường như bị cuốn hút vào trong đôi mắt đó.
Minh Nhật đột nhiên đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng…
Lát sau khi hai người rời ra, Ngân Quỳnh đỏ bừng cả mặt lên, cúi đầu lí nhí nói:
- Em vào nhà trước đây.
Minh Nhật nhìn Ngân Quỳnh bước vào trong nhà, lòng cậu dâng lên niềm ân hận. Cậu đang lôi cô vào cuộc trả thù hèn hạ của mình. Lòng chùng lại, cậu thở dài nhìn bầu trời xanh đã hóa đen tối trước mắt mình. Cậu đã đi những bước đi của quỷ.
Hai ngày sau, ông Nhật Tuyên lại gặp Ngân Quỳnh ở công trình. Ông vui vẻ mời cơm, Ngân Quỳnh cũng không dám từ chối. Trong bữa cơm, ông Nhật Tuyên nói chuyện rất vui vẻ và cởi mở, đến cả người rụt rè nhút nhát như Ngân Quỳnh cũng bị ông làm mở miệng nói nhiều đến thế. Trong câu chuyện, ông ta luôn miệng nhắc đến việc Ngân Quỳnh và Minh Nhật rất xứng đôi với nhau, còn nói nếu như Ngân Quỳnh chưa có đối tượng, vậy thì để mắt đến Minh Nhật một chút.
Ngân Quỳnh không biết uống bia nhưng cũng vì nể mặt ông mà uống một ly, không ngờ một ly bia lại khiến cô can đảm thú nhận với ông ta việc mình thích Minh Nhật nhưng Minh Nhật lại thích Ngân Hằng. Cô cũng buồn rầu thú nhận là tại mình đã hại Ngân Hằng khiến cô và Lâm Phong không đến được với nhau, giờ lại sắp phải cưới Quang Khải.
Ông Nhật Tuyên nghe cô nói, híp mắt nhìn cô châm một điếu thuốc mới nói:
- Thật ra chú đã nghe những thành tích bất hảo ngày xưa của Quang Khải, chú chỉ sợ cậu ta ngựa quen đường cũ vậy thì chị gái của cháu chắc chắn là phải chịu khổ rồi.
Ngân Quỳnh nghe vậy thì hoảng hốt, cô lo lắng cho Ngân Hằng vô cùng. Là cô đã hại Ngân Hằng, cô không nỡ nhìn Ngân Hằng tiếp tục đau khổ nữa. Cô bối rối ân hận cắn môi, bấu vào chính tay mình.
- Thật ra cháu muốn cứu chị gái mình thì chú có thể bày cách giúp cháu.